Bạch Liên Hoa Nghịch Tập
Chương 17: Pháo hôi và pháo hôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

67820_114037608756897_306514013_n_zpsb6d26fbb

“Liên Hoa nháy mắt lộ ra vẻ mặt si mê, trời ơi giò heo rất dụ hoặc”


Liên Hoa ăn cơm mà trong lòng run sợ, Tưởng Tư Vũ luôn liếc hắn, nhất là khi hắn duỗi đũa đến đĩa gà mật. 〒_〒 Chị hai, tôi đây xin phép được gọi cô một tiếng chị được không? Đừng có trừng mắt nữa!

Ăn no, Liên Hoa lại ngồi trên ghế không chịu đi. Lần này đến phiên hắn trừng Tưởng Tư Vũ! Ai kêu mày làm cho anh mày ăn không thoải mái, anh mày cũng muốn trừng mày.

Tưởng Tư Vũ bị Liên Hoa nhìn cho cả người không được tự nhiên, cơm cũng ăn không vô nữa! Dùng mắt ra sức bắn đao, liếc Liên Hoa, Liên Hoa không chút sứt mẻ. Haizz, anh mày nói mắt đao của mày còn kém giò heo nhiều lắm, cấp bậc không đủ đâu! Lại nói, không phải là pháo hôi chị em ruột sao? Vậy chị hay em gái chạy đi đâu rồi? Hơn nữa trong truyện hình như không nhắc đến chuyện giò heo từng tiếp xúc với bọn họ? Vậy cô ta đến đây chính là việc lạ!

“Anh Hạ, nếm thử chân gà mật này đi! Em phải tốn rất nhiều tâm tư đó!” Tưởng Tư Vũ không chịu nghiêm túc ăn cơm, còn muốn đùa giỡn giò heo. Hô hô, mày không phát hiện cả đám đàn ông mà động thủ trên bàn thì sẽ không còn gì sao?

“Cái nào?” Đầu Hạ Chí từ trong bát ngẩng lên.

“Cái này!” Tưởng Tư Vũ thấy Hạ Chí đáp lời, vui vẻ chỉ vào một chỗ.

“(⊙_⊙) Hửm? “

“Cái kia! ⊙▽⊙”, một cái đĩa trụi lủi nằm ở nơi đó, một chút nước sốt còn lại cũng không có!

“Cái gì?” Miệng Hạ Hành Văn phun ra một đống xương gà, hàm hàm hồ hồ nói chuyện: “À, ăn rất ngon.”

Tưởng Tư Vũ quả thực sắp bị cơn giận oanh tạc. Liên Hoa vui vẻ xem tuồng, pháo hôi tiểu thư này thật thú vị!

Tưởng Tư Vũ siết siết đũa khiến nó vang lên khanh khách.

“Này, nhẹ tay một chút! Cô không biết là dị năng giả khí lực rất lớn sao? Siết đũa chặt như vậy lỡ gãy thì làm sao? Hiện tại mỗi một phân tài nguyên đều rất quý giá!” Hạ Hành Văn tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu.

“Phụt…” Liên Hoa không phúc hậu cười ra tiếng, mấy gã đàn ông còn lại đang có mặt trên bàn cơm đều chịu đựng muốn nội thương.

Tưởng Tư Vũ xanh mặt: “Anh Hạ…” Nước mắt dâng tròng, bộ dáng hết sức điềm đạm đáng yêu.

Đáng tiếc bộ dạng mỹ nhân suy yếu mà dùng trên người giò heo thì giống như đang cho người mù xem! Đây là lý do mà giò heo chán ghét Bạch Liên Hoa nhất không phải sao? Giò heo chỉ thích đàn ông thôi, không biết sao? Kính nhờ em gái tìm hiểu tin tức rõ ràng rồi hãy hành động nha!

Tưởng Tư Vũ: “…” Ngu ngốc, không hiểu phong tình! Căm giận liếc mắt Liên Hoa một cái. Bà đây ăn cơm!

Tưởng Tư Vũ: “…” Trên bàn chỉ còn lại vài cái đĩa không, những món mùi vị không tồi còn bị người liếm qua một lần!

Liên Hoa: “Phụt…”

Ai kêu cô ngồi trên bàn cơm cùng một lũ sói đói mà cứ thích làm màu! Nhanh tay thì có, chậm thì không!

“Ăn xong rồi chứ?” Hạ Chí đặt câu hỏi.

Chúng đàn ông gật đầu.

“Ngày mai chúng ta đi theo quân đội rời khỏi S thị, hôm nay là ngày chuẩn bị cuối cùng! Phải chú ý nơi nào chắc không cần tôi nhiều lời đi!”

“Đúng vậy, cậu chủ / lão đại!”

Liên Hoa nhìn mà hai mắt tỏa ánh sáng, ôi, giò heo ra lệnh cho đàn em quả thực đẹp trai đến ngây người. Liên Hoa nghĩ đến hình tượng cô vợ nhỏ của mình, không xong, trái tim đập lỗi một nhịp!

“Chủ nhân! Chủ nhân!” Thanh âm Liên Ngọc vang lên.

“Đầu nấm đáng khinh! Thì ra mày còn sống!” Liên Hoa hữu khí vô lực.

Liên Ngọc: “…” Ông đây đương nhiên còn sống! Về sau cũng sẽ vẫn còn sống! Còn có, không được gọi ông đây là đầu nấm đáng khinh!

“Chủ nhân thân ái, người ta đã tiêu hóa xong quả tiến hóa rồi!” Liên Ngọc quá lười để sửa đúng.

“Phải không? Chúc mừng!”

Liên Ngọc: “…” Nói ra cái này đâu phải để khen.

“Chủ nhân! Cậu chẳng lẽ không có cái gì khác muốn nói với tui sao” Thanh âm Liên Ngọc đột nhiên cao lên.

“Nói cái gì? Baby,you are so good!”

Liên Ngọc: “…” Thôi, tốt nhất đừng nói nữa!

“Này, cho cậu…” Liên Ngọc cũng im lặng, tại sao mình lại nhặt được một tên chủ nhân không hiểu phong tình như vậy! Thật bi thương!

Liên Hoa cấm lấy cái nấm con nhìn như bị ép dẹp chảy nước, nhìn còn không giống nấm! -_-///

“Mày không thể đẻ ra một loại khác sao” Liên Hoa nhịn không được hỏi!

“Cậu còn muốn một cây nấm đẻ ra quả táo, lại từ quả táo đẻ ra quả lê sao?” Liên Ngọc xù lông, kêu ra tiếng trong đầu Liên Hoa: “Cậu thật không biết thưởng thức! Chủ nhân à!”

“Không không không! Tao chỉ là đánh cái ví dụ thôi! Nấm ăn ngon nhất! Ừ! Ăn ngon nhất!” Liên Hoa vì lỗ tai mình mà tranh thủ trấn an, không là tâm linh yếu ớt của manh sủng sẽ chịu không nổi! Mấy thứ này đã vượt qua ngoài tầm thưởng thức rồi biết không!

“Đúng! Nấm là thứ xinh đẹp nhất trên thế giới!”

Liên Hoa: “…” Đồ không biết xấu hổ! Không đúng, Liên Ngọc vốn không có mặt mũi để mà xấu hổ!

Bốp một tiếng, đem ý thức lơ mơ của Liên Hoa kéo lại.

“Họ Bạch kia, anh Hạ đang nói chuyện với cậu mà cậu cũng dám thất thần, cậu cũng quá xem thường anh Hạ rồi!” Tưởng Tư Vũ rít gào lên với Liên Hoa.

Đầu năm nay các bé gái đều dũng mãnh nhanh nhẹn như vậy sao? Liên Hoa ngoáy ngoáy lỗ tai, bình tĩnh nói: “Làm sao có thể! Tôi đương nhiên không có xem thường anh Chí, tôi vẫn luôn đặt anh ấy trong lòng!” Sau đó vô tội nhìn cô ta, trên mặt rõ ràng đang hỏi, sao mày lại nói tao không tôn trọng hắn?

Tưởng Tư Vũ bị nghẹn, hai mắt trợn trắng: “Anh Hạ! Anh nhìn kìa!” Tưởng Tư Vũ dời mục tiêu.

“Tốt lắm, cứ như vậy đi! Bạch tiểu thiếu gia, cậu về sau ở đội hậu cần đi! Dì Lý sẽ nói cho cậu biết nên làm cái gì!” Hạ Chí giải quyết dứt khoát.

Nà ní! Hậu cần?

“Anh Chí, sao anh lại nói vậy!!” Liên Hoa quả thực sợ ngây người, hắn không cần phải ở đội hậu cần đâu, hậu cần chỉ dành cho mấy mẹ mấy dì mấy thím thôi! Không đi chiến đấu, là đàn ông rất không có mặt mũi đó biết không!

Hạ Chí nhìn Liên Hoa, Liên Hoa khẩn trương nhìn Hạ Chí: “Cậu nói xem?” Còn cao thấp đánh giá thân hình nhỏ xinh gầy yếu của Liên Hoa. Khí tràng phóng ra liên tục!

Anh mày không phải gà què! Liên Hoa thật muốn túm cổ áo giò heo kêu to! Nhưng sự thật là Liên Hoa… héo, khí tràng của giò heo quá lớn, pháo hôi ngăn không được! T^T Thế giới này thật là tàn khốc! Liên Hoa than thở, thuận tay đem cái nấm bị ép dẹp bỏ vào miệng.

Liên Hoa: “…”

Đậu má! Dược lực bạo phát, mana tăng!

Liên Hoa chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng to lớn xâm nhập vào thân thể, đè ép khiến hắn suýt nổ mạnh! Tên đồng đội đáng khinh này! Anh mày sớm muộn gì cũng bị mày chơi chết! Liên Hoa khóc không ra nước mắt, hiện tại chỉ có thể dùng hết toàn lực áp chế, hắn hiện tại chỉ muốn trở lại phòng mình, ngồi thiền hấp thu năng lượng. Mặt hắn nghẹn đỏ bừng, bắt đầu vặn vẹo.

“Sao? Cậu không hài lòng?” Hạ Chí thấy thần sắc Liên Hoa bất thường, nghĩ rằng hắn không hài lòng với an bài của mình.

“…” Liên Hoa nói không ra lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu! Nếu chọc như giò heo nổi nóng, vậy không ổn!

“Nói!” Hạ Chí tới gần Liên Hoa, ánh mắt không ngừng đâm vào người hắn. Liên Hoa chỉ cảm thấy khoảng cách này quá gần, gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người giò heo, hắn không biết gọi đây là hương vị gì, chỉ cảm thấy rất dễ chịu. Lại nhìn nhìn giò heo, chỉ cảm thấy hàng lông mi như một phiến quạt nhỏ của giò heo run run, khiến tâm hắn ngứa. Thấp xuống chút nữa xem, bởi vì Liên Hoa đang ngồi, mà giò heo thì đứng khom thắt lưng, cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo đều có thể nhìn thấy!

Liên Hoa nháy mắt lại lộ ra vẻ mặt si mê (ˉ﹃ˉ), trời ơi giò heo rất dụ hoặc! Liên Hoa kiên quyết cho rằng giò heo phạm quy! Rất đáng ghét, lại đi sử dụng mỹ nhân kế với hắn! Chẳng lẽ giò heo muốn khiến hắn mê muội, rồi lại hung hăng đá hắn, sao đó là một màn ngược thân ngược tâm của Bạch Liên Hoa sao?

Thần sắc Hạ Chí đột nhiên rất quái dị, lui về phía sau một bước cách xa Liên Hoa. Giò heo lại làm sao vậy? Liên Hoa rất kỳ quái.

“Cậu…” Giò heo muốn nói lại thôi: “Cậu có cần lau một chút không?” Hạ Chí có điểm rối rắm.

Lau cái gì?

“Cho cậu!” Hạ Hành Văn giống như u linh từ đâu hiện ra, quăng một cái khăn tay lên mũi Liên Hoa!

Liên Hoa sửng sốt, kéo khăn tay xuống thì thấy… ⊙▽⊙ anh mày chảy máu mũi, anh mày chảy máu mũi! Liên Hoa suýt tý đã nhảy cao ba thước.

“Tuy rằng cậu chủ của tôi rất đẹp… à không! Rất tuấn tú! Cậu cũng không nên nhìn đến mức chảy máu mũi đi!” Hạ Hành Văn khoa trương nói.

Liên Hoa: “…”

Anh đây là do dược lực bạo phát! Không phải do sắc tâm nổi lên! Liên Hoa nói không nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Hạ Chí, lại oan uổng nhìn Hạ Hành Văn, khóc chạy đi mất. Anh mày thế mà làm hỏng hết rồi! Đầu nấm đáng khinh, mày chờ đấy!

Hạ Chí: “…”

Hạ Hành Văn: “…”

Liên Ngọc: “…” Sao đột nhiên thấy thật lạnh! Chẳng lẽ mùa đông đến rồi sao? Ầy, vẫn là ngủ tiếp!

Liên Hoa một đường che mặt trở lại phòng mình, khóa kỹ cửa lập tức ngồi xếp bằng trên giường dẫn dắt nguồn năng lượng tuần hoàn! Cổ năng lượng này cực lớn, nếu không tranh thủ tiêu hóa thì sẽ chết mất! Liên Hoa chỉ cảm thấy thân thể đau nhức, xương cốt, cơ bắp đều như sắp nổ mạnh!

Ngồi thiền đến hơn nửa đêm, Liên Hoa rốt cục tiêu hóa xong năng lượng nấm, hắn rốt cục thăng lên cấp hai! Liên Hoa đứng dậy, cư nhiên còn phát hiện mình cao ra! Ứ có sai! 1m70 hơn một chút! 〒_〒 thật sự tốt quá! Liên Hoa rất muốn cười lớn ba tiếng, bất quá vẫn nhịn xuống!

“Liên Ngọc ~~ Tiểu Ngọc Nhi ~~” Liên Hoa dùng thanh âm mất hồn kêu Liên Ngọc.

“Chuyện gì?” Liên Ngọc mất hứng ngủ vì đang ngủ một nửa thì bị đánh thức, hơn nữa hiện tại chủ nhân rất kỳ quái!

“Cây nấm đó là cái gì? Có còn không?” Liên Hoa nịnh nọt hỏi.

“Cậu làm gì? Không có! Cậu muốn cái gì?!” Liên Ngọc lập tức cảnh giác đứng lên!

“Tui cho ra một cây đã mệt chết khiếp rồi biết không? Nếu không có quả tiến hóa cũng không cho ra được đâu! Bộ tưởng dễ lắm hả?! Cậu đúng là tên lòng tham không đáy, cậu là tên chủ nhân xấu xa, cậu không biết thông cảm! Ngao ngao ngao, đồ xấu xa! Hu hu, phận tui sao lại khổ như vậy! Hu hu! Sao lại khổ như vậy!” Liên Ngọc lăn lộn khóc lóc om sòm!

Liên Hoa: “…”

“Được rồi được rồi! Tao không cần!” Liên Hoa tranh thủ an ủi Liên Ngọc, ma âm xuyên não của Liên Ngọc thật sự khiến hắn chịu không nổi.

Liên Ngọc: “…” Hừ! Đối phó với tên chủ nhân lòng tham không đáy thì chỉ có chiêu này là hữu dụng, ông đây là siêu cấp thiên tài!

“Không cần sao?” Liên Ngọc yếu đuối hỏi.

“Ừ ừ! Mày đừng có khóc!” Liên Hoa liên tục gật đầu. Tổ tông đừng quậy nữa!

“Vậy thì tốt!” Liên Ngọc lập tức ngưng khóc: “Tui muốn ngủ, đừng ồn ào!”

Liên Hoa: “…” Hắn rất có một loại cảm giác vừa mới bị lừa gạt!

Được rồi, dù sao cũng hơn nửa đêm, nên ngủ thôi!

Cho nên nói, sủng vật như thế nào thì chủ nhân như thế ấy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương