Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản
-
Chương 46
Có một số việc người ta thường ví như hạt bụi rơi xuống đất, cũng như mối tâm bệnh đã vương vấn trong lòng Hồ nữ sĩ rất lâu kia vậy. Nam Nam nói đúng, báo ứng đã đến thì chẳng có gì có thể ngăn cản được. Bà đã tự mình trải nghiệm cảm giác con gái bị tai nạn xe cộ, sợ hãi con gái hấp hối trong phòng bệnh sẽ buông tay rời bỏ thế gian. Bà biết lúc đó con gái bà còn đau đớn hơn cả bà.
Nhưng bà vẫn không có cách nào tha thứ hoặc là đi cầu xin người đàn bà kia tha thứ. Trong câu chuyện xưa kinh khủng kia, thật ra cả ba người đều có lỗi, nếu Vu Thiên Dương không tham lam, bà cũng sẽ không bị biến thành người phụ nữ độc ác, người đàn bà kia cũng sẽ không trở thành cái gai trong mắt bà.
Cảm thấy mọi chuyện cần phải được giải quyết, Hồ nữ sĩ mang theo đơn ly hôn tìm Vu Thiên Dương nói chuyện. Ngày đó bà ăn mặc rất chỉnh chu, hoàn toàn không giống với ngày thường, áo khoác hàng hiệu màu nho phối với áo dài màu đen, tai đeo khuyên mã não.
Bà hẹn Vu Thiên Dương ở trong thư phòng nhà bọn họ. Hiển nhiên, tư thái này đã khiến Vu Thiên Dương giật mình. Hồ nữ sĩ nói: "Chúng ta ly hôn đi."
Vu Thiên Dương nhíu chặt mày, "Lý do."
"Cả ông và tôi đều hiểu mà, tôi đã bị báo ứng ... Con gái tôi giờ rốt cuộc không đứng dậy được! Phải cắt đi một cái chân đấy." Hồ nữ sĩ rõ ràng có hơi kích động, nhưng bà vẫn cực lực khống chế bản thân, "Tôi không muốn đứa con gái thứ hai cũng bị báo ứng, tôi thà là mọi chuyện cứ đổ hết cho tôi đây."
"Gặp báo ứng cũng có cả tôi nữa cơ mà? Nam Nam cũng là con gái tôi." Vu Thiên Dương mỉm cười, nhưng lại càng thêm phần tang thương. Có lẽ những năm gần đây Vu Thiên Dương cũng thật sự sống không tốt. Chưa đến năm mươi tuổi đời mà mái đầu đã bạc hơn phân nữa, lúc bốn mươi tuổi tóc ông đã bắt đầu bạc, mỗi ngày qua đi lại nhiều thêm một chút nên phải đi nhuộm, nhuộm đi nhuộm lại vậy mà đã hơn mười năm.
Hồ nữ sĩ lau nước mắt, "Thẩm Thiển là con gái ông. Một tuần sau khi ông qua lại với người đàn bà kia, tôi đã biết đến chuyện của hai người. Tôi phái thám tử tư theo dõi ông, sau đó ở vào lúc hai người không thể chịu đựng được nhất mà xuất hiện, khiến người đàn bà đó không còn mặt mũi nào mà ở lại, sau đó bà ta sinh cho ông một đứa con gái, tai nạn xe cộ xảy ra với nó cũng là tôi gây ra." Hồ nữ sĩ hàm súc kể lại hết mọi chuyện trước kia, bà cứ tưởng là sẽ bị ông phỉ nhổ hoặc bạt tai, nhưng Vu Thiên Dương lại quá mức bình tĩnh, ông chỉ nói: "Như vậy à..."
Hồ nữ sĩ trừng to đôi mắt đẫm lệ nhìn Vu Thiên Dương. Đột nhiên bà không rõ trong lòng người chồng đã cùng bà cùng chung chăn gối bao nhiêu năm nay đang suy nghĩ cái gì. Vu Thiên Dương không nên có phản ứng như vậy, ông nên cho bà một bạt tai, sau đó bỏ lại tất cả mà đi nhận Thẩm Thiển, trở về bên người đàn bà kia, không phải là nên như thế sao?
Vu Thiên Dương chẳng những không làm gì, mà còn đem tờ đơn ly hôn trả lại cho bà, ông nói: "Chờ chuyện của Nam Nam qua đi đã rồi nói sau."
Hồ nữ sĩ khẽ cắn môi, đột nhiên nước mắt rơi như mưa. Bà tiếp tục đưa đơn ra, nhất quyết muốn giải quyết cho xong. Mới có một đêm mà Vu Thiên Dương nhìn đã già nua đi rất nhiều. Bệnh nặng mới khỏi nên trông ông yếu ớt như một tờ giấy mỏng manh lúc nào cũng có thể bị thổi bay hoặc rách nát. Ông im lặng hồi lâu, cuối cùng cầm bút...
Trước lúc Thẩm Thiển xuất ngoại mới biết chuyện trong nhà Vu Thiên Dương. Nam Nam bởi vì tai nạn xe cộ, tuy rằng thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại phải cắt bỏ chân. Có điều Nam Nam nhìn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ gì là sống không bằng chết, Hồ nữ sĩ thì ngược lại, ngày nào bà cũng khóc, chạy khắp nơi tìm bác sĩ. Ông cụ Tần quan hệ với nhà Vu Thiên Dương không tồi nên chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, bèn giúp bọn họ tìm một bác sĩ điều trị tốt nhất thế giới, hiện tại đang trong giai đoạn lên phác đồ điều trị.
Điều càng khiến người ta bất ngờ là... Vu Thiên Dương xin ra khỏi đảng, từ quan. Bình thường quy định đối với đảng viên muốn ra khỏi đảng rất nghiêm, tuy có thể tự do rút lui, nhưng phải có lý do chính đáng. Lý do của Vu Thiên Dương chính là —— không phù hợp với tiêu chuẩn của một đảng viên.
Hiện giờ, tuy Vu Thiên Dương sống một thân một mình nhưng lại có vẻ thoải mái hơn, không cần phải lo lắng sợ hãi. Thẩm mẹ sau khi biết chuyện chỉ cười, vẫn tiếp tục ở cái trấn cổ ấy bán sữa bột trẻ em mà sống qua ngày. Thẩm Thiển trước khi đi cũng đến gặp Thẩm mẹ, Thẩm mẹ liền ôm một thùng sữa em bé đưa cho Thẩm Thiển, bà nói rất dịu dàng: "Thiển Thiển, thật ra con may mắn hơn rất nhiều người khác đấy."
Thẩm Thiển tất nhiên là hiểu ý của mẹ. Cô quả thật là rất may mắn, lúc cô còn ngây ngô, vô cùng trong sáng đã yêu một người, may mắn người ấy lại là người xứng đáng để cô lấy làm chồng. Những điều anh dành cho cô còn lớn hơn rất nhiều những điều cô đáng có được, cô thật là may mắn biết bao, vào độ tuổi đẹp đẽ ấy đã gặp được anh, từ đó về sau không xa không rời.
Cô ôm một thùng đầy sữa em bé đi ra. Vưu Nhiên đang dựa vào xe, mỉm cười trông sang. Thẩm Thiển mỉm cười, đi qua, vui tươi hớn hở ôm thùng sữa trong lòng, "Mẹ cho đấy."
Vưu Nhiên yêu thương xoa đầu cô, "Sau này lại có thể tiết kiệt chút tiền sữa rồi?"
"Hì hì, cũng đúng ha." Thẩm Thiển nhoẻn cười, nụ cười như mùa thu tỏa nắng.
Trong lòng cô tự thấy thật may mắn, người đàn ông tốt như vậy, mà lại để cô gặp được, thật là quá tốt.
Nhoáng một cái mà đã đến ngày xuất ngoại, tại sân bay, có một đôi tình nhân vô cùng nổi bật, chàng trai khí chất xuất chúng, cô gái dáng người cao gầy động lòng người. Bên cạnh đôi tình nhân lại là những người rất nổi tiếng. Đại gia số 1 của thành phố Tần Chính, Vưu tư lệnh của đoàn không quân quân khu A, còn có cả nhân vật đang thường xuyên xuất hiện trên tiêu đề các báo một tuần qua, Vu Thiên Dương.
Là Thẩm Thiển đưa Vu Thiên Dương đến gặp Thẩm mẹ, lúc hai người gặp mặt, không ai thấy lúng túng, chỉ là một người cười, một người nói, "Em có khỏe không?"
Lúc đó Thẩm Thiển thực sự không hiểu, hai người yêu nhau từng có muôn vàn khúc mắc, vậy mà gặp lại sau nhiều năm lại chỉ như thế này thôi sao. Vẫn là anh yêu của cô đã nhắc nhở cô, "Im lặng là vàng, mở miệng là bạch kim."
Hèn gì... Vàng gần đây vừa tăng giá.
Thẩm Thiển cùng Vu Thiên Dương tuy không nhận nhau, nhưng trong lòng đôi bên đều biết rõ. Thẩm mẹ cũng không bởi vì gặp lại Vu Thiên Dương mà thay đổi, bà vẫn như trước, ban ngày ngồi ở trong tiệm, đến giữa trưa thì đóng cửa về nhà ngủ, đến chiều lại tiếp tục mở tiệm.
Vu Thiên Dương thỉnh thoảng sẽ đi qua ngồi một lát, sau đó lại lái xe về. Chuyện gì cũng đều nhàn nhạt như vậy, nhạt đến mức còn trong hơn cả nước. Lúc Vưu tư lệnh biết Vu Thiên Dương là ba của Thẩm Thiển, tuy mới đầu cũng rất giật mình, nhưng không lâu sau, ông chỉ im lặng cười, nói: "Đàn ông mà, cũng không có gì lạ."
Ông cụ Tần giận dữ trừng ông, đập cây batoong xuống đất quát, "Đừng có lôi con trai anh vào trong đám đàn ông thối các anh."
Vưu tư lệnh lại như trước mỉm cười, "Dạ vâng, có một số đàn ông thì khác."
Vưu Nhiên khi đó đang uống nước trái cây. Bất luận nói thế nào... thì nghe vẫn thấy là lạ.
Ở trong sân bay, Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển, nói với ông cụ Tần: "Ông ngoại, con sẽ đưa Thiển Thiển bình an trở về."
"Còn chắt ngoại của ta thì sao?" Ông cụ Tần nhíu mày, giả bộ tức giận.
Vưu Nhiên sửng sốt, phì cười, "Cũng mang về luôn." Thẩm Thiển rúc vào lòng Vưu Nhiên, nhịn không được lại vuốt ve cái bụng đã hơi hơi nhô lên. Đứa con này, cô sẽ cố gắng sinh ra.
Vốn đã tính từ bỏ đứa bé, hai người còn đến cả bệnh viện, thiếu chút nữa là đã vào phòng thủ thuật phá thai, may mà vào phút cuối cùng lại nhận được điện thoại của bác sĩ mổ chính trong ca phẩu thuật của Thẩm Thiển, ông nói, trước tiên có thể chờ đứa bé vừa được hơn tám tháng rồi cho tiến hành sinh non. Sinh sớm hai tháng mặc dù có chút ảnh hưởng, nhưng đối với bọn họ, bọn họ có kỹ thuật để giảm thiểu ảnh hưởng này đến tối đa, thậm chí là thành không hề ảnh hưởng. Cứ như vậy, đứa bé vẫn bình an vô sự sống trong bụng Thẩm Thiển, chậm rãi lớn lên.
Mãi đến khi Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên vào cửa an ninh, Vu Thiên Dương vẫn không nói một câu, ông cụ Tần nhịn không được hỏi: "Thiên Dương, Thiển Thiển sắp đi rồi, sao cậu lại chẳng nói năng gì hết vậy."
Vu Thiên Dương cười cười, "Tụi con đã nói rồi ạ."
"Hả? Sao ta không nghe thấy nhỉ?" Ông cụ Tần quay đầu nhìn về phía Vưu tư lệnh, Vưu tư lệnh cũng mờ mịt lắc đầu.
Vu Thiên Dương nói: "Con bé vừa rồi nhìn con cười rất hạnh phúc, đó là con bé muốn nói... Con bé rất hạnh phúc, đừng suy nghĩ gì hết."
Ông cụ Tần sửng sốt, bật cười, khoát tay, chống gậy ba-toong tập tễnh từng bước ra khỏi sân bay. Vưu tư lệnh vỗ vỗ vai Vu Thiên Dương, ngượng ngùng cười: "Lão Vu, hôm nay chúng ta chơi cờ đi, không chơi cờ vây, mà cờ bay."
Vu Thiên Dương trố mắt, cuối cùng lại nhịn không được cười, "Hôm nay nhân phẩm khẳng định không tồi, có thể bắn được sáu quân."
"Xì, thử rồi mới biết."
Một năm sau...
Trong một khu chợ nào đó. Lý Mỹ Lệ trong tay xách theo một đống túi to túi nhỏ không nói, Cao Trường Phong còn thảm hại hơn, tay ôm con, trên người thì móc đầy túi, trên cổ còn đeo tòng teng một cái túi bự chảng, mặt anh cũng bị chèn cho đến đỏ phừng phừng.
Cao Trường Phong nghẹn khuất nói: "Bà xã, chúng ta mua nhiều đồ ăn như vậy làm sao mà ăn cho hết?"
"Nói nhảm, sao lại ăn không hết..." Lý Mỹ Lệ lườm, "Nhìn đám chó kia đi, ngoại trừ em, con Thiển Thiển này cũng có thể sinh, mới một năm mà đã sinh được mười hai đứa."
Cao Trường Phong run rẩy cả người, nhắc tới Thiển Thiển, nhất định sẽ nhắc tới… Lý Mỹ Lệ ghét nhất.
"Mẹ nó, Lông Xù chết tiệt kia, không có việc gì phát tình thì cứ phát tình đi, nhưng lúc phát tình cũng nên mang áo mưa chứ, mấy con chó khác một năm hai lứa, Thiển Thiển chết tiệt này lại là một năm ba lứa? Ông xã, anh đi tới tiệm thuốc một chuyến đi."
"Làm gì?"
"Mua mấy hộp áo mưa lại đây, em chịu không nổi rồi." Lý Mỹ Lệ lại kích động, giọng cũng hơi lớn, nên vừa mở miệng mọi người chung quanh đều nghe thấy, nghe thấy cũng chẳng sao, vấn đề là lời này... khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ nhiều.
Mắt thấy những người chung quanh vẻ mặt đều kỳ quái, thậm chí là còn nghĩ phức tạp nhìn một nhà ba người này.
Lý Mỹ Lệ đỏ mặt, xấu hổ không thôi. Nhưng cô còn không chưa xấu hổ xong, liền nghe thấy có một đôi nói chuyện còn 囧 hơn cả bọn họ.
"Ông xã, anh đi chậm một chút." Cô gái nào đó đang không ngừng thở dốc.
"Ai bảo em sáng sớm đã quay qua quay lại (ma ma chít chít), bây giờ thì muộn rồi đấy." Anh chàng kia hình như cũng thở hổn hển đứt cả hơi.
Cô gái nào đó mơ hồ, sửng sốt một lúc, mới xấu hổ nói: "Ai sáng sớm sờ JJ của anh, rõ ràng là anh sờ meo meo của em mà."
Chỉ một câu như vậy liền hấp dẫn đám người xem vốn đang chú ý Lý Mỹ Lệ, quay phắt qua vây xem đôi tình nhân kia.
Vưu Nhiên thấy một đám người liếc về phía bọn họ, gương mặt vốn đỏ lại càng đỏ hơn, vệt đỏ còn kéo thẳng đến mang tai, anh kéo Thẩm Thiển, "Anh vừa rồi không phải nói sờ sờ kê kê, là quay qua quay lại."
"..." Thẩm Thiển sững sờ bất động, thiếu chút nữa là ngã xuống đất không dậy nổi.
Trong chiếc xe đẩy phía trước cô, có một em bé đang cười khanh khách...
【HOÀN CHÍNH VĂN】
Nhưng bà vẫn không có cách nào tha thứ hoặc là đi cầu xin người đàn bà kia tha thứ. Trong câu chuyện xưa kinh khủng kia, thật ra cả ba người đều có lỗi, nếu Vu Thiên Dương không tham lam, bà cũng sẽ không bị biến thành người phụ nữ độc ác, người đàn bà kia cũng sẽ không trở thành cái gai trong mắt bà.
Cảm thấy mọi chuyện cần phải được giải quyết, Hồ nữ sĩ mang theo đơn ly hôn tìm Vu Thiên Dương nói chuyện. Ngày đó bà ăn mặc rất chỉnh chu, hoàn toàn không giống với ngày thường, áo khoác hàng hiệu màu nho phối với áo dài màu đen, tai đeo khuyên mã não.
Bà hẹn Vu Thiên Dương ở trong thư phòng nhà bọn họ. Hiển nhiên, tư thái này đã khiến Vu Thiên Dương giật mình. Hồ nữ sĩ nói: "Chúng ta ly hôn đi."
Vu Thiên Dương nhíu chặt mày, "Lý do."
"Cả ông và tôi đều hiểu mà, tôi đã bị báo ứng ... Con gái tôi giờ rốt cuộc không đứng dậy được! Phải cắt đi một cái chân đấy." Hồ nữ sĩ rõ ràng có hơi kích động, nhưng bà vẫn cực lực khống chế bản thân, "Tôi không muốn đứa con gái thứ hai cũng bị báo ứng, tôi thà là mọi chuyện cứ đổ hết cho tôi đây."
"Gặp báo ứng cũng có cả tôi nữa cơ mà? Nam Nam cũng là con gái tôi." Vu Thiên Dương mỉm cười, nhưng lại càng thêm phần tang thương. Có lẽ những năm gần đây Vu Thiên Dương cũng thật sự sống không tốt. Chưa đến năm mươi tuổi đời mà mái đầu đã bạc hơn phân nữa, lúc bốn mươi tuổi tóc ông đã bắt đầu bạc, mỗi ngày qua đi lại nhiều thêm một chút nên phải đi nhuộm, nhuộm đi nhuộm lại vậy mà đã hơn mười năm.
Hồ nữ sĩ lau nước mắt, "Thẩm Thiển là con gái ông. Một tuần sau khi ông qua lại với người đàn bà kia, tôi đã biết đến chuyện của hai người. Tôi phái thám tử tư theo dõi ông, sau đó ở vào lúc hai người không thể chịu đựng được nhất mà xuất hiện, khiến người đàn bà đó không còn mặt mũi nào mà ở lại, sau đó bà ta sinh cho ông một đứa con gái, tai nạn xe cộ xảy ra với nó cũng là tôi gây ra." Hồ nữ sĩ hàm súc kể lại hết mọi chuyện trước kia, bà cứ tưởng là sẽ bị ông phỉ nhổ hoặc bạt tai, nhưng Vu Thiên Dương lại quá mức bình tĩnh, ông chỉ nói: "Như vậy à..."
Hồ nữ sĩ trừng to đôi mắt đẫm lệ nhìn Vu Thiên Dương. Đột nhiên bà không rõ trong lòng người chồng đã cùng bà cùng chung chăn gối bao nhiêu năm nay đang suy nghĩ cái gì. Vu Thiên Dương không nên có phản ứng như vậy, ông nên cho bà một bạt tai, sau đó bỏ lại tất cả mà đi nhận Thẩm Thiển, trở về bên người đàn bà kia, không phải là nên như thế sao?
Vu Thiên Dương chẳng những không làm gì, mà còn đem tờ đơn ly hôn trả lại cho bà, ông nói: "Chờ chuyện của Nam Nam qua đi đã rồi nói sau."
Hồ nữ sĩ khẽ cắn môi, đột nhiên nước mắt rơi như mưa. Bà tiếp tục đưa đơn ra, nhất quyết muốn giải quyết cho xong. Mới có một đêm mà Vu Thiên Dương nhìn đã già nua đi rất nhiều. Bệnh nặng mới khỏi nên trông ông yếu ớt như một tờ giấy mỏng manh lúc nào cũng có thể bị thổi bay hoặc rách nát. Ông im lặng hồi lâu, cuối cùng cầm bút...
Trước lúc Thẩm Thiển xuất ngoại mới biết chuyện trong nhà Vu Thiên Dương. Nam Nam bởi vì tai nạn xe cộ, tuy rằng thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại phải cắt bỏ chân. Có điều Nam Nam nhìn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ gì là sống không bằng chết, Hồ nữ sĩ thì ngược lại, ngày nào bà cũng khóc, chạy khắp nơi tìm bác sĩ. Ông cụ Tần quan hệ với nhà Vu Thiên Dương không tồi nên chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, bèn giúp bọn họ tìm một bác sĩ điều trị tốt nhất thế giới, hiện tại đang trong giai đoạn lên phác đồ điều trị.
Điều càng khiến người ta bất ngờ là... Vu Thiên Dương xin ra khỏi đảng, từ quan. Bình thường quy định đối với đảng viên muốn ra khỏi đảng rất nghiêm, tuy có thể tự do rút lui, nhưng phải có lý do chính đáng. Lý do của Vu Thiên Dương chính là —— không phù hợp với tiêu chuẩn của một đảng viên.
Hiện giờ, tuy Vu Thiên Dương sống một thân một mình nhưng lại có vẻ thoải mái hơn, không cần phải lo lắng sợ hãi. Thẩm mẹ sau khi biết chuyện chỉ cười, vẫn tiếp tục ở cái trấn cổ ấy bán sữa bột trẻ em mà sống qua ngày. Thẩm Thiển trước khi đi cũng đến gặp Thẩm mẹ, Thẩm mẹ liền ôm một thùng sữa em bé đưa cho Thẩm Thiển, bà nói rất dịu dàng: "Thiển Thiển, thật ra con may mắn hơn rất nhiều người khác đấy."
Thẩm Thiển tất nhiên là hiểu ý của mẹ. Cô quả thật là rất may mắn, lúc cô còn ngây ngô, vô cùng trong sáng đã yêu một người, may mắn người ấy lại là người xứng đáng để cô lấy làm chồng. Những điều anh dành cho cô còn lớn hơn rất nhiều những điều cô đáng có được, cô thật là may mắn biết bao, vào độ tuổi đẹp đẽ ấy đã gặp được anh, từ đó về sau không xa không rời.
Cô ôm một thùng đầy sữa em bé đi ra. Vưu Nhiên đang dựa vào xe, mỉm cười trông sang. Thẩm Thiển mỉm cười, đi qua, vui tươi hớn hở ôm thùng sữa trong lòng, "Mẹ cho đấy."
Vưu Nhiên yêu thương xoa đầu cô, "Sau này lại có thể tiết kiệt chút tiền sữa rồi?"
"Hì hì, cũng đúng ha." Thẩm Thiển nhoẻn cười, nụ cười như mùa thu tỏa nắng.
Trong lòng cô tự thấy thật may mắn, người đàn ông tốt như vậy, mà lại để cô gặp được, thật là quá tốt.
Nhoáng một cái mà đã đến ngày xuất ngoại, tại sân bay, có một đôi tình nhân vô cùng nổi bật, chàng trai khí chất xuất chúng, cô gái dáng người cao gầy động lòng người. Bên cạnh đôi tình nhân lại là những người rất nổi tiếng. Đại gia số 1 của thành phố Tần Chính, Vưu tư lệnh của đoàn không quân quân khu A, còn có cả nhân vật đang thường xuyên xuất hiện trên tiêu đề các báo một tuần qua, Vu Thiên Dương.
Là Thẩm Thiển đưa Vu Thiên Dương đến gặp Thẩm mẹ, lúc hai người gặp mặt, không ai thấy lúng túng, chỉ là một người cười, một người nói, "Em có khỏe không?"
Lúc đó Thẩm Thiển thực sự không hiểu, hai người yêu nhau từng có muôn vàn khúc mắc, vậy mà gặp lại sau nhiều năm lại chỉ như thế này thôi sao. Vẫn là anh yêu của cô đã nhắc nhở cô, "Im lặng là vàng, mở miệng là bạch kim."
Hèn gì... Vàng gần đây vừa tăng giá.
Thẩm Thiển cùng Vu Thiên Dương tuy không nhận nhau, nhưng trong lòng đôi bên đều biết rõ. Thẩm mẹ cũng không bởi vì gặp lại Vu Thiên Dương mà thay đổi, bà vẫn như trước, ban ngày ngồi ở trong tiệm, đến giữa trưa thì đóng cửa về nhà ngủ, đến chiều lại tiếp tục mở tiệm.
Vu Thiên Dương thỉnh thoảng sẽ đi qua ngồi một lát, sau đó lại lái xe về. Chuyện gì cũng đều nhàn nhạt như vậy, nhạt đến mức còn trong hơn cả nước. Lúc Vưu tư lệnh biết Vu Thiên Dương là ba của Thẩm Thiển, tuy mới đầu cũng rất giật mình, nhưng không lâu sau, ông chỉ im lặng cười, nói: "Đàn ông mà, cũng không có gì lạ."
Ông cụ Tần giận dữ trừng ông, đập cây batoong xuống đất quát, "Đừng có lôi con trai anh vào trong đám đàn ông thối các anh."
Vưu tư lệnh lại như trước mỉm cười, "Dạ vâng, có một số đàn ông thì khác."
Vưu Nhiên khi đó đang uống nước trái cây. Bất luận nói thế nào... thì nghe vẫn thấy là lạ.
Ở trong sân bay, Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển, nói với ông cụ Tần: "Ông ngoại, con sẽ đưa Thiển Thiển bình an trở về."
"Còn chắt ngoại của ta thì sao?" Ông cụ Tần nhíu mày, giả bộ tức giận.
Vưu Nhiên sửng sốt, phì cười, "Cũng mang về luôn." Thẩm Thiển rúc vào lòng Vưu Nhiên, nhịn không được lại vuốt ve cái bụng đã hơi hơi nhô lên. Đứa con này, cô sẽ cố gắng sinh ra.
Vốn đã tính từ bỏ đứa bé, hai người còn đến cả bệnh viện, thiếu chút nữa là đã vào phòng thủ thuật phá thai, may mà vào phút cuối cùng lại nhận được điện thoại của bác sĩ mổ chính trong ca phẩu thuật của Thẩm Thiển, ông nói, trước tiên có thể chờ đứa bé vừa được hơn tám tháng rồi cho tiến hành sinh non. Sinh sớm hai tháng mặc dù có chút ảnh hưởng, nhưng đối với bọn họ, bọn họ có kỹ thuật để giảm thiểu ảnh hưởng này đến tối đa, thậm chí là thành không hề ảnh hưởng. Cứ như vậy, đứa bé vẫn bình an vô sự sống trong bụng Thẩm Thiển, chậm rãi lớn lên.
Mãi đến khi Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên vào cửa an ninh, Vu Thiên Dương vẫn không nói một câu, ông cụ Tần nhịn không được hỏi: "Thiên Dương, Thiển Thiển sắp đi rồi, sao cậu lại chẳng nói năng gì hết vậy."
Vu Thiên Dương cười cười, "Tụi con đã nói rồi ạ."
"Hả? Sao ta không nghe thấy nhỉ?" Ông cụ Tần quay đầu nhìn về phía Vưu tư lệnh, Vưu tư lệnh cũng mờ mịt lắc đầu.
Vu Thiên Dương nói: "Con bé vừa rồi nhìn con cười rất hạnh phúc, đó là con bé muốn nói... Con bé rất hạnh phúc, đừng suy nghĩ gì hết."
Ông cụ Tần sửng sốt, bật cười, khoát tay, chống gậy ba-toong tập tễnh từng bước ra khỏi sân bay. Vưu tư lệnh vỗ vỗ vai Vu Thiên Dương, ngượng ngùng cười: "Lão Vu, hôm nay chúng ta chơi cờ đi, không chơi cờ vây, mà cờ bay."
Vu Thiên Dương trố mắt, cuối cùng lại nhịn không được cười, "Hôm nay nhân phẩm khẳng định không tồi, có thể bắn được sáu quân."
"Xì, thử rồi mới biết."
Một năm sau...
Trong một khu chợ nào đó. Lý Mỹ Lệ trong tay xách theo một đống túi to túi nhỏ không nói, Cao Trường Phong còn thảm hại hơn, tay ôm con, trên người thì móc đầy túi, trên cổ còn đeo tòng teng một cái túi bự chảng, mặt anh cũng bị chèn cho đến đỏ phừng phừng.
Cao Trường Phong nghẹn khuất nói: "Bà xã, chúng ta mua nhiều đồ ăn như vậy làm sao mà ăn cho hết?"
"Nói nhảm, sao lại ăn không hết..." Lý Mỹ Lệ lườm, "Nhìn đám chó kia đi, ngoại trừ em, con Thiển Thiển này cũng có thể sinh, mới một năm mà đã sinh được mười hai đứa."
Cao Trường Phong run rẩy cả người, nhắc tới Thiển Thiển, nhất định sẽ nhắc tới… Lý Mỹ Lệ ghét nhất.
"Mẹ nó, Lông Xù chết tiệt kia, không có việc gì phát tình thì cứ phát tình đi, nhưng lúc phát tình cũng nên mang áo mưa chứ, mấy con chó khác một năm hai lứa, Thiển Thiển chết tiệt này lại là một năm ba lứa? Ông xã, anh đi tới tiệm thuốc một chuyến đi."
"Làm gì?"
"Mua mấy hộp áo mưa lại đây, em chịu không nổi rồi." Lý Mỹ Lệ lại kích động, giọng cũng hơi lớn, nên vừa mở miệng mọi người chung quanh đều nghe thấy, nghe thấy cũng chẳng sao, vấn đề là lời này... khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ nhiều.
Mắt thấy những người chung quanh vẻ mặt đều kỳ quái, thậm chí là còn nghĩ phức tạp nhìn một nhà ba người này.
Lý Mỹ Lệ đỏ mặt, xấu hổ không thôi. Nhưng cô còn không chưa xấu hổ xong, liền nghe thấy có một đôi nói chuyện còn 囧 hơn cả bọn họ.
"Ông xã, anh đi chậm một chút." Cô gái nào đó đang không ngừng thở dốc.
"Ai bảo em sáng sớm đã quay qua quay lại (ma ma chít chít), bây giờ thì muộn rồi đấy." Anh chàng kia hình như cũng thở hổn hển đứt cả hơi.
Cô gái nào đó mơ hồ, sửng sốt một lúc, mới xấu hổ nói: "Ai sáng sớm sờ JJ của anh, rõ ràng là anh sờ meo meo của em mà."
Chỉ một câu như vậy liền hấp dẫn đám người xem vốn đang chú ý Lý Mỹ Lệ, quay phắt qua vây xem đôi tình nhân kia.
Vưu Nhiên thấy một đám người liếc về phía bọn họ, gương mặt vốn đỏ lại càng đỏ hơn, vệt đỏ còn kéo thẳng đến mang tai, anh kéo Thẩm Thiển, "Anh vừa rồi không phải nói sờ sờ kê kê, là quay qua quay lại."
"..." Thẩm Thiển sững sờ bất động, thiếu chút nữa là ngã xuống đất không dậy nổi.
Trong chiếc xe đẩy phía trước cô, có một em bé đang cười khanh khách...
【HOÀN CHÍNH VĂN】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook