Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!
-
Chương 9
Sau khi làm một chút chuyện thoải mái kia, có hai vấn đề phát sinh.
Thứ nhất, Vãn Lam giống như một con mèo động dục cả ngày kề cận Bạch Lâm Uyên, hôn nhẹ lại sờ sờ, thỉnh thoảng yêu cầu làm chút chuyện tình thoải mái.
Thứ hai, chính là tai cùng đuôi của Vãn Lam không biến trở về.
Hiện tại, Bạch Lâm Uyên hiếm thấy thật sự nghiêm túc muốn dạy Vãn Lam viết chữ, học được một nửa, đã bị đối phương lột quần áo, đem hai nhũ hồng trước ngực lộ ra ngoài.
Bạch Lâm Uyên nhìn đôi tai thỉnh thoảng giật giật trước ngực y, đẩy Vãn Lam ra, hỏi: “Ngươi lần này không trở lại hình người, những chỗ khác trên cơ thể có chịu ảnh hưởng gì không?”
“Không có”, Vãn Lam mút lấy ngực y, mơ mơ hồ hồ lên tiếng đáp: “Không việc gì cả, Lâm Uyên không sợ bộ dáng của ta, với lại ta cũng sẽ không đi gặp phàm nhân nào khác a.”
Bạch Lâm Uyên nhéo nhéo đôi tai của hắn, “Vậy ngươi hiện thành nguyên hình cho ta nhìn một chút đi.”
Vãn Lam có chút ngại ngùng mà ngoe nguẩy đuôi phía sau, “Không muốn.”
Bạch Lâm Uyên nói: “Vậy sau đó không cho phép ngươi chạm vào ta.”
Vãn Lam giống như một chú mèo con mà cọ cọ lấy Bạch Lâm Uyên, nhưng cọ cọ nũng nịu gần nửa ngày cũng chả thấy y có phản ứng gì, chỉ biết mếu máo, thi triển phép thuật đem cửa sổ bốn phía gắt gao đóng lại, lầm bầm nói: “Nhìn rồi không cho phép cười ta.”
Trong phòng bay lên một tầng sương mù, sau khi sương mù tan đi, Bạch Lâm Uyên thật vất vả mới không đem chính mình bật cười.
Nguyên hình của Vãn Lam đích thật là một con bạch hổ, có điều, con bạch hổ này còn dài chưa đến một mễ (mét), cái đầu còn tròn tròn, trên người thì toàn thịt, chính là vẫn còn dáng dấp của nhãi con.
Bạch Hổ nhìn thấy vẻ mặt của y, thẹn quá hóa giận liền đem y chặt chẽ đè lên thảm.
Bạch Lâm Uyên nằm trên đất cười tủm tỉm, hai tay trái phải nắm lấy hai chân trước của bạch hổ, đem chúng hợp lại cùng nhau chắp tay nói: “Đại Vương tha mạng, Đại Vương thật là uy phong!”
Vãn Lam vừa xấu hổ vừa tức giận, suy nghĩ chốc lát, dùng hai chân trước gắt gao chế trụ hai vai Bạch Lâm Uyên, cúi cái đầu to lớn của mình xuống, dùng hình dáng so với hình người còn to hơn gấp đôi kia đem lưỡi không ngừng tập kích trước ngược Bạch Lâm Uyên, giống như bàn chải mà quét qua lại nụ hoa y.
“Ưm…..” Bạch Lâm Uyên lần này không thể cười trêu nữa, ngửa cổ ra sau mà rên một tiếng, khoái cảm nơi đầu ngực khiến Bạch Lâm Uyên không ngừng vặn vẹo cơ thể, “Vãn Lam, Vãn Lam, nhẹ một chút…….”
Bạch Hổ đắc ý hừ một tiếng, từ khi cả hai thân thể dây dưa với nhau, thì đây là nơi duy nhất có thể giúp hắn thuần phục Bạch Lâm Uyên.
Thứ nhất, Vãn Lam giống như một con mèo động dục cả ngày kề cận Bạch Lâm Uyên, hôn nhẹ lại sờ sờ, thỉnh thoảng yêu cầu làm chút chuyện tình thoải mái.
Thứ hai, chính là tai cùng đuôi của Vãn Lam không biến trở về.
Hiện tại, Bạch Lâm Uyên hiếm thấy thật sự nghiêm túc muốn dạy Vãn Lam viết chữ, học được một nửa, đã bị đối phương lột quần áo, đem hai nhũ hồng trước ngực lộ ra ngoài.
Bạch Lâm Uyên nhìn đôi tai thỉnh thoảng giật giật trước ngực y, đẩy Vãn Lam ra, hỏi: “Ngươi lần này không trở lại hình người, những chỗ khác trên cơ thể có chịu ảnh hưởng gì không?”
“Không có”, Vãn Lam mút lấy ngực y, mơ mơ hồ hồ lên tiếng đáp: “Không việc gì cả, Lâm Uyên không sợ bộ dáng của ta, với lại ta cũng sẽ không đi gặp phàm nhân nào khác a.”
Bạch Lâm Uyên nhéo nhéo đôi tai của hắn, “Vậy ngươi hiện thành nguyên hình cho ta nhìn một chút đi.”
Vãn Lam có chút ngại ngùng mà ngoe nguẩy đuôi phía sau, “Không muốn.”
Bạch Lâm Uyên nói: “Vậy sau đó không cho phép ngươi chạm vào ta.”
Vãn Lam giống như một chú mèo con mà cọ cọ lấy Bạch Lâm Uyên, nhưng cọ cọ nũng nịu gần nửa ngày cũng chả thấy y có phản ứng gì, chỉ biết mếu máo, thi triển phép thuật đem cửa sổ bốn phía gắt gao đóng lại, lầm bầm nói: “Nhìn rồi không cho phép cười ta.”
Trong phòng bay lên một tầng sương mù, sau khi sương mù tan đi, Bạch Lâm Uyên thật vất vả mới không đem chính mình bật cười.
Nguyên hình của Vãn Lam đích thật là một con bạch hổ, có điều, con bạch hổ này còn dài chưa đến một mễ (mét), cái đầu còn tròn tròn, trên người thì toàn thịt, chính là vẫn còn dáng dấp của nhãi con.
Bạch Hổ nhìn thấy vẻ mặt của y, thẹn quá hóa giận liền đem y chặt chẽ đè lên thảm.
Bạch Lâm Uyên nằm trên đất cười tủm tỉm, hai tay trái phải nắm lấy hai chân trước của bạch hổ, đem chúng hợp lại cùng nhau chắp tay nói: “Đại Vương tha mạng, Đại Vương thật là uy phong!”
Vãn Lam vừa xấu hổ vừa tức giận, suy nghĩ chốc lát, dùng hai chân trước gắt gao chế trụ hai vai Bạch Lâm Uyên, cúi cái đầu to lớn của mình xuống, dùng hình dáng so với hình người còn to hơn gấp đôi kia đem lưỡi không ngừng tập kích trước ngược Bạch Lâm Uyên, giống như bàn chải mà quét qua lại nụ hoa y.
“Ưm…..” Bạch Lâm Uyên lần này không thể cười trêu nữa, ngửa cổ ra sau mà rên một tiếng, khoái cảm nơi đầu ngực khiến Bạch Lâm Uyên không ngừng vặn vẹo cơ thể, “Vãn Lam, Vãn Lam, nhẹ một chút…….”
Bạch Hổ đắc ý hừ một tiếng, từ khi cả hai thân thể dây dưa với nhau, thì đây là nơi duy nhất có thể giúp hắn thuần phục Bạch Lâm Uyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook