Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?
-
Chương 31
Kì nghỉ lễ Trung Thu ngắn ngủi rất nhanh liền trôi qua.
Tuy rằng ngày đầu tiên Trầm Tranh thu được rất nhiều tin tức ngoài ý muốn nhưng hai ngày sau chính là yên lặng mà trôi qua, chuyện gì cũng không có phát sinh.
Dấu vết mà Lục Vũ Ngang để lại trên người anh cũng không có biến mất, bởi vậy anh căn bản cũng không thể xuống tắm. Nhưng mà ở trên bãi biển hóng gió cùng ăn hải sản vẫn làm cho Trầm Tranh thường xuyên ở trong trạng thái bận rộn thả lỏng không ít.
Kì nghỉ vừa kết thúc mọi người liền trở về thành phố S, tiếp tục chuỗi ngày đắm chìm trong công việc bận rộn.
Trở lại đi làm ngày đầu tiên Trầm Tranh liền tiếp nhận một bệnh nhân mới.
Đó là một bé gái 10 tuổi gọi là Tiểu Tước, cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh, thường xuyên tái đi tái lại.
Cuộc phẫu thuật được định ngày vào tháng sau nhưng Trầm Tranh xem qua tình trạng của Tiểu Tước cùng báo cáo kiểm tra, nói thật anh cũng không dám chắc lắm.
Anh do dự một hồi cuối cùng vẫn cầm báo cáo đi đến phòng làm việc của Tô Viễn Bạch.
Tuy rằng anh thật sự không muốn cùng Tô Viễn Bạch có bất kì tiếp xúc nào nhưng chứng bệnh của Tiểu Tước lại vừa vặn chính là chuyên môn của Tô Viễn Bạch, thậm chí anh cũng biết Tô Viễn Bạch chính là đã từng viết vài bài luận văn về chứng bệnh này.
Vì vậy trao đổi cùng Tô Viễn Bạch chính là lựa chọn tốt nhất.
Đứng trước cửa phòng, Trầm Tranh nhẹ nhàng gõ mấy tiếng.
"Mời vào". Tô Viễn Bạch thuận miệng đáp, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trầm Tranh đứng ở cửa không khỏi có chút sửng sốt.
"Tôi vừa tiếp nhận một bệnh nhân bị hở van tim tháng sau sẽ phẫu thuật". Trầm Tranh cũng lười cùng Tô Viễn Bạch nói lời khách sáo, bởi vậy trực tiếp đi vào vấn đề: "Đối với loại phẫu thuật này tôi cũng không quá chắc chắn nên muốn làm phiền bác sĩ Tô nhìn qua tình trạng bệnh nhân một chút".
Tô Viễn Bạch lướt qua bản báo cáo một chút, cũng không trả lời ngay.
Nếu như là trước kì nghĩ lễ Trung Thu, Trầm Tranh đến nhờ vả mình, hắn nhất định trước tiên đã chê cười vài câu, thế nhưng hiện tại hắn chính là không thể làm như vậy nữa.
Bởi vì hắn không thể quên được những lời Trầm Tranh đã nói với hắn lúc ở vườn hoa lộ thiên trên sân thượng. Trầm Tranh đã nói trong ba năm đầu vẫn luôn cố gắng tìm cách liên lạc với hắn, còn nói rằng bản thân muốn giải thích lí do biệt ly năm đó.
"Tôi biết rồi". Nghĩ tới đây, Tô Viễn Bạch nhàn nhạt mở miệng, nhận lấy báo cáo của Trầm Tranh, "Thời gian rảnh tôi sẽ xem qua sau đó viết một bản phân tích đơn giản lại cho cậu".
Thời điểm Trầm Tranh đến tìm Tô Viễn Bạch kỳ thực tâm trạng có hơi thấp thỏm, suy cho cùng anh là người rõ ràng nhất thái độ của Tô Viễn Bach đối với mình có bao nhiêu căm ghét.
Thế nhưng không nghĩ tới hôm nay Tô Viễn Bạch cư nhiên lại nói chuyện tốt tính như vậy, anh không khỏi hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại liền muốn nói lời cảm ơn, cũng không muốn còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tô Viễn Bạch lạnh lùng mở miệng.
"Trầm Tranh, cậu vẫn không định giải thích rõ ràng với tôi sự việc 6 năm trước đến tột cùng là sao à?"
Từ sau lần hắn cùng Trầm Tranh nói chuyện ở vườn hoa trên sân thượng, hắn đã luôn muốn đến tìm Trầm Tranh để nó cho rõ ràng, thế nhưng thời điểm ở ngoài đảo Lục Vũ Ngang một tấc cũng không rời khỏi bên người Trầm Tranh, vì vậy hắn vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Mà hiện tại chỉ có hai người bọn họ, hắn đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng Trầm Tranh hoàn toàn không nghĩ tới Tô Viễn Bạch lại đột nhiên hỏi vấn đề này, đầu tiên hơi ngẩn ra nhưng lại lập tức cứng ngắc mở miệng: "Bác sĩ Tô, tôi đã nói rồi chúng ta hiện tại lại nói những chuyện này chính là không có ý nghĩa".
"Làm sao em biết không có ý nghĩa!" Thái độ nhiều lần trốn tránh của Trầm Tranh rốt cuộc làm cho Tô Viễn Bạch phẫn nộ, "Em đến cùng tại sao không nói cho tôi biết chân tướng năm đó!"
Sắc mặt Trầm Tranh trắng bệch.
"Tôi nói không có ý nghĩa chính là không có ý nghĩa". Trầm Tranh không muốn tiếp tục cùng Tô Viễn Bạch dây dưa vấn đề này, bởi vậy rút lui một bước, lạnh lùng mở miệng: "Bác sĩ Tô, anh đừng quên anh hiện tại đã có một vị hôn phu lại còn cùng bạn trai cũ dây dưa chuyện quá khứ, có phải rất không thích hợp hay không?"
Câu nói này làm Tô Viễn Bạch triệt để cứng đờ.
Mà Trầm Tranh nhân cơ hội này lập tức mở miệng: "Được rồi, chuyện bệnh nhân này vẫn là làm phiền bác sĩ Tô, nếu không còn gì nữa tôi phải trở về làm việc". Nói xong câu đó Trầm Tranh cũng không cho Tô Viễn Bạch cơ hội phản ứng đã xoay người bước đến cửa ra.
"Trầm Tranh! Em đứng lại đó cho tôi!"
Tô Viễn Bạch cuống lên lập tức đứng dậy muốn đuổi theo cũng không muốn vừa đi tới cửa liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Viễn Bạch!"
Nghe thấy âm thanh kia, chớp mắt thân thể Tô Viễn Bạch cứng đờ, quay đầu liền thấy Cố Linh Linh mang theo hộp cơm vui vẻ hướng về phía hắn.
"Viễn Bạch, em mang cơm trưa đến cho anh". Cố Linh Linh tới gần Tô Viễn Bạch, cả người như không xương ngã về phía hắn, yểu điệu mở miệng, "Nhìn xem, hôm nay em đặc biệt làm măng tây mà anh thích nhất đó, anh nếm thử xem tài nấu ăn của em có ngon hay không".
Nói xong Cố Linh Linh liền không đợi được muốn kéo Tô Viễn Bạch trở lại văn phòng, thế nhưng Tô Viễn Bạch chính là không có tâm tình ăn cơm.
Trong lòng hắn lúc này đều là chuyện của Trầm Tranh, hắn liền qua loa mở miệng: "Khoan đã Linh Linh, em trước tiên vào trong văn phòng đợi anh, bệnh nhân của anh có chút việc, anh sẽ trở lại ngay".
Dứt lời liền muốn tránh thoát khỏi ngưười Cố Linh Linh. Đột nhiên lúc này nàng lại dùng sức gắt gao kéo hắn lại.
"Tô Viễn Bạch" chỉ trong chốc lát nét mặt kiều mị của Cố Linh Linh nhanh chóng vì phẫn nộ mà vặn vẹo, "Anh đừng tưởng qua mặt được tôi, cái gì mà bệnh nhân có việc, tôi thấy anh chính là muốn đi tìm cái tên Trầm Tranh kia!"
Vừa nãy Cố Linh Linh kỳ thưc ở cửa đã nhìn thấy Trầm Tranh từ trong phòng làm việc của Tô Viễn Bạch đi ra, cũng nhìn thấy rõ ràng Tô Viễn Bạch đang muốn đuổi theo Trầm Tranh.
Nàng lúc đó cả người đều tức giận cơ hồ muốn phát điên.
Cái tên tiện nhân Trầm Tranh không biết xấu hổ này, cư nhiên vẫn còn suy nghĩ muốn câu dẫn Viễn Bạch!
Nàng mặt dù tức giận đến điên cuồng nhưng vẫn còn giữ lại một tia tỉnh táo, nàng biết nếu bản thân ở trước mặt Tô Viễn Bạch nổi nóng sẽ chỉ làm Tô Viễn Bạch cảm giác mình là một nữ nhân đố kị, nhỏ nhen.
Nàng chỉ có thể nhịn xuống một bụng tức giận, làm ra dáng vẻ cái gì cũng không nhìn thấy, ôn nhu đến lấy lòng Tô Viễn Bạch.
Cũng không ngờ rằng đến nước này Tô Viên Bạch lại vẫn muốn đi tìm cái tên tiện nhân Trầm Tranh!
Lần này Cố Linh Linh thực sự không thể nhịn được nữa.
Tô Viễn Bạch thấy suy nghĩ của bản thân đột nhiên bị bóc trần, sắc mặt không khỏi cứng đờ.
Hắn nhìn nữ nhân đang vô cùng phẫn nộ trước mặt, vẻ mặt hiện lên mấy phần lúng túng: "Không có, Linh Linh em hiểu lầm rồi, Trầm Tranh đến tìm anh cũng là bởi vì bệnh tình của bệnh nhân-- --"
"Bệnh nhân cái gì!" Cố Linh Linh vô cùng tức giận, mạnh mẽ đánh gãy lời giải thích của Tô Viễn Bạch, không màng mặt mũi hét ầm lên, "Tô Viễn Bạch anh còn muốn mang dáng vẻ bị coi thường này đến bao giờ! Anh chẳng lẽ đã quên những bức hình tôi đưa anh xem rồi sao? Cái tên Trầm Tranh mà anh luôn tâm tâm niệm niệm kia đã sớm cùng em trai của mình dây dưa không rõ ràng, anh tại sao vẫn còn u mê không tỉnh? Anh có phải hay không thật sự không chê bẩn! Trầm Tranh cái thể loại mặt hàng ngàn người ngủ vạn người cưỡi này anh vẫn còn để ý sao!?"
Cố Linh Linh khi nãy thực sự là tức giận đến váng đầu, lời nói liều mạng nói ra cũng không hề suy nghĩ, đến tận khi nàng nhìn ra sắc mặt âm trầm của Tô Viễn Bạch cả người như bị tạt một xô nước lạnh.
"Cố Linh Linh". Tô Viễn Bạch rốt cuộc cúi đầu nhìn xuống nàng thế nhưng ánh mắt lại tràn ngập lạnh lẽo đáng sợ, "Cô lặp lại lần nữa".
Cố Linh Linh dường như bị ánh mắt Tô Viễn Bạch dọa sợ hãi, nhưng chung quy đố kị cùng căm phẫn trong lòng cũng không bớt chút nào, nàng oán hận mở miệng: " Tôi nói Trầm Tranh chính là loại tiện nhân ngàn người ngủ vạn người cưỡi, làm sao tôi nói sai hay sao? Hắn vốn đã bị rất nhiều người chơi... A!"
Cố Linh Linh vẫn còn đang ở bên rít gào cũng không ngờ Tô Viễn Bạch đột nhiên giơ tay lên liền bóp lấy cổ của nàng.
Trong nháy mắt, hết thảy ác độc, chửi bởi đều bị chặn ở yết hầu, nàng chỉ có thể trợn tròn mắt, vẻ mặt như không thể tin được nhìn Tô Viễn Bạch.
Thế nhưng ánh mắt của Tô Viễn Bạch vẫn rất mực lạnh lẽo:
"Cố Linh Linh, tôi cảnh cáo cô". Tô Viễn Bạch lạnh lùng mở miệng, "Đừng tiếp tục sỉ nhục Trầm Tranh trước mặt tôi, cậu ấy không phải loại người như vậy..."
Đôi mắt hắn hơi nheo lại.
"Nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Nói xong câu đó, hắn liền đem Cố Linh Linh đẩy sang một bên, cũng không nhìn đến nàng liền trực tiếp bỏ đi.
Cố Linh Linh bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất, vừa xoa yết hầu vừa kịch liệt ho khan, thế nhưng nàng vẫn như cũ không cam lòng, càng chật vật ngẩng đầu hướng về phía Tô Viễn Bạch: "Tô Viễn Bạch tôi không cho phép anh đi! Anh quay trở lại cho tôi!"
Nàng gọi đến tan nát cõi lòng thế nhưng Tô Viễn Bạch một bước cũng không có ý dừng lại, cả người nhanh chóng biến mất sau hành lang.
Cố Linh Linh vẫn còn ngồi sững người trên mặt đất, thỉnh thoảng một vài ý tá đi ngang liền ném cho nàng ánh mắt tò mò cùng khó hiểu, những ánh mắt kia thực sự như cho nàng mấy bạt tai bỏng rát, sự xấu hổ cùng tức giận lan tỏa khắp cơ thể đang run rẩy của nàng.
"Trầm Tranh tên tiện nhân chết tiệt!" nàng không nhịn được mà khóc nấc lên, hai tay đập mạnh xuống nền gạch phát tiết: "Đều tại ngươi! Tất cả là tại ngươi nên Viễn Bạch mới đối xử với ta như vậy!"
Hộp đồ ăn trong tay nàng nhanh chóng bị nàng đập cho nát bét. Ngay lúc này điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên.
Nàng thậm chí không thèm nhìn đến tên hiển thị, ấn nhận cuộc gọi lại như trút giận mà gào to: "Ai vậy!"
Tô mẫu ở đầu dây bên kia bị giọng nàng dọa cho sợ hết hồn, nhưng rất nhanh bà liền nhận ra được âm thanh nức nở của Cố Linh Linh nhất thời cuống lên, "Linh Linh? Sao con lại khóc?"
"Dì Tô?", nhận ra âm thanh trong điện thoại Cố Linh Linh nhanh chóng lấy lại tinh thần lại mau mau sửa lại giọng điệu, "Xin lỗi dì Tô, con không biết là điện thoại của dì, con..."
Bà chính là mẹ chồng tương lai của nàng, Cố Linh Linh không khỏi vì chính mình lớn tiếng với bà trong điện thoại mà cảm tấy hối hận. Thế nhưng Tô mẫu cũng không có đem chuyện này để trong lòng, chỉ là lo lắng hỏi, "Linh Linh, con đến cùng là làm sao vậy, ai lại chọc giận con rồi? Con nói cho dì Tô biết, dì Tô liền làm chủ cho con".
Nghe được lời này của Tô mẫu, nước mắt nãy giờ vất vả kìm xuống lại không nhịn được lần thứ hai tràn mi.
"Dì Tô!" Nàng nấc lên một tiếng: "Lần này dì nhất định phải làm chủ cho con!"
——————————————————
Mình trở lại rồi đây. Rất xin lỗi mn vì mình chậm thật chậm vậy mới ra truyện lại. Mong mn vẫn dành tình cảm cho "đứa nhỏ" bé bỏng này của mình nha.
Dịch lại bùng rồi nên mn chú ý giữ sức khoẻ. Mình sẽ cố gắng up chương mới đều đặn. Luv ya~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook