BẬC THẦY THẺ SAO
Chương 18: Bàn Tay Vàng Thức Tỉnh

Cành ô liu đột nhiên chìa ra trước mặt, nhận hay không nhận?

Tạ Minh Triết vừa phấn khích vừa vui mừng, Nhiếp thần mời cậu gia nhập Phán Quyết chứng tỏ bản thân cậu rất có thiên phú trong việc chế tạo thẻ bài, nếu không thì hai vị tuyển thủ chuyên nghiệp Nhiếp Viễn Đạo và Sơn Lam sẽ không đích thân ra mặt, còn đưa ra cái giá 300 ngàn để mua bản quyền tấm thẻ Võ Tòng nữa chứ.

Nhưng dù sao Tạ Minh Triết cũng không phải là một thiếu niên mười tám tuổi đơn thuần —— người khác tự dưng dâng tới một miếng thịt, cậu sẽ vui vẻ hớn hở cắn lấy.

Cậu có hai ký ức, kinh nghiệm hai đời này giúp cậu nhanh chóng giữ được bình tĩnh nếu gặp phải chuyện lớn, chưa từng đưa ra quyết định bồng bột.

Lời nói của Lam thần khiến cậu cảm thấy bản thân mình ngu xuẩn từ đầu chí cuối! Vừa vào game mà không chịu điều tra thật kỹ, lại chạy tới chợ đen bán thẻ với giá cực thấp… Bây giờ, người thật sự biết rõ xuất hiện, bản quyền thẻ Võ Tòng đã bị Nhiếp thần đưa ra giá 300 ngàn mua đứt, mà đây chỉ là thẻ nhằm vào một lá bài Bạch hổ.

Thế còn Đại Ngọc thì sao? Thứ nhằm vào chính là toàn bộ thẻ hoa đó!

Cho dù Nhiếp thần nói nhà thiết kế thẻ bài có thể nhận được hơn 20 ngàn tiền lương, đồng thời còn được trích phần trăm kếch xù nếu tạo ra được thẻ tốt, khiến cho kẻ nghèo rớt mồng tơi như Tạ Minh Triết cực kỳ động tâm. Nhưng cuối cùng Tạ Minh Triết cũng kiềm chế được, mỉm cười nói: “Việc chuyển nhượng bản quyền của Võ Tòng không thành vấn đề, nhưng đến câu lạc bộ Phán Quyết làm nhà thiết kế thì tui cần phải suy nghĩ một chút.”

Hội phó Tàn Dương nhíu chặt mày, không vui nói: “Chú Béo, Nhiếp thần đích thân mời chú là vì đã nhìn trúng tài năng của chú, câu lạc bộ Phán Quyết chúng ta chính là câu lạc bộ hạng nhất hạng nhì của liên minh thẻ bài, rất nhiều nhà thiết kế muốn chen chân vào cũng không được đâu.”

Tạ Minh Triết mỉm cười: “Ừ ừ, tui biết Phán Quyết rất lợi hại. Nhưng tui cũng không thể qua loa đồng ý một chuyện quan trọng như vậy chứ? Tui sẽ quay về suy nghĩ thật kỹ, còn phải nói chuyện với gia đình nữa.” Cậu tùy tiện tìm một cái cớ, muốn tranh thủ cho bản thân một chút thời gian.

Nhiếp Viễn Đạo và Sơn Lam liếc nhìn nhau.

Sơn Lam nói với giọng ôn hòa: “Chú Béo, chúng tôi thật sự chân thành mời chú gia nhập Phán Quyết, cũng đã đưa ra một cái giá bản quyền cao hơn thị trường rất nhiều, không tin chú có thể đi điều tra. Hoàn cảnh câu lạc bộ chúng tôi vô cùng tốt, đãi ngộ cao, đồ ăn ở căn tin cũng cực kỳ ngon. Vả lại, câu lạc bộ còn có ký túc xá, có thể phân cho chú một căn hộ. Sau khi gia nhập Phán Quyết, chỉ cần chú chuyên tâm vào nghiên cứu thẻ bài, không cần lo lắng đến những việc khác.”

Quảng cáo của Lam thần quả thật khiến cho rất nhiều người động tâm, nhưng Tạ Minh Triết không mềm lòng, đáp: “Cảm ơn Lam thần, tui sẽ suy nghĩ thật kỹ, nhanh chóng cho các anh câu trả lời chắc chắn.”

Tàn Dương liếc nhìn gương mặt tươi cười của Chú Béo, cảm thấy tên này thật không biết điều.

Hội trưởng Huyễn Nguyệt thì bình tĩnh hơn nhiều, lùi một bước nói: “Chú Béo, vậy chúng ta cứ thêm bạn đi. Một chút nữa chú đi cùng Tàn Dương làm thủ tục chuyển nhượng bản quyền, lãnh địa công hội chúng tôi vẫn sẽ mở quyền cho chú tự do ra vào, chú cứ suy nghĩ thật kỹ rồi tìm tới chúng tôi, hoặc có thể trực tiếp PM cho tôi và Tàn Dương.

“Được.” Tạ Minh Triết chấp nhận lời mời kết bạn của hội trưởng và hội phó rồi quay lại nói với Nhiếp Viễn Đạo và Sơn Lam, “tạm biệt hai đại thần.”

Tàn Dương dẫn đường phía trước, Tạ Minh Triết đi theo hội phó xoay người rời khỏi văn phòng Phán Quyết.

Đợi hai người đi xa, Huyễn Nguyệt mới lại gần nói: “Nhiếp thần, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà hắn đã nâng xác suất chết tức thì của thẻ Võ Tòng lên 30%, xem ra tiềm lực của hắn không chỉ có nhiêu đây.”

Nhiếp Viễn Đạo khẽ gật, thấp giọng nói: “Đúng là hạt giống tốt, nhanh chóng chiêu mộ. Tôi thoát trước, có tin tức gì thì báo ngay cho bọn tôi.”

Sơn Lam nói: “Tôi cũng thoát, tạm biệt hội trưởng.”

Sau khi hai người rời đi, Huyễn Nguyệt lập tức triệu tập mấy quản lý khác của công hội bảo bọn họ tiếp tục rà soát những thẻ bài khác của “Nguyệt Bán” tại chợ đen, cũng như gửi tin nhắn thoại cho Chú Béo, tha thiết cẩn thận liệt kê toàn bộ lợi ích của câu lạc bộ Phán Quyết, phải nói là còn tận tâm tận lực hơn cả quảng cáo chính thức.

***

Tạ Minh Triết đi theo Tàn Dương vào trung tâm phục vụ của sao Bảo Bình.

Tòa nhà trung tâm phục vụ cao tới mấy chục tầng, có thể giúp người chơi giải quyết rất nhiều vấn đề trong game. Bộ phận chuyên trách về bản quyền thẻ bài nằm ở tầng mười sáu, Tàn Dương dẫn cậu tới bộ phận bản quyền, Tạ Minh Triết liền lên kho dữ liệu hệ thống kiểm tra thân phận tác giả, sau đó lấy bản quyền chế tác thẻ [Võ Tòng] chuyển nhượng cho công hội Phán Quyết.

Sau khi chuyển nhượng bản quyền thì cậu không thể làm thẻ Võ Tòng được nữa —— nhưng cũng chẳng sao, thẻ Võ Tòng chỉ nhằm vào hổ dữ, phạm vi của kỹ năng tương đối hẹp. Cậu vẫn có thể chế tạo Đại Ngọc, thẻ nhằm vào các loại hoa có phạm vi rộng hơn nhiều.

Trong túi Tạ Minh Triết chứa khoản tiền lớn 3 triệu, đắc ý chạy vào ngân hàng thẻ sao ngay bên cạnh.

Tại quầy giao dịch thông minh, Tạ Minh Triết lễ phép hỏi: “Xin chào, làm cách nào để chuyển đổi vàng trong game thành tinh tệ trong hiện thực?”

Quầy giao dịch trả lời: “Giá vàng tham chiếu hôm nay là 10: 1, bạn có thể thiết lập giá vàng muốn bán ra, đặt ở khu mua bán vàng tại ngân hàng thẻ sao, đồng thời có thể khóa với thông tin thẻ ngân hàng của mình, nếu có người chơi mua vàng thì tiền bán được sẽ tự động chuyển vào ngân hàng của bạn.”

Ra là chỗ mua bán vàng trong game sao?

Tạ Minh Triết nhanh chóng nhập thông tin vào —— cậu định chia 3 triệu vàng thành 10 phần treo ở khu giao dịch, như thế sẽ dễ bán hơn.

Lúc rời khỏi ngân hàng thẻ sao, tâm trạng của Tạ Minh Triết cực kỳ tốt, cảm giác dường như bầu trời bên ngoài xanh hơn rất nhiều so với trước kia.

Đúng lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên bên tai: “Bạn nhận được tin nhắn thoại của bạn tốt Huyễn Nguyệt.”

Tạ Minh Triết nhấn nút nhận tin, hội trưởng Huyễn Nguyệt nhắn cho cậu một đống lợi ích của câu lạc bộ Phán Quyết, dĩ nhiên là vì muốn kéo cậu gia nhập câu lạc bộ. Cậu không muốn quyết định vội vàng, liền khách khí nhắn lại một câu khách sáo: “Cảm ơn hội trưởng, tui sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Ngay sau đó, hệ thống lại gửi cho cậu một thông báo nhắc nhở: “Người chơi thân mến, bạn đã liên tục online hơn năm tiếng đồng hồ. Game giả lập thực tế ảo sẽ làm tiêu hao tinh thần của bạn, online thời gian dài rất có hại cho sức khỏe. Vui lòng sắp xếp thời gian chơi game hợp lý, nhanh chóng rời game nghỉ ngơi.’

Game thực tế ảo kết nối với năm giác quan của con người, đúng thật là rất hại não. Sau khi ăn tối cậu đã online từ sáu giờ rưỡi, đến giờ là gần mười hai giờ, Tạ Minh Triết phát hiện đầu mình càng ngày càng đau, dứt khoát rời game.

Sau khi thoát, Tạ Minh Triết xoa xoa huyệt thái dương đang cực kỳ đau. Đúng lúc này, điện thoại lại nhận được tin nhắn: “Xin chào quý khách, quý khách nhận được 30.000 tinh tệ từ ngân hàng thẻ sao, số dư hiện tại là 30.200 tinh tệ.” “Xin chào quý khách, quý khách nhận được 30.000 tinh tệ từ ngân hàng thẻ sao…” “Xin chào quý khách…”

Liên tục nhận được mười cái tin nhắn!

Số dư cuối cùng biến thành 300.200 tinh tệ.

Tạ Minh Triết nhìn con số trong thẻ ngân hàng của mình, dụi dụi mắt có chút không tin nổi.

Tên nghèo kiết xác chỉ còn 200 đồng trong thẻ ngân hàng, hiện giờ đã biến thành một đại gia cỡ nhỏ có 300 ngàn lẻ 200 đồng!

Đây là khoản tiền đầu tiên cậu kiếm được sau khi sống lại, không ngờ chỉ là bản quyền của một tấm thẻ bài gốc thôi mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nói thật, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng thấy mình có số tiền tiết kiệm lớn thế này —— là 300 ngàn đó!

Tạ Minh Triết thở sâu, chạy tới phòng tắm rửa mặt, tinh thần cả người sảng khoái lên. Đúng lúc gặp Bàng Vũ vừa offline đi rửa mặt xong. Từ giờ cậu sẽ ở cùng phòng với Bàng Vũ, Tạ Minh Triết liền đi theo nhóc mập lên lầu về phòng ký túc xá.

Bàng Vũ vốn là người rất tự nhiên, sau khi vào phòng liền trò chuyện với Tạ Minh Triết: “Tiểu Tạ, tui thấy chú em còn rất trẻ nha, chắc là chưa được hai mươi đúng không?”

“Ừm, em chỉ mới mười tám tuổi. Nhân lúc nghỉ học đi làm thêm, kiếm chút tiền sinh hoạt.”

“Không tồi không tồi, có lòng cầu tiến.” Bàng Vũ hướng cậu giơ ngón cái lên.

“Đúng rồi anh Vũ, anh có biết câu lạc bộ Phán Quyết không? Câu lạc bộ này như thế nào?” Tạ Minh Triết bắt đầu tìm hiểu tin tức.

“Phán Quyết hả? Không chỉ lợi hại không đâu, còn là một trong sáu gã khổng lồ của liên minh thẻ bài đó.” Bàng Vũ nhiệt tình giới thiệu, “câu lạc bộ Phán Quyết chủ yếu là set thẻ hệ thú, tuyển thủ nổi tiếng nhất là Nhiếp Viễn Đạo, anh ta ra mắt đã gần mười năm, là tuyển thủ có thâm niên nhất liên minh hiện tại, cũng được rất nhiều tuyển thủ khác kính trọng… Nhưng mà, cậu hỏi chuyện câu lạc bộ Phán Quyết làm gì?”

“Lúc nãy tra cứu thông tin có thấy Nhiếp Viễn Đạo nên tò mò chút thôi.” Chuyện nhận việc là chuyện lớn, trước khi quyết định có làm hay không nhất định phải điều tra rõ ràng, Tạ Minh Triết tiếp tục hỏi thăm Bàng Vũ, “anh Vũ, anh biết nhà thiết kế thẻ bài không? Công việc này có tốt không?”

“Nhà thiết kế chủ chốt của một câu lạc bộ lớn có lương tới mấy triệu một năm, nhà thiết kế bình thường cũng được mấy trăm ngàn, đương nhiên là công việc mơ ước của rất nhiều người.” Gương mặt Bàng Vũ tràn đầy hâm mộ, “tuy nhiên, một khi trở thành nhà thiết kế của câu lạc bộ thì bản quyền chế tạo thẻ bài sẽ không còn của mình nữa mà thuộc về câu lạc bộ. Vậy nên, đa số nhà thiết kế thẻ bài gốc có chỉ số tinh thần tương đối cao đều tự mình thiết kế thẻ bài, tự mình thi đấu, chỉ có những ai không đạt được điều kiện về tinh thần, hoặc tuổi tác không cho phép thi đấu kịch liệt nữa thì mới trở thành nhà thiết kế chuyên nghiệp.”

“!!!!” Tạ Minh Triết nghe thế liền sợ hãi.

May mà cậu đề phòng, không bị dụ dỗ bởi lợi ích trước mắt, qua loa đáp ứng lời mời của câu lạc bộ Phán Quyết.

Một khi trở thành nhà thiết kế thẻ bài của Phán Quyết, từ nay về sau thì tất cả bản quyền thẻ bài cậu thiết kế đều nằm trong tay câu lạc bộ Phán Quyết, đây chẳng phải là tự trói mình vào một thân cây sao? Còn không bằng tự do tự tại, thiết kế thật nhiều thẻ tốt đem đi bán!

Mặc dù hiện tại Tạ Minh Triết chỉ mới bán một tấm thẻ, nhưng vạn sự khởi đầu nan, có cái thứ nhất thì tự nhiên sẽ có cái thứ hai thôi.

Bản quyền của thẻ Võ Tòng đã bị Nhiếp thần mua đứt với giá cao, trong lòng Tạ Minh Triết có một cảm giác mơ hồ —— chẳng lẽ người ở thế giới này không biết Võ Tòng là ai sao? Cậu cảm thấy thiết kế của thẻ bài rất bình thường mà, không phải chỉ là điển tích “Võ Tòng đánh hổ” trong Thủy Hử thôi ư? Tại sao Lam thần lại cực kỳ tán thưởng hình tượng này chứ?

Nghĩ vậy, Tạ Minh Triết không nhịn được hỏi Bàng Vũ: “Anh Vũ, anh từng đọc qua [Thủy Hử] bao giờ chưa?”

Bàng Vũ sửng sốt: “Thủy Hổ? Loài hổ có thể bơi tung tăng trong nước sao?”

“…” Tạ Minh Triết dở khóc dở cười, cậu liền hỏi tiếp cho chắc chắn, “Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền, anh có biết mấy người này không?”

Vẻ mặt Bàng Vũ dại ra: “Mấy người đó là ai?”

Tạ Minh Triết hỏi tiếp: “Anh có nghe qua Tôn Ngộ Không, Giả Bảo Ngọc chưa?”

Bàng Vũ phì cười: “Chưa nghe bao giờ, đều là tên của bạn học nhà chú sao? Mấy cái tên nghe thiệt thú vị nha.”

“…” Trái tim Tạ Minh Triết đập kịch liệt.

Mình đúng là thằng ngu!

Lúc trước khi vẽ xong “Đại Ngọc chôn hoa”, đi chợ đen bán thẻ, mình phải nhận ra ngay chứ —— tất cả mọi người, không một ai biết Lâm muội muội là ai cả, chỉ nói tấm thẻ này có hình tượng và nét vẽ rất xinh đẹp, ông chủ thu mua thẻ cũng chỉ nghiên cứu thuộc tính thẻ bài chứ hoàn toàn không để ý gì tới hình tượng tinh tế của Đại Ngọc chôn hoa.

Lúc đó cậu cứ tưởng là thẻ bài ở thế giới thẻ sao rất nhiều, thẻ cậu vẽ quá bình thường nên mới không được hoan nghênh. Bây giờ nhìn lại, thì ra không phải thẻ của cậu không tốt, mà căn bản là mọi người không hề biết tới nhân vật cậu vẽ ra, còn nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là một cô gái đang khóc mà thôi.

Hiển nhiên Nhiếp Viễn Đạo, Sơn Lam cũng không biết tới Võ Tòng, nên mới cảm thấy thiết kế của cậu cực kỳ tốt, còn đích thân chạy đi tìm cậu.

Dường như nền văn hóa của thế giới này hoàn toàn không giống với Trung Quốc ở Trái Đất thế kỷ 21, có lẽ là do lịch sử nhân loại đã phá hủy nền văn minh rực rỡ trong quá khứ kia.

Thảo nào bản đồ sao trong game chỉ có sao Kim, sao Mộc, sao Hỏa và những hành tinh khác —— nhưng lại không có Trái Đất.

Lúc đó cậu cũng đã thấy rất kỳ lạ, nếu như thế giới thẻ sao lấy bối cảnh là “Thái dương hệ” thì nơi ở của nhân vật phải là Trái Đất chứ? Tại sao lại chạy tới chòm sao Song Tử?

Lịch Tinh Tú năm 3001 cách năm 2018 trước khi cậu sống lại cũng không biết đã qua bao nhiêu cái thế kỷ rồi.

Thế mà những văn hóa rực rỡ cùng với lịch sử văn minh Trung Hoa năm ngàn năm kia đã biến mất ở thế giới này sao?

Tạ Minh Triết thở sâu, ổn định trái tim đang đập kịch liệt.

Cậu nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng —— quá xem thường tiềm lực chế tạo thẻ bài của mình, còn tưởng mình không có một chút thiên phú nào, thẻ bài làm ra vô cùng bình thường, thẻ Đại Ngọc và Võ Tòng bản thân chế ra lại đem đi bán giá thấp ở chợ đen, thật đúng là một thằng ngu.

Nhưng hiện giờ cậu đã biết, kỳ thật bản thân mình có một tài sản vô cùng quý giá —— một kho tàng tri thức phong phú rộng lớn như vũ trụ bao la mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Võ Tòng đã bán đứt bản quyền với giá 300 ngàn, nhưng Thủy Hử lại có 108 anh hùng.

Đại Ngọc vẫn chưa bán, đối tượng mà kỹ năng nhằm vào lại khá rộng, chắc chắn giá bán ra cũng không thấp hơn Võ Tòng, hơn nữa còn có ‘Mười hai cô gái đầu bảng ở Kim Lăng’!

Ngoài ra còn có rất nhiều nhân vật có thể chế tạo thành thẻ bài thuộc [Tam Quốc] mà cậu yêu thích nhất.

Tạ Minh Triết siết chặt hai tay, cả người tràn đầy năng lượng.

Cậu thích đọc tiểu thuyết, tiếc là không thể viết tiểu thuyết, không cách nào có thể phục hồi lại những chuyện xưa kia giống y như cũ.

Nhưng mà, cậu có thể đem những chuyện xưa đặc sắc đó vẽ lên thẻ bài của chính mình!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương