Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?
-
Chương 38
Lúc Tống An Thần đến bệnh viện Đông Phương, Nhất Thế đang cúi gằm mặt ngồi trên ghế chờ kết quả, có vẻ khẩn trương, hai tay nắm chặt đặt hờ trên bụng, căng thẳng.
Tống An Thần nhìn bộ dạng thấp thỏm lo lắng của Nhất Thế không nhịn được bật cười, sải bước đi tới chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh, quàng tay qua ôm cô vào lòng, dở khóc dở cười: “Ngốc quá.”
Không có gì quan trọng hơn việc có cô ở bên.
Nhất Thế chôn mặt trong lòng Tống An Thần, chớp mắt mơ mơ hồ hồ nói: “Chưa có kết quả, xét nghiệm còn tốn một ít thời gian nữa.” Trên người Tống An Thần có mùi của bệnh viện, mùi cồn nhạt nhạt với mùi thuốc không nồng lắm, Nhất Thế rất thích mùi này, có cảm giác an toàn vô hình.
“Chúng ta về nhà thôi. Mấy cái đó không quan trọng.” Tống An Thần vuốt tóc cô, nắm tay cô đi ra ngoài. Nhất Thế hơi chần chừ nhưng cũng theo lời anh, mặc anh kéo đi.
Hai người ngồi trên xe, vẻ mặt Tống An Thần nghiêm nghị, vặn chìa khóa, xe bắt đầu khởi động.
Nhất Thế khựng lại, thấy Tống An Thần còn chưa cài dây an toàn, mím môi nói: “Anh thế này không an toàn tí nào, mang mũ an toàn vào đi.”
Tống An Thần giật mình, gương mặt đang nặng nề trở nên cười dở mếu dở. Nhất Thế còn chưa kịp phản ứng đã bị vẻ mặt khóc không được cười cũng không xong làm hết hồn.
“Lần trước anh mua cả núi còn chưa dùng tới, thì ra em vẫn còn nhớ tới đống mũ đó nha…” Tống An Thần phì cười, mà mặt Nhất Thế thì đỏ như gấc, cô nhất thời lỡ miệng, nói dây an toàn thành mũ an toàn.
Tống An Thần nắm chặt tay Nhất Thế, bao bọc trong lòng bàn tay mình. Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, lấp đầy trái tim Nhất Thế, cô sắp tan chảy rồi.
“Nhất Thế…”
“Dạ?”
“Vợ ơi…”
“Hơ.”
Môi Tống An Thần cong lên, chăm chú lái xe. Dọc đường Nhất Thế không nhịn được đưa mắt nhìn Tống An Thần, chỉ thấy bên sườn mặt đẹp trai của anh hơi mỉm cười, không giống kiểu cười kỳ lạ lúc trước mà có cảm giác thoải mái dễ chịu. Nhất Thế thắc mắc, chuyện gì làm anh vui vẻ như thế? Hay là mổ xong hết rồi?
Tống An Thần chở Nhất Thế về dưới nhà, trước khi đi còn tặng cho cô một cái googbye kiss, làm Nhất Thế vừa thẹn vừa >_
Tống An Thần nhìn bộ dạng thấp thỏm lo lắng của Nhất Thế không nhịn được bật cười, sải bước đi tới chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh, quàng tay qua ôm cô vào lòng, dở khóc dở cười: “Ngốc quá.”
Không có gì quan trọng hơn việc có cô ở bên.
Nhất Thế chôn mặt trong lòng Tống An Thần, chớp mắt mơ mơ hồ hồ nói: “Chưa có kết quả, xét nghiệm còn tốn một ít thời gian nữa.” Trên người Tống An Thần có mùi của bệnh viện, mùi cồn nhạt nhạt với mùi thuốc không nồng lắm, Nhất Thế rất thích mùi này, có cảm giác an toàn vô hình.
“Chúng ta về nhà thôi. Mấy cái đó không quan trọng.” Tống An Thần vuốt tóc cô, nắm tay cô đi ra ngoài. Nhất Thế hơi chần chừ nhưng cũng theo lời anh, mặc anh kéo đi.
Hai người ngồi trên xe, vẻ mặt Tống An Thần nghiêm nghị, vặn chìa khóa, xe bắt đầu khởi động.
Nhất Thế khựng lại, thấy Tống An Thần còn chưa cài dây an toàn, mím môi nói: “Anh thế này không an toàn tí nào, mang mũ an toàn vào đi.”
Tống An Thần giật mình, gương mặt đang nặng nề trở nên cười dở mếu dở. Nhất Thế còn chưa kịp phản ứng đã bị vẻ mặt khóc không được cười cũng không xong làm hết hồn.
“Lần trước anh mua cả núi còn chưa dùng tới, thì ra em vẫn còn nhớ tới đống mũ đó nha…” Tống An Thần phì cười, mà mặt Nhất Thế thì đỏ như gấc, cô nhất thời lỡ miệng, nói dây an toàn thành mũ an toàn.
Tống An Thần nắm chặt tay Nhất Thế, bao bọc trong lòng bàn tay mình. Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, lấp đầy trái tim Nhất Thế, cô sắp tan chảy rồi.
“Nhất Thế…”
“Dạ?”
“Vợ ơi…”
“Hơ.”
Môi Tống An Thần cong lên, chăm chú lái xe. Dọc đường Nhất Thế không nhịn được đưa mắt nhìn Tống An Thần, chỉ thấy bên sườn mặt đẹp trai của anh hơi mỉm cười, không giống kiểu cười kỳ lạ lúc trước mà có cảm giác thoải mái dễ chịu. Nhất Thế thắc mắc, chuyện gì làm anh vui vẻ như thế? Hay là mổ xong hết rồi?
Tống An Thần chở Nhất Thế về dưới nhà, trước khi đi còn tặng cho cô một cái googbye kiss, làm Nhất Thế vừa thẹn vừa >_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook