Ngày hôm sau, Tô Viêm vừa tỉnh dậy liền lôi hạt giống ra thử thúc nó lên.

Tô Viêm nhìn chằm chằm mất một giờ, cố sử dụng dị năng của mình.

Cậu phát hiện mình thúc hạt giống củ cải cũng không nổi mà buồn bã.

Tuy rằng tiểu thuyết có đề cập qua dị năng giả hệ mộc từ cấp 0 đến cấp 1 khả năng phát huy không lớn.

Nhưng mãi đến giờ Tý mới thấy được một mẩu xanh con con đáng thương, Tô Viêm không thể tin được bị đả kích.

Cậu yên lặng, đem miếng rau này bỏ vào tô mì gói, sau đó úp mì lại.

Địu mớ, nhắm mắt lại mà ăn thôi.

Tô Viêm ngồi một bên chờ mì nở, cái năng lực rách nát vậy mà đem đi đánh nhau có mà gãi ngứa.

Hơn nữa lúc tu luyện dị năng phải lén lúc, chắn chắn tốc độ thăng cấp sẽ chậm.

Ôi, nhớ nhung cái không gian của nam chính quá.

Tô Viêm kiểm tra đồ ăn, xem ra phải giảm khẩu phần ăn lại.

Ài, muốn gia nhập tiểu đội Tần Trạch Vũ, không có dị năng thì sao mà vào, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp trà trộn vào mới được.

Nếu không sau này tới đồ ăn vặt cũng không có mà ăn.

Đi theo nam chính mới là chính đạo, ngày ngày ăn sung mặc sướng.

Tô Viêm tưởng tượng tới sinh hoạt tràn đầy hạnh phúc về sau mà không nhịn được nuốt nước miếng.

Cậu cắn mì gói, nhắm mắt mà ngẫm, hình như lợi thế-ưu điểm của mình cũng không nhiều là mấy....Tô Viêm buồn bực ăn xong mì gói rồi rửa bát, sau đó ngó ra ngoài cửa sổ nhìn.


Căn hộ mà Tô Viêm thuê là nhà mặt phố, lúc này trên đường rất yên tĩnh, vắng vẻ không một ai.

Chỉ có đôi khi nghe thấy tiếng gió thổi lá cây sào sạt.

Cảnh tượng mưa rền gió dữ ngày hôm qua biến mất như chưa từng xảy ra.

Vũng nước đọng trên mặt đất chứng minh cho chuyện tối qua không phải giả.

Tuy rằng mưa gió đã ngừng, nhưng mây đen trên trời xám xịt một mảng không hề giảm.

Tô Viêm biết việc này sẽ tiếp tục ba ngày mới hết, sau ba ngày thì địa ngục mới chính thức bắt đầu.

Cậu không biết vì sao mình tỉnh lại sớm, cũng không để ý mấy.

Cậu nghĩ có lẽ đây là cái bàn tay vàng duy nhất của kẻ xuyên không như cậu, chẳng có lợi cũng chẳng có hại.

Híp híp mắt một hồi, cậu đến mép giường đem thanh trường đao ra cằm chắc trên tay, sau đó vác bô lô leo núi trên lưng bẹp bẹp chuẩn bị ra cửa.

Tranh thủ thời gian không có ai có thể đi thu thập càng nhiều vật tư càng tốt.

Hơn nữa nếu thật sự tìm được vật kia đối với mình càng có lợi.

Nếu đụng phải tang thi gì đó, vừa hay kiểm tra thành quả một tháng rèn luyện không ngừng.

Tô Viêm trộm mở cửa, chân nhẹ nhàng tiến ra ngoài.

Trên hàng lang cũng yên tĩnh như đường phố, Tô Viêm không vì sự an toàn khác thường này mà thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác.

Trong [Mạt thế khuynh thành], không ít người có năng lực vẫn tử ẹo vì tự cao tự đại.

Tô Viêm không dám ỷ mạnh, cậu hiểu rõ sức mạnh của mình cũng chẳng hơn người khác là bao.


Thứ hai, trong mạt thế, người có năng lực mạnh lại không tự mãn đi kinh doanh muối cũng không ít.

Tô Viêm không thể không cảnh giác, sợ rằng cũng có người cũng tỉnh lại sớm như mình đột nhiên xổng ra cho mình một ngụm, nghĩ mà thấy tim đau.

Tuy nhiên, nếu có dị năng giả thức tỉnh sớm cũng có thể tổ đội vượt qua khoảng thời gian này.

Nhưng Tô Viêm cự tuyệt gia nhập tổ đội, mình là đệ của nam chính mà.

Đương nhiên đó chỉ là trong suy nghĩ của Tô Viêm, có thể gặp được người anh em như vậy, có thể tin được hay không là chuyện khác, nói chi tới chuyện dễ dàng kết nhóm.

Mạt thế thì thiếu gì người đâm một nhát sau lưng đồng đội, đếm mà không hết.

Tô Viêm không đơn thuần như vậy, chuyện dễ dàng tin tưởng người khác, cậu cũng không ngốc, cậu vẫn còn muốn giữ mạng.

Dọc trên đường đều thật an tĩnh, không có âm thanh nào, cũng chẳng có tiếng mèo khó kêu, cực kì yên tĩnh.

Tô Viêm an toàn di chuyển tới nơi cần đến.

Hiện ra trước mắt là một tòa nhà độ sộ, Tô Viêm ngẩng đầu nhìn lên trang trí hoa mỹ kia, không ngậm miệng lại được, cái cửa thôi mà cũng làm đẹp tới thế thì bên trong còn tới mức nào.

Hẳn đã làm không ít người tự ti, thực sự quá đẹp.

Đây là siêu thị lớn nhất Thấm Viên trấn, khu siêu thị Thấm Viên trấn rất nổi tiếng.

Ước chừng có bảy tám tầng, hơn phân nửa đều bán đồ ăn.

Nơi này không chỉ là nơi bán sỉ thực phẩm lớn nhất Thấm Viên mà còn bán cả ngọc thạch, đá quý địa phương.

Thấm Viên trấn dù nổi danh là nơi sản xuất lúa mạch bột mì lớn nhất mà còn sản xuất cả ngọc thạch.


Tuy rằng số lượng ngọc thạch không lớn, có thể nói là tương đối ít.

Nhưng không biết do đất đai hay phong thủy mà mỗi lần Thấm Viên trấn sản xuất ngọc thạch đều chiếm 80% sản phẩm chất lượng cao của thành phố A.

Hiện tượng lạ này làm không ít người mê ngọc thạch nổi tiếng đổ xô đến tìm hiểu.

Nhưng không một ai có thể tìm ra, giải thích được.

Dần dần người ta cũng không để ý vấn đề này nữa, dù bọn họ có tra ra, có thể sản xuất ngọc thạch là đủ rồi, nguyên nhân gì đều tốt.

Tô Viêm kéo vành mũ lưỡi trai xuống, nhìn xung quanh quan sát một hồi, xác nhận không có ai đằng sau.

Lập tức vác thanh đao trên tay treo lên ba lô, sau đó lấy một thanh đoản đao ra nạy cửa.

Trang hoàng bên trong quả nhiên xa hoa như Tô Viêm nghĩ, Tô Viêm quay lưng đóng cửa lại sau đó đi thẳng vào thang máy bấm lên tầng 4.

Càng cách thứ đồ vật kia càng gần, Tô Viêm trong lòng kích động, tay nắm chuôi đao càng chặt.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Tô Viêm nhìn ra cửa cảnh giác.

Chờ một chút, xác định không có gì nguy hiểm mới chậm rãi ra ngoài.

Dù tiểu thuyết không viết có gì nguy hiểm ở đây nhưng Tô Viêm không thể không phòng bị, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Tuyệt đối không để bản thân bị gì.

Cậu chậm rãi đi đường, không gian yên lặng chỉ có tiếng chân của Tô Viêm lại làm cậu thêm bất an.

Không phải cậu nghĩ nhiều nhưng khó có cơ hội, cái đồ vật kia nhất định mình phải lấy được.

­Trong hồi ức của Tô Viêm về [Mạc thế khuynh thành], hồi tưởng mãi mới tìm được một cái bàn tay vàng không phải của nam chính.

Vì đảm bảo cuộc sống về sau, bằng mọi giá phải lấy được thứ kia.

Tô Viêm vừa nghĩ vừa đi tới chỗ đó.

Tuy trong sách từng mô tả qua nhưng đứng giữa quầy ngọc thạch hồi lâu cậu mới tìm được khối ngọc bội đó.


Tô Viêm nhìn khối ngọc bội trong vắt ánh tím liền mừng rỡ.

Cậu cắt ngón tay rĩ máu bôi lên, nhìn khối ngọc hút vết máu vừa bôi, ấn đường giữa hai mày cậu lúc này mới hoàn toàn buông lỏng.

Trong [Mạt thế khuynh thành], khối ngọc bội này thuộc về một tên pháo hôi nho nhỏ bị nam chính xử lý ở thành phố A.

Tuy rằng không gian trong ngọc bội không lớn, chỉ có 50 mét vuông, lại không thể chứa vật sống.

Nhưng ở nơi này, Tô Viêm như người khát tìm được nước.

Có càng nhiều bàn tay vàng thì sinh tồn trong mạt thế càng được đảm bảo.

Trong tình huống không thể tùy tiện sử dụng dị năng, bản thân cũng không có năng lực gì nhiều, cậu càng trân quý khối ngọc bội này.

Cho nên khi nghĩ tới bàn tay vàng be bé không thuộc sở hữu của nam chính, cậu không chút do dự chạy tới chỗ này đem nó nhận chủ.

Dù trong lòng cảm thấy hơi có lỗi với đồng nghiệp pháo hôi kia, nhưng nghĩ tới việc mình cũng cắm flat-pháo hôi, áy náy trong lòng tiêu tán không ít.

Đằng nào thì anh cũng chết, chết xong cũng không dùng đến ngọc bội thì không bằng cho tui xin luôn nha.

Tô Viêm nhìn nhìn khối ngọc bội một lúc rồi đeo lên cổ.

Cậu rời tầng này, còn có nhiều việc phải làm.

Nhanh chóng rời đi miễn cho có việc ngoài ý muốn xảy ra.

Tô Viêm chạy tới quầy bán gạo, mì địa phương.

Đem đồ ăn nhét vào không gian đến khi không gian chỉ còn một nửa.

Cậu chạy tới chỗ thực phẩm đông lạnh, trực tiếp càn quét, mặt kệ là đóng hộp hay ăn chín, sửa thịt nước khoáng linh tinh.

Một hồi đảo qua đảo lại, nhét cho đến khi không chừa một kẽ nào trong không gian.

Tô Viêm lúc này mới vừa lòng, thu tay lại về nhà..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương