Bách Luyện Thành Tiên
-
Quyển 5 - Chương 423: Nguyên Anh cùng Nguyên Thần
Lại nói Nguyệt nhi nhất trùng phi thiên, mấy ngày nay đang tu hành củng cố cảnh giới, tế luyện tâm ma một phen. Lâm Hiên không có ý định quấy rầy.
Sau khi Nguyên thần của Hạo Thiên bị phong ấn, Lâm Hiên muốn thôn phệ nó thì rất khó khăn.
Thân có huyết thống Huyết Quỷ Tộc, thật khó mà dung hóa ấn ký trong nguyên thần Hạo Thiên.
Lâm Hiên chậm rãi nhắm mắt, lấy tay vuốt trán lâm vào trầm tư. Thật lâu rốt cục hắn ngẩng đầu, muốn biết có làm được hay không thì phải thử.
Linh quang lóe lên, một hài nhi đen thui xuất hiện trên thiên linh cái.
Không cần phải nói đây là đệ nhị Nguyên Anh. Họa ngầm đã giải trừ, hiện tại tu vị của Ma Anh đã là sơ kỳ đỉnh giai.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, quanh thân Ma Anh lập lòe hắc quang, ban đầu cao cả tấc thì đã thu nhỏ thành một đạo hắc quang chui vào trong mi tâm của hắn.
Sau một khắc, nó xuất hiện ở mảnh hư vô vốn là thức hải của Lâm Hiên. Một lát sau liền gặp ngũ sắc quang đoàn. Cảm giác thật kỳ quái, Nguyên Anh cùng chạm mặt Nguyên Thần.
Chỉ thấy ngũ sắc quang đoàn kia lưu chuyển một hồi hóa ra một tiểu nhân nhỏ nhắn cỡ Ma Anh, đương nhiên không phải là chân thể mà chỉ là hư ảnh do quang hoa ngưng tụ thành.
"Khai!"
Chỉ thấy tiểu nhân nắm chặt hai tay đánh ra một đạo pháp quyết, run rẩy một hồi cuối cùng mở miệng phun ra một đoàn vụ khí màu đen. Đây chính là nguyên thần của Hạo Thiên Quỷ Đế, đương nhiên lúc này đã không còn sinh cơ.
Không hiểu sao, Nguyên Thần của Lâm Hiên không thể thôn phệ được nó, nhưng nếu như bức ra ngoài thì quá lãng phí.
Nguyên Thần vốn vô hình nên không thể bằng Nguyên Anh. Ma Anh mở to miệng phun ra một đoàn thanh khí. Quang hoa lóe lên đã nguyên thần kia toàn bộ hút vào trong mồm.
Sau đó Ma Anh không chậm trễ hóa thành một đạo kinh hồng bay ra khỏi mi tâm, một lần nữa chui vào thiên linh cái của Lâm Hiên. Hắn chậm rãi mở hai mắt, nếu dùng Nguyên Anh để tiêu hóa Nguyên Thần thì dễ dàng hơn.
Lâm Hiên chuyển thân nghỉ ngơi một lát, sau đó lại nhắm hai mắt thi triển nội thị thuật.
Tại khí hải trong đan điền, Ma Anh khoanh chân mà ngồi, sau khi thôn phệ Nguyên Thần của Hạo Thiên thì không ngờ khí sắc lại tốt lên rất nhiều. Trong nội tâm hắn vừa động, chẳng lẽ là...
Ba tuần trăng sau Lâm Hiên mới rời phòng luyện công, tuy thần sắc có chút mệt mỏi nhưng thần thái hiện rõ vẻ hưng phấn.
Lần thu hoạch ngoài dự kiến này khiến hắn kích động muốn cười to.
Hắn định trừu hồn luyện phách Hạo Thiên Quỷ Đế nhưng không ngờ lão gia hỏa này dùng quỷ dị bí thuật định đoạt xá lại thân thể hắn, cuối cùng nguyên thần của lão đã bị thôn phệ.
Không ngờ tinh hồn của Hạo Thiên lại tinh thuần đến vậy. Đệ nhị Nguyên Anh sau khi thôn phệ thì có dấu hiệu tiến giai.
Nếu Đệ nhị Nguyên Anh có thể tiến giai lên trung kỳ thì với song anh và nhất đan, cảnh giới của hắn đã tiếp cận rất gần Ly Hợp Kỳ.
Trong lòng Lâm Hiên thầm mừng rỡ, vận khí tốt như vậy sao có thể bỏ qua. Ngay sau đó hắn bế quan. Mất gần ba tuần trăng rốt cuộc đệ nhị Nguyên Anh đã tiến giai trung kỳ. Pháp lực cùng thần thức gia tăng một phần.
Đang còn nghĩ thầm thì nhiên tiếng bước chân nhẹ truyền ra, trùng hợp là Nguyệt nhi vừa xuất quan. Lâm Hiên mừng rỡ vội bước nhanh tới.
Chỉ thấy một thiếu nữ vô cùng mỹ miều ánh vào trong tầm mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ mừng rỡ, không cần phải nói chính là Nguyệt nhi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều cảm giác được vạn vạn nhu tình trong đáy mắt đối phương. Một ngày không gặp như cách biệt ba thu. Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt gian giảo kéo tay Nguyệt nhi đi vào trong khuê phòng.
Sắc mặt tiểu nha đỏ ửng đầu bất quá Lâm Hiên chỉ khẽ ôm nàng vào lòng, một lúc sau hắn dụng thần thức kiểm tra tâm cảnh Nguyệt nhi. Sau một lát trên mặt lộ vẻ vui mừng, trải qua ba tuần trăng khổ tu, pháp lực Nguyệt Nhi không mấy tiến triển song cảnh giới đã vững chắc.
"Nguyệt nhi, ta muốn .. "
"Cái gì? " Đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Lâm Hiên, Tiểu nha đầu hoảng hốt la một tiếng, thân thể mềm mại nóng bừng.
Lâm Hiên cười mỉm rồi vươn tay ra vỗ bên hông, một tấm thuẫn bài cỡ bàn tay màu đen bay ra ,dường như có chứa ẩn chứa ma lực nào đó.
"Nàng xem, có thích hay không?" Lâm Hiên mỉm cười đưa tới trước mặt Nguyệt nhi.
"Đây là …"Tiểu nha đầu la nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Thiên Huyễn Giao Văn thuẫn. Đây chính là Thông Thiên Linh Bảo, thiếu gia muốn cho ta bảo vật này sao?"
"Không sai" Lâm Hiên nhẹ gật đầu:" Thông Thiên Linh Bảo thì như thế nào, có thể xứng với Nguyệt nhi của ta sao. Bất quá hiện tại nàng cần một kiện bảo vật phòng ngự thật tốt, thu lấy nó đi."
"Thiếp không sao, chàng lưu lại đi Thiên Huyễn Giao Văn thuẫn này" Nguyệt nhi có chút lo lắng mở miệng. Ô Kim Long Giáp thuẫn dù là bảo vật đỉnh cấp song không còn bao nhiêu công dụng khi đối mặt tu sĩ Ly hợp.
"Thật là nha đầu khờ, chẳng lẽ nàng quên ta còn có Bích Diễm Kỳ Lân giáp sao. Dù đối mặt Ly Hợp kỳ lão quái vật, ta cũng không sợ" Lâm Hiên đưa tay vuốt vuốt nhẹ chóp mũi thon thẳng của Nguyệt nhi, vô cùng sủng sái mở miệng.
"Tạ ơn thiếu gia".
Đến đây thì Nguyệt nhi không từ chối nữa, ánh mắt trong như nước hồ thu lộ vẻ cảm động, thiếu gia thật tốt, luôn lo lắng cho nàng.
Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Lâm Hiên. Ôm mỹ nhân trong lòng, ôn hương nhuyễn ngọc, trong mũi cảm nhận hương khí say đắm lòng người, Lâm Hiên không kìm được lại lân tay xuống thám hiểm một hồi ... Song tu không chỉ làm thân thể hòa quyện mà cũng khiến đôi bên tăng tiến pháp lực.
Không nói đến bên này tình chàng ý thiếp, lúc này Vân Châu sắp nghênh đón một trường tinh phong huyết vũ.
Khi Tuệ Thông ngã xuống, đèn bổn mạng trong tông đương nhiên tắt đi.
Vài ngàn năm nay lại mới có tu tiên giả Ly Hợp kỳ chết không minh bạch, có thể tưởng tượng được sự đả kích đối với Vạn Phật Tông.
Tuy phái này hết sức dấu diếm, chỉ thông tri cho tu sĩ đứng đầu lục đại phái nhưng cuối cùng tình báo vẫn lộ ra ngoài.
Nhất thời cả Thiên Vân Thập Nhị Châu xôn xao, tu sĩ Ly Hợp kỳ ngoại trừ hao tận thọ nguyên hoặc là phi thăng thì cơ hồ là tồn tại bất diệt. Cái chết không minh bạch của Tuệ Thông khiến một thái thượng trưởng lão khác của Vạn Phật Tông đang bế sinh tử quan cũng vội vàng xuất quan.
Điều tra không có manh mối song chừng hai tuần trăng trước, có một tin tức nho nhỏ truyền ra, nói rằng Tuệ Thông ngã xuống là doThiên Nhai Hải Các bố trí xảo diệu mai phục, thiết hạ cấm chế cực kỳ lợi hại, sau đó Mộng Như Yên cùng mấy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vây công đối phương.
Tuệ Thông một mình không địch nổi. Thân lại bị hãm trong trận pháp, cuối cùng chết trong tay Thiên Nhai Hải Các.
Tuy lời đồn không chứng cứ nhưng cũng khiến người liên tưởng suy đoán một hồi. Thiên Nhai Hải Các vốn không cùng đạo cùng Vạn Phật Tông. Luận thực lực Mộng Như Yên quả thật là nhỉnh hơn Tuệ Thông một chút, lại có tu sĩ trợ giúp cùng cấm trận thì điều trên không phải là không có căn cứ.
Hiện tại Mộng Như Yên trở thành hiềm nghi lớn nhất. Vạn Phật Tông đương nhiên phái người tới Thiên Nhai Hải Các tìm nàng giải thích.
Song tính tình Như Yên tiên tử cao ngạo vô cùng, há có thể để người đến vấn tội.
Sự tình đã đến nước này, Mộng Như Yên trực tiếp đem gã phật tu kia đem trừu hồn luyện phách, ai bảo hòa thượng kia không biết sống chết, nói lời quá khó nghe đắc tội với cao nhân Ly Hợp kỳ.
Mục đích chính nàng làm vậy chính là để quần tu Vân Châu biết rằng Thiên Nhai Hải Các không hề e ngại Vạn Phật Tông, hơn nữa còn chọc giận bọn lừa trọc một phen.
Hai quân giao chiến không chém sứ, hành động này của Mộng Như Yên quả thực cho Vạn Phật Tông rất mất mặt.
Ngắn ngủn mấy ngày, mâu thuẫn song phương đã đến đỉnh điểm.
Thiên tử giận dữ, huyết lưu đầy đường, lão quái Ly Hợp kỳ còn đáng sợ hơn cả hoàng đế thế tục vạn lần, hai phái phân tranh thì không ít tu tiên giả bị cuốn vào.
Đã tới nước này, phóng tầm mắt trong Nhân tộc chỉ còn một người có thể ngăn cản trường đại chiến, đó chính là Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ, Ly hợp hậu kỳ Vọng Đình Lâu.
Thường ngày thất phái có đại sự gì phân tranh, cũng là lão đứng ra hòa giải.
Một là do thực lực nghịch thiên, hai là lão vô cùng công chính. Đã nhân vật đứng đầu Nhân Giới tự nhiên vô cầu sở dục, khi hành sự đương nhiên công bằng.
Mộng Như Yên tuy mắng lão háo sắc nhưng vẫn có chút tâm phục với cách xử sự của Vọng Đình Lâu.
Có điều khi mâu thuẫn Thiên Nhai Hải Các giữa Vạn Phật Tông đã hết sức căng thẳng thì Vọng Đình Lâu đột nhiên biến mất.
Đã có mấy Ly Hợp kỳ tu tiên giả tới Tùng Phong Thư Viện song không ai gặp được vị Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ này.
Người của Tùng Phong Thư Viện nói là lão đang bế quan.
Vốn không tin vào điều này, một vị thái thượng trưởng lão Ngự Linh Tông tính nóng như liệt hỏa, chờ không gặp người đã xông vào Tùng Phong Thư Viện, vượt qua sự ngăn trở của đám tu sĩ Nguyên Anh xâm nhập động phủ Vọng Đình Lâu.
Khi vào lão này chỉ gặp mười mấy nữ tu mỹ mạo như hoa, nào có thấy bóng dáng Vọng Đình Lâu. Đối mặt lão quái vật Ly Hợp kỳ, những nữ tử kia cũng không dám giấu diếm.
Một nữ tu nhỏ nhắn cung cấp manh mối, rằng một tuần trăng trước Vọng Đình Lâu ra ngoài du ngoạn còn chưa trở về.
Tu Tiên Giới Vân Châu gió giục mây vần, tin đồn đương nhiên cũng rơi vào tai Lâm Hiên. hắn vốn không muốn dây vào nhiều gút mắc ân oán nhưng riêng Vạn Phật Tông thì…
Hừ hừ, đã sớm cùng hắn thủy hỏa bất dung.
Nhắc tới hắn lại nghĩ tới Thiên Nhai Hải Các.
Ngoài Tần Nghiên thì còn Mộng Như Tên chính là thân tỷ mới kết bái!
Lâm Hiên vuốt vuốt ngọc giản mà nàng tặng cho, trong mắt ẩn hiện vẻ thâm trầm vô cùng.
***
Ba ngày sau một đạo kinh hồng từ Cửu Lăng Sơn phá không nhắm hướng bắc bay vút mà đi.
Lâm Hiên đã bố trí đầy đủ tại Bái Hiên Các, phân phó mỹ nhân lúc này không nên cậy mạnh, chờ đợi thời cơ chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi.
Lục Doanh Nhi cùng Vũ Vân Nhi cung kính nghe lệnh, hắn còn bớt thời gian chỉ điểm tu luyện cho hai nàng rồi còn lưu lại một lượng lớn linh đan.
Chuẩn bị xong hết thảy hắn mới rời đi.
"Thiếu gia, hiện tại Vân châu rất loạn, cứ như vậy mà đi thì chàng thật sự yên tâm về Bái Hiên Các sao?" Thanh âm trong trẻo truyền vào tai, không cần phải nói chính là Nguyệt nhi.
Do thu được Thiên Cơ Phủ từ phu thê Mạc Tuyết Tùng, bảo vật này có động phủ riêng để tu sĩ tu luyện ở trong đó, Lâm Hiên có thể mang nàng theo thật là tiện lợi.
"Nha đầu ngốc, nàng lo lắng cái gì, Tuy Vân Châu tàng long ngọa hổ song tổng đà Bái Hiên đã có hộ phái đại trận cỡ trăm vạn tinh thạch, hơn nữa còn các bảo vật phòng ngự khác ta mua được từ Thiên Xảo Môn, chỉ cần không phải trêu vào thế lực siêu cường thì sẽ an toàn."
Lâm Hiên mỉm cười nói, hắn vốn mười phần tin tưởng Lục Doanh Nhi cùng Vân nhi, hai nha đầu thông minh lanh lợi lại thêm hắn đã dặn dò, các nàng sẽ không đi trêu chọc cường địch.
"Ưm!" Nghe thiếu gia nói như vậy Nguyệt nhi nhẹ nhàng thở ra, khi trước nàng vốn không rõ những việc Lâm Hiên an bài cho Bái Hiên Các. Hiện tại đồ đệ bảo bối của nàng là Trịnh Tuyền cùng những người khác đã khá an toàn.
***
Thiên Nhai Hải Các là một trong thất đại thế lực thần bí nhất Vân Châu. Tông môn tại phái này nằm ở trên một tòa tiên đảo nơi hải ngoại, vị trí địa lý thì không thuộc về Vân Châu mà thuộc hải ngoại tông môn.
Môn phái này rất ít nhúng tay vào sự tình Vân Châu, nếu không phải năm trăm năm trước có một trường tinh phong huyết vũ khiến cả Thiên Vân châu khiếp sợ diễn ra tại đây, chỉ e chúng nhân đã lãng quên danh tự Thiên Nhai Hải Các.
Từ thời kỳ thượng cổ truyền thừa môn quy thập phần cổ quái, nam tử dù có linh căn tố chất tốt đến mấy cũng không được bái nhập.
Có lời đồn nam tử chỉ cần cách xa hai trăm dặm đã bị các chấp pháp sứ phái này trục xuất.
Nếu đối phương nghe lời rời đi thì không nói làm gì, Còn không thì những nữ tu mỹ miều kia tuyệt sẽ không nương tay mà đoạt đi tính mạng.
Tiên đảo nơi Thiên Nhai Hải Các hạ lạc là một động tiên, linh mạch cực kỳ tốt, các loại thiên tài địa bảo cũng rất nhiều, còn có một số linh vật mà đất liền không có.
Mỹ nữ linh dược dị bảo cùng một chỗ có sức hấp dẫn vô tận song từ sau trường đồ sát năm trăm năm trước, các thế lực không còn cam đảm mà nghĩ đến chuyện đánh cướp nữa.
Tại chung quanh có khá nhiều môn phái, tuy tu mi nam tử tu sĩ không thể đặt chân tổng đà Thiên Nhai Hải Các song các nữ đệ tử có thể thành thân.
Có điều những nữ đệ tử này dù khi trước thân phận thực lực thế nào về sau cũng không cho đặt chân về tổng đà.
Đương nhiên không phải là trục xuất khỏi môn phái mà chỉ chuyển thành ngoại cung đệ tử mà thôi.
Ở chung quanh tiên đảo còn có hàng ngàn tiểu đảo chi chít như sao trời, hơn nữa phần lớn đều có linh mạch.
Sau khi thành thân, ngoại cung đệ tử cùng trượng phu có thể lựa chọn một tòa đảo nhỏ khai chi tán lá thành lập gia tộc tu tiên.
Nếu có thể sinh ra nữ nhân có tư chất ưu tú, trải qua khảo hạch lại có thể gia nhập Thiên Nhai Hải Các.
Nói một cách khác thông qua hình thức này, Thiên Nhai Hải Các không chỉ thu được những đệ tử tư chất tuyệt hảo mà còn có hàng ngàn tiểu gia tộc tu tiên phụ thuộc chung quanh, không hổ là môn phái khổng lồ.
Tốc độ độn quang của Lâm Hiên cực nhanh song Vân châu thật sự quá lớn, mất một tuần trăng bay không ngừng nghỉ, rốt cục thấy được biển rộng mênh mông.
Lâm Hiên không muốn kẻ khác chú ý nên thi triển liễm khí thuật, biến thành một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ.
Sau đó mất thêm một ngày, Lâm Hiên đã đi tới một đảo nhỏ.
Toà đảo này linh mạch thấp kém không thích hợp tu hành, nhưng chính là một tòa thành thị của tu sĩ.
Nhập Hải Thành! Qua này thành là có thể ra Hải ngoại.
Vân châu là tu luyện thánh địa. Đất liền ngọa hổ tàng long cao thủ nhiều vô số, hải ngoại chỉ được tính là hoang man chi địa song có không ít tông môn gia tộc cùng tán tu.
Đương nhiên sâu trong hải dương cũng có những bảo vật mà đất liền không hề có.
Nhập Hải Thành là chỗ dừng chân của các tu sĩ. Lúc này Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi đứng ở một cửa tiệm, trong tay một ngọc giản màu xanh biếc có thông tin về Thiên Nhai Hải Các.
Thiên Nhai Hải Các vốn là môn phái khổng lồ, những loại tin tức này được các tông môn gia tộc bán ra, Lâm Hiên hứng thú xem một hồi sau đó thì mua vài tấm hải đồ.
Nguyệt Nhi cũng thu liễm tu vị, hai người đổi sang phục trang tu sĩ hải ngoại. Ở trong thành hai người dạo chơi một lát, còn đặc biệt thưởng thức một số hải sản. Sau khi Nguyệt Nhi trở vào Thiên Cơ Phủ thì Lâm Hiên biến thành một đạo kinh hồng bay vào trong hải dương.
Trong hải dương rất nhiều nguy cơ, ngoài những quái vật yêu tộc còn phong ba bão táp. Tu vị thấp kém nhất định không thể vào.
Các tu sĩ cảnh giới dưới Nguyên Anh kỳ đều kết thành nhóm mà đi trên hải dương.
Khi Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi thưởng thức trà tại trà lâu cũng có tu tiên giả muốn kết đội song hắn đã cự tuyệt.
Lâm Hiên nhìn hải đồ trong tay rồi lại ngắm biển rộng, cả một vùng không gian rộng lớn không có điểm cuối, trên trời là một màu trắng bát ngát, phía dưới là một vùng nước xanh thẳm ầm ầm sóng dậy, thật chưa từng biết qua cảm giác đối mặt thiên nhiên hùng vĩ như vậy, quả thực khiến người vô cùng sảng khoái.
Hai ngày sau.
Một đạo kinh hồng như phá trời xanh mà bay, cách tiên đảo Thiên Nhai Hải Các khoảng trên dưới vạn dặm.
Đột nhiên độn quang dừng một chút, Lam Hiên quay sang nhìn về phía bên trái rồi đem thần thức thả ra, ngoài mấy chục dặm dường như có tiếng nổ bạo liệt.
Chần chừ chốc lát hắn nhằm nơi đó bay vút đi. Rất nhanh cảnh tượng đấu pháp ánh vào trong mắt.
Chỉ thấy linh quang lập lòe, hai tu tiên giả nhân tộc một nam một nữ đang liều mạng đấu cùng một yêu thú. Nam tử có tu vị Ngưng Đan sơ kì, còn nữ tử chỉ khoảng mười bảy mười tám khuôn mặt thanh tú, tu vị chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.
Còn yêu thú nhìn rất lạ mắt, là một quái ngư có hai đầu cùng những chiếc vảy màu hồng phấn, phát ra tiếng kêu nỉ non như hài nhi đang khóc, nó đang thao túng nước biển thành những thủy tiễn xuất thần nhập hóa bắn tới đối thủ.
Là một yêu tộc trung phẩm cấp ba, khó trách hai người kia ngăn cản không nổi.
"Ca ca, chạy mau đừng để ý đến ta, nếu không hai ta đều táng thân nơi bụng quái ngư này." Trên mặt thiếu nữ lo lắng mở miệng.
"Ngươi muốn chọc ta tức chết sao, Độc Cô Mưu ta cũng chỉ có ngươi là muội muội, phụ mẫu mất sớm, thân là ca ca không lo được cho ngươi thật là hổ thẹn. Cô Mộng, ngươi chạy trước đi, để ta cản con quái ngư này lại." Nam tử vừa nói vừa thao túng một kiện linh khí hình Ngô câu, hung hăng đánh tới quái vật.
Lâm Hiên thầm thở dài, người này là tu sĩ Ngưng Đan mà lại không có lấy một kiện pháp bảo, chỉ dùng Linh Khí khó trách đánh không lại quái ngư này.
Sau khi Nguyên thần của Hạo Thiên bị phong ấn, Lâm Hiên muốn thôn phệ nó thì rất khó khăn.
Thân có huyết thống Huyết Quỷ Tộc, thật khó mà dung hóa ấn ký trong nguyên thần Hạo Thiên.
Lâm Hiên chậm rãi nhắm mắt, lấy tay vuốt trán lâm vào trầm tư. Thật lâu rốt cục hắn ngẩng đầu, muốn biết có làm được hay không thì phải thử.
Linh quang lóe lên, một hài nhi đen thui xuất hiện trên thiên linh cái.
Không cần phải nói đây là đệ nhị Nguyên Anh. Họa ngầm đã giải trừ, hiện tại tu vị của Ma Anh đã là sơ kỳ đỉnh giai.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, quanh thân Ma Anh lập lòe hắc quang, ban đầu cao cả tấc thì đã thu nhỏ thành một đạo hắc quang chui vào trong mi tâm của hắn.
Sau một khắc, nó xuất hiện ở mảnh hư vô vốn là thức hải của Lâm Hiên. Một lát sau liền gặp ngũ sắc quang đoàn. Cảm giác thật kỳ quái, Nguyên Anh cùng chạm mặt Nguyên Thần.
Chỉ thấy ngũ sắc quang đoàn kia lưu chuyển một hồi hóa ra một tiểu nhân nhỏ nhắn cỡ Ma Anh, đương nhiên không phải là chân thể mà chỉ là hư ảnh do quang hoa ngưng tụ thành.
"Khai!"
Chỉ thấy tiểu nhân nắm chặt hai tay đánh ra một đạo pháp quyết, run rẩy một hồi cuối cùng mở miệng phun ra một đoàn vụ khí màu đen. Đây chính là nguyên thần của Hạo Thiên Quỷ Đế, đương nhiên lúc này đã không còn sinh cơ.
Không hiểu sao, Nguyên Thần của Lâm Hiên không thể thôn phệ được nó, nhưng nếu như bức ra ngoài thì quá lãng phí.
Nguyên Thần vốn vô hình nên không thể bằng Nguyên Anh. Ma Anh mở to miệng phun ra một đoàn thanh khí. Quang hoa lóe lên đã nguyên thần kia toàn bộ hút vào trong mồm.
Sau đó Ma Anh không chậm trễ hóa thành một đạo kinh hồng bay ra khỏi mi tâm, một lần nữa chui vào thiên linh cái của Lâm Hiên. Hắn chậm rãi mở hai mắt, nếu dùng Nguyên Anh để tiêu hóa Nguyên Thần thì dễ dàng hơn.
Lâm Hiên chuyển thân nghỉ ngơi một lát, sau đó lại nhắm hai mắt thi triển nội thị thuật.
Tại khí hải trong đan điền, Ma Anh khoanh chân mà ngồi, sau khi thôn phệ Nguyên Thần của Hạo Thiên thì không ngờ khí sắc lại tốt lên rất nhiều. Trong nội tâm hắn vừa động, chẳng lẽ là...
Ba tuần trăng sau Lâm Hiên mới rời phòng luyện công, tuy thần sắc có chút mệt mỏi nhưng thần thái hiện rõ vẻ hưng phấn.
Lần thu hoạch ngoài dự kiến này khiến hắn kích động muốn cười to.
Hắn định trừu hồn luyện phách Hạo Thiên Quỷ Đế nhưng không ngờ lão gia hỏa này dùng quỷ dị bí thuật định đoạt xá lại thân thể hắn, cuối cùng nguyên thần của lão đã bị thôn phệ.
Không ngờ tinh hồn của Hạo Thiên lại tinh thuần đến vậy. Đệ nhị Nguyên Anh sau khi thôn phệ thì có dấu hiệu tiến giai.
Nếu Đệ nhị Nguyên Anh có thể tiến giai lên trung kỳ thì với song anh và nhất đan, cảnh giới của hắn đã tiếp cận rất gần Ly Hợp Kỳ.
Trong lòng Lâm Hiên thầm mừng rỡ, vận khí tốt như vậy sao có thể bỏ qua. Ngay sau đó hắn bế quan. Mất gần ba tuần trăng rốt cuộc đệ nhị Nguyên Anh đã tiến giai trung kỳ. Pháp lực cùng thần thức gia tăng một phần.
Đang còn nghĩ thầm thì nhiên tiếng bước chân nhẹ truyền ra, trùng hợp là Nguyệt nhi vừa xuất quan. Lâm Hiên mừng rỡ vội bước nhanh tới.
Chỉ thấy một thiếu nữ vô cùng mỹ miều ánh vào trong tầm mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ mừng rỡ, không cần phải nói chính là Nguyệt nhi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều cảm giác được vạn vạn nhu tình trong đáy mắt đối phương. Một ngày không gặp như cách biệt ba thu. Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt gian giảo kéo tay Nguyệt nhi đi vào trong khuê phòng.
Sắc mặt tiểu nha đỏ ửng đầu bất quá Lâm Hiên chỉ khẽ ôm nàng vào lòng, một lúc sau hắn dụng thần thức kiểm tra tâm cảnh Nguyệt nhi. Sau một lát trên mặt lộ vẻ vui mừng, trải qua ba tuần trăng khổ tu, pháp lực Nguyệt Nhi không mấy tiến triển song cảnh giới đã vững chắc.
"Nguyệt nhi, ta muốn .. "
"Cái gì? " Đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Lâm Hiên, Tiểu nha đầu hoảng hốt la một tiếng, thân thể mềm mại nóng bừng.
Lâm Hiên cười mỉm rồi vươn tay ra vỗ bên hông, một tấm thuẫn bài cỡ bàn tay màu đen bay ra ,dường như có chứa ẩn chứa ma lực nào đó.
"Nàng xem, có thích hay không?" Lâm Hiên mỉm cười đưa tới trước mặt Nguyệt nhi.
"Đây là …"Tiểu nha đầu la nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Thiên Huyễn Giao Văn thuẫn. Đây chính là Thông Thiên Linh Bảo, thiếu gia muốn cho ta bảo vật này sao?"
"Không sai" Lâm Hiên nhẹ gật đầu:" Thông Thiên Linh Bảo thì như thế nào, có thể xứng với Nguyệt nhi của ta sao. Bất quá hiện tại nàng cần một kiện bảo vật phòng ngự thật tốt, thu lấy nó đi."
"Thiếp không sao, chàng lưu lại đi Thiên Huyễn Giao Văn thuẫn này" Nguyệt nhi có chút lo lắng mở miệng. Ô Kim Long Giáp thuẫn dù là bảo vật đỉnh cấp song không còn bao nhiêu công dụng khi đối mặt tu sĩ Ly hợp.
"Thật là nha đầu khờ, chẳng lẽ nàng quên ta còn có Bích Diễm Kỳ Lân giáp sao. Dù đối mặt Ly Hợp kỳ lão quái vật, ta cũng không sợ" Lâm Hiên đưa tay vuốt vuốt nhẹ chóp mũi thon thẳng của Nguyệt nhi, vô cùng sủng sái mở miệng.
"Tạ ơn thiếu gia".
Đến đây thì Nguyệt nhi không từ chối nữa, ánh mắt trong như nước hồ thu lộ vẻ cảm động, thiếu gia thật tốt, luôn lo lắng cho nàng.
Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Lâm Hiên. Ôm mỹ nhân trong lòng, ôn hương nhuyễn ngọc, trong mũi cảm nhận hương khí say đắm lòng người, Lâm Hiên không kìm được lại lân tay xuống thám hiểm một hồi ... Song tu không chỉ làm thân thể hòa quyện mà cũng khiến đôi bên tăng tiến pháp lực.
Không nói đến bên này tình chàng ý thiếp, lúc này Vân Châu sắp nghênh đón một trường tinh phong huyết vũ.
Khi Tuệ Thông ngã xuống, đèn bổn mạng trong tông đương nhiên tắt đi.
Vài ngàn năm nay lại mới có tu tiên giả Ly Hợp kỳ chết không minh bạch, có thể tưởng tượng được sự đả kích đối với Vạn Phật Tông.
Tuy phái này hết sức dấu diếm, chỉ thông tri cho tu sĩ đứng đầu lục đại phái nhưng cuối cùng tình báo vẫn lộ ra ngoài.
Nhất thời cả Thiên Vân Thập Nhị Châu xôn xao, tu sĩ Ly Hợp kỳ ngoại trừ hao tận thọ nguyên hoặc là phi thăng thì cơ hồ là tồn tại bất diệt. Cái chết không minh bạch của Tuệ Thông khiến một thái thượng trưởng lão khác của Vạn Phật Tông đang bế sinh tử quan cũng vội vàng xuất quan.
Điều tra không có manh mối song chừng hai tuần trăng trước, có một tin tức nho nhỏ truyền ra, nói rằng Tuệ Thông ngã xuống là doThiên Nhai Hải Các bố trí xảo diệu mai phục, thiết hạ cấm chế cực kỳ lợi hại, sau đó Mộng Như Yên cùng mấy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vây công đối phương.
Tuệ Thông một mình không địch nổi. Thân lại bị hãm trong trận pháp, cuối cùng chết trong tay Thiên Nhai Hải Các.
Tuy lời đồn không chứng cứ nhưng cũng khiến người liên tưởng suy đoán một hồi. Thiên Nhai Hải Các vốn không cùng đạo cùng Vạn Phật Tông. Luận thực lực Mộng Như Yên quả thật là nhỉnh hơn Tuệ Thông một chút, lại có tu sĩ trợ giúp cùng cấm trận thì điều trên không phải là không có căn cứ.
Hiện tại Mộng Như Yên trở thành hiềm nghi lớn nhất. Vạn Phật Tông đương nhiên phái người tới Thiên Nhai Hải Các tìm nàng giải thích.
Song tính tình Như Yên tiên tử cao ngạo vô cùng, há có thể để người đến vấn tội.
Sự tình đã đến nước này, Mộng Như Yên trực tiếp đem gã phật tu kia đem trừu hồn luyện phách, ai bảo hòa thượng kia không biết sống chết, nói lời quá khó nghe đắc tội với cao nhân Ly Hợp kỳ.
Mục đích chính nàng làm vậy chính là để quần tu Vân Châu biết rằng Thiên Nhai Hải Các không hề e ngại Vạn Phật Tông, hơn nữa còn chọc giận bọn lừa trọc một phen.
Hai quân giao chiến không chém sứ, hành động này của Mộng Như Yên quả thực cho Vạn Phật Tông rất mất mặt.
Ngắn ngủn mấy ngày, mâu thuẫn song phương đã đến đỉnh điểm.
Thiên tử giận dữ, huyết lưu đầy đường, lão quái Ly Hợp kỳ còn đáng sợ hơn cả hoàng đế thế tục vạn lần, hai phái phân tranh thì không ít tu tiên giả bị cuốn vào.
Đã tới nước này, phóng tầm mắt trong Nhân tộc chỉ còn một người có thể ngăn cản trường đại chiến, đó chính là Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ, Ly hợp hậu kỳ Vọng Đình Lâu.
Thường ngày thất phái có đại sự gì phân tranh, cũng là lão đứng ra hòa giải.
Một là do thực lực nghịch thiên, hai là lão vô cùng công chính. Đã nhân vật đứng đầu Nhân Giới tự nhiên vô cầu sở dục, khi hành sự đương nhiên công bằng.
Mộng Như Yên tuy mắng lão háo sắc nhưng vẫn có chút tâm phục với cách xử sự của Vọng Đình Lâu.
Có điều khi mâu thuẫn Thiên Nhai Hải Các giữa Vạn Phật Tông đã hết sức căng thẳng thì Vọng Đình Lâu đột nhiên biến mất.
Đã có mấy Ly Hợp kỳ tu tiên giả tới Tùng Phong Thư Viện song không ai gặp được vị Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ này.
Người của Tùng Phong Thư Viện nói là lão đang bế quan.
Vốn không tin vào điều này, một vị thái thượng trưởng lão Ngự Linh Tông tính nóng như liệt hỏa, chờ không gặp người đã xông vào Tùng Phong Thư Viện, vượt qua sự ngăn trở của đám tu sĩ Nguyên Anh xâm nhập động phủ Vọng Đình Lâu.
Khi vào lão này chỉ gặp mười mấy nữ tu mỹ mạo như hoa, nào có thấy bóng dáng Vọng Đình Lâu. Đối mặt lão quái vật Ly Hợp kỳ, những nữ tử kia cũng không dám giấu diếm.
Một nữ tu nhỏ nhắn cung cấp manh mối, rằng một tuần trăng trước Vọng Đình Lâu ra ngoài du ngoạn còn chưa trở về.
Tu Tiên Giới Vân Châu gió giục mây vần, tin đồn đương nhiên cũng rơi vào tai Lâm Hiên. hắn vốn không muốn dây vào nhiều gút mắc ân oán nhưng riêng Vạn Phật Tông thì…
Hừ hừ, đã sớm cùng hắn thủy hỏa bất dung.
Nhắc tới hắn lại nghĩ tới Thiên Nhai Hải Các.
Ngoài Tần Nghiên thì còn Mộng Như Tên chính là thân tỷ mới kết bái!
Lâm Hiên vuốt vuốt ngọc giản mà nàng tặng cho, trong mắt ẩn hiện vẻ thâm trầm vô cùng.
***
Ba ngày sau một đạo kinh hồng từ Cửu Lăng Sơn phá không nhắm hướng bắc bay vút mà đi.
Lâm Hiên đã bố trí đầy đủ tại Bái Hiên Các, phân phó mỹ nhân lúc này không nên cậy mạnh, chờ đợi thời cơ chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi.
Lục Doanh Nhi cùng Vũ Vân Nhi cung kính nghe lệnh, hắn còn bớt thời gian chỉ điểm tu luyện cho hai nàng rồi còn lưu lại một lượng lớn linh đan.
Chuẩn bị xong hết thảy hắn mới rời đi.
"Thiếu gia, hiện tại Vân châu rất loạn, cứ như vậy mà đi thì chàng thật sự yên tâm về Bái Hiên Các sao?" Thanh âm trong trẻo truyền vào tai, không cần phải nói chính là Nguyệt nhi.
Do thu được Thiên Cơ Phủ từ phu thê Mạc Tuyết Tùng, bảo vật này có động phủ riêng để tu sĩ tu luyện ở trong đó, Lâm Hiên có thể mang nàng theo thật là tiện lợi.
"Nha đầu ngốc, nàng lo lắng cái gì, Tuy Vân Châu tàng long ngọa hổ song tổng đà Bái Hiên đã có hộ phái đại trận cỡ trăm vạn tinh thạch, hơn nữa còn các bảo vật phòng ngự khác ta mua được từ Thiên Xảo Môn, chỉ cần không phải trêu vào thế lực siêu cường thì sẽ an toàn."
Lâm Hiên mỉm cười nói, hắn vốn mười phần tin tưởng Lục Doanh Nhi cùng Vân nhi, hai nha đầu thông minh lanh lợi lại thêm hắn đã dặn dò, các nàng sẽ không đi trêu chọc cường địch.
"Ưm!" Nghe thiếu gia nói như vậy Nguyệt nhi nhẹ nhàng thở ra, khi trước nàng vốn không rõ những việc Lâm Hiên an bài cho Bái Hiên Các. Hiện tại đồ đệ bảo bối của nàng là Trịnh Tuyền cùng những người khác đã khá an toàn.
***
Thiên Nhai Hải Các là một trong thất đại thế lực thần bí nhất Vân Châu. Tông môn tại phái này nằm ở trên một tòa tiên đảo nơi hải ngoại, vị trí địa lý thì không thuộc về Vân Châu mà thuộc hải ngoại tông môn.
Môn phái này rất ít nhúng tay vào sự tình Vân Châu, nếu không phải năm trăm năm trước có một trường tinh phong huyết vũ khiến cả Thiên Vân châu khiếp sợ diễn ra tại đây, chỉ e chúng nhân đã lãng quên danh tự Thiên Nhai Hải Các.
Từ thời kỳ thượng cổ truyền thừa môn quy thập phần cổ quái, nam tử dù có linh căn tố chất tốt đến mấy cũng không được bái nhập.
Có lời đồn nam tử chỉ cần cách xa hai trăm dặm đã bị các chấp pháp sứ phái này trục xuất.
Nếu đối phương nghe lời rời đi thì không nói làm gì, Còn không thì những nữ tu mỹ miều kia tuyệt sẽ không nương tay mà đoạt đi tính mạng.
Tiên đảo nơi Thiên Nhai Hải Các hạ lạc là một động tiên, linh mạch cực kỳ tốt, các loại thiên tài địa bảo cũng rất nhiều, còn có một số linh vật mà đất liền không có.
Mỹ nữ linh dược dị bảo cùng một chỗ có sức hấp dẫn vô tận song từ sau trường đồ sát năm trăm năm trước, các thế lực không còn cam đảm mà nghĩ đến chuyện đánh cướp nữa.
Tại chung quanh có khá nhiều môn phái, tuy tu mi nam tử tu sĩ không thể đặt chân tổng đà Thiên Nhai Hải Các song các nữ đệ tử có thể thành thân.
Có điều những nữ đệ tử này dù khi trước thân phận thực lực thế nào về sau cũng không cho đặt chân về tổng đà.
Đương nhiên không phải là trục xuất khỏi môn phái mà chỉ chuyển thành ngoại cung đệ tử mà thôi.
Ở chung quanh tiên đảo còn có hàng ngàn tiểu đảo chi chít như sao trời, hơn nữa phần lớn đều có linh mạch.
Sau khi thành thân, ngoại cung đệ tử cùng trượng phu có thể lựa chọn một tòa đảo nhỏ khai chi tán lá thành lập gia tộc tu tiên.
Nếu có thể sinh ra nữ nhân có tư chất ưu tú, trải qua khảo hạch lại có thể gia nhập Thiên Nhai Hải Các.
Nói một cách khác thông qua hình thức này, Thiên Nhai Hải Các không chỉ thu được những đệ tử tư chất tuyệt hảo mà còn có hàng ngàn tiểu gia tộc tu tiên phụ thuộc chung quanh, không hổ là môn phái khổng lồ.
Tốc độ độn quang của Lâm Hiên cực nhanh song Vân châu thật sự quá lớn, mất một tuần trăng bay không ngừng nghỉ, rốt cục thấy được biển rộng mênh mông.
Lâm Hiên không muốn kẻ khác chú ý nên thi triển liễm khí thuật, biến thành một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ.
Sau đó mất thêm một ngày, Lâm Hiên đã đi tới một đảo nhỏ.
Toà đảo này linh mạch thấp kém không thích hợp tu hành, nhưng chính là một tòa thành thị của tu sĩ.
Nhập Hải Thành! Qua này thành là có thể ra Hải ngoại.
Vân châu là tu luyện thánh địa. Đất liền ngọa hổ tàng long cao thủ nhiều vô số, hải ngoại chỉ được tính là hoang man chi địa song có không ít tông môn gia tộc cùng tán tu.
Đương nhiên sâu trong hải dương cũng có những bảo vật mà đất liền không hề có.
Nhập Hải Thành là chỗ dừng chân của các tu sĩ. Lúc này Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi đứng ở một cửa tiệm, trong tay một ngọc giản màu xanh biếc có thông tin về Thiên Nhai Hải Các.
Thiên Nhai Hải Các vốn là môn phái khổng lồ, những loại tin tức này được các tông môn gia tộc bán ra, Lâm Hiên hứng thú xem một hồi sau đó thì mua vài tấm hải đồ.
Nguyệt Nhi cũng thu liễm tu vị, hai người đổi sang phục trang tu sĩ hải ngoại. Ở trong thành hai người dạo chơi một lát, còn đặc biệt thưởng thức một số hải sản. Sau khi Nguyệt Nhi trở vào Thiên Cơ Phủ thì Lâm Hiên biến thành một đạo kinh hồng bay vào trong hải dương.
Trong hải dương rất nhiều nguy cơ, ngoài những quái vật yêu tộc còn phong ba bão táp. Tu vị thấp kém nhất định không thể vào.
Các tu sĩ cảnh giới dưới Nguyên Anh kỳ đều kết thành nhóm mà đi trên hải dương.
Khi Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi thưởng thức trà tại trà lâu cũng có tu tiên giả muốn kết đội song hắn đã cự tuyệt.
Lâm Hiên nhìn hải đồ trong tay rồi lại ngắm biển rộng, cả một vùng không gian rộng lớn không có điểm cuối, trên trời là một màu trắng bát ngát, phía dưới là một vùng nước xanh thẳm ầm ầm sóng dậy, thật chưa từng biết qua cảm giác đối mặt thiên nhiên hùng vĩ như vậy, quả thực khiến người vô cùng sảng khoái.
Hai ngày sau.
Một đạo kinh hồng như phá trời xanh mà bay, cách tiên đảo Thiên Nhai Hải Các khoảng trên dưới vạn dặm.
Đột nhiên độn quang dừng một chút, Lam Hiên quay sang nhìn về phía bên trái rồi đem thần thức thả ra, ngoài mấy chục dặm dường như có tiếng nổ bạo liệt.
Chần chừ chốc lát hắn nhằm nơi đó bay vút đi. Rất nhanh cảnh tượng đấu pháp ánh vào trong mắt.
Chỉ thấy linh quang lập lòe, hai tu tiên giả nhân tộc một nam một nữ đang liều mạng đấu cùng một yêu thú. Nam tử có tu vị Ngưng Đan sơ kì, còn nữ tử chỉ khoảng mười bảy mười tám khuôn mặt thanh tú, tu vị chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.
Còn yêu thú nhìn rất lạ mắt, là một quái ngư có hai đầu cùng những chiếc vảy màu hồng phấn, phát ra tiếng kêu nỉ non như hài nhi đang khóc, nó đang thao túng nước biển thành những thủy tiễn xuất thần nhập hóa bắn tới đối thủ.
Là một yêu tộc trung phẩm cấp ba, khó trách hai người kia ngăn cản không nổi.
"Ca ca, chạy mau đừng để ý đến ta, nếu không hai ta đều táng thân nơi bụng quái ngư này." Trên mặt thiếu nữ lo lắng mở miệng.
"Ngươi muốn chọc ta tức chết sao, Độc Cô Mưu ta cũng chỉ có ngươi là muội muội, phụ mẫu mất sớm, thân là ca ca không lo được cho ngươi thật là hổ thẹn. Cô Mộng, ngươi chạy trước đi, để ta cản con quái ngư này lại." Nam tử vừa nói vừa thao túng một kiện linh khí hình Ngô câu, hung hăng đánh tới quái vật.
Lâm Hiên thầm thở dài, người này là tu sĩ Ngưng Đan mà lại không có lấy một kiện pháp bảo, chỉ dùng Linh Khí khó trách đánh không lại quái ngư này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook