Bách Hợpgl Hiệp Khách Hành
-
Chương 4: Long nhãn
"Ngươi là ai? Sao lại ở đây?"
"Ta tên là Tần Cô Đồng, thanh phong hưởng vạn tùng, hàn ngọc tấu cô đồng1"
1. "Thanh phong hưởng vạn tùng, hàn ngọc tấu cô đồng" trích từ bài "[Thương điều] Ngô Diệp Nhi – Hồi tưởng đêm hè trên bàn tiệc" của nhà soạn kịch Trương Khả Cửu thời nhà Nguyên. Tạm dịch: Gió thổi qua ngàn tùng, ngọc lạnh nên ngô đồng.
"Ta làm việc trong Phương phủ, phụ trách trông coi lâu sách."
"Công việc bình thường của ta chính là phơi sách và quét tước. Ngày tháng thanh nhàn, cũng không có gì thú vị."
"Thỉnh thoảng ta có lén xuống núi, dưới núi thật ra cũng bình thường. Nếu nói có chuyện gì mới mẻ thì gần đây có một người kể chuyện, có thể viết và xướng rất hay..."
—— Gặp quỷ rồi!
Tần Cô Đồng từ trong mộng bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn lên xà nhà. Trên thanh gỗ, con nhện to bằng ngón tay cái nằm ở giữa một mạng lưới mỏng manh. Nó ôm một sợi tơ tằm và đung đưa trong không khí, như thể đang cười nhạo nàng.
Tần Cô Đồng vén chăn đứng dậy, dùng nước lạnh rửa mặt sạch sẽ, đem hộp cơm đặt ở ngoài cửa vào. Uống hết nửa bát cháo, miếng măng giòn nhai trong miệng làm nàng càng ngày càng thấy bực bội. Này dứt khoát bỏ bát đũa xuống, nhấc kiếm đi ra khỏi sân.
Bổ, đâm, chém, vẩy... Vung kiếm ba ngàn lần, mồ hôi nhễ nhại. Thu kiếm vào vỏ, thở ra trọc2 khí, thật là thoải mái.
2. Trọc: Là những thứ gì không được trong sạch.
Sau khi tắm nước lạnh, thay một bộ y phục màu xanh nhạt, nàng quét sạch cháo lạnh và bánh màn thầu còn lại. Tần Cô Đồng chậm rãi đến Vi Huân Uyển. Còn chưa mở miệng nhờ người báo tin thì đã gặp Phương Vị Ngai vui vẻ đi ra.
"Này, đây không phải là đệ nhất kiếm khách của quý phủ chúng ta Tần nữ hiệp sao? Làm sao rảnh rỗi tới gặp ta vậy." Phương tiểu thư chắp tay sau lưng, ngửa cái cằm nhỏ nhắn lên.
Tần Cô Đồng nghe giọng điệu kỳ lạ của nàng, hơi nhíu mày, cúi đầu khẽ nói: "Tiểu nhân đến đây để lấy gia huấn, nếu tiểu thư có việc gì bận thì ngày khác tiểu nhân lại đến."
Phương Vị Ngai ghét nhất bộ dáng này của nàng, cứng mềm đều không ăn. Dáng vẻ không dầu cũng không nước, lại thích giả vờ giả vịt, thật sự đáng ghét. "Khoan đã, lần trước ca ca nói muốn mời một nữ võ sư đi theo ta. Hôm nay có một vị không tồi, ngươi cùng ta đi xem đi." Ngày thường họ Tần không muốn phiền phức, cũng không biết nàng có nguyện ý hay không, nếu có thể, để nàng đi kiểm định là tốt nhất, Phương Vị Ngai nghĩ thầm.
"Vâng" - Tần Cô Đồng đồng ý.
Hành lang ngoằn ngoèo, mỗi ba bước đều treo đèn lồng. Một bên có hòn non bộ và những tảng đá quái lạ san sát nhau, một bên là những chậu hoa khắc bạch ngọc, những bông hoa cúc ngũ sắc mới nở, nửa đóng nửa hé.
Đi ngang qua thư phòng của Phương Đại thiếu gia, lâu màu đỏ thẫm ba mặt tiếp giáp với nước, có một cái ao sen. Phương Vị Ngai nhìn thấy hoa sen màu đỏ, lập tức bất động, kéo góc áo của Tần Cô Đồng, "Tịnh đế liên3 đó thật đẹp. Tần tỷ tỷ, hái cho muội được không?"
3. Tịnh đế liên: Hai đoá hoa sen mọc cùng một gốc, còn có nghĩa là tình cảm vợ chồng mặn nồng.
Mây xanh ngàn tầng, hoa sen và đài sen dày đặc lá. Tần Cô Đồng nhìn thấy hai đoá hoa sen quấn vào nhau, không phải là tịnh đế liên. Nàng cũng không muốn phá huỷ phong cảnh, chỉ nhàn nhạt nói: "Hái hoa cái gì? Tần tỷ tỷ cũng không phải là tình ca ca?"
"Hì hì" – Phương Vị Ngai bị nàng chọc cười, cũng không quan tâm đoá hoa kia nữa.
Đại sảnh Minh đường4 của Phương phủ, nóc nhà ngói xanh chạm khắc hoa văn, sừng sững và uy nghi.
Hai hàng thị vệ áo xanh đứng uy nghiêm.
Trong sảnh, trên mặt đất được trải đầy một lớp thảm, phía trên phủ thêm lớp nhung bạc, khi thời tiết trở lạnh sẽ đổi thành thảm lông tơ và được thay đổi theo từng mùa. Tần Cô Đồng hiếm khi đi ra tiền viện, vừa bước vào liền cảm thấy không quen.
"Thiếu gia." Tần Cô Đồng khom người hành lễ, cúi đầu cung kính ở một bên. Lư hương trong sảnh dày đặc, nhưng nàng lại ngửi được mùi hoa quả, vừa ngước mắt liền nhìn thấy hoa quả tươi được bày trên bàn.
Đại thiếu gia Phương gia ngồi ở ghế trên, hắn sinh ra mày kiếm mắt hổ, ngay thẳng tuấn tú. Phương Hưng nhìn thấy Tần Cô Đồng hơi lạ mặt, do dự một lúc rồi mới nhớ. Hắn nhìn Tần Cô Đồng mà đánh giá, thấy nàng cúi đầu bộ dáng phục tùng, nhớ tới phụ thân từng nói nàng không hiểu nhân tình nhưng lại biết thế thái.
Phương Hưng đặt chén trà xuống và đứng dậy, chỉ vào nữ tử trong đại sảnh và nói với Phương Vị Ngai: "Vị này chính là cao đồ của Hoa Sơn, Hà Lệ, Hà nữ hiệp."
Đôi mắt của Phương Vị Ngai đầy sao và nhìn Hà Lệ mà truy vấn liên tục: "Hoa Sơn nữ hiệp sao? Vậy tỷ có biết Hoa Sơn Liên không?"
Hà Lệ nghe vậy mà bật cười, vò tóc hai bên thái dương: "Chắc là tiểu thư đang nói đến Đan Cốc sư tỷ? Mấy kẻ giang hồ nhàn rỗi bịa chuyện Quần Phương Phổ5, mỹ nhân bảng nhưng thật ra đó chỉ là biệt danh."
5. Quần Phương Phổ: danh sách các hoa thơm cỏ lạ.
"Vậy là tỷ biết nàng? Nàng là người như thế nào? Võ công có cao cường không? Có giống với lời đồn một kiếm ngàn diệp liên, nửa chén mưa ba xuân không?"
"Đan Cốc sư tỷ hiện tại là thủ lĩnh của Tây Phong, thường ở Thái Ất đài sen bế quan, lâu rồi ta không gặp tỷ ấy. Đan Cốc sư tỷ có phong thái nhân phẩm phi phàm, về phần tu vi võ thuật, số ít trung niên đồng lứa của phái chúng ta chỉ có Tiêu Dẫn Phong sư huynh mới có thể cùng nàng tranh cao thấp."
"Hoa Sơn song bích! Nhất tiêu dẫn phong lai, lưỡng kiếm tuỳ vân khứ (Một sáo trúc dẫn gió đến, hai đao kiếm đi theo mây). Tiêu Dẫn Phong a a a, Hà tỷ tỷ, tỷ nói cho ta biết..."
"Được rồi." Phương Hưng bất đắc dĩ ngắt lời nàng, "Còn nhiều thời gian, sau này muội sẽ được nghe rất nhiều chuyện xưa. Hà nữ hiệp đi đường vất vả, muội để nàng nghỉ ngơi trước đã. Người đâu, đưa Hà nữ hiệp đến phòng khách."
Phương Vị Ngai lưu luyến không rời mà nhìn Hà Lệ rời đi, quay đầu lại nhìn Phương Hưng. Vừa định nói, Phương Hưng đã chặn lại, "Ta còn nhiều chuyện phải làm ở dưới núi, muội không thể lúc nào cũng càn quấy. Nếu rảnh rỗi có thể đi tìm tẩu tử của muội không thì ở cùng Tần cô nương cũng tốt. Chớ có gây thêm chuyện cho ta, giang hồ không phải là nơi tốt, rời khỏi Phương gia, chỉ trong một khắc lũ rắn quỷ quái ở ngoài kia sẽ đem muội ăn tươi nuốt sống."
Phương Vị Ngai bĩu môi và hướng về hắn mà thè lưỡi. Ôm lấy cánh tay Tần Cô Đồng đi ra khỏi cửa, trên con đường trở về nhịn không được hỏi: "Tỷ cảm thấy Hoa Sơn nữ hiệp kia như thế nào?"
"Khí tức trầm ổn, ánh mắt có thần. Là một người luyện võ."
"Lần trước không phải Bắc Sơn nữ thương đồ bỏ kia cũng là người luyện võ hay sao? Kết quả ra sao? Hừ, mới một chiêu mà đã nằm xuống." Phương Vị Ngai oán trách nhưng cũng có chút đắc ý, nàng đẩy đẩy tay Tần Cô Đồng, "Tỷ giúp ta đi thử nàng ấy được không?"
Tần Cô Đồng nhìn thị vệ tuần tra đi tới đi lui, uể oải nói: "Không đi."
Phương Vị Ngai hừ nhẹ một tiếng, tiếc hận nói: "Ly Châu long nhãn6 ở Lĩnh Nam được đưa đến đây bằng những con ngựa to khoẻ nhất. Trên đường đã chết bao nhiêu con thì ta không biết. Ta chỉ biết rằng đây là đợt cuối cùng của năm nay, nếu bỏ lỡ thì phải đợi sang năm." Nói xong, nàng nhìn Tần Cô Đồng mà mỉm cười.
Tần Cô Đồng trong lòng rung động, nhớ đến chiếc hộp đựng mạ vàng mà Phương lão gia mang đến u cốc, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nữa đi."
Phương Vị Ngai miệng cười tươi, vừa kéo lấy tay nàng chạy về phía Vi Huân Uyển, vừa nói: "Sáng nay, Ngô quản gia mang đến một chiếc hộp, vốn nghĩ là sẽ đưa cho tỷ, ta không có thích ăn... Ở chỗ ca ca hồi nãy, thấy tỷ đưa mắt nhìn trên bàn, làm sao mà ta không biết? Mèo con tham ăn!"
Tần Cô Đồng nở nụ cười có vẻ ngượng ngùng, nhưng trong đầu lại nghĩ ra một cái gì đó.
Phương Vị Ngai rất đắc ý, lôi kéo nàng sải bước nhanh đến Vi Huân Uyển. Hà Hề đang đợi ở cửa, nhìn thấy họ, vội vã tới nghênh đón. Phương Vị Ngai khoát tay và bảo nàng vào phòng bếp nhỏ lấy long nhãn ra.
Chiếc hộp gỗ ẩm thấp, kích thước không lớn nhưng rất nặng, hơi lạnh buốt thấu xương. Tần Cô Đồng nhìn hộp gỗ, cân nhắc hồi lâu mới mở miệng cảm ơn. Nàng rời đi với chiếc hộp gỗ, lúc đầu đi chậm, sau đó càng lúc càng nhanh và đi thẳng vào lâu sách.
Di chuyển tủ gỗ, mở cửa sắt, qua ám đạo, một đường không ngừng. Khi đến hàng rào, Tần Cô Đồng mới mở miệng nói: "Từ di, người có ở nhà không? Con là A Đồng, con tới thăm người."
Cánh cửa nhà gỗ mở ra một tiếng "két", Từ di lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "A Đồng? Sao lại là con?"
Tần Cô Đồng không biết nói thế nào, dứt khoát nhấc cái hộp ẩm ướt trong tay lên: "Từ di, con...". Nàng không quen nói dối nên có phần ấp úng và ngại ngùng.
"A Đồng, con mang đồ ăn ngon đến cho ta sao? Ôi chao, thật là một đứa trẻ ngoan, rất có lòng." Từ di bước ra khỏi khe cửa, đóng cửa và mở lan can hàng rào, "Một lão bà như ta đâu biết thưởng thức đồ ngon hay không ngon đâu, A Đồng nên mang về mà dùng."
"Từ di một chút cũng không già." Tần Cô Đồng đẩy hộp gỗ qua, "Từ di, người ăn thử đi. Đây là Nhị tiểu thư thưởng cho con, con tiếc không dám ăn, nghe nói ăn rất ngon."
Từ di ngẩn ra, sờ sờ hộp lạnh, lẩm bẩm nói: "... Nhị tiểu thư."
Tần Cô Đồng thấy thế, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, vội tăng thêm khẩu khí: "Vâng ạ! Nhị tiểu thư là người rất tốt."
Từ di ngẩng đầu lên cười với A Đồng, chỉ vào chiếc bàn đá trong sân và nói: "Vậy để ta xem, đây là bảo bối gì mà làm cho A Đồng nhà chúng ta để bụng như vậy."
Tần Cô Đồng vội vàng đi tới, cẩn thận đặt hộp gỗ xuống, cẩn thận mở nắp: "Từ di, người xem, là Ly Châu long nhãn. Nhị tiểu thư nói đây là từ Lĩnh Nam đưa tới bằng những con ngựa to khoẻ nhất, trên đường chết mười mấy con ngựa, tận bảy tám hảo hán mệt và bị thương..."
Bên ngoài hộp gỗ được trang trí bằng hoa văn như ý có khảm hoa lê ở bốn hướng, bên trong cũng trang trí hoa văn vô cùng quý giá. Ở giữa có một khối băng hình vuông đã tan hơn một nửa. Nước đá từ đáy hộp đi qua khe hở của liên hoa văn chảy ra ngoài. Tần Cô Đồng dùng tay đem vụn băng lấy ra, để lộ một hộp ngọc Bàn Long Trung Sơn rộng nửa mét vuông, mở ra xem, Ly Châu long nhãn tròn vo được xếp thành trên dưới 3 hàng, tổng cộng là chín quả.
Long nhãn có kích thước bằng quả trứng gà, tròn trịa, vừa miệng, là một trong những trân phẩm ngon nhất trong các loại long nhãn. Tần Cô Đồng cầm lấy một quả, đưa qua: "Từ di mời người nếm thử, đây là đệ nhất phẩm ở Lĩnh Nam, ngon hơn cả vải thiều."
Từ di bị nàng chọc cười, đưa tay ra đón lấy: "Tốt, tốt, đứa trẻ ngoan."
Một thiếu nữ nhu thuận lanh lợi, một phụ nhân mặt mũi hiền hoà, khung cảnh hòa thuận vui vẻ giống như người một nhà. Tần Cô Đồng như một đưa trẻ quấn quýt cha mẹ kể lại những tin tức lớn nhỏ mà nàng biết được. Chẳng qua là cuộc sống hàng ngày của nàng chỉ ở trong Phương phủ, nói tới nói lui thì cũng là chuyện vặt vãnh trong phủ, thiếu gia, tiểu thư, nha hoàn, gã sai vặt. Vậy mà Từ di vẫn chăm chú lắng nghe và thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Tần Cô Đồng thấy không còn sớm, lần này tới, lại lỗ mãng liền đứng dậy cáo từ: "Từ di, con về trước."
"Thật là đứa trẻ tốt, Từ di ở trong u cốc này cũng thật nhàm chán, con thường xuyên tới đây kể một ít sự tình trong phủ. Ta cũng đỡ buồn chán." Từ di vỗ vỗ mu bàn tay nàng, bình tĩnh nói: "Trong khoảng thời gian này, lão gia không có ở đây, con cũng phải cẩn thận hơn."
"Ta tên là Tần Cô Đồng, thanh phong hưởng vạn tùng, hàn ngọc tấu cô đồng1"
1. "Thanh phong hưởng vạn tùng, hàn ngọc tấu cô đồng" trích từ bài "[Thương điều] Ngô Diệp Nhi – Hồi tưởng đêm hè trên bàn tiệc" của nhà soạn kịch Trương Khả Cửu thời nhà Nguyên. Tạm dịch: Gió thổi qua ngàn tùng, ngọc lạnh nên ngô đồng.
"Ta làm việc trong Phương phủ, phụ trách trông coi lâu sách."
"Công việc bình thường của ta chính là phơi sách và quét tước. Ngày tháng thanh nhàn, cũng không có gì thú vị."
"Thỉnh thoảng ta có lén xuống núi, dưới núi thật ra cũng bình thường. Nếu nói có chuyện gì mới mẻ thì gần đây có một người kể chuyện, có thể viết và xướng rất hay..."
—— Gặp quỷ rồi!
Tần Cô Đồng từ trong mộng bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn lên xà nhà. Trên thanh gỗ, con nhện to bằng ngón tay cái nằm ở giữa một mạng lưới mỏng manh. Nó ôm một sợi tơ tằm và đung đưa trong không khí, như thể đang cười nhạo nàng.
Tần Cô Đồng vén chăn đứng dậy, dùng nước lạnh rửa mặt sạch sẽ, đem hộp cơm đặt ở ngoài cửa vào. Uống hết nửa bát cháo, miếng măng giòn nhai trong miệng làm nàng càng ngày càng thấy bực bội. Này dứt khoát bỏ bát đũa xuống, nhấc kiếm đi ra khỏi sân.
Bổ, đâm, chém, vẩy... Vung kiếm ba ngàn lần, mồ hôi nhễ nhại. Thu kiếm vào vỏ, thở ra trọc2 khí, thật là thoải mái.
2. Trọc: Là những thứ gì không được trong sạch.
Sau khi tắm nước lạnh, thay một bộ y phục màu xanh nhạt, nàng quét sạch cháo lạnh và bánh màn thầu còn lại. Tần Cô Đồng chậm rãi đến Vi Huân Uyển. Còn chưa mở miệng nhờ người báo tin thì đã gặp Phương Vị Ngai vui vẻ đi ra.
"Này, đây không phải là đệ nhất kiếm khách của quý phủ chúng ta Tần nữ hiệp sao? Làm sao rảnh rỗi tới gặp ta vậy." Phương tiểu thư chắp tay sau lưng, ngửa cái cằm nhỏ nhắn lên.
Tần Cô Đồng nghe giọng điệu kỳ lạ của nàng, hơi nhíu mày, cúi đầu khẽ nói: "Tiểu nhân đến đây để lấy gia huấn, nếu tiểu thư có việc gì bận thì ngày khác tiểu nhân lại đến."
Phương Vị Ngai ghét nhất bộ dáng này của nàng, cứng mềm đều không ăn. Dáng vẻ không dầu cũng không nước, lại thích giả vờ giả vịt, thật sự đáng ghét. "Khoan đã, lần trước ca ca nói muốn mời một nữ võ sư đi theo ta. Hôm nay có một vị không tồi, ngươi cùng ta đi xem đi." Ngày thường họ Tần không muốn phiền phức, cũng không biết nàng có nguyện ý hay không, nếu có thể, để nàng đi kiểm định là tốt nhất, Phương Vị Ngai nghĩ thầm.
"Vâng" - Tần Cô Đồng đồng ý.
Hành lang ngoằn ngoèo, mỗi ba bước đều treo đèn lồng. Một bên có hòn non bộ và những tảng đá quái lạ san sát nhau, một bên là những chậu hoa khắc bạch ngọc, những bông hoa cúc ngũ sắc mới nở, nửa đóng nửa hé.
Đi ngang qua thư phòng của Phương Đại thiếu gia, lâu màu đỏ thẫm ba mặt tiếp giáp với nước, có một cái ao sen. Phương Vị Ngai nhìn thấy hoa sen màu đỏ, lập tức bất động, kéo góc áo của Tần Cô Đồng, "Tịnh đế liên3 đó thật đẹp. Tần tỷ tỷ, hái cho muội được không?"
3. Tịnh đế liên: Hai đoá hoa sen mọc cùng một gốc, còn có nghĩa là tình cảm vợ chồng mặn nồng.
Mây xanh ngàn tầng, hoa sen và đài sen dày đặc lá. Tần Cô Đồng nhìn thấy hai đoá hoa sen quấn vào nhau, không phải là tịnh đế liên. Nàng cũng không muốn phá huỷ phong cảnh, chỉ nhàn nhạt nói: "Hái hoa cái gì? Tần tỷ tỷ cũng không phải là tình ca ca?"
"Hì hì" – Phương Vị Ngai bị nàng chọc cười, cũng không quan tâm đoá hoa kia nữa.
Đại sảnh Minh đường4 của Phương phủ, nóc nhà ngói xanh chạm khắc hoa văn, sừng sững và uy nghi.
Hai hàng thị vệ áo xanh đứng uy nghiêm.
Trong sảnh, trên mặt đất được trải đầy một lớp thảm, phía trên phủ thêm lớp nhung bạc, khi thời tiết trở lạnh sẽ đổi thành thảm lông tơ và được thay đổi theo từng mùa. Tần Cô Đồng hiếm khi đi ra tiền viện, vừa bước vào liền cảm thấy không quen.
"Thiếu gia." Tần Cô Đồng khom người hành lễ, cúi đầu cung kính ở một bên. Lư hương trong sảnh dày đặc, nhưng nàng lại ngửi được mùi hoa quả, vừa ngước mắt liền nhìn thấy hoa quả tươi được bày trên bàn.
Đại thiếu gia Phương gia ngồi ở ghế trên, hắn sinh ra mày kiếm mắt hổ, ngay thẳng tuấn tú. Phương Hưng nhìn thấy Tần Cô Đồng hơi lạ mặt, do dự một lúc rồi mới nhớ. Hắn nhìn Tần Cô Đồng mà đánh giá, thấy nàng cúi đầu bộ dáng phục tùng, nhớ tới phụ thân từng nói nàng không hiểu nhân tình nhưng lại biết thế thái.
Phương Hưng đặt chén trà xuống và đứng dậy, chỉ vào nữ tử trong đại sảnh và nói với Phương Vị Ngai: "Vị này chính là cao đồ của Hoa Sơn, Hà Lệ, Hà nữ hiệp."
Đôi mắt của Phương Vị Ngai đầy sao và nhìn Hà Lệ mà truy vấn liên tục: "Hoa Sơn nữ hiệp sao? Vậy tỷ có biết Hoa Sơn Liên không?"
Hà Lệ nghe vậy mà bật cười, vò tóc hai bên thái dương: "Chắc là tiểu thư đang nói đến Đan Cốc sư tỷ? Mấy kẻ giang hồ nhàn rỗi bịa chuyện Quần Phương Phổ5, mỹ nhân bảng nhưng thật ra đó chỉ là biệt danh."
5. Quần Phương Phổ: danh sách các hoa thơm cỏ lạ.
"Vậy là tỷ biết nàng? Nàng là người như thế nào? Võ công có cao cường không? Có giống với lời đồn một kiếm ngàn diệp liên, nửa chén mưa ba xuân không?"
"Đan Cốc sư tỷ hiện tại là thủ lĩnh của Tây Phong, thường ở Thái Ất đài sen bế quan, lâu rồi ta không gặp tỷ ấy. Đan Cốc sư tỷ có phong thái nhân phẩm phi phàm, về phần tu vi võ thuật, số ít trung niên đồng lứa của phái chúng ta chỉ có Tiêu Dẫn Phong sư huynh mới có thể cùng nàng tranh cao thấp."
"Hoa Sơn song bích! Nhất tiêu dẫn phong lai, lưỡng kiếm tuỳ vân khứ (Một sáo trúc dẫn gió đến, hai đao kiếm đi theo mây). Tiêu Dẫn Phong a a a, Hà tỷ tỷ, tỷ nói cho ta biết..."
"Được rồi." Phương Hưng bất đắc dĩ ngắt lời nàng, "Còn nhiều thời gian, sau này muội sẽ được nghe rất nhiều chuyện xưa. Hà nữ hiệp đi đường vất vả, muội để nàng nghỉ ngơi trước đã. Người đâu, đưa Hà nữ hiệp đến phòng khách."
Phương Vị Ngai lưu luyến không rời mà nhìn Hà Lệ rời đi, quay đầu lại nhìn Phương Hưng. Vừa định nói, Phương Hưng đã chặn lại, "Ta còn nhiều chuyện phải làm ở dưới núi, muội không thể lúc nào cũng càn quấy. Nếu rảnh rỗi có thể đi tìm tẩu tử của muội không thì ở cùng Tần cô nương cũng tốt. Chớ có gây thêm chuyện cho ta, giang hồ không phải là nơi tốt, rời khỏi Phương gia, chỉ trong một khắc lũ rắn quỷ quái ở ngoài kia sẽ đem muội ăn tươi nuốt sống."
Phương Vị Ngai bĩu môi và hướng về hắn mà thè lưỡi. Ôm lấy cánh tay Tần Cô Đồng đi ra khỏi cửa, trên con đường trở về nhịn không được hỏi: "Tỷ cảm thấy Hoa Sơn nữ hiệp kia như thế nào?"
"Khí tức trầm ổn, ánh mắt có thần. Là một người luyện võ."
"Lần trước không phải Bắc Sơn nữ thương đồ bỏ kia cũng là người luyện võ hay sao? Kết quả ra sao? Hừ, mới một chiêu mà đã nằm xuống." Phương Vị Ngai oán trách nhưng cũng có chút đắc ý, nàng đẩy đẩy tay Tần Cô Đồng, "Tỷ giúp ta đi thử nàng ấy được không?"
Tần Cô Đồng nhìn thị vệ tuần tra đi tới đi lui, uể oải nói: "Không đi."
Phương Vị Ngai hừ nhẹ một tiếng, tiếc hận nói: "Ly Châu long nhãn6 ở Lĩnh Nam được đưa đến đây bằng những con ngựa to khoẻ nhất. Trên đường đã chết bao nhiêu con thì ta không biết. Ta chỉ biết rằng đây là đợt cuối cùng của năm nay, nếu bỏ lỡ thì phải đợi sang năm." Nói xong, nàng nhìn Tần Cô Đồng mà mỉm cười.
Tần Cô Đồng trong lòng rung động, nhớ đến chiếc hộp đựng mạ vàng mà Phương lão gia mang đến u cốc, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nữa đi."
Phương Vị Ngai miệng cười tươi, vừa kéo lấy tay nàng chạy về phía Vi Huân Uyển, vừa nói: "Sáng nay, Ngô quản gia mang đến một chiếc hộp, vốn nghĩ là sẽ đưa cho tỷ, ta không có thích ăn... Ở chỗ ca ca hồi nãy, thấy tỷ đưa mắt nhìn trên bàn, làm sao mà ta không biết? Mèo con tham ăn!"
Tần Cô Đồng nở nụ cười có vẻ ngượng ngùng, nhưng trong đầu lại nghĩ ra một cái gì đó.
Phương Vị Ngai rất đắc ý, lôi kéo nàng sải bước nhanh đến Vi Huân Uyển. Hà Hề đang đợi ở cửa, nhìn thấy họ, vội vã tới nghênh đón. Phương Vị Ngai khoát tay và bảo nàng vào phòng bếp nhỏ lấy long nhãn ra.
Chiếc hộp gỗ ẩm thấp, kích thước không lớn nhưng rất nặng, hơi lạnh buốt thấu xương. Tần Cô Đồng nhìn hộp gỗ, cân nhắc hồi lâu mới mở miệng cảm ơn. Nàng rời đi với chiếc hộp gỗ, lúc đầu đi chậm, sau đó càng lúc càng nhanh và đi thẳng vào lâu sách.
Di chuyển tủ gỗ, mở cửa sắt, qua ám đạo, một đường không ngừng. Khi đến hàng rào, Tần Cô Đồng mới mở miệng nói: "Từ di, người có ở nhà không? Con là A Đồng, con tới thăm người."
Cánh cửa nhà gỗ mở ra một tiếng "két", Từ di lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "A Đồng? Sao lại là con?"
Tần Cô Đồng không biết nói thế nào, dứt khoát nhấc cái hộp ẩm ướt trong tay lên: "Từ di, con...". Nàng không quen nói dối nên có phần ấp úng và ngại ngùng.
"A Đồng, con mang đồ ăn ngon đến cho ta sao? Ôi chao, thật là một đứa trẻ ngoan, rất có lòng." Từ di bước ra khỏi khe cửa, đóng cửa và mở lan can hàng rào, "Một lão bà như ta đâu biết thưởng thức đồ ngon hay không ngon đâu, A Đồng nên mang về mà dùng."
"Từ di một chút cũng không già." Tần Cô Đồng đẩy hộp gỗ qua, "Từ di, người ăn thử đi. Đây là Nhị tiểu thư thưởng cho con, con tiếc không dám ăn, nghe nói ăn rất ngon."
Từ di ngẩn ra, sờ sờ hộp lạnh, lẩm bẩm nói: "... Nhị tiểu thư."
Tần Cô Đồng thấy thế, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, vội tăng thêm khẩu khí: "Vâng ạ! Nhị tiểu thư là người rất tốt."
Từ di ngẩng đầu lên cười với A Đồng, chỉ vào chiếc bàn đá trong sân và nói: "Vậy để ta xem, đây là bảo bối gì mà làm cho A Đồng nhà chúng ta để bụng như vậy."
Tần Cô Đồng vội vàng đi tới, cẩn thận đặt hộp gỗ xuống, cẩn thận mở nắp: "Từ di, người xem, là Ly Châu long nhãn. Nhị tiểu thư nói đây là từ Lĩnh Nam đưa tới bằng những con ngựa to khoẻ nhất, trên đường chết mười mấy con ngựa, tận bảy tám hảo hán mệt và bị thương..."
Bên ngoài hộp gỗ được trang trí bằng hoa văn như ý có khảm hoa lê ở bốn hướng, bên trong cũng trang trí hoa văn vô cùng quý giá. Ở giữa có một khối băng hình vuông đã tan hơn một nửa. Nước đá từ đáy hộp đi qua khe hở của liên hoa văn chảy ra ngoài. Tần Cô Đồng dùng tay đem vụn băng lấy ra, để lộ một hộp ngọc Bàn Long Trung Sơn rộng nửa mét vuông, mở ra xem, Ly Châu long nhãn tròn vo được xếp thành trên dưới 3 hàng, tổng cộng là chín quả.
Long nhãn có kích thước bằng quả trứng gà, tròn trịa, vừa miệng, là một trong những trân phẩm ngon nhất trong các loại long nhãn. Tần Cô Đồng cầm lấy một quả, đưa qua: "Từ di mời người nếm thử, đây là đệ nhất phẩm ở Lĩnh Nam, ngon hơn cả vải thiều."
Từ di bị nàng chọc cười, đưa tay ra đón lấy: "Tốt, tốt, đứa trẻ ngoan."
Một thiếu nữ nhu thuận lanh lợi, một phụ nhân mặt mũi hiền hoà, khung cảnh hòa thuận vui vẻ giống như người một nhà. Tần Cô Đồng như một đưa trẻ quấn quýt cha mẹ kể lại những tin tức lớn nhỏ mà nàng biết được. Chẳng qua là cuộc sống hàng ngày của nàng chỉ ở trong Phương phủ, nói tới nói lui thì cũng là chuyện vặt vãnh trong phủ, thiếu gia, tiểu thư, nha hoàn, gã sai vặt. Vậy mà Từ di vẫn chăm chú lắng nghe và thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Tần Cô Đồng thấy không còn sớm, lần này tới, lại lỗ mãng liền đứng dậy cáo từ: "Từ di, con về trước."
"Thật là đứa trẻ tốt, Từ di ở trong u cốc này cũng thật nhàm chán, con thường xuyên tới đây kể một ít sự tình trong phủ. Ta cũng đỡ buồn chán." Từ di vỗ vỗ mu bàn tay nàng, bình tĩnh nói: "Trong khoảng thời gian này, lão gia không có ở đây, con cũng phải cẩn thận hơn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook