Bác Sĩ Tạ Trong Bụng Tôi Có Đèn Mổ Của Anh
-
C2: Nam thần không mặc áo blouse trắng thật là nam tính
Văn Gia Hi vừa đến trường học, liền đi thẳng đến phân xưởng. Đoàn xe của lão đại đã đợi cô rất lâu. Không gặp được thì nói không chừng người ta sẽ cầm theo dao phay đuổi giết cô mất.
Cô là tay đua nữ duy nhất có kinh nghiệm trong đội xe đại học C, lúc trước đều là lấy thân phận là người thay thế của đội. Mà năm nay sinh viên đua xe tạm thời tăng thêm một đơn vị đua nữ nên cơ hội lên sân khấu khó có được này rơi vào tay cô.
Đáng ra đây là lúc cô phải tăng cường huấn luyện, nhưng vì phẫu thuật phải nằm viện nên đã trì hoãn một thời gian dài. Chưa nói đến chuyện nằm viện tĩnh dưỡng, tới lúc ra viện thì chạy trốn đâu mất không tìm được người, đoàn xe lão đại thật sự tức giận.
“Lão đại, lão đại anh đừng nóng giận nữa. Chẳng phải tôi là gái lỡ nên mới gấp rút giải quyết chuyện hôn nhân thôi mà.” Văn Gia Hi vẻ mặt nịnh nọt, nhưng lão đại vẫn lạnh nhạt, vì vậy cô cũng chỉ có thể ủ rũ đội mũ bảo hiểm lên thử xe.
Em trai Tiểu Hà chuyên phụ trách ghi lại số liệu ở tổ động lực bước nhanh đuổi theo, cười hề hề mờ ám thò qua: “Em hỏi này, chị lại đi tìm bác sĩ oppa đó à? Tiến triển như thế nào rồi, khi nào thì cua được người ta?”
Haizzz…
Nhiệt độ trong phân xưởng bị tụt giảm trong nháy mắt bởi một tiếng thở dài của Văn Gia Hi.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, là cái ngày mà chị bị đau đến chết đi sống lại được đưa vào cấp cứu. Em biết không, lúc mà chị thấy anh ấy bỗng dưng chị không còn cảm giác đau nữa. Lúc đó chị nghĩ, ai nói dựa mặt không thể ăn cơm, còn có thể thay thế thuốc mê và thuốc giảm đau đó!” Văn Gia Hi tự nhận chưa bao giờ là một kẻ nông cạn chỉ biết nhìn mặt, nhưng từ khi nhìn thấy bác sĩ Tạ cô mới biết được, có mặt là đủ rồi, cần gì tới nội hàm nữa?
“Trong khoảng thời gian nằm viện, mỗi lần anh ấy đến kiểm tra phòng, chị chỉ hận không thể sửa soạn mặt mũi cho đẹp đẽ để có thể cứu vãn lại hình tượng. Nhưng đến khi chị xuất viện, chị đến phòng khám chuyên khoa của anh ấy tận mười lần, anh ấy cũng chưa từng nhìn chị kỹ một lần. Thậm chí anh ấy còn muốn chị lên khoa thần kinh kiểm tra đầu óc!”
Văn Gia Hi đội mũ bảo hiểm lên, giọng nói nặng nề từ trong mũ truyền ra, khí ong ong.
“Chị thấy anh ta mới cần phải kiểm tra đầu óc gấp đó.”
Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh vẫn không hiểu sao? Thế mà tới cái số di động cũng không cho… Thật là keo kiệt chết đi được!
Đồng chí Tiểu Hà hơi ngốc, không nghĩ rằng bác sĩ Tạ lại khó cua đến thế. Nữ thần Gia Hi cũng được coi như một bông hoa của đại học C mà? Theo đuổi một người mà thôi, không đến mức khó như vậy chứ?
Không đành lòng nhìn nữ thần trong mộng cô đơn, vì thế đồng chí Tiểu Hà giúp Văn Gia Hi bày mưu tính kế: “Chị Gia Hi chị đừng có nản chí nha, người ta đều nói liệt nữ sợ triền lang, thật ra thì nói ngược lại cũng không sai đâu. Từ góc độ đàn ông mà nói em cho chị biết, đại đa số đàn ông đều không chống cự được việc mỹ nữ bám riết không tha.”
Đôi mắt trong trẻo của Văn Gia Hi lóe sáng phía sau chiếc mũ bảo hiểm. Nhưng ánh sáng chỉ như lướt qua, cô có chút ảo não thầm nói: “Cậu chỉ là một tiểu thịt tươi, làm sao biết được đàn ông chân chính là như nào đâu…”
Bác sĩ Tạ như vậy mới là đàn ông chân chính nha!!!
Vừa nhớ tới những đường cong tinh xảo trên gương mặt tuấn tú của anh cùng với hai bàn tay trắng nõn với những đốt ngón tay thon dài rõ ràng, Văn Gia Hi lập tức cảm thấy nội tâm máu sói lại sôi trào.
Ừm, là sói mê sắc.
Thật ra Văn Gia Hi cảm thấy đồng chí Tiểu Hà nói cũng có lý. Liệt lang cũng sợ triền nữ thôi, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền thôi. Nếu có chí nhất định thành công, gặp chuyện khó khăn không cần nhụt chí (mấy thứ lung tung rối loạn này kia)… Đều là rất có lý!
“Không sai! Chị nhất định phải gắt gao theo bước chân của bác sĩ Tạ, quyết không buông tay!” Vì có thể thường xuyên nhìn thấy mặt và tay của bác sĩ Tạ, Văn Gia Hi thật sự tràn đầy ý chí chiến đấu.
Đêm đó, sau khi Văn Gia Hi kết thúc huấn luyện buổi chiều, cô đã bị đồng chí Tiểu Hà lôi kéo thẳng đến đại học Tỉnh Y gần đó.
Thông qua nhiều phen tìm hiểu bạn bè ở đại học tỉnh Y, cuối cùng đồng chí Tiểu Hà cũng giúp Văn Gia Hi lấy được thời khóa biểu của Tạ Kiều Thời ở đại học Tỉnh Y. Nhờ nguyên nhân này mà hình tượng của cậu ở trong lòng Văn Gia Hi trong nháy mắt cao lớn hẳn ra.
Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh ánh mắt của Văn Gia Hi đã dính chặt lên bóng dáng của Tạ Kiều Thời. Nam thần được mời trở lại đại học Tỉnh Y làm giáo viên thỉnh giảng… Dáng vẻ của anh khi không mặc áo blouse trắng đứng trên bục giảng quả thực đẹp chói mắt!!!
Cô là tay đua nữ duy nhất có kinh nghiệm trong đội xe đại học C, lúc trước đều là lấy thân phận là người thay thế của đội. Mà năm nay sinh viên đua xe tạm thời tăng thêm một đơn vị đua nữ nên cơ hội lên sân khấu khó có được này rơi vào tay cô.
Đáng ra đây là lúc cô phải tăng cường huấn luyện, nhưng vì phẫu thuật phải nằm viện nên đã trì hoãn một thời gian dài. Chưa nói đến chuyện nằm viện tĩnh dưỡng, tới lúc ra viện thì chạy trốn đâu mất không tìm được người, đoàn xe lão đại thật sự tức giận.
“Lão đại, lão đại anh đừng nóng giận nữa. Chẳng phải tôi là gái lỡ nên mới gấp rút giải quyết chuyện hôn nhân thôi mà.” Văn Gia Hi vẻ mặt nịnh nọt, nhưng lão đại vẫn lạnh nhạt, vì vậy cô cũng chỉ có thể ủ rũ đội mũ bảo hiểm lên thử xe.
Em trai Tiểu Hà chuyên phụ trách ghi lại số liệu ở tổ động lực bước nhanh đuổi theo, cười hề hề mờ ám thò qua: “Em hỏi này, chị lại đi tìm bác sĩ oppa đó à? Tiến triển như thế nào rồi, khi nào thì cua được người ta?”
Haizzz…
Nhiệt độ trong phân xưởng bị tụt giảm trong nháy mắt bởi một tiếng thở dài của Văn Gia Hi.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, là cái ngày mà chị bị đau đến chết đi sống lại được đưa vào cấp cứu. Em biết không, lúc mà chị thấy anh ấy bỗng dưng chị không còn cảm giác đau nữa. Lúc đó chị nghĩ, ai nói dựa mặt không thể ăn cơm, còn có thể thay thế thuốc mê và thuốc giảm đau đó!” Văn Gia Hi tự nhận chưa bao giờ là một kẻ nông cạn chỉ biết nhìn mặt, nhưng từ khi nhìn thấy bác sĩ Tạ cô mới biết được, có mặt là đủ rồi, cần gì tới nội hàm nữa?
“Trong khoảng thời gian nằm viện, mỗi lần anh ấy đến kiểm tra phòng, chị chỉ hận không thể sửa soạn mặt mũi cho đẹp đẽ để có thể cứu vãn lại hình tượng. Nhưng đến khi chị xuất viện, chị đến phòng khám chuyên khoa của anh ấy tận mười lần, anh ấy cũng chưa từng nhìn chị kỹ một lần. Thậm chí anh ấy còn muốn chị lên khoa thần kinh kiểm tra đầu óc!”
Văn Gia Hi đội mũ bảo hiểm lên, giọng nói nặng nề từ trong mũ truyền ra, khí ong ong.
“Chị thấy anh ta mới cần phải kiểm tra đầu óc gấp đó.”
Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh vẫn không hiểu sao? Thế mà tới cái số di động cũng không cho… Thật là keo kiệt chết đi được!
Đồng chí Tiểu Hà hơi ngốc, không nghĩ rằng bác sĩ Tạ lại khó cua đến thế. Nữ thần Gia Hi cũng được coi như một bông hoa của đại học C mà? Theo đuổi một người mà thôi, không đến mức khó như vậy chứ?
Không đành lòng nhìn nữ thần trong mộng cô đơn, vì thế đồng chí Tiểu Hà giúp Văn Gia Hi bày mưu tính kế: “Chị Gia Hi chị đừng có nản chí nha, người ta đều nói liệt nữ sợ triền lang, thật ra thì nói ngược lại cũng không sai đâu. Từ góc độ đàn ông mà nói em cho chị biết, đại đa số đàn ông đều không chống cự được việc mỹ nữ bám riết không tha.”
Đôi mắt trong trẻo của Văn Gia Hi lóe sáng phía sau chiếc mũ bảo hiểm. Nhưng ánh sáng chỉ như lướt qua, cô có chút ảo não thầm nói: “Cậu chỉ là một tiểu thịt tươi, làm sao biết được đàn ông chân chính là như nào đâu…”
Bác sĩ Tạ như vậy mới là đàn ông chân chính nha!!!
Vừa nhớ tới những đường cong tinh xảo trên gương mặt tuấn tú của anh cùng với hai bàn tay trắng nõn với những đốt ngón tay thon dài rõ ràng, Văn Gia Hi lập tức cảm thấy nội tâm máu sói lại sôi trào.
Ừm, là sói mê sắc.
Thật ra Văn Gia Hi cảm thấy đồng chí Tiểu Hà nói cũng có lý. Liệt lang cũng sợ triền nữ thôi, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền thôi. Nếu có chí nhất định thành công, gặp chuyện khó khăn không cần nhụt chí (mấy thứ lung tung rối loạn này kia)… Đều là rất có lý!
“Không sai! Chị nhất định phải gắt gao theo bước chân của bác sĩ Tạ, quyết không buông tay!” Vì có thể thường xuyên nhìn thấy mặt và tay của bác sĩ Tạ, Văn Gia Hi thật sự tràn đầy ý chí chiến đấu.
Đêm đó, sau khi Văn Gia Hi kết thúc huấn luyện buổi chiều, cô đã bị đồng chí Tiểu Hà lôi kéo thẳng đến đại học Tỉnh Y gần đó.
Thông qua nhiều phen tìm hiểu bạn bè ở đại học tỉnh Y, cuối cùng đồng chí Tiểu Hà cũng giúp Văn Gia Hi lấy được thời khóa biểu của Tạ Kiều Thời ở đại học Tỉnh Y. Nhờ nguyên nhân này mà hình tượng của cậu ở trong lòng Văn Gia Hi trong nháy mắt cao lớn hẳn ra.
Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh ánh mắt của Văn Gia Hi đã dính chặt lên bóng dáng của Tạ Kiều Thời. Nam thần được mời trở lại đại học Tỉnh Y làm giáo viên thỉnh giảng… Dáng vẻ của anh khi không mặc áo blouse trắng đứng trên bục giảng quả thực đẹp chói mắt!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook