Bách Luyện Thành Tiên
-
Quyển 5 - Chương 290: Hóa khí vi hình
Tốc độ đạo kinh hồng khá nhanh, loáng một cái đã đáp xuống, quang hoa thu liễm lộ ra một gã trung niên đại hán chừng tứ tuần, vóc người cường tráng sinh khí mạnh mẽ.
Lâm Hiên vốn khá quen thuộc khuôn mặt phong sương này.
Người nọ sau khi liếc qua Lâm Hiên vẻ mặt ngạc nhiên, lắp bắp mở miệng: "Ngươi, ngươi là…"
"Mã sư huynh, trăm năm không gặp, ngươi vẫn mạnh khỏe chứ" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi chính là là Lâm sư đệ?"
Tuy trong lòng có phỏng đoán nhưng đại hán trung niên lúc này mới dám thốt ra.
"Không phải là ta chứ ai, không ngờ ta lại gặp được Mã sư huynh ở chỗ này " Lâm Hiên có chút cảm khái mở miệng.
Người này tên là Mã Thiên Hùng, cũng là tu sĩ ở Phiêu Vân Cốc khi xưa, Lâm Hiên tuy gặp không nhiều nhưng cũng có vài phần giao tình.
"Lâm sư đệ, ngươi… đã tiến giai Nguyên Anh kỳ?" Thần thức đảo qua trên người Lâm Hiên thần sắc Mã Thiên Hùng rúng động nói. Lâm Hiên thản nhiên mỉm cười không phủ nhận.
Vẻ mặt Mã Thiên Hùng biến đổi không thôi, qua hồi lâu mới cười khổ một tiếng mở miệng: "Mấy chục năm trước Mã mỗ từng nghe người ta nói sư đệ… Không, tiền bối là Thiếu chủ Linh Dược Sơn. Còn tưởng rằng là đồn đại, không nghĩ tới đúng là sự thật, chúc mừng tiền bối tiến giai Nguyên Anh kỳ".
"Lâm mỗ có chút cơ duyên, Mã huynh cũng không nên nản chí, ngươi dùng võ nhập đạo không ngờ đã Trúc cơ thành công ".
"Tiền bối khách sáo rồi, chút đạo hạnh cỏn con của vãn bối thì đáng gì. Nếu không phải năm đó có tiền bối thay ta luyện chế Võ Tu Đan, tại hạ cũng chỉ dừng chân tại Linh Động Kỳ mà thôi. Ta có thể thọ đến bây giờ cũng phải đa tạ tiền bối ban tặng" Mã Thiên Hùng cung kính thi lễ, hai người tuy là cố nhân nhưng thân phận hiện tại đã cách biệt một trời một vực.
"Mã huynh quá khách khí, chút việc nhỏ ngươi đừng để ở trong lòng. Hai người này là nhi tử của ngươi?" Lâm Hiên xoay chuyển ánh mắt nhìn sang hai đệ tử đang cung kính đứng ở một bên.
"Lan nhi, Du nhi còn không mau lại tham kiến tiền bối" trong mắt Mã Thiên Hùng dị sắc chợt lóe, vội quay đầu lại hô lên.
Nghe nói thiếu niên trước mắt là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hai huynh muội sợ đến ngẩn người. Cao thủ lợi hại nhất mà bọn họ từng gặp qua chỉ là tổ phụ Ngưng Đan sơ kỳ, mà trong mắt hai huynh muội có thể nói là cao nhân rồi.
Nguyên Anh kỳ?
Cảnh giới thần tiên này bọn họ nằm mơ cũng không dám hy vọng nhìn thấy. Mà không ngờ vị tiền bối này lại là cố nhân của phụ thân. Hai huynh muội họ Mã rúng động vội vàng cung kính thi lễ.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên người hai người, ánh mắt lộ ra vẻ tán dương: "Không tồi, lệnh lang cùng lệnh ái niên kỷ còn trẻ mà đã tới Linh Động trung kỳ, tư chất cũng khá tốt, chỉ cần cố gắng tương lai sẽ có thành tựu".
Nghe vậy trên mặt Mã Thiên Hùng thoáng chút vui mừng song lại thay bằng nụ cười khổ: " Tư chất của Lan nhi cùng Du nhi so với người cha như ta tốt hơn nhiều, đáng tiếc không có danh sư chỉ điểm, sợ rằng thành tựu cũng sẽ có hạn".
Nói tới đây hắn không nhịn được nhìn sang Lâm Hiên, chỉ thấy Lâm Hiên đột nhiên phất tay bào một cái, một đạo hào quang từ trong ống tay áo bay vút ra bao lấy hai huynh muội.
Mã Vân Thông cực kỳ hoảng sợ: "Lâm tiền bối, đây là…"
Lâm Hiên mỉm cười cổ tay rung lên, luồng sáng nọ lại biến mất khiến vẻ mặt hai huynh muội mê hoặc nhưng khí sắc thì không có gì bất thường.
Lâm Hiên cau mày suy tư tay trái vừa lật, một miếng ngọc giản màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay: "Vừa rồi ta đã dò xét công pháp vận hành linh lực của hai hài tử, có điều công pháp không được tốt".
"Đã khiến tiền bối chê cười, vãn bối dùng võ nhập đạo sở học cũng không thích hợp với hai khuyển tử. Công pháp của bọn chúng chính là do ngoại tổ phụ truyền thụ. Quả thật cũng không phải công pháp tốt" Trên mặt Mã Thiên Hùng hiện vẻ vui mừng thành thật mở miệng.
"Ừm, Hạnh Nhân Quyết này cho các ngươi, dù chỉ là công pháp trung phẩm nhưng thích hợp với sở học và linh căn tu luyện của hai ngươi hơn" Lâm Hiên tay rung lên, một cái ngọc giản chậm rãi bay về phía trước.
Mã Thiên Hùng mừng rỡ vội tiếp lấy ngọc giản: "Đa tạ tiền bối đã ban thưởng, người là khách phương xa, xin mời vào trong hàn xá".
"Cũng được, ta đang có một số sự tình cần thỉnh giáo đạo hữu".
Mã Thiên Hùng đi phía trước dẫn đường, còn hai huynh muội kia đi trước một bước an bài.
Lâm Hiên dọc đường gặp được mấy chục tu tiên giả, nhưng đám người này tu vị quá thấp cao nhất chỉ là Linh Động trung kỳ. Gia tộc tu tiên yếu như thế này hắn thật đúng mới gặp lần đầu.
Lâm Hiên được dẫn tới một căn lương đình, thiếu nữ được gọi là Mã Lan dâng trà mời hắn.
Hai bên phân chủ khách ngồi xuống.
"Mã huynh không phải xuất thân Phiêu Vân Cốc sao, sao lại tự lập môn hộ vậy. Vừa rồi ta nghe đám người đó xưng hô ngươi là gia chủ" Lâm Hiên nhấp một ngụm trà, mùi vị cũng không tệ bất động thanh sắc mở miệng.
"Ài!" Mã Thiên Hùng thở dài trên mặt lộ ra vài phần hoài niệm: "Tiền bối không biết, Phiêu Vân Cốc sớm đã tan thành khói bụi, không còn tồn tại".
"Cái gì?" Lâm Hiên không khỏi giật mình: "Hơn sáu chục năm trước ta từng nghe người ta nói qua. Phiêu Vân Cốc không phải đã dời tới U châu sao, sao lại có thể tan rã".
"Không ngờ tiền bối cũng biết điều này" Trên mặt Mã Thiên Hùng hơi có chút kinh ngạc: "Quả thật bổn môn đã dời tới U châu nhưng vẫn không thoát khỏi hạo kiếp, trước khi thiên địa dị biến Âm hồn hoàn toàn chiếm ưu thế. Trừ mấy đại môn phái thì rất nhiều môn phái bị tiêu diệt. Trong đó bất hạnh có Phiêu Vân Cốc chúng ta".
"Tình huống năm xưa như thế nào, hầu hết mọi người đều chạy thoát được phải không?" Lâm Hiên nhướng mày có có vẻ quan tâm.
"Ai" Sắc mặt Mã Thiên Hùng càng uể oải thống khổ lắc đầu: "Bất hạnh thay! Lần đó mấy ngàn âm hồn vây công tổng đà, Quỷ Vương cũng đã có bảy tám tên, ngay cả chưởng môn chân nhân cũng tử trận đương trường, các trưởng lão cùng đệ tử khác cũng bị tàn sát. Người trốn được chỉ đếm trên đầu ngón tay…"
"Vậy Tần Nghiên… nàng có sao không?" Không hiểu sao, thanh âm Lâm Hiên cũng run lên nhè nhẹ.
"Tiền bối nói là Tần sư thúc?"
"Sư thúc?" Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng lập tức tỉnh ngộ. Khi xưa lúc gặp Hứa Giai thì hắn nghe nói Tần Nghiên đang bế quan chuẩn bị ngưng kết Kim Đan. Thêm hơn hai mươi năm nữa thì nơi tổng đàn Phiêu Vân Cốc mới diễn ra tinh phong huyết vũ. Hiển nhiên Tần Nghiên đã tiến giai thành tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ.
"Nói đến cũng vừa xảo hợp, lúc ấy vãn bối định mở một đường máu thì vừa lúc nhìn thấy Tần sư thúc đấu pháp cùng ba tên lệ quỷ "
"Ba lệ quỷ! đối phương vây công?" Thần tình Lâm Hiên không khỏi lo lắng.
"Không sai, khi đó Tần sư thúc là một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ một thân thần thông biến hóa khó lường còn hơn cả chưởng môn chân nhân, âm hồn ngã xuống dưới tay người hằng hà sa số, khiến hai gã Quỷ Vương cùng một lệ quỷ Trúc Cơ hậu kỳ vây công".
"Sau đó thế nào?" Lâm Hiên nghe xong có chút thả lỏng. Không phải ba tên cấp bậc Quỷ Vương thì còn có hy vọng.
Quả nhiên trên mặt Mã Thiên Hùng lộ ra vẻ bội phục: "Tần sư thúc ngược lại dần dần chiếm thế chủ động. Sau khi một phen kịch đấu Tần sư thúc hạ được được một Quỷ Vương nhưng bổn phái binh bại như núi đổ. Ngay cả chưởng môn chân nhân cũng ngã xuống, đệ tử chúng ta đành tự phá vây mà chạy trốn".
"Vậy Tần Nghiên, nàng có thoát được không?"
"Lấy tu vị của sư thúc nếu muốn chạy âm hồn sao ngăn cản được, còn Mã mỗ nếu không phải vận khí tốt được nhạc phụ cứu giúp, e rằng đã bỏ mạng trong miệng của lệ quỷ" Mã Thiên Hùng nghĩ đến mà vẫn còn sợ hãi mở miệng.
"Vậy sau này ngươi có tin tức của Tần Nghiên không?"
"Không có" Mã Thiên Hùng lắc đầu, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc, Tần Nghiên được xưng Vân Trung tiên tử xinh đẹp vô song. Ở Phiêu Vân Cốc được vô số đệ tử ái mộ. Xem ra vị Lâm tiền bối này cũng trong số đó.
"Vãn bối không có tin tức của sư thúc, bất quá với tu vị cùng tư chất Thánh Linh Căn của người, muốn gia nhập vào một đại môn phái cũng tuyệt đối không thành vấn đề, nói vậy…"
Lâm Hiên gật đầu, suy đoán này cũng có lý. Thực ra rất có rất ít tu sĩ nguyện ý làm tán tu, có lẽ Tần Nghiên đã gia nhập vào một thế lực tông môn mới.
Tới đây Lâm Hiên không khỏi thổn thức. Phiêu Vân Cốc là nơi bắt đầu tu tiên đạo của hắn. Không ngờ thế sự thay đổi biến thành kết cục bi thương này.
Dù không có tin tức của Tần Nghiên song Lâm Hiên tin tưởng nữ tử thiên kiều tuyệt đại này nhất định vô sự nên tạm thời yên tâm.
Sau khi tùy ý chuyện trò vài câu, hắn chắp tay cáo từ hóa thành một đạo kinh hồng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Mã Thiên Hùng ngẩn người trong chốc lát, sau đó lấy ngọc giản mà Lâm Hiên ban cho, đem thần thức chìm vào trong đó.
***
Lại nói Lâm Hiên sau khi rời Linh Dược Sơn nhanh như điện chớp bay vào trung tâm U châu.
Hướng bay của hắn cũng tương đối kỳ lạ, dọc đường đi đừng ngay cả phàm nhân cũng không thấy chứ đừng nói tu tiên giả.
Khi vầng thái dương sắp lặn, một ngọn núi trơ trọi lọt vào trong mắt. Thần sắc Lâm Hiên vui vẻ, độn quang càng trở nên nhanh hơn.
Sơn phong cao chừng hai ngàn trượng thực vật thưa thớt, lác đác có xương cốt động vật, mờ ảo toát ra khí âm u quỷ dị.
"Thiếu gia, nơi này… chúng ta hình như đã đi qua" Bạch quang chợt lóe Nguyệt nhi xuất hiện ở trước mắt.
"Đương nhiên rồi, chẳng lẽ nàng đã quên Âm Quỷ thượng nhân sao?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Âm Quỷ thượng nhân, ta đương nhiên nhớ rõ, năm đó thiếu gia vì ta tìm kiếm công pháp từng ra tay sát diệt hắn, nhưng chúng ta tới nơi này để làm gì?"
"Tự nhiên là chuẩn bị ngưng kết Nguyên Anh cho nàng rồi".
"Kết anh?"
"Không sai" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần mong chờ: "Hiện tại cảnh giới của nàng đã là Ngưng Đan kỳ đại viên mãn, đương nhiên phải thử xem có thể kết anh hay không".
"Nhưng muội không nắm chắc " trên mặt Nguyệt nhi lộ ra vài phần thấp thỏm.
"Ta biết nàng vốn âm hồn chi thể không thể mượn đan dược phụ trợ, nhưng yên tâm. Lâm thiếu gia này sẽ hết sức giúp nàng" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Được, vậy muội sẽ thử một lần" Nguyệt nhi gật đầu nói.
Mà Lâm Hiên sở dĩ trở lại chốn cũ, vì nơi này vốn là một trong những âm mạch ít ỏi tại Nhân giới.
Chỉ chốc lát sau hai người đã đi tới một hạp cốc, nơi này là tuyền nhãn của âm mạch. Lâm Hiên đem thần thức thả ra quan sát trong phương viên trăm dặm, không có một động vật nào. Trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng. Kết anh tối kỵ bị quấy rầy, nơi an tĩnh thế này là tốt nhất.
Hắn giơ ống tay áo theo gió tung bay, hơn mười đạo kiếm quang bay ra đón gió hóa lớn hung hăng bổ lên vách núi đối diện.
Bên tai truyền đến tiếng nổ ầm ầm, chỉ chốc lát Lâm Hiên đã mở được một động phủ khá vừa ý.
Sau đó hắn lấy ra một bộ trận kỳ bố trí chung quanh. Mất nửa canh giờ, Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi bay vào trong động.
Nơi đây tạm thời dùng để Nguyệt Nhi kết anh nên bên trong chỉ có một gian phòng luyện công. Nguyệt nhi lật tay ngọc một cái đem Thú Hồn phiên xuất ra.
Khi diệt Mã Vân Thông, Thú hồn Phiên đã thu vào Huyết Quỷ hung hãn còn hơn cả lệ quỷ. Muốn hoàn toàn khống chế nó trước tiên phải tế luyện nhận chủ trước, nếu không có thể sẽ bị cắn trả.
Nguyệt nhi khẽ vung tay ngọc đem Thú Hồn phiên bay trên đỉnh đầu, miệng hé mở thì thào chú ngữ. Thú Hồn phiên bắt đầu quay tròn tuôn ra vô số ma khí, trong đó mờ ảo có một thân ảnh đỏ như máu chớp động.
Chỉ thấy thân ảnh cao hơn trượng răng sắc nanh nhọn, trên trán lại có sừng chính là Huyết Quỷ. Nó vừa xuất hiện đã khiến cả thạch thất tràn ngập quỷ khí nồng nặc.
Quái vật Âm Ti giới vốn hung tàn ác độc, mà Huyết Quỷ bị nhốt trong Thú Hồn phiên nhiều ngày đã sớm không nhịn được, lập tức nhe răng há mồm nhằm hai người vọt tới, muốn đem đối phương xé thành từng mảnh nhỏ.
Nguyệt nhi khẽ mày cau hai tay bấm niệm pháp chú, hướng vào trước ngực nó điểm nhẹ, Huyết Quỷ nhất thời té ngã lăn lộn dưới đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Chỉ thấy nơi tứ chi cùng ngực bụng của nó đều bị các sợi hắc liên thật dài khóa lại, nếu không có thứ này giam cầm Nguyệt nhi sao dám thả nó ra?
Xiềng xích nọ chỉ cỡ ngón cái do vô số âm hồn biến ảo thành, mang theo lệ khí dày đặc, Huyết Quỷ thần thông không kém giãy dụa liên hồi nhưng không thể thoát.
Nguyệt nhi giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm phù lục, sau đó miệng nàng hé mở phun ra một ngụm tinh khí. Lại khẽ giơ ngón tay thon nhọn như búp măng xuân làm bút vẽ lên trên không.
Cũng kỳ lạ, tinh khí là chân nguyên hội tụ, vốn là vật vô hình nhưng lúc này không biết Nguyệt Nhi thi triển bí thuật gì mà nó lại phảng phất như mực, in dấu lên trên phù lục.
Lâm Hiên đứng bên cạnh khẽ gật đầu, có thể tu luyện thần thông đến hóa khí vi hình, pháp lực đã đến cảnh giới Ngưng Đan kỳ đại thành rồi.
Với tu vị Lâm Hiên thu phục Huyết Quỷ thì dễ như trở bàn tay song hắn khoanh tay mà đứng, hy vọng Nguyệt nhi bồi luyện thêm năng lực.
Chỉ lát sau Nguyệt nhi đã vẽ xong phù lục, trên khuôn mặt xinh dẹp khả ái lộ ra vẻ ngưng trọng. Nàng vươn tay đánh ra một đạo pháp quyết, tấm phù lục nhẹ nhàng bay tới đỉnh đầu Huyết Quỷ.
Linh trí của Huyết Quỷ dù không cao nhưng lúc này theo bản năng nó đã phát giác ra sự tình không ổn giãy dụa muốn trốn, Nguyệt nhi không chút do dự thôi động cấm chế trong Thú Hồn phiên.
Lâm Hiên vốn khá quen thuộc khuôn mặt phong sương này.
Người nọ sau khi liếc qua Lâm Hiên vẻ mặt ngạc nhiên, lắp bắp mở miệng: "Ngươi, ngươi là…"
"Mã sư huynh, trăm năm không gặp, ngươi vẫn mạnh khỏe chứ" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi chính là là Lâm sư đệ?"
Tuy trong lòng có phỏng đoán nhưng đại hán trung niên lúc này mới dám thốt ra.
"Không phải là ta chứ ai, không ngờ ta lại gặp được Mã sư huynh ở chỗ này " Lâm Hiên có chút cảm khái mở miệng.
Người này tên là Mã Thiên Hùng, cũng là tu sĩ ở Phiêu Vân Cốc khi xưa, Lâm Hiên tuy gặp không nhiều nhưng cũng có vài phần giao tình.
"Lâm sư đệ, ngươi… đã tiến giai Nguyên Anh kỳ?" Thần thức đảo qua trên người Lâm Hiên thần sắc Mã Thiên Hùng rúng động nói. Lâm Hiên thản nhiên mỉm cười không phủ nhận.
Vẻ mặt Mã Thiên Hùng biến đổi không thôi, qua hồi lâu mới cười khổ một tiếng mở miệng: "Mấy chục năm trước Mã mỗ từng nghe người ta nói sư đệ… Không, tiền bối là Thiếu chủ Linh Dược Sơn. Còn tưởng rằng là đồn đại, không nghĩ tới đúng là sự thật, chúc mừng tiền bối tiến giai Nguyên Anh kỳ".
"Lâm mỗ có chút cơ duyên, Mã huynh cũng không nên nản chí, ngươi dùng võ nhập đạo không ngờ đã Trúc cơ thành công ".
"Tiền bối khách sáo rồi, chút đạo hạnh cỏn con của vãn bối thì đáng gì. Nếu không phải năm đó có tiền bối thay ta luyện chế Võ Tu Đan, tại hạ cũng chỉ dừng chân tại Linh Động Kỳ mà thôi. Ta có thể thọ đến bây giờ cũng phải đa tạ tiền bối ban tặng" Mã Thiên Hùng cung kính thi lễ, hai người tuy là cố nhân nhưng thân phận hiện tại đã cách biệt một trời một vực.
"Mã huynh quá khách khí, chút việc nhỏ ngươi đừng để ở trong lòng. Hai người này là nhi tử của ngươi?" Lâm Hiên xoay chuyển ánh mắt nhìn sang hai đệ tử đang cung kính đứng ở một bên.
"Lan nhi, Du nhi còn không mau lại tham kiến tiền bối" trong mắt Mã Thiên Hùng dị sắc chợt lóe, vội quay đầu lại hô lên.
Nghe nói thiếu niên trước mắt là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hai huynh muội sợ đến ngẩn người. Cao thủ lợi hại nhất mà bọn họ từng gặp qua chỉ là tổ phụ Ngưng Đan sơ kỳ, mà trong mắt hai huynh muội có thể nói là cao nhân rồi.
Nguyên Anh kỳ?
Cảnh giới thần tiên này bọn họ nằm mơ cũng không dám hy vọng nhìn thấy. Mà không ngờ vị tiền bối này lại là cố nhân của phụ thân. Hai huynh muội họ Mã rúng động vội vàng cung kính thi lễ.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên người hai người, ánh mắt lộ ra vẻ tán dương: "Không tồi, lệnh lang cùng lệnh ái niên kỷ còn trẻ mà đã tới Linh Động trung kỳ, tư chất cũng khá tốt, chỉ cần cố gắng tương lai sẽ có thành tựu".
Nghe vậy trên mặt Mã Thiên Hùng thoáng chút vui mừng song lại thay bằng nụ cười khổ: " Tư chất của Lan nhi cùng Du nhi so với người cha như ta tốt hơn nhiều, đáng tiếc không có danh sư chỉ điểm, sợ rằng thành tựu cũng sẽ có hạn".
Nói tới đây hắn không nhịn được nhìn sang Lâm Hiên, chỉ thấy Lâm Hiên đột nhiên phất tay bào một cái, một đạo hào quang từ trong ống tay áo bay vút ra bao lấy hai huynh muội.
Mã Vân Thông cực kỳ hoảng sợ: "Lâm tiền bối, đây là…"
Lâm Hiên mỉm cười cổ tay rung lên, luồng sáng nọ lại biến mất khiến vẻ mặt hai huynh muội mê hoặc nhưng khí sắc thì không có gì bất thường.
Lâm Hiên cau mày suy tư tay trái vừa lật, một miếng ngọc giản màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay: "Vừa rồi ta đã dò xét công pháp vận hành linh lực của hai hài tử, có điều công pháp không được tốt".
"Đã khiến tiền bối chê cười, vãn bối dùng võ nhập đạo sở học cũng không thích hợp với hai khuyển tử. Công pháp của bọn chúng chính là do ngoại tổ phụ truyền thụ. Quả thật cũng không phải công pháp tốt" Trên mặt Mã Thiên Hùng hiện vẻ vui mừng thành thật mở miệng.
"Ừm, Hạnh Nhân Quyết này cho các ngươi, dù chỉ là công pháp trung phẩm nhưng thích hợp với sở học và linh căn tu luyện của hai ngươi hơn" Lâm Hiên tay rung lên, một cái ngọc giản chậm rãi bay về phía trước.
Mã Thiên Hùng mừng rỡ vội tiếp lấy ngọc giản: "Đa tạ tiền bối đã ban thưởng, người là khách phương xa, xin mời vào trong hàn xá".
"Cũng được, ta đang có một số sự tình cần thỉnh giáo đạo hữu".
Mã Thiên Hùng đi phía trước dẫn đường, còn hai huynh muội kia đi trước một bước an bài.
Lâm Hiên dọc đường gặp được mấy chục tu tiên giả, nhưng đám người này tu vị quá thấp cao nhất chỉ là Linh Động trung kỳ. Gia tộc tu tiên yếu như thế này hắn thật đúng mới gặp lần đầu.
Lâm Hiên được dẫn tới một căn lương đình, thiếu nữ được gọi là Mã Lan dâng trà mời hắn.
Hai bên phân chủ khách ngồi xuống.
"Mã huynh không phải xuất thân Phiêu Vân Cốc sao, sao lại tự lập môn hộ vậy. Vừa rồi ta nghe đám người đó xưng hô ngươi là gia chủ" Lâm Hiên nhấp một ngụm trà, mùi vị cũng không tệ bất động thanh sắc mở miệng.
"Ài!" Mã Thiên Hùng thở dài trên mặt lộ ra vài phần hoài niệm: "Tiền bối không biết, Phiêu Vân Cốc sớm đã tan thành khói bụi, không còn tồn tại".
"Cái gì?" Lâm Hiên không khỏi giật mình: "Hơn sáu chục năm trước ta từng nghe người ta nói qua. Phiêu Vân Cốc không phải đã dời tới U châu sao, sao lại có thể tan rã".
"Không ngờ tiền bối cũng biết điều này" Trên mặt Mã Thiên Hùng hơi có chút kinh ngạc: "Quả thật bổn môn đã dời tới U châu nhưng vẫn không thoát khỏi hạo kiếp, trước khi thiên địa dị biến Âm hồn hoàn toàn chiếm ưu thế. Trừ mấy đại môn phái thì rất nhiều môn phái bị tiêu diệt. Trong đó bất hạnh có Phiêu Vân Cốc chúng ta".
"Tình huống năm xưa như thế nào, hầu hết mọi người đều chạy thoát được phải không?" Lâm Hiên nhướng mày có có vẻ quan tâm.
"Ai" Sắc mặt Mã Thiên Hùng càng uể oải thống khổ lắc đầu: "Bất hạnh thay! Lần đó mấy ngàn âm hồn vây công tổng đà, Quỷ Vương cũng đã có bảy tám tên, ngay cả chưởng môn chân nhân cũng tử trận đương trường, các trưởng lão cùng đệ tử khác cũng bị tàn sát. Người trốn được chỉ đếm trên đầu ngón tay…"
"Vậy Tần Nghiên… nàng có sao không?" Không hiểu sao, thanh âm Lâm Hiên cũng run lên nhè nhẹ.
"Tiền bối nói là Tần sư thúc?"
"Sư thúc?" Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng lập tức tỉnh ngộ. Khi xưa lúc gặp Hứa Giai thì hắn nghe nói Tần Nghiên đang bế quan chuẩn bị ngưng kết Kim Đan. Thêm hơn hai mươi năm nữa thì nơi tổng đàn Phiêu Vân Cốc mới diễn ra tinh phong huyết vũ. Hiển nhiên Tần Nghiên đã tiến giai thành tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ.
"Nói đến cũng vừa xảo hợp, lúc ấy vãn bối định mở một đường máu thì vừa lúc nhìn thấy Tần sư thúc đấu pháp cùng ba tên lệ quỷ "
"Ba lệ quỷ! đối phương vây công?" Thần tình Lâm Hiên không khỏi lo lắng.
"Không sai, khi đó Tần sư thúc là một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ một thân thần thông biến hóa khó lường còn hơn cả chưởng môn chân nhân, âm hồn ngã xuống dưới tay người hằng hà sa số, khiến hai gã Quỷ Vương cùng một lệ quỷ Trúc Cơ hậu kỳ vây công".
"Sau đó thế nào?" Lâm Hiên nghe xong có chút thả lỏng. Không phải ba tên cấp bậc Quỷ Vương thì còn có hy vọng.
Quả nhiên trên mặt Mã Thiên Hùng lộ ra vẻ bội phục: "Tần sư thúc ngược lại dần dần chiếm thế chủ động. Sau khi một phen kịch đấu Tần sư thúc hạ được được một Quỷ Vương nhưng bổn phái binh bại như núi đổ. Ngay cả chưởng môn chân nhân cũng ngã xuống, đệ tử chúng ta đành tự phá vây mà chạy trốn".
"Vậy Tần Nghiên, nàng có thoát được không?"
"Lấy tu vị của sư thúc nếu muốn chạy âm hồn sao ngăn cản được, còn Mã mỗ nếu không phải vận khí tốt được nhạc phụ cứu giúp, e rằng đã bỏ mạng trong miệng của lệ quỷ" Mã Thiên Hùng nghĩ đến mà vẫn còn sợ hãi mở miệng.
"Vậy sau này ngươi có tin tức của Tần Nghiên không?"
"Không có" Mã Thiên Hùng lắc đầu, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc, Tần Nghiên được xưng Vân Trung tiên tử xinh đẹp vô song. Ở Phiêu Vân Cốc được vô số đệ tử ái mộ. Xem ra vị Lâm tiền bối này cũng trong số đó.
"Vãn bối không có tin tức của sư thúc, bất quá với tu vị cùng tư chất Thánh Linh Căn của người, muốn gia nhập vào một đại môn phái cũng tuyệt đối không thành vấn đề, nói vậy…"
Lâm Hiên gật đầu, suy đoán này cũng có lý. Thực ra rất có rất ít tu sĩ nguyện ý làm tán tu, có lẽ Tần Nghiên đã gia nhập vào một thế lực tông môn mới.
Tới đây Lâm Hiên không khỏi thổn thức. Phiêu Vân Cốc là nơi bắt đầu tu tiên đạo của hắn. Không ngờ thế sự thay đổi biến thành kết cục bi thương này.
Dù không có tin tức của Tần Nghiên song Lâm Hiên tin tưởng nữ tử thiên kiều tuyệt đại này nhất định vô sự nên tạm thời yên tâm.
Sau khi tùy ý chuyện trò vài câu, hắn chắp tay cáo từ hóa thành một đạo kinh hồng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Mã Thiên Hùng ngẩn người trong chốc lát, sau đó lấy ngọc giản mà Lâm Hiên ban cho, đem thần thức chìm vào trong đó.
***
Lại nói Lâm Hiên sau khi rời Linh Dược Sơn nhanh như điện chớp bay vào trung tâm U châu.
Hướng bay của hắn cũng tương đối kỳ lạ, dọc đường đi đừng ngay cả phàm nhân cũng không thấy chứ đừng nói tu tiên giả.
Khi vầng thái dương sắp lặn, một ngọn núi trơ trọi lọt vào trong mắt. Thần sắc Lâm Hiên vui vẻ, độn quang càng trở nên nhanh hơn.
Sơn phong cao chừng hai ngàn trượng thực vật thưa thớt, lác đác có xương cốt động vật, mờ ảo toát ra khí âm u quỷ dị.
"Thiếu gia, nơi này… chúng ta hình như đã đi qua" Bạch quang chợt lóe Nguyệt nhi xuất hiện ở trước mắt.
"Đương nhiên rồi, chẳng lẽ nàng đã quên Âm Quỷ thượng nhân sao?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Âm Quỷ thượng nhân, ta đương nhiên nhớ rõ, năm đó thiếu gia vì ta tìm kiếm công pháp từng ra tay sát diệt hắn, nhưng chúng ta tới nơi này để làm gì?"
"Tự nhiên là chuẩn bị ngưng kết Nguyên Anh cho nàng rồi".
"Kết anh?"
"Không sai" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần mong chờ: "Hiện tại cảnh giới của nàng đã là Ngưng Đan kỳ đại viên mãn, đương nhiên phải thử xem có thể kết anh hay không".
"Nhưng muội không nắm chắc " trên mặt Nguyệt nhi lộ ra vài phần thấp thỏm.
"Ta biết nàng vốn âm hồn chi thể không thể mượn đan dược phụ trợ, nhưng yên tâm. Lâm thiếu gia này sẽ hết sức giúp nàng" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Được, vậy muội sẽ thử một lần" Nguyệt nhi gật đầu nói.
Mà Lâm Hiên sở dĩ trở lại chốn cũ, vì nơi này vốn là một trong những âm mạch ít ỏi tại Nhân giới.
Chỉ chốc lát sau hai người đã đi tới một hạp cốc, nơi này là tuyền nhãn của âm mạch. Lâm Hiên đem thần thức thả ra quan sát trong phương viên trăm dặm, không có một động vật nào. Trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng. Kết anh tối kỵ bị quấy rầy, nơi an tĩnh thế này là tốt nhất.
Hắn giơ ống tay áo theo gió tung bay, hơn mười đạo kiếm quang bay ra đón gió hóa lớn hung hăng bổ lên vách núi đối diện.
Bên tai truyền đến tiếng nổ ầm ầm, chỉ chốc lát Lâm Hiên đã mở được một động phủ khá vừa ý.
Sau đó hắn lấy ra một bộ trận kỳ bố trí chung quanh. Mất nửa canh giờ, Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi bay vào trong động.
Nơi đây tạm thời dùng để Nguyệt Nhi kết anh nên bên trong chỉ có một gian phòng luyện công. Nguyệt nhi lật tay ngọc một cái đem Thú Hồn phiên xuất ra.
Khi diệt Mã Vân Thông, Thú hồn Phiên đã thu vào Huyết Quỷ hung hãn còn hơn cả lệ quỷ. Muốn hoàn toàn khống chế nó trước tiên phải tế luyện nhận chủ trước, nếu không có thể sẽ bị cắn trả.
Nguyệt nhi khẽ vung tay ngọc đem Thú Hồn phiên bay trên đỉnh đầu, miệng hé mở thì thào chú ngữ. Thú Hồn phiên bắt đầu quay tròn tuôn ra vô số ma khí, trong đó mờ ảo có một thân ảnh đỏ như máu chớp động.
Chỉ thấy thân ảnh cao hơn trượng răng sắc nanh nhọn, trên trán lại có sừng chính là Huyết Quỷ. Nó vừa xuất hiện đã khiến cả thạch thất tràn ngập quỷ khí nồng nặc.
Quái vật Âm Ti giới vốn hung tàn ác độc, mà Huyết Quỷ bị nhốt trong Thú Hồn phiên nhiều ngày đã sớm không nhịn được, lập tức nhe răng há mồm nhằm hai người vọt tới, muốn đem đối phương xé thành từng mảnh nhỏ.
Nguyệt nhi khẽ mày cau hai tay bấm niệm pháp chú, hướng vào trước ngực nó điểm nhẹ, Huyết Quỷ nhất thời té ngã lăn lộn dưới đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Chỉ thấy nơi tứ chi cùng ngực bụng của nó đều bị các sợi hắc liên thật dài khóa lại, nếu không có thứ này giam cầm Nguyệt nhi sao dám thả nó ra?
Xiềng xích nọ chỉ cỡ ngón cái do vô số âm hồn biến ảo thành, mang theo lệ khí dày đặc, Huyết Quỷ thần thông không kém giãy dụa liên hồi nhưng không thể thoát.
Nguyệt nhi giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm phù lục, sau đó miệng nàng hé mở phun ra một ngụm tinh khí. Lại khẽ giơ ngón tay thon nhọn như búp măng xuân làm bút vẽ lên trên không.
Cũng kỳ lạ, tinh khí là chân nguyên hội tụ, vốn là vật vô hình nhưng lúc này không biết Nguyệt Nhi thi triển bí thuật gì mà nó lại phảng phất như mực, in dấu lên trên phù lục.
Lâm Hiên đứng bên cạnh khẽ gật đầu, có thể tu luyện thần thông đến hóa khí vi hình, pháp lực đã đến cảnh giới Ngưng Đan kỳ đại thành rồi.
Với tu vị Lâm Hiên thu phục Huyết Quỷ thì dễ như trở bàn tay song hắn khoanh tay mà đứng, hy vọng Nguyệt nhi bồi luyện thêm năng lực.
Chỉ lát sau Nguyệt nhi đã vẽ xong phù lục, trên khuôn mặt xinh dẹp khả ái lộ ra vẻ ngưng trọng. Nàng vươn tay đánh ra một đạo pháp quyết, tấm phù lục nhẹ nhàng bay tới đỉnh đầu Huyết Quỷ.
Linh trí của Huyết Quỷ dù không cao nhưng lúc này theo bản năng nó đã phát giác ra sự tình không ổn giãy dụa muốn trốn, Nguyệt nhi không chút do dự thôi động cấm chế trong Thú Hồn phiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook