Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!
-
Chương 41
Lâm Thiên tới công ty, bởi vì say rượu mà trông Đại Cương có vẻ uể oải, cậu ta theo vào phòng làm việc của Lâm Thiên, “Có phải người kia của anh tối qua tới đón không? Em có chút ấn tượng, cơ mà sao lại là đàn ông???”
“Không phải nữ bác sĩ à?”
Lâm Thiên nói: “Cậu say đến choáng váng, tôi kêu lái xe thuê cho cậu, người ta nói cậu coi anh ta thành gốc cây, tè lên giày của anh ta.”
Còn có chuyện này nữa cơ à?? Đại Cương gào lên, “Sao anh không khuyên em một câu, em uống say quá!”
Cậu ta đau đớn ôm đầu, Lâm Thiên vỗ bàn, “Nói công việc đi, báo cáo nào.”
Đại Cương ngồi xuống, quyết định quên hết chuyện tối qua, nhưng cậu cảm giác mình nhớ không nhầm, đúng là lái xê thuê là một người đàn ông, nhưng vẫn còn có một người đàn ông khác tới đón Lâm Thiên. Đó là một anh chàng rất đẹp trai, cao xêm xêm với Lâm Thiên. Cậu làm bạn với Lâm Thiên bao nhiêu năm như vậy, Lâm Thiên có bạn bè khác hay không cậu biết rõ. Trông Đại Cương có vẻ ngốc thế thôi, chứ trong lòng rất sáng tỏ, trong đôi mắt cậu thoáng vụt lên tia lo âu, sau đó thu tâm tình lại, bắt đầu nói chuyện công việc với Lâm Thiên.
Nghe Đại Cương báo cáo xong, Lâm Thiên cúi đầu gửi tin nhắn hỏi bác sĩ Phó: Hôm nay em mang cơm tới viện hay anh về nhà ăn?
Phó Tinh Hà trả lời: Em qua đây đi, đúng lúc đi gặp ông em.
Lâm Thiên giật mình, nói được.
Thực ra anh không muốn đi gặp ông, bởi anh không muốn đối diện với người nhà họ Lâm, nhưng ông nội đã lớn tuổi, Lâm Thiên không muốn ông phải buồn lòng.
Anh chuẩn bị cơm nước xong, liền mang tới bệnh viện, mang tới chỗ bác sĩ Phó trước. Vốn là Lâm Thiên định đưa cơm cho hắn xong liền qua thăm ông nội, kết quả vào phòng làm việc rồi, Lâm Thiên liền nhào vào lòng hắn, chẳng đứng dậy nổi.
Phó Tinh Hà khẽ xoa đầu anh, “Đi thăm ông em đi, sáng nay anh qua phòng khám rồi, sức khỏe của ông đang hồi phục rất tốt, nhưng mà phòng bệnh đông người quá.”
Lâm Thiên ừm một tiếng, “Ôm thêm chút nữa đi, ôm thêm chút nữa đi mà..”
“Em ngoan nào.”
Lâm Thiên hơi khựng lại, cọ cọ đầu dưới cằm hắn, “Em ngoan mà,” Anh nói bằng giọng mũi, ồm ồm hỏi, “Anh có muốn hôn bạn nhỏ ngoan ngoãn này một cái không?”
Phó Tinh Hà cúi đầu hôn anh, đúng là nói một cái thì là một cái, tiếng hôn chụt rõ to, nhưng vừa chạm vào liền tách ra.
Sao Lâm Thiên chịu bỏ qua được, anh túm lấy cổ áo hắn, lật người mà nhào tới hôn lên môi bác sĩ Phó, “Em muốn đá lưỡi cơ!”
Phó Tinh Hà nở nụ cười bất đắc dĩ, đưa một tay ra đỡ lấy gáy anh, tay còn lại hắn ôm eo anh, sau đó tặng anh một nụ hôn sâu, Lâm Thiên không kịp chờ mà đưa lưỡi ra, Phó Tinh Hà quấn lấy lưỡi anh, mút mát từng chút từng chút một.
Tiếng môi lưỡi quấn quít rất lớn, mới đầu Lâm Thiên còn tưởng mình có thể giữ thế chủ động, nhưng chẳng bao lâu anh liền mê man cuồng quay trong nụ hôn của bác sĩ Phó, hô hấp trở nên khó nhọc, bờ mi run run, quên sạch mọi thứ.
Nhưng nụ hôn này cũng không kéo dài lâu, Phó Tinh Hà buông anh ra, lấy tay lau lau môi anh, “Sưng rồi.”
“Thật ạ?” Lâm Thiên cười hì hì, “Anh hôn dữ ghê.”
“Tại em cứ quyến rũ anh đấy.” Phó Tinh Hà xoa xoa đầu anh, “Môi hơi đỏ rồi, cẩn thận bị người nhà hỏi đấy.”
“Còn lâu em mới sợ!” Hai mắt Lâm Thiên sáng lên, lại dán tới hôn hắn một cái, “Rồi nhé, môi anh cũng đỏ luôn rồi, cẩn thận các bác sĩ khác hỏi anh đấy!”
Phó Tinh Hà cười cười, “Bọn họ chẳng dám đâu.”
Có rất ít bác sĩ trong khoa dám nói chuyện công việc với hắn, càng không nói đến đùa giỡn.
Lâm Thiên quấn lấy bác sĩ Phó một lúc, mới đi tới phòng bệnh.
Trong phòng bệnh đang ầm ĩ, là bác trai đang đi thuyết phục ông nội.
“Bố à, chúng ta về nhà dưỡng bệnh được không? Bác sĩ nói bố đã hồi phục tương đối tốt rồi, trong nhà nhiều việc, ở viện mãi cũng không hay.” Bác cả khom người, khúm na khúm núm trước người cha đang nằm trên giường bệnh, nhưng ánh mắt lại chẳng giấu được sự tham lam và nôn nóng.
Thế nhưng ông nội không tỏ thái độ gì, hờ hững từ chối: “Ta biết con nghĩ gì, ta sẽ không xuất viện.”
Trên mặt bác cả thoáng lộ sự ngại ngùng, ngoài ra còn có cả sự tức giận. Cha ông là một người rất mạnh mẽ, phận làm con trưởng, ông chưa từng dám trái lời cha, ông ngậm đắng nuốt cay cả đời, cuối cùng lại chẳng bằng một đứa cháu trai! Mà thằng bé kia lại còn là con trai của lão tam vô dụng! Nếu không phải luật sư nói ra, ông còn không biết tới chuyện di chúc này, hơn nữa ông nói gì, cũng không cạy được nửa lời từ cha mình.
Thái độ của ông cụ rất rõ ràng, cổ phần của ông sẽ để lại cho Lâm Thiên, số bất động sản còn dư sẽ chia cho họ, bởi vì công ty chỉ Lâm Thiên mới có thể quản lý. Nhưng ai cũng biết giữa cổ phần công ty với bất động sản, thứ nào to hơn. Bây giờ ông cụ không chịu hé miệng, cũng chẳng biết luật sư Lưu trốn đâu mà không tìm được, đúng là hao tâm tốn sức!
Sắc mặt ông rất khó coi, nở nụ cười gượng gạo, “Bố à, con..” Ông còn chưa dứt lời, đột nhiên ông cụ nhìn về phía cửa phòng bệnh, “Thiên Nhi, sao con lại qua đây, đã bảo con đừng tới rồi mà, lại còn..” Lâm Thiên vừa mới tới, ông cụ cười híp mắt gọi anh, “Qua đây, qua chỗ ông nào.”
“Ông nội.” Lâm Thiên cũng cười, “Ông đang hồi phục rất tốt.”
“Hôm nay cháu tới công ty làm, nhưng trong lòng vẫn lo cho ông, nên tới đây.”
Lâm Thành An ngồi trên sofa nở nụ cười khinh thường, xem thường hành động ngụy quân tử của Lâm Thiên.
Lâm Thiên đã quen chuyện này, chẳng để trong lòng.
Nhưng đến khi anh nói chuyện với ông nội xong, lúc ra khỏi phòng bệnh, Lâm Thành An lại có vẻ khác thường đi theo sau anh.
“Này.” Hắn ta gọi Lâm Thiên.
Lâm Thiên quay đầu nhìn hắn ta, trên môi là nụ cười giả lả.
Lâm Thành An tức đến nghiến răng, hắn ghét nhất bộ dạng này của Lâm Thiên, dẫu chẳng để ai vào mắt, nhưng ngoài mặt lại cứ ra vẻ quân tử như vậy. Muốn nói thái độ anh không tốt, nhưng Lâm Thiên lại rất lịch sự với người ngoài, chẳng tìm được lỗi gì để bắt bẻ.
Quá giả tạo!
Hắn cười hừ một tiếng, hất cằm nói: “Tao biết bí mật của mày rồi.”
Lâm Thiên không hứng thú, hờ hững ồ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Thành An ở phía sau lớn tiếng gọi giật lại, “Cái tên bác sĩ gì ý nhỉ!”
Lâm Thiên liền dừng bước lại.
“Bí mật của mày à?” Lâm Thành An cười ha hả, ánh mắt trở nên nham hiểm, “Lâm Thiên, thế mà mày cũng có ngày hôm nay, không ngờ mày lại thích đàn ông đấy.” Sau đó vẻ mặt hắn thay đổi, nhăn nhó nói, “Thật ghê tởm, bọn đồng tính chết tiệt!”
Gương mặt Lâm Thiên rất đỗi lạnh lùng, ánh mắt như nhũ băng mà ghim vào người hắn.
“Mày không muốn người khác biết bí mật này đâu nhỉ?” Không hiểu sao trước khí thế kia của Lâm Thiên, Lâm Thành An lại có chút rúm ró, thế là hắn phải bỏ thái độ hống hách kiêu ngạo kia đi, phẫn hận nói: “Tao nói cho mày biết, tao còn có ảnh tụi mày hôn nhau, bằng chừng vô cùng xác thực, mày đừng hòng phủ nhận!”
“Anh bao tuổi rồi?” Lâm Thiên hất cằm lên, cười nhạt: “Lấy cái này ra để uy hiếp em à?”
Lâm Thành An bị dồn vào thế bí, “Mày không muốn danh tiếng bị hủy hoại chứ? Nếu ông mà biết mày đồng tính, sẽ nghĩ mày như thế nào đây?”
“Anh tưởng cái này uy hiếp được em à?”
Lâm Thành An bắt chước dáng vẻ của anh, tặng anh một nụ cười nhạt nửa mùa, “Chẳng lẽ mày không sợ?”
Lâm Thiêm mỉm cười, “Sợ gì chứ, anh muốn nói thì cứ đi thông báo cho cả thiên hạ biết đi, em không quan tâm đâu.”
“Mày còn giả bộ!”
Lâm Thiên không nói gì, vòng qua hắn bỏ đi, nhìn dáng vẻ hờ hững của anh, dường như thật sự không quan tâm thật.
“Này! Mày đừng có giả bộ!” Lâm Thành An gào về phía anh, nhưng lần này hắn ta gọi kiểu gì Lâm Thiên cũng không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng, bóng lưng không có vẻ gì là sợ hãi. Anh thật sự chẳng để tâm – đột nhiên trong đầu Lâm Thành An toát lên suy nghĩ này.
Lâm Thành An không khỏi nghi ngờ, Lâm Thiên đang giả bộ sao? Sao anh có thể không quan tâm được chứ? Hay là anh dám chắc hắn không có bằng chứng gì?
Buổi chiều hôm đó, sau khi phát hiện Lâm Thiên có điểm bất thường, hắn liền đỗ xe ở cửa tiểu khu mà ôm cây đợi thỏ, kết quả Lâm Thiên lái xe đi ra, bên ghế phó lái còn có một người đàn ông.
Trực giác mách bảo hắn có vấn đề. Từ nhỏ Lâm Thành An đã là một người đa nghi, hơn nữa dạo gần đây ông nội gặp chuyện, cùng với chuyện di chúc, khiến hắn phải nghi ngờ, kêu người canh giữ ở cửa tiểu khu, lại cho người canh chừng ở nhà Lâm Thiên.
Hai tay hai súng, chẳng mấy chốc hắn bắt được thóp của Lâm Thiên.
Người canh chừng ở biệt thự nhà Lâm Thiên chụp được hình hai người đàn ông thân mật trên xe, tuy không phải hôn môi, nhưng kề gần sát, gần như đang ôm nhau, nhiêu vậy cũng đủ nói có vấn đề rồi.
Hai người vào nhà, cả đêm không đi ra.
Sáng hôm sau, người đàn ông kia lái một chiếc xe lạ đi ra, nhưng trên xe không có Lâm Thiên.
Đó là một chiếc xe phổ thông, nên hẳn không phải là xe của Lâm Thiên, hắn tra biển số, quả đúng là không ngờ! Hóa ra lại là một bác sĩ, còn là người phẫu thuật cho ông nội!
Lúc Lâm Thành An mới hay tin, hắn vô cùng kinh ngạc, còn nghi ngờ không biết hai người có phải bạn bè bình thường hay không, dù sao thì Lâm Thiên cũng chưa từng thể hiện tập tính gay, anh chưa từng tỏ vẻ hứng thú với ai, không thích nữ, nam lại càng không. Phải mất một lúc lâu Lâm Thành An mới tiêu hóa được bí mật này, hơn cả ngạc nhiên là mừng như điên! Lâm Thiên là gay, mà ông nội ghét nhất mấy người như vậy.
Ông Lâm là một người theo chủ nghĩa đàn ông ngày xưa, quan niệm rất cổ hủ, thờ phụng âm dương hài hòa, có cái nhìn rất phiến diện với những người ở thế giới thứ ba.
Nếu ông mà biết chuyện này, Lâm Thành An hí ha hí hửng! Nếu ông mà biết chuyện, rất có thể ông sẽ ghét lây sang Lâm Thiên.
Nhưng không thể nói thẳng cho ông biết như vậy, một tin tức có lợi như vậy, có rất nhiều chỗ để dùng.
Lâm Thành An muốn lấy tin này ra để làm giao dịch với Lâm Thiên, ấy thế mà Lâm Thiên lại chẳng quan tâm!
Anh thật sự không quan tâm, hay là đang giả bộ?
Tới bây giờ Lâm Thành An vẫn không thể hiểu nổi anh.
―― Lâm Thiên thật sự không quan tâm, giờ anh chỉ lo lắng hai vấn đề, một là sức khỏe của ông nội, hai là công việc của bác sĩ Phó.
Hai chuyện này không dễ giải quyết. Lâm Thiên không mảy may để tâm chuyện này có ảnh hưởng gì tới mình hay không, nói cách khác, anh chưa từng nghĩ cho bản thân, trong lòng anh chỉ lo lắng hai chuyện này, nếu như Lâm Thành An công bố chuyện này ra ngoài, anh bị ép phải come out, kết cục tệ nhất, nếu không phải là ông nội sửa di chúc, thì cũng là anh bị đuổi ra khỏi công ty.
Kết cục này chẳng phải là điều mà anh muốn hay sao? Lâm Thiên thở dài, trong lòng anh lúc này rất rối bời, anh không sợ việc come out, chỉ sợ ông sẽ bị tức đến phát bệnh, càng sợ sẽ làm liên lụy tới công việc của bác sĩ Phó, thật ra sâu trong lòng anh chỉ muốn Lâm Thành An vạch trần chuyện này ra cho xong.
Nhưng nghĩ tới hai vấn đề kia, Lâm Thiên lại do dự.
Giờ có lẽ Lâm Thành An đang bị anh dọa, cho nên sẽ không hành động ngay, anh ta đa tâm, thích hành sự theo hoàn cảnh, thái độ thờ ơ của Lâm Thiên vừa khéo khiến Lâm Thành An phải dao động. Lâm Thiên thầm nghĩ không biết có nên bịt miệng anh ta lại hay không. Tuy rằng anh không thể ngăn Lâm Thành An không lan tin này ra ngoài, nhưng anh vẫn có thể tạm thời khống chế anh ta..
Lâm Thiên nói không quan tâm, nhưng thực chất vẫn để bụng chuyện này, giờ anh đâm lao phải theo lao, chỉ có hai lựa chọn, một là giữ lấy Lâm Thành An, hai là đánh đòn phủ đầu.
Anh thở dài não nề.
Bởi Lâm Thiên phản ứng hờ hững như vậy, khiến Lâm Thành An tức muốn bể phổi, nhưng lại không biết làm gì, Lâm Thiên quá nhiều thủ đoạn, nhìn vào thì anh có vẻ hiền lành đó, nhưng có bao giờ anh để người khác vào mắt không? Dường như Lâm Thiên không có bất cứ khuyết điểm nào, khiến bọn họ không có cách nào để đối phó với anh.
Buổi tối, trong phòng bệnh lại ca đi ca lại bài ca cũ, “Bố à, về nhà dưỡng bệnh đi, bố xem điều kiện bệnh viện này như vậy, vệ sinh cũng không tốt, nơi nào cũng là vi khuẩn, ở cũng không thoải mái, chỗ nhỏ như muỗi, sao có thể dưỡng bệnh được?”
“Ông nội à, ông nghe ba cháu nói đi, ba cháu nói rất đúng, ở nhà điều kiện tốt hơn. Ông về nhà dưỡng bẹnh, để cháu mời thầy thuốc Tô bốc ít thuốc khám cho ông..” Lâm Dương Minh nói.
“Ta không về đâu.” Ông nội chẳng buồn nhấc mắt, lúc ông cười trông rất đỗi hiền lành, nhưng lúc ông không cười, khí thế áp bức khiến mọi người hít thở không thông, mà ông lại là một người nói một không nói hai. Ông thản nhiên nói: “Ở nhà không an toàn.”
Bác cả ngạc nhiên, “Bố nói vậy là sao? Chẳng lẽ con cháu chúng con còn có thể hại bố? Chẳng phải bố hay nói bệnh viện ‘ăn thịt không nhả xương’ hay sao, sao giờ lại thích nơi này như vậy?”
Giọng ông cụ rất thản nhiên: “Con người khi gần đất xa trời rồi, lại thấy được yêu ma quỷ quái.”
Ông nói như ám chỉ điều gì đó, bác cả như bị chọc trúng tử huyệt, trong thoáng chốc sắc mặt bác cả trở nên hết sức khó coi, gương mặt tái mét, bác ta lơ đãng nhìn về phía Thành An, con trai của cậu em đã mất, “Đã bao nhiêu năm rồi, bố vẫn còn đau đáu chuyện đó…”
“Vốn đã quên rồi, nhưng phẫu thuật xong, lại đột nhiên nghĩ tới.”
Mọi người ngơ ngác nhìn hai người họ nói chuyện, Lâm Thành An không biết bác cả đang nói gì, nhưng Lâm Dương Minh đứng cạnh cũng tái mét mặt mày, ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ.
“Cái nhà này, ta không muốn trơ mắt nhìn nó bị chia năm xẻ bảy, năng lực mấy đứa thế nào, ta biết rõ, cổ phần công ty ta sẽ để lại cho Tiểu Thiên, để nó quản cái nhà này, làm chủ tịch tập đoàn, như vậy ta mới yên tâm nhắm mắt.” Ông cụ nói, “Còn chuyện đưa ta về nhà kia, không cần phải nói nữa.”
Nghe ông nói thẳng như vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi, chẳng ngờ ông lại dứt khoát đến vậy. Thực sự giao hết toàn bộ cổ phần công ty cho Lâm Thiên sao?!
Bác cả là người giở mặt đầu tiên: “Bố à, con biết bố vẫn còn giận con vì chuyện năm đó, cũng sau chuyện đó bố mới coi trọng thằng ba, nhưng Dương Minh nhà con đâu có kém cỏi đâu? Hạng mục vịnh Thanh Hải kia là do nó đàm phán, bị Lâm Thiên giật công mà thôi, trên hợp đồng giấy trắng mực đen như vậy, rõ ràng là Dương Minh đàm phán! Bố như vậy chẳng phải là thiên vị quá rồi hay sao?!”
Bác ta nói vậy xong, phòng bệnh vốn bị bác sĩ dặn không được ầm ĩ, nhất thời loạn cả lên.
Lâm Thành An tức đến nổi gân xanh, nói năng chẳng buồn suy nghĩ: “Lâm Thiên là cái tên xấu xa! Ông không biết nó đã làm gì đâu, nó cũng chẳng tốt đẹp như ông tưởng tượng đâu! Ông mà để lại hết cổ phần cho nó, thì nhà họ Lâm chúng ta sẽ bị hủy hoại dưới tay nó!”
Không biết lời hắn nói đã chạm phải nút thắt nào trong lòng, khiến ông cụ giận tím mặt ngồi bật dậy. Ông túm lấy chiếc đèn ở đầu giường mà ném vào đầu hắn, tức giận mắng to: “Vô liêm sỉ, ba trăm triệu kia ai trả cho mày hả? Mày tưởng em mày không biết à? Nó biết rõ quá ấy chứ, nhưng nó không thèm truy cứu tới mày! Thế mà mày lại nói nó không ra gì!”
Đầu Lâm Thành An chảy máu ròng ròng, bị rách một vết lớn, hắn đứng choáng váng tại chỗ, “Lâm Thiên, Lâm Thiên là đồng..” Nhưng còn chưa dứt lời, hắn đã kêu đau rồi quỵ xuống.
Bị đánh đến ngất đi.
Tuy rằng ông bị bệnh, nhưng vẫn còn chút hơi sức, ông đánh một cái chẳng phân biệt nặng nhẹ, còn dùng đèn bàn để đánh, đương nhiên Lâm Thành An không đỡ được. Cách dạy dỗ của ông khác với mọi người, ông là một người nghiêm khắc, vô cùng nghiêm khắc, ông cho rằng trẻ con cần phải rèn giũa, cho nên những người con của ông hồi bé phải chịu rất nhiều khổ cực, nhất là con trưởng. Lúc bác cả sinh ra, ông nội vẫn chưa giàu, lúc đó ông nợ một khoản tiền rất lớn, bác cả còn thò lò mũi xanh bị ông đánh mắng không biết bao nhiêu lần.
Ông nghĩ, không đánh thì không nên thân.
Nhưng dẫu có vậy, cách dạy bảo này cũng chẳng bồi dưỡng nên nhân tài, đứa con cả Lâm Nguyên Tài của ông chỉ có thể nói là có chút tài năng, nhưng không phải giỏi nhất, đứa con thứ hai thực ra cũng là một người thông minh, chỉ là..
Nghĩ tới đứa con thứ, ông nội nhìn người con trưởng của mình, trong lòng lại thấy xót xa.
Anh em ruột thịt! Đáng lẽ phải thân thiết như thể tay chân, sao lại đi giết hại lẫn nhau chứ!
Ở bên kia, bởi vì Lâm Thành An đột nhiên ngất xỉu khiến mọi người cả kinh, không ai dám chọc giận ông nội nữa, có người kịp thời phản ứng, kêu y tá tới, đưa Lâm Thành An mặt bê bết máu ra ngoài. Vừa ra đến cửa, đột nhiên điện tâm đồ của ông cụ kêu lên, không biết ông bị chuyện gì kích thích, có lẽ là Lâm Thành An đột nhiên ngất xỉu, hoặc cũng có thể vì trận cãi vã không vui này, khiến ông lại ngất một lần nữa.
Y tá lập tức chạy vào cấp cứu, nhưng ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.
Lần này không liên quan gì tới khối u, mà là do tâm bệnh.
Đêm hôm đó ông bị đưa về nhà, nhưng Lâm Thiên không nhận được bất cứ tin tức thông báo nào. Anh vẫn như mọi khi, đi mua thức ăn về nấu nướng, sau đó đón bác sĩ Phó về căn nhà nhỏ ấm cúng ở gần bệnh viện, anh vào bếp bận rộn nấu ăn, Phó Tinh Hà thì ở ngoài phòng khách đọc báo.
Cuộc sống như đôi bạn già.
Lúc nấu ăn Lâm Thiên không cẩn thận cắt trúng tay, vết thương hơi sâu, chảy rất nhiều máu, nhưng anh không kêu ca, chỉ đưa ngón tay lên miệng ngậm, nhưng đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Dự cảm này, giống như sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.
Thứ dự cảm mơ hồ chẳng biết từ đâu tới kia lại khiến Lâm Thiên thấp thỏm mãi không thôi. Anh nghĩ không biết có phải tại vì Lâm Thành An hay không, nhưng không.. Lâm Thành An không đủ bản lĩnh khiến anh phải hốt hoảng như vậy.
Lâm Thiên không băng vết thương lại, sợ Phó Tinh Hà phát hiện ra, nhưng cuối cùng bác sĩ Phó vẫn phát hiện ra anh có vẻ lơ đãng, “Có tâm sự à?”
“Vâng..” Anh cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Phó Tinh Hà, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Phó… anh họ em, phát hiện ra quan hệ của chúng ta rồi..”
“Em sợ à?”
Lâm Thiên gật đầu, “Anh ta… em sợ anh ta lan tin đồn trong viện, gây ảnh hưởng tới công việc của anh. Cả ông nội em nữa, ông lớn tuổi rồi, không chịu được kích thích như vậy, ông còn có bệnh sử viêm cơ tim, em sợ.. ông sẽ tức giận,” Trong lòng anh có nỗi thấp thỏm không rõ từ đâu tới, anh đề nghị, “Hay là, hay là em chủ động come out nhé?” Anh đánh đòn phủ đầu áp chế, dù sao cũng tốt hơn bị người ta đoạt lấy tiên cơ.
“Anh biết em đang lo điều gì,” Phó Tinh Hà vươn tay xoa nắn lòng bàn tay của anh, hắn nói rành rọt: “Thứ nhất, nếu mất việc thì đi tìm việc khác, em không cần phải lo lắng cho anh, anh và em sẽ cùng đối mặt; nhưng chuyện của ông nội em..” Hắn chau mày, nghĩ tới tình hình sức khỏe của ông, “Trước mắt đừng nói, tùy cơ ứng biến đi vậy.”
Lúc hôn, Phó Tinh Hà nhận ra vết thương trên tay Lâm Thiên, bởi vì anh không băng bó, nên vết thương hiện ra quá rõ ràng.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, giống như bị mây đen bao phủ, “Sao không xử lý vết thương hả?” Hắn đưa ngón tay Lâm Thiên ra trước mặt, tỉ mẩn nhìn, ở phần vết cắt có máu đen.
Phó Tinh Hà đen mặt đi tìm hộp y tế, xử lý vết thương cho anh. Nỗi bất an trong lòng Lâm Thiên lại càng khoét sâu, tựa như cây kim giây bị gia tốc, khiến nhịp tim anh đập nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Thoạt trông anh rất khó chịu, Phó Tinh Hà muốn nói anh, nhưng lại chẳng nói nên lời. Thực ra mấy vết thương này nhìn thì nhỏ đó, nhưng lại rất dễ gây ra bệnh nghiêm trọng, giống như ung thư máu… ở bệnh viện có rất nhiều trường hợp bệnh như vậy, chỉ vì một con vi khuẩn nhỏ mà dẫn tới nguy hiểm đến tính mạng. Phó Tinh Hà băng bó kỹ ngón tay anh, sau đó lại hôn lên tay anh, thầm nghĩ mai phải đưa Lâm Thiên đi tiêm uốn ván mới được.
Lâm Thiên đang thất thần, được bác sĩ Phó hôn vào tay liền hoàn hồn lại.
Phó Tinh Hà ôm anh vào lòng, hôn lên trán anh, “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc đi.”
Lâm Thiên cụp mi mắt, nói dạ.
Ở tầng trên truyền tới tiếng cãi vã mơ hồ, vì chuyện bài vở học hành mà Tôn Kha thường xuyên cãi nhau với mẹ.
Phó Tinh Hà ấn nút điều khiển từ xa, rèm cửa từ từ khép lại.
“Tắm nhé?”
Lâm Thiên gật đầu, nhưng lại thấy trên người chẳng còn chút sức lực nào.
Phó Tinh Hà cởi quần áo trên người Lâm Thiên, sau đó bế anh vào phòng tắm, đoạn mở vòi hoa sen, hắn ôm lấy Lâm Thiên, bóp dầu gội ra lòng bàn tay, sau đó bôi lên đầu anh, giúp anh gội đầu.
“Bác sĩ Phó..” Lâm Thiên hơi mất tự nhiên, “Để em tự gội là được rồi, em gội được.”
“Em đừng cử động.” Phó Tinh Hà gạt tay anh ra, không nhiều lời, “Đừng đụng vào nước.”
Lâm Thiên giật mình, cúi đầu nhìn xuống ngón tay được băng cẩn thận của mình.
Ngón tay bác sĩ Phó dịu dàng lùa qua kẽ tóc anh, còn giúp anh massage đầu, Lâm Thiên biết mình cao, anh khom người xuống, chống tay lên vách tường.
Thủ pháp của hắn rất dịu dàng, khiến Lâm Thiên mơ màng buồn ngủ, bình thường anh gội đầu rất qua quít, nhưng Phó Tinh Hà thì khác, hắn gội đầu bài bản, sau đó xả nước nóng xuống gáy Lâm Thiên, cả người anh chìm trong dòng nước và cái ôm ấm áp. Phó Tinh Hà day day huyệt thái dương cho anh, đoạn nói: “Như vậy sẽ rất thoải mái.”
Lâm Thiên gật đầu, “Đúng là thoải mái thật, em cũng muốn học, để lần sau em massage cho anh.”
Phó Tinh Hà bảo ừ, rồi hắn để Lâm Thiên ngửa đầu ra, xả bọt xà phòng đi, sau đó Phó Tinh Hà lại bóp sữa tắm ra tay, giúp anh kỳ cọ tắm rửa, Lâm Thiên kêu lên, “Để em tự tắm.. để em tự tắm, nếu không em..” Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi, gương mặt bị hơi nóng xông đến đỏ ửng lên.
“Nếu không thì sao?”
Lâm Thiên ngượng ơi là ngượng, “Em sẽ cứng mất.. Em không có sức chống cự với anh đâu, anh sờ như vậy.. đừng, đừng xuống nữa mà.” Lâm Thiên lại rên rỉ, bàn tay bác sĩ Phó chẳng mang theo sắc tình giúp anh kì cọ cậu em.
Cả người anh cứng ngắc lại.
Phó Tinh Hà nói: “Phải rửa.”
“Tự… tự em rửa được mà.” Anh nhỏ giọng lầu bầu.
Vẻ mặt Phó Tinh Hà không đổi, cũng không cho anh cơ hội từ chối, “Hôm nay em mệt rồi.” Nói đoạn, hắn cúi đầu xoa sữa tắm vị mật đào lên chân anh.
“Anh còn mệt hơn em, anh còn làm phẫu thuật…”
Hắn kì cọ xoa bóp một chút, súng của Lâm Thiên liền lên nòng.
Anh rõ là xấu hổ, “Em đã nói rồi mà..” Anh đẩy đẩy Phó Tinh Hà ra, “Anh đi ra ngoài đi, để em tự giải quyết.”
“Để anh,” Phó Tinh Hà cầm vòi hoa sen giúp anh xối sạch người, “Anh giúp em.” Hắn tắt nước, cầm khăn tắm qua bọc lấy mái tóc còn đang nhỏ nước của anh lại, “Lên giường đi, muốn tay hay miệng đây?”
“!!!” Lâm Thiên giật mình, “Tay! Tay là được rồi…”
Phó Tinh Hà đỡ anh ra ngoài, giọng hắn trầm khàn, “Hôm nay anh làm phẫu thuật, tay mỏi nhừ rồi, anh có thể thổi giúp em.”
“Thổi á…” Lâm Thiên run lên bần bật, gương mặt lập tức đỏ au, mắt đảo như rang lạc, “Em, em tự làm là được rồi, bác sĩ Phó, anh.. anh không cần phải như vậy đâu, em làm được mà.. Sáng mai anh còn hai ca phẫu thuật đúng không?”
“Lằng nhằng.” Phó Tinh Hà không nghe anh nói, hắn đè anh xuống, dâng miệng lên.
Nhất định đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, Lâm Thiên cuống cả lên, đôi chân hết duỗi lại không nhịn được mà co lại, mới được nửa phút Lâm Thiên đã không chịu nổi, “Được rồi được rồi.. anh à, anh buông em ra, em.. em tự mình làm được rồi, bẩn lắm, anh đừng mà..”
Phó Tinh Hà không để ý tới anh, trong lòng hắn biết rõ, dù sao cũng là đàn ông con trai với nhau cả, hắn không chạm răng vào cậu em của Lâm Thiên, mút mát vài cái, Lâm Thiên liền hít sâu, bởi hắn dùng cả tay lẫn miệng, nên chẳng bao lâu Lâm Thiên liền ra, anh vội đẩy Phó Tinh Hà ra, tránh cho mình không kiềm chế được bắn vào miệng hắn.
Phó Tinh Hà giúp anh lau khô, sau đó sấy tóc giúp anh, “Ngủ đi, có chuyện gì để sau này tính.”
Hắn giúp Lâm Thiên tắt điện thoại.
Trong lòng Lâm Thiên ngổn ngang tâm sự, nhưng cả thể chất lẫn tinh thần đều rã rời, được bác sĩ Phó làm như vậy, nỗi sợ hãi dần bị niềm vui thay thế. Anh có thể cảm nhận được, bác sĩ Phó thực sự thích mình. Lâm Thiên nhắm mắt lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã ở tầng trên.
Chẳng bao lâu thì anh ngủ say.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên bị tiếng chuông báo thức đánh tỉnh giấc, anh ngồi dậy định bụng đi nấu cơm, Phó Tinh Hà vươn cánh tay trần ra khỏi chăn, kéo anh vào trong chăn, “Đừng nấu cơm.”
“Thế anh ăn gì?” Lâm Thiên hôn lên cằm hắn.
Phó Tinh Hà nói: “Đợi tay em khỏi rồi tính sau, lát tới viện với anh, tiêm một mũi uốn ván, mình ra đường Tây Tương mua đồ ăn sáng.”
Lâm Thiên nói dạ, sau đó lại chui vào trong chăn, quấn lấy bác sĩ Phó một lúc, mới chính thức rời giường.
Anh bỏ bàn chải điện vào trong miệng, ra đầu giường tìm điện thoại.
Bàn chải đánh răng rung trong miệng anh, Lâm Thiên chẳng thể ngờ, lại có nhiều tin dữ đang đợi mình đến như vậy.
Điện thoại sáng lên, hiện ra vài cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn.
Đôi mắt Lâm Thiên đỏ lên, anh che miệng lại, đúng lúc này Lâm Hàn Hải gọi tới, Lâm Thiên bắt máy.
“Ông nội mất rồi! Con mau qua đây, công chứng di sản!” Trong giọng ông không có chút đau buồn nào.
Lâm Thiên há hốc miệng, cả người đứng hình chẳng hề nhúc nhích, mất nửa ngày mới khẽ đáp “dạ”.
Phó Tinh Hà đi ra.
Lâm Thiên chẳng còn nghe rõ Lâm Hàn Hải nói gì nữa, anh ậm ừ qua loa, nói mình còn có việc, sau đó liền cúp máy.
“Sao vậy,” Phó Tinh Hà nhìn anh, “Sao mắt lại đỏ hoe thế kia?”
“Em mệt.” Lâm Thiên ngáp dài, nước mắt trào ra khóe mắt, “Em mệt quá.”
Phó Tinh Hà chăm chú nhìn anh, “Tiêm rồi về ngủ.” Hắn nhìn nét mặt Lâm Thiên, “Không có việc gì thật chứ?”
“Không việc gì, không có việc gì đâu.” Lâm Thiên lập tức trả lời, “Anh à, công.. công ty em có việc, em đi tiêm sau nhé.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Phó Tinh Hà đi tới gần anh.
Vậy nhưng Lâm Thiên vẫn cố chấp lắc đầu, “Anh đi làm đi, còn có ca phẫu thuật mà.” Anh nghiêm túc nhìn Phó Tinh Hà.
Anh nhìn hắn một lúc, Phó Tinh Hà vươn tay ra lau khóe mắt anh, “Được rồi, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.” Lâm Thiên mím môi.
“Đừng cậy mạnh.”
Lâm Thiên khẽ “dạ”.
“Không phải nữ bác sĩ à?”
Lâm Thiên nói: “Cậu say đến choáng váng, tôi kêu lái xe thuê cho cậu, người ta nói cậu coi anh ta thành gốc cây, tè lên giày của anh ta.”
Còn có chuyện này nữa cơ à?? Đại Cương gào lên, “Sao anh không khuyên em một câu, em uống say quá!”
Cậu ta đau đớn ôm đầu, Lâm Thiên vỗ bàn, “Nói công việc đi, báo cáo nào.”
Đại Cương ngồi xuống, quyết định quên hết chuyện tối qua, nhưng cậu cảm giác mình nhớ không nhầm, đúng là lái xê thuê là một người đàn ông, nhưng vẫn còn có một người đàn ông khác tới đón Lâm Thiên. Đó là một anh chàng rất đẹp trai, cao xêm xêm với Lâm Thiên. Cậu làm bạn với Lâm Thiên bao nhiêu năm như vậy, Lâm Thiên có bạn bè khác hay không cậu biết rõ. Trông Đại Cương có vẻ ngốc thế thôi, chứ trong lòng rất sáng tỏ, trong đôi mắt cậu thoáng vụt lên tia lo âu, sau đó thu tâm tình lại, bắt đầu nói chuyện công việc với Lâm Thiên.
Nghe Đại Cương báo cáo xong, Lâm Thiên cúi đầu gửi tin nhắn hỏi bác sĩ Phó: Hôm nay em mang cơm tới viện hay anh về nhà ăn?
Phó Tinh Hà trả lời: Em qua đây đi, đúng lúc đi gặp ông em.
Lâm Thiên giật mình, nói được.
Thực ra anh không muốn đi gặp ông, bởi anh không muốn đối diện với người nhà họ Lâm, nhưng ông nội đã lớn tuổi, Lâm Thiên không muốn ông phải buồn lòng.
Anh chuẩn bị cơm nước xong, liền mang tới bệnh viện, mang tới chỗ bác sĩ Phó trước. Vốn là Lâm Thiên định đưa cơm cho hắn xong liền qua thăm ông nội, kết quả vào phòng làm việc rồi, Lâm Thiên liền nhào vào lòng hắn, chẳng đứng dậy nổi.
Phó Tinh Hà khẽ xoa đầu anh, “Đi thăm ông em đi, sáng nay anh qua phòng khám rồi, sức khỏe của ông đang hồi phục rất tốt, nhưng mà phòng bệnh đông người quá.”
Lâm Thiên ừm một tiếng, “Ôm thêm chút nữa đi, ôm thêm chút nữa đi mà..”
“Em ngoan nào.”
Lâm Thiên hơi khựng lại, cọ cọ đầu dưới cằm hắn, “Em ngoan mà,” Anh nói bằng giọng mũi, ồm ồm hỏi, “Anh có muốn hôn bạn nhỏ ngoan ngoãn này một cái không?”
Phó Tinh Hà cúi đầu hôn anh, đúng là nói một cái thì là một cái, tiếng hôn chụt rõ to, nhưng vừa chạm vào liền tách ra.
Sao Lâm Thiên chịu bỏ qua được, anh túm lấy cổ áo hắn, lật người mà nhào tới hôn lên môi bác sĩ Phó, “Em muốn đá lưỡi cơ!”
Phó Tinh Hà nở nụ cười bất đắc dĩ, đưa một tay ra đỡ lấy gáy anh, tay còn lại hắn ôm eo anh, sau đó tặng anh một nụ hôn sâu, Lâm Thiên không kịp chờ mà đưa lưỡi ra, Phó Tinh Hà quấn lấy lưỡi anh, mút mát từng chút từng chút một.
Tiếng môi lưỡi quấn quít rất lớn, mới đầu Lâm Thiên còn tưởng mình có thể giữ thế chủ động, nhưng chẳng bao lâu anh liền mê man cuồng quay trong nụ hôn của bác sĩ Phó, hô hấp trở nên khó nhọc, bờ mi run run, quên sạch mọi thứ.
Nhưng nụ hôn này cũng không kéo dài lâu, Phó Tinh Hà buông anh ra, lấy tay lau lau môi anh, “Sưng rồi.”
“Thật ạ?” Lâm Thiên cười hì hì, “Anh hôn dữ ghê.”
“Tại em cứ quyến rũ anh đấy.” Phó Tinh Hà xoa xoa đầu anh, “Môi hơi đỏ rồi, cẩn thận bị người nhà hỏi đấy.”
“Còn lâu em mới sợ!” Hai mắt Lâm Thiên sáng lên, lại dán tới hôn hắn một cái, “Rồi nhé, môi anh cũng đỏ luôn rồi, cẩn thận các bác sĩ khác hỏi anh đấy!”
Phó Tinh Hà cười cười, “Bọn họ chẳng dám đâu.”
Có rất ít bác sĩ trong khoa dám nói chuyện công việc với hắn, càng không nói đến đùa giỡn.
Lâm Thiên quấn lấy bác sĩ Phó một lúc, mới đi tới phòng bệnh.
Trong phòng bệnh đang ầm ĩ, là bác trai đang đi thuyết phục ông nội.
“Bố à, chúng ta về nhà dưỡng bệnh được không? Bác sĩ nói bố đã hồi phục tương đối tốt rồi, trong nhà nhiều việc, ở viện mãi cũng không hay.” Bác cả khom người, khúm na khúm núm trước người cha đang nằm trên giường bệnh, nhưng ánh mắt lại chẳng giấu được sự tham lam và nôn nóng.
Thế nhưng ông nội không tỏ thái độ gì, hờ hững từ chối: “Ta biết con nghĩ gì, ta sẽ không xuất viện.”
Trên mặt bác cả thoáng lộ sự ngại ngùng, ngoài ra còn có cả sự tức giận. Cha ông là một người rất mạnh mẽ, phận làm con trưởng, ông chưa từng dám trái lời cha, ông ngậm đắng nuốt cay cả đời, cuối cùng lại chẳng bằng một đứa cháu trai! Mà thằng bé kia lại còn là con trai của lão tam vô dụng! Nếu không phải luật sư nói ra, ông còn không biết tới chuyện di chúc này, hơn nữa ông nói gì, cũng không cạy được nửa lời từ cha mình.
Thái độ của ông cụ rất rõ ràng, cổ phần của ông sẽ để lại cho Lâm Thiên, số bất động sản còn dư sẽ chia cho họ, bởi vì công ty chỉ Lâm Thiên mới có thể quản lý. Nhưng ai cũng biết giữa cổ phần công ty với bất động sản, thứ nào to hơn. Bây giờ ông cụ không chịu hé miệng, cũng chẳng biết luật sư Lưu trốn đâu mà không tìm được, đúng là hao tâm tốn sức!
Sắc mặt ông rất khó coi, nở nụ cười gượng gạo, “Bố à, con..” Ông còn chưa dứt lời, đột nhiên ông cụ nhìn về phía cửa phòng bệnh, “Thiên Nhi, sao con lại qua đây, đã bảo con đừng tới rồi mà, lại còn..” Lâm Thiên vừa mới tới, ông cụ cười híp mắt gọi anh, “Qua đây, qua chỗ ông nào.”
“Ông nội.” Lâm Thiên cũng cười, “Ông đang hồi phục rất tốt.”
“Hôm nay cháu tới công ty làm, nhưng trong lòng vẫn lo cho ông, nên tới đây.”
Lâm Thành An ngồi trên sofa nở nụ cười khinh thường, xem thường hành động ngụy quân tử của Lâm Thiên.
Lâm Thiên đã quen chuyện này, chẳng để trong lòng.
Nhưng đến khi anh nói chuyện với ông nội xong, lúc ra khỏi phòng bệnh, Lâm Thành An lại có vẻ khác thường đi theo sau anh.
“Này.” Hắn ta gọi Lâm Thiên.
Lâm Thiên quay đầu nhìn hắn ta, trên môi là nụ cười giả lả.
Lâm Thành An tức đến nghiến răng, hắn ghét nhất bộ dạng này của Lâm Thiên, dẫu chẳng để ai vào mắt, nhưng ngoài mặt lại cứ ra vẻ quân tử như vậy. Muốn nói thái độ anh không tốt, nhưng Lâm Thiên lại rất lịch sự với người ngoài, chẳng tìm được lỗi gì để bắt bẻ.
Quá giả tạo!
Hắn cười hừ một tiếng, hất cằm nói: “Tao biết bí mật của mày rồi.”
Lâm Thiên không hứng thú, hờ hững ồ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Thành An ở phía sau lớn tiếng gọi giật lại, “Cái tên bác sĩ gì ý nhỉ!”
Lâm Thiên liền dừng bước lại.
“Bí mật của mày à?” Lâm Thành An cười ha hả, ánh mắt trở nên nham hiểm, “Lâm Thiên, thế mà mày cũng có ngày hôm nay, không ngờ mày lại thích đàn ông đấy.” Sau đó vẻ mặt hắn thay đổi, nhăn nhó nói, “Thật ghê tởm, bọn đồng tính chết tiệt!”
Gương mặt Lâm Thiên rất đỗi lạnh lùng, ánh mắt như nhũ băng mà ghim vào người hắn.
“Mày không muốn người khác biết bí mật này đâu nhỉ?” Không hiểu sao trước khí thế kia của Lâm Thiên, Lâm Thành An lại có chút rúm ró, thế là hắn phải bỏ thái độ hống hách kiêu ngạo kia đi, phẫn hận nói: “Tao nói cho mày biết, tao còn có ảnh tụi mày hôn nhau, bằng chừng vô cùng xác thực, mày đừng hòng phủ nhận!”
“Anh bao tuổi rồi?” Lâm Thiên hất cằm lên, cười nhạt: “Lấy cái này ra để uy hiếp em à?”
Lâm Thành An bị dồn vào thế bí, “Mày không muốn danh tiếng bị hủy hoại chứ? Nếu ông mà biết mày đồng tính, sẽ nghĩ mày như thế nào đây?”
“Anh tưởng cái này uy hiếp được em à?”
Lâm Thành An bắt chước dáng vẻ của anh, tặng anh một nụ cười nhạt nửa mùa, “Chẳng lẽ mày không sợ?”
Lâm Thiêm mỉm cười, “Sợ gì chứ, anh muốn nói thì cứ đi thông báo cho cả thiên hạ biết đi, em không quan tâm đâu.”
“Mày còn giả bộ!”
Lâm Thiên không nói gì, vòng qua hắn bỏ đi, nhìn dáng vẻ hờ hững của anh, dường như thật sự không quan tâm thật.
“Này! Mày đừng có giả bộ!” Lâm Thành An gào về phía anh, nhưng lần này hắn ta gọi kiểu gì Lâm Thiên cũng không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng, bóng lưng không có vẻ gì là sợ hãi. Anh thật sự chẳng để tâm – đột nhiên trong đầu Lâm Thành An toát lên suy nghĩ này.
Lâm Thành An không khỏi nghi ngờ, Lâm Thiên đang giả bộ sao? Sao anh có thể không quan tâm được chứ? Hay là anh dám chắc hắn không có bằng chứng gì?
Buổi chiều hôm đó, sau khi phát hiện Lâm Thiên có điểm bất thường, hắn liền đỗ xe ở cửa tiểu khu mà ôm cây đợi thỏ, kết quả Lâm Thiên lái xe đi ra, bên ghế phó lái còn có một người đàn ông.
Trực giác mách bảo hắn có vấn đề. Từ nhỏ Lâm Thành An đã là một người đa nghi, hơn nữa dạo gần đây ông nội gặp chuyện, cùng với chuyện di chúc, khiến hắn phải nghi ngờ, kêu người canh giữ ở cửa tiểu khu, lại cho người canh chừng ở nhà Lâm Thiên.
Hai tay hai súng, chẳng mấy chốc hắn bắt được thóp của Lâm Thiên.
Người canh chừng ở biệt thự nhà Lâm Thiên chụp được hình hai người đàn ông thân mật trên xe, tuy không phải hôn môi, nhưng kề gần sát, gần như đang ôm nhau, nhiêu vậy cũng đủ nói có vấn đề rồi.
Hai người vào nhà, cả đêm không đi ra.
Sáng hôm sau, người đàn ông kia lái một chiếc xe lạ đi ra, nhưng trên xe không có Lâm Thiên.
Đó là một chiếc xe phổ thông, nên hẳn không phải là xe của Lâm Thiên, hắn tra biển số, quả đúng là không ngờ! Hóa ra lại là một bác sĩ, còn là người phẫu thuật cho ông nội!
Lúc Lâm Thành An mới hay tin, hắn vô cùng kinh ngạc, còn nghi ngờ không biết hai người có phải bạn bè bình thường hay không, dù sao thì Lâm Thiên cũng chưa từng thể hiện tập tính gay, anh chưa từng tỏ vẻ hứng thú với ai, không thích nữ, nam lại càng không. Phải mất một lúc lâu Lâm Thành An mới tiêu hóa được bí mật này, hơn cả ngạc nhiên là mừng như điên! Lâm Thiên là gay, mà ông nội ghét nhất mấy người như vậy.
Ông Lâm là một người theo chủ nghĩa đàn ông ngày xưa, quan niệm rất cổ hủ, thờ phụng âm dương hài hòa, có cái nhìn rất phiến diện với những người ở thế giới thứ ba.
Nếu ông mà biết chuyện này, Lâm Thành An hí ha hí hửng! Nếu ông mà biết chuyện, rất có thể ông sẽ ghét lây sang Lâm Thiên.
Nhưng không thể nói thẳng cho ông biết như vậy, một tin tức có lợi như vậy, có rất nhiều chỗ để dùng.
Lâm Thành An muốn lấy tin này ra để làm giao dịch với Lâm Thiên, ấy thế mà Lâm Thiên lại chẳng quan tâm!
Anh thật sự không quan tâm, hay là đang giả bộ?
Tới bây giờ Lâm Thành An vẫn không thể hiểu nổi anh.
―― Lâm Thiên thật sự không quan tâm, giờ anh chỉ lo lắng hai vấn đề, một là sức khỏe của ông nội, hai là công việc của bác sĩ Phó.
Hai chuyện này không dễ giải quyết. Lâm Thiên không mảy may để tâm chuyện này có ảnh hưởng gì tới mình hay không, nói cách khác, anh chưa từng nghĩ cho bản thân, trong lòng anh chỉ lo lắng hai chuyện này, nếu như Lâm Thành An công bố chuyện này ra ngoài, anh bị ép phải come out, kết cục tệ nhất, nếu không phải là ông nội sửa di chúc, thì cũng là anh bị đuổi ra khỏi công ty.
Kết cục này chẳng phải là điều mà anh muốn hay sao? Lâm Thiên thở dài, trong lòng anh lúc này rất rối bời, anh không sợ việc come out, chỉ sợ ông sẽ bị tức đến phát bệnh, càng sợ sẽ làm liên lụy tới công việc của bác sĩ Phó, thật ra sâu trong lòng anh chỉ muốn Lâm Thành An vạch trần chuyện này ra cho xong.
Nhưng nghĩ tới hai vấn đề kia, Lâm Thiên lại do dự.
Giờ có lẽ Lâm Thành An đang bị anh dọa, cho nên sẽ không hành động ngay, anh ta đa tâm, thích hành sự theo hoàn cảnh, thái độ thờ ơ của Lâm Thiên vừa khéo khiến Lâm Thành An phải dao động. Lâm Thiên thầm nghĩ không biết có nên bịt miệng anh ta lại hay không. Tuy rằng anh không thể ngăn Lâm Thành An không lan tin này ra ngoài, nhưng anh vẫn có thể tạm thời khống chế anh ta..
Lâm Thiên nói không quan tâm, nhưng thực chất vẫn để bụng chuyện này, giờ anh đâm lao phải theo lao, chỉ có hai lựa chọn, một là giữ lấy Lâm Thành An, hai là đánh đòn phủ đầu.
Anh thở dài não nề.
Bởi Lâm Thiên phản ứng hờ hững như vậy, khiến Lâm Thành An tức muốn bể phổi, nhưng lại không biết làm gì, Lâm Thiên quá nhiều thủ đoạn, nhìn vào thì anh có vẻ hiền lành đó, nhưng có bao giờ anh để người khác vào mắt không? Dường như Lâm Thiên không có bất cứ khuyết điểm nào, khiến bọn họ không có cách nào để đối phó với anh.
Buổi tối, trong phòng bệnh lại ca đi ca lại bài ca cũ, “Bố à, về nhà dưỡng bệnh đi, bố xem điều kiện bệnh viện này như vậy, vệ sinh cũng không tốt, nơi nào cũng là vi khuẩn, ở cũng không thoải mái, chỗ nhỏ như muỗi, sao có thể dưỡng bệnh được?”
“Ông nội à, ông nghe ba cháu nói đi, ba cháu nói rất đúng, ở nhà điều kiện tốt hơn. Ông về nhà dưỡng bẹnh, để cháu mời thầy thuốc Tô bốc ít thuốc khám cho ông..” Lâm Dương Minh nói.
“Ta không về đâu.” Ông nội chẳng buồn nhấc mắt, lúc ông cười trông rất đỗi hiền lành, nhưng lúc ông không cười, khí thế áp bức khiến mọi người hít thở không thông, mà ông lại là một người nói một không nói hai. Ông thản nhiên nói: “Ở nhà không an toàn.”
Bác cả ngạc nhiên, “Bố nói vậy là sao? Chẳng lẽ con cháu chúng con còn có thể hại bố? Chẳng phải bố hay nói bệnh viện ‘ăn thịt không nhả xương’ hay sao, sao giờ lại thích nơi này như vậy?”
Giọng ông cụ rất thản nhiên: “Con người khi gần đất xa trời rồi, lại thấy được yêu ma quỷ quái.”
Ông nói như ám chỉ điều gì đó, bác cả như bị chọc trúng tử huyệt, trong thoáng chốc sắc mặt bác cả trở nên hết sức khó coi, gương mặt tái mét, bác ta lơ đãng nhìn về phía Thành An, con trai của cậu em đã mất, “Đã bao nhiêu năm rồi, bố vẫn còn đau đáu chuyện đó…”
“Vốn đã quên rồi, nhưng phẫu thuật xong, lại đột nhiên nghĩ tới.”
Mọi người ngơ ngác nhìn hai người họ nói chuyện, Lâm Thành An không biết bác cả đang nói gì, nhưng Lâm Dương Minh đứng cạnh cũng tái mét mặt mày, ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ.
“Cái nhà này, ta không muốn trơ mắt nhìn nó bị chia năm xẻ bảy, năng lực mấy đứa thế nào, ta biết rõ, cổ phần công ty ta sẽ để lại cho Tiểu Thiên, để nó quản cái nhà này, làm chủ tịch tập đoàn, như vậy ta mới yên tâm nhắm mắt.” Ông cụ nói, “Còn chuyện đưa ta về nhà kia, không cần phải nói nữa.”
Nghe ông nói thẳng như vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi, chẳng ngờ ông lại dứt khoát đến vậy. Thực sự giao hết toàn bộ cổ phần công ty cho Lâm Thiên sao?!
Bác cả là người giở mặt đầu tiên: “Bố à, con biết bố vẫn còn giận con vì chuyện năm đó, cũng sau chuyện đó bố mới coi trọng thằng ba, nhưng Dương Minh nhà con đâu có kém cỏi đâu? Hạng mục vịnh Thanh Hải kia là do nó đàm phán, bị Lâm Thiên giật công mà thôi, trên hợp đồng giấy trắng mực đen như vậy, rõ ràng là Dương Minh đàm phán! Bố như vậy chẳng phải là thiên vị quá rồi hay sao?!”
Bác ta nói vậy xong, phòng bệnh vốn bị bác sĩ dặn không được ầm ĩ, nhất thời loạn cả lên.
Lâm Thành An tức đến nổi gân xanh, nói năng chẳng buồn suy nghĩ: “Lâm Thiên là cái tên xấu xa! Ông không biết nó đã làm gì đâu, nó cũng chẳng tốt đẹp như ông tưởng tượng đâu! Ông mà để lại hết cổ phần cho nó, thì nhà họ Lâm chúng ta sẽ bị hủy hoại dưới tay nó!”
Không biết lời hắn nói đã chạm phải nút thắt nào trong lòng, khiến ông cụ giận tím mặt ngồi bật dậy. Ông túm lấy chiếc đèn ở đầu giường mà ném vào đầu hắn, tức giận mắng to: “Vô liêm sỉ, ba trăm triệu kia ai trả cho mày hả? Mày tưởng em mày không biết à? Nó biết rõ quá ấy chứ, nhưng nó không thèm truy cứu tới mày! Thế mà mày lại nói nó không ra gì!”
Đầu Lâm Thành An chảy máu ròng ròng, bị rách một vết lớn, hắn đứng choáng váng tại chỗ, “Lâm Thiên, Lâm Thiên là đồng..” Nhưng còn chưa dứt lời, hắn đã kêu đau rồi quỵ xuống.
Bị đánh đến ngất đi.
Tuy rằng ông bị bệnh, nhưng vẫn còn chút hơi sức, ông đánh một cái chẳng phân biệt nặng nhẹ, còn dùng đèn bàn để đánh, đương nhiên Lâm Thành An không đỡ được. Cách dạy dỗ của ông khác với mọi người, ông là một người nghiêm khắc, vô cùng nghiêm khắc, ông cho rằng trẻ con cần phải rèn giũa, cho nên những người con của ông hồi bé phải chịu rất nhiều khổ cực, nhất là con trưởng. Lúc bác cả sinh ra, ông nội vẫn chưa giàu, lúc đó ông nợ một khoản tiền rất lớn, bác cả còn thò lò mũi xanh bị ông đánh mắng không biết bao nhiêu lần.
Ông nghĩ, không đánh thì không nên thân.
Nhưng dẫu có vậy, cách dạy bảo này cũng chẳng bồi dưỡng nên nhân tài, đứa con cả Lâm Nguyên Tài của ông chỉ có thể nói là có chút tài năng, nhưng không phải giỏi nhất, đứa con thứ hai thực ra cũng là một người thông minh, chỉ là..
Nghĩ tới đứa con thứ, ông nội nhìn người con trưởng của mình, trong lòng lại thấy xót xa.
Anh em ruột thịt! Đáng lẽ phải thân thiết như thể tay chân, sao lại đi giết hại lẫn nhau chứ!
Ở bên kia, bởi vì Lâm Thành An đột nhiên ngất xỉu khiến mọi người cả kinh, không ai dám chọc giận ông nội nữa, có người kịp thời phản ứng, kêu y tá tới, đưa Lâm Thành An mặt bê bết máu ra ngoài. Vừa ra đến cửa, đột nhiên điện tâm đồ của ông cụ kêu lên, không biết ông bị chuyện gì kích thích, có lẽ là Lâm Thành An đột nhiên ngất xỉu, hoặc cũng có thể vì trận cãi vã không vui này, khiến ông lại ngất một lần nữa.
Y tá lập tức chạy vào cấp cứu, nhưng ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.
Lần này không liên quan gì tới khối u, mà là do tâm bệnh.
Đêm hôm đó ông bị đưa về nhà, nhưng Lâm Thiên không nhận được bất cứ tin tức thông báo nào. Anh vẫn như mọi khi, đi mua thức ăn về nấu nướng, sau đó đón bác sĩ Phó về căn nhà nhỏ ấm cúng ở gần bệnh viện, anh vào bếp bận rộn nấu ăn, Phó Tinh Hà thì ở ngoài phòng khách đọc báo.
Cuộc sống như đôi bạn già.
Lúc nấu ăn Lâm Thiên không cẩn thận cắt trúng tay, vết thương hơi sâu, chảy rất nhiều máu, nhưng anh không kêu ca, chỉ đưa ngón tay lên miệng ngậm, nhưng đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Dự cảm này, giống như sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.
Thứ dự cảm mơ hồ chẳng biết từ đâu tới kia lại khiến Lâm Thiên thấp thỏm mãi không thôi. Anh nghĩ không biết có phải tại vì Lâm Thành An hay không, nhưng không.. Lâm Thành An không đủ bản lĩnh khiến anh phải hốt hoảng như vậy.
Lâm Thiên không băng vết thương lại, sợ Phó Tinh Hà phát hiện ra, nhưng cuối cùng bác sĩ Phó vẫn phát hiện ra anh có vẻ lơ đãng, “Có tâm sự à?”
“Vâng..” Anh cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Phó Tinh Hà, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Phó… anh họ em, phát hiện ra quan hệ của chúng ta rồi..”
“Em sợ à?”
Lâm Thiên gật đầu, “Anh ta… em sợ anh ta lan tin đồn trong viện, gây ảnh hưởng tới công việc của anh. Cả ông nội em nữa, ông lớn tuổi rồi, không chịu được kích thích như vậy, ông còn có bệnh sử viêm cơ tim, em sợ.. ông sẽ tức giận,” Trong lòng anh có nỗi thấp thỏm không rõ từ đâu tới, anh đề nghị, “Hay là, hay là em chủ động come out nhé?” Anh đánh đòn phủ đầu áp chế, dù sao cũng tốt hơn bị người ta đoạt lấy tiên cơ.
“Anh biết em đang lo điều gì,” Phó Tinh Hà vươn tay xoa nắn lòng bàn tay của anh, hắn nói rành rọt: “Thứ nhất, nếu mất việc thì đi tìm việc khác, em không cần phải lo lắng cho anh, anh và em sẽ cùng đối mặt; nhưng chuyện của ông nội em..” Hắn chau mày, nghĩ tới tình hình sức khỏe của ông, “Trước mắt đừng nói, tùy cơ ứng biến đi vậy.”
Lúc hôn, Phó Tinh Hà nhận ra vết thương trên tay Lâm Thiên, bởi vì anh không băng bó, nên vết thương hiện ra quá rõ ràng.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, giống như bị mây đen bao phủ, “Sao không xử lý vết thương hả?” Hắn đưa ngón tay Lâm Thiên ra trước mặt, tỉ mẩn nhìn, ở phần vết cắt có máu đen.
Phó Tinh Hà đen mặt đi tìm hộp y tế, xử lý vết thương cho anh. Nỗi bất an trong lòng Lâm Thiên lại càng khoét sâu, tựa như cây kim giây bị gia tốc, khiến nhịp tim anh đập nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Thoạt trông anh rất khó chịu, Phó Tinh Hà muốn nói anh, nhưng lại chẳng nói nên lời. Thực ra mấy vết thương này nhìn thì nhỏ đó, nhưng lại rất dễ gây ra bệnh nghiêm trọng, giống như ung thư máu… ở bệnh viện có rất nhiều trường hợp bệnh như vậy, chỉ vì một con vi khuẩn nhỏ mà dẫn tới nguy hiểm đến tính mạng. Phó Tinh Hà băng bó kỹ ngón tay anh, sau đó lại hôn lên tay anh, thầm nghĩ mai phải đưa Lâm Thiên đi tiêm uốn ván mới được.
Lâm Thiên đang thất thần, được bác sĩ Phó hôn vào tay liền hoàn hồn lại.
Phó Tinh Hà ôm anh vào lòng, hôn lên trán anh, “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc đi.”
Lâm Thiên cụp mi mắt, nói dạ.
Ở tầng trên truyền tới tiếng cãi vã mơ hồ, vì chuyện bài vở học hành mà Tôn Kha thường xuyên cãi nhau với mẹ.
Phó Tinh Hà ấn nút điều khiển từ xa, rèm cửa từ từ khép lại.
“Tắm nhé?”
Lâm Thiên gật đầu, nhưng lại thấy trên người chẳng còn chút sức lực nào.
Phó Tinh Hà cởi quần áo trên người Lâm Thiên, sau đó bế anh vào phòng tắm, đoạn mở vòi hoa sen, hắn ôm lấy Lâm Thiên, bóp dầu gội ra lòng bàn tay, sau đó bôi lên đầu anh, giúp anh gội đầu.
“Bác sĩ Phó..” Lâm Thiên hơi mất tự nhiên, “Để em tự gội là được rồi, em gội được.”
“Em đừng cử động.” Phó Tinh Hà gạt tay anh ra, không nhiều lời, “Đừng đụng vào nước.”
Lâm Thiên giật mình, cúi đầu nhìn xuống ngón tay được băng cẩn thận của mình.
Ngón tay bác sĩ Phó dịu dàng lùa qua kẽ tóc anh, còn giúp anh massage đầu, Lâm Thiên biết mình cao, anh khom người xuống, chống tay lên vách tường.
Thủ pháp của hắn rất dịu dàng, khiến Lâm Thiên mơ màng buồn ngủ, bình thường anh gội đầu rất qua quít, nhưng Phó Tinh Hà thì khác, hắn gội đầu bài bản, sau đó xả nước nóng xuống gáy Lâm Thiên, cả người anh chìm trong dòng nước và cái ôm ấm áp. Phó Tinh Hà day day huyệt thái dương cho anh, đoạn nói: “Như vậy sẽ rất thoải mái.”
Lâm Thiên gật đầu, “Đúng là thoải mái thật, em cũng muốn học, để lần sau em massage cho anh.”
Phó Tinh Hà bảo ừ, rồi hắn để Lâm Thiên ngửa đầu ra, xả bọt xà phòng đi, sau đó Phó Tinh Hà lại bóp sữa tắm ra tay, giúp anh kỳ cọ tắm rửa, Lâm Thiên kêu lên, “Để em tự tắm.. để em tự tắm, nếu không em..” Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi, gương mặt bị hơi nóng xông đến đỏ ửng lên.
“Nếu không thì sao?”
Lâm Thiên ngượng ơi là ngượng, “Em sẽ cứng mất.. Em không có sức chống cự với anh đâu, anh sờ như vậy.. đừng, đừng xuống nữa mà.” Lâm Thiên lại rên rỉ, bàn tay bác sĩ Phó chẳng mang theo sắc tình giúp anh kì cọ cậu em.
Cả người anh cứng ngắc lại.
Phó Tinh Hà nói: “Phải rửa.”
“Tự… tự em rửa được mà.” Anh nhỏ giọng lầu bầu.
Vẻ mặt Phó Tinh Hà không đổi, cũng không cho anh cơ hội từ chối, “Hôm nay em mệt rồi.” Nói đoạn, hắn cúi đầu xoa sữa tắm vị mật đào lên chân anh.
“Anh còn mệt hơn em, anh còn làm phẫu thuật…”
Hắn kì cọ xoa bóp một chút, súng của Lâm Thiên liền lên nòng.
Anh rõ là xấu hổ, “Em đã nói rồi mà..” Anh đẩy đẩy Phó Tinh Hà ra, “Anh đi ra ngoài đi, để em tự giải quyết.”
“Để anh,” Phó Tinh Hà cầm vòi hoa sen giúp anh xối sạch người, “Anh giúp em.” Hắn tắt nước, cầm khăn tắm qua bọc lấy mái tóc còn đang nhỏ nước của anh lại, “Lên giường đi, muốn tay hay miệng đây?”
“!!!” Lâm Thiên giật mình, “Tay! Tay là được rồi…”
Phó Tinh Hà đỡ anh ra ngoài, giọng hắn trầm khàn, “Hôm nay anh làm phẫu thuật, tay mỏi nhừ rồi, anh có thể thổi giúp em.”
“Thổi á…” Lâm Thiên run lên bần bật, gương mặt lập tức đỏ au, mắt đảo như rang lạc, “Em, em tự làm là được rồi, bác sĩ Phó, anh.. anh không cần phải như vậy đâu, em làm được mà.. Sáng mai anh còn hai ca phẫu thuật đúng không?”
“Lằng nhằng.” Phó Tinh Hà không nghe anh nói, hắn đè anh xuống, dâng miệng lên.
Nhất định đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, Lâm Thiên cuống cả lên, đôi chân hết duỗi lại không nhịn được mà co lại, mới được nửa phút Lâm Thiên đã không chịu nổi, “Được rồi được rồi.. anh à, anh buông em ra, em.. em tự mình làm được rồi, bẩn lắm, anh đừng mà..”
Phó Tinh Hà không để ý tới anh, trong lòng hắn biết rõ, dù sao cũng là đàn ông con trai với nhau cả, hắn không chạm răng vào cậu em của Lâm Thiên, mút mát vài cái, Lâm Thiên liền hít sâu, bởi hắn dùng cả tay lẫn miệng, nên chẳng bao lâu Lâm Thiên liền ra, anh vội đẩy Phó Tinh Hà ra, tránh cho mình không kiềm chế được bắn vào miệng hắn.
Phó Tinh Hà giúp anh lau khô, sau đó sấy tóc giúp anh, “Ngủ đi, có chuyện gì để sau này tính.”
Hắn giúp Lâm Thiên tắt điện thoại.
Trong lòng Lâm Thiên ngổn ngang tâm sự, nhưng cả thể chất lẫn tinh thần đều rã rời, được bác sĩ Phó làm như vậy, nỗi sợ hãi dần bị niềm vui thay thế. Anh có thể cảm nhận được, bác sĩ Phó thực sự thích mình. Lâm Thiên nhắm mắt lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã ở tầng trên.
Chẳng bao lâu thì anh ngủ say.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên bị tiếng chuông báo thức đánh tỉnh giấc, anh ngồi dậy định bụng đi nấu cơm, Phó Tinh Hà vươn cánh tay trần ra khỏi chăn, kéo anh vào trong chăn, “Đừng nấu cơm.”
“Thế anh ăn gì?” Lâm Thiên hôn lên cằm hắn.
Phó Tinh Hà nói: “Đợi tay em khỏi rồi tính sau, lát tới viện với anh, tiêm một mũi uốn ván, mình ra đường Tây Tương mua đồ ăn sáng.”
Lâm Thiên nói dạ, sau đó lại chui vào trong chăn, quấn lấy bác sĩ Phó một lúc, mới chính thức rời giường.
Anh bỏ bàn chải điện vào trong miệng, ra đầu giường tìm điện thoại.
Bàn chải đánh răng rung trong miệng anh, Lâm Thiên chẳng thể ngờ, lại có nhiều tin dữ đang đợi mình đến như vậy.
Điện thoại sáng lên, hiện ra vài cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn.
Đôi mắt Lâm Thiên đỏ lên, anh che miệng lại, đúng lúc này Lâm Hàn Hải gọi tới, Lâm Thiên bắt máy.
“Ông nội mất rồi! Con mau qua đây, công chứng di sản!” Trong giọng ông không có chút đau buồn nào.
Lâm Thiên há hốc miệng, cả người đứng hình chẳng hề nhúc nhích, mất nửa ngày mới khẽ đáp “dạ”.
Phó Tinh Hà đi ra.
Lâm Thiên chẳng còn nghe rõ Lâm Hàn Hải nói gì nữa, anh ậm ừ qua loa, nói mình còn có việc, sau đó liền cúp máy.
“Sao vậy,” Phó Tinh Hà nhìn anh, “Sao mắt lại đỏ hoe thế kia?”
“Em mệt.” Lâm Thiên ngáp dài, nước mắt trào ra khóe mắt, “Em mệt quá.”
Phó Tinh Hà chăm chú nhìn anh, “Tiêm rồi về ngủ.” Hắn nhìn nét mặt Lâm Thiên, “Không có việc gì thật chứ?”
“Không việc gì, không có việc gì đâu.” Lâm Thiên lập tức trả lời, “Anh à, công.. công ty em có việc, em đi tiêm sau nhé.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Phó Tinh Hà đi tới gần anh.
Vậy nhưng Lâm Thiên vẫn cố chấp lắc đầu, “Anh đi làm đi, còn có ca phẫu thuật mà.” Anh nghiêm túc nhìn Phó Tinh Hà.
Anh nhìn hắn một lúc, Phó Tinh Hà vươn tay ra lau khóe mắt anh, “Được rồi, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.” Lâm Thiên mím môi.
“Đừng cậy mạnh.”
Lâm Thiên khẽ “dạ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook