Bác Sĩ Của Anh FULL
94: Thăm Dò


Từ phu nhân nhận lấy gói quà của Trình Lạc rồi để lên bàn, bà rót cho Từ lão gia một ly nước rồi nói :
" Viên Minh, anh đừng đọc báo nữa.

Có Trình Lạc tới thăm anh kìa."
Từ lão gia nghe vậy đặt tờ báo sang bên cạnh nhìn ra cười cửa cười cười :
" Lạc Lạc con tới thăm bác sao? Nào mau vào đây con.

" Vừa nói Từ lão gia vừa giơ tay về phía Trình Lạc vẫy vẫy .
Trình Lạc mỉm cười đi tới : " Bác Từ, con nghe nói bác bệnh đã nằm viện mấy ngày rồi nhưng bây giờ con mới tới thăm được thật là thất lễ mong bác Từ đừng trách.

Lạc Lạc cũng muốn tới thăm bác sớm hơn nhưng con lực bất tòng tâm..." Nói rồi Trình Lạc khẽ thở dài :
" Tại sao con lại nói như vậy? "
Trình Lạc : " Mấy ngày trước con bị người ta bắt cóc, suýt thì chết may, cũng may được người ta cứu, nhưng mà giờ đã không sao rồi.

"
Từ lão gia ngạc nhiên : " Cái gì? Con bị bắt cóc còn suýt chết cháy? Là kẻ nào to gan tới như vậy đã bắt được hung thủ hay chưa? "
Trình Lạc : " Dạ bắt được rồi, nhưng chỉ là một vài con tốp thí mạng còn kẻ đứng sau tấm bình phong điều khiển mọi chuyện con vẫn đang điều tra.

"
Từ lão gia gật gù : " Ừ, nhất định phải điều tra tới cùng không thể dung túng cho cái ác được.

"
" Được rồi, chuyện này anh cứ để cho đám trẻ lo, chuyện của anh bây giờ là dưỡng bệnh cho thật tốt." Từ phu nhân vừa nói vừa đặt đĩa hoa quả xuống.
" Anh cũng muốn an tâm dưỡng bệnh lắm chứ nhưng có kẻ nào đó xuất ngày kiếm chuyện khiến anh phải suy nghĩ.

Hơn nữa bây giờ còn một chuyện đau đầu hơn chờ giải quyết...!" Từ lão gia nói rồi nhìn về phía Từ Viên Khang bằng ánh mắt tức giận.
Trình Lạc hỏi lại : " Bác Từ, có chuyện gì khiến bác suy nghĩ sao? Nếu như bác không chê tài mạo con có hạn thì bác cứ nói ra, Trình Lạc nhất định sẽ dốc hết sức lực để giúp bác giải tỏa lo âu.

"
Từ lão gia nghe vậy vội vàng lắc đầu : " À, cũng không có gì to tát lắm chỉ là chút chuyện nhỏ của gia đình thôi.

" Trình Lạc cũng cười cho qua chuyện mà không hỏi thêm.

Cô quan sát Từ phu nhân nhân một lúc mới cất tiếng hỏi :
" Bác gái, không biết tối hôm qua bác có đi đâu hay không? " Từ phu nhân nghe câu hỏi của Trình Lạc ánh mắt khẽ gợn lên một tia hoang mang, nhưng bà lại bị nhanh chóng che đậy.


Từ phu nhân nở nụ cười hòa nhã nhìn về phía Trình Lạc đáp :
" Tối qua bác cùng Doanh Doanh về nhà lấy chút đồ dùng cho Viên Minh.

" Nhậm Doanh Doanh có chút kinh ngạc về câu trả lời này của Từ phu nhân vì căn bản tối hôm qua hai người họ căn bản không đi cùng nhau, Nhậm Doanh Doanh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn bà đúng lúc bắt gặp Từ phu nhân cũng đang nhìn mình cô ta hiểu ý liền gật đầu :
" Đúng, đúng vậy.

hôm qua tôi và mẹ về nhà lấy đồ cho ba.

" Nghe được câu trả lời hài lòng Từ phu nhân lại nói :
" Trình Lạc có chuyên gì à? Tại sao đột nhiên cháu lại quan tâm tới việc ta đi đâu làm gì? "
Trình Lạc trước câu hỏi này của Từ phu nhân cũng chẳng hề tỏ ra thất thế, cô ngẩng mặt đối diện với Từ phu nhân, im lặng vài giây mới lên tiếng :
" Bác gái đừng hiểu lầm, chỉ là cháu có một người bạn cậu ấy đang làm hộ lý ở một viện dưỡng lão tại ngoại thành.

Tối hôm qua cậu ấy nói có gặp một người rất giống bác tới một viện dưỡng lão, nhưng cậu ấy nói là chỉ thấy từ xa với lại cậu ấy chỉ nhìn thấy bác trên tạp chí cho nên không chắc chắn lắm.

Cậu ấy nói nhìn người ngoài đời đẹp hơn trên báo đài rất nhiều, cháu nghĩ rằng nếu như người phụ nữ đó đúng thật là bác...!Vậy thì bác gái đây đúng là một người có lòng từ bi bác ái, tối muộn rồi vẫn có nghĩ tới chuyện làm từ thiện, tới thăm những người già neo đơn đó."
Từ phu nhân nghe những lời nói của Trình Lạc thì chỉ cười cho qua chuyện :
" Ò, cháu nói đúng.

Làm từ thiện là một chuyện tốt, nhưng lúc đó trời đã tối với lại ngoại thành lại cách chỗ này xa như vậy, để Viên Minh ở lại đây bác không yên tâm.

" Trình Lạc nghe Từ phu nhân nói những lời này sắc mặt vẫn chẳng có chút biến hóa nào.

Cô thầm mắng trong lòng.

‘ Bà diễn đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lột tấm mặt nạ giả tạo trên mặt bà ra.

Giam cầm một người lâu tới vậy hơn nữa còn động thủ với tứ chi của người ta.

Bà đúng không phải loại người tốt đẹp gì.


Ngồi chơi thêm một lát nữa Trình Lạc cũng đành mượn cớ rời đi.

" Bác Từ, nếu như bác đã không còn gì đáng ngại nữa thì con xin phép đi trước đây.


Bác nghỉ ngơi cho thật tốt nha.

"
" Được, nếu con bận thì cứ đi làm đi.

Chuyển lời hỏi thăm của bác tới ba mẹ con, chờ sau khi ta hết bệnh sẽ tới làm phiền hai người họ.

Trình Lạc : " Dạ con biết rồi.

Vậy con xin phép về trước đây.

"
" Để anh đưa em về.

" Từ Viên Khang luôn im lặng từ nãy tới giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

Trình Lạc : " Không cần đâu.

Anh ở lại chăm sóc bác Từ đi.

"
" Anh...!" Từ lão gia thấy ánh mắt buồn bã của con trai thì trong lòng ông cũng cảm thấy khó chịu.

Suy cho cùng đây cũng chính là đứa con duy nhất của ông, Từ lão gia khẽ thở dài nhìn về phía Trình Lạc :
" Lạc Lạc ở đây đã có bác gái chăm sóc bác rồi.

Con cứ để Viên Khang đưa con về đi.

"
Trình Lạc : " Nhưng mà Con...!"
Từ lão gia thấy Trình Lạc định từ chối thì liền nói :
" Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ để Viên Khang đưa con về đi.


Như vậy bác mới yên tâm.

"
Từ lão gia đã nói tới nước này Trình Lạc cũng không thể từ chối :
" Được ạ, vậy con về trước đi.

Bác Từ nghỉ ngơi trước đi ạ.

" Trình Lạc nói rồi cúi chào rời khỏi, Từ Viên Khang cũng mau chóng đuổi theo.

" Lạc Lạc đợi anh.

" Trình Lạc nghe tiếng gọi của Từ Viên Khang nhưng cô không dừng lại mà bước chân còn có phần nhanh hơn.

Từ Viên Khang chạy tới kéo lấy tay để cô đứng lại.

Trình Lạc liếc nhìn cổ tay bị anh nắm giữ nói : " Buông tay.

"
Từ Viên Khang : " Không muốn.

"
" Anh...!" Trình Lạc đang muốn mắng Từ Viên Khang một trận thì lại thấy Nhậm Doanh Doanh đang tiến lại gần, cánh tay bị anh giữ chặt liền không vùng vẫy nữa.

" Lạc Lạc anh...!"
" Anh Khang.

Từ Viên Khang đang định nói gì đó với Trình Lạc thì bị cắt ngang nét mặt anh tối sầm, quay mặt về phía âm thanh, ánh mắt như muốn bóp chết kẻ trước mặt.
" Nói.

" Âm thanh lạnh lùng vang lên tựa hồ dọa tới Nhậm Doanh Doanh, đôi tay cô ta run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

" Em...!em có hơi khó chịu.

Anh có thể...!có thể đưa em...!"
" Không thể.

" Còn chưa chờ Nhậm Doanh Doanh nói xong anh đã khước từ.

Trình Lạc đứng một bên xem kịch lúc này mới lên tiếng :
" Từ thiếu, cô ta đang khó chịu anh không định đưa cô ta về nghỉ ngơi sao? "

Từ Viên Khang : " Cô ta khó chịu thì liên quan gì tới anh.

Cảm xúc của cô ta, anh không để tâm, Từ Viên Khang anh chỉ để tâm cảm xúc của một mình em.

Em vui, anh vui, em đau lòng, anh cũng đau lòng.

Những cái khác anh không quan tâm.

" Những lời này của Từ Viên Khang khiến Trình Lạc vui một chút nhưng ngoài mặt cô vẫn không thể hiện chút biểu tình nào.

" Trình Lạc cô đúng là không biết xấu hổ cô đã biết giữa anh khang và tôi xảy ra quan hệ hơn nữa tôi còn đang mang trong bụng đứa con của anh ấy mà cô lại coi như không có gì? Thân mật với anh ấy trước mặt tôi.

Còn anh nữa Từ Viên Khang tốt xấu gì trong bụng tôi cũng đang mang trong mình cốt nhục của anh, anh không quan tâm tôi, cũng không sao cả nhưng anh có thể một lần quan tâm tới đứa trẻ trong bụng tôi một chút được không? "
Nhậm Doanh Doanh tái mặt vì tức giận cô ta chỉ tay về phía Trình Lạc và Từ Viên Khang mà mắng bất chấp đây là chốn đông người lên tiếng mắng chửi, cái gì là thể diện, cái gì là hình tượng, cô ta đều không cần nữa.

Những người xung quanh đều xì xào bàn tán chỉ trỏ này nọ.

Đúng lúc này từ trong đám đông lao ra một người phụ nữ, cô ta chạy về phía Nhậm Doanh Doanh.

Không để cho Nhậm Doanh Doanh kịp phản ứng người phụ nữ đó liền túm tóc đánh túi bụi vào người Nhậm Doanh Doanh, hơn nữa còn đánh vào bụng cô ta.

Người phụ nữ kia vừa đánh vừa mắng :
" Con đàn bà đê tiện, mày dám cướp chồng tao hơn nữa còn hoài thai đứa con của anh ta.

Tao sẽ không để đứa nghiệt chủng này sinh ra trên cõi đời này đâu, đi chết đi.

" Đám đông vây xung quanh xem náo nhiệt bây giờ mới có phản ứng lại bọn họ tiến lên lôi người phụ nữ đó ra mau chóng gọi bác sĩ.

Nhậm Doanh Doanh bị đánh tới mặt mũi sưng vù tóc tai rối bời, cô ta nằm trên đất ôm lấy bụng.

Trình Lạc thấy vậy có chút không đành lòng muốn tiến lên giúp đỡ nhưng bác sĩ của bệnh viện này còn nhanh hơn cô.

Họ đã mau chóng có mặt, và đưa Nhậm Doanh Doanh đi cấp cứu.
Từ Viên Khang nghe và chứng kiến toàn bộ sự việc, anh nhớ tới lời của người phụ nữ kia ‘ Hoài thai đứa con của anh ta.

Chồng? ’ Nếu theo như lời của Nhậm Doanh Doanh thì anh là cha đứa bé, nhưng anh nào đã có vợ? Từ đó suy ra vhồng cô ta là một người khác.

Nghĩ tới đây anh nở nụ cười khinh bỉ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương