BẬC THẦY THẺ SAO
-
Chương 44: Xin bái sư
Xe thể thao lao vùn vụt trên đường bay mấy tiếng, khung cảnh xung quanh cũng dần dần thay đổi, Tạ Minh Triết phát hiện nhà cao tầng hai bên đường dần dần ít đi, xe bay trên đường cũng thưa thớt hẳn, ngược lại là cây cối càng ngày càng nhiều lên.
Đây là vùng ngoại thành, nhưng xung quanh cũng không có những nhà xưởng cũ hay các tòa nhà nguy hiểm, ngược lại là những mảnh ruộng lớn và rừng cây, các căn hộ ở đây cũng là những ngôi nhà nhỏ hai, ba tầng, so với những tòa nhà chọc trời nơi thành thị thì cảnh vật thật giống như nơi thế ngoại đào nguyên cách xa thành phố ồn áo náo nhiệt.
Xe dừng lại ở một khu đất trống rộng lớn, hai người lần lượt xuống xe.
Đi khoảng hơn một trăm mét, lại qua một ngã rẽ, thì một căn biệt thự dần hiện ra trước mắt.
Biệt thự được xây vô cùng đơn giản, kết cấu hai tầng, mái nhà tam giác phối hợp với bức tường trắng và hàng rào bằng gỗ trông rất đầm ấm. Trước biệt thự còn có một vườn hoa có diện tích rất rộng, những đóa hoa trắng nõn như ngọc đang nở bung khoe sắc, tỏa hương nhàn nhạt vào không khí xung quanh, không quá nồng, ngược lại là khá thanh mát, vô cũng dễ ngửi,
Đi qua vườn hoa, Tạ Minh Triết thấy được một giàn dây leo lớn, những cây dây leo này sinh trưởng rất tốt, uốn lượn vòng quanh tạo thành bức tường thuần chất thiên nhiên, che chắn ánh nắng cho người qua đường.
Tạ Minh Triết đi ngay phía dưới bóng râm của dây leo, không nhịn được nói: “Anh của anh thật sự rất thích cây cối.”
Trần Tiêu mỉm cười: “Đương nhiên, anh ấy tốt nghiệp ngành thực vật học mà, thực vật anh ấy biết có tới mấy ngàn loại khác nhau.
Mỗi lần nhắc tới anh trai, Trần Tiêu đều tỏ ra vô cùng kính trọng, giọng nói đầy sùng bái, hoàn toàn là một bộ dáng “cuồng anh trai”.
Tạ Minh Triết không khỏi cảm thán trong lòng, Trần Thiên Lâm không hổ là người sáng tạo của set thẻ hệ mộc, thế mà có thể biết tới mấy ngàn loại cây khác nhau. Số lượng hoa lá mà Tạ Minh Triết có thể gọi đúng tên được không nhiều hơn mười loại, dân chuyên nghiệp có khác.
Trần Tiêu và Tạ Minh Triết đi tới cổng, một người máy quản gia cản bọn họ lại, giọng nói vô cùng máy móc: “Xin lỗi, chủ nhân nhà tôi không tiếp khách tới thăm.” Phía sau nó còn có vài người máy đang làm việc, như nhổ cỏ, tưới nước cho hoa, vô cùng náo nhiệt. Xem ra sau khi rời đi, cuộc sống của Lâm thần rất nhàn nhã, mỗi ngày đều làm bạn với những người máy này, trồng thật nhiều hoa cỏ, gần như đã biến thành thần tiên không biết tranh quyền đoạt thế.
Trần Tiêu không để ý tới người máy, tiến thẳng tới nhấn chuông.
Trước mặt liền xuất hiện một màn hình, giống với lỗ nhỏ trên cửa ở Trái Đất, có thể chiếu hình ảnh của khách tới thăm vào trong nhà.
Trần Tiêu thấp giọng nói: “Anh hai, là em đây. Em có chuyện quan trọng cần tìm anh, anh mở cửa được không?”
Giọng nói này dịu dàng tới cực hạn, làm Tạ Minh Triết gần như không tin được người đang nói kia chính là Trần Tiêu. Quay đầu nhìn qua, cậu thấy Trần Tiêu đã tháo kính đen xuống, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình trước cửa, ánh mắt tràn đầy mong đợi, nhưng lại vô cùng thấp thỏm, tựa như một đứa trẻ đang cầu xin người lớn đồng ý nguyện vọng của mình.
Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời.
Trần Tiêu tiếp tục nhìn màn hình nói chuyện: “Anh, em có dẫn theo một người mới có thiên phú rất cao tới gặp anh, anh nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với thẻ bài cậu ấy làm ra. Anh xem giúp cậu ấy một chút được không?”
Qua vài giây, một giọng nói truyền tới bên tai: “Tôi đã nghỉ thi đấu, đừng tới tìm tôi vì chuyện thẻ bài.”
Tạ Minh Triết giật mình —— đây là giọng nói đặc biệt nhất cậu từng nghe. Không phải giọng nam trầm thấp hùng hồn của một người đàn ông trưởng thành, mà dường như lại rất giống tiếng suối chảy xuống nơi vách núi, không mang một chút tạp chất nào, trong veo rót thẳng vào tận đáy lòng.
Trần Tiêu nghe thấy lời này liền uể oải gục đầu xuống nói: “Anh hai, trước kia em quá xúc động, em xin lỗi, em biết anh không muốn gặp em, nhưng hôm nay em không tới một mình, em dẫn theo một người có thiên phú, không chênh lệch mấy với Đường Mục Châu, cậu ấy cũng thực sự muốn nhận anh làm sư phụ… Hay là thế này đi, em không đi vào, để cậu ấy một mình vào gặp anh được không?”
Tạ Minh Triết quyết định giúp đỡ anh Trần một chút; “Chào Lâm thần, em là bạn của Trần Tiêu, Tạ Minh Triết, em chỉ vừa chơi game này chưa lâu lắm, làm vài tấm thẻ bài nhân vật, hay là anh xem thử một chút thẻ em làm đi?”
Trần Tiêu lập tức lấy máy tính bảng ra, mở hình chiếu các thẻ nhân vật mà Tạ Minh Triết đã làm.
Trong màn hình giả lập xuất hiện mười tấm thẻ bài nhân vật chỉnh tề, tất cả đều có kỹ năng chỉ định chết tức thì.
Trần Tiêu nói: “Anh hai, anh xem thử đi, tiểu Tạ chỉ mất một tuần để làm tất cả những tấm thẻ này, cậu ấy quả thật rất có thiên phú…”
Nói đến đây, cửa đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông xuất hiện ngay cổng.
Da y rất trắng, mặc một chiếc áo sơ mi không vương một hạt bụi nào, phối cùng một chiếc quần dài màu cà phê, ngũ quan rõ ràng, khí chất vô cùng đặc biệt, rất giống những bông hoa y trồng, toàn thân toát ra một loại khí chất lạnh lùng đạm mạc.
Mà thứ khiến người khác chú ý nhất chính là ánh mắt y —— con ngươi rất nhạt, đôi măt trong suốt tựa như những viên đá quý vô giá. Người da vàng bình thường luôn có đôi mắt màu nâu đậm, nhưng con mắt có màu sắc nhợt nhạt thế này là vì có những người từ khi mới lọt lòng, mắt họ chứa rất ít sắc tố đen. Đôi mắt anh chính là như thế, thanh thanh đạm đạm, thật khiến người ta khó quên.
Thì ra Lâm thần là một mỹ nam có khí chất đặc biệt như vậy, Hèn gì năm đó fan của ảnh lại đông như thế.
Tạ Minh Triết ngắm nhìn y không hề chớp mắt.
Trần Thiên Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt sáng tỏ của thiếu niên, trầm mặc vài giây mới nói: “Vào đi.”
Trần Tiêu vừa kinh ngạc vừa vui sướng, lập tức kéo Tạ Minh Triết vào trong nhà.
Nhà được bố trí rất đơn giản, nội thất ở phòng khách và phòng ăn đều có màu rất thanh lịch, Tạ Minh Triết tinh mắt còn phát hiện bên cạnh phòng ăn còn có thêm một phòng vẽ tranh, ở trong bày rất nhiều giá vẽ, bức tranh bên trên vẫn chưa hoàn thiện, chẳng lẽ do chính Trần Thiên Lâm vẽ?
Hai người ngồi xuống ghế sofa, Trần Tiêu ân cần đưa máy tính bảng cho anh mình: “Anh hai, anh xem thử một chút đi.”
Trần Thiên Lâm lướt qua mười tấm thẻ bài, rồi nhìn lên Tạ Minh Triết hỏi: “Những tấm thẻ này đều do cậu làm?”
Tạ Minh Triết lập tức gật đầu: “Ừm.”
Trần Thiên Lâm nói: “Thẻ chỉ định chết tức thì, nhằm vào những set thẻ chủ lực của các câu lạc bộ lớn, có người dạy cậu sao?”
Tạ Minh Triết cũng không định giấu giếm, lập tức thẳng thắn: “Là Đường Mục Châu cho em rất nhiều ý kiến.”
Trần Thiên Lâm nghe được cái tên này, lông mày hơi nhíu lại: “Cậu và Đường Mục Châu có quan hệ thế nào? Tại sao cậu ta lại hướng dẫn cậu?”
Tạ Minh Triết giải thích: “Là bạn bè quen biết trong game, chưa từng gặp mặt, Đường thần hướng dẫn em làm thẻ chỉ định chết tức thì là muốn mở rộng cho loại thẻ này lưu thông đại trà, em dựa theo những set thẻ anh ấy liệt kê ra để tạo nên mười tấm thẻ chết tức thì.”
Trần Thiên Lâm nhìn qua Trần Tiêu: “Cậu dẫn người đến gặp tôi, còn bảo để tôi nhận làm đồ đệ, cậu quên tôi đã nghỉ thi đấu rồi sao?”
Trần Tiêu lúng túng tằng hắng, gương mặt hơi đỏ lên: “Em biết không nên quấy rầy anh, nhưng tiểu Tạ thật sự có thiên phú, cậu ấy muốn làm bài thủ chuyên nghiệp, anh có thể chỉ dạy cậu ấy không?”
Trần Thiên Lâm nói: “Dẫn tới gặp Đường Mục Châu đi, tiểu Đường chắc chắn sẽ bằng lòng hướng dẫn cậu ta.”
Tạ Minh Triết và Trần Tiêu liếc nhìn nhau.
Sau một lát, Tạ Minh Triết mới giải thích: “Quả thật lúc trước Đường thần đã đề nghị muốn nhận em làm đồ đệ, nhưng mà, em không muốn gia nhập câu lạc bộ Phong Hoa, nên lúc đó đã từ chối anh ấy. Em và anh ấy cũng chưa từng gặp mặt, huống hồ anh ấy lại là tuyển thủ chuyên nghiệp, mùa giải mới vừa khai mạc, chắc chắn sẽ không có thời gian lo cho em…”
Trần Tiêu cũng thêm vào: “Anh hai, tiểu Tạ muốn tự đi thi đấu, Đường Mục Châu có liên quan tới câu lạc bộ Phong Hoa, nhận làm sư phụ không tốt lắm. Hay là anh nhận cậu ấy làm đồ đệ đi, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt.”
Tạ Minh Triết lập tức gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng chân thành nói tiếp: “Đúng đó! Anh đã có một đệ tử thiên tài là Đường Mục Châu, nếu có thêm em, em nhất định sẽ cố gắng gấp bội, cố hết sức cầm được cúp quán quân về. Như vậy anh sẽ trở thành sư phụ của hai vị quán quân luôn.”
Trần Thiên Lâm: “…”
Bộ dạng khoác lác này ngược lại rất có dáng.
Trần Thiên Lâm quay đầu nhìn Tạ Minh Triết, chạm phải ánh mắt sáng ngời của thiếu niên.
Trong mắt cậu tràn đầy chân thành, gương mặt nở một nụ cười sáng lạn, mong chờ nhìn mình. Một thiếu niên đầy sức sống tràn ngập tự tin, khiến người ta không đành lòng từ chối. Huống chi người này quả thật có thiên phú, là một hạt giống khó có được, nhà thiết kế có thể tạo ra nhiều thẻ bài thế này trong một thời gian ngắn đúng là rất hiếm.
Trần Thiên Lâm không thể không thừa nhận mình cảm thấy rất hứng thú với cậu thiếu niên này, y khẽ thở dài dưới đáy lòng rồi nói: “Chỉ làm mỗi thẻ chỉ định chết tức thì, bất quá cũng chỉ vừa mới bước một chân vào cánh cửa của giới thẻ bài gốc mà thôi. Càng về sau thì việc tạo ra được thẻ chiến đấu không bị lặp lại trong kho dữ liệu sẽ càng khó hơn.”
Tạ Minh Triết bày ra tư thế chăm chú nghe giảng: “Em biết là rất khó, sau khi làm xong thẻ chết tức thì em cũng có chút mơ hồ, không biết làm sao có thể chế tạo hoàn chỉnh set thẻ nhân vật, đúng lúc anh Trần đề cập tới anh, nên em mới mạo muội tới đây xin gặp, muốn nhờ anh hướng dẫn. Tiếp theo em nên làm loại thẻ bài nào?”
Trần Thiên Lâm trầm mặc một lát rồi đề nghị: “Cậu thử tạo ra một tấm thẻ nhân vật đánh bí cảnh đi, nếu thành công thì lại tới tìm tôi.”
Tạ Minh Triết giật mình: “Thẻ bài đánh bí cảnh?”
Cậu đang muốn làm thẻ thi đấu mà, chế tạo một tấm thẻ đánh bí cảnh để làm gì?
Trần Thiên Lâm giải thích: “Trong game này, đa số người chơi đều đánh bí cảnh, đây chính là nhiệm vụ hằng ngày của mỗi người. Bên phát hành cung cấp đủ loại thẻ bài bí cảnh, đủ loại kỹ năng, nếu cậu có thể sáng tạo được cái mới trong đống kỹ năng phong phú này, thì mới chứng minh được thiên phú của cậu xuất sắc hơn người khác.”
Y dừng lại một chút rồi bổ sung: “Thẻ bài có chức năng càng đơn giản, thì khi sáng tạo cái mới sẽ càng khó hơn, chắc hẳn cậu cũng hiểu chuyện này.”
Tạ Minh Triết như được dội một thau nước, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Thứ càng đơn giản thì càng khó tạo ra một thứ khác hoàn toàn nó. Đánh bí cảnh, mỗi một người chơi đều đánh bí cảnh, nhưng làm sao để tạo ra một tấm thẻ bí cảnh chân chính hoàn toàn mới, có kỹ năng không giống với bất kỳ một tấm thẻ bí cảnh nào khác, chính là một thử thách cực lớn đối với tất cả nhà thiết kế thẻ bài.
Những người có thể bằng lòng bỏ ra giá thật cao mua thẻ chỉ định chết tức thì chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp, các công hội lớn và những người chơi thường thi đấu trên đấu trường. Mà gần như 95% người chơi trong game đều sẽ muốn làm nhiệm vụ hằng ngày là đánh bí cảnh, nếu như mình có thể tạo ra một tấm thẻ bài chân chính có thể cày bí cảnh, vậy thì chắc chắn sẽ được hoan nghênh hơn thẻ chết tức thì vô số lần.
—— thứ đơn giản nhất, làm sao có thể sáng tạo nên cái mới, làm sao có thể khiến nó thật sự “hữu dụng”?
Không hổ là sư phụ của Đường Mục Châu, chỉ mấy câu thôi đã khiến Tạ Minh Triết mở ra mạch suy nghĩ hoàn toàn mới. Cậu không nên gấp gáp, cậu cần có một cơ sở vững chắc, nhập môn từ thẻ bài đơn giản nhất, cũng như thử nghiệm sáng tạo cái mới, như thế mới có thể từ từ dò ra được quy tắc xét duyệt thẻ của kho dữ liệu.
Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết hít sâu, cung kính nói: “Em đã hiểu, em sẽ quay về thử làm thẻ bí cảnh.”
Trần Thiên Lâm gật đầu: “Làm xong lại tới tìm tôi.”
Y không nói sẽ nhận cậu làm đồ đệ, nhưng y đã chịu hướng dẫn cậu một chút, như thế cũng khiến Tạ Minh Triết thỏa mãn vô cùng.
Tóm lại, trước tiên nên hoàn thành nhiệm vụ Lâm thần giao phó rồi mới nói tiếp được.
Đây là vùng ngoại thành, nhưng xung quanh cũng không có những nhà xưởng cũ hay các tòa nhà nguy hiểm, ngược lại là những mảnh ruộng lớn và rừng cây, các căn hộ ở đây cũng là những ngôi nhà nhỏ hai, ba tầng, so với những tòa nhà chọc trời nơi thành thị thì cảnh vật thật giống như nơi thế ngoại đào nguyên cách xa thành phố ồn áo náo nhiệt.
Xe dừng lại ở một khu đất trống rộng lớn, hai người lần lượt xuống xe.
Đi khoảng hơn một trăm mét, lại qua một ngã rẽ, thì một căn biệt thự dần hiện ra trước mắt.
Biệt thự được xây vô cùng đơn giản, kết cấu hai tầng, mái nhà tam giác phối hợp với bức tường trắng và hàng rào bằng gỗ trông rất đầm ấm. Trước biệt thự còn có một vườn hoa có diện tích rất rộng, những đóa hoa trắng nõn như ngọc đang nở bung khoe sắc, tỏa hương nhàn nhạt vào không khí xung quanh, không quá nồng, ngược lại là khá thanh mát, vô cũng dễ ngửi,
Đi qua vườn hoa, Tạ Minh Triết thấy được một giàn dây leo lớn, những cây dây leo này sinh trưởng rất tốt, uốn lượn vòng quanh tạo thành bức tường thuần chất thiên nhiên, che chắn ánh nắng cho người qua đường.
Tạ Minh Triết đi ngay phía dưới bóng râm của dây leo, không nhịn được nói: “Anh của anh thật sự rất thích cây cối.”
Trần Tiêu mỉm cười: “Đương nhiên, anh ấy tốt nghiệp ngành thực vật học mà, thực vật anh ấy biết có tới mấy ngàn loại khác nhau.
Mỗi lần nhắc tới anh trai, Trần Tiêu đều tỏ ra vô cùng kính trọng, giọng nói đầy sùng bái, hoàn toàn là một bộ dáng “cuồng anh trai”.
Tạ Minh Triết không khỏi cảm thán trong lòng, Trần Thiên Lâm không hổ là người sáng tạo của set thẻ hệ mộc, thế mà có thể biết tới mấy ngàn loại cây khác nhau. Số lượng hoa lá mà Tạ Minh Triết có thể gọi đúng tên được không nhiều hơn mười loại, dân chuyên nghiệp có khác.
Trần Tiêu và Tạ Minh Triết đi tới cổng, một người máy quản gia cản bọn họ lại, giọng nói vô cùng máy móc: “Xin lỗi, chủ nhân nhà tôi không tiếp khách tới thăm.” Phía sau nó còn có vài người máy đang làm việc, như nhổ cỏ, tưới nước cho hoa, vô cùng náo nhiệt. Xem ra sau khi rời đi, cuộc sống của Lâm thần rất nhàn nhã, mỗi ngày đều làm bạn với những người máy này, trồng thật nhiều hoa cỏ, gần như đã biến thành thần tiên không biết tranh quyền đoạt thế.
Trần Tiêu không để ý tới người máy, tiến thẳng tới nhấn chuông.
Trước mặt liền xuất hiện một màn hình, giống với lỗ nhỏ trên cửa ở Trái Đất, có thể chiếu hình ảnh của khách tới thăm vào trong nhà.
Trần Tiêu thấp giọng nói: “Anh hai, là em đây. Em có chuyện quan trọng cần tìm anh, anh mở cửa được không?”
Giọng nói này dịu dàng tới cực hạn, làm Tạ Minh Triết gần như không tin được người đang nói kia chính là Trần Tiêu. Quay đầu nhìn qua, cậu thấy Trần Tiêu đã tháo kính đen xuống, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình trước cửa, ánh mắt tràn đầy mong đợi, nhưng lại vô cùng thấp thỏm, tựa như một đứa trẻ đang cầu xin người lớn đồng ý nguyện vọng của mình.
Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời.
Trần Tiêu tiếp tục nhìn màn hình nói chuyện: “Anh, em có dẫn theo một người mới có thiên phú rất cao tới gặp anh, anh nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với thẻ bài cậu ấy làm ra. Anh xem giúp cậu ấy một chút được không?”
Qua vài giây, một giọng nói truyền tới bên tai: “Tôi đã nghỉ thi đấu, đừng tới tìm tôi vì chuyện thẻ bài.”
Tạ Minh Triết giật mình —— đây là giọng nói đặc biệt nhất cậu từng nghe. Không phải giọng nam trầm thấp hùng hồn của một người đàn ông trưởng thành, mà dường như lại rất giống tiếng suối chảy xuống nơi vách núi, không mang một chút tạp chất nào, trong veo rót thẳng vào tận đáy lòng.
Trần Tiêu nghe thấy lời này liền uể oải gục đầu xuống nói: “Anh hai, trước kia em quá xúc động, em xin lỗi, em biết anh không muốn gặp em, nhưng hôm nay em không tới một mình, em dẫn theo một người có thiên phú, không chênh lệch mấy với Đường Mục Châu, cậu ấy cũng thực sự muốn nhận anh làm sư phụ… Hay là thế này đi, em không đi vào, để cậu ấy một mình vào gặp anh được không?”
Tạ Minh Triết quyết định giúp đỡ anh Trần một chút; “Chào Lâm thần, em là bạn của Trần Tiêu, Tạ Minh Triết, em chỉ vừa chơi game này chưa lâu lắm, làm vài tấm thẻ bài nhân vật, hay là anh xem thử một chút thẻ em làm đi?”
Trần Tiêu lập tức lấy máy tính bảng ra, mở hình chiếu các thẻ nhân vật mà Tạ Minh Triết đã làm.
Trong màn hình giả lập xuất hiện mười tấm thẻ bài nhân vật chỉnh tề, tất cả đều có kỹ năng chỉ định chết tức thì.
Trần Tiêu nói: “Anh hai, anh xem thử đi, tiểu Tạ chỉ mất một tuần để làm tất cả những tấm thẻ này, cậu ấy quả thật rất có thiên phú…”
Nói đến đây, cửa đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông xuất hiện ngay cổng.
Da y rất trắng, mặc một chiếc áo sơ mi không vương một hạt bụi nào, phối cùng một chiếc quần dài màu cà phê, ngũ quan rõ ràng, khí chất vô cùng đặc biệt, rất giống những bông hoa y trồng, toàn thân toát ra một loại khí chất lạnh lùng đạm mạc.
Mà thứ khiến người khác chú ý nhất chính là ánh mắt y —— con ngươi rất nhạt, đôi măt trong suốt tựa như những viên đá quý vô giá. Người da vàng bình thường luôn có đôi mắt màu nâu đậm, nhưng con mắt có màu sắc nhợt nhạt thế này là vì có những người từ khi mới lọt lòng, mắt họ chứa rất ít sắc tố đen. Đôi mắt anh chính là như thế, thanh thanh đạm đạm, thật khiến người ta khó quên.
Thì ra Lâm thần là một mỹ nam có khí chất đặc biệt như vậy, Hèn gì năm đó fan của ảnh lại đông như thế.
Tạ Minh Triết ngắm nhìn y không hề chớp mắt.
Trần Thiên Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt sáng tỏ của thiếu niên, trầm mặc vài giây mới nói: “Vào đi.”
Trần Tiêu vừa kinh ngạc vừa vui sướng, lập tức kéo Tạ Minh Triết vào trong nhà.
Nhà được bố trí rất đơn giản, nội thất ở phòng khách và phòng ăn đều có màu rất thanh lịch, Tạ Minh Triết tinh mắt còn phát hiện bên cạnh phòng ăn còn có thêm một phòng vẽ tranh, ở trong bày rất nhiều giá vẽ, bức tranh bên trên vẫn chưa hoàn thiện, chẳng lẽ do chính Trần Thiên Lâm vẽ?
Hai người ngồi xuống ghế sofa, Trần Tiêu ân cần đưa máy tính bảng cho anh mình: “Anh hai, anh xem thử một chút đi.”
Trần Thiên Lâm lướt qua mười tấm thẻ bài, rồi nhìn lên Tạ Minh Triết hỏi: “Những tấm thẻ này đều do cậu làm?”
Tạ Minh Triết lập tức gật đầu: “Ừm.”
Trần Thiên Lâm nói: “Thẻ chỉ định chết tức thì, nhằm vào những set thẻ chủ lực của các câu lạc bộ lớn, có người dạy cậu sao?”
Tạ Minh Triết cũng không định giấu giếm, lập tức thẳng thắn: “Là Đường Mục Châu cho em rất nhiều ý kiến.”
Trần Thiên Lâm nghe được cái tên này, lông mày hơi nhíu lại: “Cậu và Đường Mục Châu có quan hệ thế nào? Tại sao cậu ta lại hướng dẫn cậu?”
Tạ Minh Triết giải thích: “Là bạn bè quen biết trong game, chưa từng gặp mặt, Đường thần hướng dẫn em làm thẻ chỉ định chết tức thì là muốn mở rộng cho loại thẻ này lưu thông đại trà, em dựa theo những set thẻ anh ấy liệt kê ra để tạo nên mười tấm thẻ chết tức thì.”
Trần Thiên Lâm nhìn qua Trần Tiêu: “Cậu dẫn người đến gặp tôi, còn bảo để tôi nhận làm đồ đệ, cậu quên tôi đã nghỉ thi đấu rồi sao?”
Trần Tiêu lúng túng tằng hắng, gương mặt hơi đỏ lên: “Em biết không nên quấy rầy anh, nhưng tiểu Tạ thật sự có thiên phú, cậu ấy muốn làm bài thủ chuyên nghiệp, anh có thể chỉ dạy cậu ấy không?”
Trần Thiên Lâm nói: “Dẫn tới gặp Đường Mục Châu đi, tiểu Đường chắc chắn sẽ bằng lòng hướng dẫn cậu ta.”
Tạ Minh Triết và Trần Tiêu liếc nhìn nhau.
Sau một lát, Tạ Minh Triết mới giải thích: “Quả thật lúc trước Đường thần đã đề nghị muốn nhận em làm đồ đệ, nhưng mà, em không muốn gia nhập câu lạc bộ Phong Hoa, nên lúc đó đã từ chối anh ấy. Em và anh ấy cũng chưa từng gặp mặt, huống hồ anh ấy lại là tuyển thủ chuyên nghiệp, mùa giải mới vừa khai mạc, chắc chắn sẽ không có thời gian lo cho em…”
Trần Tiêu cũng thêm vào: “Anh hai, tiểu Tạ muốn tự đi thi đấu, Đường Mục Châu có liên quan tới câu lạc bộ Phong Hoa, nhận làm sư phụ không tốt lắm. Hay là anh nhận cậu ấy làm đồ đệ đi, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt.”
Tạ Minh Triết lập tức gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng chân thành nói tiếp: “Đúng đó! Anh đã có một đệ tử thiên tài là Đường Mục Châu, nếu có thêm em, em nhất định sẽ cố gắng gấp bội, cố hết sức cầm được cúp quán quân về. Như vậy anh sẽ trở thành sư phụ của hai vị quán quân luôn.”
Trần Thiên Lâm: “…”
Bộ dạng khoác lác này ngược lại rất có dáng.
Trần Thiên Lâm quay đầu nhìn Tạ Minh Triết, chạm phải ánh mắt sáng ngời của thiếu niên.
Trong mắt cậu tràn đầy chân thành, gương mặt nở một nụ cười sáng lạn, mong chờ nhìn mình. Một thiếu niên đầy sức sống tràn ngập tự tin, khiến người ta không đành lòng từ chối. Huống chi người này quả thật có thiên phú, là một hạt giống khó có được, nhà thiết kế có thể tạo ra nhiều thẻ bài thế này trong một thời gian ngắn đúng là rất hiếm.
Trần Thiên Lâm không thể không thừa nhận mình cảm thấy rất hứng thú với cậu thiếu niên này, y khẽ thở dài dưới đáy lòng rồi nói: “Chỉ làm mỗi thẻ chỉ định chết tức thì, bất quá cũng chỉ vừa mới bước một chân vào cánh cửa của giới thẻ bài gốc mà thôi. Càng về sau thì việc tạo ra được thẻ chiến đấu không bị lặp lại trong kho dữ liệu sẽ càng khó hơn.”
Tạ Minh Triết bày ra tư thế chăm chú nghe giảng: “Em biết là rất khó, sau khi làm xong thẻ chết tức thì em cũng có chút mơ hồ, không biết làm sao có thể chế tạo hoàn chỉnh set thẻ nhân vật, đúng lúc anh Trần đề cập tới anh, nên em mới mạo muội tới đây xin gặp, muốn nhờ anh hướng dẫn. Tiếp theo em nên làm loại thẻ bài nào?”
Trần Thiên Lâm trầm mặc một lát rồi đề nghị: “Cậu thử tạo ra một tấm thẻ nhân vật đánh bí cảnh đi, nếu thành công thì lại tới tìm tôi.”
Tạ Minh Triết giật mình: “Thẻ bài đánh bí cảnh?”
Cậu đang muốn làm thẻ thi đấu mà, chế tạo một tấm thẻ đánh bí cảnh để làm gì?
Trần Thiên Lâm giải thích: “Trong game này, đa số người chơi đều đánh bí cảnh, đây chính là nhiệm vụ hằng ngày của mỗi người. Bên phát hành cung cấp đủ loại thẻ bài bí cảnh, đủ loại kỹ năng, nếu cậu có thể sáng tạo được cái mới trong đống kỹ năng phong phú này, thì mới chứng minh được thiên phú của cậu xuất sắc hơn người khác.”
Y dừng lại một chút rồi bổ sung: “Thẻ bài có chức năng càng đơn giản, thì khi sáng tạo cái mới sẽ càng khó hơn, chắc hẳn cậu cũng hiểu chuyện này.”
Tạ Minh Triết như được dội một thau nước, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Thứ càng đơn giản thì càng khó tạo ra một thứ khác hoàn toàn nó. Đánh bí cảnh, mỗi một người chơi đều đánh bí cảnh, nhưng làm sao để tạo ra một tấm thẻ bí cảnh chân chính hoàn toàn mới, có kỹ năng không giống với bất kỳ một tấm thẻ bí cảnh nào khác, chính là một thử thách cực lớn đối với tất cả nhà thiết kế thẻ bài.
Những người có thể bằng lòng bỏ ra giá thật cao mua thẻ chỉ định chết tức thì chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp, các công hội lớn và những người chơi thường thi đấu trên đấu trường. Mà gần như 95% người chơi trong game đều sẽ muốn làm nhiệm vụ hằng ngày là đánh bí cảnh, nếu như mình có thể tạo ra một tấm thẻ bài chân chính có thể cày bí cảnh, vậy thì chắc chắn sẽ được hoan nghênh hơn thẻ chết tức thì vô số lần.
—— thứ đơn giản nhất, làm sao có thể sáng tạo nên cái mới, làm sao có thể khiến nó thật sự “hữu dụng”?
Không hổ là sư phụ của Đường Mục Châu, chỉ mấy câu thôi đã khiến Tạ Minh Triết mở ra mạch suy nghĩ hoàn toàn mới. Cậu không nên gấp gáp, cậu cần có một cơ sở vững chắc, nhập môn từ thẻ bài đơn giản nhất, cũng như thử nghiệm sáng tạo cái mới, như thế mới có thể từ từ dò ra được quy tắc xét duyệt thẻ của kho dữ liệu.
Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết hít sâu, cung kính nói: “Em đã hiểu, em sẽ quay về thử làm thẻ bí cảnh.”
Trần Thiên Lâm gật đầu: “Làm xong lại tới tìm tôi.”
Y không nói sẽ nhận cậu làm đồ đệ, nhưng y đã chịu hướng dẫn cậu một chút, như thế cũng khiến Tạ Minh Triết thỏa mãn vô cùng.
Tóm lại, trước tiên nên hoàn thành nhiệm vụ Lâm thần giao phó rồi mới nói tiếp được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook