Chiều chủ nhật.

Giang Tự khoanh chân ngồi trong văn phòng của Đường Khả, trên người vẫn là áo sơ mi sọc xám trắng tỉ mỉ. Trước mặt anh là một đống báo cáo xét nghiệm, chỉ là tên bị che đi.

Có thể nhìn ra tâm lý anh đã ổn định hơn nhiều rồi.

Chỉ là... Đường Khả cứ cảm thấy không phải Giang Tự đã thông suốt, mà ngược lại anh giống như một người bệnh sau khi nhận lấy kết quả chẩn đoán bệnh nan y, tâm như tro tàn mà bình tĩnh kỳ lạ.

Nhưng cái gì cần nói vẫn phải nói: "Tình hình là vậy đấy. Loại bỏ khả năng u ác tính, trong bụng cậu đúng thật là có túi thai, thai nhi đã được khoảng hai tháng. Lúc làm xét nghiệm siêu âm màu buổi sáng tôi đã nói phỏng đoán với cậu rồi, bây giờ kết hợp với những kết quả kiểm tra khác thì tôi chắc chắn không sai đi đâu được."

Đường Khả khoa tay múa chân nói: *"Hẳn là do đột biến trong sự phát triển tế bào phôi trung bì, ống cận trung thận không thoái hoá và biến mất hoàn toàn, chúng phát triển bất thường trong khoang màng bụng của cậu cùng với hai ống dẫn. Ở giữa cổ tử cung và đường ruột có một đoạn ống dẫn nhỏ mềm, bước đầu suy đoán là do nó liên kết với thành sau xoang niệu-dục và thành trực tràng."*

6

Đường Khả nhíu mày nói: "Dựa theo kết quả xét nghiệm thì hẳn là tầm hai ba tháng trước, tử cung và hai ống dẫn trong cơ thể cậu mới bắt đầu hoạt động và phát dục mạnh mẽ. Việc này không ảnh hưởng quá lớn với cơ thể cậu, nhưng cho dù cậu có muốn đứa bé này hay không thì cũng nên phẫu thuật cắt bỏ tử cung và hai ống dẫn. Cơ quan này vốn dĩ không nên phát triển trong cơ thể cậu, nếu vì nó mà bị rối loạn kích thích tố thì còn phiền dữ nữa."

Đường Khả nói: "Này thì không cần tôi nói nhỉ? Cậu là bác sĩ, chính cậu hiểu nhất rồi."

Giang Tự cẩn thận xem từng tờ kết quả xét nghiệm, mười ngón tay đan vào nhau dựa vào trên bàn làm việc của Đường Khả.

"Cậu định sinh à?" Đường Khả hỏi

Giang Tự nhìn chằm chằm bàn làm việc gỗ đỏ trong chốc lát: "Tôi không muốn sinh."

Đường Khả gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Tuy rằng thoạt nhìn tâm lý của Giang Tự rất mạnh mẽ nhưng dù sao Giang Tự cũng là đàn ông, chỉ riêng việc tiếp nhận chuyện mình mang thai thôi sợ là cũng đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh. Không muốn sinh đứa bé này cũng là suy nghĩ bình thường.

"Cậu có thể tính ngày của đứa bé này không?" Đường Khả hỏi.

Tuy rằng làm siêu âm B cũng có thể đoán được đại khái dựa theo kích thước lớn nhỏ nhưng cũng không chính xác lắm.

"65 ngày." Giang Tự không nghĩ lâu, chỉ cần xem lịch là biết.

"Đã 49 ngày* không có quan hệ tình d/ục." Anh đã thử tính rồi.

Đường Khả có hơi ngạc nhiên: "Tình cảm và sinh hoạt tình d/ục của cậu với bạn trai không tốt lắm nhỉ?"

Có sự kiện mang thai này đánh vào, Đường Khả nhanh chóng chấp nhận sự thật đối tượng của Giang Tự là đàn ông. Có thể tính ngày nhanh vậy chứng tỏ họ chỉ quan hệ tình d/ục một lần duy nhất trong khoảng thời gian đó.

Giang Tự không trả lời câu đùa của Đường Khả: "Đường kính ống dẫn mềm nhỏ hơn 0.5cm, góc giao giữa nó và đường ruột cũng quá nhỏ, liệu pháp hút áp lực âm cũng không làm được."

Giang Tự suy nghĩ qua một loạt thủ thuật trong đầu, tự hiểu trong lòng: "Chỉ có thể mổ nội soi hoặc phẫu thuật mở ổ bụng."

Đường Khả gật đầu: "Hiện tại còn có thể mổ nội soi nhưng thêm vài tháng nữa thì chỉ có thể phẫu thuật mở ổ bụng thôi."

Đường Khả không làm phẫu thuật nhưng cậu ta cũng biết mổ bụng nguy hiểm lớn, di chứng lại nhiều. Dưới tình huống có nhiều loại thủ thuật khác lưu hành như hiện nay thì mở ổ bụng cũng xem như một cuộc đại phẫu rồi, ảnh hưởng tới cơ thể cũng không nhỏ.

"Nhưng mà tôi có tin tốt này. Hai hôm nay vì chuyện của cậu mà lòng tôi cũng rối nùi, tôi mới hỏi thăm bạn bè một chút, vậy mà cũng hỏi ra được vài thứ." Đường Khả nói

Cậu ta lấy ipad ra bấm bấm gì đó rồi đưa cho Giang Tự.

"Tôi có một người bạn đang làm biên tập cho một tờ báo ở nước ngoài, tháng trước có một luận văn nói về tình huống rất giống cậu, tác giả là người Mỹ. Luận văn này chưa được đăng nên hiện tại cậu ta không muốn gửi nó cho tôi lắm, nhưng may mà tôi có email của tác giả kia. Cậu có yêu cầu gì có thể thử gửi mail cho tác giả thử xem, xem vị tác giả đó có thể giúp gì được cho cậu không. Chẳng qua là người bệnh trong luận văn đã quyết định sinh đứa bé ra bằng phương pháp sinh mổ, cha con đều bình an."

Lông mi Giang Tự nhẹ run rẩy.

Nhưng đúng như lời Đường Khả nói, đây thật là tin tốt.

Có một ca bệnh để tham khảo với không có tài liệu nào để so sánh, nghe qua thấy như muối bỏ biển, thà có hơn không, nhưng đối với bác sĩ thì hai khái niệm này khác nhau hoàn toàn.

Mặc dù phẫu thuật nghe qua giống kiểu hư chỗ nào thì sửa chỗ đó là được, nhưng bản thân Giang Tự hiểu rất rõ. Mỗi loại phẫu thuật anh làm anh đều đã đi theo các tiền bối quan sát không biết bao nhiều lần, quen thuộc với tất cả các bước, đọc thuộc làu làu cấu tạo cơ thể người rồi sau đó mới dám hạ dao mổ dưới sự giám sát của giáo sư hướng dẫn, mãi cho đến khi thành thạo.

Giang Tự dám thử thách nhưng không thể mạo hiểm.

Lịch sử phát triển của giải phẫu ngoại khoa đã có hai trăm năm, trong đó đã chồng chất vô số sinh mạng mất oan uổng, vẩy đầy máu tươi của vô số người bệnh mới khiến cho kỹ thuật giải phẫu đi vào trạng thái thành thục như bây giờ.

Sự khai thác thường đi kèm với sự hy sinh. Cho nên đối với đa số bác sĩ trên thế giới hiện nay, y thuật là quá trình học tập truyền thừa chứ không phải là quá trình khai thác.

Dưới tiền đề có đủ dữ liệu hỗ trợ thì mới có thể từ từ tiến hành từng bước khai phá phương pháp mới, nhưng không ai dám tuỳ tiện thử một thủ thuật hoàn toàn mới toanh.

Nhưng việc đàn ông sinh con là một ca phẫu thuật chưa từng có trước đây. Trừ ca bệnh ở nước Mỹ kia thì không thể tìm ra chút thông tin liên quan nào trong những tài liệu cũ, xác suất còn hiếm thấy hơn những căn bệnh hiếm gặp nhất.

Trong quá trình mổ không chỉ muốn lấy thai nhi ra mà còn muốn hoàn thành cùng lúc việc cắt bỏ tử cung và hai ống dẫn. Vấn đề đây là cơ thể đàn ông, bạn căn bản không thể tưởng tượng ra hệ thống mạch máu và các mô phức tạp cỡ nào sau khi mổ mở khoang bụng ra. 

Không có kinh nghiệm đồng nghĩa với rủi ro rất lớn.

"Giang Tự, nếu cậu quyết định muốn cắt bỏ thì tôi nghĩ cách tốt nhất là cậu nên liên hệ với bác sĩ Kenn, bác sĩ mổ chính trong luận văn đó. Dù sao người ta đã nghiên cứu một tháng, vẫn có chút kinh nghiệm. Nhưng hiện tại khá khó để xin visa đi Mỹ, nếu để quá lâu thì khó mà bỏ đứa bé được nữa."

Tình hình quốc tế hiện nay không tốt lắm. Nếu muốn đi bây giờ thì không chừng phải đợi tới 3 tháng, khi đó thai nhi cũng được 5 tháng mất rồi.

Năm tháng... Thai nhi đã có trí nhớ, thậm chí nó còn có thể phân biệt được giọng nói của người mang nó.

1

Đường Khả ngừng một chút: "Thật ra tôi thấy nếu tình cảm của cậu và người yêu rất tốt thì cũng không phải không thể đợi thêm một chút, để xem tình huống xem sao. Dù sao đây cũng là duyên phận, nhiều cặp đôi đồng tính luyến ái muốn có một đứa bé của bọn họ cũng không có được mà."

Cậu ta nói tiếp: "Nếu vậy ít nhất cậu cũng còn thời gian 8 tháng để liên hệ bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật, có thể giảm áp lực một chút."

Hai tay Giang Tự đan lại đặt trên đầu gối: "Tôi vẫn nghĩ nên làm từ bây giờ."

Đường Khả thở dài một tiếng: "Vấn đề là bây giờ cậu muốn làm thì ai mổ cho cậu đây?" Đường Khả dừng một chút rồi nói tiếp.

"Ở trong nước ai dám đứng mổ cho cậu?"

Mọi người đều chưa từng mổ qua, lý thuyết cũng không biết. Không ai dám lấy sự nghiệp cả đời và tính mạng của Giang Tự ra đánh cược cả.

"Nếu có thể có được video phẫu thuật có lẽ có thể tìm được người làm." Giang Tự nói.

"Vậy phải xem vị bác sĩ ở nước Mỹ kia đồng ý chia sẻ nhiều hay ít." Đường Khả nói

"Dù sao trên toàn thế giới hiện tại, trừ vị đó ra không có ai thực hiện qua loại phẫu thuật này cả."

"Thật ra là có". Giang Tự đột nhiên lên tiếng nhưng không có nói tiếp vế sau.

———

*Nguyên văn đoạn qt nè:

[Hắn khoa tay múa chân nói: "Hẳn là bởi vì trung tầng phôi tế bào phát d/ục đột biến, trung thận bên quản không có hoàn toàn điêu vong thoái hóa, ở ngươi khoang nội dị thường phát d/ục ra tử cung cùng song sườn phụ kiện, cổ tử cung khẩu cùng tràng đạo chi gian có một đoạn rất nhỏ mềm ống dẫn, ta bước đầu suy đoán là bởi vì nước tiểu sinh sản đậu sau vách tường đậu cục u cùng nguyên thành ruột có dính liền duyên cớ."]

Bổ sung raw của đoạn này nhé (bạn nào biết tiếng Trung thấy sai thì góp ý cho tui với nha):

他比划道:"应该是因为中胚层细胞发育突变,中肾旁管没有完全凋亡退化,在你的体腔内异常发育出了子宫和双侧附件,宫颈口和肠道之间有一段很细的软导管,我初步猜测是因为尿生殖窦后壁的窦结节和原肠壁有粘连的缘故。"

Bởi vì qt đoạn này quá khó nên tui tách riêng từng cụm ra tìm và phải tổng hợp từ 6 7 bài báo trên gg nên tui cũng không biết chú thích sao luôn 🥲 Tui cũng không biết tui đã tìm đúng chưa nữa nên thôi để nguyên qt ở dưới này và không chú thích nha. Bạn nào phát hiện tui bị sai chỗ nào thì chỉ giùm tui nha! Khó quá là khó luôn à 🥹

16

*Kích thích tố: Chất do tuyến nội tiết sản ra và có tác dụng kích thích đối với một số cơ quan trong cơ thể. (KTT có phải nội tiết tố hông mn? Tui tìm thì nó ra 2 định nghĩa khác nên tui cũng không biết nữa 🥲)

*Tui giải thích một chút vì sao GT lại nói là 49 ngày không làm tình mà em bé được 65 ngày nha. Vì bs tính tuổi thai theo chu kỳ kinh nguyệt chứ không phải theo ngày quan hệ td. Nên thường tuổi thai sẽ chênh lệch 1-2 tuần í. Chắc tác giả viết dựa theo cái này nên mới có chuyện GT 49 ngày không qhtd mà tuổi thai tới 65 ngày lận í.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương