Bách Luyện Thành Tiên
-
Quyển 4 - Chương 278: Kim Lão Quái cùng Hồng phấn khô lâu phù
"Ta vốn không có giao tình cùng hai vị. Tại hạ đến đây là muốn giao dịch với Kim Linh tiên tử. Hai vị có ân oán gì xin cứ tự nhiên là được, cần gì phải kéo Lâm mỗ vào. Thứ cho tại hạ không có hứng thú." Lâm Hiên ngước mắt nhìn trời, chẳng xem lời Kim lão quái vào đâu. Tử Liên mộc cũng chẳng phải bảo vật trân quý gì, không ngờ lão này lại mong tưởng dùng nó kéo hắn đối phó với lão quái Nguyên Anh hậu kỳ.
"Đạo hữu không cần từ chối vội vàng. Thử nghe điều kiện qua của ta rồi hãy trả lời." Thấy phản ứng của Lâm Hiên Kim lão quái cũng không tức giận, tựa hồ đã sớm đoán trước.
"Hừ, họ Kim kia, ngươi luyện công đến thần trí thác loạn rồi sao? Bằng vào ngươi mà cũng dám chống lại lão phu sao? Hay là để lão phu cho ngươi biết hậu kỳ và trung kỳ tuy chỉ cách một cảnh giới nhưng thực lực lại cách đến một trời một vực. Lão phu muốn sát diệt ngươi bất quá chỉ là nhấc tay một cái." Lúc này Hoàng Mi chân nhân giận quá hóa cười. Lão với Kim lão quái vốn chỉ có khúc mắc khi truy tầm trọng bảo. Hiện tại muốn tới đòi chứ đâu phải huyết hải thâm thù gì. Không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy, lại còn ở trước mặt lão tìm trợ thủ. Đúng là khóc cười không xong. Chòm râu lão cũng rung loạn lên.
"Lâm đạo hữu, ta biết lúc này ngươi muốn tỏ thái độ cũng khó, chỉ cần khi ta động thủ với Hoàng Mi lão tặc này, mời ngươi cứ đứng ngoài cuộc. Nếu ngươi thấy có thể giúp ta thì ra ắt có thù lao khiến ngươi vừa lòng." Nói đến đây thanh âm của Kim lão quái đột nhiên thấp xuống, môi mấp máy truyền âm cho Lâm Hiên.
Chỉ thấy bộ dáng Lâm Hiên vẫn thản nhiên nhưng đột nhiên trong mắt lóe lên tinh quang. Tuy rất nhanh liền trở lại như thường nhưng vẫn không qua nổi mắt Hoàng Mi chân nhân.
Trong lòng lão bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an. Không biết đối phương dùng điều kiện gì nhưng rõ ràng Lâm tiểu tử này đã có chút động tâm!
Tuy nhiên nếu đấu pháp thì lão cũng không để hai gã trung kỳ tu sĩ vào mắt. Lão đã dùng thần thức quét qua, ở đây cũng không có cấm chế lợi hại nào.
Chỉ là không hiểu vì sao đối phương lại muốn phân sinh tử với lão. Hoàng Mi chân nhân thực sự tức giận nhưng cũng có chút nghi hoặc.
Lúc này trong mắt Hoàng Mi chân nhân chợt lóe lên tia tàn khốc, tay trái lật một cái. Từ trong ống tay áo bay ra một thanh tiểu kiếm màu lam hung hăng chém vào không trung một cái.
Tức thời bảy tám đạo kiếm khí hiện ra thế như sét đánh bắn tới Kim lão quái.
Kim lão quái nheo mắt lại, phản ứng nhanh vô cùng, hít sâu một hơi toàn thân của lão có một vầng sáng vàng kim lưu chuyển tựa như một Kim Thân La Hán vậy.
Nhưng đây không phải là Phật Môn công pháp mà là thần thông quỷ dị nào đó của yêu tộc!
Mấy đạo kiếm khí bắn tới tạo nên mấy tiếng bùng bùng. Kim lão quái bị chấn bay nhưng vẫn bình yên vô sự.
Trong lòng Lâm Hiên có chút rúng động. Quả nhiên không phải hữu danh vô thực. Kiếm khí của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì uy lực đã vượt xa cổ bảo bình thường.
Thân thể Kim lão quái này chỉ e còn cứng rắn hơn cả Quy yêu Hóa Hình trung kỳ.
Lúc này Lâm Hiên vẫn đứng yên không động thủ. Tuy điều kiện của đối phương mê người nhưng hắn đương nhiên hiểu rõ thực lực của đại tu sĩ đáng sợ đến mức nào.
Ví như Già La Cổ Ma đã ngã xuống trong tay hắn là do vận khí cùng tâm cơ, chứ hắn vốn không có thực lực sát diệt được đối phương.
Dù hiện tại hắn đã tiến giai trung kỳ nhưng gặp đại tu sĩ thì cũng chỉ có thể bảo toàn thân thể mà chạy. Đánh bại đối phương càng là chuyện không thể. Dù có thêm Kim lão quái thì cũng chẳng khác người si nói mộng. Lâm Hiên đương nhiên không tự rước cho mình một cường địch.
Có điều Lâm Hiên cũng có chút tò mò, chung quanh cũng đâu có cấm chế hay trận pháp hoặc là tu sĩ nào trợ giúp, Kim lão quái này cũng đâu giống như phát cuồng, sao lão dám ngang nhiên ngạnh đấu với đại tu sĩ như vậy?
Thấy hai người đã động thủ, Lâm Hiên bàng quan tọa sơn quan hổ đấu, xem diễn biến rồi nói sau.
Thấy công kích không có hiệu quả Hoàng Mi chân nhân cũng không hề tức giận. Vừa rồi bất quá chỉ là thăm dò mà thôi. Thân thể đối phương có thể ngạnh kháng được kiếm khí nhưng tuyệt đối không thể chống được pháp bảo.
Hoàng Mi chân nhân nhẹ nhàng điểm một chỉ, tiên kiếm lập tức hóa thành một đạo lam quang lăng lệ chém về phía đối phương. Quả nhiên Kim lão quái không dám đón đỡ, thân hình mơ hồ một cái đã chuyển sang bên trái.
Lam quang tuy đánh trượt nhưng vốn là một bảo vật thông linh, lập tức vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ tiếp tục truy theo.
Thế kiếm lần này nhanh tới cực hạn khiến Kim lão quái muốn tránh cũng không kịp. Trong mắt lão hiện lên một tia hung lệ, bất ngờ là không lấy ra bảo vật phòng ngự mà đưa cánh tay phải ra.
Choang!
Lập tức kim quang và lam quang đan xoắn vào nhau. Phi kiếm chém vào cánh tay vang lên một tiếng kêu giòn giã.
Kim lão quái tuy tu luyện công pháp đặc thù nhưng uy lực phi kiếm của đại tu sĩ vốn cực đại đến cỡ nào. Chỉ thấy xoạt một tiếng đã tiện luôn cánh tay nhưng thế đánh của phi kiếm cũng chậm lại, Kim lão quái lập tức nhân cơ hội lách mình né tránh.
Điều quỉ dị là miệng vết thương lại không hề rỉ ra chút máu mà trên mặt Kim lão quái cũng không hề tỏ vẻ đau đớn, dùng tay trái cầm cánh tay cụt đem nối liền một cách vô cùng dễ dàng.
Lâm Hiên có chút rúng động. Loại thân thông này gắn nguyên thể này uy lực còn vượt xa cả yêu thú. Nhưng chỉ dựa vào điều này thì sao có thể là đối thủ của đại tu sĩ.
Trên mặt Hoàng Mi chân nhân lộ nụ cười lạnh đang chuẩn bị động thủ thì Kim lão quái vươn tay ra vỗ vào vào hông. Một tấm phù xuất hiện trước mặt.
Tấm phù này hết sức cổ quái nửa trắng nửa đen, trên mặt ngoài có những phù văn thâm ảo ra còn vẽ một cái bức họa cổ quái. Dưới trăng sáng bên cạnh giếng cạn có một tuyệt sắc mỹ nữ, dưới chân nàng lại là một bộ Khô Lâu. Họa phong tuy đẹp nhưng lại khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Vừa thấy tấm linh phù này tròng mắt Lâm Hiên co rút lại. hình như hắn đã thấy ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra, không khỏi nhíu mày suy tư.
Chỉ thấy Kim lão quái há to miệng phun ra một ngụm máu huyết vào tấm phù. Tấm phù không gió mà tự cháy, từ trong hỏa diễm bay ra một mỹ nữ cỡ một tấc cùng một bộ khô lâu hệt như hình ảnh trong bức họa. Cả hai xoay một vòng trên không trung rồi nhập vào thiên linh cái của Kim lão quái.
Trên mặt Kim lão quái lập tức lộ vẻ thống khổ nhưng khí thế toàn thân cũng theo đó mà bạo tăng. Trong không trung đột nhiên xuất hiện dày đặc những quang điểm linh khí chừng đầu ngón tay cái lần lượt tiến nhập vào thân thể Kim lão quái.
Thấy cảnh này Hoàng Mi chân nhân cũng không khỏi ngẩn người. Lúc này trong đầu Lâm Hiên chợt lóe linh quang, chợt nhớ ra đây chính là một loại phù tên là Hồng Phấn Khô Lâu, không phải ở Nhân giới mà là bảo vật của Ma tông nơi Linh giới.
Bảo vật này cũng có phần giống đan dược tăng tiến tu vị của tu sĩ Ma đạo nơi Nhân giới này. Nếu sử dụng trong thời một gian có thể đề thăng tu vị lên một cảnh giới. Kim lão quái sẽ được thiên địa linh khí xung quanh quán chú vào người, có thể phát huy thần thông như đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Đương nhiên sau này sẽ phải trả một cái giá lớn. Khi sử dụng Hồng Phấn Khô Lâu Phù thì sẽ hao tổn mất một phần tư thọ nguyên. Hơn nữa còn có hạn chế phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng. Nói cách khác lần này Kim lão quái sẽ bị hao tổn ít nhất khoảng hai trăm năm mươi năm thọ nguyên.
Tin tức về ma phù Linh giới hiện lên khiến Lâm Hiên trợn mắt há mồm. Truy cầu tiên đạo là mong trường sinh. Càng là tu sĩ cấp cao thì càng sợ chết, coi thọ nguyên quan trọng hơn tất cả.
Khi ở Mang sơn đại hội, Hoàng Mi chân nhân có thể bất chấp thiên hạ, dám qua mặt Độc Giao Vương mà cướp Trường Sinh đan từ trong tay hắn. Đan dược này cũng chỉ thể tăng thêm một trăm năm thọ nguyên mà đã dẫn tới hơn trăm lão quái vật đánh nhau nghiêng trời lệch đất.
Hồng Phấn Khô Lâu Phù tuy là bảo vật hi hữu nhưng không phải bất đắc dĩ thì không có ai muốn sử dụng. Rốt cuộc Kim lão quái cùng đối phương có thâm thù đại hận gì?
Lúc này trong lòng Lâm Hiên có chút tò mò. Hoàng Mi chân nhân cũng không hổ là đại tu sĩ kiến thức quảng bác, cũng đã nhận ra Hồng Phấn Khô Lâu Phù không khỏi khẽ biến sắc:
"Kim lão quái ngươi điên rồi sao, lão phu với ngươi tuy có chút thù mọn nhưng không đến nỗi ta sống ngươi chết. Sao ngươi lại sử dụng thứ này. Chẳng lẽ muốn liều mạng với lão phu sao?"
"Hừ, Hoàng Mi lão tặc bớt xàm ngôn đi. Bạn lữ song tu của Kim mỗ đã chết trong tay ngươi. Ta há có thể nhẫn nhục mà không báo thù sao. Dù sao với tư chất của Kim mỗ cũng không thể nào tiến giai Ly Hợp kỳ. Còn mấy trăm năm thọ nguyên này cũng chỉ là sống thừa, may mắn là ta có được ma phù Linh giới này để đồng quy y tận với ngươi."
"Nói bậy, ta hạ sát đạ lữ song tu của ngươi khi nào?" Hoàng Mi chân nhân vừa kinh vừa sợ.
"Lão tặc, ngươi tự nhiên không nhớ nhưng ta cũng chẳng cần tốn lời phân bua với ngươi. Hãy ngoan ngoãn nằm xuống!"
Kim lão quái trừng mắt quát lớn. Trong chốc lát linh khí đã quán chú hoàn toàn, Thân thể vốn đã phương phi lại trở nên tráng kiện, càng thêm quỷ dị là ngoài da lại hiện lên những phù chú màu vàng lớn cỡ nắm tay hài nhi. Một cỗ khí tức man hoang tràn ra, linh áp không hề kém đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Tiếp đó lão há miệng ra phun ra một đạo kim quang, hóa thành một Cự thủ màu vàng to đến cả trượng, nắm lại thành quyền hung hăng đấm về phía đối phương.
Lâm Hiên khẽ nheo mắt lại, đây là bảo vật gì?
Không phải là pháp bảo mà giống như một loại bí thuật nào đó. Không ngờ Kim sắc cự thủ này chính là dùng chân nguyên linh khí tụ thành.
Vẻ mặt Lâm Hiên cũng không khỏi rúng động. Thần thông Kim lão quái này thật quỷ dị. Bỗng một âm thanh truyền đến tai hắn.
"Lâm đạo hữu, chắc ngươi cũng đã thấy, một khi sử dụng loại phù này thọ nguyên lão phu đã cạn. Lần này ta quyết sống mái với hắn. Nếu ngươi có thể giúp ta hạ sát Hoàng Mi lão tặc thì đừng nói là Tử Liên mộc, ngay cả số tài phú lão phu thu thập mấy trăm năm qua đều để lại cho ngươi. Nghe nói các hạ chính là tán tu thì sau khi ta tọa hóa chủ nhân Ly Tuyến Hạp này cũng chính là đạo hữu. Toàn bộ mấy trăm đệ tử phó nô đều để cho ngươi ra roi. Đạo hữu thấy thế nào?"
Lần này Lâm Hiên đã cảm thấy môi có chút mấp máy động tâm. Chủ nhân Ly Tuyến Hạp thì không cần song những tài phú mà Kim lão quái thu thập một đời thì đúng là không phải nhỏ.
Mà dựa theo tính toán ban đầu của hắn, sau khi thu thập Tử Liên mộc thì phải tìm một chỗ thanh tĩnh tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, Ly Tuyến Hạp này cũng là một chỗ không tồi.
Hắn đang còn trầm ngâm thì bên tai lại vang lên thanh âm trầm thấp của Hoàng Mi chân nhân.
"Lâm đạo hữu, hai ta không cừu không oán, đừng để họ Kim kia mê hoặc. Cho dù hắn đã sử dụng Hồng Phấn Khô Lâu nhưng thực lực của hắn tuyệt không thể so với đại tu sĩ như lão phu, hậu quả thế nào đạo hữu cũng nghĩ được. Lão phu cũng không cần Lâm hiền đệ động thủ. Chỉ cần người bàn quan thì sau này lão phu tất sẽ tạ ơn ngươi thật lớn. Tinh thạch và bảo vật thì lão phu không thiếu. Hơn nữa còn một số tâm đắc khi tu luyện đều là do lão phu tham ngộ vô số năm tháng mới hiểu được, đối với con đường tu luyện của ngươi rất có ích, nói không chừng ngày sau lại có thể trợ giúp ngươi tiến giai đến hậu kỳ."
Lâm Hiên nghe xong không lên tiếng, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như trước không tỏ thái độ gì. Hiện thực lực hai bên đều ngang nhau tự nhiên đều muốn lôi kéo hắn. Dù đang ở trong Ly Tuyến Hạp còn có mấy trăm đệ tử của Kim lão quái nhưng tu vị cao nhất cũng chỉ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, ở trong đại chiến này cỡ này cũng không hỗ trợ được gì.
Lại nói tiếp Kim lão quái này đúng là xui xẻo. Nguyên là vì dẫn dụ Hoàng Mi chân nhân tới đây, hắn cố ý trở mặt với đối phương cướp đoạt một viên yêu đan trong tay một gã đồ đệ ưu ái mà Hoàng Mi chân nhân mới thu dụng. Bảo vật này cũng là Hoàng Mi chân nhân vất vả sát diệt một yêu tộc Hóa hình trung kỳ mới có được đã đem ban tặng cho tên đồ đệ kia.
Kim lão quái tính là Hoàng Mi chân nhân này sẽ không bỏ qua nhưng đối phương đang bế tu luyện ở thời khắc quan trọng, ít nhất phải nửa năm sau mới có thể đến Ly Tuyến Hạp đòi nợ. Lúc đó lão sẽ mời mấy vị tu cùng cấp thâm giao đến mai phục. Còn lão sử dụng Hồng Phấn Khô Lâu Phù, tuyệt đối mười phần sẽ tiêu diệt được lão tặc. Nhưng người tính không bằng trời tính. Không ngờ Hoàng Mi chân nhân lại tới sớm khiến lão đành ra sức mời Lâm Hiên.
Thấy Kim sắc Đại thủ đánh tới, mi mắt Hoàng Mi chân nhân nheo lại, vươn tay điểm một chỉ về phía lam sắc tiên kiếm đang bay lượn trên đỉnh đầu.
Âm thanh kêu như phượng gáy vang lên, từ trên thân tiên kiếm phóng từng đợt lam quang giống như những cơn sóng dữ cuồng dũng cuốn về phía đối phương.
Kim sắc đại thủ cũng không chịu kém thế, nghênh gió biến dài chỉ trong chốc lát đã to hơn mười trượng đánh tới.
Linh lực bắn ra bốn phía, chỉ là uy áp khi va chạm phát ra cũng khiến cả tòa lương đình bị chấn bay.
Trong mắt Lâm Hiên lập tức lộ tia dị sắc, sóng dư chấn tất nhiên không là gì đối với hắn nhưng đã chứng tỏ Hồng Phấn Khô Lâu Phù không hổ là bảo vật hi hữu trong Linh giới. Sau khi sử dụng nó Kim lão quái lại có thể bình thủ với hậu kỳ đại tu sĩ.
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co rút lại, xem ra trong lòng đã có quyết định bất quá hắn chưa ra tay mà vẫn tọa sơn quan hổ đầu.
Thấy đối phương ngang sức với mình, vẻ mặt Hoàng Mi chân ngân nhất thời trầm xuống.
E rằng gia hỏa này không dễ đối phó!
Lão cũng không có ý định ngạnh chiến mà bắt đầu sinh ý thối lui.
Có điều Kim lão quái đến cả thọ nguyên cũng không tiếc, nào có thể để đối phương dễ dàng bỏ chạy. Lão hét lớn một tiếng, toàn thân bạo phát kim quang nhàn nhạt, những phù văn thần bí trên cơ thể lưu chuyển không ngừng, nhìn qua đầy khí tức cổ xưa.
Hoàng Mi chân nhân hít một hơi lạnh. Không ngờ lúc này tu vị của đối phương không những tăng lên Nguyên Anh hậu kỳ mà Kim Huyền Nội Giáp Công cũng tăng vọt lên tầng thứ bảy.
Như vậy thì về độ cứng rắn cơ nhục xương cốt đã có thể so sánh với lớp mai của yêu thú Quy tộc Hóa Hình hậu kỳ. Cho dù là đỉnh cấp pháp bảo cũng khó mà phá vỡ được. Uy lực lớn vô cùng, bí công này đúng là thần thông đỉnh cấp của cận chiến!
Lúc này thân ảnh Kim lão quái đã hóa thành một đạo kinh hồng hoàng kim ngang ngược lao thẳng vào đối phương.
Hoàng Mi chân nhân khẽ nhíu mày, đột nhiên đấm một quyền vào lồng ngực. Liên tiếp các đạo kiếm quang từ trong miệng lão bắn ra. Kiếm quang dài chừng một tấc tản ra linh lực kinh người. Ở bên ngoài cũng có không ít những phù văn nhỏ cỡ lưu chuyển tràn đầy khí tức thần bí cổ xưa.
Lâm Hiên nhẩm đếm tổng cộng có bốn mươi chín đạo kiếm quang. Uy áp do mỗi đạo phát ra đều không hề thua kém lực công kích của pháp bảo đỉnh giai mà tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thi triển ra.
Hoàng Mi chân nhân không hổ là đại tu sĩ đã thành danh mấy trăm năm, vừa ra tay đã thể hiện thực lực bất phàm.
"Phân!"
Lão duỗi ngón tay từng nhịp liên tiếp điểm về phía trước.
Các đạo kiếm quang lóe lên chia ra làm ba, lập tức biến thành hơn trăm đạo tầng tầng lớp lớp dàn trước mặt lão tựa như một lưới kiếm tường đồng vách sắt.
Lâm Hiên phỏng chừng cho dù có là tam đại yêu vương tới đây cũng không dám xông vào.
Nhưng Kim quái lão quái sớm ôm ý định quyết tử, tự nhiên không sợ lưỡng bại câu thương cùng đối phương, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Thân hình như một đạo lưu tinh bắn thẳng vào kiếm võng.
Lập tức kim quang bắn ra bốn phía, phù văn chẳng khác nào nào khác dốt vỏ cây đậu bắn nổ tứ tung. Từng đợt âm thanh đùng đùng giật vào tai, ẩn ước còn có cả lôi điện. Kiếm quang như gió táp mưa sa điên cuồng bắn về phía Kim lão quái.
Có điều uy lực phòng ngự của Kim Huyền Nội Giáp Công quả thật khiến người ta phải líu lưỡi, công kích như vậy chỉ sợ là pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp cũng bị hủy vậy mà lão lại không thèm để ý. Tuy trên người xuất hiện hàng trăm lỗ hổng nhưng lại nhanh chóng khép miệng khôi phục trở lại.
Mắt thấy đối phương sắp lao ra khỏi kiếm võng, sắc mặt Hoàng Mi chân nhân đã âm trầm đến cực điểm, tay áo phất một cái bắn ra một vật xoay tròn, là khối tiểu thạch đen tuyền cỡ nắm tay nhìn qua chẳng chút chú ý.
Song khi Hoàng Mi chân nhân đánh một đạo pháp quyết vào đó, thể tích của thạch đầu nhanh chóng tăng vọt, chỉ trong chốc lát đã lớn như một tòa tiểu sơn
Âm ảnh chiếu xuống khiến người ta phải sởn tóc gáy. Theo đó tiểu sơn này ít nhất cũng phải nặng đến hơn trăm ngàn cân, đừng nói là Kim lão quái mà cho dù là cao thủ Ly Hợp kỳ, nếu không né kịp mà bị đè xuống cũng thành một đống thịt vụn.
Thần tình Kim lão quái chấn động. Tự nhiên cũng không dám ngạnh tiếp, hai tay như xuyên hoa hồ điệp không ngừng múa may bấm niệm pháp quyết. Lập tức linh khí xung quanh dao động kịch liệt, một Cự thủ kình thiên hiện phía trên đỉnh đầu lão.
Cự thủ này lớn phải đến bảy tám trượng, giống như một cây cột chống trời mạnh mẽ đỡ lấy ngọn tiểu sơn kia, còn lão tiếp tục độn quang lao thẳng tới trước mặt Hoàng Mi chân nhân. Song quyền tung ra trông rất giống với chiêu Chung Cổ Tề Minh của võ lâm cao thủ phàm nhân, đánh ập vào huyệt thái dương hai bên mang tai đối phương.
Hoàng Mi chân nhân thân ở hiểm cảnh nhưng sắc mặt không chút lo lắng, chỉ thấy miệng lão mấp máy niệm một câu chú ngữ, thân hình lập tức biến mất.
Đây là.... Thuấn di? Thần tình Kim lão quái trở nên ngạc nhiên không thôi.
Lâm Hiên lắc đầu, sai rồi! Đây rõ ràng là thần thông Súc Địa thuật mà chỉ tu sĩ hậu kỳ mới có thể thi triển ra. Tuy là cùng cảnh giới nhưng luận về nhãn quang thì Kim lão quái có cưỡi ngựa cũng không theo kịp Lâm Hiên.
"Thế nào họ Kim, ngươi cho rằng dùng Hồng Phấn Khô Lâu Phù là có thể ngang hàng với bản tôn hay sao? Ngươi quá ngây thơ rồi. Cho dù cảnh giới của ngươi đã đạt tới hậu kỳ nhưng những bí thuật của đại tu sĩ chân chính ngươi có thể học được sao? Còn để điều khiển linh lực ở cảnh giới này nhuần nhuyễn cũng phải trải qua thời gian dài. Cho nên ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của lão phu. Lâm đạo hữu, hiện giờ phải lựa chọn thế nào chắc ngươi cũng rõ rồi chứ?" Hoàng Mi chân nhân kiêu ngạo nói.
"Tại hạ đương nhiên rõ ràng, nhất định sẽ làm đạo hữu hài lòng." Khóe miệng Lâm Hiên lộ một nụ cười lấy lòng. Nhưng tiếp đó cũng không rõ động tác của hắn mà một thanh đoản kiếm dài hơn một tấc từ trong tay áo hắn bắn ra hóa thành một đạo thanh quang lăng lệ chém về phía Kim lão quái.
Thanh thế không lớn nhưng linh áp phát ra lại khiến người ớn lạnh. Sắc mặt Kim lão quái khó coi vô cùng, không nghĩ tới lão hao tổn biết bao nhiêu tâm cơ lại thành ra kết cục thế này.
Tất nhiên lão đâu chịu thúc thủ, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc hay tay chập lại chuẩn bị ngạnh kháng công kích của Lâm Hiên.
Khi Thanh Hỏa Kiếm chỉ còn cách Kim lão quái hơn một trượng, khóe miệng Lâm Hiên đột nhiên hiện tia giảo hoạt tay trái vung lên.
Thanh quang của Thanh Hỏa Kiếm phát ra ngày càng chói mắt. Lóe lên một cái đã biến mất một cách quỷ dị. Ngay sau đó, không gian phía trên đầu Hoàng Mi chân nhân chợt méo mó rồi Thanh Hỏa Kiếm đột nhiên hiện ra hung hăng chém xuống.
"Ngươi ..."
Dị biến khiến sắc mặt Hoàng Mi chân nhân đại biến mà Kim lão quái lại lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.
Lúc này Lâm Hiên coi như không thấy, đem pháp lực toàn thân điên cuồng truyền vào Thanh Hỏa Kiếm. Đã không động thủ thì thôi, mà đã động thủ thì phải nhất tuyệt.
Kiếm trên đỉnh đầu nhưng Hoàng Mi chân nhân kinh mà không loạn, vươn tay ra vỗ lên hông, lập tức một tấm thuẫn bài hình thoi bay vút trên đỉnh đầu lão.
Lão đưa ánh mắt oán độc nhìn Lâm Hiên một cái rồi cong ngón tay búng ra, hơn phân nửa kiếm quang lập tức chia ra tựa như gió mạnh mưa rào bắn thẳng về phía hắn.
Tiểu tử này đã không biết thời thế, tu vị lại yếu kém thì trước tiên tiêu diệt hắn rồi tập trung đối phó Kim lão quái vậy.
Kinh nghiêm đấu pháp Lâm Hiên vô cùng phong phú, tròng mắt hơi co lại đã rõ mục đích của đối phương. Trên mặt không chút sợ hãi, hắn vừa tiếp tục đem truyền pháp lực vào Thanh Hỏa Kiếm vừa phất tay một cái, một tấm thuẫn bài cỡ bàn tay bay vụt ra lóe ra ánh sáng kỳ lạ, vừa nhìn đã thấy bất phàm.
Trên mặt thuẫn bài còn có vô số đồ án cổ quái giống như là lân giáp của giao long. Đúng là bảo vật mà Lâm Hiên vừa thu được, Ô Kim Long Giáp Thuẫn. Tuy cũng là bảo vật phòng ngự uy lực hai bên lại khác nhau.
Lúc này Thanh Hỏa Kiếm đã chém xuống. Trên mặt thuẫn bài phát ra ánh sáng tím chói mắt xoay tròn che trên đầu Hoàng Mi chân nhân. Thanh quang lóe lên, âm thanh khiến người ghê răng truyền ra, không ngờ thuẫn bài của Hoàng Mi chân nhân lại bị chém thành hai mảnh.
Hoàng Mi chân nhân đại kinh thất sắc, lão nằm mơ cũng không ngờ nhất kiếm này lại lợi hại đến như vậy. Nhưng muốn tránh đã muộn, lão chỉ kịp khẽ đảo người. Phập một tiếng một nửa cánh tay đã rơi xuống.
"Ngươi dám hủy thân thể của ta!"
Lúc này vẻ mặt vị đại tu sĩ này méo mó do đau đớn, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng rót thêm pháp lực vào kiếm quang.
Nhưng muốn tiễn sát Lâm Hiên nào có dễ dàng như vậy. Ô Kim Long Giáp Thuẫn đã biến thành một quầng sáng bao phủ lên thân thể hắn. Trong quầng sáng còn có những phù văn lớn nhỏ phun ra nuốt vào phát ra một cỗ yêu khí nồng nặc.
Những đạo kiếm quang chém lên quầng sáng phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc nhưng chỉ khiến nó chớp lên mấy cái, sau đó trở về bình ổn.
Vẻ mặt Hoàng Mi chân nhân rúng động, tuy lão chưa giở hết toàn lực nhưng không ngờ đối phương với tu vị Nguyên Anh trung kỳ lại có thể dễ dàng đón đỡ như vậy.
Bên kia Kim lão quái mừng rỡ lại tiếp tục độn quang lao thẳng về phía đối phương.
Hoàng Mi chân nhân cũng không dám cùng lão ngạnh kháng. Kim lão quái khổ luyện thần thông ngạnh chiến. Lập tức lão lại thi triển Súc Địa thuật.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười lạnh. Há miệng phun ra một cây trường mâu hình dáng cổ xưa, ô quang chớp sáng. Chính là bảo vật của Tuyết Hồ Vương.
Bế quan ba năm Lâm Hiên đã dùng anh hỏa bồi luyện bảo vật này một thời gian, hiện đã có thể thao túng như ý. Cầm bảo vật này trong tay Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào. Nhất thời tinh quang chói mắt, hắn chém mạnh về phía hư không nào đó...
Ầm ầm....
Sắc trời tối sầm, không gian lại dường như bị vặn vẹo.
Trường mâu này là một loại bảo vật không gian hiếm thấy, với tu Nguyên Anh trung kỳ khu dụng nó còn có chút miễn cưỡng. Tuy không thể phá toái hư không nhưng có thể làm không gian méo mó đi.
Thần thông này tuy không có bao nhiêu uy lực nhưng chính là khắc chế của thần thông thuấn di hay Súc Địa thuật.
"Ơ! "
Hoàng Mi chân nhân không ngờ nên ăn đau khổ không ít, bí thuật bị phá. Thân ảnh lão lại hiện ra tại chỗ cũ.
Nếu chỉ mình Lâm Hiên thì không là gì nhưng lại có thêm Kim lão quái thì tình thế vô cùng bất ổn với Hoàng Mi chân nhân.
Hoàng Mi lão tặc không thể né tránh khiến Kim lão quái mừng rỡ tới điên cuồng lao tới.
Mắt thấy đã gần đối phương, hai tay Kim lão quái chập lại. Năm ngón tay nắm chặt nhanh như chớp tung ra một quyền. nhất thời một Quyền ảnh cực lớn ánh vàng rực rỡ hiện ra giữa không trung
Hoàng Mi chân nhân muốn tránh cũng không được, lão thậm chí còn không kịp tế ra pháp bảo. Rơi vào đường cùng cũngđấm một quyền lên ngực há miệng phun ra một ngụm máu huyết.
Máu huyết nhanh chóng hợp với linh quang trước người thành thành một tầng quang mạc màu đỏ rực. Lúc này quyền ảnh đã hung hăng đánh tới nơi.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra. Công pháp Kim lão quái tu luyện không những có lực phòng ngự kinh người mà còn có cự lực mạnh mẽ vô cùng. Một quyền này còn mạnh hơn đỉnh cấp pháp bảo. Hoàng Mi chân nhân tuy là đại tu sĩ hậu kỳ nhưng cũng không thể tiếp hoàn toàn. Quang mạc màu hồng rực kia chỉ lóe lên một cái rồi vỡ vụn, nhưng như vậy cũng để lão có chút thời gian. Hoàng Mi chân nhân không dám thi triển Súc Địa thuật mà cả người phát ra ánh sáng vàng, thân hình lóe lên hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Lâm Hiên thầm thở dài, Hoàng Mi lão quái nói không nói sai. Kim lão quái tuy dùng Hồng Phấn Khô Lâu Phù tăng cường pháp lực nhưng nếu tinh mắt là có thể nhận ra, khả năng huy động linh lực của lão chưa lên tới cực hạn, vẫn dừng ở mức trung kỳ. Rất nhiều bí thuật còn chưa thi triển được, cũng chỉ là một đại tu sĩ miệng cọp gan sứa mà thôi.
Song Lâm Hiên không cho rằng đã lựa chọn sai lầm. Nên đứng về phe nào thì hắn đã cân nhắc rất cẩn thận, cũng không phải là ai ra điều kiện hấp dẫn hơn. Hứa hẹn suông thì ai cũng nói được, mấu chốt là có thực hiện thế nào.
Tu tiên giới là vậy, cho dù không muốn thì hắn cũng đã bị cuốn vào vũng nước đục này. Sau khi sử dụng ma phù thọ nguyên của Kim lão quái không còn nhiều nên lời hứa nhất định không giả. Còn Hoàng Mi chân nhân lại rất khó nói, nếu như giúp lão giành thắng lợi, đối phương hoàn toàn có thể trở mặt như lật sách vì muốn diệt khẩu chẳng hạn.
Khi đó sợ rằng chưa thấy đâu lợi ích mà tính mạng đã ở trong hiểm cảnh. Lâm Hiên đương nhiên không thích giao vận mạng của mình vào tay kẻ khác.
Huống chi sau khi sát diệt Hoàng Mi chân nhân, túi trữ vật của lão cũng không phải thuộc về hắn sao.
Không nên chơi với hổ là lựa chọn chính xác. Lâm Hiên tất nhiên sẽ không để Hoàng Mi chân nhân chạy thoát. Tay trái vừa lật, một đạo hỏa diễm màu xanh biếc to cỡ quả trứng đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Tiếp đó một con hỏa điểu từ bên trong hỏa diễm bay ra.
"Đi!"
Lâm Hiên điểm một chỉ, hỏa điểu khẽ vỗ cánh không chút ngần ngại bay về phía Hoàng Mi chân nhân.
Mà Lâm Hiên còn chưa dừng, tay phải lấy từ bên hông ra một kiện bảo vật. Chính là Ba Tiêu Phiến, hắn nhẹ nhàng phất một cái. Hai đạo âm dương quái phong đen trắng thổi ra.
Hoàng Mi chân nhân tức giận, tiểu tử Nguyên Anh trung kỳ đáng ghét! Lão duỗi tay đem cái túi bên hông tế ra, lập tức một đoàn hồng quang từ bên trong bay ra.
Đạo hồng quang kia kia nhìn rất ưa mắt nhưng sau khi quang hoa thu liễm thì hiện một con mãng xà, toàn thân được bao phủ bởi một đạo hỏa diễm đỏ tươi, trên đầu có một cái sừng bằng vàng vô cùng chói ắt.
Kim Giác Hỏa Mãng Thú!
Tròng mắt Lâm Hiên khẽ co lại. Lúc này Linh điểu do Bích Huyễn U hỏa hóa thành đã bay đến lại bị con hỏa mãng đớp một cái đem nuốt trọn.
Con thú này chỉ là cấp ba nhưng là dị chủng man hoang có thần thông thôn phệ các loại ma hỏa. Về phần âm dương quái phong thì vị đại tu sĩ sao để vào mắt, chỉ phát ra linh quang hộ thể, thân ảnh không chút do dự xông qua.
"Đạo hữu không cần từ chối vội vàng. Thử nghe điều kiện qua của ta rồi hãy trả lời." Thấy phản ứng của Lâm Hiên Kim lão quái cũng không tức giận, tựa hồ đã sớm đoán trước.
"Hừ, họ Kim kia, ngươi luyện công đến thần trí thác loạn rồi sao? Bằng vào ngươi mà cũng dám chống lại lão phu sao? Hay là để lão phu cho ngươi biết hậu kỳ và trung kỳ tuy chỉ cách một cảnh giới nhưng thực lực lại cách đến một trời một vực. Lão phu muốn sát diệt ngươi bất quá chỉ là nhấc tay một cái." Lúc này Hoàng Mi chân nhân giận quá hóa cười. Lão với Kim lão quái vốn chỉ có khúc mắc khi truy tầm trọng bảo. Hiện tại muốn tới đòi chứ đâu phải huyết hải thâm thù gì. Không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy, lại còn ở trước mặt lão tìm trợ thủ. Đúng là khóc cười không xong. Chòm râu lão cũng rung loạn lên.
"Lâm đạo hữu, ta biết lúc này ngươi muốn tỏ thái độ cũng khó, chỉ cần khi ta động thủ với Hoàng Mi lão tặc này, mời ngươi cứ đứng ngoài cuộc. Nếu ngươi thấy có thể giúp ta thì ra ắt có thù lao khiến ngươi vừa lòng." Nói đến đây thanh âm của Kim lão quái đột nhiên thấp xuống, môi mấp máy truyền âm cho Lâm Hiên.
Chỉ thấy bộ dáng Lâm Hiên vẫn thản nhiên nhưng đột nhiên trong mắt lóe lên tinh quang. Tuy rất nhanh liền trở lại như thường nhưng vẫn không qua nổi mắt Hoàng Mi chân nhân.
Trong lòng lão bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an. Không biết đối phương dùng điều kiện gì nhưng rõ ràng Lâm tiểu tử này đã có chút động tâm!
Tuy nhiên nếu đấu pháp thì lão cũng không để hai gã trung kỳ tu sĩ vào mắt. Lão đã dùng thần thức quét qua, ở đây cũng không có cấm chế lợi hại nào.
Chỉ là không hiểu vì sao đối phương lại muốn phân sinh tử với lão. Hoàng Mi chân nhân thực sự tức giận nhưng cũng có chút nghi hoặc.
Lúc này trong mắt Hoàng Mi chân nhân chợt lóe lên tia tàn khốc, tay trái lật một cái. Từ trong ống tay áo bay ra một thanh tiểu kiếm màu lam hung hăng chém vào không trung một cái.
Tức thời bảy tám đạo kiếm khí hiện ra thế như sét đánh bắn tới Kim lão quái.
Kim lão quái nheo mắt lại, phản ứng nhanh vô cùng, hít sâu một hơi toàn thân của lão có một vầng sáng vàng kim lưu chuyển tựa như một Kim Thân La Hán vậy.
Nhưng đây không phải là Phật Môn công pháp mà là thần thông quỷ dị nào đó của yêu tộc!
Mấy đạo kiếm khí bắn tới tạo nên mấy tiếng bùng bùng. Kim lão quái bị chấn bay nhưng vẫn bình yên vô sự.
Trong lòng Lâm Hiên có chút rúng động. Quả nhiên không phải hữu danh vô thực. Kiếm khí của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì uy lực đã vượt xa cổ bảo bình thường.
Thân thể Kim lão quái này chỉ e còn cứng rắn hơn cả Quy yêu Hóa Hình trung kỳ.
Lúc này Lâm Hiên vẫn đứng yên không động thủ. Tuy điều kiện của đối phương mê người nhưng hắn đương nhiên hiểu rõ thực lực của đại tu sĩ đáng sợ đến mức nào.
Ví như Già La Cổ Ma đã ngã xuống trong tay hắn là do vận khí cùng tâm cơ, chứ hắn vốn không có thực lực sát diệt được đối phương.
Dù hiện tại hắn đã tiến giai trung kỳ nhưng gặp đại tu sĩ thì cũng chỉ có thể bảo toàn thân thể mà chạy. Đánh bại đối phương càng là chuyện không thể. Dù có thêm Kim lão quái thì cũng chẳng khác người si nói mộng. Lâm Hiên đương nhiên không tự rước cho mình một cường địch.
Có điều Lâm Hiên cũng có chút tò mò, chung quanh cũng đâu có cấm chế hay trận pháp hoặc là tu sĩ nào trợ giúp, Kim lão quái này cũng đâu giống như phát cuồng, sao lão dám ngang nhiên ngạnh đấu với đại tu sĩ như vậy?
Thấy hai người đã động thủ, Lâm Hiên bàng quan tọa sơn quan hổ đấu, xem diễn biến rồi nói sau.
Thấy công kích không có hiệu quả Hoàng Mi chân nhân cũng không hề tức giận. Vừa rồi bất quá chỉ là thăm dò mà thôi. Thân thể đối phương có thể ngạnh kháng được kiếm khí nhưng tuyệt đối không thể chống được pháp bảo.
Hoàng Mi chân nhân nhẹ nhàng điểm một chỉ, tiên kiếm lập tức hóa thành một đạo lam quang lăng lệ chém về phía đối phương. Quả nhiên Kim lão quái không dám đón đỡ, thân hình mơ hồ một cái đã chuyển sang bên trái.
Lam quang tuy đánh trượt nhưng vốn là một bảo vật thông linh, lập tức vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ tiếp tục truy theo.
Thế kiếm lần này nhanh tới cực hạn khiến Kim lão quái muốn tránh cũng không kịp. Trong mắt lão hiện lên một tia hung lệ, bất ngờ là không lấy ra bảo vật phòng ngự mà đưa cánh tay phải ra.
Choang!
Lập tức kim quang và lam quang đan xoắn vào nhau. Phi kiếm chém vào cánh tay vang lên một tiếng kêu giòn giã.
Kim lão quái tuy tu luyện công pháp đặc thù nhưng uy lực phi kiếm của đại tu sĩ vốn cực đại đến cỡ nào. Chỉ thấy xoạt một tiếng đã tiện luôn cánh tay nhưng thế đánh của phi kiếm cũng chậm lại, Kim lão quái lập tức nhân cơ hội lách mình né tránh.
Điều quỉ dị là miệng vết thương lại không hề rỉ ra chút máu mà trên mặt Kim lão quái cũng không hề tỏ vẻ đau đớn, dùng tay trái cầm cánh tay cụt đem nối liền một cách vô cùng dễ dàng.
Lâm Hiên có chút rúng động. Loại thân thông này gắn nguyên thể này uy lực còn vượt xa cả yêu thú. Nhưng chỉ dựa vào điều này thì sao có thể là đối thủ của đại tu sĩ.
Trên mặt Hoàng Mi chân nhân lộ nụ cười lạnh đang chuẩn bị động thủ thì Kim lão quái vươn tay ra vỗ vào vào hông. Một tấm phù xuất hiện trước mặt.
Tấm phù này hết sức cổ quái nửa trắng nửa đen, trên mặt ngoài có những phù văn thâm ảo ra còn vẽ một cái bức họa cổ quái. Dưới trăng sáng bên cạnh giếng cạn có một tuyệt sắc mỹ nữ, dưới chân nàng lại là một bộ Khô Lâu. Họa phong tuy đẹp nhưng lại khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Vừa thấy tấm linh phù này tròng mắt Lâm Hiên co rút lại. hình như hắn đã thấy ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra, không khỏi nhíu mày suy tư.
Chỉ thấy Kim lão quái há to miệng phun ra một ngụm máu huyết vào tấm phù. Tấm phù không gió mà tự cháy, từ trong hỏa diễm bay ra một mỹ nữ cỡ một tấc cùng một bộ khô lâu hệt như hình ảnh trong bức họa. Cả hai xoay một vòng trên không trung rồi nhập vào thiên linh cái của Kim lão quái.
Trên mặt Kim lão quái lập tức lộ vẻ thống khổ nhưng khí thế toàn thân cũng theo đó mà bạo tăng. Trong không trung đột nhiên xuất hiện dày đặc những quang điểm linh khí chừng đầu ngón tay cái lần lượt tiến nhập vào thân thể Kim lão quái.
Thấy cảnh này Hoàng Mi chân nhân cũng không khỏi ngẩn người. Lúc này trong đầu Lâm Hiên chợt lóe linh quang, chợt nhớ ra đây chính là một loại phù tên là Hồng Phấn Khô Lâu, không phải ở Nhân giới mà là bảo vật của Ma tông nơi Linh giới.
Bảo vật này cũng có phần giống đan dược tăng tiến tu vị của tu sĩ Ma đạo nơi Nhân giới này. Nếu sử dụng trong thời một gian có thể đề thăng tu vị lên một cảnh giới. Kim lão quái sẽ được thiên địa linh khí xung quanh quán chú vào người, có thể phát huy thần thông như đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Đương nhiên sau này sẽ phải trả một cái giá lớn. Khi sử dụng Hồng Phấn Khô Lâu Phù thì sẽ hao tổn mất một phần tư thọ nguyên. Hơn nữa còn có hạn chế phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng. Nói cách khác lần này Kim lão quái sẽ bị hao tổn ít nhất khoảng hai trăm năm mươi năm thọ nguyên.
Tin tức về ma phù Linh giới hiện lên khiến Lâm Hiên trợn mắt há mồm. Truy cầu tiên đạo là mong trường sinh. Càng là tu sĩ cấp cao thì càng sợ chết, coi thọ nguyên quan trọng hơn tất cả.
Khi ở Mang sơn đại hội, Hoàng Mi chân nhân có thể bất chấp thiên hạ, dám qua mặt Độc Giao Vương mà cướp Trường Sinh đan từ trong tay hắn. Đan dược này cũng chỉ thể tăng thêm một trăm năm thọ nguyên mà đã dẫn tới hơn trăm lão quái vật đánh nhau nghiêng trời lệch đất.
Hồng Phấn Khô Lâu Phù tuy là bảo vật hi hữu nhưng không phải bất đắc dĩ thì không có ai muốn sử dụng. Rốt cuộc Kim lão quái cùng đối phương có thâm thù đại hận gì?
Lúc này trong lòng Lâm Hiên có chút tò mò. Hoàng Mi chân nhân cũng không hổ là đại tu sĩ kiến thức quảng bác, cũng đã nhận ra Hồng Phấn Khô Lâu Phù không khỏi khẽ biến sắc:
"Kim lão quái ngươi điên rồi sao, lão phu với ngươi tuy có chút thù mọn nhưng không đến nỗi ta sống ngươi chết. Sao ngươi lại sử dụng thứ này. Chẳng lẽ muốn liều mạng với lão phu sao?"
"Hừ, Hoàng Mi lão tặc bớt xàm ngôn đi. Bạn lữ song tu của Kim mỗ đã chết trong tay ngươi. Ta há có thể nhẫn nhục mà không báo thù sao. Dù sao với tư chất của Kim mỗ cũng không thể nào tiến giai Ly Hợp kỳ. Còn mấy trăm năm thọ nguyên này cũng chỉ là sống thừa, may mắn là ta có được ma phù Linh giới này để đồng quy y tận với ngươi."
"Nói bậy, ta hạ sát đạ lữ song tu của ngươi khi nào?" Hoàng Mi chân nhân vừa kinh vừa sợ.
"Lão tặc, ngươi tự nhiên không nhớ nhưng ta cũng chẳng cần tốn lời phân bua với ngươi. Hãy ngoan ngoãn nằm xuống!"
Kim lão quái trừng mắt quát lớn. Trong chốc lát linh khí đã quán chú hoàn toàn, Thân thể vốn đã phương phi lại trở nên tráng kiện, càng thêm quỷ dị là ngoài da lại hiện lên những phù chú màu vàng lớn cỡ nắm tay hài nhi. Một cỗ khí tức man hoang tràn ra, linh áp không hề kém đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Tiếp đó lão há miệng ra phun ra một đạo kim quang, hóa thành một Cự thủ màu vàng to đến cả trượng, nắm lại thành quyền hung hăng đấm về phía đối phương.
Lâm Hiên khẽ nheo mắt lại, đây là bảo vật gì?
Không phải là pháp bảo mà giống như một loại bí thuật nào đó. Không ngờ Kim sắc cự thủ này chính là dùng chân nguyên linh khí tụ thành.
Vẻ mặt Lâm Hiên cũng không khỏi rúng động. Thần thông Kim lão quái này thật quỷ dị. Bỗng một âm thanh truyền đến tai hắn.
"Lâm đạo hữu, chắc ngươi cũng đã thấy, một khi sử dụng loại phù này thọ nguyên lão phu đã cạn. Lần này ta quyết sống mái với hắn. Nếu ngươi có thể giúp ta hạ sát Hoàng Mi lão tặc thì đừng nói là Tử Liên mộc, ngay cả số tài phú lão phu thu thập mấy trăm năm qua đều để lại cho ngươi. Nghe nói các hạ chính là tán tu thì sau khi ta tọa hóa chủ nhân Ly Tuyến Hạp này cũng chính là đạo hữu. Toàn bộ mấy trăm đệ tử phó nô đều để cho ngươi ra roi. Đạo hữu thấy thế nào?"
Lần này Lâm Hiên đã cảm thấy môi có chút mấp máy động tâm. Chủ nhân Ly Tuyến Hạp thì không cần song những tài phú mà Kim lão quái thu thập một đời thì đúng là không phải nhỏ.
Mà dựa theo tính toán ban đầu của hắn, sau khi thu thập Tử Liên mộc thì phải tìm một chỗ thanh tĩnh tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, Ly Tuyến Hạp này cũng là một chỗ không tồi.
Hắn đang còn trầm ngâm thì bên tai lại vang lên thanh âm trầm thấp của Hoàng Mi chân nhân.
"Lâm đạo hữu, hai ta không cừu không oán, đừng để họ Kim kia mê hoặc. Cho dù hắn đã sử dụng Hồng Phấn Khô Lâu nhưng thực lực của hắn tuyệt không thể so với đại tu sĩ như lão phu, hậu quả thế nào đạo hữu cũng nghĩ được. Lão phu cũng không cần Lâm hiền đệ động thủ. Chỉ cần người bàn quan thì sau này lão phu tất sẽ tạ ơn ngươi thật lớn. Tinh thạch và bảo vật thì lão phu không thiếu. Hơn nữa còn một số tâm đắc khi tu luyện đều là do lão phu tham ngộ vô số năm tháng mới hiểu được, đối với con đường tu luyện của ngươi rất có ích, nói không chừng ngày sau lại có thể trợ giúp ngươi tiến giai đến hậu kỳ."
Lâm Hiên nghe xong không lên tiếng, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như trước không tỏ thái độ gì. Hiện thực lực hai bên đều ngang nhau tự nhiên đều muốn lôi kéo hắn. Dù đang ở trong Ly Tuyến Hạp còn có mấy trăm đệ tử của Kim lão quái nhưng tu vị cao nhất cũng chỉ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, ở trong đại chiến này cỡ này cũng không hỗ trợ được gì.
Lại nói tiếp Kim lão quái này đúng là xui xẻo. Nguyên là vì dẫn dụ Hoàng Mi chân nhân tới đây, hắn cố ý trở mặt với đối phương cướp đoạt một viên yêu đan trong tay một gã đồ đệ ưu ái mà Hoàng Mi chân nhân mới thu dụng. Bảo vật này cũng là Hoàng Mi chân nhân vất vả sát diệt một yêu tộc Hóa hình trung kỳ mới có được đã đem ban tặng cho tên đồ đệ kia.
Kim lão quái tính là Hoàng Mi chân nhân này sẽ không bỏ qua nhưng đối phương đang bế tu luyện ở thời khắc quan trọng, ít nhất phải nửa năm sau mới có thể đến Ly Tuyến Hạp đòi nợ. Lúc đó lão sẽ mời mấy vị tu cùng cấp thâm giao đến mai phục. Còn lão sử dụng Hồng Phấn Khô Lâu Phù, tuyệt đối mười phần sẽ tiêu diệt được lão tặc. Nhưng người tính không bằng trời tính. Không ngờ Hoàng Mi chân nhân lại tới sớm khiến lão đành ra sức mời Lâm Hiên.
Thấy Kim sắc Đại thủ đánh tới, mi mắt Hoàng Mi chân nhân nheo lại, vươn tay điểm một chỉ về phía lam sắc tiên kiếm đang bay lượn trên đỉnh đầu.
Âm thanh kêu như phượng gáy vang lên, từ trên thân tiên kiếm phóng từng đợt lam quang giống như những cơn sóng dữ cuồng dũng cuốn về phía đối phương.
Kim sắc đại thủ cũng không chịu kém thế, nghênh gió biến dài chỉ trong chốc lát đã to hơn mười trượng đánh tới.
Linh lực bắn ra bốn phía, chỉ là uy áp khi va chạm phát ra cũng khiến cả tòa lương đình bị chấn bay.
Trong mắt Lâm Hiên lập tức lộ tia dị sắc, sóng dư chấn tất nhiên không là gì đối với hắn nhưng đã chứng tỏ Hồng Phấn Khô Lâu Phù không hổ là bảo vật hi hữu trong Linh giới. Sau khi sử dụng nó Kim lão quái lại có thể bình thủ với hậu kỳ đại tu sĩ.
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co rút lại, xem ra trong lòng đã có quyết định bất quá hắn chưa ra tay mà vẫn tọa sơn quan hổ đầu.
Thấy đối phương ngang sức với mình, vẻ mặt Hoàng Mi chân ngân nhất thời trầm xuống.
E rằng gia hỏa này không dễ đối phó!
Lão cũng không có ý định ngạnh chiến mà bắt đầu sinh ý thối lui.
Có điều Kim lão quái đến cả thọ nguyên cũng không tiếc, nào có thể để đối phương dễ dàng bỏ chạy. Lão hét lớn một tiếng, toàn thân bạo phát kim quang nhàn nhạt, những phù văn thần bí trên cơ thể lưu chuyển không ngừng, nhìn qua đầy khí tức cổ xưa.
Hoàng Mi chân nhân hít một hơi lạnh. Không ngờ lúc này tu vị của đối phương không những tăng lên Nguyên Anh hậu kỳ mà Kim Huyền Nội Giáp Công cũng tăng vọt lên tầng thứ bảy.
Như vậy thì về độ cứng rắn cơ nhục xương cốt đã có thể so sánh với lớp mai của yêu thú Quy tộc Hóa Hình hậu kỳ. Cho dù là đỉnh cấp pháp bảo cũng khó mà phá vỡ được. Uy lực lớn vô cùng, bí công này đúng là thần thông đỉnh cấp của cận chiến!
Lúc này thân ảnh Kim lão quái đã hóa thành một đạo kinh hồng hoàng kim ngang ngược lao thẳng vào đối phương.
Hoàng Mi chân nhân khẽ nhíu mày, đột nhiên đấm một quyền vào lồng ngực. Liên tiếp các đạo kiếm quang từ trong miệng lão bắn ra. Kiếm quang dài chừng một tấc tản ra linh lực kinh người. Ở bên ngoài cũng có không ít những phù văn nhỏ cỡ lưu chuyển tràn đầy khí tức thần bí cổ xưa.
Lâm Hiên nhẩm đếm tổng cộng có bốn mươi chín đạo kiếm quang. Uy áp do mỗi đạo phát ra đều không hề thua kém lực công kích của pháp bảo đỉnh giai mà tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thi triển ra.
Hoàng Mi chân nhân không hổ là đại tu sĩ đã thành danh mấy trăm năm, vừa ra tay đã thể hiện thực lực bất phàm.
"Phân!"
Lão duỗi ngón tay từng nhịp liên tiếp điểm về phía trước.
Các đạo kiếm quang lóe lên chia ra làm ba, lập tức biến thành hơn trăm đạo tầng tầng lớp lớp dàn trước mặt lão tựa như một lưới kiếm tường đồng vách sắt.
Lâm Hiên phỏng chừng cho dù có là tam đại yêu vương tới đây cũng không dám xông vào.
Nhưng Kim quái lão quái sớm ôm ý định quyết tử, tự nhiên không sợ lưỡng bại câu thương cùng đối phương, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Thân hình như một đạo lưu tinh bắn thẳng vào kiếm võng.
Lập tức kim quang bắn ra bốn phía, phù văn chẳng khác nào nào khác dốt vỏ cây đậu bắn nổ tứ tung. Từng đợt âm thanh đùng đùng giật vào tai, ẩn ước còn có cả lôi điện. Kiếm quang như gió táp mưa sa điên cuồng bắn về phía Kim lão quái.
Có điều uy lực phòng ngự của Kim Huyền Nội Giáp Công quả thật khiến người ta phải líu lưỡi, công kích như vậy chỉ sợ là pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp cũng bị hủy vậy mà lão lại không thèm để ý. Tuy trên người xuất hiện hàng trăm lỗ hổng nhưng lại nhanh chóng khép miệng khôi phục trở lại.
Mắt thấy đối phương sắp lao ra khỏi kiếm võng, sắc mặt Hoàng Mi chân nhân đã âm trầm đến cực điểm, tay áo phất một cái bắn ra một vật xoay tròn, là khối tiểu thạch đen tuyền cỡ nắm tay nhìn qua chẳng chút chú ý.
Song khi Hoàng Mi chân nhân đánh một đạo pháp quyết vào đó, thể tích của thạch đầu nhanh chóng tăng vọt, chỉ trong chốc lát đã lớn như một tòa tiểu sơn
Âm ảnh chiếu xuống khiến người ta phải sởn tóc gáy. Theo đó tiểu sơn này ít nhất cũng phải nặng đến hơn trăm ngàn cân, đừng nói là Kim lão quái mà cho dù là cao thủ Ly Hợp kỳ, nếu không né kịp mà bị đè xuống cũng thành một đống thịt vụn.
Thần tình Kim lão quái chấn động. Tự nhiên cũng không dám ngạnh tiếp, hai tay như xuyên hoa hồ điệp không ngừng múa may bấm niệm pháp quyết. Lập tức linh khí xung quanh dao động kịch liệt, một Cự thủ kình thiên hiện phía trên đỉnh đầu lão.
Cự thủ này lớn phải đến bảy tám trượng, giống như một cây cột chống trời mạnh mẽ đỡ lấy ngọn tiểu sơn kia, còn lão tiếp tục độn quang lao thẳng tới trước mặt Hoàng Mi chân nhân. Song quyền tung ra trông rất giống với chiêu Chung Cổ Tề Minh của võ lâm cao thủ phàm nhân, đánh ập vào huyệt thái dương hai bên mang tai đối phương.
Hoàng Mi chân nhân thân ở hiểm cảnh nhưng sắc mặt không chút lo lắng, chỉ thấy miệng lão mấp máy niệm một câu chú ngữ, thân hình lập tức biến mất.
Đây là.... Thuấn di? Thần tình Kim lão quái trở nên ngạc nhiên không thôi.
Lâm Hiên lắc đầu, sai rồi! Đây rõ ràng là thần thông Súc Địa thuật mà chỉ tu sĩ hậu kỳ mới có thể thi triển ra. Tuy là cùng cảnh giới nhưng luận về nhãn quang thì Kim lão quái có cưỡi ngựa cũng không theo kịp Lâm Hiên.
"Thế nào họ Kim, ngươi cho rằng dùng Hồng Phấn Khô Lâu Phù là có thể ngang hàng với bản tôn hay sao? Ngươi quá ngây thơ rồi. Cho dù cảnh giới của ngươi đã đạt tới hậu kỳ nhưng những bí thuật của đại tu sĩ chân chính ngươi có thể học được sao? Còn để điều khiển linh lực ở cảnh giới này nhuần nhuyễn cũng phải trải qua thời gian dài. Cho nên ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của lão phu. Lâm đạo hữu, hiện giờ phải lựa chọn thế nào chắc ngươi cũng rõ rồi chứ?" Hoàng Mi chân nhân kiêu ngạo nói.
"Tại hạ đương nhiên rõ ràng, nhất định sẽ làm đạo hữu hài lòng." Khóe miệng Lâm Hiên lộ một nụ cười lấy lòng. Nhưng tiếp đó cũng không rõ động tác của hắn mà một thanh đoản kiếm dài hơn một tấc từ trong tay áo hắn bắn ra hóa thành một đạo thanh quang lăng lệ chém về phía Kim lão quái.
Thanh thế không lớn nhưng linh áp phát ra lại khiến người ớn lạnh. Sắc mặt Kim lão quái khó coi vô cùng, không nghĩ tới lão hao tổn biết bao nhiêu tâm cơ lại thành ra kết cục thế này.
Tất nhiên lão đâu chịu thúc thủ, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc hay tay chập lại chuẩn bị ngạnh kháng công kích của Lâm Hiên.
Khi Thanh Hỏa Kiếm chỉ còn cách Kim lão quái hơn một trượng, khóe miệng Lâm Hiên đột nhiên hiện tia giảo hoạt tay trái vung lên.
Thanh quang của Thanh Hỏa Kiếm phát ra ngày càng chói mắt. Lóe lên một cái đã biến mất một cách quỷ dị. Ngay sau đó, không gian phía trên đầu Hoàng Mi chân nhân chợt méo mó rồi Thanh Hỏa Kiếm đột nhiên hiện ra hung hăng chém xuống.
"Ngươi ..."
Dị biến khiến sắc mặt Hoàng Mi chân nhân đại biến mà Kim lão quái lại lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.
Lúc này Lâm Hiên coi như không thấy, đem pháp lực toàn thân điên cuồng truyền vào Thanh Hỏa Kiếm. Đã không động thủ thì thôi, mà đã động thủ thì phải nhất tuyệt.
Kiếm trên đỉnh đầu nhưng Hoàng Mi chân nhân kinh mà không loạn, vươn tay ra vỗ lên hông, lập tức một tấm thuẫn bài hình thoi bay vút trên đỉnh đầu lão.
Lão đưa ánh mắt oán độc nhìn Lâm Hiên một cái rồi cong ngón tay búng ra, hơn phân nửa kiếm quang lập tức chia ra tựa như gió mạnh mưa rào bắn thẳng về phía hắn.
Tiểu tử này đã không biết thời thế, tu vị lại yếu kém thì trước tiên tiêu diệt hắn rồi tập trung đối phó Kim lão quái vậy.
Kinh nghiêm đấu pháp Lâm Hiên vô cùng phong phú, tròng mắt hơi co lại đã rõ mục đích của đối phương. Trên mặt không chút sợ hãi, hắn vừa tiếp tục đem truyền pháp lực vào Thanh Hỏa Kiếm vừa phất tay một cái, một tấm thuẫn bài cỡ bàn tay bay vụt ra lóe ra ánh sáng kỳ lạ, vừa nhìn đã thấy bất phàm.
Trên mặt thuẫn bài còn có vô số đồ án cổ quái giống như là lân giáp của giao long. Đúng là bảo vật mà Lâm Hiên vừa thu được, Ô Kim Long Giáp Thuẫn. Tuy cũng là bảo vật phòng ngự uy lực hai bên lại khác nhau.
Lúc này Thanh Hỏa Kiếm đã chém xuống. Trên mặt thuẫn bài phát ra ánh sáng tím chói mắt xoay tròn che trên đầu Hoàng Mi chân nhân. Thanh quang lóe lên, âm thanh khiến người ghê răng truyền ra, không ngờ thuẫn bài của Hoàng Mi chân nhân lại bị chém thành hai mảnh.
Hoàng Mi chân nhân đại kinh thất sắc, lão nằm mơ cũng không ngờ nhất kiếm này lại lợi hại đến như vậy. Nhưng muốn tránh đã muộn, lão chỉ kịp khẽ đảo người. Phập một tiếng một nửa cánh tay đã rơi xuống.
"Ngươi dám hủy thân thể của ta!"
Lúc này vẻ mặt vị đại tu sĩ này méo mó do đau đớn, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng rót thêm pháp lực vào kiếm quang.
Nhưng muốn tiễn sát Lâm Hiên nào có dễ dàng như vậy. Ô Kim Long Giáp Thuẫn đã biến thành một quầng sáng bao phủ lên thân thể hắn. Trong quầng sáng còn có những phù văn lớn nhỏ phun ra nuốt vào phát ra một cỗ yêu khí nồng nặc.
Những đạo kiếm quang chém lên quầng sáng phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc nhưng chỉ khiến nó chớp lên mấy cái, sau đó trở về bình ổn.
Vẻ mặt Hoàng Mi chân nhân rúng động, tuy lão chưa giở hết toàn lực nhưng không ngờ đối phương với tu vị Nguyên Anh trung kỳ lại có thể dễ dàng đón đỡ như vậy.
Bên kia Kim lão quái mừng rỡ lại tiếp tục độn quang lao thẳng về phía đối phương.
Hoàng Mi chân nhân cũng không dám cùng lão ngạnh kháng. Kim lão quái khổ luyện thần thông ngạnh chiến. Lập tức lão lại thi triển Súc Địa thuật.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười lạnh. Há miệng phun ra một cây trường mâu hình dáng cổ xưa, ô quang chớp sáng. Chính là bảo vật của Tuyết Hồ Vương.
Bế quan ba năm Lâm Hiên đã dùng anh hỏa bồi luyện bảo vật này một thời gian, hiện đã có thể thao túng như ý. Cầm bảo vật này trong tay Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào. Nhất thời tinh quang chói mắt, hắn chém mạnh về phía hư không nào đó...
Ầm ầm....
Sắc trời tối sầm, không gian lại dường như bị vặn vẹo.
Trường mâu này là một loại bảo vật không gian hiếm thấy, với tu Nguyên Anh trung kỳ khu dụng nó còn có chút miễn cưỡng. Tuy không thể phá toái hư không nhưng có thể làm không gian méo mó đi.
Thần thông này tuy không có bao nhiêu uy lực nhưng chính là khắc chế của thần thông thuấn di hay Súc Địa thuật.
"Ơ! "
Hoàng Mi chân nhân không ngờ nên ăn đau khổ không ít, bí thuật bị phá. Thân ảnh lão lại hiện ra tại chỗ cũ.
Nếu chỉ mình Lâm Hiên thì không là gì nhưng lại có thêm Kim lão quái thì tình thế vô cùng bất ổn với Hoàng Mi chân nhân.
Hoàng Mi lão tặc không thể né tránh khiến Kim lão quái mừng rỡ tới điên cuồng lao tới.
Mắt thấy đã gần đối phương, hai tay Kim lão quái chập lại. Năm ngón tay nắm chặt nhanh như chớp tung ra một quyền. nhất thời một Quyền ảnh cực lớn ánh vàng rực rỡ hiện ra giữa không trung
Hoàng Mi chân nhân muốn tránh cũng không được, lão thậm chí còn không kịp tế ra pháp bảo. Rơi vào đường cùng cũngđấm một quyền lên ngực há miệng phun ra một ngụm máu huyết.
Máu huyết nhanh chóng hợp với linh quang trước người thành thành một tầng quang mạc màu đỏ rực. Lúc này quyền ảnh đã hung hăng đánh tới nơi.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra. Công pháp Kim lão quái tu luyện không những có lực phòng ngự kinh người mà còn có cự lực mạnh mẽ vô cùng. Một quyền này còn mạnh hơn đỉnh cấp pháp bảo. Hoàng Mi chân nhân tuy là đại tu sĩ hậu kỳ nhưng cũng không thể tiếp hoàn toàn. Quang mạc màu hồng rực kia chỉ lóe lên một cái rồi vỡ vụn, nhưng như vậy cũng để lão có chút thời gian. Hoàng Mi chân nhân không dám thi triển Súc Địa thuật mà cả người phát ra ánh sáng vàng, thân hình lóe lên hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Lâm Hiên thầm thở dài, Hoàng Mi lão quái nói không nói sai. Kim lão quái tuy dùng Hồng Phấn Khô Lâu Phù tăng cường pháp lực nhưng nếu tinh mắt là có thể nhận ra, khả năng huy động linh lực của lão chưa lên tới cực hạn, vẫn dừng ở mức trung kỳ. Rất nhiều bí thuật còn chưa thi triển được, cũng chỉ là một đại tu sĩ miệng cọp gan sứa mà thôi.
Song Lâm Hiên không cho rằng đã lựa chọn sai lầm. Nên đứng về phe nào thì hắn đã cân nhắc rất cẩn thận, cũng không phải là ai ra điều kiện hấp dẫn hơn. Hứa hẹn suông thì ai cũng nói được, mấu chốt là có thực hiện thế nào.
Tu tiên giới là vậy, cho dù không muốn thì hắn cũng đã bị cuốn vào vũng nước đục này. Sau khi sử dụng ma phù thọ nguyên của Kim lão quái không còn nhiều nên lời hứa nhất định không giả. Còn Hoàng Mi chân nhân lại rất khó nói, nếu như giúp lão giành thắng lợi, đối phương hoàn toàn có thể trở mặt như lật sách vì muốn diệt khẩu chẳng hạn.
Khi đó sợ rằng chưa thấy đâu lợi ích mà tính mạng đã ở trong hiểm cảnh. Lâm Hiên đương nhiên không thích giao vận mạng của mình vào tay kẻ khác.
Huống chi sau khi sát diệt Hoàng Mi chân nhân, túi trữ vật của lão cũng không phải thuộc về hắn sao.
Không nên chơi với hổ là lựa chọn chính xác. Lâm Hiên tất nhiên sẽ không để Hoàng Mi chân nhân chạy thoát. Tay trái vừa lật, một đạo hỏa diễm màu xanh biếc to cỡ quả trứng đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Tiếp đó một con hỏa điểu từ bên trong hỏa diễm bay ra.
"Đi!"
Lâm Hiên điểm một chỉ, hỏa điểu khẽ vỗ cánh không chút ngần ngại bay về phía Hoàng Mi chân nhân.
Mà Lâm Hiên còn chưa dừng, tay phải lấy từ bên hông ra một kiện bảo vật. Chính là Ba Tiêu Phiến, hắn nhẹ nhàng phất một cái. Hai đạo âm dương quái phong đen trắng thổi ra.
Hoàng Mi chân nhân tức giận, tiểu tử Nguyên Anh trung kỳ đáng ghét! Lão duỗi tay đem cái túi bên hông tế ra, lập tức một đoàn hồng quang từ bên trong bay ra.
Đạo hồng quang kia kia nhìn rất ưa mắt nhưng sau khi quang hoa thu liễm thì hiện một con mãng xà, toàn thân được bao phủ bởi một đạo hỏa diễm đỏ tươi, trên đầu có một cái sừng bằng vàng vô cùng chói ắt.
Kim Giác Hỏa Mãng Thú!
Tròng mắt Lâm Hiên khẽ co lại. Lúc này Linh điểu do Bích Huyễn U hỏa hóa thành đã bay đến lại bị con hỏa mãng đớp một cái đem nuốt trọn.
Con thú này chỉ là cấp ba nhưng là dị chủng man hoang có thần thông thôn phệ các loại ma hỏa. Về phần âm dương quái phong thì vị đại tu sĩ sao để vào mắt, chỉ phát ra linh quang hộ thể, thân ảnh không chút do dự xông qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook