Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!
-
Chương 8: Chòng ghẹo dữ dội
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thiên ở chỗ cô Mẫn một lúc, sau đó vội vã chạy về nhà. Anh cho tài xế nghỉ một buổi, sau đó vội vội vàng vàng tắm rửa, gội đầu, sấy tóc, tạo kiểu chán chê xong lại thấy quá kiểu cách. Lâm Thiên nhìn chòng chọc về phía cái gương, sau đó lại tạo lại kiểu cũ. Anh vốn rất đẹp trai, để kiểu nào cũng đẹp hết cả, cho dù có vác ổ gà tổ quạ ra đường thì tỉ lệ mọi người ngoái đầu nhìn lại vẫn là 100%. Nhưng anh đoán có lẽ bác sĩ Phó sẽ không để ý gì tới kiểu tóc của anh đâu.
Chải chuốt xong xuôi, thấy vẫn còn sớm, Lâm Thiên lại nhấp nhổm đi khắp phòng. Robot dọn dẹp đúng giờ bắt đầu xoay quanh khắp nhà dọn dẹp, Lâm Thiên cứ nhìn đồng hồ mãi, rồi lại ra trước gương nhìn ngắm xem còn gì bất ổn nữa không.
Lần nào trước khi tới bệnh viện thăm bác sĩ Phó, anh cũng ở trong trạng thái như vậy. Mà lần này còn là anh qua chỗ bác sĩ Phó đón anh ấy nữa chứ.
Thấy sắp tới giờ, anh lại chạy xuống gara chọn xe mất nửa ngày trời. Xe của anh toàn là xe mới tinh, phần lớn chưa lái qua lần nào, trong gara cũng có người tới dọn dẹp theo định kì, mặt ngoài xe nào xe nấy đều bóng loáng.
Lâm Thiên sợ bác sĩ Phó cảm thấy mình dồn hết tâm trí, anh nắm trong tay một đống chìa khóa xe, thử hết chiếc này tới chiếc khác. Không thể quá khoa trương, xe thể thao, bỏ qua. Không thể quá nhỏ, bởi dáng bác sĩ Phó vốn cao lớn, cho nên bỏ mấy xe loại nhỏ. Không thể quá xấu.. cũng không thể quá trẻ trâu được.
Anh mắc kẹt ở vấn đề này.
Bởi trong gara nhà anh, chẳng có chiếc nào có vẻ khiêm tốn cả. Ngay cả những chiếc xe ‘bọ rùa’ cũng là hàng từ những năm 1951. Anh sưu tầm xe phiên bản giới hạn, cũng sưu tầm cả những chiếc xe cổ nữa, nhưng chẳng bao giờ tự lái ra ngoài.
Cuối cùng Lâm Thiên tìm tới tìm lui, chọn được một chiếc Wrangler. Nhưng chiếc Wrangler này cũng chẳng đơn giản gì, bởi trên xe có khắc chữ ký của David Beckham.
Còn ký ngay trên mui xe nữa.
Lâm Thiên thấy cái chữ ký này quá bắt mắt, bèn mang xe tới tiệm rửa xe, làm cho bong nước sơn đi, sau đó mua một loạt đồ trang trí nội thất ô tô bỏ vào xe, cuối cùng mới xuất phát tới nhà bác sĩ Phó.
Trên xe có đồ trang trí và gối ôm, khiến thoạt trông có vẻ xe thường được lái đi. Rất hiếm khi Lâm Thiên tự mình lái, tay lái gượng gạo cứng nhắc, anh không dám phóng quá nhanh, chỉ dám duy trì ở tốc độ thấp nhất, khiến đi đường có không biết bao nhiêu tài xế phía sau bóp còi inh ỏi.
Khu nhà của bác sĩ Phó ở rất gần bệnh viện, mất chừng mười phút lái xe, trong đó bốn phút là dừng đèn xanh đèn đỏ. Đây là khu dân cư tốt nhất khu vực này, nhà rất cao, lại còn có không gian xanh thoáng đãng, cũng rất yên tĩnh nữa. Lâm Thiên lái tới cổng khu, nhưng không được vào khi không có sự cho phép. Anh đành phải dừng xe vào bãi đỗ. Lâm Thiên tắt máy, gọi điện thoại cho cô Mẫn: “Cô à, cô đã làm xong món Phật nhảy tường chưa?”
“Vẫn chưa vẫn chưa đâu..” Cô Mẫn mở nắp vung nghe mùi hương, đoạn nói: “Món này là tốn công nhất này, em qua đón Tiểu Phó trước đi, nó ở cái khu.. cái khu..”
“Ấn tượng Hi Nhai!” Lâm Thiên lập tức đáp lời.”
“Đúng! Chính là cái khu đó, mà lần nào cũng không cho người vào, hỏi hết câu này tới câu khác. Thế này đi, khi nào em qua đón, thì gọi cho Tiểu Phó trước, để nó ra ngoài đợi em.”
“Vậy sao được, bác sĩ Phó bị thương ở tay mà, em phải vào đón anh ấy mới được..” Lâm Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía cổng khu, đoạn nói: “… Giờ em đi đón bác sĩ Phó, liệu có sớm quá không ạ?”
“Em có tâm thiệt đó.” Cô Mẫn cười cười, “Giờ qua đây chắc vẫn phải chờ thêm một lát đó, hai đứa ngồi uống trà đợi vậy.”
Lâm Thiên bóc vỏ kẹo cao su, anh ngồi trên xe một lúc, đợi đến khi kẹo hết vị rồi, Lâm Thiên mới hắng giọng, gọi điện cho bác sĩ Phó.
Bàn tay anh không tự chủ mà nắm chặt tay lái, ngồi thẳng người dậy, nâng mắt nhìn về phía trước, giống như đang bị kiểm duyệt gì đó vậy.
“Alo… bác sĩ Phó đó ạ, em là Lâm Thiên.” Lâm Thiên sợ bác sĩ Phó vẫn chưa lưu số sáng nay gọi, bèn nói rõ lý do gọi tới, “Cô Mẫn làm Phật nhảy tường, muốn mời anh qua ăn, em sẽ đợi anh ở trước cổng tòa nhà nhé.”
“Cậu đã tới rồi à?” Phó Tinh Hà không mấy ngạc nhiên trước cuộc gọi này của anh.
“Không, chưa ạ! Ngài không cần phải gấp đâu.” Anh giật thốt, không tự chủ mà dùng kính ngữ ra, Lâm Thiên rầu rĩ cắn môi, “Em vẫn còn một đoạn nữa, ngài đừng vội ạ.. nhà.. nhà ngài ở tòa số bao nhiêu ạ, để em lái xe tới dưới tầng..”
“Cậu không cần phải vậy đâu,” Bác sĩ Phó nói qua điện thoại, “Tay tôi không bị thương nặng gì, giờ tôi xuống dưới cổng khu đợi cậu nhé.”
“Vâng.. vậy đi.” Lâm Thiên không dám mạo muội thể hiện quá quan tâm, trong lòng anh thầm oán bệnh viện, sao có thể đồng ý cho bác sĩ Phó xuất viện vậy chứ! Tay hắn vẫn còn đang băng bó mà, sao có thể ổn được?
Cúp máy rồi, Lâm Thiên lái xe đi, chạy tới một con đường cách đó không xa, thị lực anh rất tốt, chú ý động tĩnh cổng khu từ đằng xa.
Bác sĩ Phó vừa ra, anh đã khởi động ô tô, dừng bên đường thật đúng lúc. Lâm Thiên hạ cửa kính xuống, cất tiếng gọi: “Bác sĩ Phó.”
“Ngài đã ra đây rồi à, không đợi lâu chứ ạ?”
Hiển nhiên bác sĩ Phó không ngờ Lâm Thiên lại lái một chiếc xe bá đạo như vậy, hắn có hơi ngạc nhiên. Giống như trông thấy một đứa bé len lén lấy đồ của người lớn ra mặc vậy, bởi trong ấn tượng của hắn, Lâm Thiên là một chàng trai hay xấu hổ, nhưng chiếc xe này lại hợp với những anh chàng to con, dù là tay lái hay chân phanh cũng đều rất nặng, người bình thường khó lái được.
Sự tương phản như vậy, càng khiến người ta cảm thấy tò mò muốn tìm hiểu.
“Tôi vừa mới ra đây thôi.” Phó Tinh Hà nói xong, lại thấy Lâm Thiên xuống xe, đi vòng ra mở cửa xe cho mình.
Hành động tự nhiên này khiến hắn nhướn mày lên.
“Tay của ngài.. đã tháo băng rồi ạ?”
Giữa ngày hè tháng bảy, những cơn mưa dai dẳng và cái nóng oi ả thay nhau tấu thành bản hòa ca, bởi vì nhiệt độ oi nóng nên bác sĩ Phó mặc một chiếc áo sơ mi tay lỡ. Hắn có yêu cầu rất cao về đời sống, quần áo đồ dùng hằng ngày đều là hàng đặt riêng, cho nên vô cùng vừa người. Áo sơ mi ôm sát lấy tấm lưng dài của hắn, tay áo dường như không che được lấy cẳng tay, mà cơ ngực được bó sát khiến càng trông bắt mắt. Lâm Thiên nhìn mà nuốt nước miếng.
Lúc ở bệnh viện, bác sĩ Phó thường mặc áo blouse dài, hoặc không thì cũng là áo phẫu thuật màu lam đậm. Có một khoảng thời gian rất dài, bác sĩ Phó bận đến mức không thể ngủ nghỉ, có khi cả ngày trời, hoặc thậm chí là hai ngày liên tiếp hắn không về nhà lấy một lần, khi nào mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một giờ, sau đó sẽ lập tức có những ca cấp cứu khẩn cấp, thông báo hắn đi phẫu thuật.
Lâm Thiên chỉ có một ít ảnh chụp bác sĩ Phó khi mặc thường phục, cho nên lúc này anh phải cố gắng lắm mới thu được ánh nhìn khỏi cơ thể quyến rũ của hắn.
Mà cánh tay trái bị thương của Phó Tinh Hà kia, lại không nhìn ra bất cứ điều gì lạ thường, nếu không phải được biết từ trước, có lẽ Lâm Thiên sẽ không nghĩ là hắn bị thương.
Phó Tinh Hà lên xe ngồi, đáp gọn lỏn: “Dán băng gạc.”
“Dán băng gạc..” Lâm Thiên quay đầu nhìn hắn, “Vậy có ổn không?”
“Ổn.” Phó Tinh Hà vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Làm phiền cậu tới đón tôi rồi.”
“Dạ không, không phiền gì đâu ạ, em tiện đường ấy mà.” Lâm Thiên vẫn còn lo lắng mà nhìn chằm chằm cánh tay của hắn, nhìn một hồi, bác sĩ Phó ngẩng đầu lên nhìn anh,” Lúc bấy giờ Lâm Thiên mới hoảng hốt thu hồi tầm mắt.
Tại sao bác sĩ Phó lại… không để ý gì cơ chứ. Mọi người ai cũng thấy lo cho hắn, sợ hắn không thể làm phẫu thuật, không thể làm bác sĩ được nữa, nhưng bác sĩ Phó lại cứ như không có chuyện gì, ở nhà tự xử lý vết thương, thậm chí còn đổi băng vải thành băng gạc, giống như một vết thương nhỏ, sau đó tùy ý dán băng lên vết thương. Hắn coi sinh mệnh nghề nghiệp cứ như trò đùa vậy.
Anh nghe thấy có y tá trong viện nói: “Chắc bác sĩ Phó có bóng ma trong lòng rồi, anh ấy muốn ra viện à? Chắc anh ấy tuyệt vọng lắm.”
Nhưng Lâm Thiên biết, bác sĩ Phó không phải người như vậy. Mọi hành động của hắn, đều có lý do riêng. Dù cho tạm thời anh không thể hiểu được, nhưng trong lòng cũng mù quáng tin hành động của hắn là chính xác.
Trên xe, Phó Tinh Hà hỏi Lâm Thiên đôi câu, ví dụ như sao anh lái xe chậm vậy, có phải chưa lấy bằng lái hay không.
Lâm Thiên trả lời: “Có anh ngồi trên xe nên em không dám lái nhanh, sợ xảy ra sự cố gì không hay.”
Phó Tinh Hà nhìn kính chiếu hậu, khẽ nở nụ cười.
Lâm Thiên ngẩn ra, sau đó phanh gấp một cái, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe người ta!
Mà Phó Tinh Hà đã thầm có đáp án trong lòng. Hắn đoán chắc Lâm Thiên không thường xuyên lái xe, tay lái anh rất gượng, nhưng không phải vì có hắn nên mới không dám lái nhanh. Xe này rất mới, đồ trang trí, gối đầu trên xe đều mới nguyên. Thậm chí trên đó vẫn còn mùi của đồ mới.
Có lẽ là mua xe về xong, cậu ấy nhát gan, không dám lái ra đường.
Lâm Thiên dừng xe trước cửa nhà cô Mẫn, nhân lúc bác sĩ Phó tháo dây an toàn, anh vội xuống xe mở cửa cho hắn. Anh chưa từng đi mở cửa xe cho người ta, giờ hành động tự nhiên như vậy, là vì khi ở nhà đã luyện đi luyện lại hơn mười lần.
Phó Tinh Hà xuống xe, “Cảm ơn.”
“Bác sĩ Phó, thực ra anh.. anh không cần phải khách sáo với em như vậy đâu.” Lâm Thiên ngập ngừng một chút, không biết nên nói sao mới phải. Lúc anh ở bệnh viện, thường xuyên thấy bác sĩ Phó khách sáo với người khác, khách sáo với những đồng nghiệp hắn sớm chiều làm chung, khách sáo với bệnh nhân, và cũng khách sáo với cả anh nữa.
Nhưng sự khách sáo của hắn cũng là khách khí vậy thôi, chứ hắn cũng không nghe theo ý kiến người khác, mà vẫn hành xử theo ý mình. Ví dụ như ban nãy Lâm Thiên bảo hắn không cần khách khí với mình đâu, bác sĩ Phó vẫn khách sáo gật đầu nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Lâm Thiên nghĩ bụng, chắc hắn chỉ đồng ý trên đầu môi vậy thôi.
Món “Phật nhảy tường” của cô Mẫn tỏa hương thơm ngát từ phòng bếp ra, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước sôi sùng sục nữa.
“Hai đứa tới sớm thế.” Cô Mẫn mời bọn họ ngồi xuống, lấy trà lần trước Lâm Thiên đưa tới ra, cô rót hai tách trà, đoạn nói: “Tiểu Phó, con phải thử vị trà này đấy.”
Phó Tinh Hà cúi đầu ngửi vị trà, “Đại hồng bào.”
“Đúng rồi! Mũi con tinh ghê. Lâm Thiên tặng đấy, con nếm thử xem, nếm rồi biết ngay.” Cô vừa nói vừa quay người, “Cô xuống phòng bếp trước, hai đứa cứ ngồi nói chuyện ha.”
Lâm Thiên cố giấu tâm tình mình mà nhấp một ngụm trà, cầm tách trong lòng bàn tay, bác sĩ Phó vẫn an vị ngồi bên anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ của người bên. Lâm Thiên uống mấy ngụm trà liền, vị trà nóng hổi càng khiến anh thêm luống cuống.
“Cậu sợ tôi à?” Phó Tinh Hà thấy anh ngồi thẳng người, ánh mắt mông lung mà nhấp hết ngụm trà này tới ngụm trà khác. Hắn nheo mắt lại, “Hay là không quen ngồi gần với người khác như vậy?”
“Là tại trà..” Anh cúi đầu, “.. tại trà nóng quá.” Anh nói, lại không tự chủ mà vươn đầu lưỡi ra liếm nước trà.
Chỉ là anh.. không quen ngồi gần bác sĩ Phó như vậy. Hoặc nên nói là anh đang ngây ngất, sướng đến độ ngây ngất.
Lúc ở bệnh viện, Lâm Thiên thường ngồi bên giường bệnh của hắn, còn bác sĩ Phó thì mặc đồng phục bệnh nhân, những ngày ấy mưa dầm dề chẳng dứt, chẳng cảm nhận được sự xâm lược mạnh mẽ như bây giờ.
Khi đó, Lâm Thiên vẫn còn miễn cưỡng khống chế được bản thân, giờ bác sĩ Phó kề sát bên anh cất tiếng, khiến Lâm Thiên chẳng duy trì được nữa. Hormone mang tính xâm lược nặng nề kia khiến anh gần như không thở nổi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bác sĩ Phó chẳng có ý định ghẹo người, mà mình lại bị ghẹo đến cứng lên thế này.. (Lâm Thiên đơn phương nghĩ)
Sao cậu nhóc này lại dễ ghẹo vậy cơ chứ? (Phó Tinh Hà đơn phương nghĩ)
Phật nhảy tường:. Món ăn gồm có vi cá, nấm hoa Nhật Bản, hải sâm, sò điệp khô, thịt gà, giăm bông Hồ Nam (Tương Thái), thịt heo, và nhân sâm. (Nguồn: vi.wiki)
Jeep Wrangler
Lâm Thiên ở chỗ cô Mẫn một lúc, sau đó vội vã chạy về nhà. Anh cho tài xế nghỉ một buổi, sau đó vội vội vàng vàng tắm rửa, gội đầu, sấy tóc, tạo kiểu chán chê xong lại thấy quá kiểu cách. Lâm Thiên nhìn chòng chọc về phía cái gương, sau đó lại tạo lại kiểu cũ. Anh vốn rất đẹp trai, để kiểu nào cũng đẹp hết cả, cho dù có vác ổ gà tổ quạ ra đường thì tỉ lệ mọi người ngoái đầu nhìn lại vẫn là 100%. Nhưng anh đoán có lẽ bác sĩ Phó sẽ không để ý gì tới kiểu tóc của anh đâu.
Chải chuốt xong xuôi, thấy vẫn còn sớm, Lâm Thiên lại nhấp nhổm đi khắp phòng. Robot dọn dẹp đúng giờ bắt đầu xoay quanh khắp nhà dọn dẹp, Lâm Thiên cứ nhìn đồng hồ mãi, rồi lại ra trước gương nhìn ngắm xem còn gì bất ổn nữa không.
Lần nào trước khi tới bệnh viện thăm bác sĩ Phó, anh cũng ở trong trạng thái như vậy. Mà lần này còn là anh qua chỗ bác sĩ Phó đón anh ấy nữa chứ.
Thấy sắp tới giờ, anh lại chạy xuống gara chọn xe mất nửa ngày trời. Xe của anh toàn là xe mới tinh, phần lớn chưa lái qua lần nào, trong gara cũng có người tới dọn dẹp theo định kì, mặt ngoài xe nào xe nấy đều bóng loáng.
Lâm Thiên sợ bác sĩ Phó cảm thấy mình dồn hết tâm trí, anh nắm trong tay một đống chìa khóa xe, thử hết chiếc này tới chiếc khác. Không thể quá khoa trương, xe thể thao, bỏ qua. Không thể quá nhỏ, bởi dáng bác sĩ Phó vốn cao lớn, cho nên bỏ mấy xe loại nhỏ. Không thể quá xấu.. cũng không thể quá trẻ trâu được.
Anh mắc kẹt ở vấn đề này.
Bởi trong gara nhà anh, chẳng có chiếc nào có vẻ khiêm tốn cả. Ngay cả những chiếc xe ‘bọ rùa’ cũng là hàng từ những năm 1951. Anh sưu tầm xe phiên bản giới hạn, cũng sưu tầm cả những chiếc xe cổ nữa, nhưng chẳng bao giờ tự lái ra ngoài.
Cuối cùng Lâm Thiên tìm tới tìm lui, chọn được một chiếc Wrangler. Nhưng chiếc Wrangler này cũng chẳng đơn giản gì, bởi trên xe có khắc chữ ký của David Beckham.
Còn ký ngay trên mui xe nữa.
Lâm Thiên thấy cái chữ ký này quá bắt mắt, bèn mang xe tới tiệm rửa xe, làm cho bong nước sơn đi, sau đó mua một loạt đồ trang trí nội thất ô tô bỏ vào xe, cuối cùng mới xuất phát tới nhà bác sĩ Phó.
Trên xe có đồ trang trí và gối ôm, khiến thoạt trông có vẻ xe thường được lái đi. Rất hiếm khi Lâm Thiên tự mình lái, tay lái gượng gạo cứng nhắc, anh không dám phóng quá nhanh, chỉ dám duy trì ở tốc độ thấp nhất, khiến đi đường có không biết bao nhiêu tài xế phía sau bóp còi inh ỏi.
Khu nhà của bác sĩ Phó ở rất gần bệnh viện, mất chừng mười phút lái xe, trong đó bốn phút là dừng đèn xanh đèn đỏ. Đây là khu dân cư tốt nhất khu vực này, nhà rất cao, lại còn có không gian xanh thoáng đãng, cũng rất yên tĩnh nữa. Lâm Thiên lái tới cổng khu, nhưng không được vào khi không có sự cho phép. Anh đành phải dừng xe vào bãi đỗ. Lâm Thiên tắt máy, gọi điện thoại cho cô Mẫn: “Cô à, cô đã làm xong món Phật nhảy tường chưa?”
“Vẫn chưa vẫn chưa đâu..” Cô Mẫn mở nắp vung nghe mùi hương, đoạn nói: “Món này là tốn công nhất này, em qua đón Tiểu Phó trước đi, nó ở cái khu.. cái khu..”
“Ấn tượng Hi Nhai!” Lâm Thiên lập tức đáp lời.”
“Đúng! Chính là cái khu đó, mà lần nào cũng không cho người vào, hỏi hết câu này tới câu khác. Thế này đi, khi nào em qua đón, thì gọi cho Tiểu Phó trước, để nó ra ngoài đợi em.”
“Vậy sao được, bác sĩ Phó bị thương ở tay mà, em phải vào đón anh ấy mới được..” Lâm Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía cổng khu, đoạn nói: “… Giờ em đi đón bác sĩ Phó, liệu có sớm quá không ạ?”
“Em có tâm thiệt đó.” Cô Mẫn cười cười, “Giờ qua đây chắc vẫn phải chờ thêm một lát đó, hai đứa ngồi uống trà đợi vậy.”
Lâm Thiên bóc vỏ kẹo cao su, anh ngồi trên xe một lúc, đợi đến khi kẹo hết vị rồi, Lâm Thiên mới hắng giọng, gọi điện cho bác sĩ Phó.
Bàn tay anh không tự chủ mà nắm chặt tay lái, ngồi thẳng người dậy, nâng mắt nhìn về phía trước, giống như đang bị kiểm duyệt gì đó vậy.
“Alo… bác sĩ Phó đó ạ, em là Lâm Thiên.” Lâm Thiên sợ bác sĩ Phó vẫn chưa lưu số sáng nay gọi, bèn nói rõ lý do gọi tới, “Cô Mẫn làm Phật nhảy tường, muốn mời anh qua ăn, em sẽ đợi anh ở trước cổng tòa nhà nhé.”
“Cậu đã tới rồi à?” Phó Tinh Hà không mấy ngạc nhiên trước cuộc gọi này của anh.
“Không, chưa ạ! Ngài không cần phải gấp đâu.” Anh giật thốt, không tự chủ mà dùng kính ngữ ra, Lâm Thiên rầu rĩ cắn môi, “Em vẫn còn một đoạn nữa, ngài đừng vội ạ.. nhà.. nhà ngài ở tòa số bao nhiêu ạ, để em lái xe tới dưới tầng..”
“Cậu không cần phải vậy đâu,” Bác sĩ Phó nói qua điện thoại, “Tay tôi không bị thương nặng gì, giờ tôi xuống dưới cổng khu đợi cậu nhé.”
“Vâng.. vậy đi.” Lâm Thiên không dám mạo muội thể hiện quá quan tâm, trong lòng anh thầm oán bệnh viện, sao có thể đồng ý cho bác sĩ Phó xuất viện vậy chứ! Tay hắn vẫn còn đang băng bó mà, sao có thể ổn được?
Cúp máy rồi, Lâm Thiên lái xe đi, chạy tới một con đường cách đó không xa, thị lực anh rất tốt, chú ý động tĩnh cổng khu từ đằng xa.
Bác sĩ Phó vừa ra, anh đã khởi động ô tô, dừng bên đường thật đúng lúc. Lâm Thiên hạ cửa kính xuống, cất tiếng gọi: “Bác sĩ Phó.”
“Ngài đã ra đây rồi à, không đợi lâu chứ ạ?”
Hiển nhiên bác sĩ Phó không ngờ Lâm Thiên lại lái một chiếc xe bá đạo như vậy, hắn có hơi ngạc nhiên. Giống như trông thấy một đứa bé len lén lấy đồ của người lớn ra mặc vậy, bởi trong ấn tượng của hắn, Lâm Thiên là một chàng trai hay xấu hổ, nhưng chiếc xe này lại hợp với những anh chàng to con, dù là tay lái hay chân phanh cũng đều rất nặng, người bình thường khó lái được.
Sự tương phản như vậy, càng khiến người ta cảm thấy tò mò muốn tìm hiểu.
“Tôi vừa mới ra đây thôi.” Phó Tinh Hà nói xong, lại thấy Lâm Thiên xuống xe, đi vòng ra mở cửa xe cho mình.
Hành động tự nhiên này khiến hắn nhướn mày lên.
“Tay của ngài.. đã tháo băng rồi ạ?”
Giữa ngày hè tháng bảy, những cơn mưa dai dẳng và cái nóng oi ả thay nhau tấu thành bản hòa ca, bởi vì nhiệt độ oi nóng nên bác sĩ Phó mặc một chiếc áo sơ mi tay lỡ. Hắn có yêu cầu rất cao về đời sống, quần áo đồ dùng hằng ngày đều là hàng đặt riêng, cho nên vô cùng vừa người. Áo sơ mi ôm sát lấy tấm lưng dài của hắn, tay áo dường như không che được lấy cẳng tay, mà cơ ngực được bó sát khiến càng trông bắt mắt. Lâm Thiên nhìn mà nuốt nước miếng.
Lúc ở bệnh viện, bác sĩ Phó thường mặc áo blouse dài, hoặc không thì cũng là áo phẫu thuật màu lam đậm. Có một khoảng thời gian rất dài, bác sĩ Phó bận đến mức không thể ngủ nghỉ, có khi cả ngày trời, hoặc thậm chí là hai ngày liên tiếp hắn không về nhà lấy một lần, khi nào mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một giờ, sau đó sẽ lập tức có những ca cấp cứu khẩn cấp, thông báo hắn đi phẫu thuật.
Lâm Thiên chỉ có một ít ảnh chụp bác sĩ Phó khi mặc thường phục, cho nên lúc này anh phải cố gắng lắm mới thu được ánh nhìn khỏi cơ thể quyến rũ của hắn.
Mà cánh tay trái bị thương của Phó Tinh Hà kia, lại không nhìn ra bất cứ điều gì lạ thường, nếu không phải được biết từ trước, có lẽ Lâm Thiên sẽ không nghĩ là hắn bị thương.
Phó Tinh Hà lên xe ngồi, đáp gọn lỏn: “Dán băng gạc.”
“Dán băng gạc..” Lâm Thiên quay đầu nhìn hắn, “Vậy có ổn không?”
“Ổn.” Phó Tinh Hà vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Làm phiền cậu tới đón tôi rồi.”
“Dạ không, không phiền gì đâu ạ, em tiện đường ấy mà.” Lâm Thiên vẫn còn lo lắng mà nhìn chằm chằm cánh tay của hắn, nhìn một hồi, bác sĩ Phó ngẩng đầu lên nhìn anh,” Lúc bấy giờ Lâm Thiên mới hoảng hốt thu hồi tầm mắt.
Tại sao bác sĩ Phó lại… không để ý gì cơ chứ. Mọi người ai cũng thấy lo cho hắn, sợ hắn không thể làm phẫu thuật, không thể làm bác sĩ được nữa, nhưng bác sĩ Phó lại cứ như không có chuyện gì, ở nhà tự xử lý vết thương, thậm chí còn đổi băng vải thành băng gạc, giống như một vết thương nhỏ, sau đó tùy ý dán băng lên vết thương. Hắn coi sinh mệnh nghề nghiệp cứ như trò đùa vậy.
Anh nghe thấy có y tá trong viện nói: “Chắc bác sĩ Phó có bóng ma trong lòng rồi, anh ấy muốn ra viện à? Chắc anh ấy tuyệt vọng lắm.”
Nhưng Lâm Thiên biết, bác sĩ Phó không phải người như vậy. Mọi hành động của hắn, đều có lý do riêng. Dù cho tạm thời anh không thể hiểu được, nhưng trong lòng cũng mù quáng tin hành động của hắn là chính xác.
Trên xe, Phó Tinh Hà hỏi Lâm Thiên đôi câu, ví dụ như sao anh lái xe chậm vậy, có phải chưa lấy bằng lái hay không.
Lâm Thiên trả lời: “Có anh ngồi trên xe nên em không dám lái nhanh, sợ xảy ra sự cố gì không hay.”
Phó Tinh Hà nhìn kính chiếu hậu, khẽ nở nụ cười.
Lâm Thiên ngẩn ra, sau đó phanh gấp một cái, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe người ta!
Mà Phó Tinh Hà đã thầm có đáp án trong lòng. Hắn đoán chắc Lâm Thiên không thường xuyên lái xe, tay lái anh rất gượng, nhưng không phải vì có hắn nên mới không dám lái nhanh. Xe này rất mới, đồ trang trí, gối đầu trên xe đều mới nguyên. Thậm chí trên đó vẫn còn mùi của đồ mới.
Có lẽ là mua xe về xong, cậu ấy nhát gan, không dám lái ra đường.
Lâm Thiên dừng xe trước cửa nhà cô Mẫn, nhân lúc bác sĩ Phó tháo dây an toàn, anh vội xuống xe mở cửa cho hắn. Anh chưa từng đi mở cửa xe cho người ta, giờ hành động tự nhiên như vậy, là vì khi ở nhà đã luyện đi luyện lại hơn mười lần.
Phó Tinh Hà xuống xe, “Cảm ơn.”
“Bác sĩ Phó, thực ra anh.. anh không cần phải khách sáo với em như vậy đâu.” Lâm Thiên ngập ngừng một chút, không biết nên nói sao mới phải. Lúc anh ở bệnh viện, thường xuyên thấy bác sĩ Phó khách sáo với người khác, khách sáo với những đồng nghiệp hắn sớm chiều làm chung, khách sáo với bệnh nhân, và cũng khách sáo với cả anh nữa.
Nhưng sự khách sáo của hắn cũng là khách khí vậy thôi, chứ hắn cũng không nghe theo ý kiến người khác, mà vẫn hành xử theo ý mình. Ví dụ như ban nãy Lâm Thiên bảo hắn không cần khách khí với mình đâu, bác sĩ Phó vẫn khách sáo gật đầu nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Lâm Thiên nghĩ bụng, chắc hắn chỉ đồng ý trên đầu môi vậy thôi.
Món “Phật nhảy tường” của cô Mẫn tỏa hương thơm ngát từ phòng bếp ra, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước sôi sùng sục nữa.
“Hai đứa tới sớm thế.” Cô Mẫn mời bọn họ ngồi xuống, lấy trà lần trước Lâm Thiên đưa tới ra, cô rót hai tách trà, đoạn nói: “Tiểu Phó, con phải thử vị trà này đấy.”
Phó Tinh Hà cúi đầu ngửi vị trà, “Đại hồng bào.”
“Đúng rồi! Mũi con tinh ghê. Lâm Thiên tặng đấy, con nếm thử xem, nếm rồi biết ngay.” Cô vừa nói vừa quay người, “Cô xuống phòng bếp trước, hai đứa cứ ngồi nói chuyện ha.”
Lâm Thiên cố giấu tâm tình mình mà nhấp một ngụm trà, cầm tách trong lòng bàn tay, bác sĩ Phó vẫn an vị ngồi bên anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ của người bên. Lâm Thiên uống mấy ngụm trà liền, vị trà nóng hổi càng khiến anh thêm luống cuống.
“Cậu sợ tôi à?” Phó Tinh Hà thấy anh ngồi thẳng người, ánh mắt mông lung mà nhấp hết ngụm trà này tới ngụm trà khác. Hắn nheo mắt lại, “Hay là không quen ngồi gần với người khác như vậy?”
“Là tại trà..” Anh cúi đầu, “.. tại trà nóng quá.” Anh nói, lại không tự chủ mà vươn đầu lưỡi ra liếm nước trà.
Chỉ là anh.. không quen ngồi gần bác sĩ Phó như vậy. Hoặc nên nói là anh đang ngây ngất, sướng đến độ ngây ngất.
Lúc ở bệnh viện, Lâm Thiên thường ngồi bên giường bệnh của hắn, còn bác sĩ Phó thì mặc đồng phục bệnh nhân, những ngày ấy mưa dầm dề chẳng dứt, chẳng cảm nhận được sự xâm lược mạnh mẽ như bây giờ.
Khi đó, Lâm Thiên vẫn còn miễn cưỡng khống chế được bản thân, giờ bác sĩ Phó kề sát bên anh cất tiếng, khiến Lâm Thiên chẳng duy trì được nữa. Hormone mang tính xâm lược nặng nề kia khiến anh gần như không thở nổi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bác sĩ Phó chẳng có ý định ghẹo người, mà mình lại bị ghẹo đến cứng lên thế này.. (Lâm Thiên đơn phương nghĩ)
Sao cậu nhóc này lại dễ ghẹo vậy cơ chứ? (Phó Tinh Hà đơn phương nghĩ)
Phật nhảy tường:. Món ăn gồm có vi cá, nấm hoa Nhật Bản, hải sâm, sò điệp khô, thịt gà, giăm bông Hồ Nam (Tương Thái), thịt heo, và nhân sâm. (Nguồn: vi.wiki)
Jeep Wrangler
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook