Bác Sĩ Tâm Lý Của Tôi
-
C5: Chương 5
33.
Trên bia mộ của bà ngoại có một bức ảnh của bà khi còn trẻ.
Dịu dàng, trầm tĩnh. Khuôn mặt tôi có vài nét giống bà. Chỉ là bộ dáng của tôi bây giờ quá lòe loẹt, không thể so sánh được với bà.
Tôi vô cùng tiếc nuối.
Lương Tuy đứng một bên hỏi: "Anh ở đây có cản trở em nói chuyện với bà không?”
Tôi hừ lạnh: “Anh đến đây không phải để nghe cuộc trò chuyện đó sao? Còn giả bộ”.
Anh cười cười, đưa chiếc ô sang che cho tôi.
"Lương Tuy, anh còn nhớ giấc mơ tự sát của em không?"
"Ừ. Nhớ rõ."
"Đó không phải là một giấc mơ. Đó là cái chết của em ở kiếp trước."
Anh hạ mắt nhìn tôi. Tôi khá bình tĩnh:
"Mặc dù kiếp trước em tự sát, nhưng Đường Thiên Hải là chủ mưu, Đường Tâm Nghiên là đồng phạm.
"Bà ngoại nói em chết oan uổng, liền đưa em trở về.
“Lần này, em có thể nhẫn nhịn sống đến bây giờ chỉ để tìm Đường gia báo thù. Hai người bọn họ, em sẽ không tha một ai.
“Đây chính là những bí mật sâu kín nhất của em mà anh muốn biết. Trước mặt bà ngoại, em kể nói hết tất cả cho anh, bởi vì em nhớ anh đã từng nói, anh sinh ra là để giúp em.
"Bây giờ em thực sự cần sự giúp đỡ của anh. Có một số việc em không thể làm một mình.
"Lương Tuy, anh sinh ra là để giúp em phải không?"
Khi tôi thấp giọng cầu xin, tôi nhìn vào mắt anh và rơi nước mắt.
Hương linh sam trên người anh vẫn mát lạnh như trước, nhưng cũng chợt dịu dàng.
Rồi anh cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi:
"Tất nhiên là anh sinh ra để giúp em rồi, đồ ngốc. Anh đã chờ đợi ngày em có thể hoàn toàn tin tưởng anh, không biết anh đã đợi bao lâu rồi.
“Đừng khóc nữa được không? Từ giờ trở đi, em có anh."
…
Nghĩa trang yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi.
Tôi thuận theo cái ôm của anh, vùi người trong chiếc áo choàng dài ấm áp, bên tai vang lên tiếng tim đập của anh.
Anh vẫn thâm tình như vậy. Tôi nhắm mắt lại, khẽ nhếch khóe môi.
Lúc này, vở kịch của tôi có mấy phần thật, mấy phần giả, thậm chí chính tôi cũng còn không rõ.
Bà ngoại, hẳn là anh ấy sẽ không trách con, phải không?
34.
Hai tháng sau.
Lương gia ở Nam Thành tổ chức một bữa tối từ thiện.
Trong vòng luẩn quẩn thượng lưu gần đây lan truyền mấy tin đồn về Lương gia.
Nghe nói con trai trưởng Lương gia chỉ một lòng theo đuổi làm bác sĩ, không muốn về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Vì vậy, ông Lương chỉ có thể mang đứa con riêng ở nước ngoài của mình về, Lương Thiệu, có vẻ như muốn giao cơ nghiệp Lương gia cho hắn.
Khi đó, Đường gia vốn đang chờ cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Dù sao, Lương Tuy, người được coi là có trọng lượng nhất của Lương gia, đã rơi vào tay tôi.
Vì thế tôi đoán Đường Tâm Nghiên nhất định sẽ chú ý ăn mặc để tham dự bữa tiệc này để câu dẫn Lương Thiệu.
Đêm qua Lương Tuy đã nói nếu tôi không thích thì không cần phải đi. Nhưng tôi là kẻ thích coi náo nhiệt, đời nào chịu bỏ lỡ.
Giờ học buổi chiều vừa kết thúc, tôi vội chạy đến nơi náo nhiệt đó.
Trong giới thượng lưu ở Nam Thành, rõ ràng tôi đang mang một danh cực xấu.
Tôi vừa xuất hiện, các phu nhân vội rỉ tai nhau tránh xa tôi ba thước, giống như sợ tôi nổi điên, lao đến cướp chồng họ.
Cái loại đề phòng kèm theo những cái nhìn khinh miệt này thật sự thú vị.
Tôi không để ý nhiều, chỉ đi dạo một vòng. Không tìm thấy Lương Tuy.
Không biết gần đây anh bận việc gì, luôn đi sớm về muộn. Nhưng tôi đoán chắc hẳn vẫn có liên quan gì đó đến tôi.
"Đường Yêu Yêu, cô tới đây làm gì? Lại còn ăn mặc như thế này nữa? Aida thật là mất mặt Đường gia”.
Một giọng nữ mỉa mai đột nhiên vang lên từ phía sau.
Nhìn xem, trò đùa của tôi tới rồi.
35.
Đường Tâm Nghiên mặc lễ phục được thiết kế riêng, thân hình yểu điệu, mặt mày nhã nhặn lịch sự. Liếc nhìn một cái là thấy bộ dạng mười phần của một thiên kim danh môn xuất sắc.
Đáng tiếc đôi môi đỏ mọng kia vẫn thốt ra những lời nói khó chịu như ngày nào:
"Đường Yêu Yêu, đã lâu không về nhà rồi, hoàn toàn ở lại chỗ bác sĩ Lương à?
"Không phải trước đây anh ấy đối xử rất tốt với cô sao, thế mà một bộ váy tử tế cũng không mua được cho cô à?
“Cho dù có bị đuổi ra khỏi Lương gia, anh ta cũng không nên keo kiệt như vậy chứ?
"Cô đúng là chọn sai chỗ dựa rồi, có hối hận không?"
Cô ta nghịch nghịch chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay, vẻ mặt giễu cợt.
Nhưng tôi chỉ đưa tay vuốt những nếp nhăn trên vai áo cô ta:
"Dù sao thì mọi người cũng biết tôi là kẻ điên, vậy việc tôi mặc gì có quan trọng không?
"Tôi không khỏa thân đến đây, đã là một vinh dự lớn cho Đường gia rồi.
"Về phần tôi và Lương Tuy, chị không cần quan tâm, lúc này, chị vẫn nên lo cho chính mình đi.
"Chị nghĩ mà xem, bình thường chỉ có lễ vật được tặng thì mới đóng gói cẩn thận thôi. Chị nói xem đúng không, chị gái?”
Ngón tay lạnh băng của tôi chạm vào da, cô ta khẽ co người lại, sắc mặt có chút khó coi.
Tôi chỉ thản nhiên cười.
Đúng lúc đó Đường Thiên Hải xuất hiện cách đó không xa, vẫy chúng tôi lại:
"Tâm Nghiên, con lại đây cùng ta đi gặp Lương tiên sinh. Cả con nữa, Yêu Yêu, cùng đi”.
Tôi gật đầu. Sau đó nắm lấy cánh tay của Đường Tâm Nghiên một cách rất tự nhiên:
"Đi thôi chị gái, tôi sẽ cùng chị."
Bây giờ tôi phải làm ra vẻ tỷ muội tình thâm, mà Đường Tâm Nghiên đang bị tôi nắm tay, không nói được lời nào.
36.
Đường Thiên Hải đem hai chị em tôi giới thiệu với Lương gia, như thể đang dâng hiến bảo bối.
Lương tiên sinh, Lương phu nhân và Lương Thiệu.
Nhưng vẫn không thấy Lương Tuy.
Tôi có chút không hứng thú.
Nhưng thân phận con ngoài giá thú của Lương Thiệu này thực sự rất rõ ràng.
Lương phu nhân mặc sườn xám mềm mại như nước, là một mỹ nhân mang phong cách Trung Hoa, nhưng Lương Thiệu lại là con lai với đôi mắt xanh.
Tuy nhiên, so với Lương Tuy, Lương Thiệu trẻ hơn, dường như còn đẹp trai và quý phái hơn.
Đường Tâm Nghiên đã bày ra bộ dạng rất quan tâm đến hắn ta, cầm một ly rượu đỏ đứng bên cạnh hắn. Nhưng tôi cảm thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lướt qua tôi, thập phần khó chịu.
Trong ánh mắt đó... tràn đầy ý muốn tình dục.
Tôi chỉ có thể lén đứng ra xa hơn.
Lương tiên sinh khí chất mạnh mẽ, chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi quay đi với vẻ khinh thường.
Tôi nghĩ có lẽ là do tôi mặc một chiếc quần jean rách, áo ba lỗ hở rốn và chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình lấm lem đủ loại sơn lộn xộn.
Trông bộ dạng luộm thuộm của tôi, sắc đẹp của Đường Tâm Nghiên được nâng lên mấy phần. Xem ra càng hợp ý bọn họ.
Tôi đang thầm thấy buồn cười thì Lương phu nhân, người vốn trầm mặc, lại đến bắt chuyện với tôi.
Bà thản nhiên liếc nhìn tôi rồi hỏi: “Học hội họa à?”
Tôi thuận theo đáp: “Đúng vậy, phu nhân.”
"Bức tranh hoàng hôn ở phòng khám của A Tuy là do cô vẽ?"
“… Đúng, đó là tranh của tôi.”
Bà nheo mắt cười: “Vậy ra bạn gái nhỏ của A Tuy chính là cô.”
Tôi ngẩn người.
Lương phu nhân vẫn nhìn tôi và nói tiếp: “Ta rất thích bức tranh đó. Cô nữa, ta thấy cũng không tồi.
“Bé con, có tinh thần thì vẽ thêm vài bức tranh nữa cho ta. Ta có vài chị em cũng thích kiểu vẽ tranh của cô.
"Cô yên tâm, chúng ta không có lấy không tranh của cô, sẽ trả đúng theo giá thị trường.
"Nhưng xem như cô là con dâu tương lai của ta, ta sẽ bắt các chị em kia trả nhiều tiền hơn một chút”.
Bên chiếc bàn nhỏ, bầu không khí dường như ngưng trệ trong giây lát.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
Lương tiên sinh có chút thăm dò, Đường Thiên Hải có chút âm mưu, Đường Tâm Nghiên có chút ghen tị.
Và Lương Thiệu... có vẻ gợi tình hơn.
Chỉ có Lương phu nhân luôn mỉm cười rạng rỡ với tôi. Đuôi mắt của bà cong lên rất giống Lương Tuy, khiến cho tôi có cảm giác gần gũi khó tả.
Tuy rằng câu chuyện đang đi theo hướng mà tôi không ngờ tới, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
37.
Sau đó, khi tôi đi toilet thì Lương Tuy xuất hiện.
Tôi đang rửa tay thì hương linh sam chợt vây quanh. Người đột nhiên xuất hiện đằng sau, trực tiếp kéo tôi vào phòng chứa đồ dưới gầm cầu thang, thuận thế ép tôi lên tường.
“Em ăn mặc thế này để quyến rũ ai? Hả? Lơ là không trông chừng em một chút là em gây rắc rối liền phải không?”
Ngón tay lạnh luồn vào ngực tôi, nhẹ nhàng thăm dò điểm nhạy cảm nhất của tôi.
Đầu anh vùi vào cổ tôi, hơi thở nóng hổi của anh khiến tôi khẽ run lên.
"Em quyến rũ được ai? Chỉ có anh mới nhìn ra trong bộ quần áo lôi thôi bẩn thỉu này thôi”.
"Còn không thừa nhận? Ánh mắt của tiểu tử thối Lương Thiệu kia dán chặt vào em."
Tôi ngẩn người:
"Anh thấy rồi à? Anh đến khi nào vậy?"
Lương Tuy hừ nhẹ một tiếng, tức giận cắn vào vai tôi rồi ngẩng lên:
"Vừa tới không lâu, bước vào cửa đã thấy mọi người đang nói chuyện. Mẹ anh nói chuyện gì với em vậy? Trông bà có vẻ khá vui.
“Có phải bà thích bức tranh hoàng hôn kia không? Em đồng ý rồi à? Anh không đồng ý đâu đó, trừ phi em vẽ một bức tranh khác thật đẹp cho anh. Còn không đừng hòng mơ lấy được bức hoàng hôn”.
Bàn tay của Lương Tuy vẫn không ngừng chuyển động trong áo tôi, nhưng cách nói chuyện của anh ấy rõ ràng là của một đứa trẻ con. Làm cho tôi bỗng nhiên nhớ tới cảm giác làm nũng mỗi khi ở bên cạnh bà ngoại khi còn nhỏ. Tôi lặng người không nói được câu nào.
Lương Tuy cười khẽ, ngón tay khẽ vuốt qua mũi tôi:
"Được rồi, anh còn có việc phải đi, em cẩn thận chút. Nhớ kỹ, đừng trêu chọc Lương Thiệu.
"Tên em trai rẻ tiền kia... là một kẻ biến thái."
Anh nháy mắt với tôi, khóe miệng cong lên tinh nghịch. Tôi ngay lập tức hiểu ý của anh:
"Hoá ra là vậy, hắn hẳn là xứng với chị gái em. Em không đi trêu chọc hắn đâu, em có một kẻ nhã nhặn bại hoại là anh đủ rồi.
"Đúng không, bác sĩ Lương?"
Trong góc cầu thang tối tăm, tôi kiễng mũi chân, chủ động kéo cổ anh, lúm đồng tiền ma mị.
Đương nhiên, anh không còn tâm trạng để làm việc gì khác.
Trước mắt, lúc này, tôi… mới chính là chuyện quan trọng nhất của anh.
38.
Chớp mắt một cái, đã là đầu hè.
Gần đây tôi nghe nói Đường Tâm Nghiên của Học viện Tài chính đã tìm được một người bạn trai con lai, mỗi ngày được đưa đón bằng chiếc xe thể thao rất ngầu và phong cách, vô cùng nổi bật.
Có lần tôi gặp cô ta ở tầng dưới của tòa nhà giảng dạy
Cô ta chỉ liếc nhìn tôi rồi bước trên đôi giày cao gót mảnh khảnh, ngạo nghễ bước đi.
Nhưng tôi mơ hồ nhìn thấy vết bầm tím trên mắt cá chân của cô ta.
Dấu hiệu của sắc dục chăng.
Mấy hôm trước Lương Tuy nói với tôi, Đường thị phải bồi thường không ít tiền cho hạng mục gần đây, Đường Thiên Hải đang đầu tư vào Nam Thành.
Cũng không biết cái vết xanh tím ở cổ chân Đường Tâm Nghiên có giúp ông ta lấy được ít tiền nào của Lương gia không.
Tóm lại, không liên quan gì đến tôi.
Vả lại tôi cũng rất bận.
Sau khi mấy người Lương phu nhân mua tranh của tôi, xú danh của tôi trong cái vòng thượng lưu lại biến thành tài danh.
Các phu nhân đặt tranh tôi vô số, giá cả đưa ra cũng rất hào phóng. Tuy rằng có thể họ chỉ thuận theo phong trào hoặc lợi dụng điều này để lấy lòng Lương gia, tuy rằng họ có thể ném tranh của tôi vào lò sưởi ngay khi về đến nhà, nhưng tôi không để tâm.
Suy cho cùng, không ai sống được mà không có tiền.
Đêm qua, tôi nhìn danh sách dài ngoằng trong số dư thẻ ngân hàng rồi bật cười.
Trùng hợp đúng lúc Lương Tuy đi ngang qua phía sau, anh quay lại trêu chọc tôi:
"Tích cóp nhiều tiền riêng như thế, em định chạy trốn à?"
"Làm gì có chuyện đó. Nơi này ngoài anh ra, em không có chỗ nào để đi."
Tôi phủ nhận rất gọn. Nhưng Lương Tuy chỉ đẩy cặp kính trên sống mũi lên, cười bất đắc dĩ:
"Đường Yêu Yêu, khi nào em mới nhớ ra được là căn bản em không thể lừa được anh?
"Nhưng thôi, chỉ cần em vui vẻ là được. Ngoài việc chiều theo em, hình như anh không còn cách nào khác, đúng không?”
Anh nhàn nhã nghịch tóc tôi, nhưng trong giọng điệu lại có một nỗi buồn khó giải thích.
Tôi nghĩ lúc này có lẽ anh cần sự an ủi của tôi.
Nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ đi an ủi ai.
Cũng từ trước đến nay, tôi chỉ có một chiêu duy nhất để lấy lòng anh.
Tôi quăng điện thoại, chui vào ngực anh, trực tiếp áp lên đôi môi mỏng:
“Không nói nữa. Bác sĩ Lương, chúng ta làm chuyện anh thích đi, được không?”
Anh không nhịn được cười. Nhưng cũng không từ chối tôi.
Sau đó, anh ép tôi trên chiếc giường lớn, dùng rất nhiều sức.
Giống như…… sợ rằng tôi thật sự sẽ bỏ trốn.
39.
Một phu nhân đã mua tranh của tôi hiện đang làm việc ở phòng giáo dục thành phố.
Bà nói với Lương phu nhân thấy nét vẽ, bố cục, màu sắc của tôi rất quen thuộc. Cho đến khi bà tìm ra được bức tranh đạt giải nhất cấp thành phố cách đây 5 năm.
Nhưng chữ ký trong tác phẩm ghi rõ là Đường Tâm Nghiên.
Vì thế Lương phu nhân gọi tôi đến hỏi cho rõ, tôi đương nhiên trả lời thành thật.
Ngày hôm sau, sự việc được đăng lên mạng.
Cư dân mạng đi ngang qua, có người nhớ rõ đoạn video về chị em Đường gia năm ngoái.
Bọn họ đều khẳng định bức tranh đoạt giải là của người chị Đường Tâm Nghiên, còn đứa em gái Đường Yêu Yêu rõ ràng là kẻ điên.
Nhưng sự thật trước mắt là người đang học tại khoa Thiết kế của Đại học Nam Thành là tôi, Đường Yêu Yêu, có không ít nhà giàu đã mua tranh của tôi.
Sau khi vài vị phu nhân liên tiếp lên tiếng, dư luận bỗng nhiên xoay chiều.
Ai có thể ngờ rằng Đường Tâm Nghiên vốn luôn hiền lành dịu dàng lại là một kẻ trộm tranh, còn cái đồ điên khùng Đường Yêu Yêu đó lại là nạn nhân.
Lúc này, một cư dân mạng giấu tên đột nhiên hỏi:
[Tôi có mặt trong bữa tối của Đường gia năm ngoái, chứng kiến toàn bộ quá trình cô em gái nổi điên, nhưng tôi vẫn tò mò, điều gì có thể khiến một cô gái thu mình, lầm lỳ lại đột nhiên phát điên? Mà người chị bị rơi xuống nước kia có thực sự vô tội không?】
Một câu hỏi gây xôn xao dư luận.
Từ những câu hỏi đó, nhiều câu chuyện, hình ảnh và video ngắn khác nhau bắt đầu xuất hiện.
Ví dụ như hồi cấp 3, cô ta đã bí mật nhốt tôi vào phòng WC trên tầng cao nhất, vài giờ sau, cô ta khóc lóc với giáo viên rằng tôi đã mất tích.
Ví dụ, ở góc cầu thang nhỏ hẹp, Đường Tâm Nghiên nói tôi buồn nôn, hắt cà phê lên người tôi.
Ví dụ, trong vụ ảnh khiêu dâm nóng bỏng năm ngoái, lộ ra rằng cô ta đã mua một số ảnh từ một tên xã hội đen và cố tình chỉnh thành giống tôi.
Mà người lương thiện là tôi, vẫn còn nghĩ đến tình chị em, đã không công khai chuyện này.
…
Mấy năm nay hành vi ác độc của Đường Tâm Nghiên đối với tôi tội lỗi chồng chất, từng chuyện từng chuyện đều có hình ảnh, chứng cớ
Cư dân mạng không cho cô ta cơ hội bào chữa, trực tiếp chửi mắng như mưa.
Hình tượng hoàn mỹ mà cô ta khó nhọc xây lên mười mấy năm qua bị phá huỷ hoàn toàn.
Lúc này tôi đang ở nhà Lương phu nhân, nhàn nhã uống trà chiều.
Đường Tâm Nghiên gọi điện, khàn giọng gào thét với tôi:
"Đường Yêu Yêu! Tất cả những chuyện này đều là mày làm phải không? Mày muốn tao chết phải không?”
Đúng vậy, đương nhiên là do tôi làm.
Bức tranh đưa cho phu nhân ở Phòng giáo dục kia, là tôi cố ý.
Chuyện Đường Tâm Nghiên trộm tranh, cũng là tôi tìm người đăng lên mạng.
Tất cả những ảnh chụp, video giám sát đó, là do tôi đã cầu xin từng người bạn cùng lớp trong suốt nhiều năm, không dễ dàng mà có được.
Tôi nén giận chịu đựng nhiều năm như thế, tất cả chỉ vì cái ngày này. Đúng lúc cô ta nghĩ mình sắp bước lên mây, phá tan giấc mộng làm giàu của cô ta.
Làm cho cô ta vạn kiếp bất phục.
Tôi chỉ đưa điện thoại ra xa, dùng giọng an ủi đáp lại:
"Chị, đừng nói như vậy, làm sao tôi lại mong cho chị chết được?
“Chị nhất định phải kiên cường, nhất định phải sống cho tốt, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn mà nhảy lầu.
“Nhảy lầu rất đau đó, chị không thích đâu.
“Hơn nữa, bây giờ mới chỉ là bắt đầu. Hai chúng ta còn có rất rất rất nhiều chuyện nữa, chị gái”.
Đường Tâm Nghiên nghe xong dừng một hai giây, sau đó chửi tôi ầm ĩ. Tôi không thích nghe hét chói tai nên đã ném điện thoại vào ấm đun nước bên cạnh. Nhìn thấy điện thoại lộn lên lộn xuống, tôi thấy thật sảng khoái.
Lương phu nhân ngồi đối diện, bưng tách trà trên tay, vẻ mặt thưởng thức nhìn tôi:
"Bây giờ cuối cùng ta mới hiểu được, vì sao A Tuy lại thích cô đến vậy.
"Khi cô nổi điên lên, rất giống phong thái của ta năm đó.”
40.
Lương phu nhân có đôi mắt hoa đào giống hệt Lương Tuy.
Khi bọn họ cười rộ lên, dịu dàng đầy tình ý, lại thêm vài nét cơ trí tỉnh táo.
“Khi ta mới gả cho lão Lương, vài năm đầu hắn đối xử với ta rất tốt. Cho đến khi ta sinh A Tuy, hắn mới lộ nguyên hình, bên ngoài tam thê tứ thiếp.
"Lúc đầu, ta tức giận đến mức suy sụp, rơi vào trầm cảm nặng, khi phát điên, ta cũng không kém gì cô.
"Nhưng may mắn, ta còn có A Tuy, cuối cùng nhiều năm như vậy, ta vẫn còn ngồi được ở đây.
“Mà A Tuy có lẽ sợ bộ dạng lúc ta phát bệnh, nên bất chấp sự phản đối của lão Lương mà đi học về tâm lý.
“Nhưng bây giờ nhìn xem, công việc của nó cũng không tệ, còn có thể gặp được tiểu nha đầu như cô, mang đến bên cạnh ta, nói chuyện, bầu bạn với ta.
“So với cái nhóm thiên kim tẻ nhạt kia, cô hoạt bát và đáng yêu hơn rất nhiều, ta rất thích.
"Nha đầu, cô nhất định phải ở cùng bác sĩ Lương của chúng ta thật lâu thật lâu”.
Lương phu nhân nhướng mắt, nâng tách trà lên, chạm vào chiếc tách trên tay tôi.
Khi cúi đầu xuống, tôi tình cờ nhìn thấy một vết sẹo trắng mờ trên cổ tay bà.
Rõ ràng là nó sâu hơn nhiều so với những cái trên tay tôi.
Bức tranh hoàng hôn kia của tôi, cuối cùng vẫn bị Lương phu nhân đoạt mất, hiện đang treo trong phòng khách.
Cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp đó là điều cuối cùng tôi nhìn thấy vào ngày tôi nhảy khỏi tòa nhà.
Màu cam của hoàng hôn, màu đỏ của máu, màu màn đêm sắp đến.
Khi bà ngoại xuất hiện, mang theo một tia ánh sáng nhạt.
Một hỗn hợp của bốn màu sắc. Trong tuyệt vọng có hy vọng.
Lương phu nhân hiểu ý tôi.
Bởi vì bà ấy đã từng là người giống như tôi.
Chẳng trách ngay từ đầu Lương Tuy đã có cảm tình với tôi như vậy.
Bởi vì anh hiểu những người như chúng tôi.
Đó là lý do tại sao anh rất kiên trì và muốn chữa khỏi bệnh cho tôi.
Anh luôn dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang của tôi, xuyên qua những yếu ớt, nhìn rõ hướng tôi định đi.
Thực ra tôi chưa từng nói với anh những gì tôi muốn làm với Đường Tâm Nghiên, nhưng anh vẫn trợ giúp tôi, thậm chí còn âm thầm dẫn đường cho tôi.
Từ khi anh đưa tôi đến gặp Lương phu nhân cho đến khi kết thúc bạo lực trên mạng đối với Đường Tâm Nghiên, rất rất nhiều điều nhỏ nhặt trong đó đều là dấu vết của Lương Tuy.
Anh âm thầm nhúng tay vào tất cả. Vậy kế hoạch tiếp theo của anh là gì?
Chính là muốn tôi ở bên anh ấy mãi mãi sao?
Chậc.
Lương Tuy...
Ngàn vạn lần đừng làm em thất vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook