“Ủa, chứ không phải bọn anh đi Thành Đô chơi à?” Dung Dung cười hỏi.

Dương Trí Viễn xuống xe, lấy ra hộp thuốc lá hút, nói: “Đường tắc quá, không đi nữa.”

Hắn ta đưa thuốc cho Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt vội xua tay bảo không hút nữa, giờ đã cai rồi. Dương Trí Viễn lại đưa cho Lâm Trạch, Lâm Trạch cũng xua tay, Dương Trí Viễn cười nói: “A Trạch, đã lâu không gặp.”

“Chào anh, Trí Viễn.” Lâm Trạch cười đáp lại.

Tư Đồ Diệp giơ máy ảnh SLR lên chụp cho Lâm Trạch một tấm. Lâm Trạch giương mắt nhìn anh ta, bỗng cảm thấy Tư Đồ Diệp như một đứa trẻ cô đơn, phía sau lưng anh ta là vùng núi xanh thẳm và sương trắng vấn vít lững lờ.

Trịnh Kiệt đề nghị cùng đi câu cá, thế là cả bọn đi theo Trịnh Kiệt ra sau núi tìm hồ nước. Trịnh Kiệt và Dung Dung cùng đi với nhau, Dương Trí Viễn và Tư Đồ Diệp thì đi thành đôi, Lâm Trạch đút tay vào túi, một mình ung dung đi sau cùng.

“Đúng không, A Trạch?” Dương Trí Viễn chợt quay đầu hỏi anh.

“Hở?” Lâm Trạch hoàn toàn chẳng nghe họ nói gì, Tư Đồ Diệp dừng bước đợi anh, Lâm Trạch lại bảo: “Hai người đi trước đi.”

Tư Đồ Diệp ở phía trước nói: “Anh thấy chưa, cậu ta đang giận.”

Dương Trí Viễn hỏi: “Sao lại vậy?”

Tư Đồ Diệp: “Chẳng biết nữa, đã như vậy mấy ngày liền rồi.”

Lâm Trạch vừa muốn nổi giận lại vừa muốn cười, khả năng cắn ngược của Tư Đồ Diệp đúng là giỏi thật! Nhưng từ trước tới nay anh luôn kiềm chế rất tốt, bởi vậy anh chẳng nói năng chi, để xem Tư Đồ Diệp còn nói gì với Dương Trí Viễn nữa.

Lúc anh còn nhỏ, nơi đây là một đỉnh núi trơ trọi, giờ đã biến thành làng du lịch nông thôn. Trong hồ cá đều là cá con, không thể câu được, Trịnh Kiệt lại bảo hay là đánh mạt chược đi, tới trưa thì đi ăn đồ nhà làm ở đây.

Năm người quây quanh một bàn mạt chược, Lâm Trạch cứ tưởng rằng Dung Dung sẽ ngồi bên Trịnh Kiệt, ai ngờ cô nhìn thấy bàn mạt chược thì mắt sảng rực như đèn pha ô tô, vội vàng tranh chỗ. Lâm Trạch dở khóc dở cười nói: “Tôi không đánh đâu, tôi đi bộ tí, bốn người chơi đi.”

Dương Trí Viễn cười bảo: “Trịnh Kiệt, cậu với em gái tôi tách ra, ngồi nhà cái.”

Tư Đồ Diệp nói: “Tôi không biết đánh, mọi người đánh đi! Cậu vào chơi đi A Trạch, tôi đi thì  ba người thiếu một.”

Cả đám xoát bài rào rào, Lâm Trạch đành ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “… Ra Nam vào Bắc cơ mà, thế mà lại không biết đánh bài với anh Viễn nhà anh?”

Bốn người trên bàn đều cười ầm lên, Dương Trí Viễn xuất bài: “Đông Phong. Chơi ‘Huyết chiến đến cùng’ không?”

Trịnh Kiệt: “Huyết chiến đi.”

(*) Huyết chiến đến cùng: Một kiểu chơi bài trong mạt chược. Mình hoàn toàn mù tịt về mạt chược, tìm hiểu trên mạng nhưng vẫn ngơ hoàn ngơ, có gì mọi người góp ý nhé.

Tư Đồ Diệp chuyển một cái ghế dựa qua ngồi sau Lâm Trạch, Lâm Trạch quay đầu nhìn anh ta, Tư Đồ Diệp chỉ im lặng. Anh cầm 13 quân bài trong một tay, ngón trỏ và ngón giữa kẹp quân bài Cửu, gõ nhẹ lên bài mạt chược.

Mãi mà Tư Đồ Diệp không hé răng, Lâm Trạch dựa vào ghế nói: “Sếp dạy anh chơi, nhìn cho kỹ đó.”

Tư Đồ Diệp: “Ừ.”

Lâm Trạch giảng giài cho Tư Đồ Diệp về quy luật của mạt chược, Trịnh Kiệt vừa đánh thì Lâm Trạch đã vội nói: “Phỗng!”

“Không được phỗng là này.” Tư Đồ Diệp nói: “Phải đánh quân này.”

Mọi người đột nhiên cười phá lên, Lâm Trạch hoàn toàn cạn lời. Tư Đồ Diệp tự tay mó cho Lâm Trạch xem, đổi xong thì đánh ra, nói: “Như vậy chỉ còn một quân nữa là thắng rồi.” Nói đoạn hai tay đẩy bài về phía đối diện mình, nói: “Anh ù hai đầu, đợi tự mó.”

Lâm Trạch: “…”

Trịnh Kiệt cười đến chảy cả nước mắt, Lâm Trạch bị Tư Đồ Diệp làm cho tức điên, anh gắt: “Đánh quân này là chết ngay rồi, anh còn đổi quân…”

“Hai người đánh cửu vạn, ù cửu vạn!” Dương Trí Viễn nói ngay, Trịnh Kiệt và Dung Dung cùng cười như rồ, Tư Đồ Diệp kêu lên: “Không, quân này không thể bị mó được!”

Lâm Trạch giận dữ thét: “Liên quan đếch gì tới anh? Tôi đánh như nào kệ tôi, cần quái gì anh chen vào?! Anh nói là không biết đánh cơ mà? Muốn đánh thì anh đi mà tự đánh!”

Tư Đồ Diệp: “Cậu đánh bậy đánh bạ như vầy không được…”

Lâm Trạch: “Trước đây tôi là quán quân giải đấu mạt chược năm đó nhé! Anh để tôi…”

Tư Đồ Diệp: “Cậu không thể đánh quân này…”

Lâm Trạch: “Anh bỏ tay ra!”

Hai người giành nhau quân bài, Lâm Trạch chỉ muốn hất cẳng Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp gào lên: “Dương Trí Viễn ù quân này!”

Lâm Trạch: “Để anh ta ù!” Nói rồi đánh quân bài trong tay ra, Dương Trí Viễn đã chuẩn bị bài sẵn, Tư Đồ Diệp vội can: “Không được không được, quân này, chúng ta giữ lại quân này cũng có thể ù.” Nói xong, anh ta đánh ra quân Hồng Trung.

“Cống!” Dung Dung bật cười, Lâm Trạch thật sự tức chết rồi, Dung Dung cống xong thì mó bài, cười bảo: “A haha, cống xong nở hoa, ù rồi.”

Tư Đồ Diệp: “…”

Lâm Trạch: “…”

Mãi một lúc lâu mà Lâm Trạch vẫn không thốt nên nổi lời nào, Tư Đồ Diệp đỏ bừng cả mặt, đứng dậy rời đi.

Đúng là đồ điên – Lâm Trạch nghĩ thầm trong lòng. Một người ù, ba người còn lại tiếp tục đánh, qua một lúc thì Lâm Trạch tã nhất, ba người còn lại đều ù hết rồi. Lâm Trạch giơ tay tẩy bài, nói: “Chết cũng không yên, còn chẳng thắng được ba bàn, tiếp tục…”

Dương Trí Viễn cười nhìn anh, mọi người đều tẩy bài xong, Dương Trí Viễn hỏi: “A Trạch, anh và Tiểu Diệp quen nhau bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, Yêu Kê.” Lâm Trạch vừa đánh bài ra vừa nói: “Mới hơn nửa năm thôi.”

Dương Trí Viễn nói: “Cố gắng giữ gìn mối quan hệ nhé, khó khăn hai người lắm mới bên nhau được.”

Lâm Trạch hơi nhíu mày, Trịnh Kiệt ngồi phía bên kia duỗi cổ qua nhòm trộm bài Dung Dung. Dung Dung la: “Anh làm cái gì thế hả?!”

Trịnh Kiệt cười nói: “Đánh quân em muốn để cho em ăn, sao, muốn không?”

Dung Dung nhìn bài Trịnh Kiệt đánh ra, vừa muốn lại vừa rầu rĩ, cuối cùng vẫn phỗng rồi, Trịnh Kiệt lại đánh một quân, cười ầm lên: “Em ù rồi.”

Dung Dung nói: “Em tự mó, không cần anh.”

Lâm Trạch lơ đãng buột mồm hỏi: “Anh Trí Viễn đang độc thân à?”

Lâm Trạch quá quen đối đáp với kiểu người như Dương Trí Viễn – mở mồm là nói lời bóng gió ẩn ý. Anh vừa hỏi mối quan hệ của hắn ta và Tư Đồ Diệp, rồi lại quay qua hỏi thế rốt cục thái độ của hắn ta như nào với Tư Đồ Diệp. Dương Trí Viễn im lặng không nói, vừa như đang xem bài nhưng lại cũng giống như đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của anh thế nào.

Dung Dung cười nói: “Anh em sắp kết hôn rồi.”

Dương Trí Viễn nhìn Dung Dung với ánh mắt trách cứ, Dung Dung cười không nói gì nữa. Lâm Trạch nhướng mày, biết câu nói này chứa đựng lượng thông tin khổng lồ, cũng hiểu ra lý do mà Lý Diễm Như gọi diện cảnh cáo Dương Trí Viễn. Có thể cuộc hôn nhân này là lừa hôn, hôn nhân lợi ích hoặc kết hôn với người đàn ông nào khác. Thậm chí, không biết chừng hắn ta sẽ đưa Tư Đồ Diệp ra nước ngoài kết hôn.

Với kiểu người bộn tiền như Dương Trí Viễn, mấy chuyện này đều dễ như ăn kẹo. Hắn ta còn có thể nhờ kẻ lừa đảo nào đó tới đẻ thuê, xin nghỉ phép kết hôn giả, rồi lại lấy lý do đẻ thuê nên dẹp tiệc rượu không lĩnh giấy kết hôn nữa, tới lúc đó chỉ cần đảm bảo rằng có cháu bế về nhà là yên chuyện.

“Tiểu Diệp, cậu ấy…” Dương Trí Viễn cười nói: “Cảm xúc của cậu ấy rất phức tạp, nên cậu hãy cố hết sức đối xử tốt với cậu ấy hơn. Tôi cảm thấy cậu ấy thật lòng yêu cậu. Còn cậu, cậu thấy sao A Trạch?”

“À, tôi cũng cảm thấy anh ấy yêu tôi thật lòng.” Lâm Trạch nói với vẻ thờ ơ song tâm trạng cũng rối bời dậy sóng lắm thay. Không ngờ anh lại nghe được câu “yêu” này từ người ngoài cuộc, đây lần đầu tiên anh rơi vào tình huống này. Dương Trí Viễn chỉ nói những câu ngắn gọn, nhưng câu nào câu nấy đều chứa cả rổ thông tin.

Lâm Trạch mó bài nhưng hồn đã bay về tận nơi nao, có quá nhiều ý nghĩ lởn vởn trong tâm trí anh. Hôm nay Tư Đồ Diệp bảo Dương Trí Viễn đưa anh ta về? Rốt cục thì anh ta đang nghĩ gì, sao cứ như con gái vậy không biết! Đúng rồi, nếu đã hẹn đi Thành Đô thì thể nào chẳng có cách đi, chắc chắn là do Tư Đồ Diệp không buông nổi, vẫn muốn quay lại tìm anh.

Tư Đồ Diệp đã thích anh rồi sao? Lâm Trạch vừa nghĩ thông chuyện này thì cơn tức nãy giờ ngay lập tức tan biến sạch. Anh nhìn Dương Trí Viễn, Dương Trí Viễn cười không nói gì, đánh bài ra, hai người đều tỏ lòng nhau mà chẳng cần nói ra.

Hóa ra Tư Đồ Diệp thật sự chỉ coi Dương Trí Viễn là bạn, một người bạn tâm giao – người để anh ta dốc mọi muộn phiền tâm sự. Lâm Trạch có thể mường tượng ra được cảnh hàng ngày Tư Đồ Diệp đã trút sầu não với Dương Trí Viễn ra sao.

“Cậu ấy nói, cậu ấy muốn ở lại đây vì cậu.” Dương Trí Viễn nói ra một câu cực kỳ quan trọng: “Nhưng có lẽ bởi vì từ trước tới nay cậu ấy không có công việc ổn định, quá ít tiếp xúc, va chạm với xã hội, nên chưa đủ chín chắn, cảm xúc vẫn còn như trẻ con, hay lo được lo mất. Bởi vậy, tuy cậu ấy cảm thấy cậu rất quan tâm tới mình, nhưng lại sợ bản thân làm cho cậu thêm phiền, sợ cậu ghét bỏ phản cảm.”

Thật ra tôi cũng thích anh ta mà… Lâm Trạch nghĩ thầm trong bụng, lại đánh: “Bát Vạn.”

Trịnh Kiệt: “Lại đánh Bát Vạn, ông không sợ chết hả?”

“Muốn có thì…” Lâm Trạch nói: “Muốn gì thì ông phải nói, ông không nói thì làm sao tôi biết ông muốn hay không muốn…”

Lâm Trạch cầm lấy bài mó cho Trịnh Kiệt rồi đánh ra, song Dương Trí Viễn đã ù trước rồi. Lâm Trạch càng nghĩ càng thấp thỏm không yên, anh đứng dậy nói: “Xin lỗi tôi đi một lát, mọi người đánh đi.”

Nói rồi anh mặc áo khoác vào, đi qua hồ nước phía bên kia tìm Tư Đồ Diệp. Sau làng du lịch nông thôn này là cả một rừng trúc, bên cạnh có một cái xà đơn. Tư Đồ Diệp đang lộn xà ở đó, đầu hướng xuống dưới. Anh ta nhìn khuôn mặt đảo ngược của Lâm Trạch tiến lại gần mình, nghe Lâm Trạch hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Tư Đồ Diệp: “Cậu chắn mất phong cảnh của tôi rồi.”

Lâm Trạch: “Anh đang học Hanazawa Rui đó hả?”

(*) Hanazawa Rui – Hoa Trạch Loại, nhân vật nam phụ trong phim Vườn sao băng, yêu thầm nữ chính.

Tư Đồ Diệp: “Sao, cậu thích kiểu như Hanazawa Rui à?”

Lâm Trạch: “Anh yêu tôi rồi có phải không?”

Tư Đồ Diệp: “Sếp, cậu đừng có tự mình đa tình nữa…”

Lâm Trạch: “À, thế thật ra anh chỉ lợi dụng tôi thôi đúng không?”

Tư Đồ Diệp: “…”

Lâm Trạch cười nói: “Anh lợi dụng tôi tìm công việc cho anh, giờ lại lợi dụng Dương Trí Viễn, bò lên kẻ có nhà có xe đó…”

Tư Đồ Diệp giận tái mặt gầm lên: “Đ*t mẹ cậu!”

Lâm Trạch gào lên: “Tới đây! Nào!”

Tư Đồ Diệp xuống xà đơn, tóm lấy Lâm Trạch, hai mắt đỏ bừng muốn đẩy anh xuống hồ. Lâm Trạch lật ngược áp anh ta xuống mặt đất, cưỡi lên người anh ta. Tư Đồ Diệp thở phì phò, y chang con gà chọi bị chọc giận. Hai người vật lộn trên bãi cỏ cạnh hồ, quần áo đều bị lấm bùn hết. Tư Đồ Diệp lật Lâm Trạch lại, Lâm Trạch lại ngáng chân gạt ngã Tư Đồ Diệp, đè lên người Tư Đồ Diệp, nâng nắm đấm thụi xuống.

Tư Đồ Diệp vội vàng nhắm mắt theo phản xạ, nhưng lại cảm thấy bờ môi Lâm Trạch áp lên.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng chim hót lảng vảng quanh đây. Tư Đồ Diệp mím chặt môi không đón nhận nụ hôn này. Anh ta không dám cử động, lúc Lâm Trạch đẩy đầu lưỡi liếm láp, Tư Đồ Diệp căng thẳng tột cùng, Lâm Trạch lại ngang ngược dữ dội, dùng lưỡi mở hàm răng của Tư Đồ Diệp, đẩy sâu vào bên trong.

Tư Đồ Diệp muốn đẩy Lâm Trạch ra, nhưng sau khi Lâm Trạch hôn anh ta thì Tư Đồ Diệp lại bắt đầu dịu ngoan, môi quện môi lưỡi quện lưỡi trao đổi nụ hôn ướt át. Tư Đồ Diệp thở dồn dập, Lâm Trạch nhắm mắt lại, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất trong đầu – lưỡi Tư Đồ Diệp mềm quá…

Lúc rời môi, Tư Đồ Diệp cong một chân lên, bối rối che giấu phản ứng của bản thân. Lâm Trạch rên lên một tiếng, đứng dậy chỉnh lại quần áo. Tư Đồ Diệp không kìm được cong cong khóe miệng, khuôn mặt rất đỗi thẹn thùng, không dám nhìn Lâm Trạch, lúng túng nói: “Cậu…”

“Nếu tôi đã hôn anh rồi, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.” Lâm Trạch kéo Tư Đồ Diệp đứng dậy, sau đó phủi bùn đất trên người anh ta.

Tư Đồ Diệp: “Nhưng tôi không muốn chịu trách nhiệm với cậu, tôi cũng không phụ trách  nổi.”

Lâm Trạch: “Sao cũng được, dù sao tôi cũng đã bày tỏ rồi, còn theo tôi hay không thì anh tự quyết đi, trước nay tôi không thích xen vào quyết định của cấp dưới.”

Tư Đồ Diệp: “…”

Lâm Trạch tự nghĩ lại buồn cười, quay lại trong làng du lịch nông thôn. Tư Đồ Diệp đuổi theo, Trịnh Kiệt, Dung Dung và Dương Trí Viễn, ba người thiếu một đang chơi mạt chược. Lâm Trạch lại ngồi xuống, bốn người tiếp tục chơi. Một mình Tư Đồ Diệp ở bên, thất thần nhìn bài trong tay Lâm Trạch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương