Bạch Lộ
-
Chương 58: Về quê
Lộ Sơ Dương dậy thật sớm, lén la lén lút chuồn ra khỏi cửa, lúc Bạch Thiều tỉnh lại, tìm trái tìm phải không thấy người yêu đâu, bèn cho rằng Lộ Sơ Dương xuống lầu mua bữa sáng. Anh rửa mặt xong xuôi, nghe được có tiếng bước chân truyền đến ở cửa, Lộ Sơ Dương đẩy cửa ra, duỗi tay quơ quơ chìa khóa xe trước mắt Bạch Thiều, rồi nói: “Em đi thuê một chiếc SUV.”
“Chị cả có xe.” Bạch Thiều nói.
“Em sợ không đủ chỗ ngồi.” Lộ Sơ Dương nói, “Với lại, phú quý bất quy cố hương, như cẩm y dạ hành*. Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ là tài xế của anh, ông chủ Bạch nói gì em nghe nấy.”
*Nghĩa là nếu một người sau khi trở nên giàu có lại không về quê, thì chẳng khác nào mặc áo quần lộng lẫy đi trên đường lúc đêm khuya.
Bạch Thiều âm thầm cảm thán, sự lưu tâm của Lộ Sơ Dương thật sự nhiều hơn củ sen, vừa chu đáo vừa tỉ mỉ, anh hỏi: “SUV hãng nào?”
“Mercedes Benz GLC, là SUV xịn nhất trong tiệm.” Lộ Sơ Dương nói, “Về quê nên chạy Mercedes hoặc BMW, mấy hãng khác thì bà con hàng xóm người ta nhận không ra.”
“Ví dụ như Tesla của chị cả anh.” Bạch Thiều nói.
“Đúng vậy.” Lộ Sơ Dương gật đầu, hắn xách một cái túi giấy, “Em ăn ở ngoài rồi, có mua về cho anh bún trộn với canh ninh nồi đất nè.”
“Em ăn cái gì?” Bạch Thiều hỏi.
“Bún nước, đồ ăn ở đây cay quá.” Lộ Sơ Dương nói, “Em chỉ bỏ có chút ớt, mà ăn toát hết mồ hôi.”
Bạch Thiều nhận lấy cái túi, ngồi vào bàn thưởng thức bữa sáng, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, là Bạch Tú Mai gọi điện tới: “Hiều Hiều, mấy chị đến Vu Đô rồi, em nhắn địa chỉ, chị qua đón em.”
“Đủ chỗ ngồi không chị?” Bạch Thiều hỏi.
“Lão Hà lái một xe, chị lái một xe, ngồi đủ.” Bạch Tú Mai nói.
“Đạo diễn Lộ sợ ngồi không đủ, nên có thuê thêm một chiếc nữa.” Bạch Thiều húp một ngụm canh, “Em gửi địa chỉ cho chị trên WeChat.”
“Tiểu Lộ lo liệu mọi thứ thật kỹ lưỡng.” Bạch Tú Mai không tiếc lời khích lệ, “Được rồi, em ăn chậm một chút, lâu không về quê, có lẽ sẽ ăn không quen đồ cay.”
“Cũng có hơi cay.” Bạch Thiều hút một cọng bún, “Tụi em ở khách sạn đợi mọi người.”
“Ừm.” Bạch Tú Mai cúp điện thoại, nói với Bạch Tú Lan đang ngồi ở ghế phụ, “Hiều Hiều nhà chúng ta coi như tìm được một người bạn trai tri kỷ.”
“Chuyện đương nhiên, Hiều Hiều xứng đáng mà.” Bạch Tú Lan nói, “Chị nhớ Hiều Hiều khi còn bé không, mấy đứa con trai nhà người khác toàn trèo tường leo cây, đuổi gà chọc chó, Hiều Hiều của chúng ta thì chỉ biết lẽo đẽo theo sau mông ba chị em mình gọi chị ơi chị à.”
“Chị giặt quần áo, thằng bé mở to mắt ngồi xổm bên cạnh chậu phụ giúp chị.” Bạch Tú Mai kể, “Sợ tay chị bị lạnh, nó còn cầm riêng cái khăn mặt lau tay cho chị.”
“Hồi bé, Hiều Hiều có trò chích cho gà con, cầm ống tiêm đồ chơi bơm nước, xịt con gà con ướt hết, thế là bị gà mẹ rượt mổ khắp sân.” Bạch Tú Lan cười ha ha ha không dứt, “Từ nhỏ đã có tiềm chất làm bác sĩ.”
“Sau đó, thằng bé lại chịu thương chịu khó đi bắt châu chấu cho gà mẹ, để xin lỗi.” Bạch Tú Mai nói, cô nhìn thấy bảng hiệu của khách sạn, cho nên quẹo vô lăng, dừng lại ở ven đường, chỉ vào chiếc Audi sáng bóng ở cách đó không xa, “Có phải xe của Tiểu Lộ thuê không nhỉ?”
Vừa dứt lời, ven đường lại đậu thêm một chiếc Land Rover cực kỳ oách, hai chị em chợt thấy khó hiểu, Bạch Tú Lan bối rối nói: “Cái huyện nhỏ của chúng ta phát tài hả, sao lắm đại gia thế.”
Audi mở ra, Lộ Quan Thái mặc vest bước xuống, dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc.
Còn bên trong Land Rover, Công Tôn Tinh hạ cửa sổ xuống, chào hỏi với Lộ Quan Thái: “Chủ tịch Lộ, đúng lúc thế.”
Lộ Sơ Dương và Bạch Thiều kéo hành lý ra khỏi khách sạn, nhìn bốn chiếc xe ở cửa, cộng thêm chiếc Mecedes Benz mới thuê lúc sáng, Bạch Tú Lan cười nói: “Chúng ta không giống như đi phân gia, mà là đi dỡ nhà.”
“Cũng giống vậy thôi.” Bạch Tú Mai nói, “Đi, xuất phát.”
Bạch Thiều bỏ vali vào trong cốp sau, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, Lộ Sơ Dương khởi động xe, đoàn người gồm năm chiếc xe hùng dũng hiên ngang chạy về thị trấn Bạch Kiều Đầu.
Bạch Kiều Đầu là thị trấn nhỏ do thôn Bạch Kiều Đầu phát triển mà thành, bà con ở đây lấy họ Bạch là chính, xen lẫn với những dòng họ khác, toàn bộ thị trấn khoảng chừng hai trăm ngàn người, diện tích không lớn, chỉ có một lộ tuyến thương mại chủ yếu. Ba mẹ của Bạch Thiều ở phía đông thị trấn, đây từng là khu vực khó khăn nhất, tuy rằng bây giờ kinh tế phát triển, chính phủ tích cực giúp đỡ người nghèo, nhưng cũng không đạt được hiệu quả tốt đẹp gì mấy. Xung quanh là tường rào thấp xây bằng gạch đỏ, trong sân là một căn nhà nhỏ hai tầng lợp mái ngói đen kịt cùng những vách tường xám xịt, ở hai bên là chuồng gà cùng nhà kho.
Bạch Đức Thông ngồi hút thuốc trên ghế gỗ, nghe thấy tiếng dừng xe bên ngoài, còn tưởng rằng hàng xóm cố ý chắn lối ra vào nhà mình, ông ta chẳng hề ngại phiền phức đi tới cổng, vừa ngước mắt nhìn thì thấy mấy chiếc siêu xe xế xịn đủ kiểu đậu bên tường rào, chín người bước xuống khỏi xe. Ông ta sợ hết hồn, định thần nhìn kỹ lại, trong chín người kia có bóng dáng quen thuộc của con trai và con gái mình, Bạch Đức Thông tức khắc dõng dạc, làm bộ làm tịch: “Mấy đứa tụi mày còn biết đường về nhà!”
Đang dọn dẹp bên trong, Tống Xảo nghe được âm thanh của chồng mình, bèn đẩy cửa đi ra, nhìn thấy con trai út đã từ chối không về nhà hơn hai năm, trong sự kinh ngạc của bà ta mang theo chút khó tin: “Út cưng về rồi.”
“Cái thứ ăn cháo đá bát.” Bạch Đức Thông nói.
Lộ Sơ Dương thản nhiên quan sát hai người luống tuổi kia, Bạch Đức Thông cao to mạnh mẽ, diện mạo khôi ngô tuấn tú, cho dù năm tháng như một con dao, nhưng vẫn điêu khắc vẻ bề ngoài của ông ta một cách xuất chúng. Vóc dáng và khuôn mặt của Tống Xảo thì giống như tên của bà ta, nhỏ nhắn yếu ớt, đôi mắt to hai mí, không cân xứng với khuôn mặt hết sức gầy gò.
Trong sân còn có một cụ bà ốm o đang ngồi, trông có vẻ hơn tám mươi tuổi, cụ bà chậm rãi đứng lên, cố gắng mở mắt ra, phân biệt người tới là ai, nói bằng một giọng thều thào suy yếu: “Út cưng chịu về rồi?”
“Út cưng còn dẫn theo nhiều bạn bè về chung.” Tống Xảo nói, rồi đỡ cụ bà đứng dậy, nhìn Lộ Sơ Dương một cách cảnh giác, sau đó quay người dìu cụ bà vào trong nhà.
Trong sân chỉ còn Bạch Đức Thông, chín người bao vây ông ta, Lộ Sơ Dương cười hỏi: “Ông ta là ba của anh à?”
“Ừm.” Bạch Thiều duỗi tay trái ra, ấn vết sẹo hồng sẫm, cảm nhận đầu dây thần kinh trì trệ và làn da xù xì, anh thốt ra từng chữ rõ ràng một cách mạnh mẽ, “Hai năm qua, mỗi đêm tôi luôn suy nghĩ, sự tồn tại của tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì, đối với cái nhà này.”
“Có lẽ bản thân tôi chỉ có một ý nghĩa, đó là làm người con trai độc nhất trong gia đình, phải tìm một người con gái nghe lời, sinh ra đứa con trai tiếp theo cho nhà họ Bạch.” Bạch Thiều nói, “Tôi được sống trong gia phả với một hàng chữ, nhưng các chị của tôi, ngay cả gia phả cũng không vào được.”
“Tôi không muốn trở thành bản sao thứ hai của ông, ba à.” Bạch Thiều nói, “Tôi thật sự, rất hận ông.”
Bạch Đức Thông nhìn chằm chằm đứa con trai duy nhất của mình, ông ta không còn hung hăng kiêu ngạo như hai năm trước, dù trong lòng đan xen giữa phẫn nộ và kinh hãi, ông ta cũng chỉ đành cười trừ xin lỗi: “Tiểu Thiều à, ba xin lỗi con, lúc trước là do ba quá kích động, nên làm việc không suy nghĩ, con tha thứ cho ba đi, ba biết lỗi rồi.”
Bạch Thiều rút tay trái về lại trong túi, nội tâm bỗng sinh ra cảm giác bất lực, tựa như nói chuyện với một cục đá, Bạch Đức Thông sống chẳng khác gì một con trùng đế giày, nghe không hiểu cái gọi là ý nghĩa, cũng không ngẫm nghĩ cuộc sống bây giờ sai lầm cỡ nào.
Đối với một số người, ngu dại là lời chúc phúc của trời cao.
Bạch Thiều liếc mắt nhìn Lộ Sơ Dương, người yêu của anh vĩnh viễn biết sử dụng vũ khí thích hợp nhất, khiến đối phương mất mạng chỉ trong một chiêu, anh mở miệng: “Lần này tôi trở về, là để phân gia.”
“Phân gia?!” Bạch Đức Thông suýt chút nữa không kìm được bản tính nóng nảy cáu gắt, ông ta quen thói được mẹ và vợ mình nhường nhịn lâu rồi, nên hình thành khí chất lưu manh vô lại, cho dù tướng tá xuất chúng, nhưng vẫn trông dung tục suy bại, “Mày không kết hôn, tao cũng chưa chết, phân gia cái gì?!”
“À, nếu ông đi bóc lịch trong tù, phải chăng là có thể phân gia rồi?” Lộ Sơ Dương mỉa mai.
“Mắc gì đến mày, cần mày chõ mỏ vào?” Bạch Đức Thông máu nóng lên não, gặp người là chửi.
Nào ngờ Bạch Tú Mai đã xắn sẵn tay áo, thụi một cú vào bụng ông ta, trong lòng cô chất chứa biết bao nhiêu uất ức, muốn tìm lý do trút giận từ lâu.
“Ấy Mai Mai.” Hà Hiền Thành lấy cớ can ngăn, âm thầm tranh thủ đạp Bạch Đức Thông thêm vài cái.
Trước cổng tụ tập đông đúc bà con hàng xóm đứng hóng hớt, Bạch Tú Lan cao giọng la lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy nhà ai phân gia bao giờ hả!”
“Phân gia? Con trai Bạch Đức Thông về nhà đòi phân gia!”
“Ô, ông ba chưa chết mà đã phân gia.”
“Việc này có vẻ không ổn, thằng út của Bạch Đức Thông chẳng phải còn chưa lấy vợ à.”
“Chuyện phân gia nên để cho bà cụ trong nhà làm chủ chứ nhỉ?”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, mang theo thái độ đổ thêm dầu vô lửa, gọi to: “Gọi bà cụ đi ra giải quyết đê, Bạch Đức Thông không có lo liệu được vụ này đâu.”
Bạch Tú Trúc dắt theo con gái lững thững trở về muộn, chen qua đám đông lắm chuyện, ngỡ ngàng nhìn Bạch Tú Lan: “Chị cả, chị hai?”
“Đúng lúc lắm, Tiểu Trúc, em vào kêu bà nội đi ra phân gia.” Bạch Tú Lan nói.
“Phân gia?” Bạch Tú Trúc tiếp thu quá nhiều thông tin trong chốc lát, đầu óc xoay lòng vòng, “Tại sao lại đột nhiên phân gia?”
“Lần này em trở lại, chính là muốn phân gia.” Bạch Thiều chỉ vào Bạch Đức Thông đang mặt mày xám xịt, nói, “Ông ta đập nát ngón tay của em, chặt đứt sự nghiệp cả đời của em, em cần gì lại phải nhận một người ba như ông ta?”
“Trời ạ, Bạch Đức Thông ác độc dữ vậy.”
“Nghe nói con trai ông ta là bác sĩ, bị đập nát ngón tay thì chẳng phải không thể làm giải phẫu được nữa?”
“Ba con với nhau, nào lại thù hằn nhỏ nhen, hà cớ phải làm căng như vậy.”
“Phân gia lẹ lẹ đi, Bạch Đức Thông không phải cái thứ gì tốt lành.”
Trên tường rào nhô lên hàng loạt cái đầu, tranh nhau chen lấn xem chuyện cười của nhà hàng xóm.
Bạch Thiều chỉ vào một cái đầu mập mạp trong số đó, nói với Lộ Sơ Dương: “Cậu ta là Bạch Tiểu Thắng, trước đây hay cầm đầu bắt nạt anh.”
Bị chỉ đích danh, cái đầu mập mạp kia chợt sửng sốt, trượt chân một cái, ngã sấp mặt, khó lắm mới giành được một chỗ đẹp để hóng chuyện lại bị người khác chiếm mất. Nếu không phải năm chiếc xe hơi đậu bên tường thật sự đắt tiền, có người thậm chí sẽ đạp lên mui xe để theo dõi diễn biến trong sân.
“Chị cả có xe.” Bạch Thiều nói.
“Em sợ không đủ chỗ ngồi.” Lộ Sơ Dương nói, “Với lại, phú quý bất quy cố hương, như cẩm y dạ hành*. Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ là tài xế của anh, ông chủ Bạch nói gì em nghe nấy.”
*Nghĩa là nếu một người sau khi trở nên giàu có lại không về quê, thì chẳng khác nào mặc áo quần lộng lẫy đi trên đường lúc đêm khuya.
Bạch Thiều âm thầm cảm thán, sự lưu tâm của Lộ Sơ Dương thật sự nhiều hơn củ sen, vừa chu đáo vừa tỉ mỉ, anh hỏi: “SUV hãng nào?”
“Mercedes Benz GLC, là SUV xịn nhất trong tiệm.” Lộ Sơ Dương nói, “Về quê nên chạy Mercedes hoặc BMW, mấy hãng khác thì bà con hàng xóm người ta nhận không ra.”
“Ví dụ như Tesla của chị cả anh.” Bạch Thiều nói.
“Đúng vậy.” Lộ Sơ Dương gật đầu, hắn xách một cái túi giấy, “Em ăn ở ngoài rồi, có mua về cho anh bún trộn với canh ninh nồi đất nè.”
“Em ăn cái gì?” Bạch Thiều hỏi.
“Bún nước, đồ ăn ở đây cay quá.” Lộ Sơ Dương nói, “Em chỉ bỏ có chút ớt, mà ăn toát hết mồ hôi.”
Bạch Thiều nhận lấy cái túi, ngồi vào bàn thưởng thức bữa sáng, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, là Bạch Tú Mai gọi điện tới: “Hiều Hiều, mấy chị đến Vu Đô rồi, em nhắn địa chỉ, chị qua đón em.”
“Đủ chỗ ngồi không chị?” Bạch Thiều hỏi.
“Lão Hà lái một xe, chị lái một xe, ngồi đủ.” Bạch Tú Mai nói.
“Đạo diễn Lộ sợ ngồi không đủ, nên có thuê thêm một chiếc nữa.” Bạch Thiều húp một ngụm canh, “Em gửi địa chỉ cho chị trên WeChat.”
“Tiểu Lộ lo liệu mọi thứ thật kỹ lưỡng.” Bạch Tú Mai không tiếc lời khích lệ, “Được rồi, em ăn chậm một chút, lâu không về quê, có lẽ sẽ ăn không quen đồ cay.”
“Cũng có hơi cay.” Bạch Thiều hút một cọng bún, “Tụi em ở khách sạn đợi mọi người.”
“Ừm.” Bạch Tú Mai cúp điện thoại, nói với Bạch Tú Lan đang ngồi ở ghế phụ, “Hiều Hiều nhà chúng ta coi như tìm được một người bạn trai tri kỷ.”
“Chuyện đương nhiên, Hiều Hiều xứng đáng mà.” Bạch Tú Lan nói, “Chị nhớ Hiều Hiều khi còn bé không, mấy đứa con trai nhà người khác toàn trèo tường leo cây, đuổi gà chọc chó, Hiều Hiều của chúng ta thì chỉ biết lẽo đẽo theo sau mông ba chị em mình gọi chị ơi chị à.”
“Chị giặt quần áo, thằng bé mở to mắt ngồi xổm bên cạnh chậu phụ giúp chị.” Bạch Tú Mai kể, “Sợ tay chị bị lạnh, nó còn cầm riêng cái khăn mặt lau tay cho chị.”
“Hồi bé, Hiều Hiều có trò chích cho gà con, cầm ống tiêm đồ chơi bơm nước, xịt con gà con ướt hết, thế là bị gà mẹ rượt mổ khắp sân.” Bạch Tú Lan cười ha ha ha không dứt, “Từ nhỏ đã có tiềm chất làm bác sĩ.”
“Sau đó, thằng bé lại chịu thương chịu khó đi bắt châu chấu cho gà mẹ, để xin lỗi.” Bạch Tú Mai nói, cô nhìn thấy bảng hiệu của khách sạn, cho nên quẹo vô lăng, dừng lại ở ven đường, chỉ vào chiếc Audi sáng bóng ở cách đó không xa, “Có phải xe của Tiểu Lộ thuê không nhỉ?”
Vừa dứt lời, ven đường lại đậu thêm một chiếc Land Rover cực kỳ oách, hai chị em chợt thấy khó hiểu, Bạch Tú Lan bối rối nói: “Cái huyện nhỏ của chúng ta phát tài hả, sao lắm đại gia thế.”
Audi mở ra, Lộ Quan Thái mặc vest bước xuống, dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc.
Còn bên trong Land Rover, Công Tôn Tinh hạ cửa sổ xuống, chào hỏi với Lộ Quan Thái: “Chủ tịch Lộ, đúng lúc thế.”
Lộ Sơ Dương và Bạch Thiều kéo hành lý ra khỏi khách sạn, nhìn bốn chiếc xe ở cửa, cộng thêm chiếc Mecedes Benz mới thuê lúc sáng, Bạch Tú Lan cười nói: “Chúng ta không giống như đi phân gia, mà là đi dỡ nhà.”
“Cũng giống vậy thôi.” Bạch Tú Mai nói, “Đi, xuất phát.”
Bạch Thiều bỏ vali vào trong cốp sau, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, Lộ Sơ Dương khởi động xe, đoàn người gồm năm chiếc xe hùng dũng hiên ngang chạy về thị trấn Bạch Kiều Đầu.
Bạch Kiều Đầu là thị trấn nhỏ do thôn Bạch Kiều Đầu phát triển mà thành, bà con ở đây lấy họ Bạch là chính, xen lẫn với những dòng họ khác, toàn bộ thị trấn khoảng chừng hai trăm ngàn người, diện tích không lớn, chỉ có một lộ tuyến thương mại chủ yếu. Ba mẹ của Bạch Thiều ở phía đông thị trấn, đây từng là khu vực khó khăn nhất, tuy rằng bây giờ kinh tế phát triển, chính phủ tích cực giúp đỡ người nghèo, nhưng cũng không đạt được hiệu quả tốt đẹp gì mấy. Xung quanh là tường rào thấp xây bằng gạch đỏ, trong sân là một căn nhà nhỏ hai tầng lợp mái ngói đen kịt cùng những vách tường xám xịt, ở hai bên là chuồng gà cùng nhà kho.
Bạch Đức Thông ngồi hút thuốc trên ghế gỗ, nghe thấy tiếng dừng xe bên ngoài, còn tưởng rằng hàng xóm cố ý chắn lối ra vào nhà mình, ông ta chẳng hề ngại phiền phức đi tới cổng, vừa ngước mắt nhìn thì thấy mấy chiếc siêu xe xế xịn đủ kiểu đậu bên tường rào, chín người bước xuống khỏi xe. Ông ta sợ hết hồn, định thần nhìn kỹ lại, trong chín người kia có bóng dáng quen thuộc của con trai và con gái mình, Bạch Đức Thông tức khắc dõng dạc, làm bộ làm tịch: “Mấy đứa tụi mày còn biết đường về nhà!”
Đang dọn dẹp bên trong, Tống Xảo nghe được âm thanh của chồng mình, bèn đẩy cửa đi ra, nhìn thấy con trai út đã từ chối không về nhà hơn hai năm, trong sự kinh ngạc của bà ta mang theo chút khó tin: “Út cưng về rồi.”
“Cái thứ ăn cháo đá bát.” Bạch Đức Thông nói.
Lộ Sơ Dương thản nhiên quan sát hai người luống tuổi kia, Bạch Đức Thông cao to mạnh mẽ, diện mạo khôi ngô tuấn tú, cho dù năm tháng như một con dao, nhưng vẫn điêu khắc vẻ bề ngoài của ông ta một cách xuất chúng. Vóc dáng và khuôn mặt của Tống Xảo thì giống như tên của bà ta, nhỏ nhắn yếu ớt, đôi mắt to hai mí, không cân xứng với khuôn mặt hết sức gầy gò.
Trong sân còn có một cụ bà ốm o đang ngồi, trông có vẻ hơn tám mươi tuổi, cụ bà chậm rãi đứng lên, cố gắng mở mắt ra, phân biệt người tới là ai, nói bằng một giọng thều thào suy yếu: “Út cưng chịu về rồi?”
“Út cưng còn dẫn theo nhiều bạn bè về chung.” Tống Xảo nói, rồi đỡ cụ bà đứng dậy, nhìn Lộ Sơ Dương một cách cảnh giác, sau đó quay người dìu cụ bà vào trong nhà.
Trong sân chỉ còn Bạch Đức Thông, chín người bao vây ông ta, Lộ Sơ Dương cười hỏi: “Ông ta là ba của anh à?”
“Ừm.” Bạch Thiều duỗi tay trái ra, ấn vết sẹo hồng sẫm, cảm nhận đầu dây thần kinh trì trệ và làn da xù xì, anh thốt ra từng chữ rõ ràng một cách mạnh mẽ, “Hai năm qua, mỗi đêm tôi luôn suy nghĩ, sự tồn tại của tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì, đối với cái nhà này.”
“Có lẽ bản thân tôi chỉ có một ý nghĩa, đó là làm người con trai độc nhất trong gia đình, phải tìm một người con gái nghe lời, sinh ra đứa con trai tiếp theo cho nhà họ Bạch.” Bạch Thiều nói, “Tôi được sống trong gia phả với một hàng chữ, nhưng các chị của tôi, ngay cả gia phả cũng không vào được.”
“Tôi không muốn trở thành bản sao thứ hai của ông, ba à.” Bạch Thiều nói, “Tôi thật sự, rất hận ông.”
Bạch Đức Thông nhìn chằm chằm đứa con trai duy nhất của mình, ông ta không còn hung hăng kiêu ngạo như hai năm trước, dù trong lòng đan xen giữa phẫn nộ và kinh hãi, ông ta cũng chỉ đành cười trừ xin lỗi: “Tiểu Thiều à, ba xin lỗi con, lúc trước là do ba quá kích động, nên làm việc không suy nghĩ, con tha thứ cho ba đi, ba biết lỗi rồi.”
Bạch Thiều rút tay trái về lại trong túi, nội tâm bỗng sinh ra cảm giác bất lực, tựa như nói chuyện với một cục đá, Bạch Đức Thông sống chẳng khác gì một con trùng đế giày, nghe không hiểu cái gọi là ý nghĩa, cũng không ngẫm nghĩ cuộc sống bây giờ sai lầm cỡ nào.
Đối với một số người, ngu dại là lời chúc phúc của trời cao.
Bạch Thiều liếc mắt nhìn Lộ Sơ Dương, người yêu của anh vĩnh viễn biết sử dụng vũ khí thích hợp nhất, khiến đối phương mất mạng chỉ trong một chiêu, anh mở miệng: “Lần này tôi trở về, là để phân gia.”
“Phân gia?!” Bạch Đức Thông suýt chút nữa không kìm được bản tính nóng nảy cáu gắt, ông ta quen thói được mẹ và vợ mình nhường nhịn lâu rồi, nên hình thành khí chất lưu manh vô lại, cho dù tướng tá xuất chúng, nhưng vẫn trông dung tục suy bại, “Mày không kết hôn, tao cũng chưa chết, phân gia cái gì?!”
“À, nếu ông đi bóc lịch trong tù, phải chăng là có thể phân gia rồi?” Lộ Sơ Dương mỉa mai.
“Mắc gì đến mày, cần mày chõ mỏ vào?” Bạch Đức Thông máu nóng lên não, gặp người là chửi.
Nào ngờ Bạch Tú Mai đã xắn sẵn tay áo, thụi một cú vào bụng ông ta, trong lòng cô chất chứa biết bao nhiêu uất ức, muốn tìm lý do trút giận từ lâu.
“Ấy Mai Mai.” Hà Hiền Thành lấy cớ can ngăn, âm thầm tranh thủ đạp Bạch Đức Thông thêm vài cái.
Trước cổng tụ tập đông đúc bà con hàng xóm đứng hóng hớt, Bạch Tú Lan cao giọng la lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy nhà ai phân gia bao giờ hả!”
“Phân gia? Con trai Bạch Đức Thông về nhà đòi phân gia!”
“Ô, ông ba chưa chết mà đã phân gia.”
“Việc này có vẻ không ổn, thằng út của Bạch Đức Thông chẳng phải còn chưa lấy vợ à.”
“Chuyện phân gia nên để cho bà cụ trong nhà làm chủ chứ nhỉ?”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, mang theo thái độ đổ thêm dầu vô lửa, gọi to: “Gọi bà cụ đi ra giải quyết đê, Bạch Đức Thông không có lo liệu được vụ này đâu.”
Bạch Tú Trúc dắt theo con gái lững thững trở về muộn, chen qua đám đông lắm chuyện, ngỡ ngàng nhìn Bạch Tú Lan: “Chị cả, chị hai?”
“Đúng lúc lắm, Tiểu Trúc, em vào kêu bà nội đi ra phân gia.” Bạch Tú Lan nói.
“Phân gia?” Bạch Tú Trúc tiếp thu quá nhiều thông tin trong chốc lát, đầu óc xoay lòng vòng, “Tại sao lại đột nhiên phân gia?”
“Lần này em trở lại, chính là muốn phân gia.” Bạch Thiều chỉ vào Bạch Đức Thông đang mặt mày xám xịt, nói, “Ông ta đập nát ngón tay của em, chặt đứt sự nghiệp cả đời của em, em cần gì lại phải nhận một người ba như ông ta?”
“Trời ạ, Bạch Đức Thông ác độc dữ vậy.”
“Nghe nói con trai ông ta là bác sĩ, bị đập nát ngón tay thì chẳng phải không thể làm giải phẫu được nữa?”
“Ba con với nhau, nào lại thù hằn nhỏ nhen, hà cớ phải làm căng như vậy.”
“Phân gia lẹ lẹ đi, Bạch Đức Thông không phải cái thứ gì tốt lành.”
Trên tường rào nhô lên hàng loạt cái đầu, tranh nhau chen lấn xem chuyện cười của nhà hàng xóm.
Bạch Thiều chỉ vào một cái đầu mập mạp trong số đó, nói với Lộ Sơ Dương: “Cậu ta là Bạch Tiểu Thắng, trước đây hay cầm đầu bắt nạt anh.”
Bị chỉ đích danh, cái đầu mập mạp kia chợt sửng sốt, trượt chân một cái, ngã sấp mặt, khó lắm mới giành được một chỗ đẹp để hóng chuyện lại bị người khác chiếm mất. Nếu không phải năm chiếc xe hơi đậu bên tường thật sự đắt tiền, có người thậm chí sẽ đạp lên mui xe để theo dõi diễn biến trong sân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook