Bách Luyện Thành Tiên
-
Quyển 5 - Chương 299: Sát diệt Hỗn Nguyên
Đây vốn là đùa với lửa bất song ả ta tựa hồ không biết sợ, hai tay hợp lại trước ngực. Từ trong cơn lốc xuất hiện vô số xương trắng ảm đạm kêu thảm thiết. Chỉ thấy trong huyết phong, hung hồn lệ phách tầng tầng lớp lớp bay ra đem Khổng Tước tiên tử vây lấy, thanh thế kinh người.
Mà lúc này đại hán đầu trọc đã lẳng lặng xuất hiện gần đó. Quái vật nửa hổ nửa sư kia há mồm đỏ lòm phun ra một đạo hào quang có đường kính nửa trượng về đối thủ.
Hạo Thiên Quỷ Đế nhíu mày, lão không muốn cùng Khổng Tước tiên tử kháng ngạnh nhưng không động thủ thì rất khó ăn khó nói vời đồng bọn, đem ánh mắt chuyển chuyển qua Diệu U tiên tử.
***
Trên bầu trời phía xa, hai đạo độn quang một trước một sau nhanh như chớp truy tẩu nhau, chính là Hỗn Nguyên Lão Tổ và Lâm Hiên.
Tuy độn quang của Hỗn Nguyên cũng có chỗ độc đáo nhưng trước Lâm Hiên thì chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Hơn nửa tuần trà hắn đã vượt qua ngăn cản đằng trước lão.
Không chút chậm trễ hắn phất tay áo một cái, vô số kiếm khí bay ra. Liếc mắt đã thấy hàng trăm đạo đón gió hóa lớn tạo thành một kiếm trận chắn hết lối đi. Hỗn Nguyên không thể liều mạng xông qua, độn quang chợt chậm rồi dừng lại.
Lúc này vẻ mặt lão vừa sợ vừa giận, mơ hồ còn có vài phần nghi hoặc:" Xin hỏi đạo hữu, hai ta không oán không cừu. Chỉ là một chút hiểu lầm, các hạ cần gì phải bức người đến tuyệt cảnh như thế?"
Ngoài miệng thì nói như vậy song Hỗn Nguyên đầy vẻ cảnh giác hai tay giấu trong ống tay áo, trong lòng thầm mắng Hắc Hổ háo sắc vô sỉ. Nếu lão không bị hắn kéo đến đây đối phó với Khổng Tước thì sao lại gặp phải chạy trối chết thế này.
"Ngươi muốn cầu hòa?" Vẻ mặt Lâm Hiên lành lạnh mở miệng.
"Không sai, chỉ cần đạo hữu nguyện ý bỏ qua thì tại hạ xin lấy tinh thạch bảo vật bồi thường." Lúc này Hỗn Nguyên Lão Tổ nói năng khách khí. Đang đứng dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu. Lâm Hiên thi triển ra thần thông đáng sợ khiến lão không có nửa điểm tin tưởng vào bản thân.
"Điều này cũng được, bất qua ta chỉ cần một thứ." Lâm Hiên thản nhiên cười nói.
"Thứ gì?" Nghe thấy vậy trong lòng Hỗn Nguyên Lão Tổ mừng rỡ vội vàng hỏi lại.
"Tinh hồn lệ phách của ngươi!" Lâm Hiên vuốt mũi há miệnh phun ra một đôi ngân hoàn, hóa thành hai đạo ngân quang mãnh liệt chia ra hai bên sườn bao vây địch nhân lại.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã lâu ở trong đan điền Lâm Hiên, được Nguyên Anh cùng Ma Anh liên thủ bồi luyện ngày đêm, uy lực tăng lên không nhỏ.
Thần sắc đối phương vừa hòa hoãn mà chớp mắt liền trở mặt, trong lòng Hỗn Nguyên vô cùng tức giận cùng nghi hoặc. Vì sao nhất định phải đưa lão vào chỗ chết. Lúc này Hỗn Nguyên tay áo phất một cái tế ra một pháp bảo có hình dáng quải trượng.
Lâm Hiên lơ đễnh vươn tay hướng về phía Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn điểm một cái, miệng khẽ quát một tiếng:
"Xuất!"
Pháp bảo xoay tròn vừa chuyển, linh quang chợt hiện rồi vô số hoàn ảnh màu bạc xám hiện ra như là có thực thể vậy. Những hoàn ảnh này tụ lại sau đó quỉ dị lóe lên một cái đã đem long đầu quải trượng kia vây lại. Thần niệm của Hỗn Nguyên Lão Tổ liên hệ với bảo vật chợt đứt. Sắc mặt lão trở nên trắng bệch, thần thông của đôi ngân hoàn kia thật quá mức nghịch thiên, có thể mạnh mẽ đoạt bảo vật của người khác, thế này thì còn đánh đấm gì nữa.
Lúc này Hỗn Nguyên Lão Tổ sợ tới tim nát mật vỡ, ý niệm phản kháng hoàn toàn tan sạch. Lão vươn năm ngón tay ra chụp vào túi trữ vật một cái, tế ra hơn mười tấm phù triện.
Nhưng Lâm Hiên làm gì để lão có lần thứ hai chạy trốn như trước. Trong thanh quang chói mắt Thanh Hỏa Kiếm xuất hiện tỏa ra một luồng sát khí băng lãnh, trên thân kiếm còn được bao bởi một tầng hỏa diễm màu xanh biếc. Thanh quang chợt lóe, tiên kiếm biến mất rồi quỉ dị xuất hiện trên đầu Hỗn Nguyên lão tổ, lăng lệ chém xuống.
Thần thông của Hỗn Nguyên đương nhiên không thể so với Hoàng Mi chân nhân nhưng có tu luyện một loại bí pháp thế thân độ kiếp. Thời khắc nguy hiểm, lão quái dùng cánh tay đỡ một kích trí mạng này. Trong huyết quang bắn tung tóe, Hỗn Nguyên nhịn đau hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phía bên phải.
"Lão quái, ngươi muốn chạy đi nơi nào?"
Thanh âm dễ nghe truyền vào tai, chỉ thấy một thiếu nữ mỹ miều bạch y phất phơ giữa không trung khác nào tiên nữ hạ phàm, có điều phiên kỳ trong tay nàng đang bắt đầu bốc lên ma khí ngùn ngụt, chính là Nguyệt Nhi.
"Cút!"
Thời khắc này Hỗn Nguyên Lão Tổ giống như chó nhà tang, sắc mặt dữ tợn như ác quỷ. Mắt thấy tu vị của Nguyệt nhi chỉ là Ngưng Đan hậu kỳ thì trong lòng giận dữ, thật đúng là hổ lạc bình dương bị chó khinh, ả tiểu vãn bối này mà cũng dám ném đá xuống giếng.
Cánh tay phải còn lại của lão phất về phía trước một cái. Lập tức một Hắc thủ xuất hiện, năm ngón tay co thành trảo hung hăng chộp về thiếu nữ.
Mắt thấy hắc thủ hung mãnh đánh tới nhưng trên mặt Nguyệt Nhi không chút hoảng sợ. Hai bàn tay ngọc chà xát biến ra một đám ma vân, từ bên trong vô số xúc tua như linh xà chụp lấy hắc thủ. Tuy đã hấp thủ vô số oan hồn khiến uy lực của ma phiên tăng lên không ít nhưng một kích đầy oán hận của tu sĩ Nguyên Anh uy lực đâu phải nhỏ.
Trong tiếng oán khóc thê lương. Hắc thủ đã đánh tan một số xúc tua nhưngNguyệt Nhi chỉ muốn ngăn cản đối phương một chút.
Lúc này Thanh Hỏa Kiếm đã đuổi sát phía sau Hỗn Nguyên. Lão quái cực kỳ hoảng sợ lại vội tế ra tấm thuẫn bài bằng bạch cốt.
Xoảng!
Mảnh vỡ cùng linh quang bắn tán loạn ra tứ phía. Trong tiếng gào rít thê lương, bạch cốt thuẫn sớm đã rạn, sao có thể chịu được công kích của tiên kiếm có mang theo Bích Huyễn U Hỏa.
Thanh quang lại lóe lên rồi tiên kiếm biến mất quỉ dị.
Sau một sát na thời gian như ngưng lại, vẻ mặt của lão quái cứng đơ. Một sợi chỉ đỏ kéo dài từ mi tâm xuống tiểu phúc Hỗn Nguyên Lão tổ. Bành một tiếng, thân thể lão đã biến thành hai nửa.
Trong huyết vụ đầy trời một anh nhi bộ dáng giống hệt Hỗn Nguyên vội vàng độn xuất ra. Lúc này thân ảnh Lâm Hiên đã hiện ra trong tầm mắt nó. Vẻ mặt của Nguyên Anh vô cùng hoảng sợ cùng oán độc. Bàn tay nhỏ nhắn vội bắt quyết, thân ảnh liền lóe lên liền biến mất tại chỗ.
Ở phía xa đầu vai Lâm Hiên rung nhẹ một cái, toàn thân đại phóng thanh quang thi triển Cửu Thiên Vi bộ đuổi theo đối phương. Hắn vươn tay trái vỗ vào bên hông, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cây trường mâu.
Bàn tay Lâm Hiên nắm chặt đem pháp lực truyền vào trong rồi chém mạnh xuống. Chỉ thấy bên trái hắn khoảng hai mươi trượng, không gian đột nhiên dao động như gợn sóng. Sau đó liền thấy thân hình nhỏ nhắn của Nguyên Anh lảo đảo hiện ra.
Lúc này vẻ mặt anh nhi Hỗn Nguyên vô cùng hoảng sợ, đối phương có thể phá thuấn di thuật khiến nó ngẩn người. Trong sát na đó Lâm Hiên với sự huyền diệu của Cửu Thiên vi bộ đã hiện lên chỉ cách nó có ba thước. Trong mắt Nguyên Anh hiện lên vẻ quyết tuyệt, mặt ngoài thân thể đã xuất hiện một tầng hồng quang quỷ dị.
Không ổn, tên gia hỏa này muốn tự bạo! Nếu để nó được như nguyện thì tàn thiên kia còn ý nghĩa gì?
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống hai tay vội vàng kết quyết, há miệng phun ra một đạo thanh hào quang nhưng không phải là linh khí mà là do bổn mạng chân nguyên biến thành uy lực vô cùng, chớp mắt liền đem Nguyên Anh bao lại khiến nó lâm vào hôn mê.
Tay trái hắn vừa lật đem một bình ngọc tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay. Mở nắp bình Lâm Hiên điểm một cái, hào quang đem Nguyên Anh thu vào rồi đóng nắp lại. Hắn còn lấy ra mấy tấm phù cấm chế dán lên sau đó mới lộ vẻ hài lòng đem bình ngọc cất vào bên hông.
Lâm Hiên nhìn lại về phương xa đang không ngừng truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, là nơi Thi Ma cùng với Hắc Hổ yêu vương đang đại chiến. Có điều ánh mắt hắn đảo qua chung quanh rồi dừng ở một chỗ bên trái trong rừng rậm:
"Mấy vị đạo hữu ở bên cạnh lâu như vậy còn chưa đủ sao, muốn Lâm mỗ động thủ mời ra chăng?"
Lâm Hiên chậm rãi xoay người thanh âm băng lãnh, trên mặt mơ hồ lộ ra vài phần sát khí nhưng phía dưới lại không chút động tĩnh.
Sắc mặt Lâm Hiên ngày càng khó coi, khẽ cong ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí màu xanh nhanh như chớp bay vào trong rừng rậm.
"A!"
Nương tiếng thét kinh hãi cùng đau đớn là giọng nói hoảng sợ của một nam tử truyền vào ra:" Tiền bối xin đừng động thủ, chúng vãn bối xinra." Bóng người chớp lên rồi ba gã tu sĩ xuất hiện trong tầm mắt. Mi mắt Lâm Hiên nheo lại dùng thần thức đảo qua bọn họ.
Cầm đầu là một nam tử trung niên Ngưng Đan trung kỳ vẻ mặt đầy phong sương, trên khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn. Hai thiếu niên khoảng hai mươi phía sau hắn giống nhau như đúc, là một đôi huynh đệ song sinh tu vị Trúc Cơ kỳ.
"Các ngươi trốn ở chỗ này là muốn gây bất lợi đối với ai?"
"Tiền bối hiểu lầm, vãn bối đạo hạnh thấp kém nào dám vô lễ." Sắc mặt nam tử trung niên đại biến vội vàng cúi đầu hành lễ.
"Hừ! Hoa ngôn xảo ngữ, Khuê Âm Sơn này chính là vùng cấm tu sĩ, chỉ bằng ba người các ngươi sao có thể đến được nơi này. Có ý đồ gì thành thật nói ra, nếu không hừ hừ..." Sắc mặt Lâm Hiên lạnh băng mở miệng uy hiếp.
Trung niên nam tử cứng họng. Lần này phụng mệnh bất quá chỉ là đối phó với những thủ hạ cấp thấp của Không Tước mà thôi, không ngờ vừa mới chia ra đã không may lại gặp hai lão quái Nguyên Anh kỳ truy đuổi nhau. Đã không thể tránh, hắn đành lấy ra ba tấm phù có thần thông ẩn nặc, cùng hai điệt nhi không được nhúc nhích cùng ẩn trong rừng rậm. Đang tiếc với thần thức mạnh mẽ của Lâm Hiên đã sớm phát hiện ra bọn họ.
Thấy sắc mặt đối phương ngày càng khó coi, trung niên nam tử hốt hoảng, toàn thân chảy đầy mồ hôi, trong lòng vừa động thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất:" Tiền bối, chúng ta là tu sĩ của gia tộc tầm thường, bởi vì phát hiện một động phủ cổ tu nên ta mang theo hai điệt nhi đi vào tầm bảo. Không ngờ lại phát động cấm chế, không hiểu sao lại bị truyền tống đến nơi này."
"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu chậm rãi nhắm hai mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiền bối, chúng ta có thể rời đi không?" Tu sĩ trung niên kia cẩn thận hỏi.
Nếu chỉ là mấy tên gia hỏa xui xẻo Lâm Hiên cũng không làm khó dễ, khoát tay một cái.
Song lúc thiếu niên bên trái xoay người đi thì cổ tay áo lộ ra một đồ án cổ quái, họa một mỹ nữ có vóc người tha thướt nhưng dưới chân là một bộ xương.
"Đứng lại!"
"Tiền bối còn có gì phân phó sao?" Ba gã tu sĩ ngẩn ngơ, trung niên nam tử trở nên cứng đơ, trong lòng chợt động nhưng vẫn xoay người lại, trước mặt một cao thủ Nguyên Anh muốn chạy chỉ là si tâm vọng tưởng.
"Không có gì, hiện tại ta muốn mạng của các ngươi." Thanh âm Lâm Hiên lạnh nhạt nâng tay phải lên, hơn mười đạo kiếm khí như những chú cá nhỏ bơi ra.
Ba người cực kỳ hoảng sợ nhưng đã đến nước này cầu xin tha thứ là vô dụng. Trong mắt trung niên nam tử hiện tia dữ tợn, vươn tay ra vỗ phía sau ót một cái, há mồm phun ra một thanh kiếm tiên đen tuyền, sau đó nhân kiếm hợp nhất hóa thành một đạo hàn quang bắn nhanh đi. Hai huynh đệ song sinh này tuy là thân điệt của hắn nhưng thời khắc này mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Thấy thế hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ vừa sợ vừa giận vội tế ra Linh Khí định chống cự nhưng vô ích, cả người lẫn bảo vật đều chém làm đôi còn nam tử kia đã có người đi đối phó.
Thời gian một tuần trà trôi qua, Nguyệt Nhi mang theo nam tử trung niên đang hôn mê quay lại, do cần sanh cầm nên thời gian có lâu một chút.
Mà lúc này đại hán đầu trọc đã lẳng lặng xuất hiện gần đó. Quái vật nửa hổ nửa sư kia há mồm đỏ lòm phun ra một đạo hào quang có đường kính nửa trượng về đối thủ.
Hạo Thiên Quỷ Đế nhíu mày, lão không muốn cùng Khổng Tước tiên tử kháng ngạnh nhưng không động thủ thì rất khó ăn khó nói vời đồng bọn, đem ánh mắt chuyển chuyển qua Diệu U tiên tử.
***
Trên bầu trời phía xa, hai đạo độn quang một trước một sau nhanh như chớp truy tẩu nhau, chính là Hỗn Nguyên Lão Tổ và Lâm Hiên.
Tuy độn quang của Hỗn Nguyên cũng có chỗ độc đáo nhưng trước Lâm Hiên thì chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Hơn nửa tuần trà hắn đã vượt qua ngăn cản đằng trước lão.
Không chút chậm trễ hắn phất tay áo một cái, vô số kiếm khí bay ra. Liếc mắt đã thấy hàng trăm đạo đón gió hóa lớn tạo thành một kiếm trận chắn hết lối đi. Hỗn Nguyên không thể liều mạng xông qua, độn quang chợt chậm rồi dừng lại.
Lúc này vẻ mặt lão vừa sợ vừa giận, mơ hồ còn có vài phần nghi hoặc:" Xin hỏi đạo hữu, hai ta không oán không cừu. Chỉ là một chút hiểu lầm, các hạ cần gì phải bức người đến tuyệt cảnh như thế?"
Ngoài miệng thì nói như vậy song Hỗn Nguyên đầy vẻ cảnh giác hai tay giấu trong ống tay áo, trong lòng thầm mắng Hắc Hổ háo sắc vô sỉ. Nếu lão không bị hắn kéo đến đây đối phó với Khổng Tước thì sao lại gặp phải chạy trối chết thế này.
"Ngươi muốn cầu hòa?" Vẻ mặt Lâm Hiên lành lạnh mở miệng.
"Không sai, chỉ cần đạo hữu nguyện ý bỏ qua thì tại hạ xin lấy tinh thạch bảo vật bồi thường." Lúc này Hỗn Nguyên Lão Tổ nói năng khách khí. Đang đứng dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu. Lâm Hiên thi triển ra thần thông đáng sợ khiến lão không có nửa điểm tin tưởng vào bản thân.
"Điều này cũng được, bất qua ta chỉ cần một thứ." Lâm Hiên thản nhiên cười nói.
"Thứ gì?" Nghe thấy vậy trong lòng Hỗn Nguyên Lão Tổ mừng rỡ vội vàng hỏi lại.
"Tinh hồn lệ phách của ngươi!" Lâm Hiên vuốt mũi há miệnh phun ra một đôi ngân hoàn, hóa thành hai đạo ngân quang mãnh liệt chia ra hai bên sườn bao vây địch nhân lại.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã lâu ở trong đan điền Lâm Hiên, được Nguyên Anh cùng Ma Anh liên thủ bồi luyện ngày đêm, uy lực tăng lên không nhỏ.
Thần sắc đối phương vừa hòa hoãn mà chớp mắt liền trở mặt, trong lòng Hỗn Nguyên vô cùng tức giận cùng nghi hoặc. Vì sao nhất định phải đưa lão vào chỗ chết. Lúc này Hỗn Nguyên tay áo phất một cái tế ra một pháp bảo có hình dáng quải trượng.
Lâm Hiên lơ đễnh vươn tay hướng về phía Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn điểm một cái, miệng khẽ quát một tiếng:
"Xuất!"
Pháp bảo xoay tròn vừa chuyển, linh quang chợt hiện rồi vô số hoàn ảnh màu bạc xám hiện ra như là có thực thể vậy. Những hoàn ảnh này tụ lại sau đó quỉ dị lóe lên một cái đã đem long đầu quải trượng kia vây lại. Thần niệm của Hỗn Nguyên Lão Tổ liên hệ với bảo vật chợt đứt. Sắc mặt lão trở nên trắng bệch, thần thông của đôi ngân hoàn kia thật quá mức nghịch thiên, có thể mạnh mẽ đoạt bảo vật của người khác, thế này thì còn đánh đấm gì nữa.
Lúc này Hỗn Nguyên Lão Tổ sợ tới tim nát mật vỡ, ý niệm phản kháng hoàn toàn tan sạch. Lão vươn năm ngón tay ra chụp vào túi trữ vật một cái, tế ra hơn mười tấm phù triện.
Nhưng Lâm Hiên làm gì để lão có lần thứ hai chạy trốn như trước. Trong thanh quang chói mắt Thanh Hỏa Kiếm xuất hiện tỏa ra một luồng sát khí băng lãnh, trên thân kiếm còn được bao bởi một tầng hỏa diễm màu xanh biếc. Thanh quang chợt lóe, tiên kiếm biến mất rồi quỉ dị xuất hiện trên đầu Hỗn Nguyên lão tổ, lăng lệ chém xuống.
Thần thông của Hỗn Nguyên đương nhiên không thể so với Hoàng Mi chân nhân nhưng có tu luyện một loại bí pháp thế thân độ kiếp. Thời khắc nguy hiểm, lão quái dùng cánh tay đỡ một kích trí mạng này. Trong huyết quang bắn tung tóe, Hỗn Nguyên nhịn đau hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phía bên phải.
"Lão quái, ngươi muốn chạy đi nơi nào?"
Thanh âm dễ nghe truyền vào tai, chỉ thấy một thiếu nữ mỹ miều bạch y phất phơ giữa không trung khác nào tiên nữ hạ phàm, có điều phiên kỳ trong tay nàng đang bắt đầu bốc lên ma khí ngùn ngụt, chính là Nguyệt Nhi.
"Cút!"
Thời khắc này Hỗn Nguyên Lão Tổ giống như chó nhà tang, sắc mặt dữ tợn như ác quỷ. Mắt thấy tu vị của Nguyệt nhi chỉ là Ngưng Đan hậu kỳ thì trong lòng giận dữ, thật đúng là hổ lạc bình dương bị chó khinh, ả tiểu vãn bối này mà cũng dám ném đá xuống giếng.
Cánh tay phải còn lại của lão phất về phía trước một cái. Lập tức một Hắc thủ xuất hiện, năm ngón tay co thành trảo hung hăng chộp về thiếu nữ.
Mắt thấy hắc thủ hung mãnh đánh tới nhưng trên mặt Nguyệt Nhi không chút hoảng sợ. Hai bàn tay ngọc chà xát biến ra một đám ma vân, từ bên trong vô số xúc tua như linh xà chụp lấy hắc thủ. Tuy đã hấp thủ vô số oan hồn khiến uy lực của ma phiên tăng lên không ít nhưng một kích đầy oán hận của tu sĩ Nguyên Anh uy lực đâu phải nhỏ.
Trong tiếng oán khóc thê lương. Hắc thủ đã đánh tan một số xúc tua nhưngNguyệt Nhi chỉ muốn ngăn cản đối phương một chút.
Lúc này Thanh Hỏa Kiếm đã đuổi sát phía sau Hỗn Nguyên. Lão quái cực kỳ hoảng sợ lại vội tế ra tấm thuẫn bài bằng bạch cốt.
Xoảng!
Mảnh vỡ cùng linh quang bắn tán loạn ra tứ phía. Trong tiếng gào rít thê lương, bạch cốt thuẫn sớm đã rạn, sao có thể chịu được công kích của tiên kiếm có mang theo Bích Huyễn U Hỏa.
Thanh quang lại lóe lên rồi tiên kiếm biến mất quỉ dị.
Sau một sát na thời gian như ngưng lại, vẻ mặt của lão quái cứng đơ. Một sợi chỉ đỏ kéo dài từ mi tâm xuống tiểu phúc Hỗn Nguyên Lão tổ. Bành một tiếng, thân thể lão đã biến thành hai nửa.
Trong huyết vụ đầy trời một anh nhi bộ dáng giống hệt Hỗn Nguyên vội vàng độn xuất ra. Lúc này thân ảnh Lâm Hiên đã hiện ra trong tầm mắt nó. Vẻ mặt của Nguyên Anh vô cùng hoảng sợ cùng oán độc. Bàn tay nhỏ nhắn vội bắt quyết, thân ảnh liền lóe lên liền biến mất tại chỗ.
Ở phía xa đầu vai Lâm Hiên rung nhẹ một cái, toàn thân đại phóng thanh quang thi triển Cửu Thiên Vi bộ đuổi theo đối phương. Hắn vươn tay trái vỗ vào bên hông, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cây trường mâu.
Bàn tay Lâm Hiên nắm chặt đem pháp lực truyền vào trong rồi chém mạnh xuống. Chỉ thấy bên trái hắn khoảng hai mươi trượng, không gian đột nhiên dao động như gợn sóng. Sau đó liền thấy thân hình nhỏ nhắn của Nguyên Anh lảo đảo hiện ra.
Lúc này vẻ mặt anh nhi Hỗn Nguyên vô cùng hoảng sợ, đối phương có thể phá thuấn di thuật khiến nó ngẩn người. Trong sát na đó Lâm Hiên với sự huyền diệu của Cửu Thiên vi bộ đã hiện lên chỉ cách nó có ba thước. Trong mắt Nguyên Anh hiện lên vẻ quyết tuyệt, mặt ngoài thân thể đã xuất hiện một tầng hồng quang quỷ dị.
Không ổn, tên gia hỏa này muốn tự bạo! Nếu để nó được như nguyện thì tàn thiên kia còn ý nghĩa gì?
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống hai tay vội vàng kết quyết, há miệng phun ra một đạo thanh hào quang nhưng không phải là linh khí mà là do bổn mạng chân nguyên biến thành uy lực vô cùng, chớp mắt liền đem Nguyên Anh bao lại khiến nó lâm vào hôn mê.
Tay trái hắn vừa lật đem một bình ngọc tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay. Mở nắp bình Lâm Hiên điểm một cái, hào quang đem Nguyên Anh thu vào rồi đóng nắp lại. Hắn còn lấy ra mấy tấm phù cấm chế dán lên sau đó mới lộ vẻ hài lòng đem bình ngọc cất vào bên hông.
Lâm Hiên nhìn lại về phương xa đang không ngừng truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, là nơi Thi Ma cùng với Hắc Hổ yêu vương đang đại chiến. Có điều ánh mắt hắn đảo qua chung quanh rồi dừng ở một chỗ bên trái trong rừng rậm:
"Mấy vị đạo hữu ở bên cạnh lâu như vậy còn chưa đủ sao, muốn Lâm mỗ động thủ mời ra chăng?"
Lâm Hiên chậm rãi xoay người thanh âm băng lãnh, trên mặt mơ hồ lộ ra vài phần sát khí nhưng phía dưới lại không chút động tĩnh.
Sắc mặt Lâm Hiên ngày càng khó coi, khẽ cong ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí màu xanh nhanh như chớp bay vào trong rừng rậm.
"A!"
Nương tiếng thét kinh hãi cùng đau đớn là giọng nói hoảng sợ của một nam tử truyền vào ra:" Tiền bối xin đừng động thủ, chúng vãn bối xinra." Bóng người chớp lên rồi ba gã tu sĩ xuất hiện trong tầm mắt. Mi mắt Lâm Hiên nheo lại dùng thần thức đảo qua bọn họ.
Cầm đầu là một nam tử trung niên Ngưng Đan trung kỳ vẻ mặt đầy phong sương, trên khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn. Hai thiếu niên khoảng hai mươi phía sau hắn giống nhau như đúc, là một đôi huynh đệ song sinh tu vị Trúc Cơ kỳ.
"Các ngươi trốn ở chỗ này là muốn gây bất lợi đối với ai?"
"Tiền bối hiểu lầm, vãn bối đạo hạnh thấp kém nào dám vô lễ." Sắc mặt nam tử trung niên đại biến vội vàng cúi đầu hành lễ.
"Hừ! Hoa ngôn xảo ngữ, Khuê Âm Sơn này chính là vùng cấm tu sĩ, chỉ bằng ba người các ngươi sao có thể đến được nơi này. Có ý đồ gì thành thật nói ra, nếu không hừ hừ..." Sắc mặt Lâm Hiên lạnh băng mở miệng uy hiếp.
Trung niên nam tử cứng họng. Lần này phụng mệnh bất quá chỉ là đối phó với những thủ hạ cấp thấp của Không Tước mà thôi, không ngờ vừa mới chia ra đã không may lại gặp hai lão quái Nguyên Anh kỳ truy đuổi nhau. Đã không thể tránh, hắn đành lấy ra ba tấm phù có thần thông ẩn nặc, cùng hai điệt nhi không được nhúc nhích cùng ẩn trong rừng rậm. Đang tiếc với thần thức mạnh mẽ của Lâm Hiên đã sớm phát hiện ra bọn họ.
Thấy sắc mặt đối phương ngày càng khó coi, trung niên nam tử hốt hoảng, toàn thân chảy đầy mồ hôi, trong lòng vừa động thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất:" Tiền bối, chúng ta là tu sĩ của gia tộc tầm thường, bởi vì phát hiện một động phủ cổ tu nên ta mang theo hai điệt nhi đi vào tầm bảo. Không ngờ lại phát động cấm chế, không hiểu sao lại bị truyền tống đến nơi này."
"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu chậm rãi nhắm hai mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiền bối, chúng ta có thể rời đi không?" Tu sĩ trung niên kia cẩn thận hỏi.
Nếu chỉ là mấy tên gia hỏa xui xẻo Lâm Hiên cũng không làm khó dễ, khoát tay một cái.
Song lúc thiếu niên bên trái xoay người đi thì cổ tay áo lộ ra một đồ án cổ quái, họa một mỹ nữ có vóc người tha thướt nhưng dưới chân là một bộ xương.
"Đứng lại!"
"Tiền bối còn có gì phân phó sao?" Ba gã tu sĩ ngẩn ngơ, trung niên nam tử trở nên cứng đơ, trong lòng chợt động nhưng vẫn xoay người lại, trước mặt một cao thủ Nguyên Anh muốn chạy chỉ là si tâm vọng tưởng.
"Không có gì, hiện tại ta muốn mạng của các ngươi." Thanh âm Lâm Hiên lạnh nhạt nâng tay phải lên, hơn mười đạo kiếm khí như những chú cá nhỏ bơi ra.
Ba người cực kỳ hoảng sợ nhưng đã đến nước này cầu xin tha thứ là vô dụng. Trong mắt trung niên nam tử hiện tia dữ tợn, vươn tay ra vỗ phía sau ót một cái, há mồm phun ra một thanh kiếm tiên đen tuyền, sau đó nhân kiếm hợp nhất hóa thành một đạo hàn quang bắn nhanh đi. Hai huynh đệ song sinh này tuy là thân điệt của hắn nhưng thời khắc này mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Thấy thế hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ vừa sợ vừa giận vội tế ra Linh Khí định chống cự nhưng vô ích, cả người lẫn bảo vật đều chém làm đôi còn nam tử kia đã có người đi đối phó.
Thời gian một tuần trà trôi qua, Nguyệt Nhi mang theo nam tử trung niên đang hôn mê quay lại, do cần sanh cầm nên thời gian có lâu một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook