Bác Sĩ Xấu Xí
Chương 8: Bộ đồ ăn tìm thầy trị bệnh



Nam nhân Hứa Nhất Phu này hiện tại vẫn còn ở huyện thành thơ thẩn, hai năm sau hắn sẽ phải trở lại đại học ở kinh thành, rồi sau đó hắn sẽ trở thành giáo sư đứng đầu khoa nội tim mạch trong nước.
Năm đó ở học viện y khoa kinh đô lưu truyền một câu chuyện cười vô cùng nổi tiếng.
Hôm đó một quan lớn đi học viện y khoa thị sát, người chủ nhiệm chiêu đãi không nhận ra Hứa Nhất Phu. Thời điểm hắn tiến vào phòng hội nghị thấy một lão nhân nông thôn ngồi rung chân, vội vàng quát hỏi: "Người này là ai?"
Hứa Nhất Phu mặt vô biểu tình mà nói: "Đúng là kẻ không có mắt nhìn."
Người chủ nhiệm trong lòng kinh hãi nhưng vẫn quát: "Ngươi là người khoa nào?"
Hứa Nhất Phu thần sắc không chút sứt mẻ mà trả lời: "Vẫn cần phải luyện tâm nhãn nhiều."
Câu chuyện chê cười này là do Nguyên Tuấn Nam nói, đương nhiên không phải nói cho hắn nghe, mà là nói cho bằng hữu của hắn nghe, Nguyên Tuấn Nam có một cái bản lĩnh, đó chính là có thể bất động thanh sắc mà đem câu chuyện vô cùng buồn cười kể ra, mặc kệ người khác có hay không cười đến ngã tới ngã lui.
Ngày đó hắn nói câu chuyện cười này ,ba người không cười duy nhất chỉ có, bản nhân Nguyên Tuấn Nam, Phó Thính Hạ, còn có một người chính là Quý Cảnh Thiên.
Phó Thính Hạ là không tiện cười, mà Quý Cảnh Thiên dường như không cảm thấy chuyện này có gì đáng để cười.
Quý Cảnh Thiên chỉ so với Phó Thính Hạ lớn hơn hai tuổi, chính là thời điểm Phó Thính Hạ học đại học, hắn đã là thực tập sinh năm nhất, chờ thời điểm Phó Thính Hạ làm luận văn tốt nghiệp, hắn đã là phó giáo sư, phó giáo sư ngoại khoa tim trẻ tuổi nhất.
Bởi vậy Quý Cảnh Thiên là nhân vật chói sáng, mỗi người đều lấy hắn là mục tiêu phấn đấu, cho dù là Phó Thính Hạ. Thời điểm hắn đang làm luận văn cũng đọc được những bài luận văn thảo luận của Quý Cảnh Thiên ở thư viên, từ đáy lòng cũng có sự khâm phục đối với hắn.
Cho nên mặc kệ là ai nói chê cười, Quý Cảnh Thiên nếu cảm thấy ngươi kể chuyện không buồn cười, hắn liền có thể không cười.
Mọi người đều cảm thấy Quý Cảnh Thiên lạnh nhạt ,cao ngạo cùng Phó Thính Hạ nhường nhịn ,ôn hòa đều là điều hiển nhiên . Quý Cảnh Thiên thật sự quá loá mắt, thế cho nên tất cả mọi người đều lựa chọn xem nhẹ tính xấu của hắn.
Mà hiện tại một giáo sư cũng đồng dạng mắt cao hơn đỉnh đầu, , còn đang ở tại bệnh viện tuyến huyện này đây.
Phó Thính Hạ khóe miệng hơi cong, nhấc bao lên hướng tới bệnh viện huyện mà đi .
Bệnh viện huyện không lớn, thực ra nó là một cái viện nhỏ, Phó Thính Hạ theo hướng cổng mà đi vào.Mới đi vào đã thấy nữ tử mặc áo blu trắng đuổi theo một nam tử cái trẻ tuổi: "Hứa Nặc ngươi không thể đi!"
Nam tử trẻ tuổi dừng bước chân, giống như có điểm bất đắc dĩ mà quay đầu: "Ta đã nói rất rõ ràng, Thủy Linh, ta không thể không đi."
Nữ tử gọi Thủy Linh thút thít kêu lên: "Ngươi đi rồi, chúng ta rất nhiều giải phẫu đều không làm được."
"Làm không được thì đi tỉnh thành làm đi!" Hứa Nặc trường mắt hít sâu một hơi nói: "Kỳ thật ta đã tính sẽ không ở lại nơi này, càng ngày càng có nhiều người bệnh lựa chọn đi tỉnh thành làm phẫu thuật."
"Chính là...... Hiện tại vẫn có rất nhiều bệnh nhân lựa chọn ở đây làm phẫu thuật, chúng ta vẫn có rất nhiều giải phẫu cần làm a."
Hứa Nặc bật cười thành tiếng: "Thế thì thế nào, hiện tại tri thức càng ngày càng phát triển, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ bị lạc hậu, đến lúc đó chúng ta không có nhiều giải phẫu, giúp lại nhiều người thì thế nào, có ai sẽ biết chúng ta? Thủy Linh ngươi lựa chọn lưu lại nơi này, ta lựa chọn rời đi nơi này, đây đều là lựa chọn, chỉ mong chúng ta đều sẽ không hối hận lựa chọn của chính mình!"
Phó Thính Hạ thầm nghĩ mấy năm về sau ngươi sẽ hối hận đến ruột đều xanh đi . Hắn quay đầu đối với cửa sổ nhìn thì thấy trong phòng để thật nhiều dụng cụ dùng vải trắng phủ lên . Hắn nhìn lướt qua bốn phía, thấy không ai lưu ý hắn liền lén lút đẩy cửa đi vào.
Xốc lên một góc những tấm vải trắng đó nhìn nhìn .Hai mắt Phó Thính Hạ bỗng chốc sáng ngời, máy tim phổi,máy hô hấp,máy khử rung, tất cả đều hoàn thiện .
Đúng là Hứa Nhất Phu, ở cái địa phương nhỏ như thế này hắn cũng có thể tìm được mấy thứ này. Chẳng trách trước con mắt của những người ở kinh thành, hắn vẫn có thể lấy được cái máy laser tiên tiến đó. Trong lúc Phó Thính Hạ đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người hô: "Ngươi ở chỗ này làm cái gì? Ban ngày ban mặt ngươi còn dám đến bệnh viện trộm đồ vật!"
Phó Thính Hạ vừa quay đầu lại thì thấy một nữ nhân mập mạp mặc quần áo lao động màu xanh khuôn mặt hung dữ. Hắn vội vàng giải thích: "Ta, ta đi nhầm phòng."
"Ngươi nghĩ sẽ lừa được ta! Ngươi có biết máy móc nơi này đều là đồ nhập khẩu, một cái linh kiện so với mạng ngươi còn đáng giá hơn!" Nữ nhân mập mạp vung lên cây chổi trong tay không đầu không đuôi xua Phó Thính Hạ đi.
Phó Thính Hạ bị ăn mấy cây chổi mới thoát ra khỏi phòng được, vừa lúc thấy Thủy Linh ủ rũ cụp đuôi mà đi vào, vội vàng hỏi: "Xin hỏi bác sĩ Hứa Nhất Phu có ở đây không?"
Thủy Linh ngẩng đầu nói: "Ngươi là tới xem bệnh đi."
"Phải."
Thủy Linh lên tinh thần vội đáp: "Có, sư phó đang ở bên trong mà."
Nàng đưa Phó Thính Hạ đi vào bên trong, đi đến cạnh cửa lại nhỏ giọng nói: "Sư phó tâm tình không tốt lắm, có chuyện gì đừng trách móc."
"Được rồi." Phó Thính Hạ cười cười.
Thủy Linh lúc này mới đẩy cửa đi vào, một lão nam nhân đang ngồi bên trong, trên mũi đeo một chiếc kính đen, bộ dáng rất là keo kiệt.
"Sư phó, có một người tới khám bệnh."
Hứa Nhất Phu ngước mắt nhìn .Phó Thính Hạ nhìn thẳng hắn, Hứa Nhất Phu nhìn mặt hắn một chút rồi đơn giản nói: "Đi bệnh viện tỉnh xem đi."
"Ta tín nhiệm Hứa đại phu, muốn cho Hứa đại phu xem."
"Tín nhiệm, ta lại không phải là bác sĩ đa khoa, ngươi như thế nào có thể tín nhiệm ta?" Hứa Nhất Phu không một lời cảm kích thô bạo nói: "Ngươi muốn ta xem bệnh, ngươi muốn hủy dung sao?"
Hắn căn bản không cho Phó Thính Hạ cơ hội mở miệng, phất tay nói: "Đi, đi, nghe theo lời ta, đi lên bệnh viện tỉnh."
Phó Thính Hạ nhìn Hứa Nhất Phu quay đầu đi không hề để ý đến hắn,. Hăn cắn chặt răng lại nói: "Hứa đại phu, ta biết ở đây có một cái máy laser kiểu mới, ta muốn dùng máy laser này chỉnh hình mạch máu dưới da."
Hứa Nhất Phu lúc này mới quay đầu lại chân chân chính chính mà đánh giá Phó Thính Hạ: "Là ai nói cho ngươi biết nơi này có máy laser kiểu mới, lại là ai nói cho ngươi có thể dùng laser chỉnh hình mạch máu dưới da."
Phó Thính Hạ thấp một chút đầu, sau đó ngước mắt nói: "Ta ở kinh thành đọc qua báo, nghe thấy người ta nói."
Hứa Nhất Phu cười lạnh một tiếng: "Những kẻ ở kinh thành thật không nhàn dỗi , nơi thâm sơn cùng cốc cũng bị bọn họ nhớ tới."
Phó Thính Hạ dè dặt hỏi: "Vậy có được không......"
"Không được." Hứa Nhất Phu mở miệng đã xóa đi hy vọng trong lòng Phó Thính Hạ, phất phất tay: "Cho dù laser có thể chỉnh hình mạch máu dưới da, nó cũng thiếu đi những chỉ số thực nghiệm, chẳng lẽ ngươi muốn đem bản thân trở thành vật thí nghiệm khoa học hay sao ? Ngươi đi bệnh viện tỉnh đi."
Một lúc lâu sau hắn vẫn thấy Phó Thính Hạ còn đứng tại chỗ, liền nhíu mày nói: "Chẳng nhẽ ta nói với ngươi chưa đủ rõ ràng, như thế nào còn không đi?"
"Chẳng lẽ với phương pháp trị liệu hiện tại, ta sẽ không bị hủy dung sao, trên thực tế khả năng bị hủy dung là rất cao đi. Nếu nhất định phải mạo hiểm, ta thà rằng đi mạo hiểm có thể thúc đẩy kỹ thuật y học khoa học phát triển, như vậy cho dù thất bại, ta cũng đã có cống hiến." Phó Thính Hạ nâng mặt lên nhìn Hứa Nhất Phu: "Bởi vì...... Ta cũng muốn làm bác sĩ."
Hứa Nhất Phu khoanh tay, nhìn từ trên xuống dưới Phó Thính Hạ: "Nếu ngươi muốn làm bác sĩ, vậy ngươi chắc là biết bác sĩ là phải có nguyên tắc đi."
"Biết, cho nên ta về sau mỗi ngày đều sẽ đến xem Hứa đại phu nguyên tắc có hay không thay đổi, bác sĩ, cũng không nên cố chấp mãi, đúng không?" Hắn nhìn bàn làm việc Hứa Nhất Phu bừa bộn lấy lòng nói: "Không biết Hứa đại phu có cái gì có thể cho ta làm, ta có thể ở chỗ này vừa làm việc vừa chờ!"
"Tốt nhỉ!" Phó Thính Hạ chỉ nghe sau lưng lại có người quát. Hắn sợ tới mức quay người lại đã thấy nữ nhân mập mạp hướng chổi đánh về phía hắn: "Ta suy nghĩ mãi không biết ngươi lén lút vào bệnh viện làm gì, hóa ra là muốn cướp miếng cơm manh áo của người khác!"
"Không phải, không phải, ta không phải muốn cướp việc làm của người." Phó Thính Hạ bị ăn vài chổi liên tiếp, cuối cùng hao hết miệng lưỡi mới có thể khiến a di béo tin tưởng hắn không cướp việc dọn dẹp của nàng.
"Đi nhanh lên." A di béo thúc dục nói.
Phó Thính Hạ sờ sờ eo bị đau, nhấc chân vội vàng đuổi kịp a di : "Đây rồi , dì."
Dì béo dẫn hắn đến trước cửa một gian hàng cũ nát bán đồ ăn sáng. Phó Thính Hạ nhìn lướt qua dãy phố, bởi vì tuyến đường phía trước đều là những công trình kiến trúc quan trọng che mất tất cả ảnh mặt trời và đường đi , bởi vậy mặt tường trên các ngôi nhà đều có chút âm u ẩm ướt.
Nhưng Phó Thính Hạ lại biết, mảnh đất này về sau sẽ là nơi lớn nhất trong thành phố về thương nghiệp bách hóa, nơi này sẽ biến thành chỗ phồn hoa nhất ở địa phương.
"Nhìn cái gì đấy, đi lên." Dì béo lại thúc giục nói, sau đó dẫn Phó Thính Hạ đi vào một cửa hàng ăn sáng . Từ bên trong một nam nhân có vẻ ngoài thật thà đi ra: "A Tú, như thế nào hôm nay sớm như vậy đã trở về?"
Dì béo chỉ chỉ Phó Thính Hạ: "Hắn nói muốn thuê nhà!"
"Phòng ở?"
"Không phải tầng trên của tiệm chúng ta có cái giường để không sao?" Dì béo vừa nói vừa thúc giục Phó Thính Hạ lên lầu.
Phó Thính Hạ thong thả bước lên cầu thang gỗ kêu kẽo kẹt mà lên lầu, thấy trên lầu vứt đầy đồ vật linh tinh, trong góc nhà để duy nhất một chiếc giường đơn.
"Mười nguyên tiền một tháng, xem như ưu đãi cho người đi chữa bệnh." Dì béo xoa eo nói.
Nam nhân đứng phía sau nghe vậy giật mình nói: "Ở nơi như thế này ngươi sao có thể thu người ta mười đồng tiền?". Dì béo lập tức hung hăng mà trừng mắt nhìn chồng nàng ngăn cho chồng nàng nói tiếp.
Phó Thính Hạ cười nói: "Mười đồng tiền cũng được, ta thuê."
Dì béo nhìn về phía Phó Thính Hạ ánh mắt lập tức dịu dàng không ít: "Ngươi thật tinh mắt đấy."
Phó Thính Hạ từ trong túi lấy ra bóp da móc ra một xấp trăm nguyên, hai xấp mười nguyên: "Ta trả trước một năm tiền thuê nhà."
Dì béo vui mừng đến mức sắc mặt trướng đỏ bừng, tiếp nhận tiền mặt bỏ ra đếm: "Tiểu tử người rất sảng khoái, ta vừa thấy ngươi đã thấy hợp ý."
Phó Thính Hạ cười cười: "Sinh ý ở đây của các ngươi có vẻ không tốt lắm."
"Nga, cũng không phải do các tòa nhà phía trước ngày càng xây cao sao, ai sẽ thích ở nơi xa xôi hẻo lánh mua cơm. Người chứ có phải chuột đâu! Ngươi xem bên này không ít cửa hàng đóng cửa, nếu không phải không có tiền nhà ta cũng sớm chuyển đi!" Câu nói như trạm đúng chỗ đau khiến dì béo thao thao bất tuyệt nói.
Nam nhân đứng cạnh lôi kéo ống tay áo nàng một lúc, dì béo mới cười mỉa nói: "Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, chúng ta đi xuống."
Phó Thính Hạ chờ bọn họ đi rồi, lúc này mới mở ra cửa sổ nhìn thoáng qua hàng xóm, hóa ra con phố này đã kinh doanh kém đến mức như vậy. Trách không được năm đó có người biết được tin tức đã dùng giá rẻ bèo mua cả con phố. Cuối cùng ở công ty bách hóa còn được phân chia một phần trong khu thương mại này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương