Bách Luyện Thành Tiên
-
Quyển 5 - Chương 308: Bảo vật thần bí
Một canh giờ sau, hai đạo kinh hồng hạ xuống tại một nơi có linh khí đậm đặc hơn cả trên ngọn chủ phong Bích Vân Sơn. Quang hoa thu liễm hiện ra một nam một nữ, là Lâm Hiên và thê tử của Thiên Tuyền Môn chủ Từ Nhân.
Lâm Hiên trở lại chốn xưa, tính ở tại nơi đây tu luyện thêm thần thông mới một thời gian.
Điều này khiến Thiên Tuyền Môn trên dưới kinh hỉ không thôi. Đại ân của Lâm Hiên tạm thời chưa nhắc, mà nếu có một vị tu sĩ Nguyên Anh cư ngụ lại có lợi rất lớn với môn phái, không cần lo lắng đến các thế lực khác dòm ngó.
Trong số tu sĩ cấp cao của môn phái thì Từ Nhân lại là cố hữu của Lâm Hiên, hiện nàng cũng có trách nhiệm tiếp đãi hắn.
"Lâm tiền bối, đây chính là tuyền nhãn của Linh mạch Bích Vân Sơn, linh khí vô cùng nồng đậm. Động phủ khi xưa của Thái Hư chân nhân cũng nằm tại đây. Nếu tiền bối không chê thì xin tạm thời ở lại đây. Nơi này là thánh cấm địa bổn môn, tuyệt đối không có đệ tử trong môn quấy rầy sự thanh tu của tiền bối. Không biết ý người thế nào?" Từ Nhân cung kính mở miệng, hiện tại thân phận hai người đã rất khác biệt, nàng cũng không dám chút nào lỗ mãng.
Lâm Hiên đem thần thức phát ra, nơi này đúng là một địa phương rất tốt để tu luyện, linh khí nồng đậm cùng phong cảnh thanh nhã, nơi nơi đều là những cây đại thụ che trời.
"Được rồi, Lâm mỗ sẽ mở động phủ tại đây, làm phiền Từ tiểu muội. "
"Tiền bối, nếu không phải người trượng nghĩa viện thủ thì bổn môn đâu còn được ở này mà tiểu nữ nhi cũng đã rơi vào tay Cùng lão quái" Từ Nhân cảm kích nói.
"Chỉ là việc nhỏ, không cần nhắc lại. Ta vốn có giao tình với huynh muội các ngươi, đương nhiên sẽ không thấy chết không cứu." Lâm Hiên khoát tay áo nói: "Song còn có một việc cần thỉnh giáo Từ tiểu muội"
"Tiền bối, mời nói"
"Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát. Tiểu muội có biết tại sao Bích Vân Sơn lại rời đến Vân Châu không?"
"Thực xin lỗi, vãn bối thực sự không rõ vấn đề này "Từ Nhân cúi đầu vẻ mặt đầy áy náy song Lâm Hiên đương nhiên không trách cứ nàng, dù sao khi xưa nàng cũng đâu phải nhân vật cấp cao trong tam phái chính đạo.
"Còn Âu Dương Cầm Tâm, tiểu muội biết chứ?"
"Tiền bối nói tới Âu Dương tiên tử?"
"Đúng vậy" Lâm hiên gật đầu: "Có tin tức gì của nàng không?"
"Điều này… vãn bối không quen Âu Dương tiên tử, chỉ là có nghe qua một số truyền kỳ mà thôi". Từ Nhân ngẩn ngơ thành thật trả lời.
"Truyền kỳ? Không lẽ Cầm Tâm đã xảy ra chuyện gì? " Chân mày Lâm Hiên cau lại, ngữ khí có chút gấp gáp.
"Không phải" Từ Nhân cũng không phải là ngốc nữ, đã nhận ra Lâm tiền bối quan tâm đến Âu Dương tiên tử, điều này khiến nàng có chút kỳ lạ vội cúi đầu xuống: "Âu Dương tiên tử vẫn bình an, khoảng mười năm trước đây từ Bích Vân Sơn truyền tới tin tức người đã đạt tới Ngưng Đan kỳ đại viên mãn. Khi đó tiên tử chỉ mới hơn hai trăm tuổi, tốc độ tu hành như vậy cho dù là có Thành linh căn cũng chưa chắc theo kịp. Cho nên có lời rằng Bích Vân Sơn rất nhanh sẽ có thêm một trưởng lão Nguyên Anh kỳ."
"Ồ, Âu Dương nàng đã đạt Ngưng Đan kỳ đỉnh phong sao!" Lâm Hiên sửng sốt vừa mừng vừa sợ. Khi hắn mới quen Cầm Tâm thì nàng mới chỉ Ngưng Đan không lâu. Từ đó đến nay mới chừng trăm năm, nếu tu đến Ngưng Đan hậu kỳ đã rất tài ba, không ngờ là lại đạt đến cảnh giới giả anh, quả là vượt ngoài dự đoán của chúng tu sĩ.
Lâm Hiên hỏi thêm một số vấn đề mà Từ Nhân cũng ra sức giải đáp. Nửa canh giờ trôi qua hắn mới gật đầu: "Được rồi, ta không làm phiền muội nữa"
"Vâng! " Từ Nhân chuyển thân thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì "Đúng rồi tiến bối, động phủ trước kia của tiên tử thì vẫn được giữ lại, tiền bối có muốn đi xem qua một chút không? " Đôi môi anh đào của Từ Nhân hé mở, bên miệng lại nở nụ cười ý nhị.
"Ồ, động phủ của nàng vẫn chưa có người sử dụng?"
Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Thân phận của Âu Dương Cầm Tâm tại Bích Vân Sơn khá cao, nơi động phủ của nàng chắc chắn là nồng đậm linh khí, hẳn là một địa phương tu luyện rất tốt. Chẳng lẽ Thiên Tuyền Môn lại không dùng?
"Tiền bối không biết, Thiên Tuyền Môn tuy có mấy ngàn tu sĩ song Tu sĩ Ngưng Đan kỳ chỉ có hơn chục người, linh mạch Bích Vân Sơn này đối với bổn môn quá lớn, vẫn còn những chỗ linh mạch tốt khác." Từ Nhân chậm rãi giải thích.
Lâm Hiên gật đầu. Tư tiên giới dựa vào thực lực phân thân phận, sự hưởng dụng cũng theo cấp bậc, những chỗ tốt không dùng vẫn có thể để không. Nếu đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng hưởng thụ bằng các sư thúc sư bá Ngưng Đan kỳ thì còn đâu tôn ti trật tự. Lâm Hiên phất tay:"Được rồi, lát nữa ta sẽ tới"
"Để vãn bối dẫn đường cho người" Từ Nhân nhu thuận nói.
"Không cần, cho ta vị trí là được."
Từ Nhân khẽ gật lấy từ trong người ta một khối ngọc giản đem nó đặt trước trán, rất nhanh truyền thần thức vào trong rồi cung kính đưa cho Lâm Hiên, sau đó mới cáo từ.
Cầm ngọc giản trong tay, vẻ mặt Lâm Hiên có chút trầm ngâm nhuawng cũng chưa vội đến động phủ của Cầm Tâm. Nơi tu luyện tạm thời đã có, động phủ cũ của Thái Hư chân nhân chỉ cần sửa sang một chút.
Lâm Hiên hóa thành một đạo thanh hồng phóng vút đi. Sau nửa ngày hắn đã bố trí các trận kỳ ở chung quanh. Rất nhanh trận pháp đươc khởi động, một tầng vụ khí nhàn nhạt bao phủ phạm vi hơn mười trượng. Bên ngoài thì không có gì đặc biệt nhưng tu tiên giả Ngưng Đan kỳ tiến vào cũng không dễ thoát ra.
Nhưng Lâm Hiên vẫn chưa cảm thấy hài lòng, với cảnh giới hiện tại của hắn thì tất cả các trận pháp trong tay đều quá yếu, xem ra có thời gian thì cần phải nghiên cứu Thiên Nguyên trận thư lấy được từ trong Luyện Tâm Lộ.
***
Chủ phong Bích Vân Sơn, trong một động phủ linh khí nồng đậm.
"Muội, việc an trí cho Lâm tiền bối xong rồi chứ?" Người lên tiếng chính là Thiên Tuyền Môn chủ.
"Huynh không cần phải lo lắng. Chưa nhắc tới tu vị thông thiên của Lâm tiền bối mà chỉ cần đại ân đại đức của người, muội cũng đâu dám chậm trễ sơ sài. " Từ Nhân chậm rãi nói.
"Ừm. " Nam tử nho nhã gật đầu, thật lâu hắn mới lên tiếng: "Lâm tiền bối lai lịch thế nào, muội sao có thể quen người. Trước kia ta chưa từng nghe muội nhắc qua có một bằng hữu thần thông quảng đại tới nhường này?"
"Lâm tiền bối.. " Khóe miệng Từ Nhân toát ra nụ cười khổ "Muội cùng gia huynh sớm quen biết tiền bối, xét về niên kỷ thì tiền bối còn nhỏ hơn đại ca, không ngờ người đã sớm thành tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. "
"Cái gì? " Nam tử nho nhã thất kinh: "Sư muội, ta không nghe lầm chứ, Lâm tiền bối còn nhỏ tuổi hơn cả đại ca?"
"Tất nhiên, thiếp sao dám nói giỡn với chàng"
Vẻ mặt nam tử nho nhã trở lên đầy ngưng trọng cùng hâm mộ vô cùng: "Nếu nói vậy thì Lâm tiền bối hiện nay vẫn chưa tới hai trăm tuổi, tư chất nghịch thiên thế này cho dù là thiên tài Thánh linh căn cũng không bằng. Sư muội, ngu huynh có một chuyện muốn tương nhờ"
"Sư huynh định làm gì? " Từ Nhân ngạc nhiên.
"Muội có thể thỉnh tiền bối đảm nhiệm chức thái thượng trưởng lão của bổn môn?" Thần tình nam tử nho nhã đầy gấp gáp. Nếu có một đại cao thủ như vậy gia nhập thì Thiên Tuyền Môn có thể hùng bá U Châu rồi.
Song chỉ thấy Từ Nhân lắc đầu: "Điều này là không thể, Lâm tiền bối vốn là thiếu chủ của Linh Dược Sơn, lại thích nhàn vân dã hạc, mà với thần thông quảng đại như vậy sẽ không coi một Thiên Tuyền Môn nhỏ bé vào đâu."
Từ Nhân vẫn còn giữ được sáng suốt hơn trượng phu, tuy là cơ duyên khó gặp nhưng cưỡng cầu sẽ không có kết quả tốt. Lâm Hiên đã giúp bọn họ rất nhiều, người quý là biết tự biết đủ mà thỏa mãn.
Nam tử nho nhã thân là nhất môn chi chủ, vừa rồi quá có chút nông cạn, hiện giờ ngẫm lại nếu mạo muội không chừng sẽ khiến Lâm Hiên tức giận, như vậy hóa ra lại được không bằng mất. Hắn có chút do dự rồi nói: "Như vậy đi sư muội, tuy chưa rõ ý của Lâm tiền bối song chúng ta vẫn có thể biểu lộ một chút thành ý."
"Biểu lộ thành ý? "
"Đúng vậy, muội truyền pháp dụ của ta, tất cả chúng đệ tử của Thiên Tuyền Môn khi gặp Lâm tiền bối sẽ như gặp Môn chủ. Hàng năm dùng lễ trưởng lão cung phụng Lâm tiền bối, thỏa mãn hết thảy các yêu cầu của người"
"Sư huynh, sao lại vậy. Đãi ngộ như vậy chỉ Thái thượng trưởng lão mới có. Lâm tiền bối cũng chưa đáp ứng với chúng ta " Từ Nhân kinh hãi nói.
"Ngu huynh hiểu rõ mình đang làm gì, sư muội nói cũng không sai, ta cũng không hy vọng xa vời. Hơn nữa tiền bối có ân với chúng ta, một chút ưu đãi này thì tính là gì?" Nam tử nho nhã lên tiếng.
***
"Quý môn chủ đưa tới nhiều lễ vật chẳng lẽ lại không dặn dò ngươi điều gì?" Cầm khối lệnh phù trong tay Lâm Hiên nhàn nhạt lên tiếng.
"Bẩm tiền bối không có, Môn chủ chỉ bảo vãn bối đem những thứ này đến." Trước mặt Lâm Hiên là một bạch y thiếu niên khoảng hai mươi tu vị Trúc Cơ kỳ, sắc mặt cung kính vô cùng.
Việc này quả có chút quỷ dị.
Sáng sớm hôm sau Lâm Hiên lại thu được Truyền Âm Phù, bên trong có nói Thiên Tuyền Môn Chủ sai người tới bái phỏng.
Lâm Hiên cảm thấy bắt đầu khó chịu vì liên tiếp bị quấy rầy. Môn chủ này quả thật không biết thân biết phận nhưng nể mặt Từ Nhân hắn vẫn mở cấm chế cho vào.
Người tới lại là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đối phương lại dùng lễ trưởng lão bổn môn đối với Lâm Hiên. Người này tuy rằng có chút lóng ngóng vì lần đầu đối diện Nguyên Anh lão quái song cũng lấy được một tấm lệnh phù cùng một túi trữ vật dâng lên Lâm Hiên.
Lệnh phù kia tuy không phải là tín vật chưởng môn nhưng có thể tùy ý điều động nhân thủ trong môn phái. Còn về túi trữ vật Lâm Hiên dùng thần thức thoáng qua, vẻ mặt hơi biến đổi. Bên trong lại có hơn hai mươi vạn tinh thạch. Tuy với Lâm Hiên thì này không tính là gì nhưng món lễ này không phải là nhỏ. Đãi ngộ kiểu này chỉ có thái thượng trưởng lão mới có thể hưởng.
Trong lòng Lâm Hiên không khỏi gật đầu khen ngợi, Thiên Tuyền Môn chủ này cũng là một nhân vật rất giỏi thu phục nhân tâm.
"Được rồi, ngươi lui đi!"
"Dạ! "
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia lại dập đầu thi lễ một lần rồi mới cung kính lui xuống. Bạch quang lóe lên một thiếu nữ đã xuất hiện trước mặt Lâm Hiên.
"Thiếu gia, ngươi định nhận lấy thứ này?"
"Sao vậy, chẳng lẽ lại không nhận."
"Đây hiển nhiên là muốn thiếu gia làm Thái thượng trưởng lão của bọn họ." Đôi mi thanh tú của Nguyệt nhi khẽ nhíu lại.
"Đương nhiên ta biết!"
"Vậy sao thiếu gia còn nhận?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ.
"Nha đầu ngốc, sao ta không thể làm thái thượng trưởng lão của bọn họ."
"Ơ…?" Nguyệt nhi bất ngờ: "Thiếu gia lại trêu chọc người ta, môn phái nhỏ bé này sao có thể lọt vào mắt ngươi. Chẳng lẽ người không định tới Vân Châu hay sao?"
"Ai nói là ta sẽ ở lại đây? "Lâm Hiên mỉm cười: "Không lâu sau sẽ rời đi nên ta mới nguyện ý gia nhập môn phái này"
"Tiểu tỳ không hiểu…." Nguyệt nhi có chút ủ rũ, biểu lộ vẻ mặt đáng thương. Rõ ràng tâm cơ của nàng tiến cảnh rất nhiều nhưng vẫn không theo kịp thiếu gia.
"Trở thành thái thượng trưởng lão kỳ thực cũng tốt. Bọn họ cần mượn uy danh của ta. Mà tại Thiên Tuyền Môn không có tu sĩ Nguyên Anh khác nên lời của ta chính là thánh chỉ. Như vậy trăm lợi mà không một hại. Chuyện tốt như vậy sao ta lại cự tuyệt?" Nói tới đây Lâm Hiên ngưng lại đôi chút: "Huống chi ta rời U Châu không biết khi nào mới trở về. Doanh nhi và Tâm nhi tu vị vẫn còn kém, ta sợ Bái Hiên Các sẽ không tránh được sự dòm ngó của những kẻ có dã tâm khác. "
"Thiếu gia định để Thiên Tuyền Môn cùng Bái Hiên Các chiếu ứng lẫn nhau?" Đôi mắt ngọc của Nguyệt nhi xoay chuyển nói.
"Ừm, hiện giờ đại môn phái ở U Châu cũng không nhiều, nếu hai nhà này liên thủ, muốn phát triển lớn mạnh thì không thành vấn đề. Mà ta cũng có ý nghĩ xa vời là đem Tu tiên giới U Châu hợp lại một" Lâm hiên chậm rãi giải thích.
"Hợp lại? Thiếu gia muốn phát triển thế thực riêng sao? Hiện nay người cũng đâu cần thêm linh thảo tài liệu gì nơi đây. Mà thực lực của Bái Hiên Các hiện giờ quá yếu. Nếu gia nhập một đại phái thì với thần thông của người chắc chắn sẽ được trọng dụng." Nguyệt nhi khó hiểu vô cùng.
"Trọng dụng? " Lâm Hiên cau mày: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ ta là người thích nghe mệnh lệnh của kẻ khác sao? Đại môn phái tu sĩ hậu kỳ không thiếu, với việc bị người ta sai khiến với tự mình quyết định thì thứ nào thống khoái hơn?"
"Thì ra thiếu gia của ta thà làm đầu gà chứ quyết không làm đuôi trâu. Đương nhiên với thần thông của thiếu gia thì đại tu sĩ sao có thể xứng ra lệnh cho người!" Nguyệt nhi sau khi nói xong, biết mình lỡ lời nên sắc mặt trở lên đỏ ửng.
Lâm Hiên đương nhiên hiểu tâm trạng của nàng, vừa rồi là trong lúc vô tình mà nàng “vỗ mông ngựa hắn” nên có chút thẹn thùng. Lâm Hiên không vạch trần mà cười cười nói tiếp: "Tóm lại đây chỉ là ý định của ta, cứ tùy cơ mà hành sự. Trước tiên chúng ta ở đây tu luyện một số pháp thuật cùng tế luyện mấy kiên pháp bảo. Sau đó mới đi Vân Châu. Tu tiên giới nơi đó vô cùng phồn vinh, xem có phương pháp gì phụ trợ giúp nàng ngưng kết Nguyên Anh không."
"Hiên…đa tạ chàng"
Vẻ mặt Nguyệt nhi còn phớt hồng, cảm kích liền bổ nhào vào lồng ngực Lâm Hiên. Chỉ là nàng không có thân thể vẻ mặt có chút buồn bã, Lâm Hiên đưa tay khẽ vuốt mái tóc nàng an ủi.
"Tiểu Nguyệt được rồi, ta tin có ngày nàng sẽ có được thân thể như nguyện ý."
Không biết bao lâu hai người mới rồi nhau, Lâm Hiên đem thu tinh thạch vào trong túi trữ vật. Tại Yêu Linh Đảo tuy hắn mua được vài túi trữ vật từ thượng cổ có dung lượng lớn song hiện tại không gian tồn trữ bên trong cũng không còn nhiều. Chờ đến Vân Châu còn phải tìm xem có túi trữ vật tốt hơn hay không.
Lâm Hiên khẽ vuốt lệnh phù trong tay rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay ra khỏi động phủ.
"Nơi này chính là động phủ của Âu Dương?"
Nhìn qua cây cỏ trước mắt Lâm Hiên lộ vẻ hồi tưởng, cảnh cũ còn đây mà giai nhân đã xa tận nơi Vân Châu.
Phía trước động phủ không còn cấm chế. Lâm Hiên khẽ phất tay áo đem thạch môn ầm ầm mở ra rồi chậm rãi bước vào. Nửa canh giờ sau hắn mới rời khỏi.
Tại sao Lâm Hiên lại làm một việc có vẻ không ý nghĩa như vậy. Thực ra hắn tới đây là để rèn luyện tâm cảnh bản thân, so với các tu sĩ cùng cấp thì tốc độ tiến giai của hắn là quá nhanh, tâm đạo không vững nên Lâm Hiên luôn tìm cơ hội để tự tôi luyện tâm cảnh của mình.
Ma tâm của con người vốn là thất tình lục dục, nhưng không như Phật gia tu tâm là để triệt tiêu, đạo gia chú trọng việc tìm hiểu và tham ngộ triệt thấu để hòa mình vào nó, hòa mình vào tự nhiên. Khi là còn là một tiểu tu sĩ, Lâm Hiên luôn chìm trong chém giết nơi tinh phong huyết vũ để sinh tồn và tiến cảnh. Song hiện tại đã là một tu sĩ cao cấp nơi Nhân giới, ma tâm của hắn đã chuyển sang hướng khác.
Hiện tại trong lòng hắn vẫn có mấy vị hồng nhan tri kỷ, mà Âu Dương Cầm tâm chính làm một trong số đó. Khác với những tuyệt đại mỹ nhân khác. Khí chất Cầm Tâm không mạnh mẽ bằng Khổng Tước Tiên Tử, không có nét tinh nghịch pha lẫn chút ngây ngô đáng yêu của Nguyệt Nhi, không tỏa ra sự băng lãnh mà hút người của Tần Nghiên nhưng nàng có được vẻ sâu lắng, quan hoài và cũng là người Lâm Hiên chiếu cố đến sớm nhất. Thực ra đến giờ hắn mới biết là nàng cũng chiếm một vị trí rất đặc biệt trong lòng.
Trở lại động phủ của mình, Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa, nụ cười nơi gương mặt mỹ miều, thanh âm nhẹ nhàng của Cầm Tâm hiện lên trong đầu hắn. Không biết hiện giờ nàng ra sao, bao năm như vậy có lẽ nàng đã quên hắn rồi chăng…
Lâm Hiên thở dài bài trừ tạp niệm trong đầu, một lát sau bắt đầu tập trung hấp thụ thiên địa linh khí. Thực hiện xong ba đại chu thiên tuần hoàn, Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật tế ra một kiện pháp bảo.
Thứ này hình tứ phương tỏa ra kim sắc óng ánh. Chính là Ngũ Long Tỷ Lâm Hiên lấy được trong tay Cùng lão quái.
Uy năng của bảo vật này Lâm Hiên đã lĩnh giáo qua, có thể ngăn trở thần thức của chủ nhân và pháp bảo. Chỉ riêng điểm này đã khiến người kinh hãi không thôi.
Lâm Hiên vẫy tay đem Ngũ Long Tỷ hạ xuống cẩn thận quan sát. Chỉ thấy mặt ngoài trơn nhẵn mát lạnh nhưng không biết được chế từ tài liệu gì. Mặt trên còn điêu khắc năm con rồng trông rất sống động.
Linh quang trong tay lóe lên, hắn định dùng phương pháp bình thường tế luyện Ngọc Tỷ. Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, bảo vật này xoay tròn không ngừng tỏa ra hào quang mỹ lệ.
"Thiếu gia, thành công rồi." Nguyệt nhi ở bên cạnh vỗ tay có chút vui mừng nói.
Song chỉ thấy Lâm Hiên lắc đầu nhíu mày, vỗ linh quỷ túi bên hông đem Thi Ma tế ra. Hắn dùng Ngũ Long Tỷ đánh thẳng xuống đỉnh đầu Thi Ma, hung quang trong mắt quái mặt lóe lên, há miệng phun ra một thanh trường mâu đen thùi.
Nhất thời hai đạo ô quang cùng kim quang trên không trung đấu nhau kịch liệt, Ngũ Long Tỷ không hề phóng ra vân vụ nhưng không kém bảo vật mà Thi Ma tế ra. Xem ra uy lực của Ngọc Tỷ này quả thực phi phàm.
Có điều chân mày Lâm Hiên ngày càng nhíu lại. Do dự một chút hắn phất tay trái tế ra Thanh Hỏa Kiếm, lúc này linh quang của Ngũ Long Tỷ đã bắt đầu ảm đạm do Lâm Hiên đã đem thần thức lại.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ tay, kiếm tiên hung mãnh chém thẳng vào Ngũ Long Tỷ. Nguyệt nhi thấy vậy thì há hốc miệng: "Thiếu gia…."
Linh quang bắn ra tứ phía, điều quỷ dị đã xảy ra. Thanh Hỏa Kiếm bị bắn ngược lại.
Sắc mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng, đi tới Ngũ Long Tỷ.
"Quả nhiên là vậy!"
"Thiếu gia, người phát hiện ra điều gì?"
"Nàng hãy xem! "
Theo hướng chỉ của Lâm Hiên Nguyệt nhi nhìn lại Ngũ Long Tỷ, chỉ thấy nơi bị Thanh Hỏa chém vào vẫn trơn nhẵn không có một vết rạn.
"Sao có thể?"
Nguyệt nhi thốt lên, rõ ràng vừa nãy Ngũ Long Tỷ này không được truyền pháp lực vào. Hơn nữa Thanh Hỏa lại sắc bén vô cùng, khi nãy đừng nói là bảo vật bình thường mà ngay cả Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng có thể bị hư nặng. Xem ra Ngọc Tỷ này cứng rắn vô cùng.
"Không chỉ có thế"
Lâm Hiên đương nhiên hiểu Nguyệt nhi đang nghĩ gì, tay trái hắn khẽ cử động phát ra một đoàn hỏa diễm xanh biếc to bằng quả trứng chim bắn tới bao lấy Ngũ Long Tỷ, nhưng ngoài việc càng làm bảo vật này thêm sáng loáng thì không chút tác dụng. Ma hỏa không gì không thể thiêu đốt của Lâm Hiên bỗng biến thành hỏa diễm bình thường.
Kế tiếp Lâm Hiên lại tiếp thục thi triển các công kích khác nhau nữa, nhưng bất kể là bảo vật trân quý hay bí thuật tinh diệu đều không thể làm ngọc tỷ này xước xát chút nào.
Sắc mặt Lâm Hiên có chút cổ quái. Sự trân quý của bảo vật này còn hơn xa hắn tưởng tượng.
Đáng tiếc hiện tại không hiểu rõ đầy đủ uy năng của nó. Trầm ngâm chốc lát. Hắn há miệng phun ra một đôi Ngân hòa xoay tròn trước người, chính là bổn mạng pháp bảo của hắn.
Song hoàn này dùng vô số tài liệu trân quý chế thành, trong đó Nam Minh Ly Hỏa cùng Vạn Niên Tuyết Tinh, đều là những tài liệu nghịch thiên song do thời gian bồi luyện trong đan điền quá ngắn, hơn nữa cảnh giới của Lâm Hiên chưa đủ phát huy ra toàn bộ uy năng thần thông.
Song với tu vị Nguyên Anh trung kỳ hiện tại, hơn nữa lại tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết nên thân thể mạnh mẽ thì uy lực của song hoàn này vốn không thể xem thường.
Lâm Hiên đem song hoàn cầm tại hai tay, đem pháp lực toàn thân cuồn cuộn truyền vào rồi từ từ nâng lên rồi ném ra.
Chỉ thấy hai đạo quang nhận như hai mảnh trăng lưỡi liềm to hơn một thước chuyển động phát ra tiếng xuy xuy không ngừng, dường như không gian bị xé rách. Đương nhiên Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn không có thuộc tính không gian mà là do uy lực của hai đạo quang nhận này quá lớn.
Lâm Hiên hai tay huy động khẽ quát: “Hợp!”
Nhất thời hai đạo quang nhận nhanh chóng hợp lại làm một. Thủy hỏa bất dung nhưng nếu cả hai hợp lại thì uy lực đáng sợ đến cực điểm. Lúc này chỉ thấy ngân sắc tỏa ra chói mắt cùng linh áp bàng bạc. Nguyệt nhi đành lui về sau, gương mặt thanh tú tỏ vẻ hoảng sợ.
Roạt…
Ngân quang chợt lóe, quang nhận bổ tới Ngọc tỷ trước mặt, ánh sáng ngân sắc nhanh chóng lan tỏa chung quanh, khí lãng tràn ra khiến Lâm Hiên không khỏi nheo mắt.
Đòn công kích đáng sợ thế này cho dù Lâm Hiên muốn tiếp cũng không dễ, vậy khi linh quang tắt đi Ngũ Long Tỷ vẫn không chút tổn hao.
"Cái này…"
Lâm Hiên ngạc nhiên nhưng không quá mức kinh hãi, hắn vẫy thay thu hồi bảo vật, sắc mặt tràn đầy vui mừng.
Tuy chưa rõ lai lịch nhưng có thể khẳng định đây chắc chắn là bảo vật trên thượng giới. Lần này quả là nhặt được trọng bảo, Lâm Hiên cẩn thận đem nó cất kỹ. Đợi sau khi tới Vân Châu có thể tra duyệt cổ tịch nơi đó xem sao.
Hắn lại vung tay áo đem một ngọc giản cổ xưa bay ra. Đây chính là bảo vật do Bách Độc Thần Quân giao lại.
Nghe nói bên trong có ghi lại các loại bí thuật thần kỳ, mà Bích Huyễn U Hỏa chỉ là một trong số đó. Nghĩ đến uy lực của ma hỏa, với sự trầm ổn của Lâm Hiên cũng không nén được vẻ kích động, Nguyên Anh của Hỗn Nguyên lão tổ đã ở trong tay, rốt cục đã có thể đem cấm chế trên ngọc giản giải trừ.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống, chỉ thấy một anh nhi trắng nộn chừng một tấc từ thiên linh cái của hắn độn ra, so với trước kia thì cường tráng hơn không ít.
Sau khi Nguyên Anh ly khai thì thân thể không thể cử động nhưng trong đan điền Lâm Hiên vẫn còn Ma Anh nên không chịu sự hạn chế này.
Nguyên Anh lập tức khoanh chân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Tay trái Lâm Hiên lật một cái, một chiếc bình ngọc nhỏ có dán phù lục cấm chế xuất hiện trong bàn tay.
Ngón tay Lâm Hiên búng ra một cái phù lục kia tự động bay ra, nắp bình cũng tự mở rồi một đạo ô quang bay vút ra.
"Còn muốn chạy?" Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên tia cười nhạo, nâng tay trái bắn ra hơn mười đạo kiếm quang sắc nhọn dài đến cả tấc nhanh chóng chém về phía đạo ô quang kia.
Nhất thời ô quang tán đi, từ giữa không xung rơi xuống một Nguyên Anh với khuôn mặt già nua. Chính là Hỗn Nguyên lão tổ!
Trên mặt nó tràn đầy oán độc mà khí tức đã suy yếu vô cùng, do bị giam cầm đã lâu nên nguyên khí bị hao tổn.
Thần niệm Lâm Hiên khẽ động, từ hư không xuất hiện một cự thủ màu xanh đem chộp lấy Nguyên Anh.
"Rốt cục ngươi muốn thế nào? Lão phu không oán không cừu cùng ngươi, sao lại đối với ta như vậy?" Thấy Nguyên Anh đã ly thể mà đối phương vẫn thong dong thi pháp khiến Hỗn Nguyên lão tổ tràn đầy kinh ngạc, chẳng lẽ đây là bí pháp song Nguyên Anh trong truyền thuyết, chẳng trách người này thần thông lớn đến như vậy.
"Đúng là ta và ngươi vốn không có cừu hận gì." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Nếu đã vậy đạo hữu sao làm khó lão phu, chỉ cần ngươi buông tha thì ta nhất định để đạo hữu hưởng nhiều chỗ tốt. Những thứ khác chưa nói, chỉ là mấy chục vạn tinh thạch thì lão phu có thể đưa ra." Nguyên Anh Hỗn Nguyên lão tổ ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vài phần hy vọng.
"Mấy chục vạn tinh thạch này ngươi dùng mà đi luân hồi đi. Ta đâu có nói định thả ngươi. Tuy hai ta không cừu oán song Lâm mỗ được người nhờ, lời đáp ứng này ta vẫn chưa quên. "
"Là kẻ nào? "
"Hừ, đạo hữu đã là người chết thì biết điều này làm gì? " Trong mắt Lâm Hiên chợt lóe hàn quang, Nguyên Anh đang lơ lửng trên đỉnh đầu lập tức kết pháp quyết, bắn ra một đạo hào quang về phía Hỗn Nguyên lão tổ.
Năm ngón tay trên thanh sắc đại thủ đồng thời tăng lực, lam sắc thiểm điện bao lấy Nguyên Anh của Hỗn Nguyên.
"Ngươi…"
Nguyên Anh kinh hãi muốn tránh cũng không được, nhất thời bị lam sắc thiểm điện đánh ngất đi.
Cả người Lâm Hiên toát ra hắc quang, toàn thân quỷ khí dày đặc. Nếu đem đối phương huyết tế thì dùng thần thông ma đạo là ổn nhất.
Hai canh giờ sau Lâm Hiên khẽ vuốt ngọc giản trong tay, mặt ngoài đã được giải cấm. Còn về phần Nguyên Anh của Hỗn Nguyên lão tổ thì đã sớm tan thành mây khói,
Thần sắc Lâm hiên vui mừng đặt ngọc giản lên trên trán, chậm rãi đem thần thức chìm vào. Không có gì trở ngại, một thiên công pháp đã hiện ra trước mắt.
Vẻ mặt Lâm Hiên có chút biến đổi. Hắn đảo qua một lượt thì trong này chỉ ghi chép một loại bí thuật.
Chẳng lẽ trước đây Bách Độc thần quân gạt hắn?
Chỉ là Lâm Hiên lại như nghĩ tới điều gì, linh quang toàn thân bạo xạ tập trung hết linh thức.
Nhất thời có không ít văn tự hiện ra trong đầu song đều mơ mơ hồ hồ, không thể nhận biết rõ ràng chứ đừng nói tu luyện theo.
Lần này sắc mặt Lâm Hiên dịu , bỏ nhẹ ngọc giản xuống. Điều này chứng tỏ thần thức của hắn chưa đủ cường đại để thể thấy rõ công pháp.
Lâm Hiên vuốt ve ngọc giản với vẻ mặt kinh sợ. Tuy chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ nhưng thần thức của hắn vốn không kém đại tu sĩ hậu kỳ bao nhiêu. Vậy phải đợi đến hậu kỳ đỉnh phong là hay tiến giai Ly Hợp kỳ mới có thể tu luyện được những công pháp trên này sao?
Vẻ mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ cổ quái, cũng không biết là nên mừng hay buồn?
Song trước tiên cần lĩnh ngộ bí pháp vừa xem được, hắn lại đem ngọc giản để lên trên trán bắt đầu tham ngộ, muốn hiểu rõ có lẽ phải mất chừng nửa tuần trăng.
Lâm Hiên trở lại chốn xưa, tính ở tại nơi đây tu luyện thêm thần thông mới một thời gian.
Điều này khiến Thiên Tuyền Môn trên dưới kinh hỉ không thôi. Đại ân của Lâm Hiên tạm thời chưa nhắc, mà nếu có một vị tu sĩ Nguyên Anh cư ngụ lại có lợi rất lớn với môn phái, không cần lo lắng đến các thế lực khác dòm ngó.
Trong số tu sĩ cấp cao của môn phái thì Từ Nhân lại là cố hữu của Lâm Hiên, hiện nàng cũng có trách nhiệm tiếp đãi hắn.
"Lâm tiền bối, đây chính là tuyền nhãn của Linh mạch Bích Vân Sơn, linh khí vô cùng nồng đậm. Động phủ khi xưa của Thái Hư chân nhân cũng nằm tại đây. Nếu tiền bối không chê thì xin tạm thời ở lại đây. Nơi này là thánh cấm địa bổn môn, tuyệt đối không có đệ tử trong môn quấy rầy sự thanh tu của tiền bối. Không biết ý người thế nào?" Từ Nhân cung kính mở miệng, hiện tại thân phận hai người đã rất khác biệt, nàng cũng không dám chút nào lỗ mãng.
Lâm Hiên đem thần thức phát ra, nơi này đúng là một địa phương rất tốt để tu luyện, linh khí nồng đậm cùng phong cảnh thanh nhã, nơi nơi đều là những cây đại thụ che trời.
"Được rồi, Lâm mỗ sẽ mở động phủ tại đây, làm phiền Từ tiểu muội. "
"Tiền bối, nếu không phải người trượng nghĩa viện thủ thì bổn môn đâu còn được ở này mà tiểu nữ nhi cũng đã rơi vào tay Cùng lão quái" Từ Nhân cảm kích nói.
"Chỉ là việc nhỏ, không cần nhắc lại. Ta vốn có giao tình với huynh muội các ngươi, đương nhiên sẽ không thấy chết không cứu." Lâm Hiên khoát tay áo nói: "Song còn có một việc cần thỉnh giáo Từ tiểu muội"
"Tiền bối, mời nói"
"Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát. Tiểu muội có biết tại sao Bích Vân Sơn lại rời đến Vân Châu không?"
"Thực xin lỗi, vãn bối thực sự không rõ vấn đề này "Từ Nhân cúi đầu vẻ mặt đầy áy náy song Lâm Hiên đương nhiên không trách cứ nàng, dù sao khi xưa nàng cũng đâu phải nhân vật cấp cao trong tam phái chính đạo.
"Còn Âu Dương Cầm Tâm, tiểu muội biết chứ?"
"Tiền bối nói tới Âu Dương tiên tử?"
"Đúng vậy" Lâm hiên gật đầu: "Có tin tức gì của nàng không?"
"Điều này… vãn bối không quen Âu Dương tiên tử, chỉ là có nghe qua một số truyền kỳ mà thôi". Từ Nhân ngẩn ngơ thành thật trả lời.
"Truyền kỳ? Không lẽ Cầm Tâm đã xảy ra chuyện gì? " Chân mày Lâm Hiên cau lại, ngữ khí có chút gấp gáp.
"Không phải" Từ Nhân cũng không phải là ngốc nữ, đã nhận ra Lâm tiền bối quan tâm đến Âu Dương tiên tử, điều này khiến nàng có chút kỳ lạ vội cúi đầu xuống: "Âu Dương tiên tử vẫn bình an, khoảng mười năm trước đây từ Bích Vân Sơn truyền tới tin tức người đã đạt tới Ngưng Đan kỳ đại viên mãn. Khi đó tiên tử chỉ mới hơn hai trăm tuổi, tốc độ tu hành như vậy cho dù là có Thành linh căn cũng chưa chắc theo kịp. Cho nên có lời rằng Bích Vân Sơn rất nhanh sẽ có thêm một trưởng lão Nguyên Anh kỳ."
"Ồ, Âu Dương nàng đã đạt Ngưng Đan kỳ đỉnh phong sao!" Lâm Hiên sửng sốt vừa mừng vừa sợ. Khi hắn mới quen Cầm Tâm thì nàng mới chỉ Ngưng Đan không lâu. Từ đó đến nay mới chừng trăm năm, nếu tu đến Ngưng Đan hậu kỳ đã rất tài ba, không ngờ là lại đạt đến cảnh giới giả anh, quả là vượt ngoài dự đoán của chúng tu sĩ.
Lâm Hiên hỏi thêm một số vấn đề mà Từ Nhân cũng ra sức giải đáp. Nửa canh giờ trôi qua hắn mới gật đầu: "Được rồi, ta không làm phiền muội nữa"
"Vâng! " Từ Nhân chuyển thân thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì "Đúng rồi tiến bối, động phủ trước kia của tiên tử thì vẫn được giữ lại, tiền bối có muốn đi xem qua một chút không? " Đôi môi anh đào của Từ Nhân hé mở, bên miệng lại nở nụ cười ý nhị.
"Ồ, động phủ của nàng vẫn chưa có người sử dụng?"
Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Thân phận của Âu Dương Cầm Tâm tại Bích Vân Sơn khá cao, nơi động phủ của nàng chắc chắn là nồng đậm linh khí, hẳn là một địa phương tu luyện rất tốt. Chẳng lẽ Thiên Tuyền Môn lại không dùng?
"Tiền bối không biết, Thiên Tuyền Môn tuy có mấy ngàn tu sĩ song Tu sĩ Ngưng Đan kỳ chỉ có hơn chục người, linh mạch Bích Vân Sơn này đối với bổn môn quá lớn, vẫn còn những chỗ linh mạch tốt khác." Từ Nhân chậm rãi giải thích.
Lâm Hiên gật đầu. Tư tiên giới dựa vào thực lực phân thân phận, sự hưởng dụng cũng theo cấp bậc, những chỗ tốt không dùng vẫn có thể để không. Nếu đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng hưởng thụ bằng các sư thúc sư bá Ngưng Đan kỳ thì còn đâu tôn ti trật tự. Lâm Hiên phất tay:"Được rồi, lát nữa ta sẽ tới"
"Để vãn bối dẫn đường cho người" Từ Nhân nhu thuận nói.
"Không cần, cho ta vị trí là được."
Từ Nhân khẽ gật lấy từ trong người ta một khối ngọc giản đem nó đặt trước trán, rất nhanh truyền thần thức vào trong rồi cung kính đưa cho Lâm Hiên, sau đó mới cáo từ.
Cầm ngọc giản trong tay, vẻ mặt Lâm Hiên có chút trầm ngâm nhuawng cũng chưa vội đến động phủ của Cầm Tâm. Nơi tu luyện tạm thời đã có, động phủ cũ của Thái Hư chân nhân chỉ cần sửa sang một chút.
Lâm Hiên hóa thành một đạo thanh hồng phóng vút đi. Sau nửa ngày hắn đã bố trí các trận kỳ ở chung quanh. Rất nhanh trận pháp đươc khởi động, một tầng vụ khí nhàn nhạt bao phủ phạm vi hơn mười trượng. Bên ngoài thì không có gì đặc biệt nhưng tu tiên giả Ngưng Đan kỳ tiến vào cũng không dễ thoát ra.
Nhưng Lâm Hiên vẫn chưa cảm thấy hài lòng, với cảnh giới hiện tại của hắn thì tất cả các trận pháp trong tay đều quá yếu, xem ra có thời gian thì cần phải nghiên cứu Thiên Nguyên trận thư lấy được từ trong Luyện Tâm Lộ.
***
Chủ phong Bích Vân Sơn, trong một động phủ linh khí nồng đậm.
"Muội, việc an trí cho Lâm tiền bối xong rồi chứ?" Người lên tiếng chính là Thiên Tuyền Môn chủ.
"Huynh không cần phải lo lắng. Chưa nhắc tới tu vị thông thiên của Lâm tiền bối mà chỉ cần đại ân đại đức của người, muội cũng đâu dám chậm trễ sơ sài. " Từ Nhân chậm rãi nói.
"Ừm. " Nam tử nho nhã gật đầu, thật lâu hắn mới lên tiếng: "Lâm tiền bối lai lịch thế nào, muội sao có thể quen người. Trước kia ta chưa từng nghe muội nhắc qua có một bằng hữu thần thông quảng đại tới nhường này?"
"Lâm tiền bối.. " Khóe miệng Từ Nhân toát ra nụ cười khổ "Muội cùng gia huynh sớm quen biết tiền bối, xét về niên kỷ thì tiền bối còn nhỏ hơn đại ca, không ngờ người đã sớm thành tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. "
"Cái gì? " Nam tử nho nhã thất kinh: "Sư muội, ta không nghe lầm chứ, Lâm tiền bối còn nhỏ tuổi hơn cả đại ca?"
"Tất nhiên, thiếp sao dám nói giỡn với chàng"
Vẻ mặt nam tử nho nhã trở lên đầy ngưng trọng cùng hâm mộ vô cùng: "Nếu nói vậy thì Lâm tiền bối hiện nay vẫn chưa tới hai trăm tuổi, tư chất nghịch thiên thế này cho dù là thiên tài Thánh linh căn cũng không bằng. Sư muội, ngu huynh có một chuyện muốn tương nhờ"
"Sư huynh định làm gì? " Từ Nhân ngạc nhiên.
"Muội có thể thỉnh tiền bối đảm nhiệm chức thái thượng trưởng lão của bổn môn?" Thần tình nam tử nho nhã đầy gấp gáp. Nếu có một đại cao thủ như vậy gia nhập thì Thiên Tuyền Môn có thể hùng bá U Châu rồi.
Song chỉ thấy Từ Nhân lắc đầu: "Điều này là không thể, Lâm tiền bối vốn là thiếu chủ của Linh Dược Sơn, lại thích nhàn vân dã hạc, mà với thần thông quảng đại như vậy sẽ không coi một Thiên Tuyền Môn nhỏ bé vào đâu."
Từ Nhân vẫn còn giữ được sáng suốt hơn trượng phu, tuy là cơ duyên khó gặp nhưng cưỡng cầu sẽ không có kết quả tốt. Lâm Hiên đã giúp bọn họ rất nhiều, người quý là biết tự biết đủ mà thỏa mãn.
Nam tử nho nhã thân là nhất môn chi chủ, vừa rồi quá có chút nông cạn, hiện giờ ngẫm lại nếu mạo muội không chừng sẽ khiến Lâm Hiên tức giận, như vậy hóa ra lại được không bằng mất. Hắn có chút do dự rồi nói: "Như vậy đi sư muội, tuy chưa rõ ý của Lâm tiền bối song chúng ta vẫn có thể biểu lộ một chút thành ý."
"Biểu lộ thành ý? "
"Đúng vậy, muội truyền pháp dụ của ta, tất cả chúng đệ tử của Thiên Tuyền Môn khi gặp Lâm tiền bối sẽ như gặp Môn chủ. Hàng năm dùng lễ trưởng lão cung phụng Lâm tiền bối, thỏa mãn hết thảy các yêu cầu của người"
"Sư huynh, sao lại vậy. Đãi ngộ như vậy chỉ Thái thượng trưởng lão mới có. Lâm tiền bối cũng chưa đáp ứng với chúng ta " Từ Nhân kinh hãi nói.
"Ngu huynh hiểu rõ mình đang làm gì, sư muội nói cũng không sai, ta cũng không hy vọng xa vời. Hơn nữa tiền bối có ân với chúng ta, một chút ưu đãi này thì tính là gì?" Nam tử nho nhã lên tiếng.
***
"Quý môn chủ đưa tới nhiều lễ vật chẳng lẽ lại không dặn dò ngươi điều gì?" Cầm khối lệnh phù trong tay Lâm Hiên nhàn nhạt lên tiếng.
"Bẩm tiền bối không có, Môn chủ chỉ bảo vãn bối đem những thứ này đến." Trước mặt Lâm Hiên là một bạch y thiếu niên khoảng hai mươi tu vị Trúc Cơ kỳ, sắc mặt cung kính vô cùng.
Việc này quả có chút quỷ dị.
Sáng sớm hôm sau Lâm Hiên lại thu được Truyền Âm Phù, bên trong có nói Thiên Tuyền Môn Chủ sai người tới bái phỏng.
Lâm Hiên cảm thấy bắt đầu khó chịu vì liên tiếp bị quấy rầy. Môn chủ này quả thật không biết thân biết phận nhưng nể mặt Từ Nhân hắn vẫn mở cấm chế cho vào.
Người tới lại là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đối phương lại dùng lễ trưởng lão bổn môn đối với Lâm Hiên. Người này tuy rằng có chút lóng ngóng vì lần đầu đối diện Nguyên Anh lão quái song cũng lấy được một tấm lệnh phù cùng một túi trữ vật dâng lên Lâm Hiên.
Lệnh phù kia tuy không phải là tín vật chưởng môn nhưng có thể tùy ý điều động nhân thủ trong môn phái. Còn về túi trữ vật Lâm Hiên dùng thần thức thoáng qua, vẻ mặt hơi biến đổi. Bên trong lại có hơn hai mươi vạn tinh thạch. Tuy với Lâm Hiên thì này không tính là gì nhưng món lễ này không phải là nhỏ. Đãi ngộ kiểu này chỉ có thái thượng trưởng lão mới có thể hưởng.
Trong lòng Lâm Hiên không khỏi gật đầu khen ngợi, Thiên Tuyền Môn chủ này cũng là một nhân vật rất giỏi thu phục nhân tâm.
"Được rồi, ngươi lui đi!"
"Dạ! "
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia lại dập đầu thi lễ một lần rồi mới cung kính lui xuống. Bạch quang lóe lên một thiếu nữ đã xuất hiện trước mặt Lâm Hiên.
"Thiếu gia, ngươi định nhận lấy thứ này?"
"Sao vậy, chẳng lẽ lại không nhận."
"Đây hiển nhiên là muốn thiếu gia làm Thái thượng trưởng lão của bọn họ." Đôi mi thanh tú của Nguyệt nhi khẽ nhíu lại.
"Đương nhiên ta biết!"
"Vậy sao thiếu gia còn nhận?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ.
"Nha đầu ngốc, sao ta không thể làm thái thượng trưởng lão của bọn họ."
"Ơ…?" Nguyệt nhi bất ngờ: "Thiếu gia lại trêu chọc người ta, môn phái nhỏ bé này sao có thể lọt vào mắt ngươi. Chẳng lẽ người không định tới Vân Châu hay sao?"
"Ai nói là ta sẽ ở lại đây? "Lâm Hiên mỉm cười: "Không lâu sau sẽ rời đi nên ta mới nguyện ý gia nhập môn phái này"
"Tiểu tỳ không hiểu…." Nguyệt nhi có chút ủ rũ, biểu lộ vẻ mặt đáng thương. Rõ ràng tâm cơ của nàng tiến cảnh rất nhiều nhưng vẫn không theo kịp thiếu gia.
"Trở thành thái thượng trưởng lão kỳ thực cũng tốt. Bọn họ cần mượn uy danh của ta. Mà tại Thiên Tuyền Môn không có tu sĩ Nguyên Anh khác nên lời của ta chính là thánh chỉ. Như vậy trăm lợi mà không một hại. Chuyện tốt như vậy sao ta lại cự tuyệt?" Nói tới đây Lâm Hiên ngưng lại đôi chút: "Huống chi ta rời U Châu không biết khi nào mới trở về. Doanh nhi và Tâm nhi tu vị vẫn còn kém, ta sợ Bái Hiên Các sẽ không tránh được sự dòm ngó của những kẻ có dã tâm khác. "
"Thiếu gia định để Thiên Tuyền Môn cùng Bái Hiên Các chiếu ứng lẫn nhau?" Đôi mắt ngọc của Nguyệt nhi xoay chuyển nói.
"Ừm, hiện giờ đại môn phái ở U Châu cũng không nhiều, nếu hai nhà này liên thủ, muốn phát triển lớn mạnh thì không thành vấn đề. Mà ta cũng có ý nghĩ xa vời là đem Tu tiên giới U Châu hợp lại một" Lâm hiên chậm rãi giải thích.
"Hợp lại? Thiếu gia muốn phát triển thế thực riêng sao? Hiện nay người cũng đâu cần thêm linh thảo tài liệu gì nơi đây. Mà thực lực của Bái Hiên Các hiện giờ quá yếu. Nếu gia nhập một đại phái thì với thần thông của người chắc chắn sẽ được trọng dụng." Nguyệt nhi khó hiểu vô cùng.
"Trọng dụng? " Lâm Hiên cau mày: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ ta là người thích nghe mệnh lệnh của kẻ khác sao? Đại môn phái tu sĩ hậu kỳ không thiếu, với việc bị người ta sai khiến với tự mình quyết định thì thứ nào thống khoái hơn?"
"Thì ra thiếu gia của ta thà làm đầu gà chứ quyết không làm đuôi trâu. Đương nhiên với thần thông của thiếu gia thì đại tu sĩ sao có thể xứng ra lệnh cho người!" Nguyệt nhi sau khi nói xong, biết mình lỡ lời nên sắc mặt trở lên đỏ ửng.
Lâm Hiên đương nhiên hiểu tâm trạng của nàng, vừa rồi là trong lúc vô tình mà nàng “vỗ mông ngựa hắn” nên có chút thẹn thùng. Lâm Hiên không vạch trần mà cười cười nói tiếp: "Tóm lại đây chỉ là ý định của ta, cứ tùy cơ mà hành sự. Trước tiên chúng ta ở đây tu luyện một số pháp thuật cùng tế luyện mấy kiên pháp bảo. Sau đó mới đi Vân Châu. Tu tiên giới nơi đó vô cùng phồn vinh, xem có phương pháp gì phụ trợ giúp nàng ngưng kết Nguyên Anh không."
"Hiên…đa tạ chàng"
Vẻ mặt Nguyệt nhi còn phớt hồng, cảm kích liền bổ nhào vào lồng ngực Lâm Hiên. Chỉ là nàng không có thân thể vẻ mặt có chút buồn bã, Lâm Hiên đưa tay khẽ vuốt mái tóc nàng an ủi.
"Tiểu Nguyệt được rồi, ta tin có ngày nàng sẽ có được thân thể như nguyện ý."
Không biết bao lâu hai người mới rồi nhau, Lâm Hiên đem thu tinh thạch vào trong túi trữ vật. Tại Yêu Linh Đảo tuy hắn mua được vài túi trữ vật từ thượng cổ có dung lượng lớn song hiện tại không gian tồn trữ bên trong cũng không còn nhiều. Chờ đến Vân Châu còn phải tìm xem có túi trữ vật tốt hơn hay không.
Lâm Hiên khẽ vuốt lệnh phù trong tay rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay ra khỏi động phủ.
"Nơi này chính là động phủ của Âu Dương?"
Nhìn qua cây cỏ trước mắt Lâm Hiên lộ vẻ hồi tưởng, cảnh cũ còn đây mà giai nhân đã xa tận nơi Vân Châu.
Phía trước động phủ không còn cấm chế. Lâm Hiên khẽ phất tay áo đem thạch môn ầm ầm mở ra rồi chậm rãi bước vào. Nửa canh giờ sau hắn mới rời khỏi.
Tại sao Lâm Hiên lại làm một việc có vẻ không ý nghĩa như vậy. Thực ra hắn tới đây là để rèn luyện tâm cảnh bản thân, so với các tu sĩ cùng cấp thì tốc độ tiến giai của hắn là quá nhanh, tâm đạo không vững nên Lâm Hiên luôn tìm cơ hội để tự tôi luyện tâm cảnh của mình.
Ma tâm của con người vốn là thất tình lục dục, nhưng không như Phật gia tu tâm là để triệt tiêu, đạo gia chú trọng việc tìm hiểu và tham ngộ triệt thấu để hòa mình vào nó, hòa mình vào tự nhiên. Khi là còn là một tiểu tu sĩ, Lâm Hiên luôn chìm trong chém giết nơi tinh phong huyết vũ để sinh tồn và tiến cảnh. Song hiện tại đã là một tu sĩ cao cấp nơi Nhân giới, ma tâm của hắn đã chuyển sang hướng khác.
Hiện tại trong lòng hắn vẫn có mấy vị hồng nhan tri kỷ, mà Âu Dương Cầm tâm chính làm một trong số đó. Khác với những tuyệt đại mỹ nhân khác. Khí chất Cầm Tâm không mạnh mẽ bằng Khổng Tước Tiên Tử, không có nét tinh nghịch pha lẫn chút ngây ngô đáng yêu của Nguyệt Nhi, không tỏa ra sự băng lãnh mà hút người của Tần Nghiên nhưng nàng có được vẻ sâu lắng, quan hoài và cũng là người Lâm Hiên chiếu cố đến sớm nhất. Thực ra đến giờ hắn mới biết là nàng cũng chiếm một vị trí rất đặc biệt trong lòng.
Trở lại động phủ của mình, Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa, nụ cười nơi gương mặt mỹ miều, thanh âm nhẹ nhàng của Cầm Tâm hiện lên trong đầu hắn. Không biết hiện giờ nàng ra sao, bao năm như vậy có lẽ nàng đã quên hắn rồi chăng…
Lâm Hiên thở dài bài trừ tạp niệm trong đầu, một lát sau bắt đầu tập trung hấp thụ thiên địa linh khí. Thực hiện xong ba đại chu thiên tuần hoàn, Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật tế ra một kiện pháp bảo.
Thứ này hình tứ phương tỏa ra kim sắc óng ánh. Chính là Ngũ Long Tỷ Lâm Hiên lấy được trong tay Cùng lão quái.
Uy năng của bảo vật này Lâm Hiên đã lĩnh giáo qua, có thể ngăn trở thần thức của chủ nhân và pháp bảo. Chỉ riêng điểm này đã khiến người kinh hãi không thôi.
Lâm Hiên vẫy tay đem Ngũ Long Tỷ hạ xuống cẩn thận quan sát. Chỉ thấy mặt ngoài trơn nhẵn mát lạnh nhưng không biết được chế từ tài liệu gì. Mặt trên còn điêu khắc năm con rồng trông rất sống động.
Linh quang trong tay lóe lên, hắn định dùng phương pháp bình thường tế luyện Ngọc Tỷ. Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, bảo vật này xoay tròn không ngừng tỏa ra hào quang mỹ lệ.
"Thiếu gia, thành công rồi." Nguyệt nhi ở bên cạnh vỗ tay có chút vui mừng nói.
Song chỉ thấy Lâm Hiên lắc đầu nhíu mày, vỗ linh quỷ túi bên hông đem Thi Ma tế ra. Hắn dùng Ngũ Long Tỷ đánh thẳng xuống đỉnh đầu Thi Ma, hung quang trong mắt quái mặt lóe lên, há miệng phun ra một thanh trường mâu đen thùi.
Nhất thời hai đạo ô quang cùng kim quang trên không trung đấu nhau kịch liệt, Ngũ Long Tỷ không hề phóng ra vân vụ nhưng không kém bảo vật mà Thi Ma tế ra. Xem ra uy lực của Ngọc Tỷ này quả thực phi phàm.
Có điều chân mày Lâm Hiên ngày càng nhíu lại. Do dự một chút hắn phất tay trái tế ra Thanh Hỏa Kiếm, lúc này linh quang của Ngũ Long Tỷ đã bắt đầu ảm đạm do Lâm Hiên đã đem thần thức lại.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ tay, kiếm tiên hung mãnh chém thẳng vào Ngũ Long Tỷ. Nguyệt nhi thấy vậy thì há hốc miệng: "Thiếu gia…."
Linh quang bắn ra tứ phía, điều quỷ dị đã xảy ra. Thanh Hỏa Kiếm bị bắn ngược lại.
Sắc mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng, đi tới Ngũ Long Tỷ.
"Quả nhiên là vậy!"
"Thiếu gia, người phát hiện ra điều gì?"
"Nàng hãy xem! "
Theo hướng chỉ của Lâm Hiên Nguyệt nhi nhìn lại Ngũ Long Tỷ, chỉ thấy nơi bị Thanh Hỏa chém vào vẫn trơn nhẵn không có một vết rạn.
"Sao có thể?"
Nguyệt nhi thốt lên, rõ ràng vừa nãy Ngũ Long Tỷ này không được truyền pháp lực vào. Hơn nữa Thanh Hỏa lại sắc bén vô cùng, khi nãy đừng nói là bảo vật bình thường mà ngay cả Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng có thể bị hư nặng. Xem ra Ngọc Tỷ này cứng rắn vô cùng.
"Không chỉ có thế"
Lâm Hiên đương nhiên hiểu Nguyệt nhi đang nghĩ gì, tay trái hắn khẽ cử động phát ra một đoàn hỏa diễm xanh biếc to bằng quả trứng chim bắn tới bao lấy Ngũ Long Tỷ, nhưng ngoài việc càng làm bảo vật này thêm sáng loáng thì không chút tác dụng. Ma hỏa không gì không thể thiêu đốt của Lâm Hiên bỗng biến thành hỏa diễm bình thường.
Kế tiếp Lâm Hiên lại tiếp thục thi triển các công kích khác nhau nữa, nhưng bất kể là bảo vật trân quý hay bí thuật tinh diệu đều không thể làm ngọc tỷ này xước xát chút nào.
Sắc mặt Lâm Hiên có chút cổ quái. Sự trân quý của bảo vật này còn hơn xa hắn tưởng tượng.
Đáng tiếc hiện tại không hiểu rõ đầy đủ uy năng của nó. Trầm ngâm chốc lát. Hắn há miệng phun ra một đôi Ngân hòa xoay tròn trước người, chính là bổn mạng pháp bảo của hắn.
Song hoàn này dùng vô số tài liệu trân quý chế thành, trong đó Nam Minh Ly Hỏa cùng Vạn Niên Tuyết Tinh, đều là những tài liệu nghịch thiên song do thời gian bồi luyện trong đan điền quá ngắn, hơn nữa cảnh giới của Lâm Hiên chưa đủ phát huy ra toàn bộ uy năng thần thông.
Song với tu vị Nguyên Anh trung kỳ hiện tại, hơn nữa lại tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết nên thân thể mạnh mẽ thì uy lực của song hoàn này vốn không thể xem thường.
Lâm Hiên đem song hoàn cầm tại hai tay, đem pháp lực toàn thân cuồn cuộn truyền vào rồi từ từ nâng lên rồi ném ra.
Chỉ thấy hai đạo quang nhận như hai mảnh trăng lưỡi liềm to hơn một thước chuyển động phát ra tiếng xuy xuy không ngừng, dường như không gian bị xé rách. Đương nhiên Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn không có thuộc tính không gian mà là do uy lực của hai đạo quang nhận này quá lớn.
Lâm Hiên hai tay huy động khẽ quát: “Hợp!”
Nhất thời hai đạo quang nhận nhanh chóng hợp lại làm một. Thủy hỏa bất dung nhưng nếu cả hai hợp lại thì uy lực đáng sợ đến cực điểm. Lúc này chỉ thấy ngân sắc tỏa ra chói mắt cùng linh áp bàng bạc. Nguyệt nhi đành lui về sau, gương mặt thanh tú tỏ vẻ hoảng sợ.
Roạt…
Ngân quang chợt lóe, quang nhận bổ tới Ngọc tỷ trước mặt, ánh sáng ngân sắc nhanh chóng lan tỏa chung quanh, khí lãng tràn ra khiến Lâm Hiên không khỏi nheo mắt.
Đòn công kích đáng sợ thế này cho dù Lâm Hiên muốn tiếp cũng không dễ, vậy khi linh quang tắt đi Ngũ Long Tỷ vẫn không chút tổn hao.
"Cái này…"
Lâm Hiên ngạc nhiên nhưng không quá mức kinh hãi, hắn vẫy thay thu hồi bảo vật, sắc mặt tràn đầy vui mừng.
Tuy chưa rõ lai lịch nhưng có thể khẳng định đây chắc chắn là bảo vật trên thượng giới. Lần này quả là nhặt được trọng bảo, Lâm Hiên cẩn thận đem nó cất kỹ. Đợi sau khi tới Vân Châu có thể tra duyệt cổ tịch nơi đó xem sao.
Hắn lại vung tay áo đem một ngọc giản cổ xưa bay ra. Đây chính là bảo vật do Bách Độc Thần Quân giao lại.
Nghe nói bên trong có ghi lại các loại bí thuật thần kỳ, mà Bích Huyễn U Hỏa chỉ là một trong số đó. Nghĩ đến uy lực của ma hỏa, với sự trầm ổn của Lâm Hiên cũng không nén được vẻ kích động, Nguyên Anh của Hỗn Nguyên lão tổ đã ở trong tay, rốt cục đã có thể đem cấm chế trên ngọc giản giải trừ.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống, chỉ thấy một anh nhi trắng nộn chừng một tấc từ thiên linh cái của hắn độn ra, so với trước kia thì cường tráng hơn không ít.
Sau khi Nguyên Anh ly khai thì thân thể không thể cử động nhưng trong đan điền Lâm Hiên vẫn còn Ma Anh nên không chịu sự hạn chế này.
Nguyên Anh lập tức khoanh chân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Tay trái Lâm Hiên lật một cái, một chiếc bình ngọc nhỏ có dán phù lục cấm chế xuất hiện trong bàn tay.
Ngón tay Lâm Hiên búng ra một cái phù lục kia tự động bay ra, nắp bình cũng tự mở rồi một đạo ô quang bay vút ra.
"Còn muốn chạy?" Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên tia cười nhạo, nâng tay trái bắn ra hơn mười đạo kiếm quang sắc nhọn dài đến cả tấc nhanh chóng chém về phía đạo ô quang kia.
Nhất thời ô quang tán đi, từ giữa không xung rơi xuống một Nguyên Anh với khuôn mặt già nua. Chính là Hỗn Nguyên lão tổ!
Trên mặt nó tràn đầy oán độc mà khí tức đã suy yếu vô cùng, do bị giam cầm đã lâu nên nguyên khí bị hao tổn.
Thần niệm Lâm Hiên khẽ động, từ hư không xuất hiện một cự thủ màu xanh đem chộp lấy Nguyên Anh.
"Rốt cục ngươi muốn thế nào? Lão phu không oán không cừu cùng ngươi, sao lại đối với ta như vậy?" Thấy Nguyên Anh đã ly thể mà đối phương vẫn thong dong thi pháp khiến Hỗn Nguyên lão tổ tràn đầy kinh ngạc, chẳng lẽ đây là bí pháp song Nguyên Anh trong truyền thuyết, chẳng trách người này thần thông lớn đến như vậy.
"Đúng là ta và ngươi vốn không có cừu hận gì." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Nếu đã vậy đạo hữu sao làm khó lão phu, chỉ cần ngươi buông tha thì ta nhất định để đạo hữu hưởng nhiều chỗ tốt. Những thứ khác chưa nói, chỉ là mấy chục vạn tinh thạch thì lão phu có thể đưa ra." Nguyên Anh Hỗn Nguyên lão tổ ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vài phần hy vọng.
"Mấy chục vạn tinh thạch này ngươi dùng mà đi luân hồi đi. Ta đâu có nói định thả ngươi. Tuy hai ta không cừu oán song Lâm mỗ được người nhờ, lời đáp ứng này ta vẫn chưa quên. "
"Là kẻ nào? "
"Hừ, đạo hữu đã là người chết thì biết điều này làm gì? " Trong mắt Lâm Hiên chợt lóe hàn quang, Nguyên Anh đang lơ lửng trên đỉnh đầu lập tức kết pháp quyết, bắn ra một đạo hào quang về phía Hỗn Nguyên lão tổ.
Năm ngón tay trên thanh sắc đại thủ đồng thời tăng lực, lam sắc thiểm điện bao lấy Nguyên Anh của Hỗn Nguyên.
"Ngươi…"
Nguyên Anh kinh hãi muốn tránh cũng không được, nhất thời bị lam sắc thiểm điện đánh ngất đi.
Cả người Lâm Hiên toát ra hắc quang, toàn thân quỷ khí dày đặc. Nếu đem đối phương huyết tế thì dùng thần thông ma đạo là ổn nhất.
Hai canh giờ sau Lâm Hiên khẽ vuốt ngọc giản trong tay, mặt ngoài đã được giải cấm. Còn về phần Nguyên Anh của Hỗn Nguyên lão tổ thì đã sớm tan thành mây khói,
Thần sắc Lâm hiên vui mừng đặt ngọc giản lên trên trán, chậm rãi đem thần thức chìm vào. Không có gì trở ngại, một thiên công pháp đã hiện ra trước mắt.
Vẻ mặt Lâm Hiên có chút biến đổi. Hắn đảo qua một lượt thì trong này chỉ ghi chép một loại bí thuật.
Chẳng lẽ trước đây Bách Độc thần quân gạt hắn?
Chỉ là Lâm Hiên lại như nghĩ tới điều gì, linh quang toàn thân bạo xạ tập trung hết linh thức.
Nhất thời có không ít văn tự hiện ra trong đầu song đều mơ mơ hồ hồ, không thể nhận biết rõ ràng chứ đừng nói tu luyện theo.
Lần này sắc mặt Lâm Hiên dịu , bỏ nhẹ ngọc giản xuống. Điều này chứng tỏ thần thức của hắn chưa đủ cường đại để thể thấy rõ công pháp.
Lâm Hiên vuốt ve ngọc giản với vẻ mặt kinh sợ. Tuy chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ nhưng thần thức của hắn vốn không kém đại tu sĩ hậu kỳ bao nhiêu. Vậy phải đợi đến hậu kỳ đỉnh phong là hay tiến giai Ly Hợp kỳ mới có thể tu luyện được những công pháp trên này sao?
Vẻ mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ cổ quái, cũng không biết là nên mừng hay buồn?
Song trước tiên cần lĩnh ngộ bí pháp vừa xem được, hắn lại đem ngọc giản để lên trên trán bắt đầu tham ngộ, muốn hiểu rõ có lẽ phải mất chừng nửa tuần trăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook