*******

Màn đêm buông xuống.

Một bóng người màu đen mạnh mẽ tiến vào một tòa trang viện. Không cần biết bao lâu, ở nơi đó bong đen lại xuất hiện mà tiếng vào, trèo tường lẹ mà qua, khinh công cao, không người có thể sánh bằng.

Khi bóng đen nhanh đến cửa thành, trong trang viện mới truyền đến một tiếng rống lên, bọn gia đinh dẫn theo đèn lồng hướng chủ ốc mà đi.

Liễu Đại Nguyên khí cấp bại hoại theo trong phòng chạy đến, mặt xám như tro tàn, hai chân như nhũn ra ngồi phịch ở trên mặt đất.

" Một ngàn lượng bạc của ta, một ngàn lượng bạc của ta... Đan Phi! Đan Phi! Vì cái gì lại chọn chơi ta?! Vì cái gì?! Liễu Đại Nguyên ta với ngươi thế bất lưỡng lập, chân trời góc biển cũng muốn tìm ngươi, ăn thịt ngươi, ăn xương cốt của ngươi, hấp máu của ngươi, Á..."

Mà ở cửa thành, Đan Phi làm càn cười to.

" Cáp... ta giống như nghe thấy tiếng kêu của Liễu Đại Nguyên, thực đáng tiếc nhìn không được biểu tình trên mặt hắn, nhất định rất thú vị, rất đáng tiếc."

Bách Hợp không đành lòng hỏi han: " Trộm một ngàn lượng bạc phải là nhiều quá hay không?"

" Đây là cái giá phải trả của hắn. Một ngàn còn ngại ít, hừ! Vốn định lần trước trộm ba trăm đã đem công chuộc tội, chỉ cần hắn hảo hảo làm người sẽ không có việc gì. Ai dạy hắn cư nhiên cảm động cái cân não của ngươi, hắn là tự làm bậy không thể sống, không phải mạng của hắn, ta nên cười trộm."

Nghe được hàm ý trong lời của chàng, nàng nhất thời tâm hoa phát ra. Đan Phi tuy rằng thường rống nàng, hung nàng. Trên thực tế vẫn là quan tâm nàng.

Nàng chạy đến bên cạnh người chàng, lúm đồng tiền như hoa: " Đại phi, cám ơn ngươi, ngươi vẫn là thực quan tâm ta."

" Cái gì?" chàng tựa như nghe không hiểu, trên mặt đen lại nổi lên đỏ ửng, " Ta làm như vậy cũng không phải là vì ngươi, ngươi ít hướng việc thiếp vàng trên mặt mình, ta đây là vì dân trừ hại."

Bách Hợp tuy cười nhưng không nói, chàng vội dùng tức giận đến che dấu tâm ý của chàng.

" Cười cái gì cười, răng nanh trắng nha! Nhanh lên đi thôi! Đến lúc đó người ta đuổi tới, ta cũng không cứu ngươi."

" Chúng ta đi đâu bây giờ?" con mắt của nàng vui sướng mà tỏa sáng.

"Ta ở đâu ngươi ở đó, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Để cho lỗ tai ta thanh tịnh một chút được không?" nữ nhân chính là tiếng huyên náo, giống con Ma Tước.

Nàng dừng một chút: " Ta... ta có thể nói thêm một câu nữa hay không?"

" Nói cái gì, nói mau."

" Đợi khi đến trấn kế tiếp, để ta đến nhà tắm tắm rửa một chút được không? Ta đã lâu rồi chưa...không tắm rửa, cho nên muốn hảo hảo tẩy trừ một chút." nàng tò mò hướng chàng ngắm liếc mắt một cái. Chàng cư nhiên mặt đỏ, hại lời của nàng cũng kém điểm thắt.

Đan Phi cứng người, không nói một câu tiến về phía trước, khí trong đầu đột nhiên sinh ra ảo tưởng kỳ quái nào đó.

Dáng người nữ nhân chẳng qua so với nam nhân có đường cong thôi, có cái gì đẹp? Chàng suy nghĩ mà dỗi.

" Đại Phi, cũng không thể được?" nàng không rõ chàng lại vì điều gì mà sinh khí.

" Tùy tiện ngươi, ngay cả loại sự tình này cũng muốn hỏi ta, nhàm chán."

Hai người đối với việc nam nữ là một điều khinh thường khó giải, một là không hiểu, đến tột cùng sẽ sinh ra loại hoa lửa gì đây?

Mà ở sâu trong đáy lòng của Đan Phi, chậm rãi tiếp nhận sự tồn tại của Bách Hợp. Cho dù chàng chết không thừa nhận, nhưng cũng đã muốn mang nàng trở thành trách nhiệm của chính mình. Bài xích của chàng đã dần dần hòa tan ở trong nụ cười tươi của nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương