Bắc Tâm
-
Chương 5
Nhất Minh vừa về đến nhà, người em trai thấy cơ thể anh trai mình lắm lem cậu em chạy lại quan tâm, "anh bị sao vậy?".
Cậu em nhìn nhó xung quanh, "anh nhanh chóng tắm rửa rồi thay đồ đi, mẹ mà thấy lại mắn anh nữa".
"Ừ anh biết rồi", giọng nói có phần mệt mỏi.
Đang ngồi đọc sách trong phòng bỗng nhiên cậu em trai Nhất Hiếu bước vào, "anh hai".
Nhất Minh quay sang cậu em Nhất Hiếu đặt lên trên bàn vài tờ tiền mà cậu tiết kiệm được, "anh cầm lấy đi, em không dùng đến".
"Không cần đâu, em giữ lại mà tiêu đi", cậu cầm lấy những tờ tiền đặt nhẹ lên tay Nhất Hiếu.
Lúc này người mẹ từ bên ngoài bước vào, "làm gì đó?".
Hai anh em giật mình hoảng hốt nhìn về phía người mẹ chỉ biết *dà dạ*.
Thấy cậu con trai út cầm tiền trên tay, người mẹ thốt vào mặt Nhất Minh, "lại dụ dỗ em trai đưa tiền cho mầy à?".
Lúc này tay chân Nhất Hiếu rung lẩy bẩy sợ anh trai mình bị đòn, "không phải đâu mẹ, là tự con mang cho anh ấy".
Nhất Minh chỉ rì đầu vào quyển sách mà mặc kệ người mẹ tháo quát, "còn cố giả câm giả điếc, đợi cha mầy về tao nó cho ổng trị mầy".
Người mẹ nắm tay Nhất Hiếu ra ngoài còn Nhất Hiếu thì ngoái đầu lại nhìn anh trai cùng vẻ mặt đầy lo lắng của cậu.
Tối hôm đó từng đòn roi giáng xuống thân thể cậu không ngừng nghỉ, dường như cơ thể Nhất Minh dần kiệt sức, cậu đau đớn thể xác lẫn tâm hồn, vừa bị bạn bè hùa nhau đánh đập, bị buộc cởi hết quần áo để người ta đùa cợt, ấy mà bây giờ lại thêm sự khinh bỉ từ người thân còn bị bắt quỳ đưới sàn nhà tê hết cả đầu gối mà không được một lời giãi bày.
***Sáng hôm sau, cậu ngồi trên xe buýt vô tình Hạo Tinh cũng đi lên chuyến xe ấy, thấy Nhất Minh ngồi phía sau một mình Hạo Tinh bèn lại gần bắt chuyện, "trùng hợp quá, cho anh ngồi cạnh được không?".
Nhất Minh gật đầu rồi ôm lấy chiếc cập đang để kế bên, thấy vết thương trên cơ thể Nhất Minh, "hôm qua anh đâu thấy trên người em có những vết thương này?", Hạo Tinh hỏi.
"Bị ba đánh".
Hạo Tinh kéo Nhất Minh xuống xe rồi xử lý vết thương trên cơ thể giùm cậu, "để anh thoa thuốc giúp em".
"Không cần đâu anh, vài ngày là nó tự hết à".
Lơ đi lời từ chối của cậu.
Hạo Tinh kéo nhẹ tay áo cậu lên rồi từ từ thoa điều thuốc, "ai da, anh nhẹ tay thôi".
"Ráng chịu đau một chút, sắp xong rồi".
"Sao ba em lại có thể đánh em như thế chứ?", Hạo Tinh hỏi.
Nhất Minh mỉm cười trả lời, "chắc tại họ không thích em", có đôi phần nghẹn lại từ cổ họng của cậu, "em quen rồi".
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook