Khi Bùi Chu chìm sâu vào giấc ngủ thì bên ngoài cửa sổ bóng đêm càng trở nên u ám hơn. Sương mỏng bắt đầu nổi lên giữa dãy núi dài, tiếng ve nhỏ nhẹ bên ngoài ngôi nhà gỗ dường như dần dần ngưng lại, thế giới cũng chìm vào sự im lặng.

Trong bóng tối, hồ ly tiên sinh đột nhiên mở mắt, đôi đồng tử xanh trở lên càng thêm nổi bật trong bóng tối. Đôi tai nhỏ nhắn đột nhiên động đậy, nó đột nhiên đứng dậy và nhảy xuống khỏi giường, bước chân nhẹ nhàng men theo cầu thang xuống dưới lầu.

Xuống tới lầu một, nó yên tĩnh ngồi dưới mặt đất, một đôi hồ đồng nhìn chằm chằm khoang trị liệu, nơi phát ra tiếng "tích tích" nhỏ yếu đến mức gần như không thể nghe thấy được.

Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", khoang trị liệu như vỏ trứng được mở ra. Một người đàn ông toàn thân bằng kim loại màu bạc đi ra, khuôn mặt của anh ta dần thay đổi chỉ trong vòng ba giây ngắn ngủi, một lớp giống như da mọc lên trên bề mặt, dần dần che phủ cả cơ thể.

Vẻn vẹn mười mấy giây sau, hắn trở nên giống hệt như một người bình thường.

Khi tỉnh lại phát hiện mình nằm ở bên trong khoang trị liệu khiến cho tộc nhân Sách Qua thoáng yên tâm, thế nhưng khi nhận ra mình đang ở trong môi trường xa lạ, hắn vẫn giữ tinh thần cảnh giác, quét mắt xung quanh một vòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy hồ ly tiên sinh, cả người hắn chấn động, ánh sáng hạnh phúc nổ ra trong đôi mắt: "Tướng... Tướng quân!"

Hồ ly tiên sinh nhìn phó quan của mình, ngạo nghễ mà vẫy vẫy đuôi: "Grừ."

" Ngài không có chuyện gì thì quá tốt rồi, tướng quân!". Người thuộc tộc Sách Qua này nhanh chóng bước lên phía trước, quỳ gối trước mặt hồ ly tiên sinh, nước mắt nóng hổi không chú ý tràn ra khỏi đôi mắt – từ lúc được Tướng quân Osmond che chở khi vượt qua hố đen, anh ta gần như đã cho rằng mình sẽ không bao giờ lại gặp được người này nữa!

Giờ khắc nhìn thấy hồ ly tiên sinh lông xù xù, anh ta muốn nâng cao bàn tay to lớn của mình nhẹ nhàng chạm vào đầu tướng quân để xác nhận rằng ngài chỉ huy đang an toàn, nhưng lại cảm thấy rằng cử chỉ này quá không tôn trọng cấp trên nhà mình! Hắn chỉ có thể nhúc nhích một chút, sau đó vội hỏi han tình hình: "Tướng quân... tại sao ngài lại biến về hình dạng nguyên thuỷ?"

Nhìn thấy hồ ly tiên sinh không nói gì, phó quan Robert thần sắc trong nháy mắt trở nên vô cùng gấp gáp: "Tướng quân, có phải là tinh thần lực của ngài bị tổn thương rồi không?"


Hồ ly tiên sinh mạn bất kinh tâm gật gật đầu.

Phó quan Robert đột nhiên nắm chặc nắm đấm, mặt lộ ra vẻ thống khổ, cũng là vì bảo vệ bọn họ lui lại, tướng quân Osmond mới có thể thân hãm trùng triều, người bị thương nặng!

Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên phi thường nghiêm túc hứa hẹn: "Tướng quân, xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ liên lạc với quân bộ, tìm kiếm bác sĩ thú y xuất sắc nhất để chữa trị cho ngài!"!"

Vừa dứt lời hắn liền ôm lấy hồ ly tiên sinh, trực tiếp tông cửa chạy như bay ra ngoài.

Hồ ly tiên sinh: "???" Wtf!? Bớ người ta có người cướp hồ ly chạy rồi!?

Nỗ lực xoay người trong vòng tay đối phương, hồ ly tiên sinh liên tục đạp vào cánh tay ngốc nghếch của phó quan nhà mình mới khiến cho bản thân mình thoát khỏi sự hạn chế của đối phương để thoát thân.

Vừa nhảy xuống mặt đất liền lắc lắc để rũ lại bộ lông mượt mà bị làm cho rối tung vừa rồi, hồ ly tiên sinh nghiêng đầu một cách khinh bỉ, đưa tai về hai bên tạo hình tai máy bay, khuôn mặt hồ ly đầy sự khinh bỉ đối với trí tuệ của cấp dưới: "grào grào grừ grừ...!"

Phó quan Robert cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tướng quân nhà mình đang dựa vào cổng phòng mà không muốn rời đi, thậm chí còn gầm thét về phía hắn, làm cho hắn cảm thấy rất đau đầu.

Hắn chỉ đành phải tận tình khuyên nhủ: "Tướng quân, nơi này chỉ là một phòng khám nhỏ phổ thông, giỏi lắm cũng chỉ có một bác sĩ bình thường, anh ta không thể chữa trị được tổn thương tinh thần của tướng quân! Chúng ta nên nhanh chóng đến Thủ đô tinh đi được không?"

Hồ ly tiên sinh chỉ lườm hắn một cái rồi đung đưa xoã tung đuôi to xù ưu nhã quay người đi về phòng khám.

Trưởng quan không chịu đi, làm thuộc hạ tất nhiên phó quan Robert không có cách nào khác cũng đành phải cũng ủ rũ cúi đầu theo trở vào trong.

Vào khám bệnh, mắt thấy tướng quân nhà mình bước lên cầu thang, vị phó quan tự nhiên cũng muốn theo lên, nhưng bỗng bị hất xuống dưới, thân là phó quan hắn theo bản năng muốn đi theo chỉ huy, ai biết được tướng quân thô bạo đuổi hắn đi...

"Tướng quân... ngài!"

Chật vật tránh thoát bộ móng vuốt đang hùng hổ đe doạ của hồ ly tiên sinh, phó quan Robert bất đắc dĩ nhìn về phía tướng quân của hắn, không hiểu trưởng quan của mình đến cùng lại phát bệnh gì... ý khoan, trên cổ trưởng quan đang mang là vật gì.

Tận đến giờ phút này, phó quan Robert mới đột nhiên phát hiện tướng quân Osmond chưa từng có thói quen đeo trang sức, tự nhiên bây giờ trên cổ nhiều hơn một cái vòng cổ bạc!

"Manh Manh thuộc về Bùi Chu?"

Hắn thầm đọc chữ trên tấm bảng nhỏ sau đó thì hô hấp cứng lại: "..."

Manh Manh, cái xưng hô đáng sợ như này sẽ không phải dùng để gọi tướng quân của hắn đấy chứ?


Bùi Chu là ai?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Một Chú Một Em
3. Dẫn Dụ Sói Vào Hang
4. Anh Thích Tất Cả Trừ Em
=====================================

Robert phó quan nỗ lực nhớ lại hình mới vừa rồi mình đã nhìn thấy cái tên này ở thời điểm nào đó rồi, ở nơi nào nhỉ, một giây sau, hắn nhanh chóng chạy đến quầy đăng ký bệnh viện, nơi có một bức ảnh của một bác sĩ thú y nhân loại, dưới đó có viết hai chữ —— Bùi Chu.

Không... Không phải như mình nghĩ đấy chứ?

Nhìn vào bức ảnh của bác sĩ thú y, khuôn mặt nhỏ gọn, nụ cười nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, phó quan Robert đôi má nhẹ đỏ, cũng không biết não bổ ra điều gì kỳ kỳ quái quái, đại não muốn nóng rực đến hòa tan.

Nhìn thấy phản ứng của phó quan Robert, Hồ ly tiên sinh cũng thấy ngượng ngùng một chút, nhìn xuống chiếc bảng nhỏ trên ngực mình, khuôn mặt hồ ly dưới bộ lông dày cũng có chút không tự nhiên..

... Ở trước mặt thuộc hạ show ân ái, cũng thật là có chút ngượng ngùng nha!

"Grrr grrr..." Hồ ly tiên sinh ho khan hai tiếng, để che dấu sự lúng túng của mình.

Nó đứng ở góc cầu thang, hướng thuộc hạ của chính mình gầm nhẹ một tiếng: "grừ grừ!" Không cho phép đi lung tung, cứ đợi ở chỗ này!

Robert phó quan khi nghe một tiếng gầm nhẹ kia lập tức đứng một tư thế quân đội, ánh mắt kiên định nhìn về phía hồ ly tiên sinh: "Tuân lệnh, tướng quân! Tôi sẽ không nói!"


"Ngài cứ liền an tâm bồi bác sĩ Bùu Chu, tôi, tôi thay hai người canh gác cửa!"

"Vấn đề liên quan đến việc liên lạc với Quân bộ và bác sĩ thú y cấp cao ở Thủ đô, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

"Tôi chắc chắn sẽ không để cho bọn họ quấy rầy đến ngài và bác sĩ Bùi!"

Nhìn thấy cấp dưới cuối cùng thông minh một lần, hồ ly tiên sinh khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.

Sau đó, nó bước lên cầu thang trong ánh nhìn tôn kính từ cấp dưới, rồi từ từ biến mất ở cửa phòng của bác sĩ Bùi Chu, cái đuôi xoã tung vung một cái, cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại.

Phó quan Robert kích động siết chặt nắm đấm, quá tốt rồi! Bọn họ sắp nghênh đón tướng quân phu nhân rồi!

Sau này không còn buổi tập huấn đặc biệt nào nữa! Cuối tuần cũng sẽ không còn làm thêm giờ!

—-

6/12/2023

Lâu quá quên mất nội dung nên có gì sai sót góp ý mình sửa nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương