Bạch Lộ
-
Chương 21: Hi, bác sĩ
“Chị Chu Yến, chị Chu Yến.”
Hai cảnh sát trẻ tuổi đứng giữa đại sảnh phòng khám, bọn họ gọi lại Chu Yến đang buồn phiền chán nản: “Chúng tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát Triều Dương, về vụ việc y nháo ban nãy, chúng tôi muốn tìm chị để điều tra thêm tình hình, làm phiền chị theo chúng tôi về đồn để lập một chút biên bản.”
Bạch Thiều vội đuổi theo bóng lưng của Chu Yến vào đại sảnh, đúng lúc gặp phải cô đang bị cảnh sát ngăn cản, anh nói: “Chị Chu Yến, đợi một chút.”
“Số điện thoại chị ghi ở đây, là hoàn toàn có thể liên lạc với chị chứ?” Bạch Thiều hỏi, “Sau này chúng tôi sẽ gọi cho chị để hỏi thăm tình huống của cháu bé.”
“Đây là số điện thoại di động của tôi.” Chu Yến nói, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của đứa nhỏ, “Tôi phải lên thành phố làm công, thằng bé giao cho bà ngoại nó chăm sóc.”
“Xin hỏi ba của cháu bé…” Bạch Thiều hỏi.
“Chạy rồi.” Chu Yến lạnh lùng nói, “Không cần đàn ông, tôi cũng có thể nuôi thằng bé lớn.”
“Là như vầy, vì hành động dũng cảm làm việc nghĩa của chị lúc nãy, chúng tôi sẽ xin với bệnh viện một phần tiền thưởng, đến khi nhận tiền thì tôi sẽ liên hệ với chị.” Bạch Thiều nói, “Nuôi con không dễ dàng, mong chị cân nhắc.”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi rất cần.” Chu Yến cực kỳ có nguyên tắc, cô không muốn nhận lấy tiền quyên góp riêng tư, nhưng cũng sẽ không từ chối số tiền mình xứng đáng có được, cô cầm lấy cây bút mà Bạch Thiều đưa tới, viết cách thức liên lạc với bản thân và mẹ mình, “Nếu như tôi bận, không nhận điện thoại được, có thể gọi cho số của mẹ tôi.”
“Được.” Bạch Thiều nói.
Hai cảnh sát đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện xong, mở miệng hỏi, “Anh là bác sĩ bị thương trong vụ y nháo ban nãy phải không, làm phiền anh cũng theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Cả Công Tôn Tinh, chủ nhiệm Hoàng, bác sĩ Thân với hai nhân viên bảo vệ cũng được cảnh sát mời về đồn, thế là nữ luật sư Vũ Dứu Hoa đang nói chuyện với chủ nhiệm Hoàng cũng đi theo.
Một nhóm người mặc áo blouse trắng hùng dũng tiến vào đồn, làm các cảnh sát trực ban tưởng trong đồn xảy ra chuyện lớn gì mà bọn họ không biết.
“Chúng tôi đã rõ ràng tình huống cụ thể, cảm ơn các bác, các anh, các chị đã phối hợp.” Anh cảnh sát làm biên bản nói, “Không làm mất thời gian của mọi người nữa, nếu lúc sau có vấn đề gì khác, chúng tôi sẽ liên hệ lại.”
Đồn cảnh sát cách bệnh viện không xa, chủ nhiệm Hoàng đi ở bên cạnh Chu Yến, dò hỏi dự định của cô.
“Chị mua vé tàu của ngày hôm nay à?” Chủ nhiệm Hoàng hỏi.
“Ngày mai bác ạ, hôm nay cháu tìm một nhà trọ nghỉ tạm.” Chu Yến nói.
Chủ nhiệm Hoàng móc ra năm trăm tệ khỏi ví, mở tay của Chu Yến giao cho cô: “Chị cầm đi, mua chút đồ cho cháu bé, ngày hôm nay may mắn nhờ có chị.” Ông thở dài, “Tay trái của Tiểu Bạch vốn bị thương, nếu không nhờ chị ngăn cản, có lẽ tay của cậu ấy đã không giữ được nữa.”
“Cháu không biết tại sao lại có người lại hận bác sĩ.” Chu Yến nói.
“Ôi.” Chủ nhiệm Hoàng như hiểu thấu nói, “Có lẽ bọn họ hận chúng tôi không đánh bại được tử thần.”
Đứa bé nằm trong lòng Chu Yến khóc oa oa, chắc là bị đói bụng, Chu Yến bỏ năm trăm tệ vào túi, nói: “Cháu dẫn thằng bé đi ăn một chút.”
“Đi thôi.” Chủ nhiệm Hoàng đứng ở ven đường bắt một chiếc taxi, ông mở cửa cho Chu Yến lên xe, “Đi đường bình an nhé.”
“Cảm ơn bác.” Chu Yến không biết đã nói bao nhiêu lời cảm ơn, cô đóng cửa xe, vẫy tay với các bác sĩ, chiếc taxi nhanh chóng xa dần.
“Tiểu Bạch, chúng ta cũng về nhà thôi.” Công Tôn Tinh nói, “Cô em nhắn tin cho thầy, bảo đã nấu cơm xong rồi.” Ông giơ tay vẫy một chiếc taxi, thở dài một hơi, “Mệt chết đi được.”
Bạch Thiều cúi đầu tiến vào taxi, anh đặt tay phải lên tay trái, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đừng đè lên vết thương.” Công Tôn Tinh cằn nhằn vỗ tay phải của Bạch Thiều một cái, “Sớm muộn gì thầy cũng bị em chọc tức chết.”
Bạch Thiều nhìn hành động khoa trương giống như bị kích động của Công Tôn Tinh, có hơi buồn cười, anh mím chặt môi, nỗ lực banh ra một đường thẳng, anh tạm thời coi việc Công Tôn Tinh nói nhiều là do ông sợ phải đối mặt với Trương Cát.
“Đi ra ngoài một chuyến lại làm thằng bé bị thương?” Đầu ngón tay của Trương Cát sắp chọc đến mũi Công Tôn Tinh, “Ông thật là giỏi quá đó Công Tôn Đại Kỳ.”
“Cô đừng trách thầy ạ.” Bạch Thiều vội vàng ngăn cản cái vá của cô mình, “Thầy đang khám bệnh cho người ta, em ra ngoài rót nước, không khéo đụng phải y nháo.”
“Thầy với trò, người nào cũng mắc mệt.” Trương Cát trừng Bạch Thiều một chút, “Em bị thương thì ngồi yên trên ghế sô pha đi, chen vô bếp làm cái gì.”
Người phụ bếp từ Bạch Thiều biến thành Công Tôn Tinh, so với học trò thông minh cần mẫn, Công Tôn Tinh làm một sai hai, chủ nhiệm khoa oai phong ở ngoài lại bị bà xã mắng đến nỗi ngóc đầu lên không nổi.
Bạch Thiều ngồi trên sô pha xem tivi, nói thật anh xem không vô, lòng bàn tay cứ đau nhức âm ỉ. Bánh Bao đang cuộn tròn nằm nghỉ trong ổ chó, chợt ngửi thấy mùi thuốc nhạt nhẽo và mùi máu tanh, nó hơi ngửi ngửi, nhấc chân chạy ra, dịch đến bên chân Bạch Thiều ngồi xuống, đôi mắt tròn vo đen bóng nhìn bàn tay trái quấn đầy băng gạc của anh.
“Anh bị thương rồi.” Bạch Thiều nói với Bánh Bao, “Khoảng thời gian này không nấu cơm cho nhóc ăn được.”
Bánh Bao run run lỗ tai, nó nhấc hai chân trước lên bám vào đầu gối của Bạch Thiều, như thể hết sức quan tâm đến thương tích của anh.
“Lo cho anh à.” Bạch Thiều hạ thấp tay trái, kề vào mũi của chú chó trắng, “Xem đi.”
Bánh Bao ngửi một cái, chú chó tuổi trung niên điềm tĩnh hiếm khi lại kêu ra một tiếng gâu gâu yếu ớt.
“Bánh Bao đau lòng em đó.” Công Tôn Tinh bưng một đĩa cà chua xào trứng gà ra khỏi nhà bếp, “Lại, ăn cơm.”
Bạch Thiều đứng lên, ngồi vào bàn, áy náy nói: “Không giúp được việc gì ạ.”
“Thầy em quả thật không giúp được việc gì.” Trương Cát bực mình nói, “Tay chân vụng về.”
Công Tôn Tinh không dám tức giận cũng không dám hé răng, ông cầm đũa gắp cho Bạch Thiều một miếng thịt ba chỉ xào, “Dùng cơm không nói chuyện, ăn đi.”
“Ngày mai Tiểu Bạch lại đây đi, tay em sao nấu cơm được.” Trương Cát nói.
“Không được ạ, ngày mai bạn em đến thăm em.” Bạch Thiều nói, “Em cảm ơn cô.”
“Tiểu Lộ à.” Công Tôn Tinh hỏi.
“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu.
“Thằng nhóc này.” Công Tôn Tinh tự dưng nói một cách kỳ quặc, “Biết lo cho người nóng, biết chăm cho kẻ lạnh quá ta.”
“Ai thế?” Trương Cát hỏi.
“Một đạo diễn, đang quay phim tài liệu ở bệnh viện chỗ anh.” Công Tôn Tinh nói, “Luôn quan tâm chăm sóc Tiểu Bạch, không biết là phương pháp gì nữa.”
“Dù là phương pháp gì, chỉ cần đối xử tử tế với Tiểu Bạch nhà chúng ta.” Trương Cát nói, “Chứ đừng như cái thằng nhóc hồi trước, thứ gì đâu không.” Bà căm tức cắn một miếng ớt xanh áp chảo, “Món này không tệ, thầy em làm đấy, em ăn thử đi.” Bà kẹp một miếng ớt xanh giòn cay bỏ vào bát của Bạch Thiều.
“Là bạn bè thôi ạ.” Bạch Thiều giải thích, “Mới quen biết, không có quan hệ gì khác.”
“Ừ ừ ừ.” Công Tôn Tinh nói, “Cuộc sống độc thân tự do biết bao, không cần phải suy nghĩ đến mấy chuyện có hay không có.” Ông nhìn tay trái của Bạch Thiều, “Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để vết thương dính nước, nhớ nói với chị em một tiếng.”
Nhờ Công Tôn Tinh nhắc nhở, Bạch Thiều mới sực nhớ ra ngày mai Bạch Tú Lan sẽ đến thăm anh, trong lòng lập tức hẫng một nhịp.
“Mới hai ngày không gặp, em lại bị thương nữa rồi?”
Sáng mùng hai tết, Bạch Tú Lan đẩy cửa nhà Bạch Thiều, vừa nhìn thấy bàn tay trái bị băng kín mít của anh, giọng nói của cô chợt cao vút, “Cái nghề bác sĩ của em là cái nghề xui xẻo gì thế.”
Bạch Thiều vội đóng cửa lại, để phòng ngừa giọng nói to tiếng của Bạch Tú Lan làm phiền hàng xóm, anh nói: “Ngày hôm qua trong bệnh viện xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì, chị nhớ em phụ trách phòng chăm sóc cuối đời cơ mà.” Bạch Tú Lan nói, “Các ông già, bà già bị phán không sống quá hai ngày bật dậy khỏi giường đánh em hả?”
“Cũng không có phát sinh kỳ tích y học đâu chị.” Bạch Thiều cười khổ, “Khoa khác xảy ra y nháo, em đỡ cho người ta một chút.”
“Ù ôi, em thật đúng là Lôi Phong sống.” Bạch Tú Lan khom lưng đặt sữa bò và quýt xuống, rồi vén tay áo lên, “Em đừng làm gì hết, để chị nấu cơm, em muốn ăn gì?”
“Trong tủ lạnh có sủi cảo mang về từ nhà thầy em.” Bạch Thiều nói, “Chị, hôm qua chị đi đâu ăn?”
“Ăn ở nhà, nấu lẩu với hội chị em.” Bạch Tú Lan nói, “Mẹ có gọi điện cho chị, nhưng lúc đó đang bận, không có trả lời.”
Hai chị em bận rộn đến chập tối, thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên, Bạch Tú Lan hỏi: “Hôm nay em có khách hả?”
“À, vâng.” Bạch Thiều mở cửa, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Lộ Sơ Dương xách túi lớn túi nhỏ kèm thêm giọng lồng tiếng của hắn: “Kính coong kính coong ——”
“Mệt muốn xỉu, chín giờ bay, bốn giờ hạ cánh, xà quần một trận, rốt cuộc cũng gặp được anh.” Lộ Sơ Dương nói.
“Ai đó.” Bạch Tú Lan xuất hiện bên cạnh Bạch Thiều, “Đạo diễn Lộ?”
“Ơ, chị của anh cũng ở đây à.” Lộ Sơ Dương lúng túng sờ mũi.
Bạch Thiều đỡ vali và balô của hắn, nói: “Vào đi.” Lộ Sơ Dương câu nệ dịch vô trong nhà, rất giống một cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
“Cậu ăn tối chưa?” Bạch Thiều hỏi.
“Chưa.” Lộ Sơ Dương nói, hắn nhìn chằm chằm vào tay trái của Bạch Thiều, “Tay anh còn ổn chứ?”
“Nghỉ ngơi mấy hôm là khỏe.” Bạch Thiều nói, “Trong tủ lạnh có sủi cảo, để tôi đi nấu một chút.”
“Đừng, anh đừng cử động.” Lộ Sơ Dương nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, “Để tôi nấu cho.”
Hai cảnh sát trẻ tuổi đứng giữa đại sảnh phòng khám, bọn họ gọi lại Chu Yến đang buồn phiền chán nản: “Chúng tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát Triều Dương, về vụ việc y nháo ban nãy, chúng tôi muốn tìm chị để điều tra thêm tình hình, làm phiền chị theo chúng tôi về đồn để lập một chút biên bản.”
Bạch Thiều vội đuổi theo bóng lưng của Chu Yến vào đại sảnh, đúng lúc gặp phải cô đang bị cảnh sát ngăn cản, anh nói: “Chị Chu Yến, đợi một chút.”
“Số điện thoại chị ghi ở đây, là hoàn toàn có thể liên lạc với chị chứ?” Bạch Thiều hỏi, “Sau này chúng tôi sẽ gọi cho chị để hỏi thăm tình huống của cháu bé.”
“Đây là số điện thoại di động của tôi.” Chu Yến nói, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của đứa nhỏ, “Tôi phải lên thành phố làm công, thằng bé giao cho bà ngoại nó chăm sóc.”
“Xin hỏi ba của cháu bé…” Bạch Thiều hỏi.
“Chạy rồi.” Chu Yến lạnh lùng nói, “Không cần đàn ông, tôi cũng có thể nuôi thằng bé lớn.”
“Là như vầy, vì hành động dũng cảm làm việc nghĩa của chị lúc nãy, chúng tôi sẽ xin với bệnh viện một phần tiền thưởng, đến khi nhận tiền thì tôi sẽ liên hệ với chị.” Bạch Thiều nói, “Nuôi con không dễ dàng, mong chị cân nhắc.”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi rất cần.” Chu Yến cực kỳ có nguyên tắc, cô không muốn nhận lấy tiền quyên góp riêng tư, nhưng cũng sẽ không từ chối số tiền mình xứng đáng có được, cô cầm lấy cây bút mà Bạch Thiều đưa tới, viết cách thức liên lạc với bản thân và mẹ mình, “Nếu như tôi bận, không nhận điện thoại được, có thể gọi cho số của mẹ tôi.”
“Được.” Bạch Thiều nói.
Hai cảnh sát đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện xong, mở miệng hỏi, “Anh là bác sĩ bị thương trong vụ y nháo ban nãy phải không, làm phiền anh cũng theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Cả Công Tôn Tinh, chủ nhiệm Hoàng, bác sĩ Thân với hai nhân viên bảo vệ cũng được cảnh sát mời về đồn, thế là nữ luật sư Vũ Dứu Hoa đang nói chuyện với chủ nhiệm Hoàng cũng đi theo.
Một nhóm người mặc áo blouse trắng hùng dũng tiến vào đồn, làm các cảnh sát trực ban tưởng trong đồn xảy ra chuyện lớn gì mà bọn họ không biết.
“Chúng tôi đã rõ ràng tình huống cụ thể, cảm ơn các bác, các anh, các chị đã phối hợp.” Anh cảnh sát làm biên bản nói, “Không làm mất thời gian của mọi người nữa, nếu lúc sau có vấn đề gì khác, chúng tôi sẽ liên hệ lại.”
Đồn cảnh sát cách bệnh viện không xa, chủ nhiệm Hoàng đi ở bên cạnh Chu Yến, dò hỏi dự định của cô.
“Chị mua vé tàu của ngày hôm nay à?” Chủ nhiệm Hoàng hỏi.
“Ngày mai bác ạ, hôm nay cháu tìm một nhà trọ nghỉ tạm.” Chu Yến nói.
Chủ nhiệm Hoàng móc ra năm trăm tệ khỏi ví, mở tay của Chu Yến giao cho cô: “Chị cầm đi, mua chút đồ cho cháu bé, ngày hôm nay may mắn nhờ có chị.” Ông thở dài, “Tay trái của Tiểu Bạch vốn bị thương, nếu không nhờ chị ngăn cản, có lẽ tay của cậu ấy đã không giữ được nữa.”
“Cháu không biết tại sao lại có người lại hận bác sĩ.” Chu Yến nói.
“Ôi.” Chủ nhiệm Hoàng như hiểu thấu nói, “Có lẽ bọn họ hận chúng tôi không đánh bại được tử thần.”
Đứa bé nằm trong lòng Chu Yến khóc oa oa, chắc là bị đói bụng, Chu Yến bỏ năm trăm tệ vào túi, nói: “Cháu dẫn thằng bé đi ăn một chút.”
“Đi thôi.” Chủ nhiệm Hoàng đứng ở ven đường bắt một chiếc taxi, ông mở cửa cho Chu Yến lên xe, “Đi đường bình an nhé.”
“Cảm ơn bác.” Chu Yến không biết đã nói bao nhiêu lời cảm ơn, cô đóng cửa xe, vẫy tay với các bác sĩ, chiếc taxi nhanh chóng xa dần.
“Tiểu Bạch, chúng ta cũng về nhà thôi.” Công Tôn Tinh nói, “Cô em nhắn tin cho thầy, bảo đã nấu cơm xong rồi.” Ông giơ tay vẫy một chiếc taxi, thở dài một hơi, “Mệt chết đi được.”
Bạch Thiều cúi đầu tiến vào taxi, anh đặt tay phải lên tay trái, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đừng đè lên vết thương.” Công Tôn Tinh cằn nhằn vỗ tay phải của Bạch Thiều một cái, “Sớm muộn gì thầy cũng bị em chọc tức chết.”
Bạch Thiều nhìn hành động khoa trương giống như bị kích động của Công Tôn Tinh, có hơi buồn cười, anh mím chặt môi, nỗ lực banh ra một đường thẳng, anh tạm thời coi việc Công Tôn Tinh nói nhiều là do ông sợ phải đối mặt với Trương Cát.
“Đi ra ngoài một chuyến lại làm thằng bé bị thương?” Đầu ngón tay của Trương Cát sắp chọc đến mũi Công Tôn Tinh, “Ông thật là giỏi quá đó Công Tôn Đại Kỳ.”
“Cô đừng trách thầy ạ.” Bạch Thiều vội vàng ngăn cản cái vá của cô mình, “Thầy đang khám bệnh cho người ta, em ra ngoài rót nước, không khéo đụng phải y nháo.”
“Thầy với trò, người nào cũng mắc mệt.” Trương Cát trừng Bạch Thiều một chút, “Em bị thương thì ngồi yên trên ghế sô pha đi, chen vô bếp làm cái gì.”
Người phụ bếp từ Bạch Thiều biến thành Công Tôn Tinh, so với học trò thông minh cần mẫn, Công Tôn Tinh làm một sai hai, chủ nhiệm khoa oai phong ở ngoài lại bị bà xã mắng đến nỗi ngóc đầu lên không nổi.
Bạch Thiều ngồi trên sô pha xem tivi, nói thật anh xem không vô, lòng bàn tay cứ đau nhức âm ỉ. Bánh Bao đang cuộn tròn nằm nghỉ trong ổ chó, chợt ngửi thấy mùi thuốc nhạt nhẽo và mùi máu tanh, nó hơi ngửi ngửi, nhấc chân chạy ra, dịch đến bên chân Bạch Thiều ngồi xuống, đôi mắt tròn vo đen bóng nhìn bàn tay trái quấn đầy băng gạc của anh.
“Anh bị thương rồi.” Bạch Thiều nói với Bánh Bao, “Khoảng thời gian này không nấu cơm cho nhóc ăn được.”
Bánh Bao run run lỗ tai, nó nhấc hai chân trước lên bám vào đầu gối của Bạch Thiều, như thể hết sức quan tâm đến thương tích của anh.
“Lo cho anh à.” Bạch Thiều hạ thấp tay trái, kề vào mũi của chú chó trắng, “Xem đi.”
Bánh Bao ngửi một cái, chú chó tuổi trung niên điềm tĩnh hiếm khi lại kêu ra một tiếng gâu gâu yếu ớt.
“Bánh Bao đau lòng em đó.” Công Tôn Tinh bưng một đĩa cà chua xào trứng gà ra khỏi nhà bếp, “Lại, ăn cơm.”
Bạch Thiều đứng lên, ngồi vào bàn, áy náy nói: “Không giúp được việc gì ạ.”
“Thầy em quả thật không giúp được việc gì.” Trương Cát bực mình nói, “Tay chân vụng về.”
Công Tôn Tinh không dám tức giận cũng không dám hé răng, ông cầm đũa gắp cho Bạch Thiều một miếng thịt ba chỉ xào, “Dùng cơm không nói chuyện, ăn đi.”
“Ngày mai Tiểu Bạch lại đây đi, tay em sao nấu cơm được.” Trương Cát nói.
“Không được ạ, ngày mai bạn em đến thăm em.” Bạch Thiều nói, “Em cảm ơn cô.”
“Tiểu Lộ à.” Công Tôn Tinh hỏi.
“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu.
“Thằng nhóc này.” Công Tôn Tinh tự dưng nói một cách kỳ quặc, “Biết lo cho người nóng, biết chăm cho kẻ lạnh quá ta.”
“Ai thế?” Trương Cát hỏi.
“Một đạo diễn, đang quay phim tài liệu ở bệnh viện chỗ anh.” Công Tôn Tinh nói, “Luôn quan tâm chăm sóc Tiểu Bạch, không biết là phương pháp gì nữa.”
“Dù là phương pháp gì, chỉ cần đối xử tử tế với Tiểu Bạch nhà chúng ta.” Trương Cát nói, “Chứ đừng như cái thằng nhóc hồi trước, thứ gì đâu không.” Bà căm tức cắn một miếng ớt xanh áp chảo, “Món này không tệ, thầy em làm đấy, em ăn thử đi.” Bà kẹp một miếng ớt xanh giòn cay bỏ vào bát của Bạch Thiều.
“Là bạn bè thôi ạ.” Bạch Thiều giải thích, “Mới quen biết, không có quan hệ gì khác.”
“Ừ ừ ừ.” Công Tôn Tinh nói, “Cuộc sống độc thân tự do biết bao, không cần phải suy nghĩ đến mấy chuyện có hay không có.” Ông nhìn tay trái của Bạch Thiều, “Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để vết thương dính nước, nhớ nói với chị em một tiếng.”
Nhờ Công Tôn Tinh nhắc nhở, Bạch Thiều mới sực nhớ ra ngày mai Bạch Tú Lan sẽ đến thăm anh, trong lòng lập tức hẫng một nhịp.
“Mới hai ngày không gặp, em lại bị thương nữa rồi?”
Sáng mùng hai tết, Bạch Tú Lan đẩy cửa nhà Bạch Thiều, vừa nhìn thấy bàn tay trái bị băng kín mít của anh, giọng nói của cô chợt cao vút, “Cái nghề bác sĩ của em là cái nghề xui xẻo gì thế.”
Bạch Thiều vội đóng cửa lại, để phòng ngừa giọng nói to tiếng của Bạch Tú Lan làm phiền hàng xóm, anh nói: “Ngày hôm qua trong bệnh viện xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì, chị nhớ em phụ trách phòng chăm sóc cuối đời cơ mà.” Bạch Tú Lan nói, “Các ông già, bà già bị phán không sống quá hai ngày bật dậy khỏi giường đánh em hả?”
“Cũng không có phát sinh kỳ tích y học đâu chị.” Bạch Thiều cười khổ, “Khoa khác xảy ra y nháo, em đỡ cho người ta một chút.”
“Ù ôi, em thật đúng là Lôi Phong sống.” Bạch Tú Lan khom lưng đặt sữa bò và quýt xuống, rồi vén tay áo lên, “Em đừng làm gì hết, để chị nấu cơm, em muốn ăn gì?”
“Trong tủ lạnh có sủi cảo mang về từ nhà thầy em.” Bạch Thiều nói, “Chị, hôm qua chị đi đâu ăn?”
“Ăn ở nhà, nấu lẩu với hội chị em.” Bạch Tú Lan nói, “Mẹ có gọi điện cho chị, nhưng lúc đó đang bận, không có trả lời.”
Hai chị em bận rộn đến chập tối, thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên, Bạch Tú Lan hỏi: “Hôm nay em có khách hả?”
“À, vâng.” Bạch Thiều mở cửa, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Lộ Sơ Dương xách túi lớn túi nhỏ kèm thêm giọng lồng tiếng của hắn: “Kính coong kính coong ——”
“Mệt muốn xỉu, chín giờ bay, bốn giờ hạ cánh, xà quần một trận, rốt cuộc cũng gặp được anh.” Lộ Sơ Dương nói.
“Ai đó.” Bạch Tú Lan xuất hiện bên cạnh Bạch Thiều, “Đạo diễn Lộ?”
“Ơ, chị của anh cũng ở đây à.” Lộ Sơ Dương lúng túng sờ mũi.
Bạch Thiều đỡ vali và balô của hắn, nói: “Vào đi.” Lộ Sơ Dương câu nệ dịch vô trong nhà, rất giống một cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
“Cậu ăn tối chưa?” Bạch Thiều hỏi.
“Chưa.” Lộ Sơ Dương nói, hắn nhìn chằm chằm vào tay trái của Bạch Thiều, “Tay anh còn ổn chứ?”
“Nghỉ ngơi mấy hôm là khỏe.” Bạch Thiều nói, “Trong tủ lạnh có sủi cảo, để tôi đi nấu một chút.”
“Đừng, anh đừng cử động.” Lộ Sơ Dương nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, “Để tôi nấu cho.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook