Bạch Bào Tổng Quản
Chương 62-1: Tư vũ (1)

- Một tháng?

Sở Ly hơi khó xử.

Ở phủ Quốc Công mình thực sự không thể rời khỏi một tháng, chưa nói tới cây Thiên Linh, cho dù là những những linh thảo khác cũng không thể tách khỏi mình. Nếu xảy ra chuyện gì thì tội sẽ rất nặng.

- Thế nào, không đồng ý ư?

Tiêu Nguyệt Linh đưa mắt nhìn hắn, mỉm cười:

- Đây là giao dịch, ngươi có thể không đồng ý.

Sở Ly nghiến răng:

- Được! … Ta là thị vệ của phủ Quốc Công, không thể tùy ý rời khỏi vị trí cho nên cần báo với tiểu thư đã!

Tiêu Nguyệt Linh mỉm cười, gật đầu khen ngợi:

- Thật hiếm có!

Sở Ly là người thông minh tuyệt đỉnh, người như vậy thường có dã tâm rất lớn, khó tránh ích kỉ, làm gì cũng nhìn vào lợi ích. Sở Ly có thể nhớ tới bổn phận của mình khi đứng trước cám dỗ, không lập tức đồng ý, không quên cần bẩm báo với Tiêu Kỳ khiến nàng rất hài lòng.

Tiêu Kỳ lúc trước dẫn hắn tới gặp Tiêu Nguyệt Linh chính là muốn nhờ Tiêu Nguyệt Linh giúp nàng quan sát xem hắn có đáng để trọng dụng bồi dưỡng hay không.

Nếu như Tiêu Nguyệt Linh phủ nhận Sở Ly, vậy thì sẽ không có những việc về sau, hắn có thiên tài cỡ nào đi nữa thì cũng không cho phụ trách bồi dưỡng linh thổ.

Sở Ly có Đại Viên Kính Trí, đầu óc lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo. Tiêu Kỳ hiện giờ là chỗ dựa của hắn, muốn giành được cơ hội lịch luyện tiếp xúc với Ý Cảnh, từ đó tiến vào cảnh giới Thiên Ngoại Thiên thì cần có sự giúp đỡ của Tiêu Kỳ. Số lượng người được lịch luyện của phủ Quốc Công rất ít, vô cùng quý giá, hắn cần không ngừng tích điểm cho bản thân.

Hơn nữa, hắn thích quyền thế, giờ hắn vẫn chưa có quyền thế mà nguồn gốc quyền thế là Tiêu Kỳ. Vì thế muốn nắm được quyền thế thì cần có được sự tín nhiệm và trọng dụng của Tiêu Kỳ, trở thành trợ thủ đắc lực, tâm phúc của nàng.

Hắn suy nghĩ nhanh chóng giống như chớp mắt phản ứng theo bản năng nhưng thực ra hắn đã suy nghĩ rất kĩ càng, là phản ứng và lựa chọn sau khi suy đi tính lại rất kĩ lưỡng, tới Tiêu Nguyệt Linh cũng bị qua mặt.

A Thục cầm một cuốn sổ cũ, ố vàng tiện tay giao cho hắn.

Sở Ly đón lấy rồi lật xem qua loa, sau đó ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tiêu Nguyệt Linh.

Tiêu Nguyệt Linh liếc mắt nhìn hắn:

- Thế nào, không luyện được sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Một môn tâm pháp kì lạ.

- Không kì lạ cũng không trở thành tâm pháp đỉnh cấp nhất!

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Phải dựa vào bản lĩnh của ngươi thôi!

Sở Ly ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, trầm ngâm trong tâm pháp Chỉ Xích Thiên Nhai.

Tâm pháp của Chỉ Xích Thiên Nhai hoàn toàn khác với tâm pháp võ công hiện tại, là hai thể hệ võ học khác nhau.

Tâm pháp võ công đương đại là nội lực lưu chuyển men theo kinh mạch. Còn Chỉ Xích Thiên Nhai thì khác hẳn, nó luyện huyệt đạo, huyệt trung huyệt.

Theo lý luận của Chỉ Xích Thiên Nhai, trong người có đại hư không hòa thành một thể với thiên địa hư không, là thiên nhân hợp nhất đích thực.

Nếu như có thể phá mở hư không trong cơ thể thì có thể phá mở hư không ngoài cơ thể.

Lý luận kì lạ như vậy quả thực rất khó khăn.

Giữa hư không trong cơ thể và ngoài cơ thể có một lớp màng vô hình, trên bí tịch Chỉ Xích Thiên Nhai gọi nó là Thiên Địa Thai Mô. Vô hình hữu chất, mỏng như lưới, dẻo dai như thép bách luyện, do lực thiên địa ngưng tụ tạo thành. Muốn phá vỡ nó cần nội lực mạnh và thuần khiết, dùng tâm pháp đặc biệt ngưng tụ nội lực thành kim mới có một tia hi vọng.

Người đời chỉ nôn nóng đòi hỏi sức mạnh trong kinh mạch, trong máu thịt nhưng không biết rằng kho báu lớn nhất chính là hư không. Hư không có cất giữ sức mạnh vô hạn, chỉ cần xem có thể mở ra kho báu này lấy sức mạnh hay không.

Sau khi Sở Ly xem xong thì cảm thấy trước mắt lóe sáng. Đây không chỉ là bí tịch khinh công, mà còn là lí luận võ học đáng kinh ngạc, khác hoàn toàn với võ học đương đại.

Hắn trầm ngâm một lát, sau đó quay sang nhìn Tiêu Nguyệt Linh:

- Loại lí luận này…

Tiêu Nguyệt Linh lắc đầu nói:

- Ta chưa luyện thành, lí luận nghe rất huyền diệu nhưng…

Nàng cười nói:

- Đây là bí tịch đoạt được ở di tích thượng cổ, hiện nay không có loại lí luận này nữa, chắc đã bị thời gian đào thải, không nên quá xem là thật nhưng hãy cứ luyện thử xem sao.

Sở Ly ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Nghe Tiểu Kỳ nói công phu thiền định của ngươi rất thâm hậu.

Sở Ly mỉm cười, từ khi luyện được Đại Trí Độ Bổn Nguyên Kinh, một khi hắn thiền định, tạp niệm sẽ nhanh chóng được loại trừ, không hề sinh ra dao động nào cả.

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Luyện Chỉ Xích Thiên Nhai cần có công phu thiền định cực kì thâm hậu.

- Đó chính là võ công đạo môn.

Sở Ly nói.

Tâm pháp Chỉ Xích Thiên Nhai có hai điểm cực khó. Một là nội lực thâm hậu khó đoán, hai là tìm được huyệt trong huyệt. Huyệt này giống như huyền quan nhất khiếu của đạo gia, ở trong người nhưng lại không ở trong người, ở khoảng giữa, giữa có và không. Cần kiểm soát tâm thần chuẩn xác tới mức nhỏ nhất mới có thể tìm thấy được giống như tìm kim trong bóng tối. Tâm thần là tay, không đủ nhạy bén thì cho dù chạm được vào kim cũng không hề hay biết.

So với tiêu hao nhiều nội lực, tìm huyệt trung huyệt khó hơn nhiều. Không tìm được huyệt này, cho dù nội công thâm hậu tới đâu cũng vô dụng.

- Nó là võ công đạo môn nhưng ngươi có tu vi phật gia thâm hậu, nói không chừng có thể giúp ngươi thành công.

Sở Ly cười nói:

- Để ta thử xem… Không biết ta cần tìm ai?

- Trần Tư Vũ.

Tiêu Nguyệt Linh đáp:

- Ngươi không cần làm gì nhiều, chỉ cần bảo vệ nàng ta một tháng là được. Bên phủ Quốc Chắn sẽ thông báo một tiếng, Tiểu Kỳ sẽ đồng ý thôi.

- Vâng.

Sở Ly thẳng thắn đồng ý.

- A Thục.

Tiêu Nguyệt Linh giơ tay lên.

A Thục cầm một bức thư giao cho Sở Ly.

Sở Ly đón lấy rồi đưa mắt nhìn qua. Đây là thư viết cho Trần Tư Vũ, không để lại tên người viết, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng.

Tru-yện được -dịch trực ti-ếp t-ại iREAD

- Ta đã nói trong thư rồi, ngươi đóng giả làm biểu đệ của Tư Vũ, tên là Trần Ly.

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Ngươi đừng để lộ thân phận của phận của phủ Quốc Công. Nàng ta sống ở nhà họ Hứa, ngõ Lưu Nhân, thành Vân Châu.

- Vâng.

Sở Ly gật đầu.

- Đi đi, Tư Vũ nếu xảy ra bất trắc, ngươi cũng đừng mong ở lại phủ Quốc Công nữa!

Tiêu Nguyệt Linh khẽ nói.

Sở Ly chắp tay chào, quay người bước đi.

- Tiểu thư, hắn có làm được không?

A Thục tiễn Sở Ly rời đi, về lại trước Tiêu Nguyệt Linh rồi lo lắng nói:

- Nhỡ may có gì sai sót…

Tiêu Nguyệt Linh mỉm cười:

- Có thể chống lại sự truy sát của Đại Lôi Âm tự, ngươi nói xem có được hay không?

A Thục nói:

- Nên để Kỳ tiểu thư phái người lão luyện, chín chắn đi. Hắn còn quá trẻ, thường khiến người ta không an tâm.

- Như vậy mới không gây chú ý.

Tiêu Nguyệt Linh xua tay nói:

- Được rồi, làm bài tập của ngươi đi, đừng lo lắng!

- Vâng.

A Thục bĩu môi, chạy vào trong phòng.

Vân Châu thành nằm cách Sùng Minh thành hai trăm dặm, là một thành trì hạng trung to bằng một nửa thành Sùng Minh.

Sở Ly đặt chân tới Vân Châu thành thì lập tức không khí huyên náo, phồn hoa lập tức đổ tới, khiến hắn có cảm giác đang bước vào thành Sùng Minh. Mặc dù không rộng bằng Sùng Minh thành nhưng vẫn náo nhiệt không kém.

Sở Ly tìm người hỏi thăm, sau đó nhanh chóng len lỏi qua nhóm người nhốn nháo, tới ngõ Lưu Nhân.

Ngõ Lưu Nhân cách con phố lớn náo nhiệt nhất chừng hai con phố, tĩnh lặng giữa cái ồn ào, là một nơi rất tuyệt. Sở Ly đoán Trần Tư Vũ chắc chắn là người giàu sang, phú quý, nếu không cũng không thể sống được ở nhà khu vực này.

Hắn dừng lại ở ngôi nhà thứ ba, nhìn con sư tử đá hung hãn, uy phong. Có hai thanh niên trang phục gọn gàng cầm đao đứng đó cảnh giác nhìn hắn. Sở Ly nheo mắt, hai người này đều đã từng giết người.

Sở Ly lấy ra một bức thư đưa cho một thanh niên:

- Tại hạ Trần Ly, không biết Trần Tư Vũ có sống ở đây không?

- Ngươi biết thiếu phu nhân nhà chúng ta?

Thanh niên này vẻ mặt hung dữ nhưng thái độ rất ôn hòa, ánh mắt rất cảnh giác. Thanh niên còn lại giữ đao, vẻ mặt căng thẳng, cả hai đều rất cảnh giác.

Sở Ly mỉm cười:

- Vậy thì không sai rồi, ta là biểu đệ của Trần Tư Vũ. Đây là thư nhà, tỉ ấy xem xong sẽ hiểu.

Thanh niên trang phục gọn gàng nhận lấy thư, quan sát một lát rồi chắp tay, nói:

- Xin đợi một chút.

Hắn quay người bước vào trong phủ, thanh niên còn lại cầm đao trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly mỉm cười quay người quan sát xung quanh. Hắn vận Đại Viên Kính Trí, lập tức cả phủ đệ đều hiện lên trong đầu hắn.

Thanh niên cầm thư vào trong cửa lớn, đi qua một cái sân rất rộng tới thẳng đại sảnh. Hắn vừa đặt chân vào đại sảnh, bốn người ngồi trong đó lập tức nhìn tới, ánh mắt như chớp giật.

Một lão giả râu tóc bạc trắng, sắc mặt vàng vọt trầm giọng nói:

- Tiểu Đỗ, có chuyện gì vậy?

Hắn có khung xương rộng, vừa to béo vừa cường tráng, ngồi trên ghế thái sư giống như hổ ngồi. Khí thế hơn người, hai mắt nheo lại, ánh mắt sắc lạnh.

Thanh niên kia vội vàng cúi đầu, chắp tay cúi người nói:

- Đường chủ, là biểu đệ của thiếu phu nhân tới thăm.

- Biểu đệ?

Lão giả nhíu mày:

- Thiếu phu nhân có biểu đệ sao?

- Lý đường chủ, nếu là thư viết cho thiếu phu nhân vậy hãy để thiếu phu nhân xem qua, như thế sẽ biết ngay thật giả.

Nam tử tướng mạo anh tuấn, khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi vị trí trên đầu cười nói:

- Không thể không nói cho thiếu phu nhân biết, đúng không?

- … Thôi được, giao cho thiếu phu nhân đi!

Lão giả đưa thư cho người thanh niên kia, quay đầu nói:

- Hứa hộ pháp, trong lúc then chốt, không thể không cẩn thận!

- Ta thấy rằng bang chủ quá cẩn thận rồi, chẳng qua chỉ là một Đoạn Nhạc Chưởng, hà tất phải căng thẳng vậy chứ?

Nam tử anh tuấn lắc đầu cười.

Lão giả kia nói:

- Hứa hộ pháp còn ít tuổi, có thể không biết hết sự lợi hại của Đoạn Nhạc Chưởng. Lão phu tận mắt chứng kiến, một chưởng sập núi, danh bất hư truyền!

- Cao thủ lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể chống đỡ được sự hao mòn của năm tháng.

Hứa hộ pháp mỉm cười, không mấy lưu tâm.

Lão giả kia trừng mắt.

Lão giả mặt mày hiền từ ngồi bên cạnh liền xua tay:

- Ha ha, được rồi, lão Hồ, việc này là ngươi không đúng rồi. Ngươi nghĩ mà xem, nếu ngươi là Hứa hộ pháp, có cần xem một lão già đã thành danh sáu mươi năm ra gì không?

- Hừm!

Lão giả không phục, hừm mạnh một tiếng.

Lão giả mặt mày hiền từ cười nói:

- Nếu là chúng ta hồi còn trẻ, nghe về những lão già này chắc chắn cũng không phục, cảm thấy họ già rồi, vô dụng rồi.

Hứa hộ pháp đưa mắt nhìn hai người bọn họ, chửi thầm đúng là cậy già lên mặt. Sau đó nhìn người ngồi bên tay trái.

Đó là một người đàn ông trung niên anh tuấn, gương mặt tuấn tú, khí chất phóng khoáng, đang nhắm mắt ngủ gật giống như đang ngủ say. Đó là một vị hộ pháp khác tên là Trịnh Công Minh.

Cảm nhận được ánh mắt của Hứa hộ pháp, Trịnh Công Minh mở mắt cười nói:

- Tiểu Hứa, Hồ đường chủ và Lam lão nói không sai, không thể xem thường tên Đoạn Nhạc Chưởng này được, chúng ta đều không phải đối thủ của hắn!

- Trịnh hộ pháp từng gặp Đoạn Nhạc Chưởng?

- Đúng, đã từng lĩnh giáo một lần, suýt nữa mất mạng.

Trịnh Công Minh gật đầu:

- Đó là việc của ba năm về trước, giờ nghĩ lại vẫn còn kinh hãi!

Hứa hộ pháp ngạc nhiên, võ công của Trịnh Công Minh hắn hiểu rõ, cao hơn mình rất nhiều. Xem ra mình tuyệt đối cũng không phải đối thủ của Đoạn Nhạc Chưởng.

- Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân…

Lão giả mặt mày hiền từ lại thở dài:

- Nhân vật độc bá một phương, thiếu phu nhân có khúc mắc với hắn, đúng là kém may mắn!

Ba người đều lặng im không nói gì nữa.

Thiếu phu nhân quá xinh đẹp, từ xưa tới nay hồng nhan họa thủy nhưng có người đàn ông nào là không liều mạng giành lấy những họa thủy này chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương