Bách Luyện Thành Tiên
-
Quyển 5 - Chương 445: Một trăm năm
Tử Uyển Thảo tới thời kỳ thành thục giá trị tuyệt không nhỏ, luyện chế mấy loại dị linh đan trân quý đều cần dùng đến nó.
Tỷ dụ như Tử Uyển Đan dùng linh thảo này làm chủ dược nên danh đan cũng tương tự. Linh đan này chính là thánh phẩm đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có thể giúp tu vị rất nhanh đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Thánh đan này có thể giúp giảm được hơn nửa, thậm chí bảy phần thời gian tu luyện cho tu sĩ.
Tiên đạo gian nan, tiết kiệm thời gian đồng nghĩa với gia tăng thọ nguyên, sớm tới đại viên mãn thì khả năng tiến giai Ly Hợp Kỳ càng lớn.
Sự trân quý của Tử Uyển Thảo đến cỡ nào thì có thể tưởng tượng được. Có điều chỉ khi nó sinh trưởng trên hai mươi vạn năm mới có hiệu quả nghịch thiên.
Vạn niên linh thảo ở Nhân giới chỉ nhờ cơ duyên mới gặp. Linh thảo hai mươi vạn năm thì căn bản chỉ có trong truyền thuyết.
Tình cảnh trước mắt lại bất đồng, nữ tử họ Mai chính là cổ tu sĩ gần trăm vạn năm trước. Những linh thảo linh hoa này đều lưu cho đệ tử bổn phái, không ngờ Lâm Hiên xảo hợp tiến vào.
Có linh thảo này thì tiến giai sẽ dễ dàng hơn nhiều. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng thấy rõ. Ánh mắt tiếp tục đảo qua một số loại thảo dược kỳ lạ, đột nhiên dừng ở một đóa hoa sen lớn như miệng bát.
Hình dạng hoa này không khác gì Tuyết Liên, chỉ là Tuyết Liên có màu trắng tinh khiết còn hoa này thì lại có màu đỏ như lửa.
"Ồ . . Chẳng lẽ đây là Cửu Thiên Hồng Liên trong truyền thuyết sao?"
Tiếng kinh hô truyền vào tai, lúc này tiểu nha đầu đã bị những linh thảo trong này làm cho ngây ngất mơ hồ:
"Ừm, hẳn là vậy."
Lâm Hiên cũng vô cùng mừng rỡ nhưng tâm cơ trầm ổn hơn tiểu nha đầu nhiều, thanh âm ngữ khí vẫn tỏ ra bình thản.
Cửu Thiên Hồng Liên vô cùng hiếm thấy, huống chi đây là mẫu hoa đã trăm vạn năm, giá trị tuyệt không kém Tử Uyển Thảo.
Lâm Hiên đi vào giữa dược viên, ở đây có tới mấy chục loại linh thảo khiến ánh mắt hắn sáng ngời. Nhưng lúc sau trên mặt lại lộ vẻ đăm chiêu.
"Thiếu gia, làm sao vậy?"
Nguyệt Nhi đi tới gần hắn. Đám kỳ hoa dị thảo nơi đây như tôn thêm phần xinh đẹp của nàng, âm thanh tiểu nha đầu có vẻ khó hiểu.
Nhiều linh thảo như vậy mà thiếu gia còn thấy chưa đủ sao?
Lại nghe Lâm Hiên êm tai giải thích: "Ở đây đều bảo vật vô giá nhưng ngoài Tử Uyển thảo thì ta không rõ các linh hoa linh thảo khác dùng để luyện đan gì, mạo muội sử dụng sẽ làm hỏng linh vật."
Tiểu nha đầu khẽ gật đầu, thiếu gia tuy kiến thức uyên bác nhưng chưa thể sánh với cổ tu sĩ, rốt cuộc những linh thảo này dùng để luyện chế đan gì?
Nguyệt Nhi cũng lấy tay vuốt trán suy tư, qua chừng một tuần trà đột nhiên mở miệng:
"Thiếu gia, tiền bối kia lưu lại những linh thảo này cho đệ tử hậu bối, hẳn là phải có dụng ý..."
"Nguyệt Nhi, nàng nói người cũng am hiểu đan thuật?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, theo sau ánh mắt sáng rực lên.
Nguyệt Nhi gật đầu, vẻ mặt đáng yêu mở miệng: "Thiếu gia, có thể người sẽ lưu lại những cổ phương dược kia chăng?"
"Điều này. . ."
Lâm Hiên đã tra xét qua cả động phủ nhưng không thấy, nếu có thì nữ tử họ Mai phải mang theo bên người. Hắn lấy cái túi trữ vật màu xanh nhạt ra, rung tay một cái. Tức thời một đạo sáng mờ ảo thổi qua, trên mặt đất đã hiện ra vài bảo vật.
Một cái hộp ngọc vuông chừng ba tấc, mặt trên có dán cấm chế phù triện. Tựa hồ có chỗ bất phàm.
Một thanh Tiểu Kim Kiếm chừng gần tấc, tỏa ra linh quang chói mắt.
Một món bạch y tựa hồ là trang phục nữ tử, Lâm Hiên nhận ra nó là dùng tơ của Vạn niên Băng Tàm dệt thành.
Vạn Niên Băng tàm là linh trùng cực kỳ lợi hại, nó có thể phun ra hàn khí băng phong pháp bảo, sợi tơ của nó óng ánh vừa cứng vừa dai vô cùng.
Băng Tàm Y này tuy không thể so với Bích Diễm Kỳ Lân Giáp nhưng cũng là bảo vật phòng ngự bất phàm.
"Nguyệt Nhi, nàng cầm đi."
"Đa tạ thiếu gia."
Hai người đã có duyên phận phu thê, Nguyệt Nhi cũng không ngại ngần, vô cùng mừng rỡ tiếp nhận, ngoài khả năng phòng ngự thì Thiên Tàm Y này lóng lánh vô cùng mỹ lệ.
Cuối cùng là hai cái ngọc giản, một thì trắng như ngọc còn một thì xanh biếc thanh thúy.
Lâm Hiên khẽ vẫy tay đem kiếm tiên thu lại xem xét, phẩm chất pháp bảo này không tồi nhưng còn chưa lọt vào mắt hắn.
Theo sau ánh mắt chuyển qua cái hộp ngọc, phù triện vừa bóc thì một mùi hương đã tỏa vào chóp mũi. Hắn cong ngón tay búng một cái. Cạch một tiếng nắp hộp đã mở ra, một nhúm bột phấn màu hồng ánh vào mi mắt.
"Đây là gì?"
Vẻ mặt Lâm Hiên tràn đầy nghi hoặc vì không nhận ra lai lịch. Hắn duỗi ngón tay chấm một chút bột, đưa vào trong miệng nếm thử.
Chua chua ngọt ngọt . . . .
"Thiếu gia, cho muội xem một chút được chứ?" Thanh âm kích động của Nguyệt Nhi truyền vào tai, Lâm Hiên quay sang thì ánh mắt hưng phấn của nàng đang chăm chú nhìn hộp ngọc nọ.
Nguyệt Nhi nhận ra thứ này? Lâm Hiên thầm kinh ngạc, vẫy tay phát ra một vầng hào quang mờ ảo đem hộp ngọc chuyển qua cho nàng.
Thần tình tiểu nha đầu vô cùng vui mừng, cẩn thẩn quan sát kỹ bột phấn trong hộp.
Sau một lát nàng cũng chấm ngón tay ngọc rồi đưa lên mũi, thần sắc ngày càng trở nên mừng rỡ:
"Quả nhiên là Cửu Thiên Tàn Tuyết. . ."
"Cửu Thiên Tàn Tuyết? Đây là tài liệu hàn thuộc tính sao? "
"Ha ha, thiếu gia hiểu lầm, đây không phải tài liệu tu tiên mà là phấn dưỡng nhan của nữ tử" Nguyệt Nhi cười nhẹ tiếp tục mở miệng:
"Thiếu gia, muội nghe nói Cửu Thiên Tàn Tuyết này ở Linh giới cũng không nhiều. Nữ tu trên đó vốn quý nó như tính mạng, nó có diệu dụng phản lão hoàn đồng"
Xem bộ dáng tiểu nha đầu hưng phấn vô cùng, Lâm Hiên vốn không hứng thú nên từng xem các điển thư liên quan về những thứ này.
Chỉ thấy Nguyệt Nhi phất ngọc thủ một cái, lấy ra một cái chiếc bình ngọc màu xanh. Một đạo thanh quang cuốn tới đem một nửa thu vào, rồi đưa chiếc hộp trả lại cho hắn.
"Nha đầu, nàng lấy toàn bộ đi."
"Thiếu gia, bột phấn này không hấp dẫn với nam tu sĩ nhưng trong mắt nữ tu thì có thể so với tánh mạng…"
...
Trải qua một phen đùn đẩy, Lâm Hiên thở dài sủng nịch nhìn tiểu nha đầu rồi đem hộp ngọc thu vào.
Theo lời tiểu nha đầu, hắn sao lại không rõ giá trị của Cửu thiên Tàn Tuyết thế nào. Có diệu dụng phản lão hoàn đồng, dưỡng nhan huyền diệu không thể tưởng tượng nổi, trong mắt nữ tu sĩ Linh giới thì chỉ sợ không kém Thông Thiên Linh Bảo bao nhiêu.
Cuối cùng là hai cái ngọc giản. Lâm Hiên tùy tiện lấy cái màu trắng đem thần thức chìm vào xem xét.
"Ồ, Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết"
Nhớ lại khi trước hắn đã ban cho Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm thần thông này. Công pháp này uy lực không lớn nhưng pháp lực tinh tiến rất mau, khi đột phá bình cảnh cũng dễ dàng hơn.
Tuy vậy từ phẩm cấp mà nói thì Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết chỉ là công pháp trung cấp. Với thân phận của nữ tử họ Mai sao lại đem nó bên mình?
Lâm Hiên tiếp đem thần thức chìm vào trong ngọc giản, rất nhanh trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết này có một phần khác biệt so với công pháp của Doanh Nhi cùng Tâm Nhi.
Sai một li đi một dặm, một thành khác biệt này khiến hai công pháp khác một trời một vực. Công pháp trong ngọc giản này là loại đỉnh cấp, không chỉ tu luyện nhanh chóng, dễ dàng đột phá bình cảnh mà thần thông uy lực vô cùng cực đại.
Còn sở tu của Doanh nhi cùng Tâm nhi chỉ là thứ sơn trại bản mà thôi.
Trong mắt Lâm Hiên tràn đầy tia vui mừng, không biết khi có được công pháp đỉnh cấp này thì hai nha đầu kia cao hứng tới mức nào.
Đem nó thu vào, thần niệm hắn khẽ động đem cái ngọc giản xanh biếc thu vào tay.
Tròng mắt Lâm Hiên nheo lại đem thần thức chìm vào. Vô số những kim tự ánh vào trong đầu.
. . .
Qua nửa canh giờ hắn mới ngẩng đầu, trên mặt không rõ hỉ nộ.
"Thiếu gia, tìm được cổ đan phương chăng?"
"Ừm"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, Nguyệt nhi suy đoán không sai. Trong này có một cổ phương mà hắn vô cùng hứng thú.
Bách Thảo Đan!
Đan phương này cần rất nhiều linh dược trân quý như Cửu Thiên Hồng Liên, Tử Tinh Chu Quả, Bách Hoa Cô, Long Xà Tỏa…Tất cả phải là hơn hai mươi vạn năm.
Nguyên liệu nghịch thiên mà luyện chế vô cùng gian khó, cho dù luyện đan tông sư xuất thủ thì trăm lần mới thành công được một.
Với thực lực như Thiên Châu La gia khi xưa cũng không luyện nổi. Đương nhiên công hiệu Bách Thảo Đan này đến mức thái quá.
Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ phục dụng vào, sẽ tăng ba phần thành công khi tiến giai Ly Hợp. Nữ tử họ Mai kia hao hết thiên tân vạn khổ nhưng cũng không luyện chế được Bách Thảo Đan để trùng kích Ly Hợp, hiện tại lại để Lâm Hiên chiếm được chỗ tốt.
Tuy đan phương này cần rất nhiều nguyên liệu nhưng phần lớn đều có trong Dược Viên kia, một số ít thiếu để phụ trợ thì hắn cũng có trong túi trữ vật.
***
Lúc này tại phòng luyện công Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, trên mặt tràn đầy ngưng trọng. Lơ lửng trước người ba thước là một cái đỉnh lô màu tím tạo hình tao nhã, có điêu khắc một con Thần Long trông rất sống động.
Tử Long Đỉnh!
Chỉ thấy Tử Long Đỉnh đang bị một đoàn hỏa diễm màu xanh bao phủ thiêu đốt, đây không phải Bích Huyễn U Hỏa mà là Anh hỏa đã khổ tu trăm năm.
Luyện chế Tử Uyển Đan dễ dàng hơn Bách Thảo Đan nhiều, Lâm Hiên quyết định luyện nó trước. Với luyện đan thuật cùng tu vị của hắn thì việc này không khó lắm.
Qua một thời gian Lâm Hiên lại há miệng phun ra một đạo đan hỏa, có điều màu sắc lại vô cùng cổ quái. Có khi thì xanh thanh thúy mà khi thì đen như mực, cuối cùng lại biến thành ngũ sắc, chính là đan hỏa của Yêu Đan. Với tu vị Nguyên Anh trung kỳ, đan hỏa cũng có uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Động tác bắt pháp ấn của Lâm Hiên vô cùng cổ quái, có đôi khi phù văn theo đầu ngón tay bắn ra, như chậm mà nhanh vào trong đỉnh lô.
Tử Long Đỉnh thì rung lên không ngừng, thỉnh thoảng từ trong phát ra âm thanh như sấm sét vang dội.
Thời gian cứ như vậy chầm chậm đi qua…
Thanh âm bồm bộp nổ lên đồng thời mùi dược hương trở nên nồng đậm.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng. Tử Uyển Đan sắp được luyện thành công, hắn tiếp tục cẩn thận khống chế hỏa hầu. Thêm hai canh giờ thì hào quang như ẩn như hiện quanh Tử Long Đỉnh, theo sau còn có đồ án quỉ dị chớp chớp ra.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Dị bảo xuất thế sẽ thiên sinh dị triệu, xem ra Tử Uyển Đan thật là vật nghịch thiên.
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ nắp đỉnh tự bay lên cao, thấy thế Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp thuật. Tức thời phía trên đỉnh ba thước xuất hiện một đại thủ bắt lấy đỉnh lô, từ từ nâng nó đến trước người. Lúc này hương đan đã ngào ngạt khắp gian phòng.
Lâm Hiên lấy ra một cái bình ngọc đem đan dược bỏ vào bên trong, lại lấy ra một viên đưa trước mắt tinh tế thưởng thức. Chỉ thấy nó có màu tím kỳ lạ nhỏ như viên ngọc trai.
"Thiếu gia, đây là Tử Uyển đan sao?" Tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng thanh âm trong trẻo truyền vào tai. Nguyệt Nhi đã đả tọa xong nên tới đây.
***
Tu luyện không biết năm tháng, bất tri bất giác đã quá hơn bốn mươi năm.
Dưới sự trợ giúp của đan dược cùng tu luyện trong cực phẩm linh mạch. Rốt cuộc Lâm Hiên đã tiến đến đại viên mãn.
Sáng nay hắn đang đả tọa thì đột nhiên một tiếng oành truyền vào tai. Lâm Hiên ngẩn ngơ, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
Thanh âm kỳ quái kia phát ra từ bên hông. Lâm Hiên đưa tay vỗ lấy ra một khối lệnh bài đen tuyền, được đúc bởi một loại hàn ngọc vô danh. Một mặt có khắc một quỷ diện dữ tợn đến cực điểm, ở bên cạnh có hai chữ cổ Tu La nho nhỏ.
Mặt bên kia thì gồm không ít cổ quái đồ án, nhưng bắt mắt nhất là chính giữa có con số ba.
Nghe nói lệnh bài này dùng để tiến vào Tu La Môn. Như vậy còn ba năm nữa là cánh cửa khiến cả Nhân giới điên đảo sẽ mở ra.
Đáng tiếc!
Lâm Hiên thở dài, chỉ sợ khi đó đang còn bị nhốt trong không gian này. Bất quá rất nhanh vẻ mặt hắn trở nên hoảng sơ. Thì ra là con số ba trên lệnh bài thay đổi, không ngừng tăng lên. Mười, mười lăm, hai mươi, năm mươi... đến một trăm mới ngừng.
"Ồ."
Lấy sự trầm ổn của Lâm Hiên cũng trở nên biến sắc, từ trên bồ đoàn đứng lên.
"Thiếu gia, làm sao vậy?"
Tâm thần của Nguyệt Nhi liên hệ cùng hắn, đã nhận ra dị trạng nên thuấn di tới đây.
Thấy hắn vẫn bình an, tiểu nha đầu nhẹ nhàng thở ra. Lâm Hiên lại đem lệnh bài đưa cho nàng.
"Cái gì, con số trên lệnh bài phát sinh thay đổi?"
"Ừm!"
"Nói như vậy thời gian Tu La môn mở ra sẽ chậm lại sao?"
"Rất có thể là như vậy."
***
Vân Châu, tại một nơi trong một sơn dãy trùng điệp không bóng người.
Rống!
Tiếng kêu gào thê lương truyền vào tai cùng yêu khí dâng cao ngút trời, nhưng yêu khí này rất khác so với yêu thú Nhân giới phát ra. Trong vòng trăm dặm nơi đây, ngay một con kiến cũng không dám bẻn mảng.
Ở dưới hàng đám cổ thụ trọc trời là một quái vật cao tới mấy trượng đang ngửa mặt lên trời gào thét, tướng mạo vô cùng dữ tợn tà ác.
Mặt người thân hổ cùng răng nanh lộ ra ngoài, cái đuôi như chiếc roi nhọn hoắt quẫy nhẹ nhưng khiến một góc trời bụi mù.
Nếu Lâm Hiên có mặt tại đây, khẳng định sẽ như lâm đại địch.
Xuân Ky!
Tỷ dụ như Tử Uyển Đan dùng linh thảo này làm chủ dược nên danh đan cũng tương tự. Linh đan này chính là thánh phẩm đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có thể giúp tu vị rất nhanh đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Thánh đan này có thể giúp giảm được hơn nửa, thậm chí bảy phần thời gian tu luyện cho tu sĩ.
Tiên đạo gian nan, tiết kiệm thời gian đồng nghĩa với gia tăng thọ nguyên, sớm tới đại viên mãn thì khả năng tiến giai Ly Hợp Kỳ càng lớn.
Sự trân quý của Tử Uyển Thảo đến cỡ nào thì có thể tưởng tượng được. Có điều chỉ khi nó sinh trưởng trên hai mươi vạn năm mới có hiệu quả nghịch thiên.
Vạn niên linh thảo ở Nhân giới chỉ nhờ cơ duyên mới gặp. Linh thảo hai mươi vạn năm thì căn bản chỉ có trong truyền thuyết.
Tình cảnh trước mắt lại bất đồng, nữ tử họ Mai chính là cổ tu sĩ gần trăm vạn năm trước. Những linh thảo linh hoa này đều lưu cho đệ tử bổn phái, không ngờ Lâm Hiên xảo hợp tiến vào.
Có linh thảo này thì tiến giai sẽ dễ dàng hơn nhiều. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng thấy rõ. Ánh mắt tiếp tục đảo qua một số loại thảo dược kỳ lạ, đột nhiên dừng ở một đóa hoa sen lớn như miệng bát.
Hình dạng hoa này không khác gì Tuyết Liên, chỉ là Tuyết Liên có màu trắng tinh khiết còn hoa này thì lại có màu đỏ như lửa.
"Ồ . . Chẳng lẽ đây là Cửu Thiên Hồng Liên trong truyền thuyết sao?"
Tiếng kinh hô truyền vào tai, lúc này tiểu nha đầu đã bị những linh thảo trong này làm cho ngây ngất mơ hồ:
"Ừm, hẳn là vậy."
Lâm Hiên cũng vô cùng mừng rỡ nhưng tâm cơ trầm ổn hơn tiểu nha đầu nhiều, thanh âm ngữ khí vẫn tỏ ra bình thản.
Cửu Thiên Hồng Liên vô cùng hiếm thấy, huống chi đây là mẫu hoa đã trăm vạn năm, giá trị tuyệt không kém Tử Uyển Thảo.
Lâm Hiên đi vào giữa dược viên, ở đây có tới mấy chục loại linh thảo khiến ánh mắt hắn sáng ngời. Nhưng lúc sau trên mặt lại lộ vẻ đăm chiêu.
"Thiếu gia, làm sao vậy?"
Nguyệt Nhi đi tới gần hắn. Đám kỳ hoa dị thảo nơi đây như tôn thêm phần xinh đẹp của nàng, âm thanh tiểu nha đầu có vẻ khó hiểu.
Nhiều linh thảo như vậy mà thiếu gia còn thấy chưa đủ sao?
Lại nghe Lâm Hiên êm tai giải thích: "Ở đây đều bảo vật vô giá nhưng ngoài Tử Uyển thảo thì ta không rõ các linh hoa linh thảo khác dùng để luyện đan gì, mạo muội sử dụng sẽ làm hỏng linh vật."
Tiểu nha đầu khẽ gật đầu, thiếu gia tuy kiến thức uyên bác nhưng chưa thể sánh với cổ tu sĩ, rốt cuộc những linh thảo này dùng để luyện chế đan gì?
Nguyệt Nhi cũng lấy tay vuốt trán suy tư, qua chừng một tuần trà đột nhiên mở miệng:
"Thiếu gia, tiền bối kia lưu lại những linh thảo này cho đệ tử hậu bối, hẳn là phải có dụng ý..."
"Nguyệt Nhi, nàng nói người cũng am hiểu đan thuật?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, theo sau ánh mắt sáng rực lên.
Nguyệt Nhi gật đầu, vẻ mặt đáng yêu mở miệng: "Thiếu gia, có thể người sẽ lưu lại những cổ phương dược kia chăng?"
"Điều này. . ."
Lâm Hiên đã tra xét qua cả động phủ nhưng không thấy, nếu có thì nữ tử họ Mai phải mang theo bên người. Hắn lấy cái túi trữ vật màu xanh nhạt ra, rung tay một cái. Tức thời một đạo sáng mờ ảo thổi qua, trên mặt đất đã hiện ra vài bảo vật.
Một cái hộp ngọc vuông chừng ba tấc, mặt trên có dán cấm chế phù triện. Tựa hồ có chỗ bất phàm.
Một thanh Tiểu Kim Kiếm chừng gần tấc, tỏa ra linh quang chói mắt.
Một món bạch y tựa hồ là trang phục nữ tử, Lâm Hiên nhận ra nó là dùng tơ của Vạn niên Băng Tàm dệt thành.
Vạn Niên Băng tàm là linh trùng cực kỳ lợi hại, nó có thể phun ra hàn khí băng phong pháp bảo, sợi tơ của nó óng ánh vừa cứng vừa dai vô cùng.
Băng Tàm Y này tuy không thể so với Bích Diễm Kỳ Lân Giáp nhưng cũng là bảo vật phòng ngự bất phàm.
"Nguyệt Nhi, nàng cầm đi."
"Đa tạ thiếu gia."
Hai người đã có duyên phận phu thê, Nguyệt Nhi cũng không ngại ngần, vô cùng mừng rỡ tiếp nhận, ngoài khả năng phòng ngự thì Thiên Tàm Y này lóng lánh vô cùng mỹ lệ.
Cuối cùng là hai cái ngọc giản, một thì trắng như ngọc còn một thì xanh biếc thanh thúy.
Lâm Hiên khẽ vẫy tay đem kiếm tiên thu lại xem xét, phẩm chất pháp bảo này không tồi nhưng còn chưa lọt vào mắt hắn.
Theo sau ánh mắt chuyển qua cái hộp ngọc, phù triện vừa bóc thì một mùi hương đã tỏa vào chóp mũi. Hắn cong ngón tay búng một cái. Cạch một tiếng nắp hộp đã mở ra, một nhúm bột phấn màu hồng ánh vào mi mắt.
"Đây là gì?"
Vẻ mặt Lâm Hiên tràn đầy nghi hoặc vì không nhận ra lai lịch. Hắn duỗi ngón tay chấm một chút bột, đưa vào trong miệng nếm thử.
Chua chua ngọt ngọt . . . .
"Thiếu gia, cho muội xem một chút được chứ?" Thanh âm kích động của Nguyệt Nhi truyền vào tai, Lâm Hiên quay sang thì ánh mắt hưng phấn của nàng đang chăm chú nhìn hộp ngọc nọ.
Nguyệt Nhi nhận ra thứ này? Lâm Hiên thầm kinh ngạc, vẫy tay phát ra một vầng hào quang mờ ảo đem hộp ngọc chuyển qua cho nàng.
Thần tình tiểu nha đầu vô cùng vui mừng, cẩn thẩn quan sát kỹ bột phấn trong hộp.
Sau một lát nàng cũng chấm ngón tay ngọc rồi đưa lên mũi, thần sắc ngày càng trở nên mừng rỡ:
"Quả nhiên là Cửu Thiên Tàn Tuyết. . ."
"Cửu Thiên Tàn Tuyết? Đây là tài liệu hàn thuộc tính sao? "
"Ha ha, thiếu gia hiểu lầm, đây không phải tài liệu tu tiên mà là phấn dưỡng nhan của nữ tử" Nguyệt Nhi cười nhẹ tiếp tục mở miệng:
"Thiếu gia, muội nghe nói Cửu Thiên Tàn Tuyết này ở Linh giới cũng không nhiều. Nữ tu trên đó vốn quý nó như tính mạng, nó có diệu dụng phản lão hoàn đồng"
Xem bộ dáng tiểu nha đầu hưng phấn vô cùng, Lâm Hiên vốn không hứng thú nên từng xem các điển thư liên quan về những thứ này.
Chỉ thấy Nguyệt Nhi phất ngọc thủ một cái, lấy ra một cái chiếc bình ngọc màu xanh. Một đạo thanh quang cuốn tới đem một nửa thu vào, rồi đưa chiếc hộp trả lại cho hắn.
"Nha đầu, nàng lấy toàn bộ đi."
"Thiếu gia, bột phấn này không hấp dẫn với nam tu sĩ nhưng trong mắt nữ tu thì có thể so với tánh mạng…"
...
Trải qua một phen đùn đẩy, Lâm Hiên thở dài sủng nịch nhìn tiểu nha đầu rồi đem hộp ngọc thu vào.
Theo lời tiểu nha đầu, hắn sao lại không rõ giá trị của Cửu thiên Tàn Tuyết thế nào. Có diệu dụng phản lão hoàn đồng, dưỡng nhan huyền diệu không thể tưởng tượng nổi, trong mắt nữ tu sĩ Linh giới thì chỉ sợ không kém Thông Thiên Linh Bảo bao nhiêu.
Cuối cùng là hai cái ngọc giản. Lâm Hiên tùy tiện lấy cái màu trắng đem thần thức chìm vào xem xét.
"Ồ, Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết"
Nhớ lại khi trước hắn đã ban cho Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm thần thông này. Công pháp này uy lực không lớn nhưng pháp lực tinh tiến rất mau, khi đột phá bình cảnh cũng dễ dàng hơn.
Tuy vậy từ phẩm cấp mà nói thì Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết chỉ là công pháp trung cấp. Với thân phận của nữ tử họ Mai sao lại đem nó bên mình?
Lâm Hiên tiếp đem thần thức chìm vào trong ngọc giản, rất nhanh trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết này có một phần khác biệt so với công pháp của Doanh Nhi cùng Tâm Nhi.
Sai một li đi một dặm, một thành khác biệt này khiến hai công pháp khác một trời một vực. Công pháp trong ngọc giản này là loại đỉnh cấp, không chỉ tu luyện nhanh chóng, dễ dàng đột phá bình cảnh mà thần thông uy lực vô cùng cực đại.
Còn sở tu của Doanh nhi cùng Tâm nhi chỉ là thứ sơn trại bản mà thôi.
Trong mắt Lâm Hiên tràn đầy tia vui mừng, không biết khi có được công pháp đỉnh cấp này thì hai nha đầu kia cao hứng tới mức nào.
Đem nó thu vào, thần niệm hắn khẽ động đem cái ngọc giản xanh biếc thu vào tay.
Tròng mắt Lâm Hiên nheo lại đem thần thức chìm vào. Vô số những kim tự ánh vào trong đầu.
. . .
Qua nửa canh giờ hắn mới ngẩng đầu, trên mặt không rõ hỉ nộ.
"Thiếu gia, tìm được cổ đan phương chăng?"
"Ừm"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, Nguyệt nhi suy đoán không sai. Trong này có một cổ phương mà hắn vô cùng hứng thú.
Bách Thảo Đan!
Đan phương này cần rất nhiều linh dược trân quý như Cửu Thiên Hồng Liên, Tử Tinh Chu Quả, Bách Hoa Cô, Long Xà Tỏa…Tất cả phải là hơn hai mươi vạn năm.
Nguyên liệu nghịch thiên mà luyện chế vô cùng gian khó, cho dù luyện đan tông sư xuất thủ thì trăm lần mới thành công được một.
Với thực lực như Thiên Châu La gia khi xưa cũng không luyện nổi. Đương nhiên công hiệu Bách Thảo Đan này đến mức thái quá.
Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ phục dụng vào, sẽ tăng ba phần thành công khi tiến giai Ly Hợp. Nữ tử họ Mai kia hao hết thiên tân vạn khổ nhưng cũng không luyện chế được Bách Thảo Đan để trùng kích Ly Hợp, hiện tại lại để Lâm Hiên chiếm được chỗ tốt.
Tuy đan phương này cần rất nhiều nguyên liệu nhưng phần lớn đều có trong Dược Viên kia, một số ít thiếu để phụ trợ thì hắn cũng có trong túi trữ vật.
***
Lúc này tại phòng luyện công Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, trên mặt tràn đầy ngưng trọng. Lơ lửng trước người ba thước là một cái đỉnh lô màu tím tạo hình tao nhã, có điêu khắc một con Thần Long trông rất sống động.
Tử Long Đỉnh!
Chỉ thấy Tử Long Đỉnh đang bị một đoàn hỏa diễm màu xanh bao phủ thiêu đốt, đây không phải Bích Huyễn U Hỏa mà là Anh hỏa đã khổ tu trăm năm.
Luyện chế Tử Uyển Đan dễ dàng hơn Bách Thảo Đan nhiều, Lâm Hiên quyết định luyện nó trước. Với luyện đan thuật cùng tu vị của hắn thì việc này không khó lắm.
Qua một thời gian Lâm Hiên lại há miệng phun ra một đạo đan hỏa, có điều màu sắc lại vô cùng cổ quái. Có khi thì xanh thanh thúy mà khi thì đen như mực, cuối cùng lại biến thành ngũ sắc, chính là đan hỏa của Yêu Đan. Với tu vị Nguyên Anh trung kỳ, đan hỏa cũng có uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Động tác bắt pháp ấn của Lâm Hiên vô cùng cổ quái, có đôi khi phù văn theo đầu ngón tay bắn ra, như chậm mà nhanh vào trong đỉnh lô.
Tử Long Đỉnh thì rung lên không ngừng, thỉnh thoảng từ trong phát ra âm thanh như sấm sét vang dội.
Thời gian cứ như vậy chầm chậm đi qua…
Thanh âm bồm bộp nổ lên đồng thời mùi dược hương trở nên nồng đậm.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng. Tử Uyển Đan sắp được luyện thành công, hắn tiếp tục cẩn thận khống chế hỏa hầu. Thêm hai canh giờ thì hào quang như ẩn như hiện quanh Tử Long Đỉnh, theo sau còn có đồ án quỉ dị chớp chớp ra.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Dị bảo xuất thế sẽ thiên sinh dị triệu, xem ra Tử Uyển Đan thật là vật nghịch thiên.
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ nắp đỉnh tự bay lên cao, thấy thế Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp thuật. Tức thời phía trên đỉnh ba thước xuất hiện một đại thủ bắt lấy đỉnh lô, từ từ nâng nó đến trước người. Lúc này hương đan đã ngào ngạt khắp gian phòng.
Lâm Hiên lấy ra một cái bình ngọc đem đan dược bỏ vào bên trong, lại lấy ra một viên đưa trước mắt tinh tế thưởng thức. Chỉ thấy nó có màu tím kỳ lạ nhỏ như viên ngọc trai.
"Thiếu gia, đây là Tử Uyển đan sao?" Tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng thanh âm trong trẻo truyền vào tai. Nguyệt Nhi đã đả tọa xong nên tới đây.
***
Tu luyện không biết năm tháng, bất tri bất giác đã quá hơn bốn mươi năm.
Dưới sự trợ giúp của đan dược cùng tu luyện trong cực phẩm linh mạch. Rốt cuộc Lâm Hiên đã tiến đến đại viên mãn.
Sáng nay hắn đang đả tọa thì đột nhiên một tiếng oành truyền vào tai. Lâm Hiên ngẩn ngơ, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
Thanh âm kỳ quái kia phát ra từ bên hông. Lâm Hiên đưa tay vỗ lấy ra một khối lệnh bài đen tuyền, được đúc bởi một loại hàn ngọc vô danh. Một mặt có khắc một quỷ diện dữ tợn đến cực điểm, ở bên cạnh có hai chữ cổ Tu La nho nhỏ.
Mặt bên kia thì gồm không ít cổ quái đồ án, nhưng bắt mắt nhất là chính giữa có con số ba.
Nghe nói lệnh bài này dùng để tiến vào Tu La Môn. Như vậy còn ba năm nữa là cánh cửa khiến cả Nhân giới điên đảo sẽ mở ra.
Đáng tiếc!
Lâm Hiên thở dài, chỉ sợ khi đó đang còn bị nhốt trong không gian này. Bất quá rất nhanh vẻ mặt hắn trở nên hoảng sơ. Thì ra là con số ba trên lệnh bài thay đổi, không ngừng tăng lên. Mười, mười lăm, hai mươi, năm mươi... đến một trăm mới ngừng.
"Ồ."
Lấy sự trầm ổn của Lâm Hiên cũng trở nên biến sắc, từ trên bồ đoàn đứng lên.
"Thiếu gia, làm sao vậy?"
Tâm thần của Nguyệt Nhi liên hệ cùng hắn, đã nhận ra dị trạng nên thuấn di tới đây.
Thấy hắn vẫn bình an, tiểu nha đầu nhẹ nhàng thở ra. Lâm Hiên lại đem lệnh bài đưa cho nàng.
"Cái gì, con số trên lệnh bài phát sinh thay đổi?"
"Ừm!"
"Nói như vậy thời gian Tu La môn mở ra sẽ chậm lại sao?"
"Rất có thể là như vậy."
***
Vân Châu, tại một nơi trong một sơn dãy trùng điệp không bóng người.
Rống!
Tiếng kêu gào thê lương truyền vào tai cùng yêu khí dâng cao ngút trời, nhưng yêu khí này rất khác so với yêu thú Nhân giới phát ra. Trong vòng trăm dặm nơi đây, ngay một con kiến cũng không dám bẻn mảng.
Ở dưới hàng đám cổ thụ trọc trời là một quái vật cao tới mấy trượng đang ngửa mặt lên trời gào thét, tướng mạo vô cùng dữ tợn tà ác.
Mặt người thân hổ cùng răng nanh lộ ra ngoài, cái đuôi như chiếc roi nhọn hoắt quẫy nhẹ nhưng khiến một góc trời bụi mù.
Nếu Lâm Hiên có mặt tại đây, khẳng định sẽ như lâm đại địch.
Xuân Ky!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook