Bác Sĩ Tạ Trong Bụng Tôi Có Đèn Mổ Của Anh
-
C7: Chương 7
Nói chung là làm bác sĩ, Tạ Kiều Thời cũng không thích nhìn thấy có “Khách hàng quen”. Tâm như bác sĩ, đương nhiên anh hy vọng người bệnh sau khi chăm sóc sức khỏe sẽ khỏe mạnh mà sống, không có việc gì mà cứ chạy đến bệnh viện là chuyện không tốt lành gì.
Nhưng ở trong mắt anh, Văn Gia Hi tuyệt đối là một ngoại lệ. Anh cảm thấy, Văn Gia Hi xem bệnh viện như là nhà mình. Lần trước sau khi phẫu thuật xong, bệnh viện đã lấy cớ là chật giường ba lần để mời cô xuất viện, cô mới rời đi. Mà lần này…
Tạ Kiều Thời thấy rõ ràng đầu cô không có vết thương gì nhưng vẫn quấn một vòng băng lớn, có lẽ ý thức được chuyện lần này không thể kết thúc tốt đẹp.
“Bác sĩ Tạ, em đau đầu.” Cô không có ngoại thương nhưng sắc mặt thật sự khó coi. Mặc đồ bệnh nhân, đáng thương mà rúc vào trong ổ chăn, cứ nhìn chằm chằm người khác như thế.
Tạ Kiều Thời cảm thấy bản thân ý chí sắt đá cũng không thể để cứ mặc kệ bạn nhỏ ở chỗ này.
“Khả năng tạo thành chấn động não cường độ thấp, không có vấn đề gì lớn, cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Tạ Kiều Thời hoàn toàn là dùng thái độ việc công xử theo phép công: “Chờ lát nữa bác sĩ tuyến hai bên khoa não sẽ chẩn đoán cho em, không cần lo lắng.”
Hắn vừa nói không cần lo lắng, Văn Gia Hi lại nhớ đến câu nói kia của bác sĩ Lục. Trong lòng ngạnh, trên mặt càng uất ức.
“Bác sĩ Tạ, em nóng, em muốn uống trà cam thảo hoàng liên.”
Tạ Kiều Thời sửng sốt, mãi mới phản ứng lại hiểu ra nàng muốn nói cái gì. Ngay sau đó anh khẽ cười một tiếng, xoa mái tóc ngắn mềm mại mượt mà của cô: “Em vẫn nên uống canh mạch nha sơn tra đi. Buổi sáng bạn học em đến thăm em, em ăn không ít nhỉ?”
Mặt già của Văn Gia Hi đỏ lên. A, thật là không có mặt mũi nhìn người khác. Ba cái bánh bao, hai chén canh thịt gà, là có hơi quá mức ha… Hơn nữa vẫn là ở trước mặt bác sĩ Tạ mà mình thích nhất.
Nhưng mà… Bỗng nhiên Văn Gia Hi cảm thấy giống như có cái chuyện kỳ lạ gì đó xảy ra. Không biết có phải do não chấn động hay không, phản ứng của cô cũng chậm đi không ít.
“A a a a a!” Bác sĩ Tạ vừa mới xoa đầu cô!!!
Văn Gia Hi sờ sờ tóc mình như bảo bối, trong nháy mắt cảm thấy đầu bản thân quả thật tự mang quang hoàn!
A… Thật là hạnh phúc… Văn Gia Hi sắp bị bao phủ bởi phấn hồng do não bản thân tạo ra. Tuy rằng đây chỉ là một cái “xoa đầu” bình thường mà thôi.
Vì thế lần này Văn Gia Hi cũng không có giống như lần trước thỏa hiệp với bệnh viện, nói cái gì cô cũng không chịu xuất hiện. Khiến y tá trưởng khuyên thế nào cô cũng kiên trì nói mình vẫn buồn nôn, ngay cả bác sĩ khoa não ngoại cũng không có cách nào đuổi cô đi.
Thậm chí trong lúc đó bác sĩ Lục cũng đến xem cô, không nóng không lạnh nói câu: “Tiểu thư Văn thật đúng là có duyên với bệnh viện.” Ngay sau đó đã bị Văn Gia Hi nói lại: “Tôi có duyên với bác sĩ Tạ” chắn trở về, sau đó chưa từng thấy cô ta đến lần nào nữa.
Nhưng kể từ đây, thanh danh của Văn Gia Hi vang xa khắp Tam Viện. Mấy chuyện không thể không nói giữa cô và Tạ Kiều Thời cũng bắt đầu được lưu truyền rộng rãi. Viện trưởng dường như cuối cùng phát hiện cây búa có thể đánh bay chiếc đinh của cô. Sau đó anh ta đưa Boss cuối đàm phán với cô.
“Không khí bệnh viện không tốt, tuy rằng tiêu độc đúng hạn nhưng vi khuẩn trong bệnh viện vẫn rất nhiều. Bạn nhỏ, xuất viện đi.”
Văn Gia Hi: “Anh đang xin em sao? Em không, tôi không đi đâu. Nếu anh nguyện ý nói thích em, em sẽ nguyện ý suy xét yêu cầu của anh.”
Tạ Kiều Thời: “...” Não bạn nhỏ chấn động thật sự có thể hơi nghiêm trọng.
Nhưng ở trong mắt anh, Văn Gia Hi tuyệt đối là một ngoại lệ. Anh cảm thấy, Văn Gia Hi xem bệnh viện như là nhà mình. Lần trước sau khi phẫu thuật xong, bệnh viện đã lấy cớ là chật giường ba lần để mời cô xuất viện, cô mới rời đi. Mà lần này…
Tạ Kiều Thời thấy rõ ràng đầu cô không có vết thương gì nhưng vẫn quấn một vòng băng lớn, có lẽ ý thức được chuyện lần này không thể kết thúc tốt đẹp.
“Bác sĩ Tạ, em đau đầu.” Cô không có ngoại thương nhưng sắc mặt thật sự khó coi. Mặc đồ bệnh nhân, đáng thương mà rúc vào trong ổ chăn, cứ nhìn chằm chằm người khác như thế.
Tạ Kiều Thời cảm thấy bản thân ý chí sắt đá cũng không thể để cứ mặc kệ bạn nhỏ ở chỗ này.
“Khả năng tạo thành chấn động não cường độ thấp, không có vấn đề gì lớn, cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Tạ Kiều Thời hoàn toàn là dùng thái độ việc công xử theo phép công: “Chờ lát nữa bác sĩ tuyến hai bên khoa não sẽ chẩn đoán cho em, không cần lo lắng.”
Hắn vừa nói không cần lo lắng, Văn Gia Hi lại nhớ đến câu nói kia của bác sĩ Lục. Trong lòng ngạnh, trên mặt càng uất ức.
“Bác sĩ Tạ, em nóng, em muốn uống trà cam thảo hoàng liên.”
Tạ Kiều Thời sửng sốt, mãi mới phản ứng lại hiểu ra nàng muốn nói cái gì. Ngay sau đó anh khẽ cười một tiếng, xoa mái tóc ngắn mềm mại mượt mà của cô: “Em vẫn nên uống canh mạch nha sơn tra đi. Buổi sáng bạn học em đến thăm em, em ăn không ít nhỉ?”
Mặt già của Văn Gia Hi đỏ lên. A, thật là không có mặt mũi nhìn người khác. Ba cái bánh bao, hai chén canh thịt gà, là có hơi quá mức ha… Hơn nữa vẫn là ở trước mặt bác sĩ Tạ mà mình thích nhất.
Nhưng mà… Bỗng nhiên Văn Gia Hi cảm thấy giống như có cái chuyện kỳ lạ gì đó xảy ra. Không biết có phải do não chấn động hay không, phản ứng của cô cũng chậm đi không ít.
“A a a a a!” Bác sĩ Tạ vừa mới xoa đầu cô!!!
Văn Gia Hi sờ sờ tóc mình như bảo bối, trong nháy mắt cảm thấy đầu bản thân quả thật tự mang quang hoàn!
A… Thật là hạnh phúc… Văn Gia Hi sắp bị bao phủ bởi phấn hồng do não bản thân tạo ra. Tuy rằng đây chỉ là một cái “xoa đầu” bình thường mà thôi.
Vì thế lần này Văn Gia Hi cũng không có giống như lần trước thỏa hiệp với bệnh viện, nói cái gì cô cũng không chịu xuất hiện. Khiến y tá trưởng khuyên thế nào cô cũng kiên trì nói mình vẫn buồn nôn, ngay cả bác sĩ khoa não ngoại cũng không có cách nào đuổi cô đi.
Thậm chí trong lúc đó bác sĩ Lục cũng đến xem cô, không nóng không lạnh nói câu: “Tiểu thư Văn thật đúng là có duyên với bệnh viện.” Ngay sau đó đã bị Văn Gia Hi nói lại: “Tôi có duyên với bác sĩ Tạ” chắn trở về, sau đó chưa từng thấy cô ta đến lần nào nữa.
Nhưng kể từ đây, thanh danh của Văn Gia Hi vang xa khắp Tam Viện. Mấy chuyện không thể không nói giữa cô và Tạ Kiều Thời cũng bắt đầu được lưu truyền rộng rãi. Viện trưởng dường như cuối cùng phát hiện cây búa có thể đánh bay chiếc đinh của cô. Sau đó anh ta đưa Boss cuối đàm phán với cô.
“Không khí bệnh viện không tốt, tuy rằng tiêu độc đúng hạn nhưng vi khuẩn trong bệnh viện vẫn rất nhiều. Bạn nhỏ, xuất viện đi.”
Văn Gia Hi: “Anh đang xin em sao? Em không, tôi không đi đâu. Nếu anh nguyện ý nói thích em, em sẽ nguyện ý suy xét yêu cầu của anh.”
Tạ Kiều Thời: “...” Não bạn nhỏ chấn động thật sự có thể hơi nghiêm trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook