Tiểu Tứ, ngươi nói cho đại ca ta biết, Lâm Uyên có phải là người tốt hay không?” Hoàng Tiểu Tứ liếc mắt nhìn khuôn mặt nổi giận của Hôi Lang, lại nhìn đến khuôn mặt mơ hồ của Vãn Lam, thở dài một hơi, quỳ xuống nói:”Đại Vương, xin lỗi, là ta gạt ngươi.”

“Ngươi, ngươi có ý gì?”

“Thiên kiếp của ta sắp đến, nửa năm trước biết Bạch phủ có bảo bối có thể giúp ta tránh được Thiên kiếp, nên đi trộm, ai ngờ lại bị anh em nhà họ Bạch tóm được.” “Ta vốn tưởng rằng chính mình chỉ có một đường chết, ai dè Bạch Lâm Uyên nghe nói ta là quân sư của núi Hổ Khiếu, tha cho ta một mạng, có điều, y muốn ta nghĩ biện pháp để y vào núi, có thể đi theo bên cạnh Đại Vương.”

Nói đến đây, Hoàng Tiểu Tứ đã dập đầu lạy như giã tỏi:”Xin lỗi, Đại Vương, là ta rất sợ chết, dẫn họa vào cửa……”

“Ngươi câm miệng!” Vãn Lam bỗng chốc cảm thấy tâm bị khoét tàn nhẫn, trước mắt đau đến tối sầm lại, hồi lâu nói:”Ta không tin, ta muốn đi hỏi y một chút .”

Hắn cảm thấy bản thân giống như một con mèo nhỏ bị chủ nhân đạp lên móng vuốt, lúc này chỉ muốn chui vào trong lòng ngực của đối phương cầu an ủi, xác nhận đối phương chỉ là vô tâm, không phải ghét hắn chê hắn.

Hôi Lang thấy hắn trông như người bệnh tâm thần, đưa tay chế trụ hắn lại, chỉ tiếc mài sắt không thành thép, nói:”Ngươi đừng vội, mấy ngày trước ta thu được một bảo bối, đợi ta thử hắn một lần xem.”

—-0000

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương