Bách Biến Dạ Hành
-
Chương 57: Bạch Kỳ thức tỉnh - 2
Bên ngoài căn mật thất. Một căn phòng nhỏ có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra bên trong mật thất nơi Bạch Kỳ vừa bị dìm xuống bể chất lỏng ấy. Có một nam tử che mặt đang lẳng lặng nhìn mọi diễn biến bên trong.
Khi nhìn thấy Bạch Kỳ sắp bị chìm sâu trong đám chất lỏng, miệng hắn đang gọi cha không ngớt thì nam tử ấy thân thể hơi run run, tay khẽ động như muốn ra tay cứu Bạch Kỳ.
Đúng lúc đó, một thân hình mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong căn phòng. Thân hình mờ ảo đó hiện ra mỗi lúc một rõ ràng hơn. Khi đã hiện hình toàn bộ, thì đó là một cô gái có dáng người thon thả mặc một bộ áo bào tro sẫm màu, mái tóc dài đan xen hai màu đen trắng đặc biệt, và một khuôn mặt trắng dã một lớp da.
Vô Diện vừa xuất hiện, đầu khẽ nghiêng qua một bên rồi cất giọng nói ghê rợn:
“Tiên Quân đại nhân, Bạch công tử dường như đang gọi ngài thì phải… khà khà khà” - Vô Diện cười nói đến đó thì bước về một chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống - “Đúng là lúc cận kề cái chết thì ai cũng nhớ đến gia đình, dù sao thì gia đình cũng là trên hết mà nhỉ?”
Nam tử che mặt này chính là cha của Bạch Kỳ, là người đứng đầu Trư Tộc, là cường giả Tiên Quân duy nhất của Trư Tộc. Nam tử ấy tuy muốn ra tay cứu Bạch Kỳ, nhưng lại ngần ngại gì đó rồi quay người lại nhìn Vô Diện:
- Vô Diện, liệu kế hoạch của ngươi có thành công?
Vô Diện đưa tay kéo đĩa trái cây trên bàn lại gần, ngắm nghía một hồi rồi bốc ra một quả trái cây màu đỏ tươi có tên là Bích Linh Quả. Vô Diện trên tay xuất hiện một con dao nhỏ, nàng nhẹ nhàng gọt vỏ Bích Linh Quả rồi nói:
“Thành công hay không thì ta không dám chắc, nhưng chỉ cần Bạch công tử không chết là được chứ gì?”
- Nhưng liệu vượt qua được thì nó có thể sống được bao lâu - Nam tử lo lắng nói - Ta muốn biết kết quả chắc chắn chứ không phải là một câu trả lời mờ mịt như ngươi nói.
Vô Diện vẫn lặng lẽ gọt trái cây, giọng nói của nàng vang vọng không phải từ người nàng phát ra mà từ một nơi nào đó truyền tới:
“Tiên Quân đại nhân muốn biết kết quả cuối cùng ư? Ta có thể nói với ngài là trên đời này không ai có thể biết được cái đích cuối cùng của một cuộc hành trình sẽ là gì đâu, khi mà họ chưa tự chân bước vào khám phá nó… Nhưng chuyện của Bạch công tử sẽ có hai hướng đến, một là vượt qua nó và sẽ trở thành một người bình thường, sống hết quãng đời vui vẻ với người cha thương con như ngài… Hai là… sẽ trở nên bất tử, sở hữu năng lực khiến toàn Lục Địa này phải cúi đầu”
Nam tử nắm chặt bàn tay, thở dài một hơi rồi khẽ nói:
- Tại sao ngươi biết?
“Tiên Quân đại nhân không cần quan tâm đến lý do tại sao ta lại biết chuyện này? Mà ngài nên lo đến việc sau này Bạch công tử có thể an toàn trong vòng bảo hộ của ngài được hay không thôi? Nếu ngài đã muốn Bạch công tử sống, thì ngài phải làm theo… thỏa thuận của chúng ta khà khà khà”
Vô Diện gọt hết vỏ của Bích Linh Quả, sau đó đưa nó tới hướng của nam tử kia rồi lên tiếng mời:
“Ngài ăn không?”
Nam tử lắc đầu, bây giờ tâm trạng của ông ta đang lo lắng phập phồng như thế thì làm sao có thể thoải mái mà ăn được. Nhưng nhìn Vô Diện trông như không quan tâm đến chuyện gì, lại còn nhẹ nhàng ngồi gọt trái cây mà ăn thì đúng là thảnh thơi thật. Nhất là khuôn mặt trắng dã kia của Vô Diện khiến người ngoài nhìn vào không thể biết được Vô Diện là một người ra sao, hay cô ta đang có ý định thế nào.
- Ngươi biết gì về năng lực của con ta?
Nam tử bỗng cất giọng hỏi, vì ông ta không biết gì về năng lực của Bạch Kỳ nhưng Vô Diện lại biết rõ về nó. Tuy nhiên ông ta biết một điều, đó là Bạch Kỳ sẽ chết khi thăng lên Bán Tiên, bởi thứ năng lực chưa được thức tỉnh ấy sẽ khiến Bạch Kỳ không thể tồn tại được.
“Tiên Quân đại nhân lại tò mò rồi? Chẳng phải ngài đã chấp nhận rằng sau khi Bạch công tử theo ta vào chiến trường viễn cổ thì ta mới nói ra năng lực thật sự của Bạch công tử cho ngài biết sao?”
Vô Diện không có miệng, nhưng khi Bích Linh Quả đưa lại gần vùng miệng thì như có gì đó cắn lấy giống như người bình thường ăn trái cây. Nam tử này dù mang cảnh giới Tiên Quân, đỉnh cao của Trư Tộc nhưng vẫn không nhìn ra thủ thuật che dấu của Vô Diện.
- Ít nhất ngươi cũng cho ta biết một chút thông tin nào đó chứ, dù sao ngươi và ta cũng đã hợp tác với nhau rất lâu rồi còn gì - Nam tử cất giọng nài nỉ - Ngươi đã ở Trư Tộc của ta một thời gian dài hẳn cũng biết tính ta, ta đã giữ kín chuyện về ngươi thì chuyện của con ta tất nhiên ta cũng sẽ không bao giờ lộ ra nửa lời.
“À vâng… Ta tất nhiên luôn tin tưởng ngài rồi, nhưng thỏa thuận là thỏa thuận, ta chỉ có thể nói với ngài rằng… Bạch công tử mang trong người một khả năng nghịch thiên nên mới bị chết khi khả năng ấy thức tỉnh”
- Chuyện đó ta biết rồi, nhưng khả năng là gì?
Vô Diện ăn hết Bích Linh Quả, tay cầm con dao ngắm nghía rồi nói:
“Ta chưa thể nói ra vì ta đâu biết được Bạch công tử có thể thành công hay không trong quá trình tập bơi kia. Nhưng nếu thức tỉnh được khả năng ấy, thì Bạch công tử sẽ là nhân vật mang yếu tố quyết định thắng thua trong chiến trường viễn cổ… và là con bài quan trọng nhất trong… trò chơi của ta”
Nam tử khẽ rùng mình, lúc nào ông ta cũng nghe Vô Diện nhắc đến một “trò chơi”. Đặc biệt bây giờ lại còn nghe Vô Diện bảo con của mình là con bài quan trọng càng khiến nam tử ấy lo sợ hơn nữa. Mặc dù là một Tiên Quân, nhưng ông ta lại không thể nào nhìn ra Vô Diện là một người như thế nào hay năng lực ra sao. Quen biết và hợp tác với Vô Diện đã rất lâu, nhưng mọi thứ xung quanh Vô Diện đều là những dấu hỏi không có lời giải đáp.
- Ngươi nói sẽ đem con ta vào chiến trường viễn cổ, nhưng người không thể vào đó thì làm sao có thể bảo vệ con ta? - Nam tử chợt hỏi.
“Thật là một người cha thương con hết mực khà khà khà… Ngài chớ lo, ta tất nhiên sẽ đi cùng với Bạch công tử rồi, nếu không thì còn gì là con bài quan trọng nữa chứ”
Nam tử nghi hoặc, cổng không gian dẫn vào chiến trường viễn cổ chỉ cho người có tu vi từ Tiên Nhân trở xuống mới được vào. Như vậy lẽ nào Vô Diện cũng nằm trong khoảng đó, đây là một chuyện không thể nào. Nhưng nam tử chợt rùng mình, chẳng lẽ phải là một người có cảnh giới vô cùng cao, có thể vượt qua cả sức áp chế từ chiến trường viễn cổ để đi vào hay sao. Với tu vi là Tiên Quân như ông ta còn không thể cưỡng ép đi vào, chẳng lẽ Vô Diện lại có thực lực còn khủng bố hơn cả mức đó.
Như thể hiểu được những gì nam tử kia đang phán đoán, Vô Diện nghiêng đầu qua một bên rồi cất giọng cười ma quái:
“Khà khà khà khà… Ngài lại suy nghĩ xa vời quá rồi, ta không phải là hạng cường giả này nọ như ngài nghĩ đâu… Tiểu nữ chỉ là một kẻ lang thang cơ nhỡ, một cô gái cô đơn lạc lõng giữa chốn hồng trần này mà thôi”
Nam tử không muốn nghĩ nhiều nữa, ông ta biết không thể tìm hiểu được gì về Vô Diện bởi qua bao nhiêu năm quen biết, Vô Diện không bao giờ trả lời cho ông ta một câu nào liên quan tới bản thân của Vô Diện cả. Tuy nhiên lần này có vẻ Vô Diện lại tập trung vào “trò chơi” của mình hơn, đặc biệt còn nói rõ con trai ông ta là con bài đặc biết nhất nên ông ta cũng muốn nhờ vậy mà biết thêm gì đó về Vô Diện.
- Vô Diện, ngươi có thể cho ta biết, ngươi rốt cuộc có phải người ở Lục Địa này?
Vô Diện tay vẫn cầm con dao, nàng lắc lư nó trên tay như chơi đùa rồi trả lời:
“Ngài vẫn tò mò vể tiểu nữ sao? Thôi được rồi, chuyện này cũng không có gì là quan trọng lắm đâu. Ta... từng là người ở của Lục Địa này”
- Từng là? - Nam tử nhắc lại.
“Ta cũng từng là người của Thập Nhị Tộc, nhưng một biến cố nào đó đã tạo ra tiểu nữ như ngày hôm nay”
Vô Diện trả lời nhẹ nhàng, nhưng giọng nói ghê rợn khiến nam tử nghe không nhận biết được liệu trong đó có phải là một giọng nói buồn bã của một cô gái hay không. Nhưng nhìn bộ dạng Vô Diện hạ con dao mà nàng đang chơi đùa xuống kia thì có vẻ như Vô Diện đang có tâm trạng nào đó đằng sau khuôn mặt trắng dã vô hồn ấy.
“Ta cùng từng yêu, từng ghét, từng khóc, từng cười như bao nhiêu người khác… Nhưng bây giờ ta lại không thể khà khà khà… giọng cười này của ta, đến ta cũng không biết nó là vui... hay là buồn nữa”
Nam tử trầm mặc trong giây lát rồi hỏi:
- Ngươi có nhớ đến những chuyện trước kia?
“Ngài tò mò hơi sâu quá rồi đấy?” - Vô Diện nghiêng đầu qua một bên nhìn nam tử che mặt.
- Vậy ngươi có biết ngươi từng yêu ai? ghét ai?
Vô Diện nghe câu hỏi này thì im lặng, nàng khẽ cúi đầu nhìn vào đĩa trái cây trên bàn sau đó nàng nắm lấy con dao cắm mạnh xuống mặt bàn rồi trả lời.
“Có lẽ… ta cũng từng yêu một con Rồng màu tím chăng?”
Cùng lúc đó, mật thất bên trong có một biến động mạnh xảy ra. Bể chất lỏng bỗng phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ rồi nổ lớn. Cả mật thất tràn ngập mùi hôi thối của thứ chất lỏng trong suốt đang vung vãi khắp nơi. Dã Trư đứng gần bể nước cũng bị áp lực nổ ấy hất bay một khoảng.
Bên trong căn phòng, Vô Diện và nam tử chứng kiến việc này đều chú tâm đến nó. Vô Diện có vẻ biết trước gì đó nên nói:
“Chúc mừng Tiên Quân đại nhân, Bạch công tử đã hồi sinh rồi… đúng là chỉ có thể dùng cái chết để đánh đổi cái chết mà thôi khà khà khà”
- Việc còn lại chỉ còn dựa vào ngươi - Nam tử khẽ đáp - Hy vọng trò chơi của ngươi không làm hại đến con ta.
Vô Diện cười ghê rợn rồi thân hình dần dần biến mất như một cái bóng đang mờ đi:
“Khà khà khà… Ta làm sao có thể hại đến quý tử của ngài được. Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, hẹn một thời gian nữa ta sẽ đến đưa Bạch công tử vào chiến trường viễn cổ… còn quãng thời gian này hẳn là những ngày gia đình đoàn tụ của ngài rồi… tiểu nữ xin được phép cáo lui tại đây vậy khà khà… hẹn gặp lại... Tiên Quân đại nhân”
Vô Diện biến mất cùng với giọng nói của mình. Nam tử che mặt nhìn chằm chằm vào thân hình Bạch Kỳ đang bò ra khỏi bể chất lỏng bị vỡ kia. Nhìn Bạch Kỳ đang bịt mũi bởi mùi hôi xung quanh thì ông ta biết con trai của ông ta đã sống trở lại giống như lời Vô Diện đã nói, chỉ là Bạch Kỳ đã thức tỉnh được loại năng lực thần bí nào đó mà ông ta đang nhìn thấy nó dao động ở hai cánh tay của Bạch Kỳ. Trước khi rời khỏi căn phòng này, ông ta nhìn lên trên bàn nơi Vô Diện vừa ngồi. Trên bàn vẫn còn cắm con dao của Vô Diện vừa bị nàng găm lên lúc nãy, và con dao ấy đang cắm lên tấm bản đồ vẽ chi tiết Lục Địa Thiên Tước. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo
Khi nhìn thấy Bạch Kỳ sắp bị chìm sâu trong đám chất lỏng, miệng hắn đang gọi cha không ngớt thì nam tử ấy thân thể hơi run run, tay khẽ động như muốn ra tay cứu Bạch Kỳ.
Đúng lúc đó, một thân hình mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong căn phòng. Thân hình mờ ảo đó hiện ra mỗi lúc một rõ ràng hơn. Khi đã hiện hình toàn bộ, thì đó là một cô gái có dáng người thon thả mặc một bộ áo bào tro sẫm màu, mái tóc dài đan xen hai màu đen trắng đặc biệt, và một khuôn mặt trắng dã một lớp da.
Vô Diện vừa xuất hiện, đầu khẽ nghiêng qua một bên rồi cất giọng nói ghê rợn:
“Tiên Quân đại nhân, Bạch công tử dường như đang gọi ngài thì phải… khà khà khà” - Vô Diện cười nói đến đó thì bước về một chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống - “Đúng là lúc cận kề cái chết thì ai cũng nhớ đến gia đình, dù sao thì gia đình cũng là trên hết mà nhỉ?”
Nam tử che mặt này chính là cha của Bạch Kỳ, là người đứng đầu Trư Tộc, là cường giả Tiên Quân duy nhất của Trư Tộc. Nam tử ấy tuy muốn ra tay cứu Bạch Kỳ, nhưng lại ngần ngại gì đó rồi quay người lại nhìn Vô Diện:
- Vô Diện, liệu kế hoạch của ngươi có thành công?
Vô Diện đưa tay kéo đĩa trái cây trên bàn lại gần, ngắm nghía một hồi rồi bốc ra một quả trái cây màu đỏ tươi có tên là Bích Linh Quả. Vô Diện trên tay xuất hiện một con dao nhỏ, nàng nhẹ nhàng gọt vỏ Bích Linh Quả rồi nói:
“Thành công hay không thì ta không dám chắc, nhưng chỉ cần Bạch công tử không chết là được chứ gì?”
- Nhưng liệu vượt qua được thì nó có thể sống được bao lâu - Nam tử lo lắng nói - Ta muốn biết kết quả chắc chắn chứ không phải là một câu trả lời mờ mịt như ngươi nói.
Vô Diện vẫn lặng lẽ gọt trái cây, giọng nói của nàng vang vọng không phải từ người nàng phát ra mà từ một nơi nào đó truyền tới:
“Tiên Quân đại nhân muốn biết kết quả cuối cùng ư? Ta có thể nói với ngài là trên đời này không ai có thể biết được cái đích cuối cùng của một cuộc hành trình sẽ là gì đâu, khi mà họ chưa tự chân bước vào khám phá nó… Nhưng chuyện của Bạch công tử sẽ có hai hướng đến, một là vượt qua nó và sẽ trở thành một người bình thường, sống hết quãng đời vui vẻ với người cha thương con như ngài… Hai là… sẽ trở nên bất tử, sở hữu năng lực khiến toàn Lục Địa này phải cúi đầu”
Nam tử nắm chặt bàn tay, thở dài một hơi rồi khẽ nói:
- Tại sao ngươi biết?
“Tiên Quân đại nhân không cần quan tâm đến lý do tại sao ta lại biết chuyện này? Mà ngài nên lo đến việc sau này Bạch công tử có thể an toàn trong vòng bảo hộ của ngài được hay không thôi? Nếu ngài đã muốn Bạch công tử sống, thì ngài phải làm theo… thỏa thuận của chúng ta khà khà khà”
Vô Diện gọt hết vỏ của Bích Linh Quả, sau đó đưa nó tới hướng của nam tử kia rồi lên tiếng mời:
“Ngài ăn không?”
Nam tử lắc đầu, bây giờ tâm trạng của ông ta đang lo lắng phập phồng như thế thì làm sao có thể thoải mái mà ăn được. Nhưng nhìn Vô Diện trông như không quan tâm đến chuyện gì, lại còn nhẹ nhàng ngồi gọt trái cây mà ăn thì đúng là thảnh thơi thật. Nhất là khuôn mặt trắng dã kia của Vô Diện khiến người ngoài nhìn vào không thể biết được Vô Diện là một người ra sao, hay cô ta đang có ý định thế nào.
- Ngươi biết gì về năng lực của con ta?
Nam tử bỗng cất giọng hỏi, vì ông ta không biết gì về năng lực của Bạch Kỳ nhưng Vô Diện lại biết rõ về nó. Tuy nhiên ông ta biết một điều, đó là Bạch Kỳ sẽ chết khi thăng lên Bán Tiên, bởi thứ năng lực chưa được thức tỉnh ấy sẽ khiến Bạch Kỳ không thể tồn tại được.
“Tiên Quân đại nhân lại tò mò rồi? Chẳng phải ngài đã chấp nhận rằng sau khi Bạch công tử theo ta vào chiến trường viễn cổ thì ta mới nói ra năng lực thật sự của Bạch công tử cho ngài biết sao?”
Vô Diện không có miệng, nhưng khi Bích Linh Quả đưa lại gần vùng miệng thì như có gì đó cắn lấy giống như người bình thường ăn trái cây. Nam tử này dù mang cảnh giới Tiên Quân, đỉnh cao của Trư Tộc nhưng vẫn không nhìn ra thủ thuật che dấu của Vô Diện.
- Ít nhất ngươi cũng cho ta biết một chút thông tin nào đó chứ, dù sao ngươi và ta cũng đã hợp tác với nhau rất lâu rồi còn gì - Nam tử cất giọng nài nỉ - Ngươi đã ở Trư Tộc của ta một thời gian dài hẳn cũng biết tính ta, ta đã giữ kín chuyện về ngươi thì chuyện của con ta tất nhiên ta cũng sẽ không bao giờ lộ ra nửa lời.
“À vâng… Ta tất nhiên luôn tin tưởng ngài rồi, nhưng thỏa thuận là thỏa thuận, ta chỉ có thể nói với ngài rằng… Bạch công tử mang trong người một khả năng nghịch thiên nên mới bị chết khi khả năng ấy thức tỉnh”
- Chuyện đó ta biết rồi, nhưng khả năng là gì?
Vô Diện ăn hết Bích Linh Quả, tay cầm con dao ngắm nghía rồi nói:
“Ta chưa thể nói ra vì ta đâu biết được Bạch công tử có thể thành công hay không trong quá trình tập bơi kia. Nhưng nếu thức tỉnh được khả năng ấy, thì Bạch công tử sẽ là nhân vật mang yếu tố quyết định thắng thua trong chiến trường viễn cổ… và là con bài quan trọng nhất trong… trò chơi của ta”
Nam tử khẽ rùng mình, lúc nào ông ta cũng nghe Vô Diện nhắc đến một “trò chơi”. Đặc biệt bây giờ lại còn nghe Vô Diện bảo con của mình là con bài quan trọng càng khiến nam tử ấy lo sợ hơn nữa. Mặc dù là một Tiên Quân, nhưng ông ta lại không thể nào nhìn ra Vô Diện là một người như thế nào hay năng lực ra sao. Quen biết và hợp tác với Vô Diện đã rất lâu, nhưng mọi thứ xung quanh Vô Diện đều là những dấu hỏi không có lời giải đáp.
- Ngươi nói sẽ đem con ta vào chiến trường viễn cổ, nhưng người không thể vào đó thì làm sao có thể bảo vệ con ta? - Nam tử chợt hỏi.
“Thật là một người cha thương con hết mực khà khà khà… Ngài chớ lo, ta tất nhiên sẽ đi cùng với Bạch công tử rồi, nếu không thì còn gì là con bài quan trọng nữa chứ”
Nam tử nghi hoặc, cổng không gian dẫn vào chiến trường viễn cổ chỉ cho người có tu vi từ Tiên Nhân trở xuống mới được vào. Như vậy lẽ nào Vô Diện cũng nằm trong khoảng đó, đây là một chuyện không thể nào. Nhưng nam tử chợt rùng mình, chẳng lẽ phải là một người có cảnh giới vô cùng cao, có thể vượt qua cả sức áp chế từ chiến trường viễn cổ để đi vào hay sao. Với tu vi là Tiên Quân như ông ta còn không thể cưỡng ép đi vào, chẳng lẽ Vô Diện lại có thực lực còn khủng bố hơn cả mức đó.
Như thể hiểu được những gì nam tử kia đang phán đoán, Vô Diện nghiêng đầu qua một bên rồi cất giọng cười ma quái:
“Khà khà khà khà… Ngài lại suy nghĩ xa vời quá rồi, ta không phải là hạng cường giả này nọ như ngài nghĩ đâu… Tiểu nữ chỉ là một kẻ lang thang cơ nhỡ, một cô gái cô đơn lạc lõng giữa chốn hồng trần này mà thôi”
Nam tử không muốn nghĩ nhiều nữa, ông ta biết không thể tìm hiểu được gì về Vô Diện bởi qua bao nhiêu năm quen biết, Vô Diện không bao giờ trả lời cho ông ta một câu nào liên quan tới bản thân của Vô Diện cả. Tuy nhiên lần này có vẻ Vô Diện lại tập trung vào “trò chơi” của mình hơn, đặc biệt còn nói rõ con trai ông ta là con bài đặc biết nhất nên ông ta cũng muốn nhờ vậy mà biết thêm gì đó về Vô Diện.
- Vô Diện, ngươi có thể cho ta biết, ngươi rốt cuộc có phải người ở Lục Địa này?
Vô Diện tay vẫn cầm con dao, nàng lắc lư nó trên tay như chơi đùa rồi trả lời:
“Ngài vẫn tò mò vể tiểu nữ sao? Thôi được rồi, chuyện này cũng không có gì là quan trọng lắm đâu. Ta... từng là người ở của Lục Địa này”
- Từng là? - Nam tử nhắc lại.
“Ta cũng từng là người của Thập Nhị Tộc, nhưng một biến cố nào đó đã tạo ra tiểu nữ như ngày hôm nay”
Vô Diện trả lời nhẹ nhàng, nhưng giọng nói ghê rợn khiến nam tử nghe không nhận biết được liệu trong đó có phải là một giọng nói buồn bã của một cô gái hay không. Nhưng nhìn bộ dạng Vô Diện hạ con dao mà nàng đang chơi đùa xuống kia thì có vẻ như Vô Diện đang có tâm trạng nào đó đằng sau khuôn mặt trắng dã vô hồn ấy.
“Ta cùng từng yêu, từng ghét, từng khóc, từng cười như bao nhiêu người khác… Nhưng bây giờ ta lại không thể khà khà khà… giọng cười này của ta, đến ta cũng không biết nó là vui... hay là buồn nữa”
Nam tử trầm mặc trong giây lát rồi hỏi:
- Ngươi có nhớ đến những chuyện trước kia?
“Ngài tò mò hơi sâu quá rồi đấy?” - Vô Diện nghiêng đầu qua một bên nhìn nam tử che mặt.
- Vậy ngươi có biết ngươi từng yêu ai? ghét ai?
Vô Diện nghe câu hỏi này thì im lặng, nàng khẽ cúi đầu nhìn vào đĩa trái cây trên bàn sau đó nàng nắm lấy con dao cắm mạnh xuống mặt bàn rồi trả lời.
“Có lẽ… ta cũng từng yêu một con Rồng màu tím chăng?”
Cùng lúc đó, mật thất bên trong có một biến động mạnh xảy ra. Bể chất lỏng bỗng phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ rồi nổ lớn. Cả mật thất tràn ngập mùi hôi thối của thứ chất lỏng trong suốt đang vung vãi khắp nơi. Dã Trư đứng gần bể nước cũng bị áp lực nổ ấy hất bay một khoảng.
Bên trong căn phòng, Vô Diện và nam tử chứng kiến việc này đều chú tâm đến nó. Vô Diện có vẻ biết trước gì đó nên nói:
“Chúc mừng Tiên Quân đại nhân, Bạch công tử đã hồi sinh rồi… đúng là chỉ có thể dùng cái chết để đánh đổi cái chết mà thôi khà khà khà”
- Việc còn lại chỉ còn dựa vào ngươi - Nam tử khẽ đáp - Hy vọng trò chơi của ngươi không làm hại đến con ta.
Vô Diện cười ghê rợn rồi thân hình dần dần biến mất như một cái bóng đang mờ đi:
“Khà khà khà… Ta làm sao có thể hại đến quý tử của ngài được. Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, hẹn một thời gian nữa ta sẽ đến đưa Bạch công tử vào chiến trường viễn cổ… còn quãng thời gian này hẳn là những ngày gia đình đoàn tụ của ngài rồi… tiểu nữ xin được phép cáo lui tại đây vậy khà khà… hẹn gặp lại... Tiên Quân đại nhân”
Vô Diện biến mất cùng với giọng nói của mình. Nam tử che mặt nhìn chằm chằm vào thân hình Bạch Kỳ đang bò ra khỏi bể chất lỏng bị vỡ kia. Nhìn Bạch Kỳ đang bịt mũi bởi mùi hôi xung quanh thì ông ta biết con trai của ông ta đã sống trở lại giống như lời Vô Diện đã nói, chỉ là Bạch Kỳ đã thức tỉnh được loại năng lực thần bí nào đó mà ông ta đang nhìn thấy nó dao động ở hai cánh tay của Bạch Kỳ. Trước khi rời khỏi căn phòng này, ông ta nhìn lên trên bàn nơi Vô Diện vừa ngồi. Trên bàn vẫn còn cắm con dao của Vô Diện vừa bị nàng găm lên lúc nãy, và con dao ấy đang cắm lên tấm bản đồ vẽ chi tiết Lục Địa Thiên Tước. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook