**

" Đến, đem thuốc uống hết đi."

" Không cần, hảo khổ!"

" Thuốc nào có không khổ? Uống nhanh."

" Cũng không thể được chờ một chút rồi uống lại?"

" Nàng đã bắt nó đợi lâu, không thể đợi lát nữa, lập tức uống nó."

Bách Hợp trên mặt nhăn cái mũi, ngửi được mùi lạ kia, thân mình càng hướng chăn bông trốn.

" Độc của thiếp đã giải, có thể không cần uống thuốc nữa."

" Thầy lang nói phải đem độc trong người thanh trừ sạch sẽ, thuốc này không thể không uống, nàng phải chính mình uống, vẫn là bức ta động thủ." Đan Phi chịu đủ thái độ không đúng của nàng. Mấy ngày qua muốn nàng uống xong thuốc, quả thực hao hết tính nhẫn nại của chàng. (gợi ý nè: sao ko mớm cho nàng uống *hắc hắc*)

" Chính là người ta thật sự không nghĩ muốn uống nữa!" nàng bịt kín đầu cự tuyệt uy hiếp của chàng.

" Nha đầu ngốc, đem đầu nàng ra đây, nếu không ta đánh người." chàng quát lớn.

" Không cần, không cần." nàng tình nguyện làm rùa đen rút đầu, cũng so với uống thuốc ghê tởm kia tốt hơn.

Đan Phi buông bát, xốc chăn lên, hướng nàng rống giận: " Ta thật vất vả đem nàng cứu sống, nếu nàng không đem thân mình dưỡng tốt, ta sẽ không quản nàng, ta nói chuyện giữ lời."

Song chưởng nàng một phen ôm lấy chàng: " Hảo thôi! Hảo thôi! Thiếp uống là được, chàng không thể đem thiếp ném mặc kệ!"

Tiếp xúc thân mật như vậy, làm cho lòng chàng có chút viên ý, kìm lòng không đậu ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem nàng lại gần mình.

Nhớ tới lúc ấy nàng suýt nữa hương tiêu ngọc vẫn, chàng liền chịu không nổi đau đớn trong lòng. May mắn nàng không có việc gì, bằng không chàng nhất định sẽ đi tìm Đường Lâm báo thù.

" Đại Phi, chàng ôm rất dùng sức, đau quá!" nàng nhuyễn thanh oán giận.

Chàng hơi thả lỏng chút, xem xét hai gò má nàng gầy yếu, bất quá thần cánh hoa đã khôi phục huyết sắc. chàng từ từ cúi đầu xuống, tiếp xúc thần của nàng, thoáng ngốc mà ma xát thô lỗ. (hôn rồi, hôn rồi *tung hoa*)

Hai người hôn môi mặc dù ngắn, cũng ngọt ngào ấm áp. Đan Phi ôm lấy nàng, như con gà trống đắc ý. (sao lại so ca ca là con gà trống vậy, ít nhất cũng là con sói đực chứ = =)

" Có thích hay không?" chàng nhỏ giọng hỏi han.

" n." nàng gật gật đầu.

" Về sau ta thường như vậy được chứ?" (được mà, được mà, rấttttttt được lun, ca ca cứ thoải mái ^ ^)

" Hảo, chàng sẽ không bỏ rơi thiếp phải không?" nàng đà đỏ mặt hỏi.

" Vô nghĩa, ta cần nàng, sao lại không cần nàng chứ? Ta sẽ phụ trách nhiệm." chàng là nam tử hán dám làm dám chịu, cũng sẽ không tùy tiện chiếm tiện nghi người ta.

Bàng khờ dại cười nói: " Vậy chàng phải mỗi ngày đều hôn thiếp, cả đời đều phải phụ trách thiếp."

" Ngu ngốc." chàng cười mắng, " Trước đo đem thuốc uống đi, nhanh đưa thân thể dưỡng hảo, bằng không như thế nào có lực khí quay về Bách Hoa U Cốc?"

" Còn muốn uống a! Chính là thật sự rất khổ." mi của nàng cong lại phản đối.

Đan Phi theo trong lòng, ngực lấy ra một bọc nhỏ: " Ta mua mấy viên đường cầu, nàng đem thuốc uống hết là có thể ăn đường, nhất định sẽ không khổ." chàng đem thuốc trước mặt nàng uy hiếp nàng uống.

Bách Hợp nắm cái mũi, một ngụm một ngụm ngạnh nuốt vào, uống hết thuốc sau liền đầu lưỡi nghĩ muốn phun, vội vàng ăn đường cầu, lúc này mới không khổ.

" Hảo ngọt, hảo hảo ăn."

" Nàng lưu trữ từ từ ăn." chàng hiện tại mới biết được nguyên lai sủng người của mình sẽ cảm thấy khoái hoạt. (như vậy là sủng a > <

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Phương Huyền đi đến, cười vọng với cặp tình nhân nhỏ này.

" Phương thúc."

Từ khi biết được ngài cùng mẫu thân đã mất là thanh mai trúc mã, Bách Hợp liền đối với ngài rất có cảm giác thân thiết, xem như là thúc thúc của chính mình.

Ngài bắt mạch của nàng rồi nói: " Bách Hợp, độc trên người cháu đã giải toàn bộ, chính là thân mình cháu thể chất nhược, Phương thúc giúp cháu mấy thang thuốc bổ, bằng không tương lai hai người thành thân, nghĩ muốn sinh hài tử khỏe mạnh sẽ mệt chết."

Ngài vừa nói ngược lại làm cho hai người bọn họ lập tức ngượng ngùng, Bách Hợp lại xấu hổ đến hờn dỗi không thôi.

" Phương thúc..."

Đan Phi ửng đỏ nghiêm mặt, chắp tay nói: " Vậy Phương thúc phiền toái nhiều hơn lo lắng."

" Cáp... đó là kế hoạch lớn của đời người, ngượng ngùng cái gì? Phụ mẫu ngươi cũng không còn, Phương thúc xem như trưởng bối các ngươi, việc này để ta làm chủ, hai vị tỷ tỷ của cháu sẽ không phản đối."

" Cho dù tỷ tỷ nàng không đáp ứng, ta cho dù dùng mọi phương cách cũng sẽ cướp nàng đi." chàng đã không thể để mất đi nàng, tưởng tượng đến thân nhân của nàng có thể sẽ phản đối, chàng liền nổi giận.

" Đại Phi, tỷ tỷ thương yêu thiếp nhất, các nàng nhất định sẽ đồng ý thôi." nàng có nắm chắc nói.

" Nếu các tỷ ấy không đồng ý thì sao?" không phải chàng không tin tưởng, mà là muốn làm phá hỏng đi tính toán.

Nàng ánh mắt buồn bã: " Thiếp... thiếp vẫn sẽ cầu đến các tỷ đáp ứng mới thôi. Phụ thân tuy rằng nói qua tỷ tỷ cùng thiếp cả đời cũng không rời Bách Hoa U Cốc, nhưng chưa nói không thể thành thân. Nếu phụ mẫu biết chàng đối thiếp rất tốt, bọn họ cũng sẽ đồng ý."

Phương Huyền thực có thể hiểu được khổ tâm của Hoa Thiên Dật: " Ta hiểu biết phụ thân cháu dụng tâm lương khổ. Năm đó mẫu thân cháu là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, người muốn kết hôn nàng không biết có bao nhiêu, thậm chí vì muốn gặp nàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Có mấy lần Lăng muội lạc vào trong tay kẻ xấu, ít nhiều Thiên Dật liều chết đem nàng cứu ra, lúc này mới không gây thành bi kịch. Cho nên sau phụ thân cháu mới có thể mang theo mẫu thân cháu rời khỏi giang hồ, mai danh ẩn tích, ngay cả ta cũng không biết bọn họ đi nơi nào. Vốn định sinh thời có thể gặp lại một lần, không ngờ bọn họ cũng đã... ai! Bất quá ít nhất bọn họ thật sự hạnh phúc, ta cũng yên tâm hơn."

" Phương thúc, ngài có phải hay không... " có lẽ nàng nên hỏi rõ là tốt nhất.

" Có phải yêu mẫu thân cháu đúng hay không? Đúng vậy, ta và mẫu thân cháu cùng nhau lớn lên, trong lòng ta sớm xem nàng là thê tử tương lai của ta, chính là ông trời lại an bài khác, để cho nàng yêu phụ thân cháu, ta chỉ có thể thoái nhượng. Bất quá ta tâm phục khẩu phục, bởi vì phụ thân cháu đích thật là anh hùng để người khác kính nể. Tình yêu của hai người làm cảm động ta, khi bọn họ rời đi, sau đó ta cũng đến Lưu Tâm Biệt trang này, chuyên tâm làm thầy lang, không hề đi quản mưa gió trên giang hồ."

" Phương thúc, cám ơn người nói cho cháu biết việc đó, cháu cảm thấy được phụ thân, mẫu thân cùng người rất vĩ đại." nàng bị đoạn tình yêu lúc xưa này động lòng.

Phương Huyền nho nhã cười: " Phương thúc bất quá là người bình thường, chính là biết rõ một câu... lấy việc chớ cưỡng cầu. Cho dù năm đó bức mẫu thân cháu gả cho ta, chỉ biết hại ba người cùng nhau thống khổ thôi, cùng với ba người thống khổ, không bằng để cho ta một mình gánh vác là đủ rồi, không phải sao?"

" Phương thúc, thực xin lỗi." nàng thay phụ mẫu giải thích.

" Ngốc, nói cái gì vậy? này tất cả đều là ta nguyện ý làm, không trách bất luận kẻ nào! Các ngươi có tính toán gì không?" ngài chuyển tới chuyện hai người, hỏi Đan Phi đứng ở một bên.

Đan Phi trải qua mấy ngày này, trong lòng tính thành thục từ trước, lo lắng cũng nhiều chút.

" Nàng khi xuất môn đáp ứng các tỷ tỷ trong một tháng trở về, mắt thấy một tháng đem tức, chờ nàng thân mình tốt, chúng tôi liền xuất phát quay về Bách Hoa u cốc." Phượng Huyền này đây là trưởng bối của Bách Hợp, bởi vậy chàng trả lời không thể qua loa.

" n, Bách Hợp liền giao cho ngươi, chờ trang lý này ổn, ta cũng sẽ đi theo hội hợp các ngươi, thuận tiện đi bái tế vợ chồng bọn họ."

" Đúng vậy, Phương thúc."

" Lão gia, Tây Môn công tử đã trở lại, còn mang đến một vị khách nhân, muốn mời Đan công tử đến." quản sự bên trong trang báo cáo lại.

" Nhất định là đại ca ngươi đến đây, nhanh đi gặp hắn đi!" Phương Huyền thúc giục nói.

Một vị thân nhân khác của chàng đến nhận gặp chàng. Đan Phi khẩn trương vô cùng.

" Đại Phi, nhanh đi nha! Hhuynh đệ các người có thể đoàn viên." Bách Hợp vì chàng vui vẻ muốn khóc.

Chàng lúc này dường như bay ra khỏi cửa, tiếp đến chàng cùng hunh trưởng chưa bao giờ gặp mặt nhận thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương