Trời còn chưa kịp sáng thì Mạc Vũ Thần đã rời đi rồi, anh không muốn để cô nhìn thấy anh đến, sợ cô sẽ lại tức giận mà mắng anh một trận nữa mất.

Mạc Vũ Thần trở về công ty, anh đã cho người nghĩ việc ở biệt thự rồi, chỉ để lại duy nhất một quản gia mà một người hầu, vì anh nhờ họ làm đồ ăn cho Tĩnh Hy và anh cũng rất ít khi về đó, thậm chí là không về, từ ngày không có Tĩnh Hy căn biệt thự một chút sức sống cũng không còn nữa, thì về đó có ý nghĩa gì chứ.

Anh thay một bộ vest làm việc, sau đó liền ngồi vào ghế mà ngã lưng đầy mệt mỏi, dáng vẻ lười nhác của Mạc Vũ Thần hiện ra vô cùng rõ ràng.

Mắt nhắm hờ để nghĩ ngơi, nhớ lại chuyện Phương Khải Dực dặn dò anh, anh lại không cam tâm nhìn cô vì sự ích kỷ của anh mà bị cuốn vào chuyện này, nó thật sự quá nguy hiểm.

Mạc Vũ Thần day day thái dương, thì nghe tiếng cửa phòng làm việc mở ra, anh liếc mắt nhìn, chỉ mới bảy giờ sáng ai lại đến sớm quá vậy? Nói trợ lí thì chắc chắn không đúng cậu ta lúc nào cũng tận tám giờ mới đến mà?
Chu Lạc Hy vô cùng lo lắng bước lại gần bàn làm việc của anh, nhìn thấy anh nhìn cô ta khó hiểu liền lên tiếng “ Em sang biệt thự, quản gia nói anh cả đêm không về, anh ở lại sao? Đã ăn gì chưa ” cô ta vậy mà sáng sớm đã đi tìm anh rồi, sợ anh chạy mất sao?
“ À hôm qua anh ở lại công ty, em chưa khoẻ sao không nghĩ ngơi? Lại chạy đến đây như vậy ” Mạc Vũ Thần cắn răng nặn ra gương mặt dịu dàng kéo cô ngồi xuống đùi mình, vén tóc ra phía sau nói.

Chu Lạc Hy thấy anh như vậy cô ta cũng vòng tay qua ôm lấy cổ anh đầy nũng nịu “ Còn không phải lo cho anh sao? Anh ham công tiếc việc thật đó ”.


Mạc Vũ Thần dù trong lòng cảm thấy kinh tởm đến thế nào thì vỡ kịch này anh cũng phải diễn cho đạt “ Anh không sao, em đừng lo, lo cho em trước đã mới xuất viện lại chạy đến đây như vậy không tốt ” anh vô cùng quan tâm đến Chu Lạc Hy mà ân cần nói.

“ Em nhớ anh quá không chịu được ” Cô ta dựa vào ngực anh mà thỏ thẻ, tay không yên phận cũng lướt lên xuống ngực săn chắc của anh.

“ Ngoan! Em về nhà nghĩ ngơi, chiều tan làm sớm chở em đi ăn được không? Bây giờ công ty có rất nhiều việc, anh thật sự rất bận ” Mạc Vũ Thần nắm lấy tay cô ta ra khỏi người mình, ánh mắt đầy dịu dàng mà nói.

Nhìn anh tốt như vậy, lời nói cũng dịu dàng với cô ta, Chu Lạc Hy liền cảm thấy bản thân thành công được một nữa, chỉ cần chút thời gian nữa Mạc Vũ Thần sẽ là của cô ta, lúc đó cô ta có thể thành công lấy được hợp đồng các đơn thuốc và lô vũ khí của anh ta.

Chu Lạc Hy ngoan ngoãn gật đầu, vì cô ta biết Mạc Vũ Thần rất ghét ai không nghe lời, nên mới ngoan ngoãn như vậy, cô ta rời khỏi người anh đứng đậy “ Vậy em về nghĩ ngơi đây, chiều anh nhớ đón em nhé ”.

Mạc Vũ Thần gật đầu tiễn cô ta ra đến tận thang máy rồi mới quay vào phòng, giây phút quây lưng lại thì nụ cười trên môi cũng tắt mà thay vào đó là vẻ khó chịu, lạnh lùng, cả người toả ra ám khí nặng nề.

Anh đóng cửa phòng làm việc một cái “ RẦM ” lớn.

Đi thẳng đến phòng nghĩ mở tủ quần áo ra mà lấy một bộ mới rồi vào phòng tắm, kinh tởm chết đi được, suýt chút nữa anh đã đá cô ta văn ra khỏi người mình rồi.

Anh như là động phải đồ dơ bẩn, lấy xà phòng tắm gần hết cả chai, nước vòi sen cũng chảy liên tục không ngừng lên người anh, vậy mà anh vẫn còn cảm thấy không sạch.

Lục Tĩnh Hy thức giấc, cảm thấy đây là giấc ngủ ngon nhất mà cô có được từ trước đến giờ đó, vô cùng thoải mái.

Nhưng hôm nay cô phải nghĩ việc rồi, cô phải đến thành phố A đón Trình Giai Giai.

Cô vừa mở cửa phòng bệnh bước ra thì liền thấy Mộ Tử Hiên đi đến nhìn cô.

“ Về à? ” Mộ Tử Hiên nhìn cô lên tiếng, thấy cô vừa sáng sớm đã có ý định rời đi rồi.


Lục Tĩnh Hy mệt mỏi gật đầu “ Ừm! Hôm nay anh nói với viện trưởng là em nghĩ nhé ”.

“ Sao vậy? Vẫn còn không khoẻ à? ” Mộ Tử Hiên thắc mắc chẳng phải hôm qua cô bé này ngủ ngon lành với cái tên kia vậy mà vẫn cảm thấy mệt à?
Nhưng mà cô kêu anh nói với viện trưởng làm gì nhỉ? Cô muốn nghĩ thì nghĩ, ai mà dám làm gì chứ? Mạc Vũ Thần mà biết được Lục Tĩnh Hy ở đây bị bọn họ ức hiếp bắt làm việc xin nghĩ không cho thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình sao?
Cô lắc đầu dáng vẻ lười nhác trả lời “ Không! Hôm nay có việc em đến thành phố A một chuyến ”.

“ À Vậy thì đi sớm đi, anh sẽ giúp em nói với viện trưởng ” Mộ Tử Hiên không tò mò hỏi thêm, vì không phải chuyện gì cũng có thể nói huống hồ chi cô bé này căm thù anh như vậy.

“ Cảm ơn nhé! Em về đây ” Lục Tĩnh Hy gật đầu tạm biệt rồi rời đi.

Bây giờ trước tiên cô phải về nhà tắm cái cả rồi mới đi đến đó được, dù sao ba mẹ cô cũng mong ngóng Giai Giai như vậy, để con bé ở ngoài một mình cô còn cảm thấy không yên tâm cơ mà.

Mộ Tử Hiên không biết cô đến thành phố A làm gì nhưng phải báo cho Mạc Vũ Thần trước, nếu không cái tên này lại nổi điên lên.

“ Alo! Có chuyện gì ” Giọng Mạc Vũ Thần đầy sự lười nhác, nhàn nhạt vang lên từ đầu dây bên kia.

“ Tĩnh Hy hôm nay em ấy đến thành phố A đấy ” Mộ Tử Hiên vào thẳng vấn đề luôn.


Mạc Vũ Thần bên kia giọng lạnh lùng xen lẫn sự bất ngờ “ Đi làm gì? ” cô đến đó làm gì chứ? Cô không có người quen ở đó mà? Hay là cô đi thăm bà vậy nhỉ, nhớ không lầm bà anh cũng ở thành phố A.

“ không rõ, nhưng cậu cho người âm thầm bảo vệ em ấy thì tốt hơn, tôi đi làm việc đây bái bai ” Mộ Tử Hiên nói xong liền cúp máy, mệt mỏi quay lại phòng khám của mình.

Mạc Vũ Thần bên kia vừa mới tắm xong sau nữa tiếng chui vào phòng tắm thì anh cũng cảm thấy bản thân sạch sẽ mà đi ra rồi.

Khi nãy để Chu Lạc Hy ngồi lên đùi nếu để cô biết được chắc chắn cho anh một trận.

Nhưng mà hôm nay cô đến thành phố A làm gì nhỉ?
Anh không quan tâm đến lí do cô đến đó, nhưng gọi người âm thầm theo sau bảo vệ cô cho chắc, lúc này rời khỏi thành phố là sự quyết định không an toàn chút nào.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương