Bác Sĩ Bảo Cưới
-
Chương 97: Mua sắm
Sau một đêm ngủ chung ( thực ra là ngủ 4). Ngay khi tỉnh dậy em liền đá anh xuống giường. Nhưng em cũng nào có ngờ vì anh đang ôm em nên đã kéo theo em.
Điều đáng buồn là em đã quên cái đau rất nhanh khi thấy Seme nằm gần Uke. Em gào lên, cố kéo Uke ra xa Seme. Làm tất cả tỉnh giấc.
Đôi khi em lại dễ thương lạ thường.
Vì em mà anh bỏ tất cả mọi việc. Cả ngày chỉ ở cạnh em dù em có xua đuổi thế nào.
Cuộc nói chuyện tẻ nhạt nhất hành tinh của em và Hồng Duyên.
-Sao anh cậu lại không nói yêu mình nhỉ? – Em hỏi khi ngồi trên giường trong phòng Seme. Hồng Duyên ngồi bên cạnh.
-Vì anh hai yêu người khác rồi! – Hồng Duyên nói chắc nịch nhưng coi ra lại chẳng có cân nặng nào với em.
Làm thế nào để em nản chí nhỉ?
-Vậy đó là ai? – Em trông rất giống một nữ cánh sát sắt đá đang hỏi cung tên tội phạm máu lạnh.
-Là Hạo Thiên!
Em sửng sốt, đứng phắt dậy, nói một câu mà chính anh cũng không đồng ý :
-Yêu một thằng đặc rực đó hả!!! – Anh không hề vừa lòng với thái độ này của em đâu nhé.
Chính anh là người tác thành cho hai tên đó đấy nhé! Anh, đại tình yêu của em đấy!
Bỗng, em quay đầu nhìn anh, mặt mày nhăn nhó!
-Này CHÚ! Chú ở đây làm chi vậy!?
-Chú! – Mặt anh tái mét. Anh nhất định giết thằng Seme. Nó dám làm ngươi anh yêu gọi anh là Chú! LÀ CHÚ ĐẤY!!!
-Kệ chú ấy đi! – Hồng Duyên! Tôi giết cô.
Chú! Anh chỉ mới 20 thôi nhé!
-A!!! Tui biết sao anh Vu Chính không thích tui rồi!!! – Em hét như vừa phát hiện ra điều gì vĩ đại lắm. Cũng thường thôi. Vì sao thằng Seme không thích em ư? Vì em là của anh! Của Triệu Tử Lâm.
-Là gì vậy? – Hồng Duyên hỏi.
Anh cũng nghẹt thở theo đôi môi mấp máy của em.
-Là vì tớ không được đẹp!
Anh ngã vật xuống đất bây giờ! Em mà không đẹp, em rất rất dễ thương. Mắt to này, … Hình như anh không giỏi khen nhỉ!
-Cậu dễ thương mà! Mà cậu tha cho anh trai mình đi! – Rất đúng!
-Không bao giờ! – Em phồng má, khó chịu đến mức thủ thế như thể có thế đấm vào mặt Hồng Duyên bất cứ lúc nào nếu cô ta lắm mồn ngăn cản “tình yêu” ( rẻ tiền) của em với “ Anh đẹp trai Vu Chính”
-Không phải! Mình phải thật sexy cơ! Anh Vu Chính có vẻ là thích gu như thế!
Gu sao? Thế sao em không hỏi xem gu của anh là gì? Sao thiên vị thế!
-Đi mua sắm!!! – Em đứng phắt dậy.
Chắc là em tính mua một đống đồ sexy nhất có thể chứ gì. Anh sẽ không cho em làm thế đâu.
-Không được!
-Sao chứ! – Mày em lại nhăn lên.
“Reeng… reeng” Khoan, điện thoại anh reo.
-Nghe máy đi! – Em đừng ra lệnh cho anh, có thể là em có thể ra lệnh nhưng không phải em bây giờ.
“ Reeng… reeng…”
Điên mất thôi… Anh nhấc máy, trong khi em ra khỏi phòng.
Là cô gái 4 năm trước!
-Có chuyện gì vậy? – Anh cố dịu dàng nhất có thể, bởi đó là cô gái 4 năm trước.
“ Có chuyện rồi, làm ơn cứu mình với!”
-Sao không nhờ bà ta!
“ Nhưng!”
-Được rồi, đang ở đâu?
Anh xin lỗi, nhưng đó là cô gái 4 năm trước.
Điều đáng buồn là em đã quên cái đau rất nhanh khi thấy Seme nằm gần Uke. Em gào lên, cố kéo Uke ra xa Seme. Làm tất cả tỉnh giấc.
Đôi khi em lại dễ thương lạ thường.
Vì em mà anh bỏ tất cả mọi việc. Cả ngày chỉ ở cạnh em dù em có xua đuổi thế nào.
Cuộc nói chuyện tẻ nhạt nhất hành tinh của em và Hồng Duyên.
-Sao anh cậu lại không nói yêu mình nhỉ? – Em hỏi khi ngồi trên giường trong phòng Seme. Hồng Duyên ngồi bên cạnh.
-Vì anh hai yêu người khác rồi! – Hồng Duyên nói chắc nịch nhưng coi ra lại chẳng có cân nặng nào với em.
Làm thế nào để em nản chí nhỉ?
-Vậy đó là ai? – Em trông rất giống một nữ cánh sát sắt đá đang hỏi cung tên tội phạm máu lạnh.
-Là Hạo Thiên!
Em sửng sốt, đứng phắt dậy, nói một câu mà chính anh cũng không đồng ý :
-Yêu một thằng đặc rực đó hả!!! – Anh không hề vừa lòng với thái độ này của em đâu nhé.
Chính anh là người tác thành cho hai tên đó đấy nhé! Anh, đại tình yêu của em đấy!
Bỗng, em quay đầu nhìn anh, mặt mày nhăn nhó!
-Này CHÚ! Chú ở đây làm chi vậy!?
-Chú! – Mặt anh tái mét. Anh nhất định giết thằng Seme. Nó dám làm ngươi anh yêu gọi anh là Chú! LÀ CHÚ ĐẤY!!!
-Kệ chú ấy đi! – Hồng Duyên! Tôi giết cô.
Chú! Anh chỉ mới 20 thôi nhé!
-A!!! Tui biết sao anh Vu Chính không thích tui rồi!!! – Em hét như vừa phát hiện ra điều gì vĩ đại lắm. Cũng thường thôi. Vì sao thằng Seme không thích em ư? Vì em là của anh! Của Triệu Tử Lâm.
-Là gì vậy? – Hồng Duyên hỏi.
Anh cũng nghẹt thở theo đôi môi mấp máy của em.
-Là vì tớ không được đẹp!
Anh ngã vật xuống đất bây giờ! Em mà không đẹp, em rất rất dễ thương. Mắt to này, … Hình như anh không giỏi khen nhỉ!
-Cậu dễ thương mà! Mà cậu tha cho anh trai mình đi! – Rất đúng!
-Không bao giờ! – Em phồng má, khó chịu đến mức thủ thế như thể có thế đấm vào mặt Hồng Duyên bất cứ lúc nào nếu cô ta lắm mồn ngăn cản “tình yêu” ( rẻ tiền) của em với “ Anh đẹp trai Vu Chính”
-Không phải! Mình phải thật sexy cơ! Anh Vu Chính có vẻ là thích gu như thế!
Gu sao? Thế sao em không hỏi xem gu của anh là gì? Sao thiên vị thế!
-Đi mua sắm!!! – Em đứng phắt dậy.
Chắc là em tính mua một đống đồ sexy nhất có thể chứ gì. Anh sẽ không cho em làm thế đâu.
-Không được!
-Sao chứ! – Mày em lại nhăn lên.
“Reeng… reeng” Khoan, điện thoại anh reo.
-Nghe máy đi! – Em đừng ra lệnh cho anh, có thể là em có thể ra lệnh nhưng không phải em bây giờ.
“ Reeng… reeng…”
Điên mất thôi… Anh nhấc máy, trong khi em ra khỏi phòng.
Là cô gái 4 năm trước!
-Có chuyện gì vậy? – Anh cố dịu dàng nhất có thể, bởi đó là cô gái 4 năm trước.
“ Có chuyện rồi, làm ơn cứu mình với!”
-Sao không nhờ bà ta!
“ Nhưng!”
-Được rồi, đang ở đâu?
Anh xin lỗi, nhưng đó là cô gái 4 năm trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook