Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?
-
Chương 42
Đại khái Nhất Thế không nghĩ sẽ gặp lại mẹ Lâm Nhược Hàm lần nữa. Người phụ nữ này vốn dĩ rất diêm dúa, cho dù tuổi đã hơn năm mươi vẫn còn theo trào lưu. Ngày phẫu thuật, bà ta mặc một bộ đồ bằng vải nilon bó sát người, ngoài khoác áo lông cáo trắng đi tới, rất có dáng dấp của một phu nhân quý phái. Judy khoác cánh tay bà ta, hai người từ hành lang đi lại, khí thế lẫm liệt oai phong.
“Nhược Hàm, cậu đừng sợ nhé.” Judy tới cạnh giường Lâm Nhược Hàm, lộ vẻ lo lắng nhưng lại ra sức an ủi cô ta.
Lâm Nhược Hàm né cánh tay ân cần của Judy, đưa mắt nhìn bà Lâm “Mẹ, sao mẹ lại từ thủ đô đến đây?”
“Kêu con đừng đến thành phố B, cái chỗ không may mắn này, lại gặp phải kẻ xui xẻo.” Bà Lâm rất tức tối, bâng quơ liếc Nhất Thế, ánh mắt chán ghét cùng cực.
Nhất Thế làm như không nhìn thấy ánh mắt ác ý của bà ta, chỉ nói với Lâm Nhược Hàm: “Phẫu thuật lúc mười giờ rưỡi, sớm trước nửa giờ.”
Lâm Nhược Hàm gật đầu. Bà Lâm chen vào: “Bác sĩ chính là ai? Có lai lịch thế nào?”
Lâm Nhược Hàm hơi bất lực: “Mẹ ~”
Nhất Thế đáp: “Tống An Thần.”
Dường như bà Lâm rất bất ngờ, cứng ngắc quay đầu nhìn Lâm Nhược Hàm, bộ dạng hận không thể mài sắt thành kim “Con… chẳng lẽ còn chưa dạy dỗ đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn mất mặt lần nữa?”
“Mẹ, anh ấy là bác sĩ, con là bệnh nhân, chỉ thế thôi.” Đột nhiên Lâm Nhược Hàm mệt mỏi miết trán, ánh mắt lộ vẻ bất lực.
Lúc này những y tá khoa mổ khác bước vào, xem ra bắt đầu chuẩn bị mổ rồi.
Những người còn lại bị mời ra ngoài chờ. Nhất Thế định đi, bà Lâm đột nhiên lên tiếng: “Ba mẹ cô khỏe chứ?”
Cũng không rõ là hỏi khách sáo hay là có dụng ý khác. Nhất Thế lấy thân phận hậu bối, đáp: “Mẹ tôi đã qua đời sáu năm trước rồi, ba tôi hiện tại rất khỏe.”
“Mẹ cô chết rồi? Ba cô được thả rồi?”
Nhất Thế hơi sửng sốt, sao bà Lâm biết ba cô bị đi tù? Cô gật đầu, còn chưa kịp hỏi thêm, Lâm Nhược Hàm đã bị đẩy ra. Sự chú ý của bà Lâm cũng dời đi, Nhất Thế thừa dịp này lặng lẽ đi về.
Nhất Thế trở lại vị trí làm việc, chờ tan tầm. Triệu Cát Tường đến giao ca cho cô cũng đã thay đồ, mặc đồ y tá ra ngồi xuống cạnh Nhất Thế: “Ba ngày nữa làm cô dâu rồi, có căng thẳng không?”
“Căng thẳng gì cũng qua rồi…”
“Nói cũng phải, kết hôn cũng hơn hai tháng rồi, nhiệt độ đều hạ hết.” Triệu Cát Tường sán lại gần, tám chuyện “Vừa nãy tớ nghe một y tá trong phòng thay đồ nói, bác sĩ Ngôn sắp về nước rồi.”
Nhất Thế ngạc nhiên nhìn Triệu Cát Tường, mới có ba tháng thôi, học xong rồi sao?
“Tớ nghĩ, nhất định là về dự lễ cưới của cậu.”
“Sư huynh không nói với tớ.” Nhất Thế có phần không yên tâm. Hình như dạo này cô hơi “thấy sắc quên nghĩa”, không đọc tin nhắn hoặc kiểm tra hòm thư. Đúng như Triệu Cát Tường nói, Nhất Thế trở về mở máy tính lên xem. Trong hộp thư có mấy bức chưa đọc, đều là của sư huynh. Nội dung đa số là hỏi thăm sức khỏe và tình hình gần đây, bức mới nhất mới nói cho Nhất Thế biết, anh trở về làm thủ tục di dân.
Ba của Ngôn Hoành là nhân viên ngoại giao, rất nhiều việc đều hợp logic. Nhất Thế cũng không ngoại lệ, chỉ cảm thấy quá đột ngột, nói đi là đi? Cô bèn viết cho sư huynh một bức thư, gửi xong Nhất Thế cũng không nghĩ nhiều, chui thẳng vào chăn chờ Tống An Thần về.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của cô reo lên. Nhất Thế mơ mơ màng màng muốn mở mắt nhưng không cách nào hé ra được, mò loạn trên đầu giường, lại nghe thấy giọng nói thoải mái của người đàn ông bên cạnh: “A lô? Phải, tối qua cô ấy mệt quá, được, bye bye.”
Nhất Thế ngẩng đầu nhìn Tống An Thần đã tắm rửa sạch sẽ, cả người khoan khoái: “Ai gọi vậy?”
“Ngôn Hoành.” Tống An Thần đưa quần áo cho cô, Nhất Thế che chăn, bờ vai trắng nõn lộ ra, mặt mày hồng hào. Cô ho khẽ “Sao anh không để em nghe?”
“Thấy em còn ngủ.”
Cứt chó! Lúc đó rõ ràng cô hơi hé mắt nhìn anh, mà Tống An Thần còn nhìn cô cả buổi, chẳng lẽ có người mở mắt ngủ?
Nhất Thế giật lấy điện thoại, ấn số của sư huynh, đầu kia vang lên giọng nói ngờ vực: “A lô?”
“Sư huynh.” Cười tươi rói hỏi “Về nước rồi à?”
“Ừ, vừa xuống máy bay sáng nay, có điều hình như quấy rầy giấc ngủ của em rồi.” Giọng nói ôn hòa, mềm dịu như nước. Đầu này Nhất Thế cười thẹn thùng, hơi mắc cỡ “Không có đâu, tại em ưa nằm lì trên giường thôi.”
“Hôm nay có đi làm không?”
“Ơ.” Nhất Thế đột nhiên mơ hồ, không nhớ được rốt cuộc mình có đi làm không, lại thấy Tống An Thần ngồi trên giường nhìn mình không vui.
Nhất Thế che ống nghe, khẽ hỏi Tống An Thần “Anh xin nghỉ chưa?”
“Xin rồi.” Tống An Thần bực mình.
Nhất Thế nói vào điện thoại “Hôm nay không đi làm. Có điều định cùng Tống…” Nhất Thế chưa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tống An Thần, vội vàng nuốt mấy từ “Tống An Thần” sắp ra khỏi miệng xuống, hơi ấm ức sửa lại “cùng ông xã về kết hôn.”
Đầu kia trầm mặc hồi lâu “Lúc nào kết hôn?”
“Hai ngày nữa… bữa nguyên đán ấy.”
“Anh về đúng lúc thật, nhất định sẽ tham dự.” Giọng nói bên kia hơi xấu hổ “Tân hôn vui vẻ.”
“Cám ơn anh.” Dường như cuộc nói chuyện trở nên cứng ngắc, ngắt điện thoại cũng không rõ là cảm giác gì nữa. Tống An Thần ngồi bên cạnh hình như cảm thấy không khí hơi lạ lùng, sắc mặt giãn ra, xoa đầu Nhất Thế “Đi tắm đi, hôm nay đi thành phố A đón các ba.”
“Dạ.”
Hai người về đến thành phố A, mạnh ai về nhà nấy. Nhất Thế vừa mở cửa ra liền bất ngờ. Cô không tưởng được, trong nhà có khách, lại càng không ngờ người đó là Ngôn Hoành, sư huynh không hề quen biết gì với ba cô.
Ông Diệp thấy Nhất Thế về, nói với Ngôn Hoành đang ngồi trên sofa: “Vừa nhắc đã thấy, con bé này liền về.”
Ngôn Hoành mỉm cười nhìn Nhất Thế đang kinh ngạc. Nhất Thế bước lên, cười khẽ “Sư huynh, sao anh lại đến đây?”
“Hôm nay anh cũng không đi làm, rảnh rỗi không có việc gì chạy tới đây thăm bạn.”
“Bạn?” Nhất Thế ngạc nhiên nhìn ba, thấy ông ủy khuất nói: “Ba vô tội. Sư huynh con đem quà đến.”
Nhất Thế giật mình nhìn qua, Ngôn Hoành cười ấm áp: “Không lẽ anh không nên đến? Chịu thôi, hôm nay em bận mà.” Nói đến cuối, giọng có vẻ ấm ức. Nhất Thế khóc dở mếu dở.
Ông Diệp không quấy rầy họ nói chuyện, kiếm cớ chuồn qua nhà ông Tống.
Lúc trong phòng chỉ có hai người, Ngôn Hoành hỏi: “Hôn lễ tổ chức ở đâu?”
“Tống An Thần nói ở thành phố B, làm khá lớn, kỳ thật em thấy rất rườm rà.”
“Hôn lễ làm to mới tốt, để ai cũng biết hết. Nếu có gì ngoài ý muốn, không thể đòi ly hôn là ly hôn được.” Ngôn Hoành chọc, nháy mắt với Nhất Thế. Nhất Thế ngẩn ra, kế đó bật cười. Chuyện tương lai, cô cũng không biết có gì ngoài ý muốn không nữa.
Đột nhiên Ngôn Hoành cảm khái: “Tiểu sư muội, thời gian trôi qua nhanh thật. Nhớ năm đó lần đầu tiên gặp em, em còn ngây thơ như thế, hôm nay đã sắp gả cho người ta rồi.” Ngôn Hoành nhấc tay lên, theo thói quen xoa đầu Nhất Thế, không dè lại bị Tống An Thần vừa bước vào bắt gặp. Có điều lần này anh không có vẻ lạnh băng như ban sáng nữa, ngược lại mặt mày hòa nhã đi vào, nghênh ngang ngồi xuống cạnh Nhất Thế ôm cô, nói với Ngôn Hoành: “Bác sĩ Ngôn, học ở nước ngoài sao rồi?”
“Nhờ ơn cậu, có triển vọng.” Ngôn Hoành vẫn nói năng hòa nhã như cũ, mỉm cười.
Hiển nhiên, không ai vừa mắt đối phương, ngoài mặt không nói nhưng nghe giọng điệu là biết. Ngôn Hoành cũng thức thời, ông chủ không hoan nghênh vị khách là anh, anh ngồi lỳ ở đây làm gì? Tất nhiên là kiếm cớ chào từ biệt rồi.
“Sư huynh, sao đi sớm vậy?” Nhất Thế không biết hai người ngoài mặt thì hòa bình, trong bụng lại ngấm ngầm bài xích đối phương, còn cho rằng hết sức thân thiết.
“Tôi tiễn anh.” Tống An Thần lúc này hết sức nhiệt tình, bước lên chắn trước mặt Nhất Thế, cười cười với Ngôn Hoành.
Ngôn Hoành nhếch miệng cười, nói với Nhất Thế “Tiểu sư muội, anh đi đây.” Rồi nhìn Tống An Thần chằm chằm “Vậy làm phiền cậu.”
“Không có gì.”
Cái gọi là tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Tống An Thần rất tin tưởng câu này. Đưa Ngôn Hoành xuống lầu, đột nhiên Ngôn Hoành mở miệng: “Chúng ta đi chỗ nào đó uống trà, nói chuyện đi.”
Tống An Thần nhíu mày, không đồng ý.
“Cưới người ta vào cửa tới nơi rồi, còn lo cái gì nữa?” Ngôn Hoành cười như không cười, có ý châm chọc. Lúc này Tống An Thần mới gật đầu, trả đũa lại “Chỉ sợ có người phá ngang.”
“Yên tâm, cả đời này tôi cũng không có khả năng.” Thình lình, giọng Ngôn Hoành hơi xót xa, khiến người ta khó mà đoán được, vừa bất lực vừa tiếc nuối. Tống An Thần bị tâm tình của anh làm cho thảng thốt.
Hai người tìm đại một quán trà ngồi xuống, mới đầu cả hai đều im lặng. Uống mấy hớp, miệng không còn khô nữa, không nói thì không ổn. Ngôn Hoành chủ động mở miệng trước “Cậu biết tôi gặp Nhất Thế lần đầu tiên ở đâu không?”
“Nhất Thế có nói, lúc đón sinh viên mới, anh đón cô ấy.”
“Thật ra không phải.” Ngôn Hoành hơi cười “Là ở bệnh viện.”
Tống An Thần sững sờ, ánh mắt không che giấu được kinh ngạc. Thông minh như anh, đương nhiên biết cô đến bệnh viện làm gì.
“Lúc ấy, tôi có một bạn học thực tập ở khoa sản, nhờ tôi đem đồ qua, tôi mới tới khoa sản. Một nữ sinh tay xách nách mang hành lý, nhìn không giống đi du lịch mà là đi dọn nhà. Cô bé ngồi trên dãy ghế trước hành lang khoa sản, tay cầm một tờ giấy, ánh mắt đầy bất an, hoảng sợ, giống như một con thỏ bị kinh hãi. Muốn phát điên, lo lắng hãi hùng.”
Tống An Thần không nói nên lời.
“Lúc đó tôi nghĩ, chắc cô bé này bị bệnh gì khó nói? Kết quả một y tá từ phòng nạo thai bước ra kêu cô ấy vào, tôi mới biết chẳng có gì.” Ngôn Hoành cười bất lực “Chuyện vốn là như vậy, chẳng có gì. Chỉ là chuyện kế tiếp, quá bất ngờ.”
Ánh mắt Tống An Thần nhấp nháy, thậm chí hơi căng thẳng. Chuyện Nhất Thế từng mang thai, Nhất Thế không muốn nói, anh cũng không đi chọc vào lỗ thủng ấy, chỉ biết đơn giản là cô từng mang thai, nhưng đứa nhỏ không có.
Đương nhiên là nghĩ đến, phá thai rồi.
“Nhất Thế theo cô y tá vào nhưng chưa tới nửa phút đã xông ra, xách đống hành lý vội vội vàng vàng bỏ đi.”
Tống An Thần sửng sốt, anh hiểu rồi. Lần ấy, Nhất Thế thay đổi ý định giữa chừng, không có phá thai.”
Ngôn Hoành nói tiếp càng khiến Tống An Thần đau xót: “Con của Nhất Thế, là sẩy tự nhiên.”
Tống An Thần ngây ngốc cười khổ nhìn Ngôn Hoành. Ngôn Hoành nói: “Lúc huấn luyện quân sự cho sinh viên mới, cô ấy cứ xin nghỉ. Sĩ quan huấn luyện bực lên, phạt cô ấy chạy quanh thao trường mười mấy vòng, cũng vì mười mấy vòng ấy mà đứa bé mất. Cô ấy là cô gái kiên cường, tự mình giải quyết chuyện sinh non, sau đó huấn luyện bình thường. Không ngờ sinh non không xử lý sạch sẽ, cuối cùng không thể không lén lút đi nạo tử cung.”
“Chuyện đó, cô ấy nói với anh?” Giọng Tống An Thần khàn khàn, anh chưa từng biết Nhất Thế không hề muốn bỏ con, càng không ngờ đứa bé ấy lại mang đến phiền phức cho cô như vậy.
“Không có, là bạn tôi, lúc đó thực tập ở khoa sản nói cho tôi biết.” Ngôn Hoành còn nhớ người bạn nhiều chuyện của anh khi nhắc tới Nhất Thế đã giật mình thế nào, còn nhớ rõ câu nói đó “Mấy ngày trước, có một cô bé tới nạo tử cung. Cậu không thể tưởng tượng được đâu, vì chạy bộ mà sinh non, còn tự mình giải quyết. Thế mà cô bé ấy nói rất thản nhiên, đi toilet, ra máu, đứa bé trôi ra theo, tôi tưởng không sao. Trời ạ, cô bé đó đúng là quá tự tin vào mình mà.”
Mà anh cũng bị Nhất Thế làm hoảng sợ, sao cô không biết yêu thương mình như thế? Nạo tử cung làm tử cung tổn thương rất lớn, vốn không cần phải nạo.
Tống An Thần cứ im lặng, cuối cùng lãnh đạm nói: “Cám ơn anh đã nói cho tôi biết.”
Ngôn Hoành mỉm cười, tận sâu trong đáy lòng còn một bí mật không ai biết.
“Nhược Hàm, cậu đừng sợ nhé.” Judy tới cạnh giường Lâm Nhược Hàm, lộ vẻ lo lắng nhưng lại ra sức an ủi cô ta.
Lâm Nhược Hàm né cánh tay ân cần của Judy, đưa mắt nhìn bà Lâm “Mẹ, sao mẹ lại từ thủ đô đến đây?”
“Kêu con đừng đến thành phố B, cái chỗ không may mắn này, lại gặp phải kẻ xui xẻo.” Bà Lâm rất tức tối, bâng quơ liếc Nhất Thế, ánh mắt chán ghét cùng cực.
Nhất Thế làm như không nhìn thấy ánh mắt ác ý của bà ta, chỉ nói với Lâm Nhược Hàm: “Phẫu thuật lúc mười giờ rưỡi, sớm trước nửa giờ.”
Lâm Nhược Hàm gật đầu. Bà Lâm chen vào: “Bác sĩ chính là ai? Có lai lịch thế nào?”
Lâm Nhược Hàm hơi bất lực: “Mẹ ~”
Nhất Thế đáp: “Tống An Thần.”
Dường như bà Lâm rất bất ngờ, cứng ngắc quay đầu nhìn Lâm Nhược Hàm, bộ dạng hận không thể mài sắt thành kim “Con… chẳng lẽ còn chưa dạy dỗ đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn mất mặt lần nữa?”
“Mẹ, anh ấy là bác sĩ, con là bệnh nhân, chỉ thế thôi.” Đột nhiên Lâm Nhược Hàm mệt mỏi miết trán, ánh mắt lộ vẻ bất lực.
Lúc này những y tá khoa mổ khác bước vào, xem ra bắt đầu chuẩn bị mổ rồi.
Những người còn lại bị mời ra ngoài chờ. Nhất Thế định đi, bà Lâm đột nhiên lên tiếng: “Ba mẹ cô khỏe chứ?”
Cũng không rõ là hỏi khách sáo hay là có dụng ý khác. Nhất Thế lấy thân phận hậu bối, đáp: “Mẹ tôi đã qua đời sáu năm trước rồi, ba tôi hiện tại rất khỏe.”
“Mẹ cô chết rồi? Ba cô được thả rồi?”
Nhất Thế hơi sửng sốt, sao bà Lâm biết ba cô bị đi tù? Cô gật đầu, còn chưa kịp hỏi thêm, Lâm Nhược Hàm đã bị đẩy ra. Sự chú ý của bà Lâm cũng dời đi, Nhất Thế thừa dịp này lặng lẽ đi về.
Nhất Thế trở lại vị trí làm việc, chờ tan tầm. Triệu Cát Tường đến giao ca cho cô cũng đã thay đồ, mặc đồ y tá ra ngồi xuống cạnh Nhất Thế: “Ba ngày nữa làm cô dâu rồi, có căng thẳng không?”
“Căng thẳng gì cũng qua rồi…”
“Nói cũng phải, kết hôn cũng hơn hai tháng rồi, nhiệt độ đều hạ hết.” Triệu Cát Tường sán lại gần, tám chuyện “Vừa nãy tớ nghe một y tá trong phòng thay đồ nói, bác sĩ Ngôn sắp về nước rồi.”
Nhất Thế ngạc nhiên nhìn Triệu Cát Tường, mới có ba tháng thôi, học xong rồi sao?
“Tớ nghĩ, nhất định là về dự lễ cưới của cậu.”
“Sư huynh không nói với tớ.” Nhất Thế có phần không yên tâm. Hình như dạo này cô hơi “thấy sắc quên nghĩa”, không đọc tin nhắn hoặc kiểm tra hòm thư. Đúng như Triệu Cát Tường nói, Nhất Thế trở về mở máy tính lên xem. Trong hộp thư có mấy bức chưa đọc, đều là của sư huynh. Nội dung đa số là hỏi thăm sức khỏe và tình hình gần đây, bức mới nhất mới nói cho Nhất Thế biết, anh trở về làm thủ tục di dân.
Ba của Ngôn Hoành là nhân viên ngoại giao, rất nhiều việc đều hợp logic. Nhất Thế cũng không ngoại lệ, chỉ cảm thấy quá đột ngột, nói đi là đi? Cô bèn viết cho sư huynh một bức thư, gửi xong Nhất Thế cũng không nghĩ nhiều, chui thẳng vào chăn chờ Tống An Thần về.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của cô reo lên. Nhất Thế mơ mơ màng màng muốn mở mắt nhưng không cách nào hé ra được, mò loạn trên đầu giường, lại nghe thấy giọng nói thoải mái của người đàn ông bên cạnh: “A lô? Phải, tối qua cô ấy mệt quá, được, bye bye.”
Nhất Thế ngẩng đầu nhìn Tống An Thần đã tắm rửa sạch sẽ, cả người khoan khoái: “Ai gọi vậy?”
“Ngôn Hoành.” Tống An Thần đưa quần áo cho cô, Nhất Thế che chăn, bờ vai trắng nõn lộ ra, mặt mày hồng hào. Cô ho khẽ “Sao anh không để em nghe?”
“Thấy em còn ngủ.”
Cứt chó! Lúc đó rõ ràng cô hơi hé mắt nhìn anh, mà Tống An Thần còn nhìn cô cả buổi, chẳng lẽ có người mở mắt ngủ?
Nhất Thế giật lấy điện thoại, ấn số của sư huynh, đầu kia vang lên giọng nói ngờ vực: “A lô?”
“Sư huynh.” Cười tươi rói hỏi “Về nước rồi à?”
“Ừ, vừa xuống máy bay sáng nay, có điều hình như quấy rầy giấc ngủ của em rồi.” Giọng nói ôn hòa, mềm dịu như nước. Đầu này Nhất Thế cười thẹn thùng, hơi mắc cỡ “Không có đâu, tại em ưa nằm lì trên giường thôi.”
“Hôm nay có đi làm không?”
“Ơ.” Nhất Thế đột nhiên mơ hồ, không nhớ được rốt cuộc mình có đi làm không, lại thấy Tống An Thần ngồi trên giường nhìn mình không vui.
Nhất Thế che ống nghe, khẽ hỏi Tống An Thần “Anh xin nghỉ chưa?”
“Xin rồi.” Tống An Thần bực mình.
Nhất Thế nói vào điện thoại “Hôm nay không đi làm. Có điều định cùng Tống…” Nhất Thế chưa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tống An Thần, vội vàng nuốt mấy từ “Tống An Thần” sắp ra khỏi miệng xuống, hơi ấm ức sửa lại “cùng ông xã về kết hôn.”
Đầu kia trầm mặc hồi lâu “Lúc nào kết hôn?”
“Hai ngày nữa… bữa nguyên đán ấy.”
“Anh về đúng lúc thật, nhất định sẽ tham dự.” Giọng nói bên kia hơi xấu hổ “Tân hôn vui vẻ.”
“Cám ơn anh.” Dường như cuộc nói chuyện trở nên cứng ngắc, ngắt điện thoại cũng không rõ là cảm giác gì nữa. Tống An Thần ngồi bên cạnh hình như cảm thấy không khí hơi lạ lùng, sắc mặt giãn ra, xoa đầu Nhất Thế “Đi tắm đi, hôm nay đi thành phố A đón các ba.”
“Dạ.”
Hai người về đến thành phố A, mạnh ai về nhà nấy. Nhất Thế vừa mở cửa ra liền bất ngờ. Cô không tưởng được, trong nhà có khách, lại càng không ngờ người đó là Ngôn Hoành, sư huynh không hề quen biết gì với ba cô.
Ông Diệp thấy Nhất Thế về, nói với Ngôn Hoành đang ngồi trên sofa: “Vừa nhắc đã thấy, con bé này liền về.”
Ngôn Hoành mỉm cười nhìn Nhất Thế đang kinh ngạc. Nhất Thế bước lên, cười khẽ “Sư huynh, sao anh lại đến đây?”
“Hôm nay anh cũng không đi làm, rảnh rỗi không có việc gì chạy tới đây thăm bạn.”
“Bạn?” Nhất Thế ngạc nhiên nhìn ba, thấy ông ủy khuất nói: “Ba vô tội. Sư huynh con đem quà đến.”
Nhất Thế giật mình nhìn qua, Ngôn Hoành cười ấm áp: “Không lẽ anh không nên đến? Chịu thôi, hôm nay em bận mà.” Nói đến cuối, giọng có vẻ ấm ức. Nhất Thế khóc dở mếu dở.
Ông Diệp không quấy rầy họ nói chuyện, kiếm cớ chuồn qua nhà ông Tống.
Lúc trong phòng chỉ có hai người, Ngôn Hoành hỏi: “Hôn lễ tổ chức ở đâu?”
“Tống An Thần nói ở thành phố B, làm khá lớn, kỳ thật em thấy rất rườm rà.”
“Hôn lễ làm to mới tốt, để ai cũng biết hết. Nếu có gì ngoài ý muốn, không thể đòi ly hôn là ly hôn được.” Ngôn Hoành chọc, nháy mắt với Nhất Thế. Nhất Thế ngẩn ra, kế đó bật cười. Chuyện tương lai, cô cũng không biết có gì ngoài ý muốn không nữa.
Đột nhiên Ngôn Hoành cảm khái: “Tiểu sư muội, thời gian trôi qua nhanh thật. Nhớ năm đó lần đầu tiên gặp em, em còn ngây thơ như thế, hôm nay đã sắp gả cho người ta rồi.” Ngôn Hoành nhấc tay lên, theo thói quen xoa đầu Nhất Thế, không dè lại bị Tống An Thần vừa bước vào bắt gặp. Có điều lần này anh không có vẻ lạnh băng như ban sáng nữa, ngược lại mặt mày hòa nhã đi vào, nghênh ngang ngồi xuống cạnh Nhất Thế ôm cô, nói với Ngôn Hoành: “Bác sĩ Ngôn, học ở nước ngoài sao rồi?”
“Nhờ ơn cậu, có triển vọng.” Ngôn Hoành vẫn nói năng hòa nhã như cũ, mỉm cười.
Hiển nhiên, không ai vừa mắt đối phương, ngoài mặt không nói nhưng nghe giọng điệu là biết. Ngôn Hoành cũng thức thời, ông chủ không hoan nghênh vị khách là anh, anh ngồi lỳ ở đây làm gì? Tất nhiên là kiếm cớ chào từ biệt rồi.
“Sư huynh, sao đi sớm vậy?” Nhất Thế không biết hai người ngoài mặt thì hòa bình, trong bụng lại ngấm ngầm bài xích đối phương, còn cho rằng hết sức thân thiết.
“Tôi tiễn anh.” Tống An Thần lúc này hết sức nhiệt tình, bước lên chắn trước mặt Nhất Thế, cười cười với Ngôn Hoành.
Ngôn Hoành nhếch miệng cười, nói với Nhất Thế “Tiểu sư muội, anh đi đây.” Rồi nhìn Tống An Thần chằm chằm “Vậy làm phiền cậu.”
“Không có gì.”
Cái gọi là tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Tống An Thần rất tin tưởng câu này. Đưa Ngôn Hoành xuống lầu, đột nhiên Ngôn Hoành mở miệng: “Chúng ta đi chỗ nào đó uống trà, nói chuyện đi.”
Tống An Thần nhíu mày, không đồng ý.
“Cưới người ta vào cửa tới nơi rồi, còn lo cái gì nữa?” Ngôn Hoành cười như không cười, có ý châm chọc. Lúc này Tống An Thần mới gật đầu, trả đũa lại “Chỉ sợ có người phá ngang.”
“Yên tâm, cả đời này tôi cũng không có khả năng.” Thình lình, giọng Ngôn Hoành hơi xót xa, khiến người ta khó mà đoán được, vừa bất lực vừa tiếc nuối. Tống An Thần bị tâm tình của anh làm cho thảng thốt.
Hai người tìm đại một quán trà ngồi xuống, mới đầu cả hai đều im lặng. Uống mấy hớp, miệng không còn khô nữa, không nói thì không ổn. Ngôn Hoành chủ động mở miệng trước “Cậu biết tôi gặp Nhất Thế lần đầu tiên ở đâu không?”
“Nhất Thế có nói, lúc đón sinh viên mới, anh đón cô ấy.”
“Thật ra không phải.” Ngôn Hoành hơi cười “Là ở bệnh viện.”
Tống An Thần sững sờ, ánh mắt không che giấu được kinh ngạc. Thông minh như anh, đương nhiên biết cô đến bệnh viện làm gì.
“Lúc ấy, tôi có một bạn học thực tập ở khoa sản, nhờ tôi đem đồ qua, tôi mới tới khoa sản. Một nữ sinh tay xách nách mang hành lý, nhìn không giống đi du lịch mà là đi dọn nhà. Cô bé ngồi trên dãy ghế trước hành lang khoa sản, tay cầm một tờ giấy, ánh mắt đầy bất an, hoảng sợ, giống như một con thỏ bị kinh hãi. Muốn phát điên, lo lắng hãi hùng.”
Tống An Thần không nói nên lời.
“Lúc đó tôi nghĩ, chắc cô bé này bị bệnh gì khó nói? Kết quả một y tá từ phòng nạo thai bước ra kêu cô ấy vào, tôi mới biết chẳng có gì.” Ngôn Hoành cười bất lực “Chuyện vốn là như vậy, chẳng có gì. Chỉ là chuyện kế tiếp, quá bất ngờ.”
Ánh mắt Tống An Thần nhấp nháy, thậm chí hơi căng thẳng. Chuyện Nhất Thế từng mang thai, Nhất Thế không muốn nói, anh cũng không đi chọc vào lỗ thủng ấy, chỉ biết đơn giản là cô từng mang thai, nhưng đứa nhỏ không có.
Đương nhiên là nghĩ đến, phá thai rồi.
“Nhất Thế theo cô y tá vào nhưng chưa tới nửa phút đã xông ra, xách đống hành lý vội vội vàng vàng bỏ đi.”
Tống An Thần sửng sốt, anh hiểu rồi. Lần ấy, Nhất Thế thay đổi ý định giữa chừng, không có phá thai.”
Ngôn Hoành nói tiếp càng khiến Tống An Thần đau xót: “Con của Nhất Thế, là sẩy tự nhiên.”
Tống An Thần ngây ngốc cười khổ nhìn Ngôn Hoành. Ngôn Hoành nói: “Lúc huấn luyện quân sự cho sinh viên mới, cô ấy cứ xin nghỉ. Sĩ quan huấn luyện bực lên, phạt cô ấy chạy quanh thao trường mười mấy vòng, cũng vì mười mấy vòng ấy mà đứa bé mất. Cô ấy là cô gái kiên cường, tự mình giải quyết chuyện sinh non, sau đó huấn luyện bình thường. Không ngờ sinh non không xử lý sạch sẽ, cuối cùng không thể không lén lút đi nạo tử cung.”
“Chuyện đó, cô ấy nói với anh?” Giọng Tống An Thần khàn khàn, anh chưa từng biết Nhất Thế không hề muốn bỏ con, càng không ngờ đứa bé ấy lại mang đến phiền phức cho cô như vậy.
“Không có, là bạn tôi, lúc đó thực tập ở khoa sản nói cho tôi biết.” Ngôn Hoành còn nhớ người bạn nhiều chuyện của anh khi nhắc tới Nhất Thế đã giật mình thế nào, còn nhớ rõ câu nói đó “Mấy ngày trước, có một cô bé tới nạo tử cung. Cậu không thể tưởng tượng được đâu, vì chạy bộ mà sinh non, còn tự mình giải quyết. Thế mà cô bé ấy nói rất thản nhiên, đi toilet, ra máu, đứa bé trôi ra theo, tôi tưởng không sao. Trời ạ, cô bé đó đúng là quá tự tin vào mình mà.”
Mà anh cũng bị Nhất Thế làm hoảng sợ, sao cô không biết yêu thương mình như thế? Nạo tử cung làm tử cung tổn thương rất lớn, vốn không cần phải nạo.
Tống An Thần cứ im lặng, cuối cùng lãnh đạm nói: “Cám ơn anh đã nói cho tôi biết.”
Ngôn Hoành mỉm cười, tận sâu trong đáy lòng còn một bí mật không ai biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook