Bách Luyện Thành Tiên
-
Quyển 5 - Chương 438: Kế phản gián
Trong khi hai người đang toàn lực bay đi thì Ngoại hải tu tiên giới liên tiếp xảy ra đại sự, toàn bộ hỗn loạn trong gió tanh mưa máu.
Đầu tiên là tin tức phường thị lớn nhất nơi Khôi Kim Đảo bị tập kích, tất cả tu tiên giả có mặt tại đó không kể xuất thân như thế nào đều bị Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc đồ sát, chỉ có một số rất ít may mắn thoát ra từ trong địa ngục đó.
Lập tức lời đồn nổi lên, nói mục tiêu của hai đại thế lực kia không chỉ là Thiên Nhai Hải Các mà muốn thâu tóm cả tu tiên giới hải ngoại.
Điều này khiến nhân tâm chấn động, tuy vậy các tông môn gia tộc nơi đây vẫn chưa xuất động. Dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng rất nhanh lại có tin Vạn Cổ Tông, Bạch Sa Bang, Ma Kình Bang…hơn ba mươi tông môn gia tộc lớn nhỏ đều đã bị tập kích.
Hơn nữa thủ đoạn đối phương cực kỳ tàn khốc, một khi tổng đàn bị công phá thì không kể lão ấu nhược phụ, tất cả đều đồ sát sạch sẽ.
Các tông môn gia tộc bị tập kích tự nhiên là vừa sợ vừa giận, một mặt liều mạng chống trả, một mặt phái ra truyền âm phù cầu viện các thế lực giao hảo.
Vốn không muốn đắc tội Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc nhưng đối phương thật sự là khinh người quá đáng. Xem ra lời đồn không sai, rõ ràng là hai đại môn phái này muốn thôn tính cả Tu tiên giới hải ngoại.
Đối mặt với sự sinh tồn, Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc đã trở thành công địch của cả tu sĩ nơi đây.
Lúc này cũng có thêm rất nhiều tán tu tới tham chiến, luận thực lực thì không bằng hai đại môn phái kia nhưng do chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, vạn người một lòng muốn đả bại cũng không phải dễ dàng.
Chiến cuộc nơi đây lâm vào thế giằng co!
Mức độ hủy diệt của đại chiến khiến nhân tâm vô cùng hoảng sợ, nhưng sự thảm thiết ở các nơi e rằng không thể sánh cùng Doanh Châu Đảo.
Dưới chân một toà tiểu sơn có năm nữ tử trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi, trên dung nhan đều tràn ngập vẻ khẩn trương.
Bọn họ tu vị đều là Ngưng Đan Kỳ. Trong đó có một nàng hậu kỳ, hai nàng trung kỳ, còn có hai người vừa mới ngưng thành Kim Đan.
"Kỷ sư tỷ, lần này liệu chúng ta có thể bảo vệ được tổng đà bổn môn?" Một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám thì thào mở miệng, thanh âm có vài phần sợ hãi.
Cầm đầu là một nữ tử hậu kỳ nhìn qua đã hơn hai mươi, nghe xong thì thở dài nhìn thoáng qua thiếu nữ vừa lên tiếng.
Ngưng Đan tu sĩ đều sống mấy tới mấy trăm năm, kinh nghiệm khá phong phú. Nhưng nữ tu Thiên Nhai Hải Các thì khác. Điền sư muội này từ khi bái nhập bản tông chưa từng rời Doanh Châu Đảo. Tuy rằng có Thánh linh căn nên hơn trăm năm đã kết đan thành công nhưng đừng nói là kinh nghiệm đấu pháp mà thậm chí đối nhân xử thế cũng quá kém.
Nếu thực gặp Nguyên Anh kỳ lão quái cho dù có cấm chế phụ trợ, cần mấy tỷ muội phối hợp nhưng Điền sư muội thì có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng?
Chỉ sơ sẩy một chút là sẽ ngã xuống Nhưng đối mặt hai đại thế lực vây công tu sĩ cấp thấp không có tác dụng, nhân thủ không đủ nên số nữ tu thiếu kinh nghiệm như Điền sư muội không phải là ít.
Từ điểm này cũng có thể suy đoán ra, tình cảnh bổn môn không mấy lạc quan. Ý niệm trong đầu lưu chuyển nhưng nữ tu họ Kỷ tuyệt không lộ ra ngoài. Một khi sĩ khí mà giảm thì bổn môn càng bất lợi hơn.
"Ha ha, mọi người không cần lo lắng, cho dù trời có sụp xuống cũng còn Như Yên sư tổ chống đỡ. Măm trăm năm trước không phải bị tám mươi mốt liên minh gia tộc vây công mà bổn môn cũng chỉ kinh mà không hiểm, lần này cũng nhất định vượt qua" nữ tử họ Kỷ mỉm cười mở miệng.
"Sư tỷ, tuy sư tổ có thần thông thông thiên triệt địa nhưng Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc lại có tới mấy Ly Hợp Kỳ lão quái vật..." Một hồng y thiếu nữ khẽ cắn môi mở miệng.
"Tam sư tỷ, đây là sự thật?" Thiếu nữ họ Điền nghe xong, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch.
"Ngươi nói nhiều làm gì!" Trên khuôn mặt xinh đẹp nữ tử họ Kỷ ẩn hiện vẻ giận dữ, quay sang trừng mắt liếc hồng y nữ tử một cái. Đúng lúc này một tiếng cười kiêu ngạo truyền vào tai:
"Hừ, sự thật chính là sự thật, tự an ủi thì có tác dụng gì. Chỉ mình Mộng Như Yên sao có thể địch nổi ba vị Ly Hợp Kỳ sư tổ của chúng ta. Nếu các ngươi thức thời ngoan ngoãn thúc thủ chịu trận làm lô đỉnh, bản tôn cũng không phải là kẻ không biết thương hương tiếc ngọc, có thể tha cho các ngươi một mạng."
Lời còn chưa dứt thì một đóa ma vân rộng tới cả mẫu từ chân trời bay tới, thanh âm như tiếng kim thiết vang ra.
"Tu ma giả, đối phương là lão quái Lệ Hồn Cốc."
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử họ Kỷ biến sắc nhưng kinh nghiệm đấu pháp phong phú, hiểu rằng càng hoảng sợ thì càng bất lợi.
Nàng phất ngọc thủ đánh ra một đạo pháp quyết vào một cây ngọc trụ màu lục bích cách đó mấy trượng. Tức thời ngọc trụ lóe ra linh quang, một Thái Cực Đồ hiện ra sau đó tỏa ra một đám sương mù dày đặc đem tất cả bên này bao phủ lại.
"Hừ, xem ra các ngươi là rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt"
Thanh âm như tiếng kim thiết lại truyền ra, sau đó ma vân cuồn cuộn rồi nhanh chóng co rút lại. Nhất thời hắc vụ tràn ngập, ma lực quỉ dị phát ra bốn phía.
Ngay sau đó một cột sáng đen như mực từ trong ma vân như sét đánh ngang tai bắn ra, bùng một tiếng đã tạo một lỗ thủng trên tầng sương mù dày đặc.
"Hừ, cấm chế nho nhỏ này cũng muốn bêu xấu trước mặt bản tôn."
Song lời này còn chưa dứt thì lỗ hổng nơi sương mù dày đặc đột nhiên khép lại khiến lão quái trong ma vân ngạc nhiên, không khỏi thẹn quá hóa giận.
Thanh âm đì đùng như sét giật truyền ra, ma vân nhanh chóng mở rộng một lần nữa. Từ trong bắn sang vô số hỏa cầu đen thùi như mưa khiến tầng sương mù thủng lỗ chỗ nhưng chỉ một lát nó lại lấp đầy như cũ.
"Đi!" Một tiếng khẽ quát truyền vào trong tai sau đó linh quang lóe lên, mấy thanh kiếm tiên từ trong sương mù dày đặc bay vụt ra, các nữ tử bắt đầu phản kích. Kiếm tiên phân ra làm năm màu đại biểu kim mộc thủy hỏa thổ. Tuy rằng đối mặt cường địch nhưng công pháp thần thông của các nữ tử này có thể phụ hợp tạo thành một tiểu Ngũ Hành Kiếm Trận.
Trong Ma vân truyền ra tiếng kinh hô, sau đó từ bên trong bay ra một thanh Lang Nha Bổng cùng năm thanh kiếm tiên giao đấu.
Chỉ thấy linh quang lóe lên trong không trung, năm nữ tử nọ dựa vào cấm chế trận pháp phụ trợ khiến lão quái kia vừa sợ vừa giận nổi trận lôi đình, lại tế ra một bảo vật là một thanh Cửu Đầu quỷ đao.
Có điều uy lực của tiểu Ngũ Hành Kiếm Trận không phải là nhỏ, tuy rằng sắc mặt của năm nữ tử đã trở nên trắng bệch nhưng vẫn duy trì được cục diện bình thủ.
Nhưng không phải tất cả nữ tu Thiên Nhai Hải Các có thể phối hợp ăn ý như thế.
Cách hơn mười dặm xa tại một hồ nhỏ gần một ngọn núi, bảy hoàng y nữ tử đang tựa lưng vào nhau, toàn bộ tóc tai rối bời chật vật cực kỳ, liều mạng sử dụng pháp bảo ngăn địch.
Nhưng vô ích, các nàng đều đến từ các gia tộc tu tiên phụ thuộc vào Thiên Nhai Hải Các. Trước kia chưa từng gặp nhau chứ đừng nói là ăn ý phối hợp, càng xui xẻo là đối phương chính là một Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả.
Là một gã đầu đà tóc dài thuộc một nhánh nào đó của Vạn Phật Tông.
Thần thông của đầu đà này quá cường đại, cấm chế mà các nữ tử dựa vào đã sớm bị công phá. Hơn nữa đối phương xuất thủ tàn nhẫn không hề thương hương tiếc ngọc.
Sau một lát mắt thấy các nữ tử đã như nỏ cứng hết đà, trên mặt đầu đà lộ vẻ dữ tợn duỗi tay tại bên hông vỗ, một cái Như Ý ngọc bội được hắn tế ra đồng thời đánh lên đó một đạo pháp quyết.
Tấm Như Ý ngọc bội lóe ra linh quang rồi huyễn hóa thành một con mãnh hổ trên lưng có một đôi cánh.
"Đi!"
Đầu đà chỉ tay một cái, mãnh hổ lập tức hung tợn há cái mồm to như cái chậu máu lao sang, đem một nữ tử nuốt vào rồi nhai rôm rốp.
Kêu thảm tiếng truyền ra khiến sáu người còn lại mặt mũi trắng bệch, lúc này chiến ý không còn, thần tình kinh hoàng đám này tán ra bốn phía mà chạy.
"Hừ, đã muộn. Nếu vừa rồi ngoan ngoãn thúc thủ thì Phật gia sẽ nể đức hiếu sinh của Phật tổ mà tha cho các ngươi một mạng. Đã không biết phải trái thì để ta giác ngộ cho các ngươi" Đầu đà cười lạnh một tiếng sau đó tay áo múa may. Chỉ thấy một đạo phật quang ngũ sắc bay vút ra huyễn hóa thành các sợi quang tuyến đem chúng nữ trói lại. Sau đó lão hổ kia không chút khách khí đem các nàng nhai rau ráu.
Tại Doanh Châu Đảo không ngừng diễn cả thảm cảnh thế này, trong phạm vi cả vạn dặm tràn ngập máu tanh nồng đậm.
Oan hồn khắp nơi trên mặt đất, vô cùng thảm thiết!
Tuy vậy chiến cuộc cũng giằng co, không chỉ là nữ tu Thiên Nhai Hải Các ngã xuống. Mượn cấm chế trận pháp cũng có vô số tu sĩ Nguyên Anh bị vãn bối Ngưng Đan Kỳ diệt sát.
Đảo mắt chiến đấu đã giằng co mấy canh giờ vẫn khó phân thắng bại.
Tại một sơn cốc huyết quang lóe lên, hai Nguyên Anh Sơ kỳ nữ tử Thiên Nhai Hải Các vừa ngã xuống, kẻ vừa xuống tay là một quỷ đế Nguyên Anh trung kỳ toàn thân quỷ khí dày đặc.
Cách nơi này không xa tại một tiểu hồ, chiến đấu kịch liệt vừa mới phân ra thắng bại.
Một bạch y nữ tử hai chân để trần lơ lửng trên không, dung nhan thanh tú dường như không nhiễm chút bụi trần nhưng trong tay đang cầm một thanh bảo kiếm đã nhuốm máu tươi, nguyên là hai Nguyên anh kỳ hòa thượng vừa bị nàng chém bay thủ cấp.
Tại một hoang mạc toàn đá rộng lớn có ba gã tu tiên giả kinh hoàng đang bỏ chạy.
Trước tiên là một lão giả tóc bạc, phía sau là một hòa thượng mập cùng lão phụ có khuôn mặt âm lệ. Ba người đều là Nguyên Anh trung kỳ lão quái nhưng lúc này toàn thân loang lổ vết máu. Còn hòa thượng đã bị đoạn một cánh tay, xem ra vừa ăn đau khổ không nhỏ.
"Hừ, ba vị đạo hữu, một khi đã đến làm khách Doanh Châu Đảo thì cần gì phải vội vã rời đi như vậy?"
Thanh âm trong trẻo êm tai truyền ra nhưng mà ba người giống như vừa chọc phải một tổ ong vò vẽ, thoáng cái khuôn mặt đã trắng bệch.
Chỉ thấy xa xa nơi chân trời có hào quang chớp động, một đoàn ngân quang xuất hiện trong tầm mắt. Độn quang kia nhìn qua tốc độ không nhanh nhưng mỗi lần ngân quang chợt lóe đã xa cả trăm trượng. Xem ra không hề kém thuấn di. Ba người hồn phi phách tán dốc hết toàn lực nhưng khoảng cách song phương nhanh chóng thu hẹp.
Sau vài nhịp ngân quang lóe lên đã chắn trước mặt bao người. Hào quang thu liễm lộ ra dung nhan của một nữ tử còn trẻ.
Tu vị của nàng là Nguyên anh hậu kỳ nhưng mà diện mạo vô cùng quỉ dị, nửa gương mặt bên trái có thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có điều bên phải thì khô héo lõm vào như vỏ cây.
Quỷ Diện tiên tử Lưu Oánh!
Là đệ nhị cao thủ Thiên Nhai Các Hải sau Mộng Như Yên, pháp lực thần thông của nàng còn vượt Tông chủ Tô Giáng Thuyên một bậc. Trách không được mình nàng có thể khiến ba gã Nguyên Anh trung kỳ chạy trối chết như vậy.
Mắt thấy đường lui bị ngăn trở ba lão quái vừa sợ vừa giận, sau một lát trên mặt lại hiện lệ khí dày đặc. Tuy địch nhân cường đại nhưng bọn họ đâu nguyện ngồi chờ chết.
Lão giả tóc bạc hít vào một hơi, duỗi tay vỗ vào sau ót đem pháp bảo là một thanh Ngô câu tế ra. Trên mặt lão phụ kia cũng hiện vẻ tàn khốc tế ra một cây long đầu quải trượng. Động tác của hòa thượng còn nhanh hơn nhiều, đã thấy đem tấm áo cà sa trên người cởi ra.
Song khóe miệng Lưu Oánh lộ ra một tia châm chọc, không tế ra pháp bảo mà chỉ phất ngọc thủ một cái.
Tức khắc từ ống tay áo nàng bay ra một cỗ hương vụ màu hồng phấn. Sương mù co duỗi phun ra nuốt vào không ngừng mà bên trong như có sinh mạng, đồng thời một cỗ hương vị ngọt ngào tỏa ra khắp nơi.
"Không ổn, có độc."
Lão giả tóc bạc quá sợ hãi la lên nhưng sương mù đã bao phủ bọn họ vào trong, sau đó mấy mỹ nữ mảnh mai xuất hiện nhẹ nhàng bay múa. Động tác vô cùng mỹ lệ nhưng chứa đựng ma lực quỷ dị, trong lòng ba người thầm kêu không ổn nhưng không hiểu sao ánh mắt lại không thể chuyển dời đi nơi khác.
Thoáng chốc các mỹ nữ đã tới trước mặt, không ngờ từ tuyệt đại giai nhân lại biến thành những bộ xương trắng ghê rợn.
Hồng Phấn Khô Lâu! Khô Dung Quyết vốn là bí thuật ma đạo thuật còn có phần quỉ dị hơn công pháp Lệ Hồn Cốc.
Chỉ thấy các Khô Lâu há mồm phun ra âm hỏa màu xanh thẫm, đồng thời toàn thân bạo nổ biến thành các mũi cốt tiễn bắn thẳng về ba người. Mũi tiễn tỏa ra hương vị ngọt ngào, chính là kịch độc do oán thi kết thành vô cùng bá đạo.
Phụp...
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, trước tiên lão giả tóc trắng bị xuyên thủng sọ, còn hòa thượng cùng lão phụ cũng bị âm hỏa thiêu đốt. Hai người ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, lập tức Nguyên Anh cùng thân thể bị đốt thành tro tàn.
"A Di Đà Phật!"
Một tiếng phật hiệu truyền vào tai, lời còn chưa dứt thì phía xa hào quang chợt lóe, một đóa tường vân nhìn như chậm mà cực nhanh bay tới trước mặt thiếu nữ.
Trong tường vân là một tăng lữ mi từ mục thiện nhìn qua đã có trăm tuổi, da thịt ẩn hiện kim quang dường như là Kim Thân La Hán chuyển thế.
Vạn Phật Tông Tuệ Huyền!
"Đại sư, chúng ta lại gặp mặt"
Trong mắt Lưu Oánh hiện lên tia dị sắc, không ngờ lại nhẹ nhàng thi lễ, nghe khẩu khí dường như hai người sớm đã biết nhau.
"Hừ, thần thông của tiên tử quả nhiên không tồi, ngươi nói chúng ta là cố nhân sao lại sát diệt sư điệt của lão nạp!" Tuệ Huyền chắp hai tay tạo thành chữ thập, không ngờ từ thân hình gầy gò khẳng khiu lại tản mát ra lệ khí tận trời khiến nhân tâm kinh hãi vô cùng.
"Đại sư giận dữ làm gì, trong lòng ngươi cũng rõ ràng chúng ta ai đều vì chủ nấy. Vạn Phật Tông ngươi tấn công Thiên Nhai Hải Các ta. Lưu Oánh này tự nhiên chỉ có thể dùng đao kiếm khoản đãi." Đôi mi thanh tú của Quỷ Diện tiên tử khẽ nhíu, đối mặt Ly Hợp Kỳ lão quái vật trong truyền thuyết, trên mặt nàng tràn đầy vẻ đề phòng nhưng dường như không quá sợ hãi.
"Đều là vì chủ, ha ha, tiên tử nói hay lắm, thế sao ngươi là nội đường trưởng lão Thiên Nhai Hải Các mà lại đem nhược điểm của Cửu Cung Tu Du kiếm trận trao đổi với ta" Tuệ Huyền bình thản mở miệng nhưng lại khiến kẻ khác không thể tưởng tượng nổi.
Một nữ tử có địa vị gần như vô hạn trong Thiên Nhai Hải Các như Lưu Oánh lại có thể làm việc này sao?
Nếu không phải công pháp tu luyện không hợp thì Như Yên tiên tử đã thu nàng làm đồ đệ.
Tuy không phải là thân truyền đệ tử nhưng Mộng Như Yên cũng vô cùng ưu ái nàng. Thường xuyên truyền đạo chỉ giáo. Ân sủng này phóng mắt khắp Thiên Nhai Hải Các cũng chỉ có Tần Nghiên mới có thể so sánh. Hơn nữa nàng thân là Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, mấy trăm năm sau rất có thể tiến giai Ly Hợp. Tương lai tám chín phần là cùng Tần Nghiên chấp chưởng Thiên Nhai Hải Các. Chúng nữ cũng đều biết Vân Trung tiên tử tính tình lạnh lùng, bình thường là không quản sự tình trong môn. Nói cách khác tương lai nàng chính là Các chủ của Thiên Nhai Hải Các. Bảo nàng là phản đồ quả thực vô cùng hoang đường, chỉ sợ đến Mộng Như Yên chính tai nghe thấy cũng không thể tin nổi.
Nhưng lúc này Lưu Oánh không phủ nhận.
"Không sai, bản cung đã trao đổi với ngươi nhược điểm của Cửu Cung Tu Du kiếm thì sao?"
Tuệ Huyền ngạc nhiên, lấy tâm cơ của lão cũng không rõ trong hồ lô của đối phương có bán thuốc gì:
"Lời này của tiên tử có ý gì, một khi ngươi đã phản bội Thiên Nhai Hải Các chẳng lẽ không đứng về Vạn Phật Tông chúng ta sao. Chuyện này một khi bại lộ, Thiên Vân Thập Nhị Châu tuy rằng rộng lớn nhưng Mộng Như Yên có thể buông tha thí chủ sao?"
"Đại sư không cần quan tâm, bản tiên tử làm việc đó là bất đắc dĩ, không có nghĩa là ta muốn làm phản đồ, lần trước đã trao đổi bảo vật thì hai ta không còn quan hệ gì."
Lưu Oánh thở dài nhưng thanh âm thản nhiên truyền ra. Quả thật khi trước nàng bán đứng Thiên Nhai Hải Các chính là có nổi khổ bất đắc dĩ.
Tu luyện Khô Dung Quyết sẽ có thần thông kinh người, nhưng muốn tiến giai Ly Hợp thì phải là tấm thân xử nữ.
Có điều Quỷ Diện tiên tử khi xưa vốn là nhi nữ của một viên thất phẩm huyện lệnh nơi thế tục, sau đó nàng được Hoàng Thượng nhìn trúng nhan sắc nên trở thành quý phi nương nương được sủng ái vô cùng. Có điều hoàng hậu xuất gia từ Đại tướng quân. Lưu Oánh được phong làm quý phi không đến một tuần trăng đã bị hoàng hậu thừa dịp Hoàng Thượng đi săn không ở trong cung tìm một cớ ban cho rượu độc tự vẫn.
Trùng hợp là Mộng Như Yên ra ngoài tìm kiếm tài liệu luyện đan đi ngang qua, thấy nàng có linh căn vô cùng xuất chúng liền có ý mến tài, thi triển thần thông đem nàng trở về Thiên Nhai Hải Các.
Sau này tu luyện thành tài, Lưu Oánh tự nhiên là trở lại thế tục đem toàn gia hoàng hậu kia diệt sát sạch sẽ.
Lưu Oánh kết anh thành công, bởi vì trước kia đã đứng trước sự sinh tử nên tâm đạo của nàng vượt xa so các nữ tử khác, cũng không màng dung mạo chọn lựa tu luyện Khô Dung Quyết.
Thực ra Mộng Như Yên cũng không rõ điều kiện phải là xử nữ mới tiến giai Ly Hợp kia nên đã đồng ý cho nàng tu luyện.
Đến khi Lưu Oánh phát hiện ra thì một bước trượt chân trở thành thiên cổ hận, trong lòng nàng buồn bực không thôi.
Có điều tâm trí nàng vốn vô cùng kiên định. Sau khi tham ngộ vô số cổ tịch đã tìm ra một phương pháp. Đó là nếu dùng Thiên Nhất Chân Thủy thì có thể bù lại phần căn cơ còn thiếu tu luyện Khô Dung Quyết tới đại thành. Nhưng nghe nói Chân Thủy chỉ có tại Linh giới. Còn ở Nhân giới sớm đã thất truyền tại trăm vạn năm trước.
Có điều trời không tuyệt đường người, trong một lúc vô tình Lưu Oánh nghe được manh mối là tại tổng đà Vạn Phật Tông có truyền thừa một bình bảo vật duy nhất nơi Nhân Giới này.
Biết được tin tức này Lưu Oánh đã thầm suy tính rất nhiều nhưng vẫn vô vọng. Xảo hợp là hai đại môn phái trở mặt, Lưu Oánh liền sớm liên hệ cùng Vạn Phật Tông. Trước khi tu sĩ cao cấp của Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc một canh giờ đã kịp cùng nhược điểm của Cửu Cung Tu Du kiếm trận đổi lấy Thiên Nhất Chân Thủy.
Nhưng như thế không có nghĩa là nàng cam tâm làm phản đồ, mấy trăm năm tu luyện ở tại Thiên Nhai Hải Các khiến tình cảm của nàng với nơi này rất lớn.
Hơn nữa năm xưa nếu không phải gặp được Như Yên sư thúc thì nàng đã sớm hồn quy địa phủ, sao có thể có thành tựu như hôm nay. Khi bị địch nhân tập kích trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm cùng chúng đồng môn ngăn địch.
"A Di Đà Phật, tiên tử không khỏi quá ngây thơ. Một khi đã làm phản đồ thì còn có cơ hội quay đầu lại sao, Mộng Như Yên vì Thiên Nhai Hải Các mà có thể bỏ qua cho thí chủ sao? Nên thức thời theo Vạn Phật Tông, lão nạp sẽ cho thí chủ rất nhiều chỗ tốt." Hai tay Tuệ Huyền tạo thành chữ thập trên mặt tràn đầy vẻ từ bi.
Dù sao nàng vốn là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả, hơn nữa thần thông mạnh vượt xa cảnh giới, có thêm được nàng thì là một trợ thủ rất tốt.
"Đại sư không cần hơn tốn nước miếng, Lưu Oánh tuyệt không phản bội Thiên Nhai Hải Các" Quỷ Diện tiên tử vô cùng cương quyết nói.
"Ngươi không sợ Mộng Như Yên thanh lý môn hộ?" Tuệ Huyền có chút kinh ngạc, tính cách của Như Yên tiên tử lão rất rõ ràng, tuyệt đối không chấp nhận kẻ phản đồ.
"Sợ? Ta đường đường nội đường trưởng lão Thiên Nhai Hải Các, hơn nữa vừa sát diệt ba gã Nguyên anh trung kỳ đối phương, bảo ta là phản đồ chẳng phải là hoang đường lắm sao?" Lưu oánh mỉm cười mở miệng tin tưởng mười phần.
"Ngươi..." Tuệ Huyền nhướng mày sau đó sắc mặt có vẻ lo lắng: "Tiểu nha đầu, để ngươi theo Vạn Phật Tông chính là ta không muốn lạm sát kẻ vô tội, đã vậy lão nạp sẽ cho ngươi chôn vùi cùng Thiên Nhai Hải Các này" Lời còn chưa dứt một cỗ linh áp đáng sợ đã phát ra.
Thịch thịch thịch… Lưu Oánh không khỏi lui ba bước trên mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi tiến giai khi nào, hiện tại đã là Ly Hợp trung kỳ."
Nàng vốn rõ thần thông của mình, đối mặt Ly Hợp Sơ Kỳ tu tiên giả vẫn có thể đào thoát nhưng Ly Hợp Trung Kỳ thì vô cùng khó khăn.
"Thế nào, nếu hiện tại thí chủ nguyện theo Vạn Phật Tông, lão nạp sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi."
Tuệ Huyền bình thản mở miệng, đối phương vì tiến giai Ly Hợp mà tình nguyện bán đứng Thiên Nhai Hải Các tất là kẻ ích kỷ sợ chết, nếu không thể thoát nhất sẽ chọn đường khuất phục.
Có điều ngoài dự liệu của lão hòa thượng, ánh mắt Quỷ Diện tiên tử chợt lộ vẻ kiên nghị lắc đầu.
"Không, Lưu Oánh tuyệt không phản bội Thiên Nhai Hải Các lần thứ hai"
Dụ dỗ nửa ngày không kết quả, với tâm cơ thâm trầm của Tuệ Huyền mà cũng không khỏi giận dữ: "Tốt, một khi thí chủ đã không biết sống chết thì để lão nạp đưa ngươi một đoạn đường"
Lời còn chưa dứt thì kim quang cùng linh áp trên người lão phát ra càng hào hùng, thân không động nhưng như là một lốc xoáy, thiên địa nguyên khí chung quanh ngưng kết thành vô số quang điểm cỡ ngón tay cuồn cuộn nhập vào cơ thể lão.
"Đây chính là thiên địa nguyên khí mà tu sĩ Ly Hợp Kỳ mới có thể thao túng?" Trên mặt Lưu oánh đầy vẻ sợ hãi nhưng đáy mắt lại hiện một tia cuồng nhiệt.
Dụng bao tâm cơ, kết quả vẫn là hoa trong gương trăng trong đáy nước, sẽ ngã xuống ở chỗ này sao?
Nhưng rất nhanh ánh mắt Lưu Oánh trở nên kiên định phất ngọc thủ một cái, một thanh kiếm tiên màu vàng úa bay vút ra bay múa quanh thân. Kiếm này là dùng Vạn Niên Cổ Mộc luyện chế thành, lại ở khí hải đan điền được Anh Hỏa ngày đêm bồi luyện nên uy lực không phải nhỏ. Có điều Lưu Oánh không chút tin tưởng, đối thủ thật sự quá cường đại.
"A Di Đà Phật, thí chủ khăng khăng như vậy lão nạp đành phải phổ độ ngươi..."
Có điều lời Tuệ Huyền lời còn chưa dứt thì một thanh âm độc cô lãnh lãnh truyền vào tai:
"Lão hòa thượng không biết xấu hổ, một khi đã có bổn sự đến ta Thiên Nhai Hải Các, bản tiên tử đành phải khoản đãi ngươi cho tốt "
Tròng mắt Tuệ Thông hơi co lại, vội quay sang nhìn khắp nhưng ngoại trừ đất đá cỏ cây thì nơi này còn làm gì có ai.
"A Di Đà Phật!" Theo phật hiệu phát ra hai mắt lão hòa thượng phát ra một tầng lam quang sau đó thở dài:
"Như Yên thí chủ, Ẩn Nặc Thuật thật huyền diệu lại phối hợp với huyễn thuật cấm chế từ trước nên đã qua mắt được lão nạp, nhưng trong lòng ngươi cũng rõ. Chỉ dựa vào điểm muốn đánh lén ta là không thể, đã như vậy sao không hiện thân gặp cố nhân một lần?"
"Cố nhân sao? Tuệ Huyền, ta ghét nhất chính là bộ mặt ngụy quân tử của ngươi, đến nước này không phải ngươi chết thì là ta vong, nói nhiều như vậy có tác dụng gì?"
Lại có thanh âm êm tai phát ra nhưng ngữ khí không chút khách khí. Sau đó thanh quang chợt lóe, một thân ảnh thon thả hiển hiện ra. Thì ra là một thiếu nữ môi đỏ như son, làn da mềm mại như nước nhưng vẻ mặt băng lãnh vô cùng.
"Như Yên sư thúc"
Sắc mặt Lưu Oánh càng trở nên trắng bệch. Người tính không bằng trời tính, nàng nằm mơ cũng không ngờ Mộng Như Yên lại ẩn nấp tại một bên.
Nghĩ lại năm đó nếu không phải có sư thúc thì nàng đã sớm hồn quy địa phủ, hôm nay lại lấy oán báo ân bán đứng Thiên Nhai Các như vậy. Trong lòng Lưu Oánh hối hận hổ thẹn xấu hổ vô cùng. Đối mặt cao thủ ly hợp trung kỳ như Tuệ Huyền nàng cũng quyết không sợ hãi nhưng thịch một tiếng đã quỳ xuống.
Thấy vậy Mộng Như Yên thở dài: "Khi đám tu sĩ cấp cao đối phương cách ngàn dặm mưu đồ tập kích bổn môn. Ta đã biết tất có nội gian, nên lúc đó mới cố ý lộ ra nhược điểm của Cửu Cung kiếm trận, nhưng ta nằm mơ cũng không thể tưởng được kẻ đó lại là ngươi. Oánh nhi!"
Đầu tiên là tin tức phường thị lớn nhất nơi Khôi Kim Đảo bị tập kích, tất cả tu tiên giả có mặt tại đó không kể xuất thân như thế nào đều bị Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc đồ sát, chỉ có một số rất ít may mắn thoát ra từ trong địa ngục đó.
Lập tức lời đồn nổi lên, nói mục tiêu của hai đại thế lực kia không chỉ là Thiên Nhai Hải Các mà muốn thâu tóm cả tu tiên giới hải ngoại.
Điều này khiến nhân tâm chấn động, tuy vậy các tông môn gia tộc nơi đây vẫn chưa xuất động. Dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng rất nhanh lại có tin Vạn Cổ Tông, Bạch Sa Bang, Ma Kình Bang…hơn ba mươi tông môn gia tộc lớn nhỏ đều đã bị tập kích.
Hơn nữa thủ đoạn đối phương cực kỳ tàn khốc, một khi tổng đàn bị công phá thì không kể lão ấu nhược phụ, tất cả đều đồ sát sạch sẽ.
Các tông môn gia tộc bị tập kích tự nhiên là vừa sợ vừa giận, một mặt liều mạng chống trả, một mặt phái ra truyền âm phù cầu viện các thế lực giao hảo.
Vốn không muốn đắc tội Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc nhưng đối phương thật sự là khinh người quá đáng. Xem ra lời đồn không sai, rõ ràng là hai đại môn phái này muốn thôn tính cả Tu tiên giới hải ngoại.
Đối mặt với sự sinh tồn, Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc đã trở thành công địch của cả tu sĩ nơi đây.
Lúc này cũng có thêm rất nhiều tán tu tới tham chiến, luận thực lực thì không bằng hai đại môn phái kia nhưng do chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, vạn người một lòng muốn đả bại cũng không phải dễ dàng.
Chiến cuộc nơi đây lâm vào thế giằng co!
Mức độ hủy diệt của đại chiến khiến nhân tâm vô cùng hoảng sợ, nhưng sự thảm thiết ở các nơi e rằng không thể sánh cùng Doanh Châu Đảo.
Dưới chân một toà tiểu sơn có năm nữ tử trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi, trên dung nhan đều tràn ngập vẻ khẩn trương.
Bọn họ tu vị đều là Ngưng Đan Kỳ. Trong đó có một nàng hậu kỳ, hai nàng trung kỳ, còn có hai người vừa mới ngưng thành Kim Đan.
"Kỷ sư tỷ, lần này liệu chúng ta có thể bảo vệ được tổng đà bổn môn?" Một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám thì thào mở miệng, thanh âm có vài phần sợ hãi.
Cầm đầu là một nữ tử hậu kỳ nhìn qua đã hơn hai mươi, nghe xong thì thở dài nhìn thoáng qua thiếu nữ vừa lên tiếng.
Ngưng Đan tu sĩ đều sống mấy tới mấy trăm năm, kinh nghiệm khá phong phú. Nhưng nữ tu Thiên Nhai Hải Các thì khác. Điền sư muội này từ khi bái nhập bản tông chưa từng rời Doanh Châu Đảo. Tuy rằng có Thánh linh căn nên hơn trăm năm đã kết đan thành công nhưng đừng nói là kinh nghiệm đấu pháp mà thậm chí đối nhân xử thế cũng quá kém.
Nếu thực gặp Nguyên Anh kỳ lão quái cho dù có cấm chế phụ trợ, cần mấy tỷ muội phối hợp nhưng Điền sư muội thì có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng?
Chỉ sơ sẩy một chút là sẽ ngã xuống Nhưng đối mặt hai đại thế lực vây công tu sĩ cấp thấp không có tác dụng, nhân thủ không đủ nên số nữ tu thiếu kinh nghiệm như Điền sư muội không phải là ít.
Từ điểm này cũng có thể suy đoán ra, tình cảnh bổn môn không mấy lạc quan. Ý niệm trong đầu lưu chuyển nhưng nữ tu họ Kỷ tuyệt không lộ ra ngoài. Một khi sĩ khí mà giảm thì bổn môn càng bất lợi hơn.
"Ha ha, mọi người không cần lo lắng, cho dù trời có sụp xuống cũng còn Như Yên sư tổ chống đỡ. Măm trăm năm trước không phải bị tám mươi mốt liên minh gia tộc vây công mà bổn môn cũng chỉ kinh mà không hiểm, lần này cũng nhất định vượt qua" nữ tử họ Kỷ mỉm cười mở miệng.
"Sư tỷ, tuy sư tổ có thần thông thông thiên triệt địa nhưng Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc lại có tới mấy Ly Hợp Kỳ lão quái vật..." Một hồng y thiếu nữ khẽ cắn môi mở miệng.
"Tam sư tỷ, đây là sự thật?" Thiếu nữ họ Điền nghe xong, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch.
"Ngươi nói nhiều làm gì!" Trên khuôn mặt xinh đẹp nữ tử họ Kỷ ẩn hiện vẻ giận dữ, quay sang trừng mắt liếc hồng y nữ tử một cái. Đúng lúc này một tiếng cười kiêu ngạo truyền vào tai:
"Hừ, sự thật chính là sự thật, tự an ủi thì có tác dụng gì. Chỉ mình Mộng Như Yên sao có thể địch nổi ba vị Ly Hợp Kỳ sư tổ của chúng ta. Nếu các ngươi thức thời ngoan ngoãn thúc thủ chịu trận làm lô đỉnh, bản tôn cũng không phải là kẻ không biết thương hương tiếc ngọc, có thể tha cho các ngươi một mạng."
Lời còn chưa dứt thì một đóa ma vân rộng tới cả mẫu từ chân trời bay tới, thanh âm như tiếng kim thiết vang ra.
"Tu ma giả, đối phương là lão quái Lệ Hồn Cốc."
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử họ Kỷ biến sắc nhưng kinh nghiệm đấu pháp phong phú, hiểu rằng càng hoảng sợ thì càng bất lợi.
Nàng phất ngọc thủ đánh ra một đạo pháp quyết vào một cây ngọc trụ màu lục bích cách đó mấy trượng. Tức thời ngọc trụ lóe ra linh quang, một Thái Cực Đồ hiện ra sau đó tỏa ra một đám sương mù dày đặc đem tất cả bên này bao phủ lại.
"Hừ, xem ra các ngươi là rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt"
Thanh âm như tiếng kim thiết lại truyền ra, sau đó ma vân cuồn cuộn rồi nhanh chóng co rút lại. Nhất thời hắc vụ tràn ngập, ma lực quỉ dị phát ra bốn phía.
Ngay sau đó một cột sáng đen như mực từ trong ma vân như sét đánh ngang tai bắn ra, bùng một tiếng đã tạo một lỗ thủng trên tầng sương mù dày đặc.
"Hừ, cấm chế nho nhỏ này cũng muốn bêu xấu trước mặt bản tôn."
Song lời này còn chưa dứt thì lỗ hổng nơi sương mù dày đặc đột nhiên khép lại khiến lão quái trong ma vân ngạc nhiên, không khỏi thẹn quá hóa giận.
Thanh âm đì đùng như sét giật truyền ra, ma vân nhanh chóng mở rộng một lần nữa. Từ trong bắn sang vô số hỏa cầu đen thùi như mưa khiến tầng sương mù thủng lỗ chỗ nhưng chỉ một lát nó lại lấp đầy như cũ.
"Đi!" Một tiếng khẽ quát truyền vào trong tai sau đó linh quang lóe lên, mấy thanh kiếm tiên từ trong sương mù dày đặc bay vụt ra, các nữ tử bắt đầu phản kích. Kiếm tiên phân ra làm năm màu đại biểu kim mộc thủy hỏa thổ. Tuy rằng đối mặt cường địch nhưng công pháp thần thông của các nữ tử này có thể phụ hợp tạo thành một tiểu Ngũ Hành Kiếm Trận.
Trong Ma vân truyền ra tiếng kinh hô, sau đó từ bên trong bay ra một thanh Lang Nha Bổng cùng năm thanh kiếm tiên giao đấu.
Chỉ thấy linh quang lóe lên trong không trung, năm nữ tử nọ dựa vào cấm chế trận pháp phụ trợ khiến lão quái kia vừa sợ vừa giận nổi trận lôi đình, lại tế ra một bảo vật là một thanh Cửu Đầu quỷ đao.
Có điều uy lực của tiểu Ngũ Hành Kiếm Trận không phải là nhỏ, tuy rằng sắc mặt của năm nữ tử đã trở nên trắng bệch nhưng vẫn duy trì được cục diện bình thủ.
Nhưng không phải tất cả nữ tu Thiên Nhai Hải Các có thể phối hợp ăn ý như thế.
Cách hơn mười dặm xa tại một hồ nhỏ gần một ngọn núi, bảy hoàng y nữ tử đang tựa lưng vào nhau, toàn bộ tóc tai rối bời chật vật cực kỳ, liều mạng sử dụng pháp bảo ngăn địch.
Nhưng vô ích, các nàng đều đến từ các gia tộc tu tiên phụ thuộc vào Thiên Nhai Hải Các. Trước kia chưa từng gặp nhau chứ đừng nói là ăn ý phối hợp, càng xui xẻo là đối phương chính là một Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả.
Là một gã đầu đà tóc dài thuộc một nhánh nào đó của Vạn Phật Tông.
Thần thông của đầu đà này quá cường đại, cấm chế mà các nữ tử dựa vào đã sớm bị công phá. Hơn nữa đối phương xuất thủ tàn nhẫn không hề thương hương tiếc ngọc.
Sau một lát mắt thấy các nữ tử đã như nỏ cứng hết đà, trên mặt đầu đà lộ vẻ dữ tợn duỗi tay tại bên hông vỗ, một cái Như Ý ngọc bội được hắn tế ra đồng thời đánh lên đó một đạo pháp quyết.
Tấm Như Ý ngọc bội lóe ra linh quang rồi huyễn hóa thành một con mãnh hổ trên lưng có một đôi cánh.
"Đi!"
Đầu đà chỉ tay một cái, mãnh hổ lập tức hung tợn há cái mồm to như cái chậu máu lao sang, đem một nữ tử nuốt vào rồi nhai rôm rốp.
Kêu thảm tiếng truyền ra khiến sáu người còn lại mặt mũi trắng bệch, lúc này chiến ý không còn, thần tình kinh hoàng đám này tán ra bốn phía mà chạy.
"Hừ, đã muộn. Nếu vừa rồi ngoan ngoãn thúc thủ thì Phật gia sẽ nể đức hiếu sinh của Phật tổ mà tha cho các ngươi một mạng. Đã không biết phải trái thì để ta giác ngộ cho các ngươi" Đầu đà cười lạnh một tiếng sau đó tay áo múa may. Chỉ thấy một đạo phật quang ngũ sắc bay vút ra huyễn hóa thành các sợi quang tuyến đem chúng nữ trói lại. Sau đó lão hổ kia không chút khách khí đem các nàng nhai rau ráu.
Tại Doanh Châu Đảo không ngừng diễn cả thảm cảnh thế này, trong phạm vi cả vạn dặm tràn ngập máu tanh nồng đậm.
Oan hồn khắp nơi trên mặt đất, vô cùng thảm thiết!
Tuy vậy chiến cuộc cũng giằng co, không chỉ là nữ tu Thiên Nhai Hải Các ngã xuống. Mượn cấm chế trận pháp cũng có vô số tu sĩ Nguyên Anh bị vãn bối Ngưng Đan Kỳ diệt sát.
Đảo mắt chiến đấu đã giằng co mấy canh giờ vẫn khó phân thắng bại.
Tại một sơn cốc huyết quang lóe lên, hai Nguyên Anh Sơ kỳ nữ tử Thiên Nhai Hải Các vừa ngã xuống, kẻ vừa xuống tay là một quỷ đế Nguyên Anh trung kỳ toàn thân quỷ khí dày đặc.
Cách nơi này không xa tại một tiểu hồ, chiến đấu kịch liệt vừa mới phân ra thắng bại.
Một bạch y nữ tử hai chân để trần lơ lửng trên không, dung nhan thanh tú dường như không nhiễm chút bụi trần nhưng trong tay đang cầm một thanh bảo kiếm đã nhuốm máu tươi, nguyên là hai Nguyên anh kỳ hòa thượng vừa bị nàng chém bay thủ cấp.
Tại một hoang mạc toàn đá rộng lớn có ba gã tu tiên giả kinh hoàng đang bỏ chạy.
Trước tiên là một lão giả tóc bạc, phía sau là một hòa thượng mập cùng lão phụ có khuôn mặt âm lệ. Ba người đều là Nguyên Anh trung kỳ lão quái nhưng lúc này toàn thân loang lổ vết máu. Còn hòa thượng đã bị đoạn một cánh tay, xem ra vừa ăn đau khổ không nhỏ.
"Hừ, ba vị đạo hữu, một khi đã đến làm khách Doanh Châu Đảo thì cần gì phải vội vã rời đi như vậy?"
Thanh âm trong trẻo êm tai truyền ra nhưng mà ba người giống như vừa chọc phải một tổ ong vò vẽ, thoáng cái khuôn mặt đã trắng bệch.
Chỉ thấy xa xa nơi chân trời có hào quang chớp động, một đoàn ngân quang xuất hiện trong tầm mắt. Độn quang kia nhìn qua tốc độ không nhanh nhưng mỗi lần ngân quang chợt lóe đã xa cả trăm trượng. Xem ra không hề kém thuấn di. Ba người hồn phi phách tán dốc hết toàn lực nhưng khoảng cách song phương nhanh chóng thu hẹp.
Sau vài nhịp ngân quang lóe lên đã chắn trước mặt bao người. Hào quang thu liễm lộ ra dung nhan của một nữ tử còn trẻ.
Tu vị của nàng là Nguyên anh hậu kỳ nhưng mà diện mạo vô cùng quỉ dị, nửa gương mặt bên trái có thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có điều bên phải thì khô héo lõm vào như vỏ cây.
Quỷ Diện tiên tử Lưu Oánh!
Là đệ nhị cao thủ Thiên Nhai Các Hải sau Mộng Như Yên, pháp lực thần thông của nàng còn vượt Tông chủ Tô Giáng Thuyên một bậc. Trách không được mình nàng có thể khiến ba gã Nguyên Anh trung kỳ chạy trối chết như vậy.
Mắt thấy đường lui bị ngăn trở ba lão quái vừa sợ vừa giận, sau một lát trên mặt lại hiện lệ khí dày đặc. Tuy địch nhân cường đại nhưng bọn họ đâu nguyện ngồi chờ chết.
Lão giả tóc bạc hít vào một hơi, duỗi tay vỗ vào sau ót đem pháp bảo là một thanh Ngô câu tế ra. Trên mặt lão phụ kia cũng hiện vẻ tàn khốc tế ra một cây long đầu quải trượng. Động tác của hòa thượng còn nhanh hơn nhiều, đã thấy đem tấm áo cà sa trên người cởi ra.
Song khóe miệng Lưu Oánh lộ ra một tia châm chọc, không tế ra pháp bảo mà chỉ phất ngọc thủ một cái.
Tức khắc từ ống tay áo nàng bay ra một cỗ hương vụ màu hồng phấn. Sương mù co duỗi phun ra nuốt vào không ngừng mà bên trong như có sinh mạng, đồng thời một cỗ hương vị ngọt ngào tỏa ra khắp nơi.
"Không ổn, có độc."
Lão giả tóc bạc quá sợ hãi la lên nhưng sương mù đã bao phủ bọn họ vào trong, sau đó mấy mỹ nữ mảnh mai xuất hiện nhẹ nhàng bay múa. Động tác vô cùng mỹ lệ nhưng chứa đựng ma lực quỷ dị, trong lòng ba người thầm kêu không ổn nhưng không hiểu sao ánh mắt lại không thể chuyển dời đi nơi khác.
Thoáng chốc các mỹ nữ đã tới trước mặt, không ngờ từ tuyệt đại giai nhân lại biến thành những bộ xương trắng ghê rợn.
Hồng Phấn Khô Lâu! Khô Dung Quyết vốn là bí thuật ma đạo thuật còn có phần quỉ dị hơn công pháp Lệ Hồn Cốc.
Chỉ thấy các Khô Lâu há mồm phun ra âm hỏa màu xanh thẫm, đồng thời toàn thân bạo nổ biến thành các mũi cốt tiễn bắn thẳng về ba người. Mũi tiễn tỏa ra hương vị ngọt ngào, chính là kịch độc do oán thi kết thành vô cùng bá đạo.
Phụp...
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, trước tiên lão giả tóc trắng bị xuyên thủng sọ, còn hòa thượng cùng lão phụ cũng bị âm hỏa thiêu đốt. Hai người ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, lập tức Nguyên Anh cùng thân thể bị đốt thành tro tàn.
"A Di Đà Phật!"
Một tiếng phật hiệu truyền vào tai, lời còn chưa dứt thì phía xa hào quang chợt lóe, một đóa tường vân nhìn như chậm mà cực nhanh bay tới trước mặt thiếu nữ.
Trong tường vân là một tăng lữ mi từ mục thiện nhìn qua đã có trăm tuổi, da thịt ẩn hiện kim quang dường như là Kim Thân La Hán chuyển thế.
Vạn Phật Tông Tuệ Huyền!
"Đại sư, chúng ta lại gặp mặt"
Trong mắt Lưu Oánh hiện lên tia dị sắc, không ngờ lại nhẹ nhàng thi lễ, nghe khẩu khí dường như hai người sớm đã biết nhau.
"Hừ, thần thông của tiên tử quả nhiên không tồi, ngươi nói chúng ta là cố nhân sao lại sát diệt sư điệt của lão nạp!" Tuệ Huyền chắp hai tay tạo thành chữ thập, không ngờ từ thân hình gầy gò khẳng khiu lại tản mát ra lệ khí tận trời khiến nhân tâm kinh hãi vô cùng.
"Đại sư giận dữ làm gì, trong lòng ngươi cũng rõ ràng chúng ta ai đều vì chủ nấy. Vạn Phật Tông ngươi tấn công Thiên Nhai Hải Các ta. Lưu Oánh này tự nhiên chỉ có thể dùng đao kiếm khoản đãi." Đôi mi thanh tú của Quỷ Diện tiên tử khẽ nhíu, đối mặt Ly Hợp Kỳ lão quái vật trong truyền thuyết, trên mặt nàng tràn đầy vẻ đề phòng nhưng dường như không quá sợ hãi.
"Đều là vì chủ, ha ha, tiên tử nói hay lắm, thế sao ngươi là nội đường trưởng lão Thiên Nhai Hải Các mà lại đem nhược điểm của Cửu Cung Tu Du kiếm trận trao đổi với ta" Tuệ Huyền bình thản mở miệng nhưng lại khiến kẻ khác không thể tưởng tượng nổi.
Một nữ tử có địa vị gần như vô hạn trong Thiên Nhai Hải Các như Lưu Oánh lại có thể làm việc này sao?
Nếu không phải công pháp tu luyện không hợp thì Như Yên tiên tử đã thu nàng làm đồ đệ.
Tuy không phải là thân truyền đệ tử nhưng Mộng Như Yên cũng vô cùng ưu ái nàng. Thường xuyên truyền đạo chỉ giáo. Ân sủng này phóng mắt khắp Thiên Nhai Hải Các cũng chỉ có Tần Nghiên mới có thể so sánh. Hơn nữa nàng thân là Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, mấy trăm năm sau rất có thể tiến giai Ly Hợp. Tương lai tám chín phần là cùng Tần Nghiên chấp chưởng Thiên Nhai Hải Các. Chúng nữ cũng đều biết Vân Trung tiên tử tính tình lạnh lùng, bình thường là không quản sự tình trong môn. Nói cách khác tương lai nàng chính là Các chủ của Thiên Nhai Hải Các. Bảo nàng là phản đồ quả thực vô cùng hoang đường, chỉ sợ đến Mộng Như Yên chính tai nghe thấy cũng không thể tin nổi.
Nhưng lúc này Lưu Oánh không phủ nhận.
"Không sai, bản cung đã trao đổi với ngươi nhược điểm của Cửu Cung Tu Du kiếm thì sao?"
Tuệ Huyền ngạc nhiên, lấy tâm cơ của lão cũng không rõ trong hồ lô của đối phương có bán thuốc gì:
"Lời này của tiên tử có ý gì, một khi ngươi đã phản bội Thiên Nhai Hải Các chẳng lẽ không đứng về Vạn Phật Tông chúng ta sao. Chuyện này một khi bại lộ, Thiên Vân Thập Nhị Châu tuy rằng rộng lớn nhưng Mộng Như Yên có thể buông tha thí chủ sao?"
"Đại sư không cần quan tâm, bản tiên tử làm việc đó là bất đắc dĩ, không có nghĩa là ta muốn làm phản đồ, lần trước đã trao đổi bảo vật thì hai ta không còn quan hệ gì."
Lưu Oánh thở dài nhưng thanh âm thản nhiên truyền ra. Quả thật khi trước nàng bán đứng Thiên Nhai Hải Các chính là có nổi khổ bất đắc dĩ.
Tu luyện Khô Dung Quyết sẽ có thần thông kinh người, nhưng muốn tiến giai Ly Hợp thì phải là tấm thân xử nữ.
Có điều Quỷ Diện tiên tử khi xưa vốn là nhi nữ của một viên thất phẩm huyện lệnh nơi thế tục, sau đó nàng được Hoàng Thượng nhìn trúng nhan sắc nên trở thành quý phi nương nương được sủng ái vô cùng. Có điều hoàng hậu xuất gia từ Đại tướng quân. Lưu Oánh được phong làm quý phi không đến một tuần trăng đã bị hoàng hậu thừa dịp Hoàng Thượng đi săn không ở trong cung tìm một cớ ban cho rượu độc tự vẫn.
Trùng hợp là Mộng Như Yên ra ngoài tìm kiếm tài liệu luyện đan đi ngang qua, thấy nàng có linh căn vô cùng xuất chúng liền có ý mến tài, thi triển thần thông đem nàng trở về Thiên Nhai Hải Các.
Sau này tu luyện thành tài, Lưu Oánh tự nhiên là trở lại thế tục đem toàn gia hoàng hậu kia diệt sát sạch sẽ.
Lưu Oánh kết anh thành công, bởi vì trước kia đã đứng trước sự sinh tử nên tâm đạo của nàng vượt xa so các nữ tử khác, cũng không màng dung mạo chọn lựa tu luyện Khô Dung Quyết.
Thực ra Mộng Như Yên cũng không rõ điều kiện phải là xử nữ mới tiến giai Ly Hợp kia nên đã đồng ý cho nàng tu luyện.
Đến khi Lưu Oánh phát hiện ra thì một bước trượt chân trở thành thiên cổ hận, trong lòng nàng buồn bực không thôi.
Có điều tâm trí nàng vốn vô cùng kiên định. Sau khi tham ngộ vô số cổ tịch đã tìm ra một phương pháp. Đó là nếu dùng Thiên Nhất Chân Thủy thì có thể bù lại phần căn cơ còn thiếu tu luyện Khô Dung Quyết tới đại thành. Nhưng nghe nói Chân Thủy chỉ có tại Linh giới. Còn ở Nhân giới sớm đã thất truyền tại trăm vạn năm trước.
Có điều trời không tuyệt đường người, trong một lúc vô tình Lưu Oánh nghe được manh mối là tại tổng đà Vạn Phật Tông có truyền thừa một bình bảo vật duy nhất nơi Nhân Giới này.
Biết được tin tức này Lưu Oánh đã thầm suy tính rất nhiều nhưng vẫn vô vọng. Xảo hợp là hai đại môn phái trở mặt, Lưu Oánh liền sớm liên hệ cùng Vạn Phật Tông. Trước khi tu sĩ cao cấp của Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc một canh giờ đã kịp cùng nhược điểm của Cửu Cung Tu Du kiếm trận đổi lấy Thiên Nhất Chân Thủy.
Nhưng như thế không có nghĩa là nàng cam tâm làm phản đồ, mấy trăm năm tu luyện ở tại Thiên Nhai Hải Các khiến tình cảm của nàng với nơi này rất lớn.
Hơn nữa năm xưa nếu không phải gặp được Như Yên sư thúc thì nàng đã sớm hồn quy địa phủ, sao có thể có thành tựu như hôm nay. Khi bị địch nhân tập kích trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm cùng chúng đồng môn ngăn địch.
"A Di Đà Phật, tiên tử không khỏi quá ngây thơ. Một khi đã làm phản đồ thì còn có cơ hội quay đầu lại sao, Mộng Như Yên vì Thiên Nhai Hải Các mà có thể bỏ qua cho thí chủ sao? Nên thức thời theo Vạn Phật Tông, lão nạp sẽ cho thí chủ rất nhiều chỗ tốt." Hai tay Tuệ Huyền tạo thành chữ thập trên mặt tràn đầy vẻ từ bi.
Dù sao nàng vốn là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả, hơn nữa thần thông mạnh vượt xa cảnh giới, có thêm được nàng thì là một trợ thủ rất tốt.
"Đại sư không cần hơn tốn nước miếng, Lưu Oánh tuyệt không phản bội Thiên Nhai Hải Các" Quỷ Diện tiên tử vô cùng cương quyết nói.
"Ngươi không sợ Mộng Như Yên thanh lý môn hộ?" Tuệ Huyền có chút kinh ngạc, tính cách của Như Yên tiên tử lão rất rõ ràng, tuyệt đối không chấp nhận kẻ phản đồ.
"Sợ? Ta đường đường nội đường trưởng lão Thiên Nhai Hải Các, hơn nữa vừa sát diệt ba gã Nguyên anh trung kỳ đối phương, bảo ta là phản đồ chẳng phải là hoang đường lắm sao?" Lưu oánh mỉm cười mở miệng tin tưởng mười phần.
"Ngươi..." Tuệ Huyền nhướng mày sau đó sắc mặt có vẻ lo lắng: "Tiểu nha đầu, để ngươi theo Vạn Phật Tông chính là ta không muốn lạm sát kẻ vô tội, đã vậy lão nạp sẽ cho ngươi chôn vùi cùng Thiên Nhai Hải Các này" Lời còn chưa dứt một cỗ linh áp đáng sợ đã phát ra.
Thịch thịch thịch… Lưu Oánh không khỏi lui ba bước trên mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi tiến giai khi nào, hiện tại đã là Ly Hợp trung kỳ."
Nàng vốn rõ thần thông của mình, đối mặt Ly Hợp Sơ Kỳ tu tiên giả vẫn có thể đào thoát nhưng Ly Hợp Trung Kỳ thì vô cùng khó khăn.
"Thế nào, nếu hiện tại thí chủ nguyện theo Vạn Phật Tông, lão nạp sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi."
Tuệ Huyền bình thản mở miệng, đối phương vì tiến giai Ly Hợp mà tình nguyện bán đứng Thiên Nhai Hải Các tất là kẻ ích kỷ sợ chết, nếu không thể thoát nhất sẽ chọn đường khuất phục.
Có điều ngoài dự liệu của lão hòa thượng, ánh mắt Quỷ Diện tiên tử chợt lộ vẻ kiên nghị lắc đầu.
"Không, Lưu Oánh tuyệt không phản bội Thiên Nhai Hải Các lần thứ hai"
Dụ dỗ nửa ngày không kết quả, với tâm cơ thâm trầm của Tuệ Huyền mà cũng không khỏi giận dữ: "Tốt, một khi thí chủ đã không biết sống chết thì để lão nạp đưa ngươi một đoạn đường"
Lời còn chưa dứt thì kim quang cùng linh áp trên người lão phát ra càng hào hùng, thân không động nhưng như là một lốc xoáy, thiên địa nguyên khí chung quanh ngưng kết thành vô số quang điểm cỡ ngón tay cuồn cuộn nhập vào cơ thể lão.
"Đây chính là thiên địa nguyên khí mà tu sĩ Ly Hợp Kỳ mới có thể thao túng?" Trên mặt Lưu oánh đầy vẻ sợ hãi nhưng đáy mắt lại hiện một tia cuồng nhiệt.
Dụng bao tâm cơ, kết quả vẫn là hoa trong gương trăng trong đáy nước, sẽ ngã xuống ở chỗ này sao?
Nhưng rất nhanh ánh mắt Lưu Oánh trở nên kiên định phất ngọc thủ một cái, một thanh kiếm tiên màu vàng úa bay vút ra bay múa quanh thân. Kiếm này là dùng Vạn Niên Cổ Mộc luyện chế thành, lại ở khí hải đan điền được Anh Hỏa ngày đêm bồi luyện nên uy lực không phải nhỏ. Có điều Lưu Oánh không chút tin tưởng, đối thủ thật sự quá cường đại.
"A Di Đà Phật, thí chủ khăng khăng như vậy lão nạp đành phải phổ độ ngươi..."
Có điều lời Tuệ Huyền lời còn chưa dứt thì một thanh âm độc cô lãnh lãnh truyền vào tai:
"Lão hòa thượng không biết xấu hổ, một khi đã có bổn sự đến ta Thiên Nhai Hải Các, bản tiên tử đành phải khoản đãi ngươi cho tốt "
Tròng mắt Tuệ Thông hơi co lại, vội quay sang nhìn khắp nhưng ngoại trừ đất đá cỏ cây thì nơi này còn làm gì có ai.
"A Di Đà Phật!" Theo phật hiệu phát ra hai mắt lão hòa thượng phát ra một tầng lam quang sau đó thở dài:
"Như Yên thí chủ, Ẩn Nặc Thuật thật huyền diệu lại phối hợp với huyễn thuật cấm chế từ trước nên đã qua mắt được lão nạp, nhưng trong lòng ngươi cũng rõ. Chỉ dựa vào điểm muốn đánh lén ta là không thể, đã như vậy sao không hiện thân gặp cố nhân một lần?"
"Cố nhân sao? Tuệ Huyền, ta ghét nhất chính là bộ mặt ngụy quân tử của ngươi, đến nước này không phải ngươi chết thì là ta vong, nói nhiều như vậy có tác dụng gì?"
Lại có thanh âm êm tai phát ra nhưng ngữ khí không chút khách khí. Sau đó thanh quang chợt lóe, một thân ảnh thon thả hiển hiện ra. Thì ra là một thiếu nữ môi đỏ như son, làn da mềm mại như nước nhưng vẻ mặt băng lãnh vô cùng.
"Như Yên sư thúc"
Sắc mặt Lưu Oánh càng trở nên trắng bệch. Người tính không bằng trời tính, nàng nằm mơ cũng không ngờ Mộng Như Yên lại ẩn nấp tại một bên.
Nghĩ lại năm đó nếu không phải có sư thúc thì nàng đã sớm hồn quy địa phủ, hôm nay lại lấy oán báo ân bán đứng Thiên Nhai Các như vậy. Trong lòng Lưu Oánh hối hận hổ thẹn xấu hổ vô cùng. Đối mặt cao thủ ly hợp trung kỳ như Tuệ Huyền nàng cũng quyết không sợ hãi nhưng thịch một tiếng đã quỳ xuống.
Thấy vậy Mộng Như Yên thở dài: "Khi đám tu sĩ cấp cao đối phương cách ngàn dặm mưu đồ tập kích bổn môn. Ta đã biết tất có nội gian, nên lúc đó mới cố ý lộ ra nhược điểm của Cửu Cung kiếm trận, nhưng ta nằm mơ cũng không thể tưởng được kẻ đó lại là ngươi. Oánh nhi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook