Bác Sĩ Giang Có Chút Ngọt
-
9: Mận Hơi Ngọt
Từ sau ngày hôm đó thì bọn họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Nhưng cũng không thể nói như vậy, lời này nghe có vẻ như trước kia cả hai rất hay liên lạc với nhau.
Nói chung một ngày trôi qua khá suôn sẻ.
Mối quan hệ giữa cô và Phương Chính cũng không vì một buổi tiệc sinh nhật mà trở nên tốt đẹp hơn.
Dường như tất cả mọi người đều đang mong chờ, chỉ có cô là giận dỗi người khác, đối nghịch, nhỏ nhen, dậm chân tại chỗ.
Chân Điềm và Phương Chính là con của một gia đình có con riêng, cô theo mẹ, Phương Chính theo ba anh, bọn họ kết hôn không lâu, ba Phương Chính chết vì bệnh, một năm sau mẹ cô tìm được một người đàn ông.
Nghe nói đối phương là thương nhân, gia đình giàu có, chỉ là có chút trọng nam khinh nữ, chưa kết hôn đã có thai, thấy sinh con trai, người nọ mới chịu lãnh chứng kết hôn với mẹ cô.
Chân Điềm cũng là do sau khi đọc tin tức trên mạng mới biết được, hóa ra cái tuổi mà mẹ cô sinh con được coi như là tuổi mẹ*, nếu không cẩn thận thì sẽ mất mạng.
(*) Tuổi mẹ (maternal age/龄产妇): khi có thai sau 35 tuổi, được gọi là tuổi mẹ.
Sau khi sinh con trai không lâu, bọn họ nhập cư sang Canada, Chân Điềm không đi, hoặc là do một nhà bọn họ không muốn có quan hệ gì với cô.
Trước khi đi, mẹ cho cô một khoản tiền riêng, cũng không phải là nhiều.
Lúc đầu Chân Điềm không muốn nhưng lại cảm thấy như vậy rất trẻ con, cô đưa toàn bộ cho Phương Chính để gây dựng sự nghiệp.
Sau khi mẹ cô biết cũng không có phản ứng gì, chỉ dặn dò Phương Chính hãy chăm sóc cô thật tốt.
Một người phụ nữ đạo đức giả, cuối cùng lại kết hôn một cách tốt đẹp.
Ôi đời!
Chưa học xong lớp 10, Chân Điềm chuyển trường, Phương Chính đưa cô đến định cư tại một con hẻm nhỏ ở thành phố S.
Nói là định cư, chằng thà nói là một nơi trú ẩn tạm thời.
Tòa nhà kia có tổng cộng 2 tầng, tầng một cạnh nhà vệ sinh và nhà tắm nên tiền thuê nhà rẻ hơn một chút.
Ngày mới chuyển đến, nghĩ rằng cái tòa nhà nhỏ đổ nát này sẽ không có ai ở, động tĩnh chuyển nhà của hai người rất lớn, không ngờ lại làm phiền đến hàng xóm lầu trên.
Nếu ngày đó Giang Gia Thụ không xuống lầu, có thể cả đời này bọn họ sẽ không có tiếp xúc, không biết là may hay rủi.
———
Đã hơn một năm Chân Điềm không quay lại thành phố S, ngược lại cũng không có gì thay đổi, tạm thời ở nhờ nhà cô.
Cả nhà đã có một bữa cơm đoàn viên, dượng hỏi đùa rằng cô có bạn trai chưa, Chân Điềm cũng không trả lời, cô thì lấy chiếc đũa đánh khẽ lên tay dượng.
“Thời đại nào rồi mà còn hỏi về vấn đề này, nếu có ắt sẽ nói, anh đừng khiến con cái cảm thấy áp lực, con bé còn nhỏ.”
Chân Điềm cười khan ha ha hai tiếng: “Cũng không nhỏ đâu ạ.”
Mọi người luôn nói cô còn nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, Chân Điềm đi đến nghĩa trang, có một đống hoa cúc trắng được đặt lên trên mộ phần của Chân Mậu Phú, trông còn rất mới, hẳn là đã được người ta để xuống không lâu.
Chân Điềm lia mắt quanh một vòng xung quanh, không thấy có ai quen, cô cầm tiền giấy và hoa bách hợp quỳ gối trước mộ phần, đốt tiền giấy, dập đầu ba lần trước phiến đá cẩm thạch cứng chắc.
“Ba, kiếp sau nhất định ba phải tránh xa người phụ nữ tên Dương Khiết kia một chút, bà ta sẽ hại chết ba.”
“Nhưng mà ba yên tâm, nếu thật sự có kiếp sau, con sẽ vẫn làm con gái ba.”
…
Người cô nói đến người vợ đã mất cách đây hai ngày của nhà hàng xóm: “Là do ung thư cổ tử cung thời kỳ cuối.”
Chân Điềm biết căn bệnh này, tỉ lệ tử vong rất cao: “Cháu nghe nói đã có vắc-xin rồi.”
Người cô Chân Ngọc nói: “Loại vắc-xin này rất khó đặt lịch hẹn ở Trung Quốc, Hồng Kông có thể tiêm phòng, cháu đi tiêm một mũi đi.”
Ban đầu Chân Điềm cũng không quá để tâm đến chuyện này, nhưng người cô Chân Ngọc này lại hành động quá cương quyết, biết được loại bệnh này không tốt với phái nữ, tỷ lệ phát bệnh lại cao, cô ấy lập tức đưa Chân Điềm đi xin giấy thông hành, chưa đến hai tuần thì thủ tục đã xong xuôi.
Đây không phải là lần đầu Chân Điềm một thân một mình đi xa nhà, nhưng cô rất nhát gan, nói không sợ là nói dối.
Sau khi xuống máy bay, cô đến ngân hàng đổi tiền đô Hồng Kông, kéo hành lý đi thằng đến trung tâm đã hẹn trước.
Cô đã tìm được phòng khám chuyên khoa kia ở trên mạng, được đánh giá cao, cũng có rất nhiều người đến, nghe nói còn được người nổi tiếng làm người đại diện thương hiệu.
Đi lên lầu, Chân Điềm phát hiện Hồng Kông giống như một nơi tấc đất tấc vàng, thậm chí nhiều phòng khám chuyên khoa đều được mở trong cùng một tòa nhà, hầu hết tầng nào trong thang máy cũng đều có dấu cộng màu đỏ.
Ra khỏi thang máy, Chân Điềm đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Sảnh lớn gần như chật kín người, chỉ có hai ba khu ghế sofa, những người không có chỗ ngồi thì đứng dựa vào tường, trong đó còn có không ít thai phụ.
Mặt Chân Điềm ngây ngốc, nghĩ mình đã đến nhầm chỗ, cô nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên tấm bảng tuyên truyền, cái tên ở trên đó nhắc nhở cô rằng đúng là bệnh viện này.
Có y tá thấy Chân Điềm đứng ngây ngốc ở đại sảnh, trong tay cũng không cầm tờ đơn khám bệnh nên lập tức chủ động đi tới hỏi: “Chào cô, xin hỏi là cô đã đặt lịch hẹn trước sao?”
Chân Điềm gật đầu: “Tôi tới tiêm vắc-xin.”
“Chuyện là thế này, cơ sở chúng tôi yêu cầu phải đặt lịch hẹn tiêm vắc-xin trước 20 ngày, nếu cô muốn, tôi có thể làm thủ tục hẹn trước cho cô bây giờ.”
“20 ngày?” Chân Điềm mở to hai mắt.
“Đúng vậy, vì số lượng người tiêm mỗi ngày có hạn, nên sắp xếp hơi lâu một chút.”
Kế hoạch ban đầu của Chân Điềm là sau khi tiêm vắc-xin xong thì đi chơi vòng vòng xung quanh, nhiều nhất là ba ngày, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng ở đây phải hẹn trước lâu như vậy, cô cũng không thấy trên mạng có ai nói tiêm ngừa còn phải hẹn trước, hoặc là do cô không nhìn thấy.
Vé khứ hồi dự kiến là ba ngày sau, nếu bây giờ đổi vé thì phí thủ tục rất cao, thôi thì ở tạm đây hai ngày đi.
Chân Điềm và y tá điền thông tin cá nhân, thanh toán tiền đặt cọc rồi rời khỏi tòa nhà.
Cô kéo vali đến khách sạn đã đặt trước trên mạng, nhưng lại gặp trục trặc khi làm thủ tục nhận phòng.
“Chào cô, khách sạn hiện đang không có phòng.”
Chân Điềm bối rối nhìn quầy lễ tân: “Lúc tôi đặt trên mạng thì thấy còn phòng trống mà, sao lại không có phòng được?”
“Rất xin lỗi thưa cô, đây là cô đã đặt phòng ưu tiên dành cho các khách đi theo nhóm nên không có hiệu lực được.”
Vừa dứt lời, điện thoại Chân Điềm nhận được một tin nhắn thông báo hủy đơn đặt phòng.
Đây là lần đầu Chân Điềm gặp phải tình huống như vậy: “Nhưng tôi đã đặt phòng trước ở đây rồi mà, giờ cô nói không có phòng cho tôi, vậy tối nay tôi phải ở đâu?”
“Thưa cô, là thế này, khách sạn bên cạnh chắc là sẽ còn phòng trống, nếu cô không phiền, nhân viên của chúng tôi có thể đưa cô qua đó làm thủ tục nhận phòng.”
“Được!” Vấn đề cấp bách của Chân Điềm hiện giờ là nhanh chóng tìm được nơi để ở, bây giờ còn phòng trống, tất nhiên cô rất sẵn lòng.
Cuối cùng cô được một nhân viên nam dẫn qua khách sạn bên cạnh, nhân viên công tác bảo cô trả tiền phòng cho hai đêm.
Chân Điềm cau mày: “Chúng ta không cần đến quầy lễ tân đăng ký sao?”
“Không cần đăng ký, cô thanh toán xong thì tôi sẽ trực tiếp đưa cô tới phòng.”
Chân Điềm có chút mệt mỏi, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, đưa tiền cho người nọ, được đưa đến một phòng dành cho khách, người nọ trước khi đi có đưa cho cô một tấm thẻ phòng, cái còn lại thì anh ta mang đi, Chân Điềm tưởng đó là yêu cầu của khách sạn nên cũng không để tâm lắm.
Trời quá nóng, cô mệt đổ mồ hôi, đến phòng tắm tắm rửa, vừa đi ra thì nghe được tiếng có người mở cửa, Chân Điềm sợ hãi, cô nhanh chóng mặc quần áo vào: “Ai đó?”
Cô có gài dây xích nên cho dù là nhân viên công tác có vào thì cũng không mở cửa được.
“Cô là ai? Đây là phòng của tôi, sao cô lại ở trong đây?”
Chân Điềm rất hoảng khi nghe thấy lời này, cô không dám mở cửa, lấy điện thoại gọi cho nhân viên công tác, xác nhận mình không lấy nhầm thẻ phòng mới nói vọng ra cửa: “Có lẽ anh đi nhầm phòng rồi, phòng tôi đặt đúng là phòng này.”
Cửa yên tĩnh trong nháy mắt, ngay sau đó có tiếng bước chân đang dần đi xa, Chân Điềm nhanh chóng chạy đi đóng cửa lại rồi khóa hai cái.
Nghĩ rằng đây chỉ chút nhạc đệm nhỏ, Chân Điềm tới nhà vệ sinh định lau khô tóc, đúng lúc này, cửa phòng lại bị gõ.
Lần này đối phương ít kiên nhẫn hơn vừa nãy nhiều: “Người ở trong kia, tôi vừa liên hệ với bên lễ tân của khách sạn, phòng này đúng là phòng tôi đã đặt trước, nếu cô không ra tôi sẽ báo cảnh sát!”
Cửa được mở ra, đối phương đưa biên lai được đưa lúc nhận phòng.
Biên lai và thẻ phòng nhưng Chân Điềm chỉ có mỗi tấm thẻ phòng, không nhận được biên lai.
Lúc này cô mới biết có thể mình bị lừa rồi.
——
Đổng Hổ, tên mụ là Hổ Tử.
Hôm nay là ngày giỗ của Đổng Hổ.
Giang Gia Thụ đặc biệt trở về Hồng Kông một chuyến để thăm anh ấy.
Nhớ Đổng Hổ thường nói với anh một câu: “Cái tên Giang Gia Thụ này rất ác độc, cũng rất hay ghim, mấy chuyện đâu đẩu đầu đâu cậu ta cũng có thể lôi ra soi từng tí từng tí, rỗi hơi chết được.”
Có lần Đổng Hổ còn nói một câu như thế này: “Trước kia tôi chưa bao giờ tin vào mấy cung hoàng đạo, nhưng có lần tôi đọc một cuốn sách về các chòm sao, nói cung Bọ Cạp độc miệng, bí ẩn, mạnh mẽ, tàn nhẫn và quan trọng là rất hay hay ghim.”
“Gia Thụ, cậu sinh ngày mấy tháng mấy?”
“Ngày 8 tháng 11.”
“Ồ… Các cậu nhìn xem, ba cái cung hoàng đạo này, tôi tin.”
Mỗi cậu con trai hằn là đều sẽ có một người anh em có quan hệ thân thiết, tuy không phải như khi con gái và bạn thân ở bên nhau như hình với bóng, nhưng nhất định là cái gì cũng đều chia sẻ, cái gì cũng đều lén nói cho nhau nghe.
Trước kia Giang Gia Thụ và Đổng Hổ chính là như thế.
Xem nhau như anh em tốt, ở chung một ký túc xá, ăn cùng một nhà ăn, chỉ thiếu nước ngủ chung một cái giường.
Đổng Hổ lớn hơn anh một chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu, thật ra là hơn anh hai ba tuổi, nhưng trông anh ta cũng không trưởng thành như Giang Gia Thụ, trẻ trâu muốn chết, suốt ngày yêu với đương, thật sự là rất phiền.
Năm ấy Đổng Hổ có bạn gái, lúc tụ họp, Giang Gia Thụ có gặp qua một lần, cô gái kia rất xinh, dáng người cũng đẹp, tóc dài bồng bềnh, là kiểu Đổng Hổ thích.
Gia cảnh của Đổng Hổ không tệ, nhà làm buôn bán, nếu nói hai người họ tính đến việc kết hôn sinh con, về cơ bản thì không có rắc rối gì về tiền bạc.
Có lẽ là thói quen cá nhân, cuộc sống của Đổng Hổ rất khiêm tốn, ăn mặc rất xuề xòa, nhưng cũng không cố ý giấu không cho bạn gái biết, hoàn toàn là do thói quen cá nhân.
Đổng Hổ rất thích cô gái kia, hai người lại còn học cùng trường, mỗi ngày đều dính nhau như sam, hẹn hò được khoảng bảy tám tháng, bỗng nhiên một ngày nọ đòi chia tay.
Lúc đầu Giang Gia Thụ cũng không quan tâm lắm, trước đây Đổng Hổ và bạn gái cũng cãi vã suốt ngày, thật ra đây là lần đầu đòi chia tay như thế này, nhưng mấy ngày nay đúng lúc Giang Gia Thụ và Chân Điềm cũng cãi nhau một trận, anh rất buồn bực nên cũng lười quản việc của bọn Đổng Hổ.
Sau đó biết tin là thật, anh mới gọi cho Đổng Hổ một cuộc hỏi rõ mọi chuyện.
“Cô ấy gặp một tên chạy Rolls-Royce ở trường dạy lái xe, tôi thấy bọn họ nhắn tin tán tỉnh nhau, cô ấy đã từng thề với tôi là không liên lạc nữa, nhưng hôm qua tên kia đưa cô ấy đi dạo, lúc về thì nói chia tay với tôi.”
Lúc đó đang là thời điểm nghỉ hè, tầm giữa đến cuối tháng tám, Giang Gia Thụ đang ở nhà riêng ở thành phố S, nghe thấy bên kia có tiếng hò hét ầm ĩ, anh hỏi anh ta đang ở đâu, Đổng Hổ nói anh ta đang uống rượu.
“Cậu nói xem chuyện gì vậy chứ? Chạy Rolls-Royce thì có là gì, tôi có thể cho cô ấy hẳn một chiếc Rolls-Royce mạ vàng, đệt! Khốn kiếp!”
Anh ta chửi một tràng mấy câu thô tục, những lời này hơi khó nghe một chút, thật sự là rất khó nghe, mắng chửi một hồi, anh ta lại ngồi khóc qua điện thoại.
“Tôi thật sự là rất thích cô ấy, cậu nói xem tôi có chỗ nào không tốt, cô ấy muốn ăn gì, nửa đêm hai giờ tôi cũng đưa tới dưới tầng cho cô ấy, ngày lễ tặng quà cậu có thấy tôi bỏ qua ngày nào không? Tôi thích cô ấy như vậy, cô ấy lên giường với người kia, tôi cũng đều tha thứ, cậu nói xem cô ấy, sao cô ấy lại không quay về?”
Anh ta khóc đến đau lòng, có lẽ là do uống quá nhiều rượu nên khi nói chuyện thì đầu lưỡi cứng lại, nghe không rõ lắm.
Giang Gia Thụ hỏi anh ta địa chỉ, gọi điện thoại cho bạn nhờ chăm sóc một chút, trên đường này rất dễ xảy ra tai nạn vào ban đêm.
Đổng Hổ quăng chai rượu đi, lấy chìa khóa xe máy rồi lên xe, anh ta định gọi cho bạn gái để xin lỗi, muốn đi tìm cô, xin cô quay về, mong cô tha thứ cho mình.
Anh ta thật sự say rồi, định gọi điện thoại cho bạn gái lại vô tình gọi cho Giang Gia Thụ.
Cậu ta loạng choạng lái xe: “Y San, em ở trường học sao? Anh tới tìm em.”
Giang Gia Thụ nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ xe máy, trái tim quặn thắt lại: “Hổ Tử, cậu đang ở đâu?”
Đổng Hổ nghe thấy giọng anh thì cười ha hả, anh ta xin lỗi Giang Gia Thụ, nói rằng xin lỗi, tay run gọi nhầm số.
Giang Gia Thụ hét lên trong điện thoại: “Uống rượu mà lái xe cái gì, cậu dừng xe lại cho tôi, xuống xe ngay!”
Anh đứng trước cửa sổ hét vào điện thoại, những người đang đi ngang qua dưới lầu bị tiếng hét của anh làm hoảng sợ, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đổng Hổ cười thành tiếng, cố nén nước mắt: “Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, cậu sợ cái gì, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, tôi sẽ chạy chậm, cậu đừng lo.”
Khoảng cách giữa sự sống và cái chết, thật sự rất xa, cũng rất đơn giản.
Giang Gia Thụ nghe thấy tiếng va chạm lớn của vật nặng, thêm cả âm thanh chói tai khi chiếc điện thoại cọ xát với mặt đất, có người hét lên ở đầu dây bên kia, còn có người gọi cảnh sát, có người gọi xe cứu thương.
Giang Gia Thụ bỗng ù tai, trong phút chốc, nước mắt rơi xuống, anh duỗi tay đập vào cửa kính trước mặt: “A!!!!!”
———
“Thưa anh, đã tới nơi rồi.” Người tài xế lên tiếng đánh thức anh.
Giang Gia Thụ mở đôi mắt đầy tơ máu, con ngươi đen kịt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó, anh nhớ lại mình đang ở đâu: “Xin lỗi, tôi ngủ quên.”
Trả tiền xong, anh xuống xe, đi vào khách sạn rồi lại đi ra, tinh thần anh không được tốt, muốn mua một ly cà phê gần đó để uống.
Trong quán cà phê có rất nhiều người đứng đợi, anh kiên nhẫn đứng sau hàng, cõ lẽ là như có cảm giác, cũng có lẽ là do trùng hợp, ánh mắt anh nhìn xuyên qua ô cửa kính bên cạnh, anh thấy cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook