Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
-
Chương 18
Hôm sau, Tô Duy mang theo Đại Hoàng đến gặp Bách Bình Nam,
Ba người cùng nhau ăn cơm, đương lúc Tô Duy nói muốn đưa Đại Hoàng cho Bách Bình Nam trị liệu, Đại Hoàng đột nhiên kéo áo Tô Duy.
Hai người bọn họ lấy cớ để vào WC.
Tô Duy hỏi : “Sao vậy ? Sao vừa rồi kéo áo tôi ?”
Đại Hoàng ôm hông Tô Duy, vùi mặt vào ngực anh cọ cọ, không buông tha cơ hội này : “Anh trai, em không thích người kia, có thể chuyển sang bác sĩ khác không ?”
Tô Duy vuốt vuốt tóc cậu : “Sao lại không thích ?”
Đại Hoàng nhíu mày, có chút trẻ con nói rằng : “Không biết, có lẽ là nhìn không thuận mắt, nghĩ người kia .. lòng dạ khó đoán..”
Tô Duy suy nghĩ một chút, nói : “Vậy được rồi, tôi sẽ tìm người khác.”
Trở lại bàn ăn, Tô Duy nói xin lỗi Bách Bình Nam, biểu thị tạm thời còn muốn tiếp tục chữa cho Đại Hoàng. Bách Bình Nam nói, cũng không có vấn đề gì.
Qua vài ngày, trường khai giảng.
Sáng sớm Tô Duy đưa Đại Hoàng tới cửa hàng hoa, sau đó lái xe đến trường học, trên đường nhận điện thoại của Dương Thiếu Quân.
Thanh âm Dương Thiếu Quân có chút mệt mỏi : “A Duy, gần đây khu nhà em có người nào lập dị không ?”
Tô Duy cả kinh, giả vờ bình tĩnh đáp : “Không có, sao vậy ?”
Dương Thiếu Quân thở dài : “Còn nhớ lần trước anh nói với em vụ án mèo không ? Có người chứng kiến nghi phạm của vụ án này tiến vào khu nhà em… Thôi quên đi, cũng chưa xác định, em chú ý một chút, thấy ai quái đản thì báo cho anh.”
Tô Duy nói : “Được.”
Lái xe đi tới trường học, Tô Duy đang chuẩn bị rút chìa khóa, cửa ghế bên ghế phụ đột nhiên bị mở ra, Cao Cẩm nhảy vào ngồi.
Tô Duy cả kinh nói : “Sao cậu lại ở đây ?”
Cao Cẩm thờ ơ cười cười : “Đi theo tôi đi, đến chỗ nào vắng vẻ.. Biển thì sao ?”
Tô Duy nhíu mày : “Tôi còn phải dạy.”
Cao Cẩm bướng bỉnh, không muốn nói nhiều : “Xin nghỉ.”
Tô Duy xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy cả người và tinh thần đều mệt mỏi : “Cao Cẩm, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng..”
Cao Cẩm cắt lời anh : “Cậu và Lộ Tiêu | yêu nhau sao ? Thất bại đúng không ? Cậu cảm thấy hổ thẹn, thấy một mảnh máu tươi, cậu biết tại sao không ?”
Tô Duy chấn động, không thể tin nổi nhìn người bên cạnh.
Cao Cảm nói : “Lái xe.”
Chiếc camry màu đen một lần nữa tiến ra khỏi vườn trường, hướng vùng ngoại thành chạy tới.
Mấy giờ sau, xe dừng bên cạnh biển.
Tô Duy cầm lon bia xuống xe, ngồi xuống bên cạnh bãi biển. Gió thốc mạnh, anh cũng không đưa tay chắn gió.
“Cao Cẩm, sao cậu lại trở về…”
Cao Cẩm vén bên tóc mai, cười nói : “Bởi vì cậu cảm thấy hổ thẹn.”
Hai người sóng vai nhau vừa ngồi ngắm biển vừa uống bia, Cao Cẩm không ngừng đưa tay vén tóc.
Tô Duy thở dài nói : “Cao Cẩm, cậu buông tha tôi đi, tôi nghĩ tôi và em ấy đang rất tốt.”
Cao Cẩm khẳng định nói : “Không có khả năng. Đừng hoang đường như vậy, Tô Duy. Cậu là bác sĩ tâm lý, nhóc ta là bệnh nhân của cậu, nó với cậu chỉ là đồng cảm.”
Tô Duy lắc đầu : “Tôi tin là không phải, hơn nữa, tôi đã không còn là bác sĩ tâm lý của em ấy.”
Cao Cẩm cười nhạt : “Cậu đừng kiêu ngạo. Nếu như nó biến đổi nhân cách, quên cậu đi thì cậu làm thế nào ?”
“Tôi sẽ khiến em ấy nhớ tôi.”
“Ha ha, trị không khỏi thì sao ? Nó có thể cả đời sẽ như vậy, cũng có thể sẽ không biến đổi nhân cách nữa.. Nếu biến đổi, thời gian nó sống chung cùng cậu cũng giống như hoa quỳnh mà thôi, sớm nở, tối tàn.”
“…..”
“Lâm Duẫn Nhiên thì sao ? Cậu ta phải làm sao ? Cậu rõ ràng thích cậu ta, đã tiến hành thôi miên, cậu còn không chịu chấp nhận cậu ấy, bây giờ lại chấp nhận Lộ Tiêu sao ?”
Trái tim Tô Duy khẽ co rút, không tự chủ đưa tay nắm vạt áo ở trước ngực.
“Còn mình ? Mười năm như vậy cậu không nghĩ đến mình sao ? Cậu rõ ràng cảm thấy hổ thẹn với mình, vì mình mà không dám yêu người khác, bây giờ mình đã trở về, sao cậu không còn theo mình ?”
Tô Duy không nói lời nào, chỉ yên lặng uống từng ngụm bia..
Khóe miệng Cao Cẩm nâng lên, gợn lên tia cười ý vị thâm trường, bàn tay chậm rãi trượt tới cổ Tô Duy, ghé vào tai anh, giọng nói thật nhẹ giống như thôi miên : “Theo mình đi.. Tô Duy.. Đến đây, theo mình đi..”
Tô Duy thống khổ lắc đầu, mỗi một lần lắc, ngón tay Cao Cẩm càng ấn chặt.
Lời nói càng ngày càng trở nên băng lãnh, cuối cùng thấp giọng ra lệnh : “Tô Duy ! Buông tha thằng nhóc kia, cách xa nó một chút !”
Tô Duy muốn kéo tay anh ta ra, lại phát hiện tay cứng như đá, không thể nhúc nhích.
Hô hấp càng ngày càng nặng, trong lòng vô cùng khủng hoàng, dần dần bắt đầu dao động.
Cao Cẩm ghé vào tai anh hét lớn : “Rời bỏ nó !! Rời bỏ Lộ Tiêu !!”
Tô Duy nhắm mắt lại, một giọt nước từ khóe mắt chảy xuống. Anh khó khăn nói : “Cho tôi chút thời gian…”
Buổi tối, Tô Duy như người mất hồn trở về nhà.
Anh vừa mở cửa, Đại Hoàng đã chạy vọt tới : “Bác sĩ ! Anh ngày hôm nay.. A, cổ anh làm sao vậy ?”
Tô Duy đến phòng giặt, giơ tay lên sờ cổ mình, có hai vệt đỏ chưa phai.
Đại Hoàng lo âu hỏi : “Anh đi đâu vậy ? Cùng người khác đánh nhau ? Ngày hôm nay cảnh sát xấu xa, thầy giáo hư hỏng đều gọi điện thoại đến, hỏi anh vì sao không tới trường.. Em gọi cho anh cả ngày, anh cũng không nhận điện thoại.”
Tô Duy thay giầy, chậm rãi đứng thẳng, nhìn cái gương đến xuất thần.
Người trong gương thật thiếu sức sống, hai mắt dại ra, môi bợt nhạt. Anh nhìn một hồi, nốt ruồi khóe mắt dần nhạt đi, sau đó triệt để biến mất, người trong gương biến thành Cao Cẩm.
Tô Duy hoảng sợ che mặt, kêu to lên.
Đại Hoàng từ phía sau ôm thật chặt thắt lưng anh, lo lắng hỏi : “Bác sĩ, anh làm sao vậy ? Anh khó chịu ở đâu ?”
Qua mười giây, Tô Duy dần dần tỉnh táo lại. Anh vỗ nhẹ cánh tay Đại Hoàng bên hông mình, ý bảo cậu buông ra.
Anh xoay người, nhìn gương mặt Đại Hoàng, đột nhiên cảm thấy khổ sở.
“Đại Hoàng.. Tôi rất xin lỗi.. tôi nghĩ mình vẫn không thể chấp nhận em.”
Đại Hoàng sợ ngây người.
Qua thật lâu, Đại Hoàng khó khăn mở miệng hỏi : “Vì sao ? Em đã làm sai gì sao ?”
Tô Duy lắc đầu : “Không, không phải em, là tôi. Tôi không thể làm người yêu.”
Đại Hoàng khóc không ra nước mắt ôm lấy Tô Duy, đặt cằm lên vai anh, không muốn nhìn biểu tình khó chịu kia : “Không được! Anh bây giờ đổi ý đã muộn rồi, anh không yêu em, em sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tô Duy cảm thấy sống mũi chua xót. Anh nén nước mắt, vỗ vỗ vai Đại Hoàng : “Xin lỗi.”
Đại Hoàng không nói gì càng ôm chặt anh : “Anh trai.. Tô Duy.. anh đã đồng ý với em,.. anh rõ ràng đã đáp ứng.. Anh không thể đổi ý, không thể…”
Tô Duy nói : “Buông tay tôi ra trước được không ?”
Đại Hoàng vụng về hôn môi, hôn cổ Tô Duy, bàn tay nắm chặt bộ vị quan trọng, nghĩ như vậy có thể đoạn tuyệt đường lui của Tô Duy, cắt bỏ ý niệm trong đầu anh.
Tô Duy một tay đẩy cậu ra, Đại Hoàng một lần nữa nhào tới, vụng về đưa đầu lưỡi thâm nhập khoang miệng, giữ chặt thắt lưng anh.
Tô Duy lại đẩy cậu ra, Đại Hoàng khóc lóc bò dậy, kéo áo mình lên : “Bác sĩ.. em hôm nay đã mua áo mưa và thuốc bôi trơn.. Anh theo em.. yêu em được không ?”
Tô Duy khổ sở nói không lên lời.
Đại Hoàng tự cởi quần áo của mình, sau đó lại cởi quần áo Tô Duy. Lần này Tô Duy cũng không đẩy cậu ra nữa, chỉ giữ chặt tay cậu, thấp giọng nói : “Đêm nay cậu về phòng mình ngủ được không ? Tôi mệt mỏi rồi, có gì ngày mai nói sau.”
Đến nửa đêm, Tô Duy nằm trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà, một chút cũng không buồn ngủ.
Đồng hồ điểm hơn mười hai giờ, Đại Hoàng bưng cốc sữa đến phòng Tô Duy, cậu đặt cốc sữa lên đầu giường. Tô Duy ngồi dậy, trong bóng đêm chăm chú nhìn cậu.
Đại Hoàng cúi đầu, nói bằng âm mũi : “Bác sĩ, anh không ngủ được, uống chút sữa sẽ tốt hơn.”
Tô Duy thẫn thờ nhận cốc sữa kia, Đại Hoàng ranh mãnh nói thêm một câu: “Em, em.. ở trong sữa có bỏ thuốc ngủ.”
Tô Duy dừng một giây, đem sữa trong miệng nuốt xuống.
Uống sữa xong, Đại Hoàng cũng không ly khai, vẫn ngồi bên đầu giường Tô Duy. Hai người cũng không nói với nhau câu nào, chỉ có Đại Hoàng thi thoảng sụt sịt mũi.
Lại qua nửa giờ đồng hồ, Tô Duy bắt đầu buồn ngủ.
Đại Hoàng uyển chuyển tới gần, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi : “Bác sĩ, em không thể thôi miên anh ?”
Tô Duy lắc đầu.
Đại Hoàng cắn môi dưới, một lát sau cười khổ nói : “Được rồi, em sẽ không làm chuyện gì anh không thích. Anh có thể nói cho em biết, hôm nay rốt cuộc anh gặp ai không ?”
Tô Duy nhỏ giọng đáp : “Cao Cẩm.”
“Là ai ?”
“..một người tôi đã từng thích.”
“Anh ta đánh anh sao ? Anh và anh ta nói chuyện gì vậy ?”
Tô Duy trầm mặc thật lâu, khe khẽ lắc đầu.
Đại Hoàng bi thương kéo tay anh đặt lên tim mình, khẩn cầu nói : “Nói cho em biết đi, Tô Duy.”
Tô Duy không trả lời nữa.
Rất nhanh anh đã ngủ say.
Sáng sớm Dương Thiếu Quân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là một số lạ, anh còn chưa muốn rời giường, nổi giận nhận điện thoại : “Là ai ?”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm một thiếu niên : “Cảnh sát Dương, tôi có thể gặp anh được không ?”
Dương Thiếu Quân nghĩ thanh âm này có chút quen tai, nhưng lại không nhớ là ai, người bên kia nói tiếp : “Tôi là Đại Hoàng… Lộ Tiêu.”
Dương Thiếu Quân đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh người. Anh ngồi dậy, kinh ngạc hỏi : “Lộ Tiêu ? Cậu tìm tôi có làm gì ?”
“Tôi muốn cùng anh nói về chuyện quá khứ của bác sĩ.” Cậu như khẩn cầu “Có được không ? Hôm nay bao giờ thì anh rảnh ?”
Dương Thiếu Quân suy nghĩ một lát, nói : “Nửa giờ sau, tôi tới dưới nhà cậu.”
Ba người cùng nhau ăn cơm, đương lúc Tô Duy nói muốn đưa Đại Hoàng cho Bách Bình Nam trị liệu, Đại Hoàng đột nhiên kéo áo Tô Duy.
Hai người bọn họ lấy cớ để vào WC.
Tô Duy hỏi : “Sao vậy ? Sao vừa rồi kéo áo tôi ?”
Đại Hoàng ôm hông Tô Duy, vùi mặt vào ngực anh cọ cọ, không buông tha cơ hội này : “Anh trai, em không thích người kia, có thể chuyển sang bác sĩ khác không ?”
Tô Duy vuốt vuốt tóc cậu : “Sao lại không thích ?”
Đại Hoàng nhíu mày, có chút trẻ con nói rằng : “Không biết, có lẽ là nhìn không thuận mắt, nghĩ người kia .. lòng dạ khó đoán..”
Tô Duy suy nghĩ một chút, nói : “Vậy được rồi, tôi sẽ tìm người khác.”
Trở lại bàn ăn, Tô Duy nói xin lỗi Bách Bình Nam, biểu thị tạm thời còn muốn tiếp tục chữa cho Đại Hoàng. Bách Bình Nam nói, cũng không có vấn đề gì.
Qua vài ngày, trường khai giảng.
Sáng sớm Tô Duy đưa Đại Hoàng tới cửa hàng hoa, sau đó lái xe đến trường học, trên đường nhận điện thoại của Dương Thiếu Quân.
Thanh âm Dương Thiếu Quân có chút mệt mỏi : “A Duy, gần đây khu nhà em có người nào lập dị không ?”
Tô Duy cả kinh, giả vờ bình tĩnh đáp : “Không có, sao vậy ?”
Dương Thiếu Quân thở dài : “Còn nhớ lần trước anh nói với em vụ án mèo không ? Có người chứng kiến nghi phạm của vụ án này tiến vào khu nhà em… Thôi quên đi, cũng chưa xác định, em chú ý một chút, thấy ai quái đản thì báo cho anh.”
Tô Duy nói : “Được.”
Lái xe đi tới trường học, Tô Duy đang chuẩn bị rút chìa khóa, cửa ghế bên ghế phụ đột nhiên bị mở ra, Cao Cẩm nhảy vào ngồi.
Tô Duy cả kinh nói : “Sao cậu lại ở đây ?”
Cao Cẩm thờ ơ cười cười : “Đi theo tôi đi, đến chỗ nào vắng vẻ.. Biển thì sao ?”
Tô Duy nhíu mày : “Tôi còn phải dạy.”
Cao Cẩm bướng bỉnh, không muốn nói nhiều : “Xin nghỉ.”
Tô Duy xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy cả người và tinh thần đều mệt mỏi : “Cao Cẩm, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng..”
Cao Cẩm cắt lời anh : “Cậu và Lộ Tiêu | yêu nhau sao ? Thất bại đúng không ? Cậu cảm thấy hổ thẹn, thấy một mảnh máu tươi, cậu biết tại sao không ?”
Tô Duy chấn động, không thể tin nổi nhìn người bên cạnh.
Cao Cảm nói : “Lái xe.”
Chiếc camry màu đen một lần nữa tiến ra khỏi vườn trường, hướng vùng ngoại thành chạy tới.
Mấy giờ sau, xe dừng bên cạnh biển.
Tô Duy cầm lon bia xuống xe, ngồi xuống bên cạnh bãi biển. Gió thốc mạnh, anh cũng không đưa tay chắn gió.
“Cao Cẩm, sao cậu lại trở về…”
Cao Cẩm vén bên tóc mai, cười nói : “Bởi vì cậu cảm thấy hổ thẹn.”
Hai người sóng vai nhau vừa ngồi ngắm biển vừa uống bia, Cao Cẩm không ngừng đưa tay vén tóc.
Tô Duy thở dài nói : “Cao Cẩm, cậu buông tha tôi đi, tôi nghĩ tôi và em ấy đang rất tốt.”
Cao Cẩm khẳng định nói : “Không có khả năng. Đừng hoang đường như vậy, Tô Duy. Cậu là bác sĩ tâm lý, nhóc ta là bệnh nhân của cậu, nó với cậu chỉ là đồng cảm.”
Tô Duy lắc đầu : “Tôi tin là không phải, hơn nữa, tôi đã không còn là bác sĩ tâm lý của em ấy.”
Cao Cẩm cười nhạt : “Cậu đừng kiêu ngạo. Nếu như nó biến đổi nhân cách, quên cậu đi thì cậu làm thế nào ?”
“Tôi sẽ khiến em ấy nhớ tôi.”
“Ha ha, trị không khỏi thì sao ? Nó có thể cả đời sẽ như vậy, cũng có thể sẽ không biến đổi nhân cách nữa.. Nếu biến đổi, thời gian nó sống chung cùng cậu cũng giống như hoa quỳnh mà thôi, sớm nở, tối tàn.”
“…..”
“Lâm Duẫn Nhiên thì sao ? Cậu ta phải làm sao ? Cậu rõ ràng thích cậu ta, đã tiến hành thôi miên, cậu còn không chịu chấp nhận cậu ấy, bây giờ lại chấp nhận Lộ Tiêu sao ?”
Trái tim Tô Duy khẽ co rút, không tự chủ đưa tay nắm vạt áo ở trước ngực.
“Còn mình ? Mười năm như vậy cậu không nghĩ đến mình sao ? Cậu rõ ràng cảm thấy hổ thẹn với mình, vì mình mà không dám yêu người khác, bây giờ mình đã trở về, sao cậu không còn theo mình ?”
Tô Duy không nói lời nào, chỉ yên lặng uống từng ngụm bia..
Khóe miệng Cao Cẩm nâng lên, gợn lên tia cười ý vị thâm trường, bàn tay chậm rãi trượt tới cổ Tô Duy, ghé vào tai anh, giọng nói thật nhẹ giống như thôi miên : “Theo mình đi.. Tô Duy.. Đến đây, theo mình đi..”
Tô Duy thống khổ lắc đầu, mỗi một lần lắc, ngón tay Cao Cẩm càng ấn chặt.
Lời nói càng ngày càng trở nên băng lãnh, cuối cùng thấp giọng ra lệnh : “Tô Duy ! Buông tha thằng nhóc kia, cách xa nó một chút !”
Tô Duy muốn kéo tay anh ta ra, lại phát hiện tay cứng như đá, không thể nhúc nhích.
Hô hấp càng ngày càng nặng, trong lòng vô cùng khủng hoàng, dần dần bắt đầu dao động.
Cao Cẩm ghé vào tai anh hét lớn : “Rời bỏ nó !! Rời bỏ Lộ Tiêu !!”
Tô Duy nhắm mắt lại, một giọt nước từ khóe mắt chảy xuống. Anh khó khăn nói : “Cho tôi chút thời gian…”
Buổi tối, Tô Duy như người mất hồn trở về nhà.
Anh vừa mở cửa, Đại Hoàng đã chạy vọt tới : “Bác sĩ ! Anh ngày hôm nay.. A, cổ anh làm sao vậy ?”
Tô Duy đến phòng giặt, giơ tay lên sờ cổ mình, có hai vệt đỏ chưa phai.
Đại Hoàng lo âu hỏi : “Anh đi đâu vậy ? Cùng người khác đánh nhau ? Ngày hôm nay cảnh sát xấu xa, thầy giáo hư hỏng đều gọi điện thoại đến, hỏi anh vì sao không tới trường.. Em gọi cho anh cả ngày, anh cũng không nhận điện thoại.”
Tô Duy thay giầy, chậm rãi đứng thẳng, nhìn cái gương đến xuất thần.
Người trong gương thật thiếu sức sống, hai mắt dại ra, môi bợt nhạt. Anh nhìn một hồi, nốt ruồi khóe mắt dần nhạt đi, sau đó triệt để biến mất, người trong gương biến thành Cao Cẩm.
Tô Duy hoảng sợ che mặt, kêu to lên.
Đại Hoàng từ phía sau ôm thật chặt thắt lưng anh, lo lắng hỏi : “Bác sĩ, anh làm sao vậy ? Anh khó chịu ở đâu ?”
Qua mười giây, Tô Duy dần dần tỉnh táo lại. Anh vỗ nhẹ cánh tay Đại Hoàng bên hông mình, ý bảo cậu buông ra.
Anh xoay người, nhìn gương mặt Đại Hoàng, đột nhiên cảm thấy khổ sở.
“Đại Hoàng.. Tôi rất xin lỗi.. tôi nghĩ mình vẫn không thể chấp nhận em.”
Đại Hoàng sợ ngây người.
Qua thật lâu, Đại Hoàng khó khăn mở miệng hỏi : “Vì sao ? Em đã làm sai gì sao ?”
Tô Duy lắc đầu : “Không, không phải em, là tôi. Tôi không thể làm người yêu.”
Đại Hoàng khóc không ra nước mắt ôm lấy Tô Duy, đặt cằm lên vai anh, không muốn nhìn biểu tình khó chịu kia : “Không được! Anh bây giờ đổi ý đã muộn rồi, anh không yêu em, em sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tô Duy cảm thấy sống mũi chua xót. Anh nén nước mắt, vỗ vỗ vai Đại Hoàng : “Xin lỗi.”
Đại Hoàng không nói gì càng ôm chặt anh : “Anh trai.. Tô Duy.. anh đã đồng ý với em,.. anh rõ ràng đã đáp ứng.. Anh không thể đổi ý, không thể…”
Tô Duy nói : “Buông tay tôi ra trước được không ?”
Đại Hoàng vụng về hôn môi, hôn cổ Tô Duy, bàn tay nắm chặt bộ vị quan trọng, nghĩ như vậy có thể đoạn tuyệt đường lui của Tô Duy, cắt bỏ ý niệm trong đầu anh.
Tô Duy một tay đẩy cậu ra, Đại Hoàng một lần nữa nhào tới, vụng về đưa đầu lưỡi thâm nhập khoang miệng, giữ chặt thắt lưng anh.
Tô Duy lại đẩy cậu ra, Đại Hoàng khóc lóc bò dậy, kéo áo mình lên : “Bác sĩ.. em hôm nay đã mua áo mưa và thuốc bôi trơn.. Anh theo em.. yêu em được không ?”
Tô Duy khổ sở nói không lên lời.
Đại Hoàng tự cởi quần áo của mình, sau đó lại cởi quần áo Tô Duy. Lần này Tô Duy cũng không đẩy cậu ra nữa, chỉ giữ chặt tay cậu, thấp giọng nói : “Đêm nay cậu về phòng mình ngủ được không ? Tôi mệt mỏi rồi, có gì ngày mai nói sau.”
Đến nửa đêm, Tô Duy nằm trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà, một chút cũng không buồn ngủ.
Đồng hồ điểm hơn mười hai giờ, Đại Hoàng bưng cốc sữa đến phòng Tô Duy, cậu đặt cốc sữa lên đầu giường. Tô Duy ngồi dậy, trong bóng đêm chăm chú nhìn cậu.
Đại Hoàng cúi đầu, nói bằng âm mũi : “Bác sĩ, anh không ngủ được, uống chút sữa sẽ tốt hơn.”
Tô Duy thẫn thờ nhận cốc sữa kia, Đại Hoàng ranh mãnh nói thêm một câu: “Em, em.. ở trong sữa có bỏ thuốc ngủ.”
Tô Duy dừng một giây, đem sữa trong miệng nuốt xuống.
Uống sữa xong, Đại Hoàng cũng không ly khai, vẫn ngồi bên đầu giường Tô Duy. Hai người cũng không nói với nhau câu nào, chỉ có Đại Hoàng thi thoảng sụt sịt mũi.
Lại qua nửa giờ đồng hồ, Tô Duy bắt đầu buồn ngủ.
Đại Hoàng uyển chuyển tới gần, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi : “Bác sĩ, em không thể thôi miên anh ?”
Tô Duy lắc đầu.
Đại Hoàng cắn môi dưới, một lát sau cười khổ nói : “Được rồi, em sẽ không làm chuyện gì anh không thích. Anh có thể nói cho em biết, hôm nay rốt cuộc anh gặp ai không ?”
Tô Duy nhỏ giọng đáp : “Cao Cẩm.”
“Là ai ?”
“..một người tôi đã từng thích.”
“Anh ta đánh anh sao ? Anh và anh ta nói chuyện gì vậy ?”
Tô Duy trầm mặc thật lâu, khe khẽ lắc đầu.
Đại Hoàng bi thương kéo tay anh đặt lên tim mình, khẩn cầu nói : “Nói cho em biết đi, Tô Duy.”
Tô Duy không trả lời nữa.
Rất nhanh anh đã ngủ say.
Sáng sớm Dương Thiếu Quân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là một số lạ, anh còn chưa muốn rời giường, nổi giận nhận điện thoại : “Là ai ?”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm một thiếu niên : “Cảnh sát Dương, tôi có thể gặp anh được không ?”
Dương Thiếu Quân nghĩ thanh âm này có chút quen tai, nhưng lại không nhớ là ai, người bên kia nói tiếp : “Tôi là Đại Hoàng… Lộ Tiêu.”
Dương Thiếu Quân đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh người. Anh ngồi dậy, kinh ngạc hỏi : “Lộ Tiêu ? Cậu tìm tôi có làm gì ?”
“Tôi muốn cùng anh nói về chuyện quá khứ của bác sĩ.” Cậu như khẩn cầu “Có được không ? Hôm nay bao giờ thì anh rảnh ?”
Dương Thiếu Quân suy nghĩ một lát, nói : “Nửa giờ sau, tôi tới dưới nhà cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook