Bạch Hắc Bạch
-
Chương 7: Bạch Hắc Bạch chi Hắc Bạch [1]
Tiểu Bạch họ Bạch, đương nhiên đó cũng không phải nguyên nhân cậu ta bị gọi là “tiểu bạch”, hai chữ ngày dễ nhận thấy có dựa vào bề dày lịch sử.
Thì đó chính là ── Tiểu Bạch là “điện bạch”, “điện bạch” hoàn toàn, hàng thật giá thật.
Bạn có thể tưởng tượng một người đã là sinh viên, thế nhưng lại dùng nút power để tắt máy tính? Quan trọng hơn là, khi lần đầu nhìn thấy người khác khởi động lại, cậu ta đầy ngờ vực hỏi: “Vì sao bạn khởi động không có cái màn hình xanh xanh kia mà trực tiếp mở lên vậy?”
Đối phương kinh hãi, hỏi cậu ta “màn hình xanh xanh” là cái gì, sau khi trải qua một phen nói gà nói vịt cuối cùng hiểu ra rằng tắt máy tính không đúng phương pháp khi mở máy lại sẽ hiện màn hình kiểm tra. Sau đó hỏi cậu ta tại sao tắt máy không đúng quy cách, rốt cuộc phát hiện hóa ra Tiểu Bạch ngay cả cái gì gọi là “tắt máy đúng quy cách” cũng không biết.
Từ đó về sau, danh tiếng “điện bạch” của Tiểu Bạch lan truyền nhanh chóng.
Thân là nam sinh, lại là nam sinh trường đại học, “điện bạch” đến trình độ của Tiểu Bạch thật sự vượt quá khả năng tiếp nhận của những người xung quanh. Thế là mọi người sôi nổi đến giúp đỡ, hướng dẫn cho cậu ta, kiên quyết bài trừ loại sinh vật hạng nhất điện bạch này.
Kết quả là ── bại trận trở về.
Đời người cũng thật rất kì bí, rốt cuộc Tiểu Bạch chỉ nhớ rõ khi tắt máy tính phải ngoan ngoãn nhấn cái nút Start ở góc dưới bên trái sau đó mới tắt điện, cái khác thì vẫn mù mịt. Chẳng qua cậu ta cũng ở trong trường học, dùng mạng máy tính nhà trường, bên cạnh một đám đều là bạn cùng lớp, mọi người cũng thả lỏng cảnh giác. Nghĩ thầm chỉ cần cậu ta không khiến máy tính nổ tung, thì cứ để mặc cậu ta đi.
Trang bị tường lửa cho cậu, dặn đi dặn lại đồ vật quan trọng của cậu nhất định không được ném cho xong lên desktop và My Document, nhất định phải backup ở trong các ổ đĩa khác, chúng bạn cùng học cũng tản đi rồi. Dù sao cùng lắm thì cài đặt lại, rất dễ dàng.
Thế là không ai nhắc nhở cậu ta những thứ không biết là gì thì đừng click vào, không ai nhắc nhở cậu ta đến những trang web 18 cộng và địa chỉ không rõ phải chú ý vi-rút, vì thế cậu ta đương nhiên vướng một đống vi-rút và trojan.
Một ngày nọ đang chơi trò “Nhanh mắt”, con chuột bỗng nhiên không nghe theo kiểm soát của cậu, cậu tự lộn xộn chuột một hồi. Tiểu Bạch hoàn toàn tự tại với tình trạng hiện tại, nhìn thấy mũi chuột chuyển động còn tưởng rằng đó là khen thưởng qua cửa linh tinh các loại của trò chơi, rất vui ngắm nhìn.
“Tốt, tốt quá, a! Qua màn năm rồi!” Tiểu Bạch rất hào hứng, cậu cho đến giờ vẫn chưa bao giờ qua được cửa thứ năm mà.
Trong lòng tâm tình sùng bái nhìn xem mũi chuột chơi qua hết mười cửa trung cấp, sau đó mũi chuột đi tới trên desktop, tự động thiết lập một văn bản.
“Máy tính của ngươi đã bị ta khống chế.”
“A? Phải không? Hèn chi có thể chơi qua được trung cấp, bạn thật là lợi hại ^^”
“… Ngươi không sợ sao?”
“Vì sao phải sợ a? Bạn học của mình cũng thường khống chế máy tính của mình, có cái gì không phải sao?”
“…”
“Bạn thật lợi hại, lại còn có thể chơi được trung cấp. Bạn có chơi Thiên chi ngân không? Mình đi mê cung không được…”
“Thiên chi ngân… Có mê cung sao…”
“Đương nhiên là có, rất khó qua ><~~~~~~~~~~~~~”
Sau khi giúp Tiểu Bạch đi qua được mê cung, hai người quay trở lại màn hình chính.
Tiểu Bạch: “Đúng rồi, bạn là ai vậy?”
“Ta là hacker…”
“Bộ dạng của bạn rất đen sao? Vì sao là gọi là ‘hắc khách’?”
“…”
Tiểu Bạch rất ngạc nhiên, bèn hỏi cậu bạn cùng lớp phòng bên cạnh, quay trở về tiếp tục hỏi: “Bạn cùng lớp của mình nói bạn có thể tạo ra vi-rút sao?”
“Ừ.”
“Sẽ truyền nhiễm sao?”
“…Ngươi đi mà hỏi bạn cùng lớp của ngươi.”
Tiểu Bạch đi thật, lại quay trở về: “Bạn cùng lớp mình nói dùng vi-rút có thể hack máy tính của người khác, có thể khống chế được máy tính?”
“Xem như là vậy đi.”
“Vậy bạn có thể vào phòng phân phối điện của trường chúng mình không? Tháng này mình xài điện quá lố rồi…”
“Tái kiến…”
Tiểu Bạch gọi vài tiếng, đối phương không hề trả lời, cậu ta mới thất vọng tiếp tục chơi.
Người nọ thật tốt, còn giúp cậu chơi game, bạn học không chịu giúp cậu gì cả. Cậu ở trong mê cung đi lòng vòng rất nhiều ngày nay rồi, rốt cuộc cũng có người giúp cậu đi ra.
Hy vọng người đó lại xuất hiện nữa.
Lại đánh không được rồi…
Giữa lúc chờ đợi sôi nổi, người nọ lại xuất hiện.
“Bạn lại tới nữa rồi?”
“Đúng vậy, qua coi máy tính của ngươi còn sống không.”
“Nó không thể chết được đâu.”
“Tải thêm vài con vi-rút như vậy, chết đi là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Bạn học của mình nói vi-rút sẽ không truyền nhiễm sang người, càng không thể giết người…” Tiểu Bạch đắc ý giúp hacker phổ cập kiến thức thường thức, “Hơn nữa Tiểu Điện là đồ vật không phải là người, làm sao mà chết đi được.”
“… Ngươi luôn đánh máy trong notepad gọi ta làm cái gì?” Hacker thực sự không thể chịu nổi nữa, đổi đề tài nói chuyện, để cho tên đần này tiếp tục đần độn thêm, gã không có nghĩa vụ phải giải thích.
“Giúp mình đánh một chút được không? Mình rõ ràng đã đánh bại cái cây kia rồi, vì sao vẫn không thể đi ngủ T T”
“…” Hacker rõ ràng đã chơi qua Thiên chi ngân, mở trò chơi lên, sau đó ──
“Ngươi thật đần! Rìu của Bàn Cổ sao ngươi không cầm lên!”
“Ôi chao? Trong mục vật phẩm có a.” Hơn nữa còn có tới chín mươi chín cái mà.
“Chính ngươi làm bừa mà ngươi không biết sao…”
“Làm bừa? Làm bừa như thế nào a? Bạn học của mình giúp mình cài đặt trò chơi hơn nữa còn dạy mình cách đánh như thế nào.” Bởi vì Tiểu Bạch quá ngốc nghếch, lại muốn chơi game, vì thế tất cả mọi người cài đặt xong xuôi mới lưu trữ lại, sau đó trực tiếp ném qua cho cậu ta, nói với cậu ta rằng có vấn đề gì tự mình đi tìm hướng dẫn cách đi. Tiểu Bạch cũng hiểu mình đã phiền bạn học quá nhiều rồi, cho nên thà chống cằm chờ hacker, cũng ngượng đi hỏi này nọ.
“…” Hacker đến bên cái cây lớn trong biển cầm rìu lên, phát triển nội dung game, sau đó đánh máy, “Ta đã gặp qua rất nhiều tên mù tin học, nhưng chưa gặp qua người nào mù mịt như ngươi cả…”
“Nói bậy, bạn học của mình nói chứng ‘điện bạch’ của mình thuộc mức độ trung bình, ít nhất còn có thể khởi động, còn có thể tán gẫu QQ.”
“Giỏi quá nhỉ.”
“A, đánh được chỗ này là tốt rồi, hôm nay mình lên QQ nói chuyện cùng người ta, mình đăng nhập đây…” Mở QQ lên, đăng nhập. Mật mã sai lệch. Lại nhập vào, vẫn cứ sai mật khẩu.
“A a a a a a a a a a a! Chẳng lẽ QQ mình bị ăn cắp rồi T T Tiểu Hắc Tiểu Hắc...”
“Ai là Tiểu Hắc?” Hacker lập tức đánh trở lại hỏi.
“A chuyện này không quan trọng, vì sao nó không cho mình đăng nhập? Chẳng lẽ QQ của mình bị ăn cắp rồi? Bạn học của mình đã từng bị ăn cắp vất vả lắm mới tìm về lại được, những người trong danh sách đều bị mất… Ô ô ô ô ô ô mình không muốn a...”
“Mật khẩu của ngươi là bao nhiêu?”
“1234567.” Tiểu Bạch nói xong, chỉ thấy hacker khống chế máy tính của cậu, trực tiếp nhập vào mật khẩu của QQ. Sau đó, đăng nhập lên.
“Ôi chao? Vì sao mình không đăng nhập thì không lên? Rõ ràng là mật khẩu giống nhau…”
“Phím hiện số của ngươi đã khóa, từ đầu đến cuối không thể nhập mật khẩu vào đúng chứ?” Người mà mật khẩu cũng không thể nhập vào để xác nhận được, thật sự rất hiếm thấy.
“Ôi chao?”
“Chính là…” Tiểu Bạch lấy hết dũng khí nói, “Cái thanh đó bình thường cứ như vậy a, mình nhập mật khẩu vào là chữ số, nó hiển thị ra đều là *****. Cho nên tới bây giờ mình đăng nhập chưa từng đánh ra chữ số a.”
“Ngu… đần…” Thanh mật khẩu mà trực tiếp hiển thị chữ số mới là kì quái đó…
Vui vẻ nói chuyện phiếm, rất nhanh lại quay lại bên trong TXT: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc.”
“… Lại gọi ta như vậy ta sẽ hack đen máy ngươi!”
“A? Mình mỗi ngày đều hack đen máy tính của mình a.”
“?”
“Tắt màn hình hiển thị một cái thì sẽ đen thui liền thôi ^^”
“…”
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, làm sao dán ảnh lên a? Mình tìm tìm thấy vài tấm, nhưng mà dán lên QQ như thế nào?”
“Ảnh chụp? Tại sao ta không tìm thấy ảnh chụp trong máy tính của ngươi?” Tiểu Hắc đáp lại, “Ở đâu? Ta chỉ ngươi ‘dán’ như thế nào.”
“Ở trong tay mình, mình đang tìm keo dính…”
“|||||||||||||||||||||||||||”
“Ngươi không thật sự cho rằng cần keo dính để ‘dán’ lên đấy chứ?”
“Đương nhiên.” Tiểu Bạch vui vẻ trả lời, “Nếu không cần keo dính, băng dán trong suốt được không?”
Tiểu Bạch mê đắm lên diễn đàn, mỗi ngày đều lên nói chuyện phiếm tán hươu tán vượn, hầu như hoàn toàn không để ý tới Tiểu Hắc nữa.
Tiểu Hắc thường ngày bị quấn lấy quen rồi bây giờ hoàn toàn bị lạnh nhạt, dù sao diễn đàn không khó khăn và kì thị “điện bạch” giống trò chơi (đương nhiên kì thực trì chơi cũng không kì thị “điện bạch”, là Tiểu Bạch quá mức ngu ngốc thôi…), Tiểu Bạch một mình cũng có thể bình thường xem các bài đăng, tham gia bàn luận đăng bài rỗng tuếch…
Chẳng qua bởi vì cậu ta quá ngốc, tham gia bàn luận trong diễn đàn không thật thuận lợi. Vốn dĩ, dù là ở chỗ nào, ID của một người chỉ biết đăng bài rỗng tuếch hơn nữa bài đăng rỗng tuếch thường xuyên lại không theo lô-gích mà người thường không thể nào hiểu được, đều sẽ không thu hút người ta nhìn đến.
Thực ra Tiểu Bạch chẳng qua là tính cách khá bẽn lẽn chưa bao giờ đăng chủ đề, lại thêm là người có lối suy nghĩ nhảy cóc. Ví dụ như bài trước nói: “Hôm nay Bắc Kinh gió lớn nha.” Cậu ta phía dưới sẽ trả lời một câu: “Thực sự thịt bò hầm cà chua của thành phố Kim Sơn ăn rất ngon.”
Suy nghĩ là như vầy: gió lớn – ngày lạnh – hạ nhiệt thì ăn cay – món cay Tứ Xuyên – thành phố Kim Sơn – thịt bò hầm cà chua thật sự rất ngon.
Kỳ thực là quá trình suy luận quá vắn tắt thôi, vì sao ban quản trị nói cậu đăng bài vô nghĩa?
Tiểu Bạch rất đau lòng. Chạy tới oán than với Tiểu Hắc, Tiểu Hắc hỏi cậu, cần gã giúp hack cái cái diễn đàn kia không. Tiểu Bạch hoảng sợ, đương nhiên nói là không cần.
Cậu chẳng qua thương tâm mình không được để ý trên diễn đàn, không phải muốn làm việc xấu…
Kết quả một ngày sau lên diễn đàn, vậy mà lại thu được tin tức nói cậu ta có một bài viết được cho là ‘tinh túy’, khuyến thưởng cho %^& diễn đàn tệ.
Tiểu Bạch choáng váng trong phút chốc, tức khắc mở notepad ra đánh chữ: “Bạn ra đây cho mình!!!!”
Tiểu Hắc chậm rãi đánh máy trả lời: “Làm sao thế?!”
“Có phải bạn dùng ID của mình lên diễn đàn chơi?!!” Bởi vì Tiểu Bạch quá ngốc, ID này vẫn là do Tiểu Hắc đi xin. Cho nên theo lí mà nói trừ gã ra, không thể là người nào khác.
“… Quên nói cho ngươi biết, vừa nãy, ta không làm việc gì xấu, chỉ đăng bừa một bài. Nếu như người để bụng, ta về sau không lên ID của người nữa?”
“Vậy không được!!!” Tiểu Bạch trả lời ngay.
“Ngươi còn muốn thế nào?”
“Bạn đăng bài được khen là ‘tinh hoa’, mình là lần đầu tiên nhận được ‘tinh hoa’, rất vui, bạn nhất định phải soạn cho mình một cái nữa, cũng phải là ‘tinh hoa’ nha ^^”
“…”
Từ đó về sau Tiểu Bạch càng mê đắm diễn đàn, hơn nữa dường như nắm bắt được một chút phương thức tham gia, dần dần có vài người quen thuộc với cậu ta, thậm chí còn có người đăng bài cầu hôn cậu, khiến cho Tiểu Bạch rất hào hứng. Thêm nữa, nếu có vấn đề về máy tính cậu cũng sẽ đi hỏi mọi người, vì thế thời gian mở TXT ra ngày càng ít dần.
Thì đó chính là ── Tiểu Bạch là “điện bạch”, “điện bạch” hoàn toàn, hàng thật giá thật.
Bạn có thể tưởng tượng một người đã là sinh viên, thế nhưng lại dùng nút power để tắt máy tính? Quan trọng hơn là, khi lần đầu nhìn thấy người khác khởi động lại, cậu ta đầy ngờ vực hỏi: “Vì sao bạn khởi động không có cái màn hình xanh xanh kia mà trực tiếp mở lên vậy?”
Đối phương kinh hãi, hỏi cậu ta “màn hình xanh xanh” là cái gì, sau khi trải qua một phen nói gà nói vịt cuối cùng hiểu ra rằng tắt máy tính không đúng phương pháp khi mở máy lại sẽ hiện màn hình kiểm tra. Sau đó hỏi cậu ta tại sao tắt máy không đúng quy cách, rốt cuộc phát hiện hóa ra Tiểu Bạch ngay cả cái gì gọi là “tắt máy đúng quy cách” cũng không biết.
Từ đó về sau, danh tiếng “điện bạch” của Tiểu Bạch lan truyền nhanh chóng.
Thân là nam sinh, lại là nam sinh trường đại học, “điện bạch” đến trình độ của Tiểu Bạch thật sự vượt quá khả năng tiếp nhận của những người xung quanh. Thế là mọi người sôi nổi đến giúp đỡ, hướng dẫn cho cậu ta, kiên quyết bài trừ loại sinh vật hạng nhất điện bạch này.
Kết quả là ── bại trận trở về.
Đời người cũng thật rất kì bí, rốt cuộc Tiểu Bạch chỉ nhớ rõ khi tắt máy tính phải ngoan ngoãn nhấn cái nút Start ở góc dưới bên trái sau đó mới tắt điện, cái khác thì vẫn mù mịt. Chẳng qua cậu ta cũng ở trong trường học, dùng mạng máy tính nhà trường, bên cạnh một đám đều là bạn cùng lớp, mọi người cũng thả lỏng cảnh giác. Nghĩ thầm chỉ cần cậu ta không khiến máy tính nổ tung, thì cứ để mặc cậu ta đi.
Trang bị tường lửa cho cậu, dặn đi dặn lại đồ vật quan trọng của cậu nhất định không được ném cho xong lên desktop và My Document, nhất định phải backup ở trong các ổ đĩa khác, chúng bạn cùng học cũng tản đi rồi. Dù sao cùng lắm thì cài đặt lại, rất dễ dàng.
Thế là không ai nhắc nhở cậu ta những thứ không biết là gì thì đừng click vào, không ai nhắc nhở cậu ta đến những trang web 18 cộng và địa chỉ không rõ phải chú ý vi-rút, vì thế cậu ta đương nhiên vướng một đống vi-rút và trojan.
Một ngày nọ đang chơi trò “Nhanh mắt”, con chuột bỗng nhiên không nghe theo kiểm soát của cậu, cậu tự lộn xộn chuột một hồi. Tiểu Bạch hoàn toàn tự tại với tình trạng hiện tại, nhìn thấy mũi chuột chuyển động còn tưởng rằng đó là khen thưởng qua cửa linh tinh các loại của trò chơi, rất vui ngắm nhìn.
“Tốt, tốt quá, a! Qua màn năm rồi!” Tiểu Bạch rất hào hứng, cậu cho đến giờ vẫn chưa bao giờ qua được cửa thứ năm mà.
Trong lòng tâm tình sùng bái nhìn xem mũi chuột chơi qua hết mười cửa trung cấp, sau đó mũi chuột đi tới trên desktop, tự động thiết lập một văn bản.
“Máy tính của ngươi đã bị ta khống chế.”
“A? Phải không? Hèn chi có thể chơi qua được trung cấp, bạn thật là lợi hại ^^”
“… Ngươi không sợ sao?”
“Vì sao phải sợ a? Bạn học của mình cũng thường khống chế máy tính của mình, có cái gì không phải sao?”
“…”
“Bạn thật lợi hại, lại còn có thể chơi được trung cấp. Bạn có chơi Thiên chi ngân không? Mình đi mê cung không được…”
“Thiên chi ngân… Có mê cung sao…”
“Đương nhiên là có, rất khó qua ><~~~~~~~~~~~~~”
Sau khi giúp Tiểu Bạch đi qua được mê cung, hai người quay trở lại màn hình chính.
Tiểu Bạch: “Đúng rồi, bạn là ai vậy?”
“Ta là hacker…”
“Bộ dạng của bạn rất đen sao? Vì sao là gọi là ‘hắc khách’?”
“…”
Tiểu Bạch rất ngạc nhiên, bèn hỏi cậu bạn cùng lớp phòng bên cạnh, quay trở về tiếp tục hỏi: “Bạn cùng lớp của mình nói bạn có thể tạo ra vi-rút sao?”
“Ừ.”
“Sẽ truyền nhiễm sao?”
“…Ngươi đi mà hỏi bạn cùng lớp của ngươi.”
Tiểu Bạch đi thật, lại quay trở về: “Bạn cùng lớp mình nói dùng vi-rút có thể hack máy tính của người khác, có thể khống chế được máy tính?”
“Xem như là vậy đi.”
“Vậy bạn có thể vào phòng phân phối điện của trường chúng mình không? Tháng này mình xài điện quá lố rồi…”
“Tái kiến…”
Tiểu Bạch gọi vài tiếng, đối phương không hề trả lời, cậu ta mới thất vọng tiếp tục chơi.
Người nọ thật tốt, còn giúp cậu chơi game, bạn học không chịu giúp cậu gì cả. Cậu ở trong mê cung đi lòng vòng rất nhiều ngày nay rồi, rốt cuộc cũng có người giúp cậu đi ra.
Hy vọng người đó lại xuất hiện nữa.
Lại đánh không được rồi…
Giữa lúc chờ đợi sôi nổi, người nọ lại xuất hiện.
“Bạn lại tới nữa rồi?”
“Đúng vậy, qua coi máy tính của ngươi còn sống không.”
“Nó không thể chết được đâu.”
“Tải thêm vài con vi-rút như vậy, chết đi là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Bạn học của mình nói vi-rút sẽ không truyền nhiễm sang người, càng không thể giết người…” Tiểu Bạch đắc ý giúp hacker phổ cập kiến thức thường thức, “Hơn nữa Tiểu Điện là đồ vật không phải là người, làm sao mà chết đi được.”
“… Ngươi luôn đánh máy trong notepad gọi ta làm cái gì?” Hacker thực sự không thể chịu nổi nữa, đổi đề tài nói chuyện, để cho tên đần này tiếp tục đần độn thêm, gã không có nghĩa vụ phải giải thích.
“Giúp mình đánh một chút được không? Mình rõ ràng đã đánh bại cái cây kia rồi, vì sao vẫn không thể đi ngủ T T”
“…” Hacker rõ ràng đã chơi qua Thiên chi ngân, mở trò chơi lên, sau đó ──
“Ngươi thật đần! Rìu của Bàn Cổ sao ngươi không cầm lên!”
“Ôi chao? Trong mục vật phẩm có a.” Hơn nữa còn có tới chín mươi chín cái mà.
“Chính ngươi làm bừa mà ngươi không biết sao…”
“Làm bừa? Làm bừa như thế nào a? Bạn học của mình giúp mình cài đặt trò chơi hơn nữa còn dạy mình cách đánh như thế nào.” Bởi vì Tiểu Bạch quá ngốc nghếch, lại muốn chơi game, vì thế tất cả mọi người cài đặt xong xuôi mới lưu trữ lại, sau đó trực tiếp ném qua cho cậu ta, nói với cậu ta rằng có vấn đề gì tự mình đi tìm hướng dẫn cách đi. Tiểu Bạch cũng hiểu mình đã phiền bạn học quá nhiều rồi, cho nên thà chống cằm chờ hacker, cũng ngượng đi hỏi này nọ.
“…” Hacker đến bên cái cây lớn trong biển cầm rìu lên, phát triển nội dung game, sau đó đánh máy, “Ta đã gặp qua rất nhiều tên mù tin học, nhưng chưa gặp qua người nào mù mịt như ngươi cả…”
“Nói bậy, bạn học của mình nói chứng ‘điện bạch’ của mình thuộc mức độ trung bình, ít nhất còn có thể khởi động, còn có thể tán gẫu QQ.”
“Giỏi quá nhỉ.”
“A, đánh được chỗ này là tốt rồi, hôm nay mình lên QQ nói chuyện cùng người ta, mình đăng nhập đây…” Mở QQ lên, đăng nhập. Mật mã sai lệch. Lại nhập vào, vẫn cứ sai mật khẩu.
“A a a a a a a a a a a! Chẳng lẽ QQ mình bị ăn cắp rồi T T Tiểu Hắc Tiểu Hắc...”
“Ai là Tiểu Hắc?” Hacker lập tức đánh trở lại hỏi.
“A chuyện này không quan trọng, vì sao nó không cho mình đăng nhập? Chẳng lẽ QQ của mình bị ăn cắp rồi? Bạn học của mình đã từng bị ăn cắp vất vả lắm mới tìm về lại được, những người trong danh sách đều bị mất… Ô ô ô ô ô ô mình không muốn a...”
“Mật khẩu của ngươi là bao nhiêu?”
“1234567.” Tiểu Bạch nói xong, chỉ thấy hacker khống chế máy tính của cậu, trực tiếp nhập vào mật khẩu của QQ. Sau đó, đăng nhập lên.
“Ôi chao? Vì sao mình không đăng nhập thì không lên? Rõ ràng là mật khẩu giống nhau…”
“Phím hiện số của ngươi đã khóa, từ đầu đến cuối không thể nhập mật khẩu vào đúng chứ?” Người mà mật khẩu cũng không thể nhập vào để xác nhận được, thật sự rất hiếm thấy.
“Ôi chao?”
“Chính là…” Tiểu Bạch lấy hết dũng khí nói, “Cái thanh đó bình thường cứ như vậy a, mình nhập mật khẩu vào là chữ số, nó hiển thị ra đều là *****. Cho nên tới bây giờ mình đăng nhập chưa từng đánh ra chữ số a.”
“Ngu… đần…” Thanh mật khẩu mà trực tiếp hiển thị chữ số mới là kì quái đó…
Vui vẻ nói chuyện phiếm, rất nhanh lại quay lại bên trong TXT: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc.”
“… Lại gọi ta như vậy ta sẽ hack đen máy ngươi!”
“A? Mình mỗi ngày đều hack đen máy tính của mình a.”
“?”
“Tắt màn hình hiển thị một cái thì sẽ đen thui liền thôi ^^”
“…”
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, làm sao dán ảnh lên a? Mình tìm tìm thấy vài tấm, nhưng mà dán lên QQ như thế nào?”
“Ảnh chụp? Tại sao ta không tìm thấy ảnh chụp trong máy tính của ngươi?” Tiểu Hắc đáp lại, “Ở đâu? Ta chỉ ngươi ‘dán’ như thế nào.”
“Ở trong tay mình, mình đang tìm keo dính…”
“|||||||||||||||||||||||||||”
“Ngươi không thật sự cho rằng cần keo dính để ‘dán’ lên đấy chứ?”
“Đương nhiên.” Tiểu Bạch vui vẻ trả lời, “Nếu không cần keo dính, băng dán trong suốt được không?”
Tiểu Bạch mê đắm lên diễn đàn, mỗi ngày đều lên nói chuyện phiếm tán hươu tán vượn, hầu như hoàn toàn không để ý tới Tiểu Hắc nữa.
Tiểu Hắc thường ngày bị quấn lấy quen rồi bây giờ hoàn toàn bị lạnh nhạt, dù sao diễn đàn không khó khăn và kì thị “điện bạch” giống trò chơi (đương nhiên kì thực trì chơi cũng không kì thị “điện bạch”, là Tiểu Bạch quá mức ngu ngốc thôi…), Tiểu Bạch một mình cũng có thể bình thường xem các bài đăng, tham gia bàn luận đăng bài rỗng tuếch…
Chẳng qua bởi vì cậu ta quá ngốc, tham gia bàn luận trong diễn đàn không thật thuận lợi. Vốn dĩ, dù là ở chỗ nào, ID của một người chỉ biết đăng bài rỗng tuếch hơn nữa bài đăng rỗng tuếch thường xuyên lại không theo lô-gích mà người thường không thể nào hiểu được, đều sẽ không thu hút người ta nhìn đến.
Thực ra Tiểu Bạch chẳng qua là tính cách khá bẽn lẽn chưa bao giờ đăng chủ đề, lại thêm là người có lối suy nghĩ nhảy cóc. Ví dụ như bài trước nói: “Hôm nay Bắc Kinh gió lớn nha.” Cậu ta phía dưới sẽ trả lời một câu: “Thực sự thịt bò hầm cà chua của thành phố Kim Sơn ăn rất ngon.”
Suy nghĩ là như vầy: gió lớn – ngày lạnh – hạ nhiệt thì ăn cay – món cay Tứ Xuyên – thành phố Kim Sơn – thịt bò hầm cà chua thật sự rất ngon.
Kỳ thực là quá trình suy luận quá vắn tắt thôi, vì sao ban quản trị nói cậu đăng bài vô nghĩa?
Tiểu Bạch rất đau lòng. Chạy tới oán than với Tiểu Hắc, Tiểu Hắc hỏi cậu, cần gã giúp hack cái cái diễn đàn kia không. Tiểu Bạch hoảng sợ, đương nhiên nói là không cần.
Cậu chẳng qua thương tâm mình không được để ý trên diễn đàn, không phải muốn làm việc xấu…
Kết quả một ngày sau lên diễn đàn, vậy mà lại thu được tin tức nói cậu ta có một bài viết được cho là ‘tinh túy’, khuyến thưởng cho %^& diễn đàn tệ.
Tiểu Bạch choáng váng trong phút chốc, tức khắc mở notepad ra đánh chữ: “Bạn ra đây cho mình!!!!”
Tiểu Hắc chậm rãi đánh máy trả lời: “Làm sao thế?!”
“Có phải bạn dùng ID của mình lên diễn đàn chơi?!!” Bởi vì Tiểu Bạch quá ngốc, ID này vẫn là do Tiểu Hắc đi xin. Cho nên theo lí mà nói trừ gã ra, không thể là người nào khác.
“… Quên nói cho ngươi biết, vừa nãy, ta không làm việc gì xấu, chỉ đăng bừa một bài. Nếu như người để bụng, ta về sau không lên ID của người nữa?”
“Vậy không được!!!” Tiểu Bạch trả lời ngay.
“Ngươi còn muốn thế nào?”
“Bạn đăng bài được khen là ‘tinh hoa’, mình là lần đầu tiên nhận được ‘tinh hoa’, rất vui, bạn nhất định phải soạn cho mình một cái nữa, cũng phải là ‘tinh hoa’ nha ^^”
“…”
Từ đó về sau Tiểu Bạch càng mê đắm diễn đàn, hơn nữa dường như nắm bắt được một chút phương thức tham gia, dần dần có vài người quen thuộc với cậu ta, thậm chí còn có người đăng bài cầu hôn cậu, khiến cho Tiểu Bạch rất hào hứng. Thêm nữa, nếu có vấn đề về máy tính cậu cũng sẽ đi hỏi mọi người, vì thế thời gian mở TXT ra ngày càng ít dần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook