Bách Hợpgl Hiệp Khách Hành
-
Chương 47: Vây săn
Sắc mặt Tần Cô Đồng trầm xuống như nước, nhìn chằm chằm vào bóng đen, trong tay cầm hoành đao chuẩn bị hành động.
"Vù" tiếng gió gào thét dữ dội, mây đen tản ra, ánh trăng trong nháy mắt lưu chuyển, bao phủ khắp trời đất.
Bóng đen kia hóa ra là sơn tiêu, hình như nó đang bị trọng thương, cơ thể co rút lại, bước đi khó khăn chậm chạp.
Tần Cô Đồng nhất thời đau lòng, vội vàng ra ngoài.
Ngày thường, khi sơn tiêu nhìn thấy Tần Cô Đồng, nó sẽ vui sướng mà hoa chân múa tay, đối với nàng vừa sợ vừa ưa thích. Nhưng lúc này, nó không phát ra âm thanh nào, ngay cả thân hình cũng co lại một nửa.
Tần Cô Đồng khịt mũi, cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc, không khỏi nhíu mày, không thể mắng Thuý Vi Tử, chỉ có thể oán trách, "Sao ngươi dám liều mạng với hắn, Thuý Vi Tử tiền bối cũng vậy, xuống tay nặng như vậy."
Trong khi nói, nàng đưa tay ra để giúp sơn tiêu.
Sơn tiêu không phát ra âm thanh nhưng cứng ngắc giơ hai cánh tay lên, đôi mắt đen u ám, giống như hai lỗ đen. Trên mỗi mí mắt có khâu 2 đường chỉ màu tối để kéo mí mắt không bị sụp xuống.
"Hả?" Tần Cô Đồng kinh ngạc.
Cả người sơn tiêu phủ đầy lông, trên ngực có một chỗ bị trụi, là do Tần Cô Đồng dùng dao cắt đi. Ngày thường, nó rất để ý, thấy người nhìn vào thì dùng tay chặn lại. Đôi khi Tần Cô Đồng và tiểu dã nhân cố tình trêu chọc nó, nó sẽ trèo lên cây và giận dỗi nửa ngày.
Mặt trăng phản chiếu lên tuyết, ánh sáng rõ mồn một. Tần Cô Đồng nhìn thấy một ấn ký mờ trên chỗ bị trụi trên ngực của sơn tiêu.
Nàng đỡ sơn tiêu lên và cúi đầu xuống nhìn nó.
Trên làn da tái nhợt có một vết hồng nhạt. Nó trông giống như... một vũng máu?
Quả thật, giống như có máu thấm vào, lau xong vẫn còn vết tích nông!
Lông tơ trên người Tần Cô Đồng dựng ngược, tay trái đỡ lấy bên hông của sơn tiêu, cảm giác mềm mại lạnh lẽo. Và cánh tay lông tơ trên vai nàng cũng lạnh ngắt không chút sinh khí!
Trong lòng nàng còn đang kinh ngạc, thân thể đã kịp phản ứng, trong nháy mắt liền muốn lui về phía sau.
Móng vuốt của sơn tiêu, ban đầu mềm mại vô lực như nước, giờ bấu chặt vào vai nàng như một cái kẹp sắt. Những chiếc móng sắc nhọn ngay lập tức xuyên qua vải và đâm vào cơ thể.
Máu tuôn ra, đau thấu xương. Trái lại, tâm tình của Tần Cô Đồng chùng xuống, nàng dùng lòng bàn tay trái của mình đánh vào bên hông của sơn tiêu. Ném hoành đao, nhảy lên không trung, tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ. Hàn quang lóe lên, trảm ở giữa cổ sơn tiêu.
- Soạt!
Lưỡi kiếm giống như cắt đậu phụ, không có bất kỳ cảm giác trì trệ nào. Một trảm ấy, đầu của sơn tiêu bay lên không trung.
Tần Cô Đồng đột nhiên tỉnh lại, trong lòng chợt run rẩy. Nhưng trong phút chốc, nỗi đau biến thành sự tức giận, cổ tay vung hoành đao, muốn chẻ đôi đầu của sơn tiêu. Bàn tay trái truyền đến cảm giác đau nhói. Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, không khỏi "á" một tiếng, loạng choạng hai bước, trực tiếp ngã xuống.
Sơn tiêu không đầu phát ra một tiếng "xoẹt", bộ lông của nó bị xé rách, giống như một chiếc áo da, chậm rãi rơi xuống đất.
Khi da của sơn tiêu bong ra từng mảng, lộ ra một người không có khuôn mặt. Khuôn mặt của hắn giống như được bao phủ bởi một miếng da, ngũ quen chỉ có những nét chập chùng, không có mắt, mũi, miệng và tai.
Trước mắt Tần Cô Đồng đen kịt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, chỉ nghe hắn cười hai tiếng liền biến mất không thấy. Tần Cô Đồng cắn đầu lưỡi, tầm nhìn rõ ràng hơn một chút, nàng cố gắng đứng dậy khỏi tuyết. Đưa mắt nhìn bốn phía, chẳng có ai, nào đâu thấy sơn tiêu? Nào đâu oán trách người?
Nàng sửng sốt một lúc rồi nhìn xuống tay mình, tay trái tím đen, lòng bàn tay bị một vật sắc nhọn hình tròn đâm xuyên qua. Cái lỗ tròn cỡ đồng xu có ba vết nứt, máu đen tràn ra, trông vô cùng kinh khủng.
Tần Cô Đồng cắn chặt răng, nhắm mắt lại, đột nhiên một đạo hàn quang tràn ra, cực kỳ sắc bén. Nàng xé toạc vạt áo. Ấn vào bả vai, thấy vẫn còn cảm giác, nàng nhanh chóng quấn ba vòng, dùng răng cắn một đầu rồi buộc chặt. Mũi chân vẩy lên, hoành đao rơi vào tay phải. Không chút do dự, nàng rạch ba nhát vào cánh tay trái.
Nhìn thấy khe hở của vết thương kì lạ, nàng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Lúc này, toàn thân nàng bị thương và trúng độc, nhưng nàng dần bình tĩnh lại, định khí ngưng thần. Bước đi vững vàng, nàng nhanh chóng trở về phòng. Nghiêng người đẩy nhẹ Tiêu Thanh Thiển, trầm giọng gọi: "Thanh Thiển, tỉnh lại đi."
Cả người Tiêu Thanh Thiển rất nóng, yếu ớt đáp: "...Hả?"
Tần Cô Đồng không có thời gian hỏi rõ, nàng vén chăn lên, cầm lấy áo ngoài khoác lên người nàng ấy. Vác lấy Tiêu Thanh Thiển trên vai, nàng nhặt Sương Hoa Kiếm nhét vào thắt lưng, vội vàng đi vào chính điện.
Đột nhiên xuất hiện dị thường như vậy, nhất định trong phái Thái Hoà này có chuyện quỷ quái!
Cẩn thận suy nghĩ, không hoàn toàn loại trừ chuyện có liên quan đến Diệp Ẩn Tử. Nhưng hiện tại... bước chân Tần Cô Đồng mềm nhũn, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất. Trên đường đi, ngoài dấu chân của nàng trên tuyết, còn có những giọt máu đen. Trên tuyết trắng và sạch sẽ, đặc biệt dễ thấy.
Tần Cô Đồng cắn đầu lưỡi, làm cho mình tỉnh táo. Nhìn thấy cửa sau của chính điện gần ngay trước mặt, nàng lập tức kinh ngạc.
Ngay cả khi có yêu ma quỷ quái, Diệp Ẩn Tử tiền bối chắc chắn có thể đạo cao một trượng1.
"Bùm!"
Tần Cô Đồng đá tung cửa điện và nhìn thấy Diệp Ẩn Tử đang đứng trước mặt nàng. Đạo bào của Diệp Ẩn Tử vẫn như cũ, tóc thì hơi rối và sắc mặt không tốt.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Tần Cô Đồng tái nhợt, hô hấp đứt quãng, sắp ngã xuống. Trong lòng Diệp Ẩn Tử cả kinh, nàng ta chưa kịp nổi giận thì đã vươn tay ra để sờ cổ tay của Tần Cô Đồng. Tần Cô Đồng gặp nàng ta như gặp cứu tinh, nàng cười yếu ớt, thở hổn hển nói: "Tiền bối... Xin ngài hãy..." Nói xong, nàng đặt Tiêu Thanh Thiến xuống, đỡ nàng ấy ngồi vào trong góc.
Diệp Ẩn Tử liếc nhìn hai người, lông mày càng nhăn, "Nàng không tốt, ngươi còn tệ hơn. Mau ngồi xuống, bần đạo sẽ giúp ngươi ép độc huyết ra."
Tần Cô Đồng chịu đựng cơn đau dữ dội, quan sát sắc mặt, thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Ẩn Tử, dường như không phải là giả, nàng thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, không thể kiên trì được nữa, cơ thể mềm nhũn, đứng dựa vào cửa.
Diệp Ẩn Tử đưa tay ra và kéo nàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thanh Thiển.
Diệp Ẩn Tử ấn hai ngón tay vào huyệt Thiên Phủ trên cánh tay trái của nàng và chuẩn bị vận công. Không biết khí lực của Tần Cô Đồng đến từ đâu, nhưng với một cú đẩy bằng tay phải đã đẩy ra cánh tay của Diệp Ẩn Tử.
Diệp Ẩn Tử khó hiểu, lập tức quát lớn: "Hồ đồ! Ngươi muốn chết sao?"
Tần Cô Đồng choáng váng và sắc mặt biến thành màu đen. Nghe vậy thì mở mắt ra, dựa đầu vào cánh cửa màu son, cười rạng rỡ, nói: "Rất sợ chết. Chỉ là người nọ có thể giết ta dễ dàng, nhưng hắn không làm vậy. Ta nghĩ... hắn đến đây vì tiền bối."
Khí độc tấn công tim nàng, ngay cả đau đớn cũng không còn cảm giác được. Một nửa cơ thể nàng tê liệt và run rẩy không kiểm soát. Nhưng nụ cười trên mặt nàng không hề giảm bớt, trong mắt tinh quang lấp lánh, càng phát ra khí phách, "Ta không sợ chết, nhưng ta sợ người chết, càng sợ người chết vì ta."
Nhìn thấy đôi môi mỏng và tím tái của nàng, Diệp Ẩn Tử biết rằng khí độc đang lan rộng và sợ rằng đầu óc đã không còn thanh tỉnh. Nhưng không biết sức lực ở đâu mà vẫn cương quyết ngửa hàm dưới, nghiến chặt răng không phát ra tiếng rên.
Tần Cô Đồng lo lắng cho Tiêu Thanh Thiển, nghiêng đầu nhìn lại và thoáng một lúc đã ngất đi. Thấy vậy, trong lòng Diệp Ẩn Tử thở dài, bi thương mà cười một tiếng, ngạo nghễ nói: "Bây giờ, bần đạo chỉ sợ thiên đạo."
Nói xong, nàng ta điểm vài chỗ trên người Tần Cô Đồng, phong ấn tất cả huyệt mạch. Một tay bấm huyệt Thiên Phủ trên cánh tay trái, tay kia chỉ vào giữa hai lông mày của Tần Cô Đồng. Nội lực giống như nước biển, từ từ rót vào sông hồ.
Lúc này, ngoài điện, gió mưa gào thét.
Trong mơ hồ, giống như có ai đó đang nói, vui đùa ầm ĩ.
Diệp Ẩn Tử cau mày, trấn tĩnh không nhìn. Một lúc sau, nàng ta khẽ cử động cổ, lặng lẽ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thấy vô số hình ảnh méo mó phản chiếu trên giấy dán cửa và cửa sổ.
Tựa như,
Sân Thái Cực chật kín người.
Ngọn lửa chập chờn, những bóng người vặn vẹo kia không ngừng lay động, càng ngày càng gần, trên cửa ra vào, cửa sổ, bóng trên tường cũng càng lúc càng lớn. Và bọn họ nói chuyện cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
"Sư tỷ, vì sao giết ta!"
"Sư thúc tổ, đừng giết ta! Đừng giết ta!"
"Sư phụ! Sư phụ! Là ta, đừng giết ta!"
"Sư tỷ, đầu của ta rơi xuống, đau quá, đau quá, đau quá a!"
"Sư tôn... Sư tôn... Ta là Huyền Đạo! Tim ta, tim ta, trái tim của ta bị đâm!"
"Sư tỷ, ngươi làm sao có thể giết hại đồng môn!
"Sư tôn, ngươi thật tàn nhẫn!"
Hết người này đến người khác, mơ hồ và thê lương, kêu rên không ngừng.
Con ngươi của Diệp Ẩn Tử đột nhiên thu lại, lông tóc đều dựng đứng và những hạt mồ hôi lăn dài vì căng thẳng. Không có gió thổi nhưng đạo bào màu xanh xám vẫn bay phấp phới. Nội lực dồi dào dường như mất kiểm soát, biển lặng đang gào thét và sóng lớn đang dâng trào. Sông hồ làm sao cầm nổi sóng to gió lớn như vậy!
Tần Cô Đồng cảm thấy đau đớn dữ dội, đặc biệt là khi nàng hôn mê, mọi bộ phận trên cơ thể như nổ tung. Giống như Thái Sơn đè đầu, tứ chi và thân thể đều vỡ vụn, tất cả đều chìm trong bùn và máu. Lục phủ ngũ tạng đảo lộn và trộn lẫn với nhau thành bột nhão.
"—Khụ!" Nàng há miệng phun ra một ngụm máu, tỉnh táo lại một chút, nàng mở mắt ra. Cơ thể run rẩy, hai mắt đỏ thẫm và như muốn phun ra máu.
Diệp Ẩn Tử ổn định lại tinh thần, điều hòa nội lực.
Ngoài đại sảnh gió thảm mưa sầu, tiếng gào thét cầu xin không ngừng vang lên!
Diệp Ẩn Tử vô cùng tức giận, khí huyết trong lồng ngực như sôi trào. Nàng ta vung tay áo về phía cửa điện, chỉ nghe thấy một tiếng "két", hai cánh cửa lớn màu chu sa mở ra.
Tần Cô Đồng cảm thấy ngũ tạng như nứt ra, mỗi tiếng thở dốc là tim đau nhói. May mắn thay, đầu óc nàng vẫn còn minh mẫn, nên nàng mở mắt và nhìn xung quanh. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, nơi đó bị bao phủ bởi một màn sương máu, giữa màu đỏ tươi có rất nhiều người đứng ngoài cửa.
Lờ mờ, không phân biệt được tướng mạo, chỉ thấy đạo bào và pháp quan, giống như môn nhân của Thái Hoà.
Người đứng đầu, mặt đẹp như viên ngọc quý, mặc áo đạo sĩ, tay cầm một thanh kiếm dài. Trên ngực có một lỗ thủng lớn, máu tươi phun ra, đạo bào nhuốm máu.
Hắn ngơ ngác nhìn Diệp Ẩn Tử, khóe miệng có vết máu, mở miệng nói: "Sư tôn, ngươi thật là tàn nhẫn!"
Trong lòng Tần Cô Đồng kinh hãi thì nghe thấy một tiếng hét to. Con ngươi của Diệp Ẩn Tử thu lại, kình khí quanh thân bắn ra bốn phía, cuồng phong đột nhiên nổi lên, càn quét bốn phía. Xích sắt bên hông giống như một con rồng bơi ra khỏi vực sâu, đâm thẳng người tới!
Các môn nhân của Thái Hoà giống như những con chim sợ hãi, chạy tán loạn.
Xích sắt mất đi mục tiêu thì rơi xuống lẻng kẻng.
Diệp Ẩn Tử dường như không chú ý và loạng choạng đi đến cửa, chỉ thấy những bóng người chạy nháo nhác, vừa chạy vừa la hét trên sân Thái Cực. Những ngọn đuốc bị lật ngược và đốt cháy nhà, những chiếc rương được mở ra, vàng bạc châu báu vương vãi khắp nơi. Dưới ánh lửa, hoàng kim chói mắt, bạch ngọc trong veo, lung linh sáng chói khiến lòng người dao động, ma mị mê hoặc.
Lão đạo sĩ tóc hoa râm, cầm một chuỗi Nam Hải đàn châu, ôm ngực gào khóc: "Sư tỷ, đừng giết ta!"
Thiếu niên choai choai quỳ trên đống vàng thỏi, dập đầu cầu xin, trên trán máu chảy ròng ròng, "Sư thúc tổ! Sư thúc tổ! Ta sai rồi, ta sai rồi!"
Trong đêm mưa to như trút nước, đùng đùng, rửa máu thành sông.
Diệp Ẩn Tử cầm Thanh Phong Kiếm trong tay, nhìn xác chết khắp nơi trên mặt đất, trái tim bình tĩnh lạ thường.
Phật tìm kiếp sau, Đạo tu kiếp này.
Tội lỗi của kiếp này thì kiếp này phải trả.
- - Giết!
Chú thích:
1. Trích "Đạo cao nhất xích, ma cao nhất trượng; Đạo cao nhất trượng, ma thượng đầu nhơn. Dịch nghĩa: Đạo cao 1 thước thì ma cao 1 trượng, Đạo cao 1 trượng thì ma cao khỏi đầu người. (Xích và trượng là công cụ dùng để đo chiều dài của người Trung Quốc cổ xưa, theo đó 1 xích ~ 2 tấc Tây, 1 trượng = 10 xích). Điều này có nghĩa là khi ta bắt đầu khởi tâm tu tập ắt sẽ gặp các chướng ngại của cái bản ngã, chấp trước. Mỗi khi ta muốn làm điều tốt thì ngay lập tức có những yếu tố ngăn cản. Thế nên, một khi có kẻ gian làm "ma" thì ta phải làm sao để sống "đạo". Ta phải cố gắng để "đạo" phải cao hơn "ma" thì chân lý, công lý mới có điều kiện phát huy sáng tỏ.
2. Mũi là khiếu của Phế. Phế thông với thiên khí qua mũi. Đối với con người, Phế là phủ của khí, vì vậy gọi là Thiên Phủ (Trung Y Cương Mục). Vị trí: Ở bờ trong bắp cánh tay trong, dưới nếp nách trước 3 thốn nơi bờ ngoài cơ 2 đầu cánh tay, trên huyệt Xích Trạch 6 thốn.
"Vù" tiếng gió gào thét dữ dội, mây đen tản ra, ánh trăng trong nháy mắt lưu chuyển, bao phủ khắp trời đất.
Bóng đen kia hóa ra là sơn tiêu, hình như nó đang bị trọng thương, cơ thể co rút lại, bước đi khó khăn chậm chạp.
Tần Cô Đồng nhất thời đau lòng, vội vàng ra ngoài.
Ngày thường, khi sơn tiêu nhìn thấy Tần Cô Đồng, nó sẽ vui sướng mà hoa chân múa tay, đối với nàng vừa sợ vừa ưa thích. Nhưng lúc này, nó không phát ra âm thanh nào, ngay cả thân hình cũng co lại một nửa.
Tần Cô Đồng khịt mũi, cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc, không khỏi nhíu mày, không thể mắng Thuý Vi Tử, chỉ có thể oán trách, "Sao ngươi dám liều mạng với hắn, Thuý Vi Tử tiền bối cũng vậy, xuống tay nặng như vậy."
Trong khi nói, nàng đưa tay ra để giúp sơn tiêu.
Sơn tiêu không phát ra âm thanh nhưng cứng ngắc giơ hai cánh tay lên, đôi mắt đen u ám, giống như hai lỗ đen. Trên mỗi mí mắt có khâu 2 đường chỉ màu tối để kéo mí mắt không bị sụp xuống.
"Hả?" Tần Cô Đồng kinh ngạc.
Cả người sơn tiêu phủ đầy lông, trên ngực có một chỗ bị trụi, là do Tần Cô Đồng dùng dao cắt đi. Ngày thường, nó rất để ý, thấy người nhìn vào thì dùng tay chặn lại. Đôi khi Tần Cô Đồng và tiểu dã nhân cố tình trêu chọc nó, nó sẽ trèo lên cây và giận dỗi nửa ngày.
Mặt trăng phản chiếu lên tuyết, ánh sáng rõ mồn một. Tần Cô Đồng nhìn thấy một ấn ký mờ trên chỗ bị trụi trên ngực của sơn tiêu.
Nàng đỡ sơn tiêu lên và cúi đầu xuống nhìn nó.
Trên làn da tái nhợt có một vết hồng nhạt. Nó trông giống như... một vũng máu?
Quả thật, giống như có máu thấm vào, lau xong vẫn còn vết tích nông!
Lông tơ trên người Tần Cô Đồng dựng ngược, tay trái đỡ lấy bên hông của sơn tiêu, cảm giác mềm mại lạnh lẽo. Và cánh tay lông tơ trên vai nàng cũng lạnh ngắt không chút sinh khí!
Trong lòng nàng còn đang kinh ngạc, thân thể đã kịp phản ứng, trong nháy mắt liền muốn lui về phía sau.
Móng vuốt của sơn tiêu, ban đầu mềm mại vô lực như nước, giờ bấu chặt vào vai nàng như một cái kẹp sắt. Những chiếc móng sắc nhọn ngay lập tức xuyên qua vải và đâm vào cơ thể.
Máu tuôn ra, đau thấu xương. Trái lại, tâm tình của Tần Cô Đồng chùng xuống, nàng dùng lòng bàn tay trái của mình đánh vào bên hông của sơn tiêu. Ném hoành đao, nhảy lên không trung, tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ. Hàn quang lóe lên, trảm ở giữa cổ sơn tiêu.
- Soạt!
Lưỡi kiếm giống như cắt đậu phụ, không có bất kỳ cảm giác trì trệ nào. Một trảm ấy, đầu của sơn tiêu bay lên không trung.
Tần Cô Đồng đột nhiên tỉnh lại, trong lòng chợt run rẩy. Nhưng trong phút chốc, nỗi đau biến thành sự tức giận, cổ tay vung hoành đao, muốn chẻ đôi đầu của sơn tiêu. Bàn tay trái truyền đến cảm giác đau nhói. Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, không khỏi "á" một tiếng, loạng choạng hai bước, trực tiếp ngã xuống.
Sơn tiêu không đầu phát ra một tiếng "xoẹt", bộ lông của nó bị xé rách, giống như một chiếc áo da, chậm rãi rơi xuống đất.
Khi da của sơn tiêu bong ra từng mảng, lộ ra một người không có khuôn mặt. Khuôn mặt của hắn giống như được bao phủ bởi một miếng da, ngũ quen chỉ có những nét chập chùng, không có mắt, mũi, miệng và tai.
Trước mắt Tần Cô Đồng đen kịt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, chỉ nghe hắn cười hai tiếng liền biến mất không thấy. Tần Cô Đồng cắn đầu lưỡi, tầm nhìn rõ ràng hơn một chút, nàng cố gắng đứng dậy khỏi tuyết. Đưa mắt nhìn bốn phía, chẳng có ai, nào đâu thấy sơn tiêu? Nào đâu oán trách người?
Nàng sửng sốt một lúc rồi nhìn xuống tay mình, tay trái tím đen, lòng bàn tay bị một vật sắc nhọn hình tròn đâm xuyên qua. Cái lỗ tròn cỡ đồng xu có ba vết nứt, máu đen tràn ra, trông vô cùng kinh khủng.
Tần Cô Đồng cắn chặt răng, nhắm mắt lại, đột nhiên một đạo hàn quang tràn ra, cực kỳ sắc bén. Nàng xé toạc vạt áo. Ấn vào bả vai, thấy vẫn còn cảm giác, nàng nhanh chóng quấn ba vòng, dùng răng cắn một đầu rồi buộc chặt. Mũi chân vẩy lên, hoành đao rơi vào tay phải. Không chút do dự, nàng rạch ba nhát vào cánh tay trái.
Nhìn thấy khe hở của vết thương kì lạ, nàng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Lúc này, toàn thân nàng bị thương và trúng độc, nhưng nàng dần bình tĩnh lại, định khí ngưng thần. Bước đi vững vàng, nàng nhanh chóng trở về phòng. Nghiêng người đẩy nhẹ Tiêu Thanh Thiển, trầm giọng gọi: "Thanh Thiển, tỉnh lại đi."
Cả người Tiêu Thanh Thiển rất nóng, yếu ớt đáp: "...Hả?"
Tần Cô Đồng không có thời gian hỏi rõ, nàng vén chăn lên, cầm lấy áo ngoài khoác lên người nàng ấy. Vác lấy Tiêu Thanh Thiển trên vai, nàng nhặt Sương Hoa Kiếm nhét vào thắt lưng, vội vàng đi vào chính điện.
Đột nhiên xuất hiện dị thường như vậy, nhất định trong phái Thái Hoà này có chuyện quỷ quái!
Cẩn thận suy nghĩ, không hoàn toàn loại trừ chuyện có liên quan đến Diệp Ẩn Tử. Nhưng hiện tại... bước chân Tần Cô Đồng mềm nhũn, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất. Trên đường đi, ngoài dấu chân của nàng trên tuyết, còn có những giọt máu đen. Trên tuyết trắng và sạch sẽ, đặc biệt dễ thấy.
Tần Cô Đồng cắn đầu lưỡi, làm cho mình tỉnh táo. Nhìn thấy cửa sau của chính điện gần ngay trước mặt, nàng lập tức kinh ngạc.
Ngay cả khi có yêu ma quỷ quái, Diệp Ẩn Tử tiền bối chắc chắn có thể đạo cao một trượng1.
"Bùm!"
Tần Cô Đồng đá tung cửa điện và nhìn thấy Diệp Ẩn Tử đang đứng trước mặt nàng. Đạo bào của Diệp Ẩn Tử vẫn như cũ, tóc thì hơi rối và sắc mặt không tốt.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Tần Cô Đồng tái nhợt, hô hấp đứt quãng, sắp ngã xuống. Trong lòng Diệp Ẩn Tử cả kinh, nàng ta chưa kịp nổi giận thì đã vươn tay ra để sờ cổ tay của Tần Cô Đồng. Tần Cô Đồng gặp nàng ta như gặp cứu tinh, nàng cười yếu ớt, thở hổn hển nói: "Tiền bối... Xin ngài hãy..." Nói xong, nàng đặt Tiêu Thanh Thiến xuống, đỡ nàng ấy ngồi vào trong góc.
Diệp Ẩn Tử liếc nhìn hai người, lông mày càng nhăn, "Nàng không tốt, ngươi còn tệ hơn. Mau ngồi xuống, bần đạo sẽ giúp ngươi ép độc huyết ra."
Tần Cô Đồng chịu đựng cơn đau dữ dội, quan sát sắc mặt, thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Ẩn Tử, dường như không phải là giả, nàng thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, không thể kiên trì được nữa, cơ thể mềm nhũn, đứng dựa vào cửa.
Diệp Ẩn Tử đưa tay ra và kéo nàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thanh Thiển.
Diệp Ẩn Tử ấn hai ngón tay vào huyệt Thiên Phủ trên cánh tay trái của nàng và chuẩn bị vận công. Không biết khí lực của Tần Cô Đồng đến từ đâu, nhưng với một cú đẩy bằng tay phải đã đẩy ra cánh tay của Diệp Ẩn Tử.
Diệp Ẩn Tử khó hiểu, lập tức quát lớn: "Hồ đồ! Ngươi muốn chết sao?"
Tần Cô Đồng choáng váng và sắc mặt biến thành màu đen. Nghe vậy thì mở mắt ra, dựa đầu vào cánh cửa màu son, cười rạng rỡ, nói: "Rất sợ chết. Chỉ là người nọ có thể giết ta dễ dàng, nhưng hắn không làm vậy. Ta nghĩ... hắn đến đây vì tiền bối."
Khí độc tấn công tim nàng, ngay cả đau đớn cũng không còn cảm giác được. Một nửa cơ thể nàng tê liệt và run rẩy không kiểm soát. Nhưng nụ cười trên mặt nàng không hề giảm bớt, trong mắt tinh quang lấp lánh, càng phát ra khí phách, "Ta không sợ chết, nhưng ta sợ người chết, càng sợ người chết vì ta."
Nhìn thấy đôi môi mỏng và tím tái của nàng, Diệp Ẩn Tử biết rằng khí độc đang lan rộng và sợ rằng đầu óc đã không còn thanh tỉnh. Nhưng không biết sức lực ở đâu mà vẫn cương quyết ngửa hàm dưới, nghiến chặt răng không phát ra tiếng rên.
Tần Cô Đồng lo lắng cho Tiêu Thanh Thiển, nghiêng đầu nhìn lại và thoáng một lúc đã ngất đi. Thấy vậy, trong lòng Diệp Ẩn Tử thở dài, bi thương mà cười một tiếng, ngạo nghễ nói: "Bây giờ, bần đạo chỉ sợ thiên đạo."
Nói xong, nàng ta điểm vài chỗ trên người Tần Cô Đồng, phong ấn tất cả huyệt mạch. Một tay bấm huyệt Thiên Phủ trên cánh tay trái, tay kia chỉ vào giữa hai lông mày của Tần Cô Đồng. Nội lực giống như nước biển, từ từ rót vào sông hồ.
Lúc này, ngoài điện, gió mưa gào thét.
Trong mơ hồ, giống như có ai đó đang nói, vui đùa ầm ĩ.
Diệp Ẩn Tử cau mày, trấn tĩnh không nhìn. Một lúc sau, nàng ta khẽ cử động cổ, lặng lẽ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thấy vô số hình ảnh méo mó phản chiếu trên giấy dán cửa và cửa sổ.
Tựa như,
Sân Thái Cực chật kín người.
Ngọn lửa chập chờn, những bóng người vặn vẹo kia không ngừng lay động, càng ngày càng gần, trên cửa ra vào, cửa sổ, bóng trên tường cũng càng lúc càng lớn. Và bọn họ nói chuyện cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
"Sư tỷ, vì sao giết ta!"
"Sư thúc tổ, đừng giết ta! Đừng giết ta!"
"Sư phụ! Sư phụ! Là ta, đừng giết ta!"
"Sư tỷ, đầu của ta rơi xuống, đau quá, đau quá, đau quá a!"
"Sư tôn... Sư tôn... Ta là Huyền Đạo! Tim ta, tim ta, trái tim của ta bị đâm!"
"Sư tỷ, ngươi làm sao có thể giết hại đồng môn!
"Sư tôn, ngươi thật tàn nhẫn!"
Hết người này đến người khác, mơ hồ và thê lương, kêu rên không ngừng.
Con ngươi của Diệp Ẩn Tử đột nhiên thu lại, lông tóc đều dựng đứng và những hạt mồ hôi lăn dài vì căng thẳng. Không có gió thổi nhưng đạo bào màu xanh xám vẫn bay phấp phới. Nội lực dồi dào dường như mất kiểm soát, biển lặng đang gào thét và sóng lớn đang dâng trào. Sông hồ làm sao cầm nổi sóng to gió lớn như vậy!
Tần Cô Đồng cảm thấy đau đớn dữ dội, đặc biệt là khi nàng hôn mê, mọi bộ phận trên cơ thể như nổ tung. Giống như Thái Sơn đè đầu, tứ chi và thân thể đều vỡ vụn, tất cả đều chìm trong bùn và máu. Lục phủ ngũ tạng đảo lộn và trộn lẫn với nhau thành bột nhão.
"—Khụ!" Nàng há miệng phun ra một ngụm máu, tỉnh táo lại một chút, nàng mở mắt ra. Cơ thể run rẩy, hai mắt đỏ thẫm và như muốn phun ra máu.
Diệp Ẩn Tử ổn định lại tinh thần, điều hòa nội lực.
Ngoài đại sảnh gió thảm mưa sầu, tiếng gào thét cầu xin không ngừng vang lên!
Diệp Ẩn Tử vô cùng tức giận, khí huyết trong lồng ngực như sôi trào. Nàng ta vung tay áo về phía cửa điện, chỉ nghe thấy một tiếng "két", hai cánh cửa lớn màu chu sa mở ra.
Tần Cô Đồng cảm thấy ngũ tạng như nứt ra, mỗi tiếng thở dốc là tim đau nhói. May mắn thay, đầu óc nàng vẫn còn minh mẫn, nên nàng mở mắt và nhìn xung quanh. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, nơi đó bị bao phủ bởi một màn sương máu, giữa màu đỏ tươi có rất nhiều người đứng ngoài cửa.
Lờ mờ, không phân biệt được tướng mạo, chỉ thấy đạo bào và pháp quan, giống như môn nhân của Thái Hoà.
Người đứng đầu, mặt đẹp như viên ngọc quý, mặc áo đạo sĩ, tay cầm một thanh kiếm dài. Trên ngực có một lỗ thủng lớn, máu tươi phun ra, đạo bào nhuốm máu.
Hắn ngơ ngác nhìn Diệp Ẩn Tử, khóe miệng có vết máu, mở miệng nói: "Sư tôn, ngươi thật là tàn nhẫn!"
Trong lòng Tần Cô Đồng kinh hãi thì nghe thấy một tiếng hét to. Con ngươi của Diệp Ẩn Tử thu lại, kình khí quanh thân bắn ra bốn phía, cuồng phong đột nhiên nổi lên, càn quét bốn phía. Xích sắt bên hông giống như một con rồng bơi ra khỏi vực sâu, đâm thẳng người tới!
Các môn nhân của Thái Hoà giống như những con chim sợ hãi, chạy tán loạn.
Xích sắt mất đi mục tiêu thì rơi xuống lẻng kẻng.
Diệp Ẩn Tử dường như không chú ý và loạng choạng đi đến cửa, chỉ thấy những bóng người chạy nháo nhác, vừa chạy vừa la hét trên sân Thái Cực. Những ngọn đuốc bị lật ngược và đốt cháy nhà, những chiếc rương được mở ra, vàng bạc châu báu vương vãi khắp nơi. Dưới ánh lửa, hoàng kim chói mắt, bạch ngọc trong veo, lung linh sáng chói khiến lòng người dao động, ma mị mê hoặc.
Lão đạo sĩ tóc hoa râm, cầm một chuỗi Nam Hải đàn châu, ôm ngực gào khóc: "Sư tỷ, đừng giết ta!"
Thiếu niên choai choai quỳ trên đống vàng thỏi, dập đầu cầu xin, trên trán máu chảy ròng ròng, "Sư thúc tổ! Sư thúc tổ! Ta sai rồi, ta sai rồi!"
Trong đêm mưa to như trút nước, đùng đùng, rửa máu thành sông.
Diệp Ẩn Tử cầm Thanh Phong Kiếm trong tay, nhìn xác chết khắp nơi trên mặt đất, trái tim bình tĩnh lạ thường.
Phật tìm kiếp sau, Đạo tu kiếp này.
Tội lỗi của kiếp này thì kiếp này phải trả.
- - Giết!
Chú thích:
1. Trích "Đạo cao nhất xích, ma cao nhất trượng; Đạo cao nhất trượng, ma thượng đầu nhơn. Dịch nghĩa: Đạo cao 1 thước thì ma cao 1 trượng, Đạo cao 1 trượng thì ma cao khỏi đầu người. (Xích và trượng là công cụ dùng để đo chiều dài của người Trung Quốc cổ xưa, theo đó 1 xích ~ 2 tấc Tây, 1 trượng = 10 xích). Điều này có nghĩa là khi ta bắt đầu khởi tâm tu tập ắt sẽ gặp các chướng ngại của cái bản ngã, chấp trước. Mỗi khi ta muốn làm điều tốt thì ngay lập tức có những yếu tố ngăn cản. Thế nên, một khi có kẻ gian làm "ma" thì ta phải làm sao để sống "đạo". Ta phải cố gắng để "đạo" phải cao hơn "ma" thì chân lý, công lý mới có điều kiện phát huy sáng tỏ.
2. Mũi là khiếu của Phế. Phế thông với thiên khí qua mũi. Đối với con người, Phế là phủ của khí, vì vậy gọi là Thiên Phủ (Trung Y Cương Mục). Vị trí: Ở bờ trong bắp cánh tay trong, dưới nếp nách trước 3 thốn nơi bờ ngoài cơ 2 đầu cánh tay, trên huyệt Xích Trạch 6 thốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook