Bạch Ảnh
-
Chương 7: Mùi
Cầm hơn hai mươi lạng bạc trong tay mà trong lòng Bạch Kỳ không khỏi mừng rỡ, nụ cười bất giác treo ngang ở trên khuôn mặt của Bạch Kỳ, dù nói nhiêu đây cũng không quá nhiều tuy nhiên nó có ý nghĩa rất lớn với Bạch Kỳ. Thật chẳng thể ngờ, tiền có thể kiếm dễ như thế.
Dù nói ra bản thân Bạch Kỳ chả quan tâm gì tới tiền bạc nhưng có tiền trong túi thì cũng tốt, lúc đó nói chuyện có thể ngẩng mặt lên phía trước, ra đường cũng có thể vui chơi thoải mái một chút, không sợ làm vỡ đồ không có tiền đền.
Bạch Kỳ chẳng nói chẳng rằng, âm thầm lấy một lạng bạc đổi ra thành một xấp tiền xu rồi dùng chỉ đỏ xâu chúng lại, treo ngang lưng quần. Mỗi lần hắn bước đi mấy đồng xu chạm vào nhau nghe lách cách rất vui tai, tự nhiên Bạch Kỳ cảm thấy tự tin của mình tăng rất nhiều, vào giờ phút này hắn thật sự có thể xông thẳng vào Thanh Y Lâu mà chơi bời một chập.
Đám người Bát Chữ vốn đã uống được vài tuần rượu, dù chẳng ai say nhưng bọn họ hắn cũng bắt đầu phát ra tiếng nấc đặc trưng của người say xỉn, ngồi bên gốc cây Bạch Kỳ cũng tuôn vào mồm một ngụm rượu.
Trời đổi sang hè từ tháng trước, chẳng có ai bảo ai một lời nào, nhưng mọi người đều tranh thủ để mấy cái ô che dưới tán cây rồi mở ra mấy quán nhỏ ven đường cho khách vãng lai ghé lại, Bạch Kỳ ngáp một cái thật là dài, trên trời cao mây thi nhau chạy ngược lối.
“Thưở nhỏ, cha ta đâu có hướng cho ta theo con đường này, muốn ta học hành rồi ra làm quan, không thì cũng phải vào quân đội, tranh đấu cái chức vương tướng với người ta. Ta cũng nghe theo cha, mười mấy năm trời chỉ biết cắm đầu vào đèn sách, nghĩ lại thấy mà chán. May mà ta tìm được nơi này”
Bát Chữ bỗng dưng thở dài rồi nói, không biết cha hắn giờ này có còn sống hay không nữa, đã mười năm chẵn hắn chưa về thăm quê. Cuộc sống ở Kim Ngư thành, sao mà xô bồ quá nhưng sao mà vui mà lại cuốn hút tới thế, để tới giờ hắn chả thể rời khỏi đây nữa.
“Nhân tính thích lang bạt, nhưng đi lại chẳng mấy đâu
Quê hương nằm bốn bể, sao tìm hoài chẳng thấy nhau”
Theo bản năng, tự nhiên Bạch Kỳ lại thốt ra mấy câu mà lúc trước hắn đột nhiên nghĩ ra, vốn mục đích của Bạch Kỳ là đi khắp nơi và viết sách, có thể là truyện ký, cũng có thể là sách thơ, hắn chẳng rõ mình muốn viết cái gì. Chỉ biết, khi đặt bút xuống là câu từ lại tuôn ra vô điều kiện.
“Ta nhìn không sai mà? Hẳn là ngươi từng là học sinh phải không? Có vẻ còn khá giỏi nữa”
Bát Chữ nở một tràng cười to, nhưng sắc mặt của hắn thì lại âm trầm thấy rõ, Bạch Kỳ lấy từ trong áo ra một cây quạt nhỏ bằng giấy rồi phe phẩy, cái nắng mùa hè làm cho thân thể hắn đổ đầy mồ hôi.
“Ta đỗ đầu thi Hương, tiếc là chẳng có duyên với con đường học vấn nên thôi vậy, dù sao ta cũng không muốn ở nhà an nhàn làm một vị quan thanh liêm cả đời chỉ biết có vườn củ cải, như thế thì nhàm chán lắm”
Lời nói của hắn vừa đúng, nhưng lại vừa sai. Lắm lúc, Bạch Kỳ đã thật sự muốn mình trở thành một ai đó, ý của hắn là. Có một cuộc sống an nhàn trồng củ cải cũng không tệ chút nào, ít ra là lúc đó hắn đã nghĩ như thế.
“Như vậy là, thiên hạ này mất đi một vị quan chính trực và thêm vào một gã lãng nhân sao?” Bát Chữ như tự hỏi với chính bản thân hắn rồi lại tự gật đầu trả lời, gió đẩy những lọn tóc lưa thưa của hắn bay qua một bên, xa xa có mấy đứa nhỏ bắt đầu dẫn trâu về chuồng.
“Khốn nạn thật chứ, cái tên thiếu gia họ Thành đó vậy mà đưa ta một đồng bạc bị xước” Bạch Kỳ vỗ đùi hét to, cũng không ai trả lời hắn, bọn hắn còn đang mải mê lo nghĩ gì đó.
Bạch Kỳ cũng không ngồi nữa mà ngồi dậy, mảnh ngọc bội trên người của hắn không biết vô tình hay cố ý mà rơi ra, rồi nó lăn mãi ra giữa đường mòn, Bạch Kỳ vội vàng đứng dậy, hắn nhanh chóng chạy lại định nhặt lấy miếng ngọc bội.
Nhưng ngay khi bàn tay của Bạch Kỳ chỉ còn cách rất gần tới miếng ngọc bội thì một bàn chân đã đạp lên nó. Lúc Bạch Kỳ ngẩng lên thì đã thấy một đôi mắt sắc như diều hâu nhìn mình, khuôn mặt của gã nhợt nhạt, và môi thì tím tái như xác chết.
“Của ngươi?” Giọng nói của hắn không mang một chút hơi ấm nào của loài người cả, cái khí tức mà hắn phát ra tự nhiên làm cho con người ta cảm thấy lo lắng. Bạch Kỳ gật đầu, cặp mắt diều hâu kia vẫn không rời khỏi hắn một chút, người kia cúi mình xuống nhặt lấy viên ngọc bội rồi ném trả lại cho Bạch Kỳ, miếng ngọc bội vừa rời tay không bao lâu nhưng lại mang một hơi lạnh kỳ lạ.
Người kia cứ thế quay đầu đi thẳng mà không nói thêm lời nào, bấy giờ Bạch Kỳ mới có cơ hội nhìn kỹ người này, hắn mặc một bộ quần áo màu xanh đen bao kín cả người, trên đầu đội một chiếc mũ che mưa, hai tay giấu sau vạt áo, dáng vẻ hắn gầy gò, thêm lớp áo rộng thùng thình che bên ngoài tạo cảm giác người này giống như là một bô xương khô.
“Đáng sợ thật, ta có cảm giác có ai đó vừa sờ vào trong gáy của mình” Bát Chữ lẩm bẩm, dù rằng bọn hắn chẳng ai thấy vừa có một người đến, rồi lại đi.
Tối tến, Bát Chữ lại dẫn Bạch Kỳ vào quán rượu của cô chủ tên Đào mà ăn uống thỏa thuê, tất nhiên hắn chẳng cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền, sau khi ăn xong như thường lệ Bát Chữ ôm eo cô Đào rồi đi đâu không rõ.
Bạch Kỳ cũng chẳng theo đám bạn của Bát Chữ ra chơi thanh lâu nữa, hắn suy nghĩ đắn đo một lúc thật lâu rồi men vào một con hẻm nhỏ, cứ thế Bạch Kỳ đi, không biết đã đổi hướng bao nhiêu lần, rốt cuộc hắn đến được một cái giếng to nằm giữa một cái sân trống.
Lần này Bạch Kỳ không sợ hãi tí nào mà nhảy thẳng xuống dưới, nương theo trí nhớ hơn người của mình một lần nữa Bạch Kỳ đi sâu vào trong, sau cùng khi thấy tay mình sờ phải một bức tường hắn mới đưa tay đẩy nhẹ vào trong, lập tức thứ ánh sáng loe lóe lại đi vào trong mắt hắn.
Vẫn là tòa thành thị nằm an nhiên dưới lòng đất, hôm nay thành thị có vẻ đông người buôn bán hơn mọi ngày, Bạch Kỳ có thể thấy rõ xa xa Khuyết Nguyệt đang nắm tay một cô nương đi dạo phố, tay hắn chỉ trỏ khắp nơi và khuôn mặt thì hớn hở như một đứa trẻ con vậy.
Cô gái kia chỉ đưa tay lên che miệng cười e thẹn, hai gò má của cô hây hây màu đào tươi, khuôn mặt trông vô cùng hạnh phúc. Bạch Kỳ cũng không nhìn lâu mà đi về chỗ ở của hắn, mấy người hàng xóm có vẻ là đã quen mặt với Bạch Kỳ nên khi đi ngang ai cũng nở nụ cười rôm rả.
“Dã Tẩu à? Có ở nhà không?” Sau khi cất lại mấy đồng bạc trong phòng, Bạch Kỳ mới sang gõ cửa nhà bên cạnh, hôm nay nhà Dã Tẩu có chút yên ắng hơn mọi ngày, Hà Nhi không biết đã chạy biến đi đâu, bên ngoài chỉ đậu lại một xe rơm, chẳng hiểu sao Bạch Kỳ nhìn nó có chút thân thuộc.
Một lát sau Dã Tẩu mở cửa ra, vẫn là nụ cười hiền diệu của người thiếu phụ mới ngoài ba mươi, Dã Tẩu trông vẫn còn xuân lắm, từ trong người Dã Tẩu tiết ra thứ mùi hương mê người mà gã đã lâu không gần phụ nữ như Bạch Kỳ phải hết lực hạn chế ngửi vào.
“Sao nào? Lại sang kiếm Hà Nhi bới cơm cho phải không? Đệ đừng ngại, cứ vào trong nhà tẩu mà ăn thoải mái, dù sao cũng là hàng xóm mà” Dã Tẩu vừa nói vừa dùng tay vắt mái tóc còn chưa khô của mình, từ trong nhà bay ra mùi thức ăn thoang thoảng, Bạch Kỳ cũng không khách sáo mà nở nụ cười vui vẻ, vào nhà Bạch Kỳ bỏ vào trong con heo đất trên đầu tủ quần áo vài chục đồng xu mà hắn đã chuẩn bị.
Dã Tẩu thấy thế chỉ cười, không nói gì cả. Nàng trông còn trẻ như thiếu nữ hai mươi, nhiều lúc không Bạch Kỳ lại tự hỏi không biết tại sao nàng lại muốn người ta gọi mình là tẩu, với cái nhan sắc của nàng thì tỷ thôi đã là quá đủ.
“Đệ ăn đi, hôm nay Hà Nhi ngủ say quá, ta không nỡ đánh thức nó. Dù sao cũng chỉ mình ta thì không thể nào ăn hết chừng này thức ăn được” Dã Tẩu vừa cười, vừa xới một bát thật đầy cho Bạch Kỳ, biết sức ăn của hắn lớn nàng còn tinh ý vén thật chặt cơm xuống.
Có cơm mà thiếu rượu thì hơi khó chịu, Bạch Kỳ bật nắp chai rượu trắng vừa mua ra vừa uống vừa ăn. Dã Tẩu không có ăn mà chỉ quan sát hắn, nàng cứ để một nụ cười lập lờ trên cái miệng hình trái tim, không biết sao Bạch Kỳ thấy Dã Tẩu thật kín đáo nhưng cũng thật lẳng lơ.
“Hà Nhi lại bệnh rồi, càng ngày càng nặng hơn. Không biết có phải do lúc nhỏ nó không được uống sữa mẹ không nhỉ?”
Dã Tẩu tự nói rồi từ phì cười, Bạch Kỳ đẩy chén cơm vừa phía nàng, trong mắt của Dã Tẩu, Bạch Kỳ giống như là một đứa con nít, một gã trai không lớn nổi. Hai người chỉ hơn kém nhau tầm tám tuổi nhưng Dã Tẩu lại thấy sao Bạch Kỳ vô tư quá.
“Sau này cưới vợ phải chừa cho tỷ cái đầu heo đó. Thật là, ăn gì mà ăn dữ thế không biết” Dã Tẩu mở miệng trách yêu, tay thì vẫn nhanh nhảu xới đầy chén cơm cho hắn, chén của nàng vẫn chưa động đũa lần nào cả.
Cơm nước xong xuôi, Dã Tẩu có hơi buồn ngủ nên vào trong buồng ngủ, Bạch Kỳ cũng biết ý mà lui ra ngoài. Nhưng ra tới bên ngoài, chân hắn lại chả thể nhấc lên nổi, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cái xe rơm đậu bên ngoài.
Cái mùi hương quen thuộc trộn lẫn trong nhà Dã Tẩu, Bạch Kỳ nghe được nó, bởi lẽ nó thật sự rất đặc trưng, đã nghe qua rồi thì không được. Đắn đo một chút Bạch Kỳ quyết định lén lút đi vào trong nhà Dã Tẩu, đứng bên ngoài buồng Bạch Kỳ nghe thấy tiếng Dã Tẩu khóc.
“Phu quân ơi là phu quân, giờ tới cả con gái của chúng ta muội còn không thể bảo vệ nổi” Bạch Kỳ nghe thấy tiếng thở gấp rút của Hà Nhi, con bé thi thoảng còn ho thật to.
Bạch Kỳ chỉ thở dài mà lui về sau, hắn thấy trên bàn có một sấp giấy liền tiện tay lấy đi. Hắn không thích chịu ơn, vì đã chịu thì phải trả ơn. Coi như là, hắn giúp cho con bé đã mang mình tới đây một lần.
Nhưng làm cách nào cơ chứ?
Nghĩ tới đó Bạch Kỳ liền vội vàng đi nhanh, thật sự cái mùi đó thật là khó ngửi.
Mùi tử thi.
Dù nói ra bản thân Bạch Kỳ chả quan tâm gì tới tiền bạc nhưng có tiền trong túi thì cũng tốt, lúc đó nói chuyện có thể ngẩng mặt lên phía trước, ra đường cũng có thể vui chơi thoải mái một chút, không sợ làm vỡ đồ không có tiền đền.
Bạch Kỳ chẳng nói chẳng rằng, âm thầm lấy một lạng bạc đổi ra thành một xấp tiền xu rồi dùng chỉ đỏ xâu chúng lại, treo ngang lưng quần. Mỗi lần hắn bước đi mấy đồng xu chạm vào nhau nghe lách cách rất vui tai, tự nhiên Bạch Kỳ cảm thấy tự tin của mình tăng rất nhiều, vào giờ phút này hắn thật sự có thể xông thẳng vào Thanh Y Lâu mà chơi bời một chập.
Đám người Bát Chữ vốn đã uống được vài tuần rượu, dù chẳng ai say nhưng bọn họ hắn cũng bắt đầu phát ra tiếng nấc đặc trưng của người say xỉn, ngồi bên gốc cây Bạch Kỳ cũng tuôn vào mồm một ngụm rượu.
Trời đổi sang hè từ tháng trước, chẳng có ai bảo ai một lời nào, nhưng mọi người đều tranh thủ để mấy cái ô che dưới tán cây rồi mở ra mấy quán nhỏ ven đường cho khách vãng lai ghé lại, Bạch Kỳ ngáp một cái thật là dài, trên trời cao mây thi nhau chạy ngược lối.
“Thưở nhỏ, cha ta đâu có hướng cho ta theo con đường này, muốn ta học hành rồi ra làm quan, không thì cũng phải vào quân đội, tranh đấu cái chức vương tướng với người ta. Ta cũng nghe theo cha, mười mấy năm trời chỉ biết cắm đầu vào đèn sách, nghĩ lại thấy mà chán. May mà ta tìm được nơi này”
Bát Chữ bỗng dưng thở dài rồi nói, không biết cha hắn giờ này có còn sống hay không nữa, đã mười năm chẵn hắn chưa về thăm quê. Cuộc sống ở Kim Ngư thành, sao mà xô bồ quá nhưng sao mà vui mà lại cuốn hút tới thế, để tới giờ hắn chả thể rời khỏi đây nữa.
“Nhân tính thích lang bạt, nhưng đi lại chẳng mấy đâu
Quê hương nằm bốn bể, sao tìm hoài chẳng thấy nhau”
Theo bản năng, tự nhiên Bạch Kỳ lại thốt ra mấy câu mà lúc trước hắn đột nhiên nghĩ ra, vốn mục đích của Bạch Kỳ là đi khắp nơi và viết sách, có thể là truyện ký, cũng có thể là sách thơ, hắn chẳng rõ mình muốn viết cái gì. Chỉ biết, khi đặt bút xuống là câu từ lại tuôn ra vô điều kiện.
“Ta nhìn không sai mà? Hẳn là ngươi từng là học sinh phải không? Có vẻ còn khá giỏi nữa”
Bát Chữ nở một tràng cười to, nhưng sắc mặt của hắn thì lại âm trầm thấy rõ, Bạch Kỳ lấy từ trong áo ra một cây quạt nhỏ bằng giấy rồi phe phẩy, cái nắng mùa hè làm cho thân thể hắn đổ đầy mồ hôi.
“Ta đỗ đầu thi Hương, tiếc là chẳng có duyên với con đường học vấn nên thôi vậy, dù sao ta cũng không muốn ở nhà an nhàn làm một vị quan thanh liêm cả đời chỉ biết có vườn củ cải, như thế thì nhàm chán lắm”
Lời nói của hắn vừa đúng, nhưng lại vừa sai. Lắm lúc, Bạch Kỳ đã thật sự muốn mình trở thành một ai đó, ý của hắn là. Có một cuộc sống an nhàn trồng củ cải cũng không tệ chút nào, ít ra là lúc đó hắn đã nghĩ như thế.
“Như vậy là, thiên hạ này mất đi một vị quan chính trực và thêm vào một gã lãng nhân sao?” Bát Chữ như tự hỏi với chính bản thân hắn rồi lại tự gật đầu trả lời, gió đẩy những lọn tóc lưa thưa của hắn bay qua một bên, xa xa có mấy đứa nhỏ bắt đầu dẫn trâu về chuồng.
“Khốn nạn thật chứ, cái tên thiếu gia họ Thành đó vậy mà đưa ta một đồng bạc bị xước” Bạch Kỳ vỗ đùi hét to, cũng không ai trả lời hắn, bọn hắn còn đang mải mê lo nghĩ gì đó.
Bạch Kỳ cũng không ngồi nữa mà ngồi dậy, mảnh ngọc bội trên người của hắn không biết vô tình hay cố ý mà rơi ra, rồi nó lăn mãi ra giữa đường mòn, Bạch Kỳ vội vàng đứng dậy, hắn nhanh chóng chạy lại định nhặt lấy miếng ngọc bội.
Nhưng ngay khi bàn tay của Bạch Kỳ chỉ còn cách rất gần tới miếng ngọc bội thì một bàn chân đã đạp lên nó. Lúc Bạch Kỳ ngẩng lên thì đã thấy một đôi mắt sắc như diều hâu nhìn mình, khuôn mặt của gã nhợt nhạt, và môi thì tím tái như xác chết.
“Của ngươi?” Giọng nói của hắn không mang một chút hơi ấm nào của loài người cả, cái khí tức mà hắn phát ra tự nhiên làm cho con người ta cảm thấy lo lắng. Bạch Kỳ gật đầu, cặp mắt diều hâu kia vẫn không rời khỏi hắn một chút, người kia cúi mình xuống nhặt lấy viên ngọc bội rồi ném trả lại cho Bạch Kỳ, miếng ngọc bội vừa rời tay không bao lâu nhưng lại mang một hơi lạnh kỳ lạ.
Người kia cứ thế quay đầu đi thẳng mà không nói thêm lời nào, bấy giờ Bạch Kỳ mới có cơ hội nhìn kỹ người này, hắn mặc một bộ quần áo màu xanh đen bao kín cả người, trên đầu đội một chiếc mũ che mưa, hai tay giấu sau vạt áo, dáng vẻ hắn gầy gò, thêm lớp áo rộng thùng thình che bên ngoài tạo cảm giác người này giống như là một bô xương khô.
“Đáng sợ thật, ta có cảm giác có ai đó vừa sờ vào trong gáy của mình” Bát Chữ lẩm bẩm, dù rằng bọn hắn chẳng ai thấy vừa có một người đến, rồi lại đi.
Tối tến, Bát Chữ lại dẫn Bạch Kỳ vào quán rượu của cô chủ tên Đào mà ăn uống thỏa thuê, tất nhiên hắn chẳng cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền, sau khi ăn xong như thường lệ Bát Chữ ôm eo cô Đào rồi đi đâu không rõ.
Bạch Kỳ cũng chẳng theo đám bạn của Bát Chữ ra chơi thanh lâu nữa, hắn suy nghĩ đắn đo một lúc thật lâu rồi men vào một con hẻm nhỏ, cứ thế Bạch Kỳ đi, không biết đã đổi hướng bao nhiêu lần, rốt cuộc hắn đến được một cái giếng to nằm giữa một cái sân trống.
Lần này Bạch Kỳ không sợ hãi tí nào mà nhảy thẳng xuống dưới, nương theo trí nhớ hơn người của mình một lần nữa Bạch Kỳ đi sâu vào trong, sau cùng khi thấy tay mình sờ phải một bức tường hắn mới đưa tay đẩy nhẹ vào trong, lập tức thứ ánh sáng loe lóe lại đi vào trong mắt hắn.
Vẫn là tòa thành thị nằm an nhiên dưới lòng đất, hôm nay thành thị có vẻ đông người buôn bán hơn mọi ngày, Bạch Kỳ có thể thấy rõ xa xa Khuyết Nguyệt đang nắm tay một cô nương đi dạo phố, tay hắn chỉ trỏ khắp nơi và khuôn mặt thì hớn hở như một đứa trẻ con vậy.
Cô gái kia chỉ đưa tay lên che miệng cười e thẹn, hai gò má của cô hây hây màu đào tươi, khuôn mặt trông vô cùng hạnh phúc. Bạch Kỳ cũng không nhìn lâu mà đi về chỗ ở của hắn, mấy người hàng xóm có vẻ là đã quen mặt với Bạch Kỳ nên khi đi ngang ai cũng nở nụ cười rôm rả.
“Dã Tẩu à? Có ở nhà không?” Sau khi cất lại mấy đồng bạc trong phòng, Bạch Kỳ mới sang gõ cửa nhà bên cạnh, hôm nay nhà Dã Tẩu có chút yên ắng hơn mọi ngày, Hà Nhi không biết đã chạy biến đi đâu, bên ngoài chỉ đậu lại một xe rơm, chẳng hiểu sao Bạch Kỳ nhìn nó có chút thân thuộc.
Một lát sau Dã Tẩu mở cửa ra, vẫn là nụ cười hiền diệu của người thiếu phụ mới ngoài ba mươi, Dã Tẩu trông vẫn còn xuân lắm, từ trong người Dã Tẩu tiết ra thứ mùi hương mê người mà gã đã lâu không gần phụ nữ như Bạch Kỳ phải hết lực hạn chế ngửi vào.
“Sao nào? Lại sang kiếm Hà Nhi bới cơm cho phải không? Đệ đừng ngại, cứ vào trong nhà tẩu mà ăn thoải mái, dù sao cũng là hàng xóm mà” Dã Tẩu vừa nói vừa dùng tay vắt mái tóc còn chưa khô của mình, từ trong nhà bay ra mùi thức ăn thoang thoảng, Bạch Kỳ cũng không khách sáo mà nở nụ cười vui vẻ, vào nhà Bạch Kỳ bỏ vào trong con heo đất trên đầu tủ quần áo vài chục đồng xu mà hắn đã chuẩn bị.
Dã Tẩu thấy thế chỉ cười, không nói gì cả. Nàng trông còn trẻ như thiếu nữ hai mươi, nhiều lúc không Bạch Kỳ lại tự hỏi không biết tại sao nàng lại muốn người ta gọi mình là tẩu, với cái nhan sắc của nàng thì tỷ thôi đã là quá đủ.
“Đệ ăn đi, hôm nay Hà Nhi ngủ say quá, ta không nỡ đánh thức nó. Dù sao cũng chỉ mình ta thì không thể nào ăn hết chừng này thức ăn được” Dã Tẩu vừa cười, vừa xới một bát thật đầy cho Bạch Kỳ, biết sức ăn của hắn lớn nàng còn tinh ý vén thật chặt cơm xuống.
Có cơm mà thiếu rượu thì hơi khó chịu, Bạch Kỳ bật nắp chai rượu trắng vừa mua ra vừa uống vừa ăn. Dã Tẩu không có ăn mà chỉ quan sát hắn, nàng cứ để một nụ cười lập lờ trên cái miệng hình trái tim, không biết sao Bạch Kỳ thấy Dã Tẩu thật kín đáo nhưng cũng thật lẳng lơ.
“Hà Nhi lại bệnh rồi, càng ngày càng nặng hơn. Không biết có phải do lúc nhỏ nó không được uống sữa mẹ không nhỉ?”
Dã Tẩu tự nói rồi từ phì cười, Bạch Kỳ đẩy chén cơm vừa phía nàng, trong mắt của Dã Tẩu, Bạch Kỳ giống như là một đứa con nít, một gã trai không lớn nổi. Hai người chỉ hơn kém nhau tầm tám tuổi nhưng Dã Tẩu lại thấy sao Bạch Kỳ vô tư quá.
“Sau này cưới vợ phải chừa cho tỷ cái đầu heo đó. Thật là, ăn gì mà ăn dữ thế không biết” Dã Tẩu mở miệng trách yêu, tay thì vẫn nhanh nhảu xới đầy chén cơm cho hắn, chén của nàng vẫn chưa động đũa lần nào cả.
Cơm nước xong xuôi, Dã Tẩu có hơi buồn ngủ nên vào trong buồng ngủ, Bạch Kỳ cũng biết ý mà lui ra ngoài. Nhưng ra tới bên ngoài, chân hắn lại chả thể nhấc lên nổi, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cái xe rơm đậu bên ngoài.
Cái mùi hương quen thuộc trộn lẫn trong nhà Dã Tẩu, Bạch Kỳ nghe được nó, bởi lẽ nó thật sự rất đặc trưng, đã nghe qua rồi thì không được. Đắn đo một chút Bạch Kỳ quyết định lén lút đi vào trong nhà Dã Tẩu, đứng bên ngoài buồng Bạch Kỳ nghe thấy tiếng Dã Tẩu khóc.
“Phu quân ơi là phu quân, giờ tới cả con gái của chúng ta muội còn không thể bảo vệ nổi” Bạch Kỳ nghe thấy tiếng thở gấp rút của Hà Nhi, con bé thi thoảng còn ho thật to.
Bạch Kỳ chỉ thở dài mà lui về sau, hắn thấy trên bàn có một sấp giấy liền tiện tay lấy đi. Hắn không thích chịu ơn, vì đã chịu thì phải trả ơn. Coi như là, hắn giúp cho con bé đã mang mình tới đây một lần.
Nhưng làm cách nào cơ chứ?
Nghĩ tới đó Bạch Kỳ liền vội vàng đi nhanh, thật sự cái mùi đó thật là khó ngửi.
Mùi tử thi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook