Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em
7: Cái Tên Lục Bắc Này


“Bạc...!Bạc tổng.”
Mọi người lộ vẻ mặt khó xử nhìn Bạc Lương Thần.

Bạc Lương Thần ở yên tại chỗ, nặng nề nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chung Hi rời đi, ngay cả cửa cũng bị cô dùng sức kéo ra, sắc mặt của anh vô cùng u ám.

Hai năm kết hôn, vậy mà anh một chút cũng chưa từng hiểu rõ tính nết của người phụ nữ này.

Thật đúng là không phụ lòng cái họ ‘Chung’ này, hệt như Chung Quốc Ngụy, đều là loại xương cứng (*kiên cường, không chút nhượng bộ).

“Mấy người tiếp tục...”
Sau khi lạnh mặt hồi lâu, Bạc Lương Thần ung dung ngồi xuống, chơi bài trên bàn.

Nhưng nét mặt kia, khiến người khác không đoán ra nổi.


“Khụ khụ!”
Vũ Tiểu Thiếu thật sự lanh lợi, rất nhanh tiến lên hòa giải: “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Bỏ tiền để cho mấy người đứng đấy à, tất cả đều phải khiêu vũ cho tôi.”
Mẹ Tang có năng lực làm việc tốt, gào to với mấy cô nàng ở đây, trong phòng rất nhanh khôi phục lại vẻ xa hoa đồi trụy.

Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu âm thầm ghé mắt liếc nhau, sợ không cẩn thận lại chọc giận tòa băng sơn đại Phật này.

Cả người Bạc Lương Thần tràn đầy ý lạnh.

......!
Chung Hi từ trong câu lạc bộ đi ra.

Đám đông hò hét, thành phố hối hả nhộn nhịp dường như ngay lập tức kéo cô trở lại thực tế.

Làm sao cô lại dám “đánh” Bạc Lương Thần trước mặt mọi người tát một cái tát vang dội.

Đầu tiên Chung Hi nghĩ lại cũng sợ, sau đó là thoải mái.

Cô nghĩ mình dường như đã đưa ra quyết định can đảm nhất trong cuộc đời, nhưng cũng là lần thuận theo tâm ý của mình nhất.

Đáng lẽ hai năm trước nên nhìn thấu cuộc hôn nhân này, nhìn thấu bản chất của Bạc Lương Thần.

Người cao quý kiêu ngạo như anh làm sao có thể dùng quan hệ thông gia để mở rộng đế chế thương nghiệp của mình.

Vì sao hết lần này đến lần khác lại chọn trúng mình cơ chứ?
Hóa ra tất cả chỉ vì trả thù.


Không có nhà, trong người lại không có đồng nào, từ lâu người thân đã tránh còn không kịp, thành phố lớn như vậy lại không có chỗ nào cho cô dung thân.

Chung Hi vô định đi đến cửa một quán cà phê bên đường, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cô vừa nghe máy, đã bị decibel (*cường độ âm thanh) trong loa dọa phát sợ.

“Hi Hi, rốt cuộc là em đi đâu vậy? Sao nhà của em trống không vậy? Có phải tên khốn nạn Bạc Lương Thần kia làm không?” Giọng nói của Lục Bắc trực tiếp truyền tới, vô cùng tức giận.

“Lục Bắc...” Tất cả vẻ kiên cường Chung Hi bày ra, vào giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ toàn bộ, cô lập tức ngồi xổm người xuống ven đường: “Hu hu hu hu, em ly hôn rồi...”
“Đừng khóc đừng khóc, bây giờ em đang ở đâu?”
Lục Bắc nhất thời luống cuống, từ trong biệt thự không có bóng người đi ra, trực tiếp đi lên chiếc Ferrari phong cách màu đỏ ở cổng ra vào, nhanh chóng khởi động động cơ: “Em đứng đó đừng nhúc nhích, chờ anh.”
Chờ kiểu này, chính là một tiếng đồng hồ.

Trong lòng Chung Hi vừa mắng cái tên Lục Bắc này hiệu suất quá chậm, vừa ngồi trong con xe thể thao sịn xò của anh ấy, trong ánh mắt hâm mộ của vô số người qua đường, Lục Bắc lái xe thể thao nhỏ chạy vào căn hộ của anh ấy ở trung tâm thành phố.

Tốc độ nhanh đến mức mắt của Chung Hi đều bị gió bụi quật đỏ.


“Đã nói với em từ trước là cái tên Bạc Lương Thần này không đáng tin cậy, em còn không thèm tin, lần này tốt rồi, thật sự táng gia bại sản.”
Lục Bắc trực tiếp dẫn cô lên tầng 24, bật đèn căn hộ lên, dĩ nhiên là một căn hộ 400 mét vuông 360 góc độ quan sát Giang Cảnh.

Chung Hi choáng váng, thay giày, không kìm được lòng đi đến bên cửa sổ sát đất, tầm mắt nhìn một cái là quan sát được hết, tâm trạng của cô dường như cũng thoải mái một chút.

“Ngôi nhà này của anh...!Ít nhất 5000 vạn nhỉ?”
“Vậy thì sao? Bây giờ em đã hối hận chưa? Anh vì theo đuổi giấc mới đi đua xe, trong nhà có rất nhiều tiền cũng không phải em không biết.”
Lục Bắc một tay chống tường, lưu manh vô lại nhìn Chung Hi: “Có muốn thử cân nhắc một chút không, lần thứ hai thì gả cho anh đi? Mấy người phụ nữ khác thì thôi, nhưng là em thì anh cũng không ngại bị cưới thứ hai.”
Nhưng mà anh ta cũng không nói thật, căn nhà này của anh ta là cầu xin mẹ anh ta tặng, thuộc về bất động sản đứng tên công ty gia đình.

“Đừng có nhiều lời.” Chung Hi xoay người lại, rút hai tờ giấy, vừa xì mũi, vừa quan sát xung quanh một chút: “Em tạm thời không có chỗ để đi, mấy ngày nay trước tiên mượn chỗ của anh để ở, chờ em kiếm được tiền, đến lúc đó đem tiền thuê nhà bù đắp cho anh.”
Lục Bắc biết cô đang giả vờ, cũng không vạch trần, chỉ kiên trì nói: “Em cứ ở đi, ở cả đời cũng không sao hết.”
Chung Hi liếc mắt nhìn anh ta..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương