Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?
-
Chương 32
Nhất Thế nói xong, mặt Tống An Thần lập tức tái xanh, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô chằm chặp hết mấy lần, cuối cùng hỏi: “Em bị rút dây thần kinh à?”
Nhất Thế mím môi lắc đầu.
Tống An Thần múc cơm đưa cho cô: “Không rút thì ăn cơm.”
Nhất Thế cầm đũa, chọc vào chén, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh ăn cơm như thường. Mặt Nhất Thế nóng bừng bừng, rầu rĩ lùa cơm ào ào. Cứ nghĩ đến dòng chữ anh ghi chú, tim cô lại đập thình thịch, máu huyết sôi trào, toàn thân nóng ran.
Tống An Thần ngẩng đầu nhìn Nhất Thế đang ăn như hổ, rùng mình: “Còn rút à?”
Nhất Thế giận dữ trừng anh: “Anh mới rút thần kinh ấy.”
Tống An Thần dùng mắt đánh giá chén cơm của Nhất Thế: “Chả khác gì chó lấy mũi ủi đồ ăn, mất hình tượng.”
Nhất Thế phớt lờ anh, tiếp tục ăn.
Tống An Thần nói: “Mấy ngày nay buổi chiều em về trước đi, mấy ngày tới sẽ rất bận, anh về trễ.”
Nhất Thế biết Tống An Thần gần đây bận rộn chuyện phẫu thuật. Dù sao cũng là lần đầu tiên mổ chính, cần phải chú ý, không thể lơ là. Cái này có liên quan đến cuộc đời bác sĩ sau này, lần đầu tiên thành công thì sau này tiếng tăm sẽ tốt hơn.
Nhất Thế chu đáo gật đầu. Tống An Thần liền vùi đầu ăn cơm. Nhất Thế nhìn hàng mi dài rợp của anh khẽ rung, không nhìn ra biểu tình của anh, cô hít sâu một hơi trả điện thoại cho anh.
Tống An Thần vẫn cúi mặt, nhưng động tác ăn cơm dừng lại, nhìn điện thoại trong tay Nhất Thế. Lát sau anh ngước lên: “Gọi xong rồi?”
“Ừ…” Nhất Thế mất tự nhiên đáp: “Gọi rồi.”
Tống An Thần híp mắt, cầm điện thoại lên, ngón tay ấn vài phím sau đó lẳng lặng nhìn Nhất Thế. Nhất Thế chớp mắt, bối rối không nhìn anh. Đúng lúc đó, điện thoại nằm trong túi áo đồng phục của Nhất Thế reo lên. Nhất Thế cho tay vào túi theo phản xạ định nghe, đến khi nhìn thấy tên Tống An Thần trên màn hình thì cô khựng lại.
“Thành thật khai mau, cầm điện thoại của anh làm gì?” Tống An Thần bỏ điện thoại xuống, bộ dạng tự cao tự đại.
Nhất Thế mím môi, người đàn ông này đủ âm hiểm.
“Xem một chút thì chết à?”
“Không.” Tống An Thần mỉm cười. “Nhưng anh muốn biết vì sao.”
Đột nhiên Nhất Thế đổ mồ hôi lạnh. Cô không muốn nói mình biết ảnh chụp trong máy anh, sợ đức ông chồng nham hiểm này nổi điên. Nếu để người này lên cơn, chắc chắn cô ăn không tiêu.
Nhất Thế hắng giọng, hùng hồn: “Em muốn xem anh có lừa em qua lại với cô khác không.”
“Vậy tra được gì rồi?” Tống An Thần cất điện thoại, nửa dựa vào lưng ghế, đôi mắt xếch tuyệt đẹp nhìn Nhất Thế bỡn cợt.
Căn bản Nhất Thế không xem, đương nhiên có tra được gì đâu, đành lắc đầu.
“Ủa?” Tống An Thần nghi hoặc nhìn Nhất Thế, tỏ vẻ tiếc nuối: “Em không thấy được chân tướng rồi.”
Ý anh là nói anh có dụ dỗ cô nào khác? Nhất Thế hít sâu một hơi, tránh cho mình bốc hỏa, cô giận dỗi lườm anh, cầm chén ăn cật lực. Cô nhịn, nể tình phần cảm động khi xem ảnh lúc nãy.
***
Nhất Thế ăn cùng Tống An Thần xong thì tự mình về nhà. Một mình cô đi trên đường, gió lạnh lùa qua cổ áo Nhất Thế, làm cô nổi da gà. Trời ngày càng lạnh, sắp vào đông rồi. Nhất Thế ngước mắt nhìn lá ngô đồng rụng ven đường. Không khí ẩm ướt lẫn chút bụi bặm. Nhất Thế cài lại cổ áo, không về thẳng nhà mà đến khu thương mại mới khai trương gần đó.
Cô muốn mua áo ấm cho Tống An Thần.
Khu thương mại này mới khai trương, nghe nói là sản nghiệp do một Hoa Kiều nhớ quê quay về đầu tư. Tòa nhà này tổng cộng có mười bảy tầng, bên dưới là khu thương mại, các tầng trên cho thuê văn phòng.
Nhất Thế ngồi xe buýt đi thẳng tới cao ốc Thụy Lực. Nói ra thì, lâu lắm rồi Nhất Thế không ngồi xe buýt, bây giờ đứng chen chúc trong xe, cô bỗng cảm thấy cuộc sống của mình không biết lúc nào đã không còn như buổi đầu nữa.
Xuống xe buýt, cô đi vào trung tâm thương mại mua đồ.
Nhất Thế có mục đích mua sắm nên cô theo bảng hướng dẫn lên thẳng lầu bốn tìm gian bán đồ nam. Lần đầu tiên Nhất Thế mua đồ đàn ông, lên đến tầng bốn mặt không khỏi ửng hồng. Cô quan sát trái phái, nhìn đồ đạc rực rỡ muôn màu, có phần không ứng phó nổi.
Cô cũng không biết mình nên lựa cái gì, ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua liền bị một manơcanh mặc áo gió đặt trong tủ kính thu hút. Nhất Thế không tự chủ được đi tới nhìn, tới gần, cô sờ cái áo đó. Chất vải rất tốt, màu đen tuyền thích hợp với nước da trắng nõn của Tống An Thần, hơn nữa cái áo này giống như đặt may riêng cho Tống An Thần vậy. Tống An Thần là điển hình cho dáng người tam giác ngược, lại thêm bộ khung thon dài, rất hợp với cái áo này, càng tôn thêm dáng người cao cao, cả người có cảm giác oai vệ. Nhất Thế thích cái áo gió này vô cùng. Cô nhìn thẻ giá bên cạnh, không nhịn được hít hơi. Hơn chín ngàn…
Lương Nhất Thế chưa tới bốn ngàn, cái này những hai tháng lương của cô. Tuy cô đi làm rồi, không cần mặc đồ vỉa hè nữa nhưng cô còn chưa kham nổi mức chi tiêu cỡ này. Mặc dù cô biết bình thường Tống An Thần mặc đồ còn mắc gấp mấy lần cái áo này nhưng với cô mà nói, nó quá xa xỉ.
Cô mím môi, nhất thời do dự không quyết, cứ đứng bên cạnh manơcanh, ngơ ngẩn nhìn cái áo không buông tay. Trong thẻ của cô có dành dụm chút tiền, nhưng tiền đó để dành trả tiền mua phòng từng đợt cho bác Tống.
Nếu mua cái áo này…
Nhất Thế đắn đo.
“Ồ? Cái này không tệ.” Một người đẹp cao gầy, mặc quần thể thao màu xanh lá mạ, áo ba lỗ may tay màu kem quan sát cái áo trước mặt Nhất Thế, như đang cân nhắc gì dó.
Nhất Thế nhìn cô ta nhiều hơn, cảm thấy cô gái này tạo cho người ta cảm giác khí thế khó tả. Tuy tóc dài uốn xoăn, bó một bó ở sau gáy nhưng khiến người ta có cảm giác ngang bướng.
Chỉ thấy cô gái cá tính lấy cái áo trên người manơcanh xuống, sau đó quay qua gọi nhân viên quầy ghi phiếu. Nhất Thế ngẩn ra, vội vàng đi theo cô ta. Vốn chưa biết có nên mua hay không, nhưng thấy người ta giành với cô, cô lại sốt ruột, quyết tâm mua cho bằng được.
“Tôi cũng muốn mua cái áo đó.” Nhất Thế đi sau nói.
Cô gái cá tính đã ghi phiếu xong, lơ đãng liếc Nhất Thế một cái, không ra vẻ ta đây mà cười với cô, liền đi ra ngoài quầy thu ngân trả tiền.
Nhân viên quầy mỉm cười nói với Nhất Thế: “Nhãn hàn này của chúng tôi là hàng độc quyền ở thành phố này, mỗi kiểu chỉ nhập về một cái. Bởi vì mới khai trương, quần áo đều giảm giá một nửa, cô có thể lựa món khác.”
Nhất Thế ngu luôn. Hóa ra giá cái áo đó không phải chín ngàn mà là mười tám ngàn. Cô bốc đại một món lên nhìn mã hàng, lại nhìn xuống báo giá, quả nhiên giảm một nửa. Nhất Thế hối hận sao không mua cái áo đó, tính ham rẻ của phụ nữ lại quấy phá.
Cô cắn răng, hơi mất mặt đi tới trước mặt cô gái cá tính đang xếp hàng trả tiền.
“Cái đó…” Nhất Thế xấu hổ đứng trước mặt cô ấy, muốn mở miệng giành cái áo.
Cô gái kia cũng có vẻ thông minh hỏi thẳng, “Cô muốn cái ào này à?”
Nhất Thế gật đầu.
“Tặng bạn trai?” Cô gái nheo mắt cười.
Mặt Nhất Thế đỏ bừng, hơi mất tự nhiên “Tặng chồng tôi.” Cô vẫn chưa quen gọi Tống An Thần là chồng nhưng sự thật bày ra trước mắt, không gọi thì nói không được.
Cô gái cá tính trề môi, dáng vẻ khó xử. Nhất Thế hỏi: “Cô cũng đem tặng?”
“Tôi sưu tầm thôi.” Cô ấy cười trừ: “Nói sao nhỉ, tôi cảm thấy người mặc chiếc áo này phải có yêu cầu rất cao. Thứ nhất, dáng người phải số một, như vậy mới hiện rõ nét nam tính. Thứ hai, người mặc tốt nhất nhìn phải đẹp trai, nếu không rất khó coi. Thứ ba, tôi không hi vọng chủ nhân cái áo này là kẻ phùng má giả mập.”
Cô ta nói hơi chua ngoa, còn nhằm vào Nhất Thế. Nhất Thế cũng hiểu, quần áo cô mặc, ở nơi đắt đỏ thế này có cảm giác như nhà quê lên tỉnh, song còn tốt hơn đám nhà giàu mới nổi trên người đeo đầy vàng bạc châu báu mà thô tục từ trong máu.
Nhất Thế không giận mà cười: “Cô yên tâm, ông xã tôi hoàn toàn phù hợp yêu cầu.”
Cô gái kia đánh giá Nhất Thế một vòng, hiển nhiên là không tin nhưng Nhất Thế cứ đứng lỳ bên cạnh, bản thân đã nói vậy rồi, hiển nhiên là nước đã đổ không hốt được.
Cô gái đành đưa phiếu cho Nhất Thế, bồi thêm một câu: “Hi vọng có ngày tôi có thể biết, cái áo này không lãng phí, phát huy hết chức năng của nó.” Nói xong, nhếch miệng lên cười bỏ đi.
Nhất Thế buồn bực nhìn bóng lưng cô ta, cảm thấy cô gái này kiêu ngạo quá, thậm chí còn tự cho là đúng nữa.
Cô siết tấm phiếu trong tay, hít sâu một hơi, chín ngàn đồng không lỗ, giá gốc những mười tám ngàn, lời những chín! Nhất Thế tự cổ vũ mình đã giảm giá gốc rồi. Nhưng trong khi cô không ngừng tự nhủ thì nghe tiếng cô gái cá tính kia gọi “Nhược Hàm.”
Nhất Thế quay đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Nhược Hàm xách mấy cái túi to đi từ thang cuốn xuống, mỉm cười với cô gái kia “Có mò được món gì hay ho từ khu đồ nam về sưu tập không?”
“Có một cái, nhưng nhường cho người khác rồi.” Cô gái cười hì hì, níu tay Lâm Nhược Hàm, “Lần này cậu lại mua cả núi quần áo à?”
“Ừ, mặc chơi ấy mà.”
“…”
Khúc sau Nhất Thế không nghe tiếp. Cô chỉ biết, quan hệ giữa cô gái kia và Lâm Nhược Hàm rất khá, hẳn là bạn gái thân.
Cô nghĩ, giữa bạn gái thân thiết hẳn là không có gì không nói. Chuyện ba người họ năm xưa, không biết Lâm Nhược Hàm có nói với cô ta không? Mà sau này, liệu cô có đụng phải cô gái này nữa không?”
Nhất Thế không kềm được, siết chặt tờ giấy trong tay, lại bắt đầu lo lắng. Có nhiều chuyện, thật sự khó mà đoán trước.
Nhất Thế mím môi lắc đầu.
Tống An Thần múc cơm đưa cho cô: “Không rút thì ăn cơm.”
Nhất Thế cầm đũa, chọc vào chén, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh ăn cơm như thường. Mặt Nhất Thế nóng bừng bừng, rầu rĩ lùa cơm ào ào. Cứ nghĩ đến dòng chữ anh ghi chú, tim cô lại đập thình thịch, máu huyết sôi trào, toàn thân nóng ran.
Tống An Thần ngẩng đầu nhìn Nhất Thế đang ăn như hổ, rùng mình: “Còn rút à?”
Nhất Thế giận dữ trừng anh: “Anh mới rút thần kinh ấy.”
Tống An Thần dùng mắt đánh giá chén cơm của Nhất Thế: “Chả khác gì chó lấy mũi ủi đồ ăn, mất hình tượng.”
Nhất Thế phớt lờ anh, tiếp tục ăn.
Tống An Thần nói: “Mấy ngày nay buổi chiều em về trước đi, mấy ngày tới sẽ rất bận, anh về trễ.”
Nhất Thế biết Tống An Thần gần đây bận rộn chuyện phẫu thuật. Dù sao cũng là lần đầu tiên mổ chính, cần phải chú ý, không thể lơ là. Cái này có liên quan đến cuộc đời bác sĩ sau này, lần đầu tiên thành công thì sau này tiếng tăm sẽ tốt hơn.
Nhất Thế chu đáo gật đầu. Tống An Thần liền vùi đầu ăn cơm. Nhất Thế nhìn hàng mi dài rợp của anh khẽ rung, không nhìn ra biểu tình của anh, cô hít sâu một hơi trả điện thoại cho anh.
Tống An Thần vẫn cúi mặt, nhưng động tác ăn cơm dừng lại, nhìn điện thoại trong tay Nhất Thế. Lát sau anh ngước lên: “Gọi xong rồi?”
“Ừ…” Nhất Thế mất tự nhiên đáp: “Gọi rồi.”
Tống An Thần híp mắt, cầm điện thoại lên, ngón tay ấn vài phím sau đó lẳng lặng nhìn Nhất Thế. Nhất Thế chớp mắt, bối rối không nhìn anh. Đúng lúc đó, điện thoại nằm trong túi áo đồng phục của Nhất Thế reo lên. Nhất Thế cho tay vào túi theo phản xạ định nghe, đến khi nhìn thấy tên Tống An Thần trên màn hình thì cô khựng lại.
“Thành thật khai mau, cầm điện thoại của anh làm gì?” Tống An Thần bỏ điện thoại xuống, bộ dạng tự cao tự đại.
Nhất Thế mím môi, người đàn ông này đủ âm hiểm.
“Xem một chút thì chết à?”
“Không.” Tống An Thần mỉm cười. “Nhưng anh muốn biết vì sao.”
Đột nhiên Nhất Thế đổ mồ hôi lạnh. Cô không muốn nói mình biết ảnh chụp trong máy anh, sợ đức ông chồng nham hiểm này nổi điên. Nếu để người này lên cơn, chắc chắn cô ăn không tiêu.
Nhất Thế hắng giọng, hùng hồn: “Em muốn xem anh có lừa em qua lại với cô khác không.”
“Vậy tra được gì rồi?” Tống An Thần cất điện thoại, nửa dựa vào lưng ghế, đôi mắt xếch tuyệt đẹp nhìn Nhất Thế bỡn cợt.
Căn bản Nhất Thế không xem, đương nhiên có tra được gì đâu, đành lắc đầu.
“Ủa?” Tống An Thần nghi hoặc nhìn Nhất Thế, tỏ vẻ tiếc nuối: “Em không thấy được chân tướng rồi.”
Ý anh là nói anh có dụ dỗ cô nào khác? Nhất Thế hít sâu một hơi, tránh cho mình bốc hỏa, cô giận dỗi lườm anh, cầm chén ăn cật lực. Cô nhịn, nể tình phần cảm động khi xem ảnh lúc nãy.
***
Nhất Thế ăn cùng Tống An Thần xong thì tự mình về nhà. Một mình cô đi trên đường, gió lạnh lùa qua cổ áo Nhất Thế, làm cô nổi da gà. Trời ngày càng lạnh, sắp vào đông rồi. Nhất Thế ngước mắt nhìn lá ngô đồng rụng ven đường. Không khí ẩm ướt lẫn chút bụi bặm. Nhất Thế cài lại cổ áo, không về thẳng nhà mà đến khu thương mại mới khai trương gần đó.
Cô muốn mua áo ấm cho Tống An Thần.
Khu thương mại này mới khai trương, nghe nói là sản nghiệp do một Hoa Kiều nhớ quê quay về đầu tư. Tòa nhà này tổng cộng có mười bảy tầng, bên dưới là khu thương mại, các tầng trên cho thuê văn phòng.
Nhất Thế ngồi xe buýt đi thẳng tới cao ốc Thụy Lực. Nói ra thì, lâu lắm rồi Nhất Thế không ngồi xe buýt, bây giờ đứng chen chúc trong xe, cô bỗng cảm thấy cuộc sống của mình không biết lúc nào đã không còn như buổi đầu nữa.
Xuống xe buýt, cô đi vào trung tâm thương mại mua đồ.
Nhất Thế có mục đích mua sắm nên cô theo bảng hướng dẫn lên thẳng lầu bốn tìm gian bán đồ nam. Lần đầu tiên Nhất Thế mua đồ đàn ông, lên đến tầng bốn mặt không khỏi ửng hồng. Cô quan sát trái phái, nhìn đồ đạc rực rỡ muôn màu, có phần không ứng phó nổi.
Cô cũng không biết mình nên lựa cái gì, ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua liền bị một manơcanh mặc áo gió đặt trong tủ kính thu hút. Nhất Thế không tự chủ được đi tới nhìn, tới gần, cô sờ cái áo đó. Chất vải rất tốt, màu đen tuyền thích hợp với nước da trắng nõn của Tống An Thần, hơn nữa cái áo này giống như đặt may riêng cho Tống An Thần vậy. Tống An Thần là điển hình cho dáng người tam giác ngược, lại thêm bộ khung thon dài, rất hợp với cái áo này, càng tôn thêm dáng người cao cao, cả người có cảm giác oai vệ. Nhất Thế thích cái áo gió này vô cùng. Cô nhìn thẻ giá bên cạnh, không nhịn được hít hơi. Hơn chín ngàn…
Lương Nhất Thế chưa tới bốn ngàn, cái này những hai tháng lương của cô. Tuy cô đi làm rồi, không cần mặc đồ vỉa hè nữa nhưng cô còn chưa kham nổi mức chi tiêu cỡ này. Mặc dù cô biết bình thường Tống An Thần mặc đồ còn mắc gấp mấy lần cái áo này nhưng với cô mà nói, nó quá xa xỉ.
Cô mím môi, nhất thời do dự không quyết, cứ đứng bên cạnh manơcanh, ngơ ngẩn nhìn cái áo không buông tay. Trong thẻ của cô có dành dụm chút tiền, nhưng tiền đó để dành trả tiền mua phòng từng đợt cho bác Tống.
Nếu mua cái áo này…
Nhất Thế đắn đo.
“Ồ? Cái này không tệ.” Một người đẹp cao gầy, mặc quần thể thao màu xanh lá mạ, áo ba lỗ may tay màu kem quan sát cái áo trước mặt Nhất Thế, như đang cân nhắc gì dó.
Nhất Thế nhìn cô ta nhiều hơn, cảm thấy cô gái này tạo cho người ta cảm giác khí thế khó tả. Tuy tóc dài uốn xoăn, bó một bó ở sau gáy nhưng khiến người ta có cảm giác ngang bướng.
Chỉ thấy cô gái cá tính lấy cái áo trên người manơcanh xuống, sau đó quay qua gọi nhân viên quầy ghi phiếu. Nhất Thế ngẩn ra, vội vàng đi theo cô ta. Vốn chưa biết có nên mua hay không, nhưng thấy người ta giành với cô, cô lại sốt ruột, quyết tâm mua cho bằng được.
“Tôi cũng muốn mua cái áo đó.” Nhất Thế đi sau nói.
Cô gái cá tính đã ghi phiếu xong, lơ đãng liếc Nhất Thế một cái, không ra vẻ ta đây mà cười với cô, liền đi ra ngoài quầy thu ngân trả tiền.
Nhân viên quầy mỉm cười nói với Nhất Thế: “Nhãn hàn này của chúng tôi là hàng độc quyền ở thành phố này, mỗi kiểu chỉ nhập về một cái. Bởi vì mới khai trương, quần áo đều giảm giá một nửa, cô có thể lựa món khác.”
Nhất Thế ngu luôn. Hóa ra giá cái áo đó không phải chín ngàn mà là mười tám ngàn. Cô bốc đại một món lên nhìn mã hàng, lại nhìn xuống báo giá, quả nhiên giảm một nửa. Nhất Thế hối hận sao không mua cái áo đó, tính ham rẻ của phụ nữ lại quấy phá.
Cô cắn răng, hơi mất mặt đi tới trước mặt cô gái cá tính đang xếp hàng trả tiền.
“Cái đó…” Nhất Thế xấu hổ đứng trước mặt cô ấy, muốn mở miệng giành cái áo.
Cô gái kia cũng có vẻ thông minh hỏi thẳng, “Cô muốn cái ào này à?”
Nhất Thế gật đầu.
“Tặng bạn trai?” Cô gái nheo mắt cười.
Mặt Nhất Thế đỏ bừng, hơi mất tự nhiên “Tặng chồng tôi.” Cô vẫn chưa quen gọi Tống An Thần là chồng nhưng sự thật bày ra trước mắt, không gọi thì nói không được.
Cô gái cá tính trề môi, dáng vẻ khó xử. Nhất Thế hỏi: “Cô cũng đem tặng?”
“Tôi sưu tầm thôi.” Cô ấy cười trừ: “Nói sao nhỉ, tôi cảm thấy người mặc chiếc áo này phải có yêu cầu rất cao. Thứ nhất, dáng người phải số một, như vậy mới hiện rõ nét nam tính. Thứ hai, người mặc tốt nhất nhìn phải đẹp trai, nếu không rất khó coi. Thứ ba, tôi không hi vọng chủ nhân cái áo này là kẻ phùng má giả mập.”
Cô ta nói hơi chua ngoa, còn nhằm vào Nhất Thế. Nhất Thế cũng hiểu, quần áo cô mặc, ở nơi đắt đỏ thế này có cảm giác như nhà quê lên tỉnh, song còn tốt hơn đám nhà giàu mới nổi trên người đeo đầy vàng bạc châu báu mà thô tục từ trong máu.
Nhất Thế không giận mà cười: “Cô yên tâm, ông xã tôi hoàn toàn phù hợp yêu cầu.”
Cô gái kia đánh giá Nhất Thế một vòng, hiển nhiên là không tin nhưng Nhất Thế cứ đứng lỳ bên cạnh, bản thân đã nói vậy rồi, hiển nhiên là nước đã đổ không hốt được.
Cô gái đành đưa phiếu cho Nhất Thế, bồi thêm một câu: “Hi vọng có ngày tôi có thể biết, cái áo này không lãng phí, phát huy hết chức năng của nó.” Nói xong, nhếch miệng lên cười bỏ đi.
Nhất Thế buồn bực nhìn bóng lưng cô ta, cảm thấy cô gái này kiêu ngạo quá, thậm chí còn tự cho là đúng nữa.
Cô siết tấm phiếu trong tay, hít sâu một hơi, chín ngàn đồng không lỗ, giá gốc những mười tám ngàn, lời những chín! Nhất Thế tự cổ vũ mình đã giảm giá gốc rồi. Nhưng trong khi cô không ngừng tự nhủ thì nghe tiếng cô gái cá tính kia gọi “Nhược Hàm.”
Nhất Thế quay đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Nhược Hàm xách mấy cái túi to đi từ thang cuốn xuống, mỉm cười với cô gái kia “Có mò được món gì hay ho từ khu đồ nam về sưu tập không?”
“Có một cái, nhưng nhường cho người khác rồi.” Cô gái cười hì hì, níu tay Lâm Nhược Hàm, “Lần này cậu lại mua cả núi quần áo à?”
“Ừ, mặc chơi ấy mà.”
“…”
Khúc sau Nhất Thế không nghe tiếp. Cô chỉ biết, quan hệ giữa cô gái kia và Lâm Nhược Hàm rất khá, hẳn là bạn gái thân.
Cô nghĩ, giữa bạn gái thân thiết hẳn là không có gì không nói. Chuyện ba người họ năm xưa, không biết Lâm Nhược Hàm có nói với cô ta không? Mà sau này, liệu cô có đụng phải cô gái này nữa không?”
Nhất Thế không kềm được, siết chặt tờ giấy trong tay, lại bắt đầu lo lắng. Có nhiều chuyện, thật sự khó mà đoán trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook