Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản
-
Chương 17
Thẩm Thiển đến thành phố này ít nhất cũng được hơn hai tháng, hai tháng này theo Thẩm Thiển thấy còn phấn khích hơn cả thời gian 5 năm cô mất trí nhớ, gặp anh chàng mình từng thầm mến 5 năm, Lông Xù làm bạn với cô nhiều năm qua đã lên chức ba, mà cô cũng không thể tưởng tượng được mà đến ở chung với một mỹ nam. Những việc này nếu làm từng chuyện một thì dường như cũng phải tốn một thời gian rất dài vậy mà cô chỉ tốn có hai tháng.
Mỗi tuần Thẩm Thiển đều gọi điện về hỏi thăm mẹ, Thẩm mẹ lúc nào cũng thản nhiên trả lời, không chút phản ứng lớn. Đây chính là sự xa cách giữa hai mẹ con cô, ngay cả Thẩm Thiển cũng không biết chuyện này rốt cuộc là vì sao? Là không thích cô hiện tại? Hay là thích cô của trước kia?
Hôm nay tan việc sớm, Lý Mỹ Lệ đột nhiên nổi hứng muốn mua một ít trang sức, thực hiện “ba cùng” là cùng ăn, cùng chơi, cùng tán gẫu với Thẩm Thiển nên cô cũng phải đi. Hai người đối với thành phố này cũng không quen thuộc lắm, bình thường đi dạo phố đều là đến khu thương mại, hai người dường như tương đối ăn ý, cứ đi là tự nhiên sẽ đến cửa hàng bách hóa tổng hợp. Tuy rằng Thẩm Thiển luôn miệng than đói muốn đi ăn trước, nhưng lại không lay chuyển được Lý Mỹ Lệ đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai chuyên kinh doanh trang sức, Lý Mỹ Lệ dạo quanh một vòng, tíu tít ngắm nhìn trang sức rực rỡ muôn màu. Lý Mỹ Lệ thấy một quầy chuyên bán dây chuyền bạch kim rất hợp ý bèn dừng lại, huých tay Thẩm Thiển, "Sợi dây chuyền kia thế nào?"
Thẩm Thiển liếc mắt ngắm một cái, thật thà nói: "Cũng được, bình thường."
Khóe miệng Lý Mỹ Lệ lại co rút, quen biết Thẩm Thiển nhiều năm, mỗi lần đi mua sắm hỏi ý kiến Thẩm Thiển thì câu trả lời vĩnh viễn là "Cũng được, bình thường." Hỏi cũng như không hỏi. Lý Mỹ Lệ quyết định làm theo ý của mình. Cô gọi người bán hàng lấy hàng ra, người bán hàng nở nụ cười tươi thật chuyên nghiệp, "Thật ngại quá, cái này là có người đặc biệt đặt làm theo yêu cầu, chị có thể xem những kiểu khác ạ."
Ban đầu Lý Mỹ Lệ ngẩn người, vẻ mặt nhất thời không dấu được chút thất vọng, tâm trạng vốn dĩ đang bình thường cũng thay đổi, không còn chút hứng thú. Cô tùy ý xem khu vực bông tai, sau đó thuận miệng hỏi Thẩm Thiển ở bên cạnh còn đang chán hơn cả cô, "Cậu có muốn mua bông tai không?"
"Cậu cũng biết mình không thích mang trang sức mà."
"Vậy bấm nhiều lỗ thế kia để làm gì? Tai trái của cậu có đến bảy cái lỗ tai!"
Thẩm Thiển không khỏi sờ lên bảy cái lỗ trên tai trái, thật ra cô cũng rất buồn bực, trước kia rốt cuộc là cô làm sao? Một tai có cần thiết phải bấm đến bảy lỗ? Hành động này cỡ nào điên cuồng chứ?
Người bán hàng lại nói thêm một câu: "Nói vậy người trong lòng của chị sinh ngày bảy tháng bảy."
Lý Mỹ Lệ nhíu mày nghi hoặc chăm chú nhìn người bán hàng, Thẩm Thiển cũng khó hiểu nhìn cô ta, người bán hàng tiếp tục nở nụ cười chuyên nghiệp, "Thật ra cũng chỉ là một kiểu mê tín thôi, khi đó nữ sinh rất mê mấy chuyện chòm sao số mệnh gì đó. Hình như là bảy năm trước, em nhớ năm ấy là năm nhuận, nếu con trai tuổi Dần mà sinh vào ngày bảy tháng bảy thì năm ấy sẽ có tai ương giáng xuống, chỉ có người bên cạnh vì cậu ấy mà bấm bảy lỗ tai ở tai trái mới giải được tai ương. Vốn việc này cũng không ai tin, nhưng hình như năm ấy có một ngôi sao thần tượng rất nổi tiếng trong lúc quay phim, ngoài ý muốn mà qua đời, vừa vặn ngôi sao đó tuổi Dần lại sinh vào ngày bảy tháng bảy. Khi đó em cũng rất thích ngôi sao đó, cho nên mới nhớ rõ như vậy."
"Ly kỳ quá nhỉ?" Lý Mỹ Lệ hiển nhiên là không tin, Thẩm Thiển cũng không tin, với tính cách của cô mà sẽ yêu sớm sao? Sẽ vì một câu chuyện mê tín ly kỳ như vậy mà đi bấm bảy cái lỗ tai? Nên biết trên lỗ tai có rất nhiều huyệt vị, bấm nhiều lỗ như vậy sẽ có hại sức khỏe?
"Kỳ thật đây cũng là nói chơi mà thôi, quả thật khả năng không lớn." Sau đó người bán hàng lại vô cùng chuyên nghiệp mà giới thiệu bông tai cho Thẩm Thiển, "Em thấy mấy đôi bông tai hình dấu phẩy này rất đặc sắc, đeo vào lại thêm phần hào phóng lại có vẻ trẻ trung."
Thẩm Thiển liếc mắt một cái, vẫn thấy không hứng thú mấy. Đúng lúc này, người bán hàng dường như dồn mọi sự chú ý nhìn về phía sau hai người bọn họ, rất lễ phép nói: "Chào tổng giám đốc. Dây chuyền của anh đã làm xong rồi ạ."
"Tiểu Tranh, em nhìn xem có thích không?" Phía sau truyền đến một giọng nói tương đối chững chạc, mà giọng nói này, hai người bọn họ đều quen thuộc, Lý Mỹ Lệ lập tức xoay người, liền nhìn thấy Tần Hạo tây trang giày da và vị hôn thê Vu Tranh ở bên cạnh.
Tần Hạo cũng sửng sốt, lập tức cười khẽ mà nói, "Khéo vậy."
Lý Mỹ Lệ thực giả dối cười thật tươi, huých tay Thẩm Thiển ở bên cạnh đang ngẩn người, Thẩm Thiển trả lời: "Khéo thật."
Cảm giác hôm nay nhìn Vu Tranh đứng ở bên cạnh Tần Hạo thực sự rất khác cảm giác khi lần đầu tiên gặp mặt, cô ta không cao như Thẩm Thiển, thuộc loại chim nhỏ nép vào người, lần trước tóc quăn hôm nay lại bới lên nhìn có chút cảm giác phụ nữ đã có chồng. Cô ta giật mình, nghiêng đầu nhìn Tần Hạo hỏi, "Anh quen với cô Thẩm sao?"
"Uhm? Em cũng quen Thiển Thiển?" Hiển nhiên Tần Hạo cũng có chút giật mình.
Hai người nhìn nhau vài lần, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì, Vu Tranh lại có vẻ bất an, cô ta lấy tay vén sợi tóc xõa trên trán, mất tự nhiên nói, "Hắc cẩu cảnh trưởng bị tiêu chảy, cho nên..."
Cô ta không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt lại ngước lên, nhìn về phía Tần Hạo, giống như rất sợ bị "Bắt gian tại giường". Tần Hạo cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cho qua.
"Thiển Thiển là ân nhân cứu mạng của anh, hơn nữa còn rất chiếu cố anh." Cái này là Tần Hạo giải thích với Vu Tranh. Nhưng Lý Mỹ Lệ nghe Tần Hạo nói ra loại quan hệ này lại cười nhạt, loại quan hệ đáng ra nên xem nhẹ rồi ném đi này lại làm cho Thẩm Thiển xấu hổ vô cùng. Lý Mỹ Lệ cứ nghĩ Thẩm Thiển sẽ có chút vẻ bi thương, quay mặt qua nhìn lại chỉ thấy Thẩm Thiển ôm bụng, cúi đầu, nhìn không ra vẻ mặt cô thế nào, nhưng hình như có loáng thoáng nghe thấy tiếng òng ọc. Không phải là thương tâm quá độ mà khóc nức nở rồi đấy chứ?
Lý Mỹ Lệ sợ Thẩm Thiển thương tâm quá độ, thét to, "Hai người cứ làm việc của hai người, chúng tôi còn có việc đi trước." Dứt lời, liền kéo Thẩm Thiển bỏ đi nhanh như chớp.
Tần Hạo bỗng nhiên quay đầu, "Thiển Thiển, nhớ chuyến du lịch bằng du thuyền nhé."
Lý Mỹ Lệ đại diện "Uhm" một tiếng, túm Thẩm Thiển đi xuống. Ngơ ngác bị kéo đi Thẩm Thiển thực vô tội hỏi một câu, "Cậu không mua trang sức à?"
"Mua cái đầu cậu á, mình còn không hiểu cậu, cậu mà buồn là liền đau bụng, bộ dáng vừa rồi, mình sợ là cậu không khống chế được mà òa khóc thì mình biết giấu mặt vào đâu." Lý Mỹ Lệ nhìn gương mặt trắng bệch của Thẩm Thiển, nhét Thẩm Thiển vào trong xe của cô, tự mình ngồi lên ghế lái, lái đi.
Thẩm Thiển ngồi ở ghế phụ, nói: "Thật ra mình đau bụng là vì quá đói, cậu không nghe thấy bụng của mình kêu òng ọc sao?"
"Gì? Lúc nãy là tiếng bụng cậu kêu á? Mình cứ nghĩ..." Lý Mỹ Lệ hoàn toàn bái phục, hướng lên trời trở mình xem thường, "Cái cô này, quả nhiên là vô tâm vô phế, như vậy cũng tốt, cầm được bỏ được, hay là cậu không thích Tần Hạo?"
"Thích chứ."
Lý Mỹ Lệ nghiêng đầu nhìn vào mắt Thẩm Thiển, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, "Vậy người ta đính hôn, cậu không buồn sao?"
"Uhm, không đến mức đó, không cần thiết phải buồn, có buồn thì cũng không phải là của mình." Giọng Thẩm Thiển bình tĩnh như thế, nhưng Lý Mỹ Lệ lại nghe thành cô đang đa sầu đa cảm, Lý Mỹ Lệ đành phải lắc đầu, dở khóc dở cười, "Như vậy cũng đúng."
Lý Mỹ Lệ vốn tính đưa Thẩm Thiển về nhà, không ngờ đi được nửa đường, nhà cô gọi điện bảo cô vào bệnh viện, người nhà cô hình như là bị ngộ độc thức ăn, đang lăn lộn trong bệnh viện. Lý Mỹ Lệ vừa bất đắc dĩ, vừa buồn bực, bởi vì tiếng loa điện thoại quá to, Thẩm Thiển cũng nghe thấy liền "tốt bụng" một phen, "Cậu đi đi, cho mình xuống gần chợ là được."
Lý Mỹ Lệ vô cùng áy náy gật gật đầu. Thẩm Thiển xuống xe, việc đầu tiên muốn làm chính là nghĩ xem hôm nay ăn gì, hơn nữa hôm nay cô đặc biệt muốn ăn món mì Hoàng Ngư ở bên góc cửa Tây của chợ. Hiện tại Thẩm Thiển đang ở phía Đông chợ, muốn sang phía Tây chợ phải đi xuyên qua con ngõ nhỏ bên cạnh. Thẩm Thiển cũng không nghĩ đến chuyện một cô gái trẻ buổi tối lui tới nơi thưa thớt vắng người sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô sốt ruột đi về hướng con ngõ nhỏ, muốn nhanh chóng giải quyết cái bụng đói, vừa mới đi sâu vào con ngõ nhỏ liền gặp ba người đàn ông ngồi chồm hỗm canh giữ ở đó, một người tựa vào dưới đèn đường há mồm hút thuốc, hai người còn lại ngồi dưới đất, nhìn Thẩm Thiển. Bởi vì ba người này nhìn có vẻ bình thường, ngồi ở đây cũng không có gì, trong tay cũng không có vật gì nguy hiểm, tuy rằng trong lòng Thẩm Thiển cũng hơi lo lắng nhưng vẫn tiếp tục đi vài bước về phía trước.
Mới vừa đi được vài bước, ba người kia lập tức lấy vận tốc ánh sáng bao vây Thẩm Thiển không cho cô chạy trốn. Gã đàn ông tay cầm thuốc lá, cái mồm to rít một hơi, sau đó chu cái mồm thối hoắc phả khói vào mặt Thẩm Thiển, xấu xa nói, "Cô bé vội vàng đi đâu thế?"
Thẩm Thiển lập tức ôm chặt ba lô, sợ bọn họ cướp tiền của cô, cô dừng một chút, khúm núm nói: "Tôi đến số 29 vay tiền."
"Vay tiền làm gì?" Gã đàn ông trước mặt nhìn Thẩm Thiển, ánh mắt mê đắm lướt đến chỗ kiêu ngạo kia của Thẩm Thiển. Thẩm Thiển run rẩy cả người, hóa ra những người này không phải giật tiền mà là cướp sắc? Thẩm Thiển sợ tới mức cả người run lên, khóc nức nở nói: "Mới từ bệnh viện về, kiểm tra ra được là bị bệnh lây qua đường sinh dục, trên người không có tiền, lo chữa bệnh nên mới đến số 29 ở gần bệnh viện."
Gã đàn ông trước mặt xanh cả mặt, trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên rít gào, "Con mẹ mày còn đứng ì ra đây làm gì, nhanh cút cho tao." Nói xong, ba gã đàn ông giống như trốn ôn dịch mà tránh Thẩm Thiển, bỏ chạy còn nhanh hơn hơn cả Thẩm Thiển. Thẩm Thiển điều hòa lại hơi thở, bụng lại không phối hợp mà kêu ầm lên, lúc này mới nhớ đến mì Hoàng Ngư của cô!
Thẩm Thiển ra khỏi tiệm mì Hoàng Ngư, trong tay còn cầm về một gói, cô là người hiền lành, mình ăn no cũng vẫn nhớ xem người khác đã ăn gì chưa? Anh chàng mỹ nam ở nhà rất có thể là vẫn chưa ăn tối.
Thẩm Thiển vui vẻ đi vào tiểu khu Giang Hạ, cách nhà khoảng mười mét thì đứng phắt lại không dám nhúc nhích. Ở ngoài biệt thự của Vưu Nhiên có đậu một chiếc xe, xe biển trắng, là xe quân đội! Phản xạ ánh đèn đường, chiếc xe màu đen kia cứ sáng bóng chói lòa, Thẩm Thiển không biết vì sao trong lòng lại sợ hãi nói không nên lời.
Chỉ chốc lát sau, từ bên trong biệt thự có tốp năm tốp ba người đi ra, Thẩm Thiển lập tức tránh vào bên rào chắn, dựa vào bụi cây che chắn cho mình. Là bốn người đàn ông, Thẩm Thiển biết người đi đầu tiên, là Vưu tư lệnh, cô đã từng nhìn thấy trên tivi. Phía sau ông có một người đàn ông to lớn đi theo, chắc là vệ sĩ gì đó, còn có một người đàn ông nhìn không khác Vưu tư lệnh là mấy, dáng người đó cao gầy, có vẻ là phần tử trí thức. Bên cạnh là lão Trương đang khom lưng.
"Lão Trương, chú khuyên thiếu gia nhiều hơn đi, tôi cũng chỉ có một thằng con này."
"Nhưng mà thưa tư lệnh, tôi cảm thấy so với trước kia thiếu gia thật sự đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là chân thực hơn so với trước kia."
"Ý của chú nói đây là công của cô gái kia?" Vưu tư lệnh liếc mắt một cái, rõ ràng là không vui.
Lão Trương vội vàng biện bạch, "Không dám nói công lao, nhưng dù sao ít ra cũng có quan hệ nhất định."
"Vậy ngày mai chú đưa tư liệu về cô gái đó cho tôi." Mấy người chạy tới bên cạnh xe, lão Trương vừa mở một bên cửa cho Vưu tư lệnh, vừa nói, "Vâng." Người đàn ông cao gầy bên cạnh xen mồm vào, "Tư lệnh lần này cũng đừng quản Tiểu Nhiên nữa, bài học lần trước còn chưa đủ sao?"
Vưu tư lệnh lớn tiếng quát lớn, "Cậu đang trách tôi lúc trước làm không đúng?"
"Quả thật không đúng." Người đàn ông cao gầy mặt không đổi sắc nói, nhìn như không sợ chọc giận Vưu tư lệnh. Vưu tư lệnh nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng như thể tức mà không trút ra được, hung hăng xua tay, "Được, lần này tôi có thể mặc kệ, cậu phải đảm bảo với tôi đấy."
Người đàn ông cao gầy tay chỉ vào trong xe, ý bảo Vưu tư lệnh lên rồi nói sau. Sắc mặt Vưu tư lệnh không vui vẻ chui vào, ngay sau đó mọi người đều lên xe, xe chạy đi. Đến khi không thấy được đằng sau xe nữa, Thẩm Thiển mới đi ra, ngọn đèn đường chiếu vào mặt Thẩm Thiển, nhìn không ra vẻ mặt gì. Cô chuyển ánh mắt hướng về phía biệt thự của Vưu Nhiên, bỗng nhiên thấy lòng nặng trĩu. Gia đình như vậy, nhất định không thể tự do.
Thẩm Thiển về nhà, vừa mở cửa đã thấy Vưu Nhiên đứng ở bên kia cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài. Có lẽ là nghe thấy động tĩnh nên quay đầu lại nhìn, thấy đúng là Thẩm Thiển, vẻ mặt vốn ngưng trọng của anh trong nháy mắt tan biến, anh tươi cười, không nhẹ không nặng nói: "Rốt cuộc cô cũng về. Nhớ cô quá."
"Hở..."
Chỉ thấy Vưu Nhiên đi về phía cô, ánh mắt dịu dàng, bước đi vững chãi, nhưng mà hấp dẫn nhất chính là ánh mắt biết nói kia, ánh mắt lấp lánh không cách nào che giấu được.
Mỗi tuần Thẩm Thiển đều gọi điện về hỏi thăm mẹ, Thẩm mẹ lúc nào cũng thản nhiên trả lời, không chút phản ứng lớn. Đây chính là sự xa cách giữa hai mẹ con cô, ngay cả Thẩm Thiển cũng không biết chuyện này rốt cuộc là vì sao? Là không thích cô hiện tại? Hay là thích cô của trước kia?
Hôm nay tan việc sớm, Lý Mỹ Lệ đột nhiên nổi hứng muốn mua một ít trang sức, thực hiện “ba cùng” là cùng ăn, cùng chơi, cùng tán gẫu với Thẩm Thiển nên cô cũng phải đi. Hai người đối với thành phố này cũng không quen thuộc lắm, bình thường đi dạo phố đều là đến khu thương mại, hai người dường như tương đối ăn ý, cứ đi là tự nhiên sẽ đến cửa hàng bách hóa tổng hợp. Tuy rằng Thẩm Thiển luôn miệng than đói muốn đi ăn trước, nhưng lại không lay chuyển được Lý Mỹ Lệ đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai chuyên kinh doanh trang sức, Lý Mỹ Lệ dạo quanh một vòng, tíu tít ngắm nhìn trang sức rực rỡ muôn màu. Lý Mỹ Lệ thấy một quầy chuyên bán dây chuyền bạch kim rất hợp ý bèn dừng lại, huých tay Thẩm Thiển, "Sợi dây chuyền kia thế nào?"
Thẩm Thiển liếc mắt ngắm một cái, thật thà nói: "Cũng được, bình thường."
Khóe miệng Lý Mỹ Lệ lại co rút, quen biết Thẩm Thiển nhiều năm, mỗi lần đi mua sắm hỏi ý kiến Thẩm Thiển thì câu trả lời vĩnh viễn là "Cũng được, bình thường." Hỏi cũng như không hỏi. Lý Mỹ Lệ quyết định làm theo ý của mình. Cô gọi người bán hàng lấy hàng ra, người bán hàng nở nụ cười tươi thật chuyên nghiệp, "Thật ngại quá, cái này là có người đặc biệt đặt làm theo yêu cầu, chị có thể xem những kiểu khác ạ."
Ban đầu Lý Mỹ Lệ ngẩn người, vẻ mặt nhất thời không dấu được chút thất vọng, tâm trạng vốn dĩ đang bình thường cũng thay đổi, không còn chút hứng thú. Cô tùy ý xem khu vực bông tai, sau đó thuận miệng hỏi Thẩm Thiển ở bên cạnh còn đang chán hơn cả cô, "Cậu có muốn mua bông tai không?"
"Cậu cũng biết mình không thích mang trang sức mà."
"Vậy bấm nhiều lỗ thế kia để làm gì? Tai trái của cậu có đến bảy cái lỗ tai!"
Thẩm Thiển không khỏi sờ lên bảy cái lỗ trên tai trái, thật ra cô cũng rất buồn bực, trước kia rốt cuộc là cô làm sao? Một tai có cần thiết phải bấm đến bảy lỗ? Hành động này cỡ nào điên cuồng chứ?
Người bán hàng lại nói thêm một câu: "Nói vậy người trong lòng của chị sinh ngày bảy tháng bảy."
Lý Mỹ Lệ nhíu mày nghi hoặc chăm chú nhìn người bán hàng, Thẩm Thiển cũng khó hiểu nhìn cô ta, người bán hàng tiếp tục nở nụ cười chuyên nghiệp, "Thật ra cũng chỉ là một kiểu mê tín thôi, khi đó nữ sinh rất mê mấy chuyện chòm sao số mệnh gì đó. Hình như là bảy năm trước, em nhớ năm ấy là năm nhuận, nếu con trai tuổi Dần mà sinh vào ngày bảy tháng bảy thì năm ấy sẽ có tai ương giáng xuống, chỉ có người bên cạnh vì cậu ấy mà bấm bảy lỗ tai ở tai trái mới giải được tai ương. Vốn việc này cũng không ai tin, nhưng hình như năm ấy có một ngôi sao thần tượng rất nổi tiếng trong lúc quay phim, ngoài ý muốn mà qua đời, vừa vặn ngôi sao đó tuổi Dần lại sinh vào ngày bảy tháng bảy. Khi đó em cũng rất thích ngôi sao đó, cho nên mới nhớ rõ như vậy."
"Ly kỳ quá nhỉ?" Lý Mỹ Lệ hiển nhiên là không tin, Thẩm Thiển cũng không tin, với tính cách của cô mà sẽ yêu sớm sao? Sẽ vì một câu chuyện mê tín ly kỳ như vậy mà đi bấm bảy cái lỗ tai? Nên biết trên lỗ tai có rất nhiều huyệt vị, bấm nhiều lỗ như vậy sẽ có hại sức khỏe?
"Kỳ thật đây cũng là nói chơi mà thôi, quả thật khả năng không lớn." Sau đó người bán hàng lại vô cùng chuyên nghiệp mà giới thiệu bông tai cho Thẩm Thiển, "Em thấy mấy đôi bông tai hình dấu phẩy này rất đặc sắc, đeo vào lại thêm phần hào phóng lại có vẻ trẻ trung."
Thẩm Thiển liếc mắt một cái, vẫn thấy không hứng thú mấy. Đúng lúc này, người bán hàng dường như dồn mọi sự chú ý nhìn về phía sau hai người bọn họ, rất lễ phép nói: "Chào tổng giám đốc. Dây chuyền của anh đã làm xong rồi ạ."
"Tiểu Tranh, em nhìn xem có thích không?" Phía sau truyền đến một giọng nói tương đối chững chạc, mà giọng nói này, hai người bọn họ đều quen thuộc, Lý Mỹ Lệ lập tức xoay người, liền nhìn thấy Tần Hạo tây trang giày da và vị hôn thê Vu Tranh ở bên cạnh.
Tần Hạo cũng sửng sốt, lập tức cười khẽ mà nói, "Khéo vậy."
Lý Mỹ Lệ thực giả dối cười thật tươi, huých tay Thẩm Thiển ở bên cạnh đang ngẩn người, Thẩm Thiển trả lời: "Khéo thật."
Cảm giác hôm nay nhìn Vu Tranh đứng ở bên cạnh Tần Hạo thực sự rất khác cảm giác khi lần đầu tiên gặp mặt, cô ta không cao như Thẩm Thiển, thuộc loại chim nhỏ nép vào người, lần trước tóc quăn hôm nay lại bới lên nhìn có chút cảm giác phụ nữ đã có chồng. Cô ta giật mình, nghiêng đầu nhìn Tần Hạo hỏi, "Anh quen với cô Thẩm sao?"
"Uhm? Em cũng quen Thiển Thiển?" Hiển nhiên Tần Hạo cũng có chút giật mình.
Hai người nhìn nhau vài lần, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì, Vu Tranh lại có vẻ bất an, cô ta lấy tay vén sợi tóc xõa trên trán, mất tự nhiên nói, "Hắc cẩu cảnh trưởng bị tiêu chảy, cho nên..."
Cô ta không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt lại ngước lên, nhìn về phía Tần Hạo, giống như rất sợ bị "Bắt gian tại giường". Tần Hạo cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cho qua.
"Thiển Thiển là ân nhân cứu mạng của anh, hơn nữa còn rất chiếu cố anh." Cái này là Tần Hạo giải thích với Vu Tranh. Nhưng Lý Mỹ Lệ nghe Tần Hạo nói ra loại quan hệ này lại cười nhạt, loại quan hệ đáng ra nên xem nhẹ rồi ném đi này lại làm cho Thẩm Thiển xấu hổ vô cùng. Lý Mỹ Lệ cứ nghĩ Thẩm Thiển sẽ có chút vẻ bi thương, quay mặt qua nhìn lại chỉ thấy Thẩm Thiển ôm bụng, cúi đầu, nhìn không ra vẻ mặt cô thế nào, nhưng hình như có loáng thoáng nghe thấy tiếng òng ọc. Không phải là thương tâm quá độ mà khóc nức nở rồi đấy chứ?
Lý Mỹ Lệ sợ Thẩm Thiển thương tâm quá độ, thét to, "Hai người cứ làm việc của hai người, chúng tôi còn có việc đi trước." Dứt lời, liền kéo Thẩm Thiển bỏ đi nhanh như chớp.
Tần Hạo bỗng nhiên quay đầu, "Thiển Thiển, nhớ chuyến du lịch bằng du thuyền nhé."
Lý Mỹ Lệ đại diện "Uhm" một tiếng, túm Thẩm Thiển đi xuống. Ngơ ngác bị kéo đi Thẩm Thiển thực vô tội hỏi một câu, "Cậu không mua trang sức à?"
"Mua cái đầu cậu á, mình còn không hiểu cậu, cậu mà buồn là liền đau bụng, bộ dáng vừa rồi, mình sợ là cậu không khống chế được mà òa khóc thì mình biết giấu mặt vào đâu." Lý Mỹ Lệ nhìn gương mặt trắng bệch của Thẩm Thiển, nhét Thẩm Thiển vào trong xe của cô, tự mình ngồi lên ghế lái, lái đi.
Thẩm Thiển ngồi ở ghế phụ, nói: "Thật ra mình đau bụng là vì quá đói, cậu không nghe thấy bụng của mình kêu òng ọc sao?"
"Gì? Lúc nãy là tiếng bụng cậu kêu á? Mình cứ nghĩ..." Lý Mỹ Lệ hoàn toàn bái phục, hướng lên trời trở mình xem thường, "Cái cô này, quả nhiên là vô tâm vô phế, như vậy cũng tốt, cầm được bỏ được, hay là cậu không thích Tần Hạo?"
"Thích chứ."
Lý Mỹ Lệ nghiêng đầu nhìn vào mắt Thẩm Thiển, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, "Vậy người ta đính hôn, cậu không buồn sao?"
"Uhm, không đến mức đó, không cần thiết phải buồn, có buồn thì cũng không phải là của mình." Giọng Thẩm Thiển bình tĩnh như thế, nhưng Lý Mỹ Lệ lại nghe thành cô đang đa sầu đa cảm, Lý Mỹ Lệ đành phải lắc đầu, dở khóc dở cười, "Như vậy cũng đúng."
Lý Mỹ Lệ vốn tính đưa Thẩm Thiển về nhà, không ngờ đi được nửa đường, nhà cô gọi điện bảo cô vào bệnh viện, người nhà cô hình như là bị ngộ độc thức ăn, đang lăn lộn trong bệnh viện. Lý Mỹ Lệ vừa bất đắc dĩ, vừa buồn bực, bởi vì tiếng loa điện thoại quá to, Thẩm Thiển cũng nghe thấy liền "tốt bụng" một phen, "Cậu đi đi, cho mình xuống gần chợ là được."
Lý Mỹ Lệ vô cùng áy náy gật gật đầu. Thẩm Thiển xuống xe, việc đầu tiên muốn làm chính là nghĩ xem hôm nay ăn gì, hơn nữa hôm nay cô đặc biệt muốn ăn món mì Hoàng Ngư ở bên góc cửa Tây của chợ. Hiện tại Thẩm Thiển đang ở phía Đông chợ, muốn sang phía Tây chợ phải đi xuyên qua con ngõ nhỏ bên cạnh. Thẩm Thiển cũng không nghĩ đến chuyện một cô gái trẻ buổi tối lui tới nơi thưa thớt vắng người sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô sốt ruột đi về hướng con ngõ nhỏ, muốn nhanh chóng giải quyết cái bụng đói, vừa mới đi sâu vào con ngõ nhỏ liền gặp ba người đàn ông ngồi chồm hỗm canh giữ ở đó, một người tựa vào dưới đèn đường há mồm hút thuốc, hai người còn lại ngồi dưới đất, nhìn Thẩm Thiển. Bởi vì ba người này nhìn có vẻ bình thường, ngồi ở đây cũng không có gì, trong tay cũng không có vật gì nguy hiểm, tuy rằng trong lòng Thẩm Thiển cũng hơi lo lắng nhưng vẫn tiếp tục đi vài bước về phía trước.
Mới vừa đi được vài bước, ba người kia lập tức lấy vận tốc ánh sáng bao vây Thẩm Thiển không cho cô chạy trốn. Gã đàn ông tay cầm thuốc lá, cái mồm to rít một hơi, sau đó chu cái mồm thối hoắc phả khói vào mặt Thẩm Thiển, xấu xa nói, "Cô bé vội vàng đi đâu thế?"
Thẩm Thiển lập tức ôm chặt ba lô, sợ bọn họ cướp tiền của cô, cô dừng một chút, khúm núm nói: "Tôi đến số 29 vay tiền."
"Vay tiền làm gì?" Gã đàn ông trước mặt nhìn Thẩm Thiển, ánh mắt mê đắm lướt đến chỗ kiêu ngạo kia của Thẩm Thiển. Thẩm Thiển run rẩy cả người, hóa ra những người này không phải giật tiền mà là cướp sắc? Thẩm Thiển sợ tới mức cả người run lên, khóc nức nở nói: "Mới từ bệnh viện về, kiểm tra ra được là bị bệnh lây qua đường sinh dục, trên người không có tiền, lo chữa bệnh nên mới đến số 29 ở gần bệnh viện."
Gã đàn ông trước mặt xanh cả mặt, trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên rít gào, "Con mẹ mày còn đứng ì ra đây làm gì, nhanh cút cho tao." Nói xong, ba gã đàn ông giống như trốn ôn dịch mà tránh Thẩm Thiển, bỏ chạy còn nhanh hơn hơn cả Thẩm Thiển. Thẩm Thiển điều hòa lại hơi thở, bụng lại không phối hợp mà kêu ầm lên, lúc này mới nhớ đến mì Hoàng Ngư của cô!
Thẩm Thiển ra khỏi tiệm mì Hoàng Ngư, trong tay còn cầm về một gói, cô là người hiền lành, mình ăn no cũng vẫn nhớ xem người khác đã ăn gì chưa? Anh chàng mỹ nam ở nhà rất có thể là vẫn chưa ăn tối.
Thẩm Thiển vui vẻ đi vào tiểu khu Giang Hạ, cách nhà khoảng mười mét thì đứng phắt lại không dám nhúc nhích. Ở ngoài biệt thự của Vưu Nhiên có đậu một chiếc xe, xe biển trắng, là xe quân đội! Phản xạ ánh đèn đường, chiếc xe màu đen kia cứ sáng bóng chói lòa, Thẩm Thiển không biết vì sao trong lòng lại sợ hãi nói không nên lời.
Chỉ chốc lát sau, từ bên trong biệt thự có tốp năm tốp ba người đi ra, Thẩm Thiển lập tức tránh vào bên rào chắn, dựa vào bụi cây che chắn cho mình. Là bốn người đàn ông, Thẩm Thiển biết người đi đầu tiên, là Vưu tư lệnh, cô đã từng nhìn thấy trên tivi. Phía sau ông có một người đàn ông to lớn đi theo, chắc là vệ sĩ gì đó, còn có một người đàn ông nhìn không khác Vưu tư lệnh là mấy, dáng người đó cao gầy, có vẻ là phần tử trí thức. Bên cạnh là lão Trương đang khom lưng.
"Lão Trương, chú khuyên thiếu gia nhiều hơn đi, tôi cũng chỉ có một thằng con này."
"Nhưng mà thưa tư lệnh, tôi cảm thấy so với trước kia thiếu gia thật sự đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là chân thực hơn so với trước kia."
"Ý của chú nói đây là công của cô gái kia?" Vưu tư lệnh liếc mắt một cái, rõ ràng là không vui.
Lão Trương vội vàng biện bạch, "Không dám nói công lao, nhưng dù sao ít ra cũng có quan hệ nhất định."
"Vậy ngày mai chú đưa tư liệu về cô gái đó cho tôi." Mấy người chạy tới bên cạnh xe, lão Trương vừa mở một bên cửa cho Vưu tư lệnh, vừa nói, "Vâng." Người đàn ông cao gầy bên cạnh xen mồm vào, "Tư lệnh lần này cũng đừng quản Tiểu Nhiên nữa, bài học lần trước còn chưa đủ sao?"
Vưu tư lệnh lớn tiếng quát lớn, "Cậu đang trách tôi lúc trước làm không đúng?"
"Quả thật không đúng." Người đàn ông cao gầy mặt không đổi sắc nói, nhìn như không sợ chọc giận Vưu tư lệnh. Vưu tư lệnh nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng như thể tức mà không trút ra được, hung hăng xua tay, "Được, lần này tôi có thể mặc kệ, cậu phải đảm bảo với tôi đấy."
Người đàn ông cao gầy tay chỉ vào trong xe, ý bảo Vưu tư lệnh lên rồi nói sau. Sắc mặt Vưu tư lệnh không vui vẻ chui vào, ngay sau đó mọi người đều lên xe, xe chạy đi. Đến khi không thấy được đằng sau xe nữa, Thẩm Thiển mới đi ra, ngọn đèn đường chiếu vào mặt Thẩm Thiển, nhìn không ra vẻ mặt gì. Cô chuyển ánh mắt hướng về phía biệt thự của Vưu Nhiên, bỗng nhiên thấy lòng nặng trĩu. Gia đình như vậy, nhất định không thể tự do.
Thẩm Thiển về nhà, vừa mở cửa đã thấy Vưu Nhiên đứng ở bên kia cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài. Có lẽ là nghe thấy động tĩnh nên quay đầu lại nhìn, thấy đúng là Thẩm Thiển, vẻ mặt vốn ngưng trọng của anh trong nháy mắt tan biến, anh tươi cười, không nhẹ không nặng nói: "Rốt cuộc cô cũng về. Nhớ cô quá."
"Hở..."
Chỉ thấy Vưu Nhiên đi về phía cô, ánh mắt dịu dàng, bước đi vững chãi, nhưng mà hấp dẫn nhất chính là ánh mắt biết nói kia, ánh mắt lấp lánh không cách nào che giấu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook