Beta: Jin_93
Chiếc xe lao nhanh trên đường, thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng Ngô Phong tràn đầy lo lắng hối hận.

Khoảnh khắc Viên Quỳnh trúng đạn, cô liền lập tức hối hận, hối hận chính mình tại sao không sớm một chút nói với Viên Quỳnh ba chữ mà nàng ấy muốn nghe: “Tôi yêu em”.

Chỉ có ba chữ đơn giản như vậy nhưng Ngô Phong lại sợ như bị rắn hay bò cạp cắn, cô không dám thừa nhận là mình đã yêu, bởi vì yêu đồng nghĩa với việc đem hết tim mình giao cho người khác.

Mà đối với cô việc đem tim của mình giao cho người khác, thứ mà cô nhận lại được rất có thể phải đổi lấy lại sự phản bội, thậm chí còn phải đổi bằng tính mạng của mình.

Nhưng mà hiện tại cô gái đang trong lòng cô giờ phút này sớm đã đem tính mạng của bản thân giao cho cô.
Vậy mà cô lại luôn nghi ngờ, do dự với nàng, keo kiệt không chịu nói ra ba chữ mà nàng muốn nghe nhất, cô giờ phút này chỉ mong mình vẫn còn cơ hội để nói với Viên Quỳnh một câu: “Tôi yêu em”.

Bác sĩ đã đến phòng khám chờ từ lâu, nhìn thấy Ngô Phong ôm Viên Quỳnh cả người đầy máu đi vào, lập tức đưa Viên Quỳnh vào phòng phẫu thuật.

Ngô Phong cũng quên mất bả vai của mình cũng bị trúng đạn, lúc này đây tinh thần của cô chịu áp lực lớn lo lắng cho tình trạng của Viên Quỳnh, làm cho cô không còn cảm giác đau đớn nữa.

Cô lo lắng đứng trước cửa phòng phẫu thuật, không dám đi đâu, kỳ thật thời gian phẫu thuật cũng không lâu, không đến hơn một tiếng, nhưng Ngô Phong lại cảm thấy dường như đã trôi qua một kiếp.

Bác sĩ đẩy cửa phòng phẫu thuật đi ra, nhìn cô nói: “Cô ấy cũng rất may mắn, viên đạn chỉ làm tổn thương thực quản, đợi thuốc tê hết tác dụng là cô có thể đưa cô ấy về, trong khoảng thời gian này phải chú ý ăn uống, chỉ ăn được thức ăn lỏng thôi, tôi sẽ kê cho cô ấy một số thuốc, ba ngày sau đến đây đổi thuốc”.

Ngô Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông trời đối đãi với cô cũng không tệ, còn cho một cơ hội, để cô có thể bù đắp nàng.

Lúc Viên Quỳnh tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng ngủ của Ngô Phong, thấy Ngô Phong đi tới đi lui bên cạnh mình, nàng vẫn luôn nhìn Ngô Phong đi tới đi lui, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, Viên Quỳnh tỉnh lại cô cũng không biết.

Rốt cục Viên Quỳnh không nhìn được nữa, mở miệng nói: “A Phong, chị đã đi mười bảy vòng bảy bước rồi, còn tính đi tới chừng nào nữa?”.

Ngô Phong ngây ra một lúc, quay đầu nhìn thấy Viên Quỳnh đang nằm trên giường liếc nhìn mình.


Ngô Phong vỗ nhẹ lên trán mình, cười tự giễu, đi đến bên giường, cúi xuống hôn nàng, hai tay nâng mặt Viên Quỳnh lên.

Cô nhìn Viên Quỳnh, nói: “Tôi yêu em, em hôn mê suốt mấy tiếng, tôi liền cảm thấy rất hối hận, hối hận vì cái gì không sớm một chút nói với em ba chữ này”.

Khuôn mặt tái nhợt của Viên Quỳnh vốn dĩ còn mang theo tươi cười lập tức ảm đạm xuống.

Ba chữ này, nàng có bao nhiêu khát vọng có thể nghe được từ miệng Ngô Phong, lại vô cùng sợ hãi không muốn nghe thấy chúng từ miệng cô.

Ba chữ vô cùng đơn giản này, lại dễ dàng có thể đánh vỡ niềm tin mà Viên Quỳnh cố gắng giữ vững cho tới nay.

Nhìn gương mặt Ngô Phong đang ở gần trong gang tấc, Viên Quỳnh muốn cười với cô, nhưng phát hiện mình cười không nổi, không phải cơ thể quá yếu, mà là tim của nàng quá mức mệt mỏi.

Ba chữ vô cùng đơn giản, lại hàm chứ biết bao chân tình, biết bao tình yêu say đắm, Viên Quỳnh lại nghĩ thà rằng Ngô Phong chỉ là chơi đùa với nàng còn hơn….

Ngô Phong nhìn nàng miễn cưỡng cười, chỉ nghĩ nàng bởi vì mất máu quá nhiều nên cơ thể suy nhược, vì thế nói: “Có phải mệt lắm không, nghỉ ngơi một chút đi”.

Viên Quỳnh cười cười, nhắm mắt lại, trong lòng mệt mỏi càng thêm rõ ràng, nàng biết rõ tình yêu này là không thể, nhưng lại không khống chế được tình cảm của mình, chỉ có thể lần nữa hãm sâu.

Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gỡ tóc dính lên trán nàng ra, nhìn hai gò má tái nhợt của nàng, lòng đau không thôi, cửa truyền đến tiếng gõ.

Ngô Phong nói: “Vào đi”.

A Đạt đẩy cửa đi vào, nhìn cô nói: “Hai mẹ con bọn họ đã đến”.

Ngô Phong gật đầu nói: “Đưa bọn họ vào đây”.

Nói xong lấy ra điện thoại gọi cho một người, điện thoại có người bắt máy, Ngô Phong nói: “Phạm cảnh ti, vết thương của ngài đã tốt hơn chưa?”.


Đối phương không trả lời, Ngô Phong nói tiếp: “Phạm cảnh ti của tôi ơi, bên tôi đang giữ hai người nè, không biết ngài có muốn gặp một chút không”.

Trong lúc đang nói chuyện, của phòng bị mở ra, Phạm thái thái cùng đứa con bị đẩy vào.

Phạm thái thái nhìn sơ qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, đứa bé cũng chỉ mới tám, chín tuổi.

Ngô Phong đi tới nhéo nhéo lỗ tai của nó, đứa bé đau kêu một tiếng.

Ngô Phong lại nói điện thoại: “Phạm cảnh ti, nghe ra giọng của ai không?”.

Điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Phạm Xương Duy: “Cô muốn làm gì?”.

Ngô Phong cười nói: “Không có gì, ngài tới nhà của tôi đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện”.

Điện thoại im lặng một chút, Ngô Phong cười nói: “Phạm cảnh ti, vợ của ngài cũng thật trẻ tuổi, dáng người cũng được lắm, chắc ngài cũng biết là đàn em của tôi đều là một đám lang hổ, để tôi đợi lâu quá, vợ ngài cũng không tốt đâu”.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Phạm Xương Duy: “Đồ khốn nạn”.

Ngô Phong nhẹ giọng cười, nói: “Ngài mau tới đây đi, tôi đợi ngài”.

Nói xong liền cúp máy, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn Viên Quỳnh đã mở mắt, cười nhìn Viên Quỳnh, nói: “Em nói xem đợi hắn đến đây, mình sẽ xử lý như thế nào?”.

Viên Quỳnh cười nói: “Tuỳ chị, đừng cho hắn chết dễ dàng là được”.

Nói xong quay đầu nhìn Phạm thái thái cùng đứa bé, nhìn thấy hai người sợ hãi ôm lấy nhau, Phạm thái thái sắc mặt trắng bệch, cố gắng ôm con giấu vào trong ngực, trong lòng Viên Quỳnh đột nhiên cảm thấy áy náy.


Phạm Xương Duy đến nơi, sắc mặt sốt ruột, cổ tay còn quấn băng gạc, bị đàn em của Ngô Phong dẫn vào phòng ngủ.

Sau khi vào phòng, đàn em của Ngô Phong liền lục soát người hắn, tịch thu hết vũ khí trên người hắn.

Phạm Xương Duy nhìn vợ con mình trong góc, nuốt nước bọt nói: “Cô thả họ đi đi”.

Ngô Phong cười lạnh, đi tới chỗ hắn, một cước đá vào đầu gối của Phạm Xương Duy, Phạm Xương Duy đau đớn đứng thẳng không nổi liền quỳ xuống đất.

Ngô Phong cười lạnh nói: “Ông nghĩ ông là ai, dám chơi tôi? Tôi dùng tiền nâng ông lên, ông liền báo đáp tôi như vậy?”.

Trán Phạm Xương Duy lấm tấm mồ hôi lạnh nói: “Đại tỷ, tôi biết sai rồi, xin cô thả vợ con tôi ra, cô xử tôi như thế nào tôi cũng tuyệt đối không oán hận”.

Thời điểm A Đạt dẫn người đến nhà họ Phạm, Phạm Xương Duy vừa mới chạy đi không được bao xa, hắn không dám về nhà mà gọi điện cho vợ hắn, kêu nàng ấy lập tức mang con về nhà mẹ đẻ ở tạm một thời gian.

Sau khi Phạm thái thái nghe điện thoại, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang con rời đi, nhưng vẫn là muộn một bước, đi tới thang máy đã đụng phải đám người A Đạt.

Ngô Phong nhìn A Đạt, A Đạt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, lấy cây gậy bóng chày trong góc tường, nhắm vào đầu Phạm Xương Duy đánh tới.

Phạm Xương Duy bị đánh ngã rập xuống đất, kêu la thảm thiết, đầu cũng bị đánh vỡ, máu tươi chảy đầy mặt.

Phạm thái thái sắc mặt tái nhợt ôm chặt con, che kín mắt đứa bé, không dám cho nó thấy cảnh tượng trước mắt.

Ngô Phong chấp hai tay lại, đặt lên đầu gối, ngồi ở trên giường, nhìn Phạm Xương Duy một thân đầy máu, lại nhìn Viên Quỳnh, nói: “A Quỳnh, trong lòng thoải mái chưa?”.

Trên tay Viên Quỳnh còn gắn ống truyền dịch, nghe thấy liền rút ra dây truyền dịch, xuống giường đi tới, nhìn Phạm Xương Duy tức giận dùng chân đạp mạnh vào bụng hắn, nói: “Mẹ nó cái tên khốn kiếp, sao lại có loại người cặn bã như mày chứ?”.

Nói xong liền thở hổn hển, một tay cầm lấy tay Ngô Phong,vẻ mặt suy yếu nhợt nhạt.

Lúc này Phạm Xương Duy như vớ được cái phao cứu mạng vậy, nhìn chằm chằm Viên Quỳnh nói: “Cô chính là Viên Quỳnh? Đại tỷ, cô ta chính là cảnh sát, đang nằm vùng bên cạnh cô đó”.

Ngô Phong nghe thấy liền cười nói: “Làm sao ông biết?”.


Phạm Xương Duy nói: “Là cấp dưới của tôi nói, cô ta thật sự là cảnh sát”.

Ngô Phong cười, quay đầu nhìn Viên Quỳnh, Viên Quỳnh dựa vào vai cô, cười nói: “Tôi còn thuộc tổ phòng chống ma tuý, cấp dưới của ông có báo cáo lại giống như vậy không?”.

Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh còn cười rất tự nhiên, lại nhìn Phạm Xương Duy nói: “Bây giờ ông nói gì cũng vô dụng, tôi có thể đem vị trí của Vương Nghĩa cho ông thì cũng có thể đem nó cho người khác.

Phạm Xương Duy ông có biết ông rất ngu xuẩn không, dám chơi tôi, còn không biết mình có bao nhiêu sức”.

Vương Nghĩa là cấp trên trước kia của Phạm Xương Duy.

Ngô Phong nói xong đỡ Viên Quỳnh nằm xuống giường, một tay rút súng từ bên hông ra, nhắm ngay Phạm Xương Duy, nói: “Ông cũng biết phản bội tôi sẽ phải trả giá như thế nào chứ?”.

Gương mặt Phạm Xương Duy vặn vẹo tràn đầy máu tươi, nói: “Cô khoan bắn, cô tha cho tôi lần này, tôi chắc chắn sẽ cho cô một phần đại lễ”.

Ngô Phong lắc đầu nói: “Muộn rồi”.

Vẻ mặt cô hờ hững, giống như chuyện giết người là một chuyện rất bình thường, tim Viên Quỳnh liền nhảy dựng lên, mặc dù nàng cực kỳ ghét cái tên cảnh sát bại hoại này, nhưng mà nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết, trong lòng nàng khẩn trương nghĩ cách để cứu cái tên khốn kiếp này.

Lại nghe thấy Phạm Xương Duy nói: “Tôi đem Mạc Thiệu Hoa giao cho cô, tôi biết đám người này luôn cắn cô không nhả, tôi sẽ sắp xếp cho bọn họ vây bắt Bành Vượng Thành.

Tôi biết chỗ ở của Bành Vượng Thành, tôi đưa địa chỉ cho cô, cô có thể đem bọn họ giải quyết một lượt”.

Ngô Phong híp đôi mắt phượng hẹp dài lại, nhìn Phạm Xương Duy không nói gì, Phạm Xương Duy tiếp tục nói: “Đại tỷ, trải qua chuyện lần này, tôi biết cô rất lợi hại, tôi lỡ dại chơi đùa cô, tôi tuyệt đối sẽ không dám bày trò như vậy đối với cô nữa nữa, chén cơm này là cô cho tôi, tôi chính là con chó của cô, cô nói tôi đi hướng Đông tôi tuyệt đối không dám đi hướng Tây”.

Viên Quỳnh nằm trên giường đột nhiên cảm thấy tức giận vô cùng, nàng tức giận thay cho Ngô Phong vì sao lại không bắn cho tên khốn kiếp này một phát cho hắn chết cho rồi.

Ngô Phong trên mặt mang theo một ít tươi cười, nói: “Tôi đây tha cho ông một mạng, ông có thể sống được bao lâu còn phải nhìn biểu hiện của ông….”
- --------------------------------------------------------
Mình đăng lại chương 29 rùi á, mn chịu khó đọc lại dùm mình nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương