Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 45: Phiên ngoại 8

Hôm sau, Đường Ân đi tới gặp Tô Duy.

Tô Duy nghe bà kể khổ, hết oán giận lại muốn nguyền rủa, chỉ bình tĩnh hỏi: “Cô biết đồng tính luyến ái không phải bệnh tâm lý chứ ?”

Đường Ân ngây người môt chút, vẻ mặt không tình nguyện lảng tránh câu hỏi này: “Mặc kệ như nào, tôi không có khả năng tiếp thu chuyện con mình là đồng tính.”

Tô Duy hỏi: “Vì sao ?”

Đường Ân có chút xao động, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Vì sao cái gì nữa ? Nếu con cậu là đồng tính thì cậu có thể vui vẻ được sao ? Nghĩ đến chuyện con mình yêu rồi cùng đàn ông làm cái này cái kia đã đủ buồn nôn rồi ! Tôi còn muốn bế cháu trai!”

Lúc này Lộ Tiêu đang ở trong phòng dùng máy tính, nghe ngoài kia ồn ã không khỏi khẽ cười: Nếu Đường Ân biết Tô Duy cũng là đồng tính, không có khả năng sinh con rồi có con bị đồng tính, chắc là sợ muốn chết a ~

Tô Duy cũng không ngại nghe Đường Ân chửi bới đồng tính luyến ái, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện con trai mình đóng cửa trong phòng làm chuyện yêu đương ? Nếu như em ấy với phụ nữ ở cùng nhau, cô nghĩ cảnh tượng kia rất mỹ diệu sao ? Đầu tiên cô nên hiểu, tính hướng là chuyện không thể miễn cưỡng, cô sống chết muốn Tểu Thiên kết hôn, vậy tưởng tượng một chút, nếu có người bắt cô yêu phụ nữ…”

Đường Ân kích động bác bỏ: “Đàn ông đàn bà ở với nhau mới là hợp luân lý đạo đức hợp lẽ trời ! Bây giờ nó không bình thường, sau này sao có thể bắt tôi đi yêu phụ nữ ?”

Tô Duy khẽ cười một chút: “Không, không phải. Không có không bình thường gì ở đây cả. Hiệp hội tâm lý của hiệp chủng quốc Hoa Kỳ sớm đã loại đồng tính luyến ái ra khỏi bệnh tâm lý, chính là vì từ góc độ sinh lý và tâm lý mà nói, nó chỉ có thể tồn tại hoặc không tồn tại, không thể phân đúng sai. Tiểu Thiên thích đàn ông, cái đó cùng đạo đức không quan hệ. Cô bắt em ấy cùng phụ nữ kết hôn, nhưng căn bản em ấy vô pháp nảy sinh phản ứng. Kể cả khi em ấy có khả năng sinh con, nếu em ấy không yêu vợ mình, để cô ấy sống cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc chỉ có cô độc khổ đau. Cái này mới chính là không đạo đức.”

Đường Ân một mình nuôi con nhỏ, nghe xong lời này không khỏi dâng chút cảm xúc, nhưng bà vẫn lớn tiếng khinh thường như trước: “Ở chung lâu ngày rồi cũng thích thôi, nó bây giờ cùng đàn ông ở một chỗ đúng là điên rồ !”

Tô Duy khe khẽ thở dài: “Nếu như cô cùng phụ nữ lâu ngày ở chung một chỗ, cô có khả năng thích người ấy không ?”

Đường Ân còn muốn phản bác, Tô Duy lại ra dấu muốn bà bình tĩnh một chút, nói tiếp: “Đường phu nhân, cháu nghĩ cô nên lên mạng tìm hiểu về đồng tính luyến ái và tính hướng một chút. Tình yêu với giới tính không có quan hệ, phương thức ở chung của nam nam với nam nữ cũng không có nhiều sai biệt. Giả dụ bây giờ Nhậm Tiểu Thiên cùng vợ mình có xung động, nhưng loại xung động này chỉ tồn tại riêng lẻ và mang tính nhất thời, không có quan hệ với chuyện tính hướng. Cũng không thể nói bây giờ em ấy cùng người yêu chia tay là có thể thích con gái ngay được.”

Đương Ân rốt cuộc nghe vào lời của anh, có chút không thoải mái hỏi: “Cậu nói nó không thay đổi được ?”

Tô Duy nói: “Chuyện tình cảm, cháu nghĩ người lớn không nên xen vào. Nếu như không thích hợp sẽ tự tan thôi. Cháu hiểu người lớn muốn con trẻ nếm chút khổ cay, nhưng chút đắng ấy bọn họ không thể tự mình trải nghiệm, giả như có tránh được, người lớn lại phải canh cánh nhắc con lo con cả đời. Ví dụ thế này, ta nói với một đứa bé không nên đụng vào chén nước nóng, đứa bé ấy chưa chắc đã nhớ kỹ, thậm chí nếu không phục còn cố phạm sai lầm. Nhưng nếu đứa bé ấy bị bỏng rồi, nó sẽ thấy sợ và không muốn lặp lại nữa. Hơn nữa Tiểu Thiên mới ra trường, cho dù em ấy có đi sai đường cũng không phải không có khả năng quay đầu lại. Nếu thái độ em ấy kiên định như vậy, sao cô không để cho em ấy thử một chút ?”

Đường Ân trầm mặc hồi lâu.

Tô Duy cùng Đường Ân nói chuyện hai giờ, Đường Ân mới bắt đầu dao động một chút.

Tô Duy tiễn bà ra khỏi cửa, xoay người trở lại phòng đã thấy Lộ Tiêu đi ra, cậu tựa bên tường, như cười như không nhìn anh.

Tô Duy đến gần, Lộ Tiêu đột nhiên ôm cổ anh, ghé vào lỗ tai khẽ gọi: “Bác sĩ..”

Thật lâu rồi Tô Duy không được nghe Lộ Tiêu gọi mình như vậy, toàn thân không khỏi cứng đờ.

Lộ Tiêu tà ác cười nói: “Nếu bà ấy nhìn thấy chúng ta như vậy, chỉ sợ sẽ tức chết đi ~”

Tô Duy nhíu mày một cái, có chút không vui đẩy cậu ra.

Lộ Tiêu trừng mắt nhìn bóng Tô Duy cao ngất đi vào phòng, bức tường cản trở tầm mắt cậu, trên mặt lóe lên vài tia mất mát, lại dùng thanh âm bình tĩnh hỏi: “Buổi tối anh muốn ăn gì ?”

Thanh âm Tô Duy trong trẻo nhưng lạnh lùng từ gian phòng truyền đến: “Tùy ý.”

Lộ Tiêu nghe thấy không khỏi thở dài, nhẹ giọng nói với mình: “Bác sĩ, khi nào thì anh mới lại mở lòng với em.. “

Sắp đến ngày Tô Duy cùng Lộ Tiêu xuất ngoại, Tô Duy mời đôi uyên ương Duẫn Nhiên, Tiểu Thiên đến nhà làm khách, đãi hai người một bàn đầy thức ăn.

Để tránh bị Đường Ân nghi ngờ, Lộ Tiêu tự mình đến Nhâm gia đưa Nhậm Tiểu Thiên đi. Đường Ân biết Lộ Tiêu nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ ra cậu cùng Duẫn Nhiên có liên hệ. Đồng thời qua lần nói chuyện với Tô Duy, thái độ của bà cũng mềm đi ít nhiều, giả vờ tỏ thái độ không quan tâm nữa.

Bốn người tề tụ, chỉ có Lâm Duẫn Nhiên là hoạt bát một chút, Lộ Tiêu khôi phục rồi so với Tô Duy còn muốn thâm trầm hơn, thế cho nên toàn bộ bữa cơm chỉ có Lâm Duẫn Nhiên nói, thi thoảng nghe được vài tiếng ợm ừ đáp lại.

Lâm Duẫn Nhiên hì hì kể vài chuyện vui, cũng tự mình cười haha, Nhậm Tiểu Thiên nhìn nụ cười trên môi anh cũng khẽ cười theo, Tô Duy một bên nhìn hai người khóe miệng không khỏi cong lên, Lộ Tiêu vẻ mặt hờ hững, cả bàn cơm chỉ có Lâm Duẫn Nhiên tự vui tự cười cùng tiếng bát đũa va vào nhau. Lâm Duẫn Nhiên cười một mình hoài cũng dần cứng người, nhìn mọi người biểu tình khác nhau sau đó chỉ biết cười gượng, cuối cùng xấu hổ cúi đầu xuống ăn cơm, trong lòng yên lặng mắng ba người kia ngu ngốc không hiểu phong tình.

Nhưng mà Lâm Duẫn Nhiên không nói cả bàn cơm triệt để im lặng, mọi người lại vẫn thản nhiên ăn, chỉ có Lâm Duẫn Nhiên vì an tĩnh quá mức mà không được tự nhiên. Anh không còn cách nào khác là lại khơi chuyện, một vòng tuần hoàn được lặp lại..

Ngay lúc Lâm Duẫn Nhiên còn đang hậm hực, chuông cửa nhà Tô Duy đột nhiên vang lên, bốn người đều mang vẻ mặt khó hiểu. Tô Duy thấp giọng hỏi Lộ Tiêu: “Hôm nay có hẹn khách sao ?”

Lộ Tiêu lắc đầu.

Tô Duy kỳ quá ra ngoài mở cửa, nhìn qua mắt mèo chợt ngây người — Đứng ở ngoài cửa, không phải mẹ Nhậm Tiểu Thiên – Đường Ân thì là ai ?!

Đường Ân mãi không thấy cửa mở, tò mò dán tai bên cửa xem có ai không. Lâm Duẫn Nhiên nhìn Tô Duy chậm chạp vẫn chưa mở cửa, không khỏi tò mò hỏi: “Ai vậy ?”

Tô Duy vẻ mặt phức tạp, nhìn Nhậm Tiểu Thiên nói: “Là mẹ cậu…”

Mọi người đều ngây ngẩn.

Đường Ân nghe thấy bên trong có tiếng người nói bèn tiếp tục ấn chuông cửa, cũng nắm tay lại khe khẽ gõ cửa. Mọi người quay sang nhìn nhau, nhất thời ngây dại đều không có chú ý.

Tô Duy bất đắc dĩ ra mở cười, Đường Ân cười cười đi đến, cầm một túi đồ lấy lòng bỏ vào tay Tô Duy: “Bác sĩ Tô, tôi có một người bạn từ Mĩ trở về mang chút hoa quả khô, đi ngang qua đây tiện thể tặng cậu một ít.

Tô Duy cứng đờ nhận lấy: “Cảm ơn..”

Đường Ân cười nói: “Bác sĩ Tô, tôi..” Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt bà nhất thời cứng đờ, hai mắt chăm chú nhìn ba người ngồi trong phòng khách, mắt cơ hồ mở to hết cỡ.

Nhậm Tiểu Thiên đứng lên trước tiên, áy náy khẽ gọi: “Mẹ..”

Lâm Duẫn Nhiên và Lộ Tiêu cũng chậm rãi đứng lên, đồng loạt kêu: “Bác gái”

Đường Ân cứng đờ đi vào phòng khách, biểu tình như người mộng du, ánh mắt lướt qua bốn người đàn ông đang đứng một vòng lại thêm một vòng.

Tô Duy thầm thở dài, bình tĩnh bước lên phía trước: “Cô..”

Ngón tay Đường Ân run rẩy chỉ vào mấy người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt: “Mấy người.. quen nhau sao ?”

Tô Duy khẩn trương nhìn động tác của bà, hai tay trong túi ra sức nắm chặt, không biết nên chuẩn bị hay là tùy cơ ứng phó.

Đường Ân nhìn bốn người biểu tình khác nhau, lại đều im lặng không trả lời câu hỏi của bà, gương mặt dần trở nên lạnh lùng, chỉ vào con mình gằn từng chữ nói: “Nói xem, đây là chuyện gì ?”

Nhậm Tiểu Thiên không biết nên nói thế nào, chỉ biết nắm lấy tay Lâm Duẫn Nhiên, cố gom dũng khí ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình trước mặt: “Mẹ, con yêu anh ấy.”

Đường Ân tức giận lại nở nụ cười, quay đầu sang nhìn Tô Duy, ngón tay chỉ về phía Lâm Duẫn Nhiên không ngừng run rẩy: “Bác sĩ Tô, xảy ra chuyện gì vậy ? Hả..? Như này là sao ? Cậu quen người đàn ông này sao ? Còn Lộ Tiêu nữa ? Sao Lộ Tiêu cũng ở đây ?” Không đợi Tô Duy trả lời, bà đưa mắt nhìn Lộ Tiêu: “Cậu đưa Nhậm Tiểu Thiên đến nơi này ? Đã xảy ra chuyện gì vậy ? Sao mấy người lại cùng ngồi một chỗ ăn với nhau ?”

Nhậm Tiểu Thiên thấy mẹ mình vô cùng run rẩy đành tiến hai bước về phía bà, ai ngờ Đường Ân cảnh giác lui về phía sau, giống như sợ hãi cậu đến gần.

Nhậm Tiểu Thiên không khỏi cứng người.

Bốn người đàn ông trẻ tuổi và một người phụ nữ trung niên tạo thành một cục diện buồn cười mà bế tắc, người phụ nữ run rẩy liên tục đặt câu hỏi, mà mấy người đàn ông đều im lặng cúi đầu, thủy chung không chịu đáp lại lời bà chất vấn.

Cuối cùng vẫn là Lâm Duẫn Nhiên phá vỡ cục diện này, anh dùng giọng điệu nhàn nhạt pha chút giễu cợt nói: “Lúc bác tới đại học T tố cáo cháu, sao lại không tra rõ, A Duy cũng là giảng viên trường này ?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh.

Nhậm Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn Lâm Duẫn Nhiên: “Tố cáo anh ? Chuyện gì vậy ?”

Lâm Duẫn Nhiên khẽ hừ một tiếng, đè nén oán hận chất chứa bấy lâu mà nói: “Ở trường loan tin cháu là tên đồng tính luyến ái xấu xa, làm ô nhiễm bầu không khí trường học, câu dẫn nam sinh; tìm hiệu trưởng yêu cầu đuổi việc cháu, uy hiếp nếu không thì sẽ lên khiếu nại tới bộ Giáo dục; thư nặc danh gửi cho bộ Giáo dục chắc cũng là cô viết đi ? Nghe nói cô còn hỏi thăm địa chỉ nhà cháu. Làm gì ? Cháu cũng không ngờ lại có người vô lý như cô đấy.”

Đường Ân mở to mắt nhìn, mỗi một câu anh nói thì bà lại run rẩy thêm một chút, tựa như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Nhậm Tiểu Thiên nghe xong câu kia không khỏi nhíu mày, thời khắc này cán cân công lý của cậu nghiêng hẳn về phía Lâm Duẫn Nhiên, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn mẹ mình: “Mẹ…mẹ..”

Tô Duy khẽ lắc đầu, tiến lên đưa cái ghế cho Đường Ân, đỡ vai của bà nói: “Cô, cô ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói rõ.”

Đường Ân không đồng ý hất tay Tô Duy ra, dùng ánh mắt căm thù nhìn anh nói: “Cậu gạt tôi, bác sĩ tâm lý cái gì chứ, từ đầu đến cuối cậu đùa giỡn tôi sao ? Theo tôi nói cái gì, cái gì mà đồng tính luyến ái ? Các người hợp lại đùa giỡn tôi có vui không ?”

Lộ Tiêu thấy Đường Ân có thái độ không tốt với Tô Duy, ánh mắt trở nên nghiêm túc, tiến về phía trước muốn tách hai người ra, lại bị Tô Duy bất động thanh sắc ngăn lại.

Thanh âm Tô Duy nguội lạnh: “Ngoại trừ việc cháu sớm biết Tiểu Thiên và Duẫn Nhiên ra, cháu cũng không lừa gạt cô cái gì. Cô đừng vội, có gì ngồi xuống từ từ nói.”

Đường Ân nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tô Duy, lửa giận hùn lên, giơ tay tát Tô Duy một cái quát: “Cậu không xứng làm bác sĩ tâm lý !”

Tô Duy tuy từng học qua thuật phòng thân nhưng hành động của Đường Ân nhất thời làm anh không kịp đề phòng, bị bà dồn lực tát một cái lui hẳn người về phía sau, trước mặt đen xì.

Lúc Đường Ân giơ tay, Lộ Tiêu cơ hồ hét lên một tiếng, cuối cùng vẫn không kịp ngăn lại, mắt thấy cơ thể Tô Duy nghiêng qua một bên, cậu vội vã đỡ lấy anh, dùng ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người hung hăng trừng bà. Lâm Duẫn Nhiên lúc đó cũng nhào tới, chân tay luống cuống ôm mặt Tô Duy run giọng hỏi: “A Duy, A Duy, cậu không sao chứ ?”

Tin tưởng của Đường Ân dành cho Tô Duy giảm mạnh mẽ, mất lý trí tát anh một cái, phát tiết xong xuôi dần trở nên chấn tĩnh hơn, cả người run rẩy lợi hại.

Lâm Duẫn Nhiên đẩy bàn tay đang ôm mặt của Tô Duy ra, thấy trên gương mặt trắng nõn của anh lưu lại một dấu tay đỏ tươi, nhất thời giận sôi lửa, giận dữ cười rộ: “Nói cậu ấy không có tư cách làm bác sĩ tâm lý, vậy cô có muốn hay không một lần nữa loan tin, để cậu ấy vĩnh viễn không thể làm nghề này ? À nhưng mà cậu ấy cũng sắp đi du ngoạn thế giới rồi. Tiện thể nói cho cô hay luôn, cháu tới đại học T làm giảng viên chính là để A Duy..” Anh đang giận dữ, Nhậm Tiểu Thiên lại tiến lên kéo áo anh khẩn cầu đừng nói tiếp. Anh không nghe, gạt tay Nhậm Tiểu Thiên ra muốn nói tiếp, Tiểu Thiên che kín miệng Duẫn Nhiên, dùng ánh mặt tuyệt vọng xin anh hãy im lặng. Lâm Duẫn Nhiên chưa từng thấy cậu tuyệt vọng như vậy bao giờ, ngực chua chát thu hồi ánh mắt, cuối cùng đành im lặng.

Nhậm Tiểu Thiên đi từng bước về phía Đường Ân, bộ dạng như đã quá mệt mỏi, ánh mắt không nhìn ra nửa điểm giận dữ. Cậu đi tới trước mặt mẹ nhìn, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con van mẹ..”

Đường Ân nháy mắt khóc như mưa, nắm chặt cánh tay cậu điên cuồng mắng: “Mẹ nuôi lớn con đến giờ! Con lại đi.. lại đi lừa gạt, lại nói thích đàn ông! Mẹ cũng van con, van con, xin con đừng như vậy nữa..”

Nhậm Tiểu Thiên “rầm” một tiếng quỳ xuống dưới đất, thanh âm tràn đầy kiên định: “Con yêu thầy Lâm, con không muốn mất đi thầy ấy. Mẹ, lần này thứ lỗi con bất hiếu, không thể nghe lời mẹ..”

Chẳng biết Đường Ân nghĩ gì, bà đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên chạy ào vào phòng bếp khiến cho mọi người cả kinh. Lộ Tiêu muốn chạy vào theo, lại thấy Đường Ân giơ dao lao ra, sợ đến nỗi đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích.

Trên mặt Đường Ân chỉ toàn nước mắt, thế nhưng thần trí rõ ràng hơn ít nhiều, tỉnh táo nhìn Nhậm Tiểu Thiên đang quỳ dưới đất: “Con muốn yêu nó, được, mẹ không ngăn cản con nữa, đứa con nuôi hai mấy năm có cũng như không. Mẹ có lỗi với cha con, ngày hôm nay, nếu con chọn người đàn ông này, mẹ lập tức xuống tìm cha con.”

Tô Duy im lặng nãy giờ, thấy thế liền nhanh chóng nghĩ cách an ủi bà, anh lặng lẽ tới gần, muốn nhân cơ hội đoạt dao trong tay bà; Lâm Duẫn Nhiên bị dọa choáng váng, một chữ đều không dám nói; Lộ Tiêu lạnh mắt nhìn Đường Ân, giữ Tô Duy lại không cho anh đi.

Ngay lúc Lộ Tiêu muốn mở miệng, Nhậm Tiểu Thiên đứng lên, vẫn lãnh tĩnh mà kiên định: “Mẹ, con vẫn luôn cảm thấy mẹ là một người ích kỷ. Mẹ tính toán chi ly muốn con chiếm tiện nghi bạn cùng lớp, mẹ làm rất nhiều chuyện khiến con cảm thấy chán ghét. Thế nhưng trước giờ, mặc kệ mẹ làm gì, con đều biết mẹ là vì con, muốn con được tốt..”

Đường Ân sững sờ.

Nhậm Tiểu Thiên nói tiếp: “Con không ngờ mẹ lại ích kỷ đến mức dùng tính mạng mình uy hiếp con mất đi hạnh phúc. Hiện tại con có thể đáp ứng mẹ chia tay thầy Lâm, nhưng con không sung sướng, như vậy mẹ sẽ hài lòng chứ ? Cách đấy mấy tháng, con nghe mẹ đồng ý bị nhốt ở trong nhà, mẹ có thấy vui không ? Mẹ, con không muốn lừa dối mẹ, cho dù bây giờ trong tay mẹ là dao đi chăng nữa, con cũng không muốn cùng thầy Lâm phải chia tay. Nhưng nếu mẹ muốn chết, chính con cũng không có mặt mũi nào tiếp tục sống, nếu mẹ nghĩ đã nuôi không con hai mươi năm nay, vậy con cũng không muốn sống thêm trên đời này nữa, chúng ta cùng đi tìm cha đi, coi như con cùng mẹ nương tựa bao nhiêu năm qua là uổng phí.”

Những người khác đều bị lời này của cậu làm cho khiếp sợ, không biết nói gì thêm, đành nín thở đợi Đường Ân trả lời.

Lâm Duẫn Nhiên ngơ ngác nhìn sườn mặt Nhậm Tiểu Thiên, đột nhiên thấu cái gọi là vạn phần kiên định. Trước giờ anh luôn nghĩ cùng Nhậm Tiểu Thiên một chỗ là anh cần hy sinh càng nhiều, nỗ lực lại nhiều hơn nữa. Nhưng mà giờ phút này anh rốt cuộc minh bạnh, anh cố gắng hết sức nhưng chỉ trao đi ba phần, mà Tiểu Thiên chỉ có hai phần nhưng lại không do dự trao cả hai.

Đường Ân không tiến thêm bước nào nữa, nhưng con dao trong tay vẫn không chịu buông, cứ như vậy giằng co.

Lâm Duẫn Nhiên thở dài, cam chịu số phận mà bước ra phía trước, anh nắm tay Nhậm Tiểu Thiên cùng quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Mẹ, cho chúng con một cơ hội đi.”

Đường Ân ngây người.

So với mẹ mình, Nhậm Tiểu Thiên cũng kinh ngạc không kém, lại dùng sức nắm chặt tay Lâm Duẫn Nhiên.

Mấy giây sau, Đường Ân rốt cuộc buông dao xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương