Bạch Bích Vi Hà
Chương 56: Tắm Chung 2 H



Bùi Tu Vân ấn tay lên thùng tắm, vây nàng trong lòng.

Bụng dưới tuy gầy nhưng rắn chắc của chàng phủ lên cái mông mềm mại, thứ đã sớm ưỡn cao đầu vờ như vô ý cọ qua hoa tâm.
“Trước đây còn hỏi ta làm có tốt không, bây giờ lại hết thích rồi hửm?” Eo chàng từ tốn kích thích, nấm đầu nửa cứng nửa mịn chậm rãi khai phá lối vào đang khép kín, xoa xoa hạt châu đang trốn đằng sau.
“Muội…” Tống Tích che mặt lại.

Chắc tại hôm nay cảm nắng nên nàng thấy ảo giác rồi.


Tiên sinh là người thanh cao như vậy, nhất định là nàng bị bệnh mới nghĩ hành động của chàng thật phóng đãng.
“Tích Nhi, ta rất thất vọng.” Bùi Tu Vân áp sát sống lưng trần trụi của nàng, vân vê hạt châu.
Tay chàng bỏ xuống nước, tách hai chân của Tống Tích ra và nâng mông nàng lên cao.

Tống Tích chống lên thùng tắm, đôi chân run run mở rộng, cái mông vểnh cao, dáng vẻ như đang chờ người đến hưởng.
Bùi Tu Vân vô cùng hài lòng, cầm lấy phân thân mà cắm thẳng vào.

Hoa huyệt vừa ướt át vừa ấm nóng, đến nỗi chàng phát ra một tiếng thở dài.
Tống Tích hơi run lên, trợn tròn mắt.
Bàn tay lành lạnh xoa hông của nàng, giữ người nàng lại.

Cơ thể gầy gò của chàng đung đưa tới lui, phân thân theo đó cũng ra ra vào vào, dấy lên vài làn sóng nhỏ dưới mặt nước.
Tống Tích thả lỏng, vùi mặt vào cánh tay của Bùi Tu Vân đặng thở gấp.

Nàng kẹp chặt thịt căn thô dài giữa hai chân, khiến no chuyển động rất khó khăn.
Được cô nương dịu dàng như ngọc bao phủ gốc rễ, cộng thêm hoa huyệt không ngừng hút lấy mình, cảm giác nhộn nhạo này chạy dọc sống lưng của Bùi Tu Vân.

Mắt chàng đỏ lên, hơi thất thần, hung hăng đâm vào cô nương bên dưới.

Nàng ngẩng đầu, cổ họng không kiềm được bật ra tiếng rên rỉ, hai bầu tuyết trắng trước ngực dán lên vách thùng, hạt châu hồng cọ phải chất gỗ thô ráp là thế, nhưng lại mang đến xúc cảm sung sướng lạ thường.
Bùi Tu Vân giơ tay ấn đôi bả vai của nàng, ép chặt nàng lên thùng gỗ.
Hông của chàng thiếu niên luật động dữ dội, túi nhăn nặng nề đập vào mông nàng, tạo ra từng âm thanh rõ mồn một.
Thịt căn thô dài đắm mình trong hoa huyệt, phần đầu tung hoành khắp các thớ thịt xếp chồng.

Thời điểm lui ra ngoài, hoa huyệt nhỏ xíu vẫn còn mút lấy nấm đầu hồng thẫm.

Nó vẫn còn kẹt trong mép thịt nhỏ nhắn, Bùi Tu Vân phải dùng sức một chút mới có thể thoát khỏi sự lưu luyến chết người này.
Nước tí tách chảy, đọng lại thành sợi tơ, nhẹ trôi trên mặt nước.
“Tích Nhi…”
Nghe thấy Bùi Tu Vân gọi mình bằng chất giọng trầm thấp, nàng hơi ngẩn người, vừa mới quay lại đã thấy chàng cúi đầu, cắn lấy môi dưới của mình.

Hàm răng của Bùi Tu Vân lướt trên môi, đầu lưỡi ấm nóng liếp láp đôi môi đỏ mọng và nếm thử vị ngọt của hoa quế.
Nàng bắt được cánh tay dài của chàng, hơi cong ngón tay, cào nhẹ làn da trắng ngọc.
Động tác dưới thân của Bùi Tu Vân càng thêm hung hãn, từng lần từng lần đều buộc nàng phải cảm nhận sâu sắc cảm xúc mãnh liệt của mình.


Móng tay của Tống Tích cũng dần cắm sâu vào da thịt chàng, để lại vài vết xước trên làn da trắng mịn như sứ.
Chàng hé miệng hôn Tống Tích thật sâu, đầu lưỡi ẩm ướt xông vào như chốn không người.

Khi tìm được đầu lưỡi nhỏ trong đó, nó tức thì quấn lấy.
Bàn tay to rộng che chắn sau gáy nàng, đầu ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mượt.

Mái tóc đen dài bị ướt thoạt như đai ngọc còn vương rất nhiều hơi ẩm.
Bỗng, chàng thiếu niên lùi hông ra, thịt căn thấm đẫm chất dịch đặt trên kẽ mông của Tống Tích, xuất ra chất dịch trắng đục.
Bùi Tu Vân khẽ vòng tay ôm lấy cô nương nhỏ bé trong lòng, đôi mắt cụp xuống, ổn định dục vọng và mệt mỏi lúc này.
“Tiên sinh?” Dường như cũng cảm nhận được sự mệt mỏi của chàng, Tống Tích bèn hỏi.
“Tích Nhi, để ta ôm muội…” Chàng thầm thì.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương