Bắc Tống Phong Lưu
Chương 2039-1: Liên bang Đại Tống (1)

- Phụ tá đắc lực?

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, tự giễu nói: - Hoàng thượng, giống ta và Tần Cối cái loại phản thần tặc tử này sao có thể không biết xấu hổ nói mình là phụ tá đắc lực của hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đây là đang ngầm châm biếm chúng ta, ta sẽ cảm thấy đây là một cái châm chọc vô cùng đúng.

- Không, trẫm tuyệt không có ý châm chọc. Triệu Giai lắc đầu: - Về Tần Cối, năng lực của y là không thể nghi ngờ, có y ở đây, có thể giúp trẫm xử lý rất nhiều vấn đề khó giải quyết, chỉ tiếc người này dã tâm quá lớn, hơn nữa không tha cho người khác.

Nói tới đây, y cười cười, mới tiếp tục nói: - Nếu ngươi ở đây, chúng ta còn có thể liên kết áp chế y, khiến y không dám xằng bậy, nhưng nếu như ngươi đi rồi, Trịnh Dật, Mao Thư bọn họ đều không phải là đối thủ của y, đến lúc đó trẫm cũng chỉ có cách loại trừ y, nhưng cái này nói thì dễ dàng, làm được thì có thể vô cùng khó khăn, Tần Cối người này quá thông minh, y vô cùng khát vọng quyền lực, nhưng y đồng thời lại biết quyền lực quá lớn có thể sẽ đưa tới họa sát thân, vì thế y luôn luôn cố gắng kinh doanh thế lực của y, các châu huyện lớn trên cả nước đều có thế lực của y, hơn nữa y còn đạt được không ít dân chúng ủng hộ, đặc biệt là đám Nho sinh này, trẫm muốn giết một mình y không khó, nhưng một khi trẫm động đao đối với y, tất nhiên sẽ giết liên rất rộng, lạm sát kẻ vô tội là điều không thể tránh được, chỉ sợ đến lúc đó quốc nội lại là một hồi gió tanh mưa máu, đây là điều trẫm không muốn gặp lại nhất, bởi vì trẫm đã trải qua một lần, không muốn lại có lần thứ hai, cho nên điều kiện tiên quyết để ngươi rời khỏi, là y cũng lấy phương thức này rời khỏi, đối với trẫm không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất.

Lý Kỳ nhẹ nhàng chuyển động chén trà: - Nói cách khác nếu ta một mình rời khỏi, Hoàng thượng liền sẽ lập tức động đao đối với Tần Cối.

Triệu Giai không hề do dự gật gật đầu.

Tuy rằng Hoàng đế có được quyền lực cao nhất, nhưng cũng không phải muốn giết ai là có thể giết, đặc biệt cấp bậc Tể tướng, nếu Tể tướng quyền lực quá lớn, trong triều đều là vây cánh của hắn, hơn nữa còn có dân chúng ủng hộ, một khi ngươi động đao, khả năng thế cục liền sẽ lập tức không khống chế được. Hiện tại Tần Cối cánh chim còn chưa đầy đặn, nếu Lý Kỳ đi rồi, như vậy thế lực Tần Cối sẽ tăng lên rất nhiều, và tới lúc đó, Triệu Giai mới đối phó với Tần Cối, mặc dù y là Hoàng đế, chỉ sợ cũng phải bó tay bó chân, cho nên một khi Lý Kỳ đi rồi, như vậy Triệu Giai lập tức sẽ đuổi Tần Cối ra khỏi triều dã, bởi vì y hiểu rất rõ Tần Cối.

- Về phần ngươi ấy à.

Triệu Giai tiếp tục nói: - Nói thế này đi. Nếu như Tần Cối rời khỏi, trẫm tuyệt sẽ không động tới ngươi.

Lý Kỳ được sủng mà lo nói: - Hoàng thượng, lời này nghe có chút dối trá a!

- Dù dối trá cũng không bằng ngươi. Triệu Giai cười mắng một câu, đột nhiên thở dài:

- Ngươi cảm thấy phụ hoàng ta như thế nào?

Thái thượng hoàng? Thằng nhãi này sẽ không bắt ta thanh toán nợ cũ đó chứ. Lý Kỳ sửng sốt một lát, cẩn thận nói: - Thái thượng hoàng người nọ là vô cùng thông minh, chỉ là không dùng đúng chỗ, hoặc là nói ông ấy căn bản không thích hợp làm hoàng đế, ông ấy càng thêm thích hợp với việc làm một Vương gia du sơn ngoạn thủy. Nói vậy, ít nhất ông ta cũng có thể bất cứ lúc nào đi Giang Nam xem đá hoa cương, mà không phải là vận chuyển đá hoa cương đến Biện Kinh.

Điều này ngụ ý, vẫn là phê bình Tống Huy Tông.

Triệu Giai làm sao không rõ, cười cười: - Đêm trước khi trẫm lên vị, từng cùng phụ hoàng nói chuyện với nhau suốt một đêm, trong một đêm nói chuyện này, phụ hoàng rất nhiều lần đề cập đến ngươi. Ngươi có biết phụ hoàng đánh giá về ngươi như thế nào không?

Mẹ nó chứ! Khẳng định không phải cái lời gì hay ho mà! Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói: - Kỳ thật nói thật, ta xác thực rất có lỗi với thái thượng hoàng. Điều này lòng ta hiểu được, nhưng, mặc dù lại cho ta một cơ hội nữa, ta cũng vẫn sẽ lựa chọn như vậy, dù sao cá và tay gấu đều không thể có được.

Triệu Giai ha hả nói: - Nói như vậy, ngươi nhận định phụ hoàng nhất định là đã nói xấu về ngươi?

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Triệu Giai.

Triệu Giai lắc đầu, thở dài: - Phụ hoàng nói cho ta biết, thân là đế vương, có thể cả tin, có thể tin một phía, nhưng không có khả năng tin hết, cho nên bất kể là Thái Thái sư, hay là Vương Phủ, Thái Du, Lương Sư Thành, Đồng Quán v..v, phụ hoàng có lẽ ngẫu nhiên sẽ tin bọn họ một lời vài từ, nhưng cũng chưa từng tin hết bọn họ, từ đầu đến cuối, bọn họ chẳng qua đều là quân cờ trong tay phụ hoàng, từ đầu đến cuối cho dù là một khắc, chưa bao giờ có thể uy hiếp được hoàng quyền của phụ hoàng, nhưng, phụ hoàng duy chỉ có tin tưởng hoàn toàn một người, đó chính là ngươi, vì vậy mới có trận chính biến lúc trước kia. Nhưng dù vậy, phụ hoàng cũng còn nói cho ta biết, cả triều văn võ, duy ngươi là có thể tin hoàn toàn, tín nhiệm ngươi một cách vô điều kiện, sẽ thu hoạch được một Đại Tống cường đại hơn.

Lý Kỳ kinh ngạc không thôi: - Hoàng thượng ngươi là đang lừa ta đi.

- Đã đến lúc này rồi, trẫm còn cần phải lừa gạt ngươi sao?

Triệu Giai đảo cặp mắt trắng dã, lại nói: - Tuy nhiên phụ hoàng thật ra cũng không nói vì nguyên nhân gì, nhưng trẫm vẫn tin tưởng những lời này của phụ hoàng, bởi vì phụ hoàng lúc trước tin ngươi hoàn toàn, tuy rằng mất đi ngôi vị Hoàng đế, nhưng đúng là ông ấy tin ngươi hoàn toàn như thế, chúng ta mới có thể đánh bại quân Kim không phải sao? Ngươi thật sự không giống bình thường, cho nên khi trẫm biết được ngươi muốn đi Nhật Bản tự lập làm Vương, trẫm cũng không động đao với ngươi, mà là tìm ngươi nói công bằng, cho đến hiện tại, cũng vẫn như trước, trẫm vẫn vô cùng tin tưởng ngươi.

Lý Kỳ nghiền ngẫm cười nói: - Không phải là bởi vì chiến tranh sắp tới, bai trư ngoại tất an nội trước sao?

Triệu Giai ngẩn người, cười khổ nói: - Thật ra cũng có nguyên nhân vì phương diện này, nhưng không phải là toàn bộ, kỳ thật nếu giờ này khắc này ngươi còn có thể hồi tâm chuyển ý, trẫm cũng có thể coi như hết thảy chuyện này đều chưa từng xảy ra.

Lý Kỳ sửng sốt hồi lâu, lập tức cúi đầu cười khổ một tiếng, nói: - Hoàng thượng, ngươi hiểu ta rồi đấy, một khi ta quyết định chuyện gì, thì chắc chắn sẽ không thay đổi, thật có lỗi.

Triệu Giai hơi có vẻ kích động nói: - Vì sao, hiện giờ chúng ta vừa mới đánh bại Kim quốc, thu phục Hà Sáo, Đại Tống đế quốc chúng ta giờ mới bắt đầu, tương lai mười năm Đại Tống sẽ phát triển đến một mức độ khó có thể tưởng tượng, phương diện này không thể bỏ qua công lao của ngươi, ngươi bỏ ra nhiều như vậy, tại sao lại lựa chọn rời khỏi ở tại thời khắc sắp thu hoạch này? Đây là điều trẫm suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp.

Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng, công thành lui thân, đây chẳng qua là lừa trẻ con thôi, công thành là tay gấu, lui thân là cá, cả hai đều không thể có hết được, nếu ta muốn lựa chọn rời khỏi, nhất định phải lựa chọn ở trước khi công chưa thành. Đúng, ta biết rằng Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm ta, ta đây vô cùng cảm kích, nhưng đây chỉ là Hoàng thượng của giờ khắc này, mười năm về sau, hai mươi năm về sau, ba mươi năm về sau, ai dám cam đoan khi đó Hoàng thượng còn có thể tin hết ta? Lại có ai có thể bảo chứng khi đó ta vẫn còn sẽ tận trung đối với Hoàng thượng?

Không có người nào có thể cam đoan.

Nếu ta chỉ có một mình, có lẽ ta chọn lưu lại, nhưng không phải, ta còn có người nhà của ta, ngươi cũng biết, trong lòng ta, Đại Tống và người nhà của ta vẫn luôn là trọng yếu nhất, ta đem mười năm quang âm cho Đại Tống. Trong lúc này, ta bỏ lỡ rất nhiều, ta không nhìn thấy lần đầu tiên Chính Hi nói chuyện, cũng không thấy lần đầu tiên Chính Hi biết đi, con gái của ta thậm chí bởi vì có phụ thân như ta mà trở nên vô cùng quái gở, đây là ta nợ bọn họ, cho nên ta phải bồi thường cho bọn họ.

Có lẽ trong cách nhìn của rất nhiều người, cải cách của ta vô cùng thành công, nhưng bọn họ lại không biết, ta cũng bởi vậy mà đắc tội không ít người. Tuyệt đại bộ phận sĩ phu, đại gia tộc đều hận ta tận xương, chỉ có điều hiện giờ ta nắm quyền, bọn họ dám giận không dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng ta trước sau gì cũng sẽ chết, một khi ta chết đi, hoặc là nói ta không nắm quyền nữa, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho hậu nhân của ta, là bởi vì cải cách của ta làm cho bọn họ mất đi quyền lực quý giá nhất. Là tân pháp đem ích lợi trên người bọn họ chuyển dời đến trên người dân chúng, là tân pháp trục xuất học thuật Nho gia độc tôn.

Vì sao Tần Cối có thể ở trong khoảng thời gian cực ngắn đạt được không ít sĩ phu ủng hộ, không phải là bởi vì Tần Cối lợi hại đến cỡ nào, mà là bọn họ rất hận ta. Chỉ có điều tạm thời không có biểu hiện ra ngoài, một khi bạo phát ra, hậu quả ngay cả ta đều không thể tưởng tượng. Hoàng thượng ngươi cũng biết, những gia tộc sĩ đại phu này đều có được thực lực vô cùng hùng hậu, bọn họ có nội tình rất sâu, có vài gia tộc thậm chí là từ Hán triều còn sót lại đấy. Đây là thứ ta không thể có.

Hơn nữa, từ xưa đến nay, phàm là người làm cải cách, thành công không ít, nhưng thường thì cải cách được tồn giữ lại, mà hơn phân nửa người làm thì đều không có kết cục tốt.

Nhớ rõ lần nói chuyện trước, Hoàng thượng ngươi đã từng hỏi ta, ta từ lúc nào đã tính toán đi Nhật Bản, ta lúc ấy cũng không nói gì, tuy nhiên hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, từ sau khi Thái thượng hoàng tiếp thu tân pháp của ta, ta cũng đã bắt đầu quyết định rời khỏi, chẳng qua lúc ấy còn chưa lựa chọn Nhật Bản, vì sao tân pháp của ta lại thành công như vậy, đó cũng là bởi vì ta không có gì cố kỵ, ta không sợ những đại gia tộc đó tìm ta tính sổ, dù sao ta cũng không có tính toán dài như thế, cho nên tận khả năng đem trong thù hận lòng bọn họ dẫn tới trên người của ta, khiến bọn họ cảm thấy đây hết thảy đều là ta làm ra, không quan hệ tới Hoàng thượng hoặc là Thái thượng hoàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương