Bạch Hoan
C4: Chương 4

26

Cha tôi bị tạm giam.

“Mày nói với cảnh sát thì có nghĩa lý gì?” Mẹ tôi thở dài, “Giam lại vài ngày, tới khi được thả ra rồi, ông ta sẽ đá/nh chúng ta còn kinh khủng hơn.”

Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra người mẹ luôn mạnh mẽ của tôi cũng có những giây phút mềm yếu tới như vậy.

Bà nói không sai, trước khi ly hôn, hai người họ thường xuyên gây gổ, bây giờ đã ly hôn rồi, chúng tôi vẫn không thể thoát khỏi ông ta.

Chúng tôi đã báo án nhiều lần, mỗi lần cũng chỉ có thể khiến cha tôi bị tạm giam mấy ngày ngắn ngủi, sau khi ông ta được thả ra, ông ta sẽ tiếp tục uống rượu say khướt sau đó trở về đá/nh đập mẹ con tôi.

Chúng tôi đã chuyển nhà mấy lần, nhưng lần nào ông ta cũng có thể tìm ra.

“Vu Hoan Hoan, mày chăm chỉ học tập, thi đỗ đại học thì tốt quá.” Mẹ tôi luôn đặt mọi hy vọng vào tương lai tôi thi đỗ đại học.

“Nếu con đỗ đại học, ông ta sẽ chet sao?”

Mẹ tôi bị lời nói của tôi làm cho hoảng sợ.

“Thi đỗ trường nào ở xa một chút, càng xa càng tốt, sau đó đừng bao giờ trở về nữa.”

“Còn mẹ thì sao?”

Bà ấy không trả lời, lặng lẽ trở về phòng tự bôi thuốc cho bản thân mình.

Tôi lấy nhật ký ra, vừa rơi nước mắt vừa viết một câu, “Vì sao ông ta còn chưa chet?”

Lại một tuần nữa trôi qua.

Hiệu trưởng đã được cấp cứu thành công, sức khỏe không còn trở ngại gì.

Chương Thiêm không nói chuyện với Chương Ngọc nữa.

Chương Ngọc xưa nay vốn kiêu ngạo, bây giờ lại không còn người bảo vệ, cô ta đá/nh người ta hai tát, người khác liền trả lại một cái.

“Anh, nữ sinh ở lớp thứ Ba dám đá/nh em!” Cô ta vừa khóc vừa chạy tới mách.

“Tao có quen mày sao?” Chương Thiêm bất mãn đẩy cô ta ra.

“Chương Thiêm, anh đừng quên, trước đây là anh nợ tôi một mạng!” Chương Ngọc hung dữ uy hiếp hắn.

“Vậy mày cứ lấy mạng của tao đi?”

Tôi nghe hai anh em họ nói chuyện, nhất thời sửng sốt.

“Năm nó năm tuổi, tôi với nó cùng ra ngoài chơi, sau đó bỏ quên nó ở công viên. Nó bị người ta bắt cóc, một năm sau tìm được trở về thì tính tình thay đổi hoàn toàn, trở nên điêu ngoa kiêu ngạo… Cha tôi nói những chuyện này đều là lỗi của tôi, cho nên tôi phải bù đắp sai lầm, bảo vệ em gái.” Nói đến đây, hốc mắt Chương Thiêm hơi hồng, “Xin lỗi, Hoan Hoan.”

“Vì sao phải xin lỗi? Có quan hệ gì với tôi sao?” Tôi thản nhiên cười trả lời hắn.

Những gì mà em gái hắn đã làm với tôi, không phải một câu xin lỗi là có thể hòa giải.

Người bắt nạt xin lỗi, tôi nhất định phải tha thứ?

Xin lỗi, tôi không làm được.

Tôi không muốn quan tâm tới hắn nữa.

27

Không biết Quý Vân Bạch đã dùng lý do gì để chuyển đến ngồi trên Chương Thiêm.

Trong một tiết học này, Chương Thiêm nổi giận ba lần, đơn giản là bởi vì trong tiết đó Quý Vân Bạch đã mượn đồ của tôi ba lần.

Hai người bọn họ càng ngày càng không vừa mắt nhau.

Một lần, tôi vô tình bắt gặp Chương Thiêm đẩy Quý Vân Bạch vào góc tường, nghiến răng chất vấn, “Mày đã làm gì cha tao? Hôm ông ấy lên cơn đau tim, có người thấy mày đi vào văn phòng ông ấy!”

Quý Vân Bạch không trả lời, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua tôi.

“Vậy cậu nên đi hỏi người cha làm Hiệu trưởng của cậu.” Hắn cười nhàn nhạt, “Dù sao địa vị của tôi cũng không cao được đến thế.”

Chương Thiêm nổi giận, vung nắm tay lên muốn đấm hắn.

Quý Vân Bạch lại phải chịu đòn sao?

Nhưng, giây tiếp theo, Quý Vân Bạch vốn thư sinh nho nhã, đột nhiên vươn tay chặn lại nắm đấm của Chương Thiêm.

Chuyện này đúng là không thể tin nổi.

Tôi vốn đứng ở một góc xem kịch vui, nhưng không biết từ khi nào nơi này đã thu hút rất nhiều sự chú ý, mọi người chen lấn xô đẩy, kết quả khiến tôi bị đẩy ra khỏi chỗ đứng ban đầu.

Khi tôi muốn chen ra ngoài, bởi vì bị xô mà mất trọng tâm nên tôi lảo đảo ngã lên người Chương Thiêm.

Ngã vào hắn không quan trọng, điều quan trọng là hiện tại hắn đang vây Quý Vân Bạch trong góc, Quý Vân Bạch cũng đang giữ tay hắn.

Khoảng cách của hai người họ vốn rất gần nhau, bị tôi va chạm một cái, hay lắm, trực tiếp môi chạm môi tô bồi cho tình anh em thêm khăng khít gắn bó.

Được rồi, chính xác mà nói là suýt chút nữa.

Bởi vì Quý Vân Bạch đã kịp phản ứng lại, hắn vội vàng nghiêng người, nên cuối cùng nụ hôn của Chương Thiêm rơi xuống gò má thanh tú của hắn.

“A!”

“Cái quỷ gì?!”

Hành lang vốn đang tràn đầy không khí ăn dưa xem kịch, bây giờ lập tức ồn ào mãnh liệt.

Trong nháy mắt, hai người bọn họ đều ngây người.


“Quý Vân Bạch, tao không để yên chuyện này đâu!” Chương Thiêm nghe mọi người xì xào bàn tán thì nổi giận đùng đùng.

“Cậu tỉnh táo một chút đi, đừng làm cậu ấy đau.” Quý Vân Bạch đẩy hắn ra, sau đó kéo tôi còn đang hoảng loạn phía sau lên.

Mọi người vẫn còn đang cười điên cuồng.

“Quý Vân Bạch! Mày đứng lại đó, mày định đưa cô ấy đi đâu?!”

Quý Vân Bạch kéo tôi đi về phía thang bộ, mặc kệ Chương Thiêm kêu gào ở phía sau.

Không thể không nói, tôi vẫn còn một chút hoảng sợ. Nhưng nghĩ tới tình cảnh ban nãy của hai người họ, thân là quần chúng ăn dưa rất có tâm, tôi nhịn không được mà cười rộ lên.

Đến một phòng học trống, Quý Vân Bạch không nói không rằng đẩy mạnh tôi vào trong, sau đó trực tiếp khóa cửa lại.

Bên ngoài, Chương Thiêm vẫn còn đang đập cửa ầm ĩ.

Trong văn phòng trống, Quý Vân Bạch để tôi đứng nép vào cửa, cúi đầu nghiêm túc nhìn tôi, bộ dáng nghiền ngẫm như thể đang suy tính xem nên tính sổ với tôi thế nào.

“Vẫn còn cười được?”

“Cảm giác thế nào?” Tôi cười nhạo.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng giận quá hóa cười.

Sau đó, hắn nghiêng đầu, một cảm giác mềm mại như nước xẹt qua làn môi của tôi.

Tôi không ngờ hắn có thể điên đến như vậy, ở trong phòng giáo viên mà dám hôn tôi.

Trong nháy mắt, đại não như trở nên trống rỗng, hai tai ù đi, tiếng đập cửa bên ngoài cũng dường như vẳng lại từ phía hư vô.

Thời gian rất ngắn, nhưng lại khiến cho cõi lòng tôi rơi xuống một cơn mơ vô thực.

“Cảm giác thế nào?” Hắn cười cười nhìn tôi, “Hình dung cho tôi nghe một chút.”

28

Tôi nhìn hắn, đầu óc vẫn chưa hết choáng váng, thậm chí hai chân dường như mềm ra.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt bên cổ tôi, ghé xuống sát tai tôi mà nói nhỏ, “Tốt nhất đừng chọc giận tôi.”

“Chuyện gì?” Mặc dù toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, tôi vẫn không cam chịu yếu thế, cố cứng giọng hỏi hắn.

“Mọi chuyện. Và còn…” Hắn vẫn đang nhìn cổ tôi chăm chăm, “Da cậu rất dễ để lại dấu vết.”

Cái gì?!

Một phút đồng hồ sau, cửa văn phòng rốt cuộc cũng bị mở ra. Đứng bên ngoài là Chương Thiêm và mấy vị giáo sư khác.

“Hai em làm gì ở đây?”

Tôi hoảng hốt đến mức run lên một cái.

“Em giúp bạn ấy ôn bài, như vậy có phạm nội quy không, thưa thầy?”

So với tôi đang cực kỳ kích động, Quý Vân Bạch bình tĩnh tới mức đã đạt đến cảnh giới biến thái, chứ có người bình thường nào lại làm được điều ấy.

Thầy giáo nhìn từ sách vở trên tay tôi đến tập đề thi trên tay Quý Vân Bạch, rốt cuộc nói, “Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý hoàn cảnh.”

Chúng tôi vội vàng xin phép thầy rời đi, Chương Thiêm cũng đuổi theo.

“Chỉ là ôn bài?” Chương Thiêm hung hăng trừng mắt nhìn Quý Vân Bạch.

Quý Vân Bạch vẫn thản nhiên, “Nếu không thì sao, cậu cảm thấy chúng tôi làm gì ở bên trong?”

“Quý Vân Bạch, tao cảnh cáo mày, mày đừng có ý đồ gì với Vu Hoan Hoan!”

“Vậy sao?” Quý Vân Bạch thở ra một hơi, “Nhân tiện nói thêm, chuyện ban nãy đối với tôi chẳng là gì cả, nên cậu cũng không cần vội vàng như vậy. Tôi là trai thẳng, cậu hoảng hốt như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”

Một câu này khiến cho Chương Thiêm nghẹn họng không biết trả lời tiếp thế nào.

“Hoan Hoan, cậu nghe tôi nói, chuyện ban nãy chỉ là hiểu lầm, sao tôi có thể…”

Tôi yên lặng nhìn Chương Thiêm sốt ruột giải thích, “Thật ra cậu không cần thanh minh với tôi. Tôi không quan tâm cậu là thế nào.”

Lời này của tôi chỉ là trần thuật lại sự thật.

Bây giờ, trong tâm trí của tôi chỉ còn nụ hôn ban nãy Quý Vân Bạch đặt lên môi tôi, trái tim bất an của tôi vẫn đang nhảy một cách kinh hoảng trong lồng ngực.

Tôi cần yên lặng.

Tôi thấy Chương Thiêm sững sờ tại chỗ, ánh mắt dần ảm đạm xuống.

Sau đó, Quý Vân Bạch đưa tôi về nhà.

Suốt quãng đường đi, hai chúng tôi không nói chuyện với nhau, thậm chí còn cố ý giữ khoảng cách như hai người xa lạ, giống như chẳng qua chỉ là vô tình trùng hợp đi cùng một đoạn đường mà thôi. Sau khi thấy tôi vào nhà, hắn tiếp tục đi con đường của hắn.

Về nụ hôn kia, hắn không nói thêm bất kỳ câu gì.

Không hiểu sao tôi có cảm giác Quý Vân Bạch với bóng lưng cô tịch đang yên lặng không nói một lời, mới là Quý Vân Bạch chân chính.

Rõ ràng biết hắn rất nguy hiểm, nhưng không hiểu sao tôi rất muốn đến gần hắn, thấu hiểu hắn.

Chẳng qua, tôi vĩnh viễn không chạm nổi vào nội tâm của hắn.

29

Sau chuyện này, Chương Thiêm và Quý Vân Bạch coi như hoàn toàn trở mặt thành thù.

Thù đến mức độ nào sao?


Chỉ cần việc gì có Quý Vân Bạch tham gia, Chương Thiêm nhất định phải tranh giành với hắn.

Đánh bóng rổ, tranh hạng Nhất.

Chạy bộ, tranh Quán quân.

Thậm chí ngay cả làm bài tập, hai người họ cũng phải tranh xếp hạng đầu.

“Nhìn xem, hắn cũng chẳng phải rất giỏi giang gì.” Chương Thiêm khoe với tôi.

Chỉ có tôi biết, chẳng qua Quý Vân Bạch coi thường hắn ấu trĩ nên mới lười tranh giành lại với hắn mà thôi.

Nghĩ như vậy, không hiểu sao tôi chợt cảm thấy sợ hãi.

Từ bao giờ mà ở trong lòng tôi, Quý Vân Bạch trở nên gần gũi như vậy?

Thậm chí mỗi khi xảy ra chuyện gì, tôi đều vô thức nghĩ tới hắn.

Rõ ràng những chuyện hắn đã làm với tôi còn ấu trĩ hơn của Chương Thiêm đã làm.

Chỉ là… tôi luôn hướng về hắn.

Khi Chương Thiêm đi uống nước ngang qua đội bóng hắn đang chơi, tôi cảm thấy Chương Thiêm cố ý làm khó hắn.

Khi Chương Thiêm báo thầy giáo là hắn ngủ trong giờ học, tôi cũng cảm thấy Chương Thiêm cố ý gây sự với hắn.

Nhưng…

Khi tan học, tôi thấy Quý Vân Bạch đang gục xuống bàn ngủ bù.

Cũng không biết ở nhà hắn đã làm những gì, hai ngày nay dường như hắn rất mỏi mệt.

Chương Ngọc đột nhiên từ đâu chạy đến ngồi xuống trước mặt hắn.

“Vì sao? Vì sao cậu không thích tôi?” Hai mắt cô ta sưng húp, dường như vừa mới khóc xong.

“Không vì sao cả.” Ngữ khí của Quý Vân Bạch rất lạnh.

“Vậy rốt cuộc cậu không thích tôi ở điểm nào, để tôi sửa có được không? Cậu đừng như vậy, đừng không để ý tới tôi.” Chương Ngọc vừa nói vừa khóc.

Quý Vân Bạch mỉm cười, “Phải làm sao đây, tôi luôn hy vọng cậu có thể là chính cậu.”

Hắn quả thật chính là cao thủ trong cao thủ.

Ngay cả từ chối người khác cũng dịu dàng tới như vậy.

“Không! Cậu nói đi, cậu thích mẫu người thế nào, tôi sẽ trở thành người như vậy.”

“Tùy cô.” Hắn lại gục đầu xuống tiếp tục ngủ bù.

Những ngày sau đó, Chương Ngọc dường như biến thành một người khác.

Trước giờ lên lớp, cô ta chủ động lau bảng sạch sẽ.

Buổi trưa, cô ta mua đồ ăn chia sẻ cho mọi người trong lớp.

Khi tan học, cô ta bắt đầu quét lớp thay cho những thành viên ở lại trực nhật.

Có lẽ cô ta bắt đầu học cách để trở thành một người tốt.

Chẳng qua, sói thật sự có thể trở thành cừu sao?

Đối với sự thay đổi của Chương Ngọc, Quý Vân Bạch căn bản không để vào mắt, bởi vì trong lúc vô tình tôi liếc thấy hắn đang lướt điện thoại xem giá đặt mua dây thừng trên các trang web thương mại điện tử.

Bởi vì trường chúng tôi cấm học sinh mang điện thoại tới lớp, nên Quý Vân Bạch chỉ có thể thỉnh thoảng tranh thủ lướt xem mấy phút mà thôi.

Tôi thấy được cũng chỉ là ngoài ý muốn, hôm ấy tôi ngủ trưa vừa dậy, từ chỗ của tôi có thể vừa vặn nhìn thoáng qua chỗ Quý Vân Bạch.

Vừa liếc mắt một cái, tôi bị dọa sợ đến ngây người.

Quý Vân Bạch, cậu định làm gì?!

30

Càng kỳ lạ chính là, sau khi Hiệu trưởng khỏi bệnh trở về, ông ta đã gọi tôi lên văn phòng một lần.

Ông ta nhìn tôi, vẻ mặt hiền lành, “Cố gắng thi đại học, đừng suy nghĩ đến những chuyện trước đây nữa. Nếu em gặp chuyện gì khó khăn thì cứ nói với tôi.”

Đối mặt với thái độ khác biệt hoàn toàn này, tôi chỉ cảm thấy vô cùng bối rối.

“Em và Chương Thiêm tuyệt đối không được yêu sớm.” Ông lại bổ sung thêm một câu.

Hóa ra là sợ tôi làm ảnh hưởng đến Chương Thiêm nên mới cố ý nhắc nhở riêng tôi?

“Em đã nói rất nhiều lần, hắn nghĩ thế nào là chuyện của hắn, em thật sự không thích hắn.” Tôi dõng dạc nói rõ quan điểm của mình một lần nữa.

“Vậy là tốt rồi. Tôi sẽ khuyên bảo nó thêm. Còn Quý Vân Bạch kia, tốt nhất em cũng tránh xa hắn một chút.”

Tôi: “???”

“Ngay cả em kết bạn với ai, bây giờ Hiệu trưởng cũng muốn quản sao?”

“Hắn từng phải điều trị hai năm ở bệnh viện tâm thần, nói dối quen miệng, em cảm thấy hắn có thể là người thế nào?” Đột nhiên Hiệu trưởng kích động hẳn lên.


Như vậy không phải Quý Vân Bạch từng ngồi tù, mà là tinh thần của hắn có vấn đề?

Nhưng, vì sao Hiệu trưởng lại nói với tôi những chuyện này?

Rõ ràng người bị bệnh nặng là ông ta mới đúng?

Tôi nhất thời cảm thấy thế giới này phát điên cả rồi, liền xin phép Hiệu trưởng ra khỏi văn phòng.

Trở về lớp, tôi muốn hỏi Quý Vân Bạch xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

Chẳng qua, hắn không có trong lớp.

Tôi nhẩm tính, đây là buổi thứ ba trong tuần hắn không đến trường rồi.

Hắn định làm gì đây? Cuối năm nay chúng tôi phải thi tốt nghiệp, hắn không muốn thi vào đại học sao?

Đến giờ tan học hắn mới xuất hiện trước cửa lớp.

Hắn vẫn yên lặng cùng tôi về nhà.

“Quý Vân Bạch, cậu từng điều trị ở bệnh viện tâm thần?” Tôi không nhịn xuống được, cất giọng hỏi hắn.

“Ừ.” Hắn hoàn toàn không có ý định phủ nhận.

“Vì sao?”

“Tâm thần phân liệt và trầm cảm nghiêm trọng.”

Tôi hoảng sợ, đứng sững tại chỗ.

“Dọa cậu sợ rồi?” Hắn cười cười xoa đầu tôi.

“Rốt cuộc là sao? Đừng nói đùa như vậy được không?”

“Bí mật.” Hắn vẫn mỉm cười, nhưng dường như không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, “Còn gì nữa không?”

“Được thôi. Gần đây cậu đang bận chuyện gì?”

Một tuần không đến lớp ba buổi, ngay cả trong giờ học dường như hắn cũng không tập trung lắm.

Không hiểu sao, tôi thậm chí có cảm giác như… hắn không còn ý chí sống tiếp nữa.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, ngả ngớn nói, “Nếu biết mọi chuyện của tôi, nói không chừng sẽ phải xuống Địa ngục cùng tôi đấy.”

“Vậy bỏ đi.” Tôi lười tranh cãi thêm với hắn.

Nói đến cùng, chẳng qua tôi và hắn chỉ là một tình bạn không thể công khai ra trước người khác, không hơn.

31

Hôm nay, sau khi hắn đưa tôi về đến nhà, tôi không lập tức đẩy cửa bước vào mà lén lút tìm cách đi theo hắn.

Cuối cùng, tôi thấy hắn ở cuối góc đường đang bước lên chiếc BMWs sang trọng kia.

Đúng vậy, chính là xe của cảnh sát Đàm.

Trong đầu tôi dường như vừa đứt một sợi dây đàn căng cứng.

Hóa ra mấy hôm nay hắn bận hẹn hò với cảnh sát Đàm.

Đúng là kẻ điên!

Nếu đã như vậy, vì sao còn hôn tôi?

Tôi vô cùng khổ sở lê bước về nhà, tới tận khi đã nằm lên giường, tôi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tôi lấy quyển nhật ký ra, mím môi ghi từng chữ một: “Mình thề, đây là lần cuối cùng mình tin tưởng hắn. Giữa mình và hắn, nhất định chỉ có một người có thể sống tốt.”

Tôi không để ý tới hắn trong suốt một tuần.

Nhưng dường như hắn không nhận thấy tôi đang chiến tranh lạnh với hắn.

Thậm chí khi tôi nhận bữa sáng mà Chương Thiêm tặng, hắn cũng không để tâm.

Tôi lại phát hiện thêm một bí mật càng khủng khiếp hơn.

Tôi nhìn thấy Chương Thiêm đã đặt mua xích sắt trên mạng, đủ mọi kích cỡ và kiểu dáng.

Thậm chí hắn còn chat riêng với người bán, “Xích 100kg có thể đứt được không?”

Chuyện này…

Quý Vân Bạch và Chương Thiêm rốt cuộc định làm gì? Hai người bọn họ muốn khai chiến sao?

Chương Thiêm cũng biết Quý Vân Bạch tới báo thù sao?

Bởi vì tôi đã biết bí mật của hai người họ, ngày ngày lo lắng bất an.

Có chuyện gì không thể báo cảnh sát mà lại phải làm đến nước này đây?

Nhưng ngẫm lại, cảnh sát Đàm là dì nhỏ của Chương Thiêm, lại có quan hệ không rõ ràng với Quý Vân Bạch, chuyện này đúng là khó mà xử lý cho êm xuôi.

“Chương Thiêm, tôi cảm thấy có mấy lời phải nói với cậu. Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp rồi, cậu đừng quá sa đà vào những chuyện không cần thiết.” Tôi quyết định bắt đầu khuyên bảo từ Chương Thiêm.

“Sao vậy? Chuyện của tôi và cậu, trước cứ thư thả một chút đã.” Chương Thiêm lý trí hơn trước đây rất nhiều, tôi cảm thấy có chút vui mừng.

“Vậy dạo này cậu đang bận chuyện gì?”

“Chuyện với Quý Vân Bạch.” Khi nói ra câu này, hắn đang nhìn chằm chằm bóng lưng của Quý Vân Bạch.

Tôi hoảng sợ.

Quả nhiên hai người họ đang khúc mắc tới đỉnh điểm.

32

Thế giới này đúng là không ít thanh niên tuổi trẻ tài cao coi thường sự sống. Trong lớp tôi không ít người thậm chí còn ship cp hai người họ.

“Ban nãy ở WC, giáo bá đưa thuốc cho giáo thảo.”

“Giáo thảo còn bảo giáo bá châm thuốc cho mình.”

“Tôi chet, tôi chet mất thôi!”




Chuyện này càng đồn càng thái quá.

Bọn họ còn không biết, tôi nghi ngờ hai người này đang cố làm ra vẻ tử tế với đối phương nốt những tháng ngày cuối cùng, chờ đến ngày lành tháng tốt thì trực tiếp tiễn đối phương đến Tây Thiên.

Mấy ngày đầu, tôi còn cười nhạo mấy người ship cp.

Cho tới khi tôi tận mắt nhìn thấy hai người họ truyền giấy trong lớp.

“Quý Vân Bạch, mày thành thật cho tao, vì sao khi mày truyền giấy còn phải nhìn Vu Hoan Hoan một cái?”

“Nhìn thì sao?”

“Mày không được làm vậy, chúng ta không được làm vậy!”

“Là cậu không được làm vậy, chứ tôi không được làm bao giờ?”



Không phải chứ, chuyện này cũng có thể gây lộn được sao? Quan trọng là, cuộc cãi vã này vì sao tôi càng nghe càng cảm thấy không ổn vậy.

Giữa hai người họ còn có quy định gì sao?

Tôi nghĩ đến những lời đồn gần đây, nhất thời cảm thấy đầu đau vô cùng.

Tôi chậm rãi suy nghĩ, chợt cảm thấy những lời đồn dường như không hề quá đáng chút nào.

Chẳng lẽ những món đồ kia được đặt mua vì mục đích đặc thù nào đó?

Tôi càng lúc càng thấy khó thở.

Lại nói về Chương Ngọc, cô ta dường như thích Quý Vân Bạch tới mức hèn mọn.

Cô ta hiện tại chỉ dám nhân lúc mượn sách vở, thu bài tập hay có người khác cùng nói chuyện mà đến gần Quý Vân Bạch.

Bởi vì có thể Quý Vân Bạch sẽ không vui.

Thậm chí có thể cô ta cảm thấy tôi thân thiết với Chương Thiêm và Quý Vân Bạch nên muốn làm bạn với tôi.

“Chuyện trước đây là do tôi không đúng, cậu có thể tha thứ cho tôi, làm bạn với tôi được không?”

Cô ta chọn lúc tất cả mọi người cùng có mặt trong lớp để bắt chuyện với tôi, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là ý cười. Bởi vì mọi người đều đang nhìn tôi, cô ta càng tự tin ngẩng cao đầu, giống như nếu tôi không đồng ý nghĩa là do tôi không biết điều.

“Không.” Quý Vân Bạch lên tiếng trước, giúp tôi trả lời.

“Quý Vân Bạch…” Khuôn mặt đang tươi cười của cô ta chợt ảm đạm xuống, giống như muốn khóc.

“Cô yên tĩnh một chút đi, đừng làm phiền cậu ấy.”

“Rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm sao mới có thể thích tôi?” Chương Ngọc khóc đến lê hoa đới vũ.

“Hình như cho dù thế nào cũng không được.” Quý Vân Bạch mỉm cười, “Xin lỗi.”

33

Buổi tối hôm ấy là lần thứ hai Quý Vân Bạch tới nhà tìm tôi.

Tôi thật sự hoài nghi, liệu hắn có lắp camera ở nhà tôi không, nếu không vì sao hắn lại biết hôm nay mẹ tôi đi thăm bà ngoại mà đến chứ?

“Không phải cậu muốn biết trước đây tôi đã gặp chuyện gì sao? Có hơi đẫm má u, cậu xác định muốn nghe?” Hắn đứng trước cửa nhà tôi, cười hỏi.

“Không muốn nghe. Quý Vân Bạch, sắp thi tốt nghiệp rồi, chúng ta phải cố gắng học tập để đạt được kết quả tốt nhất.” Tôi lắc đầu từ chối.

Đôi mắt hắn xẹt qua một tia cô đơn.

“Cậu thật sự không định cho tôi vào nhà sao?” Hắn oan ức nhìn tôi.

Lại là chiêu này?

“Muộn rồi, cậu về đi.” Tôi đóng cửa lại.

Nhưng tôi cũng không về phòng mà cẩn thận ghé tai sát cửa để nghe thử xem hắn đã đi chưa.

Chờ nửa ngày thấy bên ngoài không có động tĩnh, tôi cho rằng hắn đã đi rồi, không ngờ đột nhiên nghe thấy hắn đột nhiên nói một câu, “Vậy tôi cứ nói chắc cũng không sao đâu nhỉ? Cậu không cần mở cửa, chỉ cần nghe là đủ rồi.”

Tôi giật mình kinh hoảng, không nói lên lời.

“Năm tôi học lớp Mười một, lớp tôi có giáo viên chủ nhiệm mới. Chủ nhiệm mới rất thích tôi, luôn giao cho tôi những việc quan trọng, tôi cũng rất tin tưởng thầy ấy. Thầy ấy nói tôi học lệch nghiêm trọng, nếu thi đại học nhất định sẽ không đạt được kết quả như ý, gợi ý cho tôi đến nhà thầy ấy học thêm vào mùa hè. Tôi rất biết ơn thầy ấy đã suy nghĩ cho mình, vì vậy đồng ý.”

Hắn chợt dừng lại, hít sâu một hơi.

“Thầy ấy nhốt tôi trong nhà gần một tháng, chụp ảnh tôi, ép tôi làm rất nhiều chuyện… khiến người ta không tưởng tượng ra nổi.”

Trái tim tôi đập từng nhịp rời rạc, đau đớn như đang nứt ra từng mảnh.

“Một tháng sau, tôi về nhà, không dám nói với cha mẹ, bởi vì tôi cảm thấy chuyện này rất khó nhắc tới, cũng rất mất mặt. Tâm lý tôi bắt đầu xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, cha mẹ đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, tôi mới có thể nói ra mọi chuyện.”

“Nhưng cậu có biết không, không ai tin tưởng tôi. Họ nói tôi có bệnh tâm lý nghiêm trọng, trí nhớ và ngôn ngữ có vấn đề, phải có nhân chứng. Nhưng, tôi không có nhân chứng.”

Nghe đến đây, tôi không kiềm được nữa, đẩy cửa ra.

Thân hình Quý Vân Bạch dong dỏng cao lại hơi mảnh khảnh, vậy mà lúc này khuôn mặt tuấn tú của hắn lại ướt đẫm nước mắt, nhỏ bé và cô đơn đến kỳ lạ.

“Hiệu trưởng lúc bấy giờ của trường học kia, cũng chính là Hiệu trưởng hiện tại.”

“Bọn họ có bị trừng phạt không?” Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi.

Thế giới này sao lại có những chuyện như vậy xảy ra?

“Bởi vì trường học không muốn làm lớn chuyện nên đã đuổi việc thầy giáo kia, âm thầm ra điều kiện với cha mẹ tôi, bọn họ đền bù một số tiền, nhận em gái tôi vào học, còn miễn giảm tất cả học phí cho nó.”

Da đầu tôi như run lên, một cơn ớn lạnh chảy dọc khắp cơ thể của tôi.

Buổi tối hôm ấy, tôi ôm Quý Vân Bạch, cố gắng giữ cho thanh âm không run rẩy, “Quý Vân Bạch, đừng khóc.”

Một khắc ấy, tôi cảm thấy trên đời này không còn chuyện gì có thể khiến tôi bận tâm nữa, tôi chỉ muốn dùng cả sinh mệnh để bảo vệ thiếu niên này.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng hắn yếu ớt tới như vậy, thân thể phát run, sắc mặt tái nhợt.

Nếu như cái giá của việc chạm vào thế giới nội tâm của hắn là xé nát vết thương vất vả mới lành được sẹo của hắn, vậy tôi nguyện cả đời này cũng không hiểu về quá khứ của Quý Vân Bạch.

“Đừng lo cho tôi, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Hắn nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh thong dong như thường lệ, “Tôi không yếu đuối như thế.”

“Quý Vân Bạch, chúng ta cùng cố gắng thi thật tốt, sau đó rời xa khỏi nơi này. Tôi sẽ luôn ở bên cậu, được không?” Tôi nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng có một sự quyết tâm mà trước nay chưa từng có.

(Còn tiếp)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương